Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)
Chương 13: Vẫn luôn đói bụng
Ra ngoài cả ngày, Viên Hạo đã sớm đói bụng, sáng sớm An Bình cho cậu ăn, cậu nói mình không đói bụng, là do ăn đồ ăn vặt của chính mình, An Bình cùng An Ý cũng là mỗi người ăn một quả dưa chuột. Lúc này còn sót lại một bao thực phẩm tổng hợp, hai người cũng chia nhau ăn. Bởi vì Viên Hạo nói chính mình không ăn cái này.
“Vậy hay là mua một ít đồ ăn ngon đi?" An Bình thấy cậu không nghĩ tới chuyện rời đi nơi này nữa, dùng tiền lại hào phóng như vậy, chắc là hưởng thụ cuộc sống thoải mái quen rồi, liền đề nghị cậu mua một ít đồ ăn vặt các loại.
“Có món gì ăn ngon không?" Viên Hạo đối với đồ ăn ngon đã không ôm bao nhiêu hi vọng, ngươi xem mọi người đều ăn mấy loại như thực phẩm tổng hợp, còn có thể có món gì ngon? Huống hồ là cùng nhau đi từ nãy, cũng không thấy cửa hàng tiện lợi, siêu thị lớn gì. Có thể thấy được đồ đạc cũng không phải quá nhiều, có thể là căn bản cũng không có bán đồ ăn vặt đi. Nhưng mà cửa hàng bán thực phẩm tổng hợp lại có mấy nhà.
“Có một loại bột thổ kim trứng cùng trứng gà có thể chế thành đồ ăn vặt cao cấp, rất đắt, nhưng ăn cực kì ngon."
Ba người đi tới một cửa hàng nhỏ, bên trong không có nhiều đồ vật, nhưng đều đóng gói rất đẹp, đủ loại quảng cáo làm cho người ta muốn chảy nước miếng. Thế nhưng Viên Hạo cũng không nhận ra, nhưng giá tiền ghi trên bao bì cậu vẫn nhìn được, một bọc nhỏ liền trên 100 ngân tệ, Viên Hạo nào có hưởng thụ đồ ăn vặt cao cấp như thế, chính ở Đông Quản cậu cũng chỉ mua mấy loại bánh mì, chính là ba đến năm đồng một cái.
“Nga, chính là cái này." An Bình chỉ vào một loại thực phẩm được gói bằng giấy xanh lục, trên mặt có ghi giá 80 ngân tệ, nhưng mà mới nặng 20 gam a. Cũng chính là giá tiện nghi nhất trong cửa hàng. Viên Hạo lắc đầu, không dám mua, loại nhỏ như thế ăn bao nhiêu cái mới no a. Còn không bằng đi ăn trứng gà a.
“Vậy thì mua một ít thổ kim trứng chín đi. Không phải rất quý, một bát 50 ngân tệ, to giống như một bát cậu hôm qua ăn vậy, có lẽ là đủ cho cậu ăn một bữa." An Bình lại kiến nghị. Hắn thấy Viên Hạo chỉ uống nước, một bình nước lớn đều sắp uống hết rồi, cậu nhất định rất đói bụng, lại không chịu ăn thực phẩm tổng hợp, có lẽ nên mua cho cậu chút đồ ăn khác đi.
Cuối cùng Viên Hạo nghe lời ăn một bát thổ kim trứng nóng hầm hập, có lẽ là bởi vì Viên Hạo đã thành một nhân vật của công chúng ở cái trấn nhỏ này, mọi người đều biết cậu có loại thực vật mới mẻ, chủ quán còn cố ý cho cậu bán bát canh lớn. Đương nhiên thổ kim trứng nơi này vẫn là luộc thuần túy giống như ở nhà An Bình, nhưng so ra thì hơn một chút, cậu vừa ăn vừa thưởng thức, có lẽ còn nhỏ vào một chút dầu thơm, khi ăn thơm hơn nhiều. An Bình cùng An Ý chính là có chết cũng không chịu ăn, Viên Hạo muốn cho bọn họ một một bát, An Bình liền nói: “Không bằng cậu đưa tiền đó cho tôi, tôi đi mua dịch dinh dưỡng ăn." Hai bát là một trăm ngân tệ, có thể mua năm bao thực phẩm tổng hợp. Nhưng Viên Hạo đã mua hai mươi bao, chính là cho bọn họ ăn, vì vậy đành phải thôi.
Cứ như vậy, trời liền dần tối, An Bình nói phải đi nhanh một chút, sợ trời tối không an toàn. Bọn họ mang theo lượng lớn đồ ăn, còn có ngân tệ, rất dễ dàng chọc tới người xấu. Huống hồ Viên Hạo ngày hôm nay cũng thành công chấn động toàn trấn nhỏ, không chắc sẽ xảy ra chuyện gì đây, vẫn là nhanh lên một chút trở lại thì tốt hơn.
Ba người vội vã đi, vừa rời đi trấn khu liền chọn đi đường nhỏ, rẽ bảy tám lần. Tuy rằng so với khi sáng đường quanh co hơn một chút, nhưng An Bình nói đây là vì an toàn, Viên Hạo cũng rõ ràng tài vật không thể lộ ra ngoài, hắn này ở trên đường một trận loạn mua, đại gia đều hiểu được hắn là người có tiền. Không quyền không thế, người có tiền ở nơi nào đều là không an toàn, hơn nữa hắn sẽ còn là một động cây rụng tiền đây, phỏng chừng muốn đánh hắn chủ ý người là không ít.
Ánh trăng chiếu sáng con đường tối tăm, Viên Hạo chậm rãi từng bước theo An Bình, ba người An Tâm kia cũng chờ đến nóng ruột, sợ bọn họ trên đường đã xảy ra chuyện gì rồi. Viên Hạo luôn có cảm giác mình đã quên hỏi một vấn đề, hôm nay thực sự là một ngày quá đặc biệt, tư duy của cậu cũng dừng lại, đối với rất nhiều việc cũng không thể suy nghĩ như thường. Mãi đến tận bây giờ cậu vẫn cảm thấy như đang mơ, không rõ đây là hiện thực hay mộng cảnh.
“Anh Bình, các anh đã về." An Tâm nhìn thấy bọn họ từ rất xa, lập tức chạy tới kêu to.
“Ừ, cũng anh bán dưa chuột rất thuận lợi, lại mua ít thứ nên trở về chậm một chút." An Bình đối với An Tâm đều là đặc biệt ôn nhu, vẫn luôn chăm sóc hắn.
“Thật không, em đã nói có thể bán rất nhiều tiền, các anh mua cái gì vậy?" An Tâm hài lòng vây quanh bọn họ, con mắt chăm chú nhìn túi thức ăn kia.
“Vào nhà trước đi. Bọn anh đều mệt rồi." An Bình nhìn Viên Hạo một chút, thấy dáng vẻ không muốn nói chuyện của cậu, cho rằng cậu đã mệt muốn chết rồi, kỳ thực là cậu đang suy nghĩ đến chuyện mà ban ngày đã quên. Có lẽ là chuyện phụ nữ. Cậu cả ngày đều không nhìn thấy một người phụ nữ nào, còn có quần áo trang phục của người ở đây tuy rằng rất tùy ý, nhưng nhiều loại hình dáng mà cậu chưa bao giờ nhìn thấy.
Viên Hạo đem đồ ăn để ở trong nhà, đi rửa ráy, kỳ thực cậu rất muốn trở lại không gian tắm rửa. Nhưng bọn An Bình hiển nhiên là rất chăm sóc cậu, để cậu đi tắm rửa trước tiên, nước là trực tiếp chảy về từ con sông, Viên Hạo không có thói quen tùy tiện sử dụng đồ dùng rửa mặt của người ta. Hơn nữa nơi này năm người mà chỉ có một miếng xà phòng thơm, một cái khăn lông, rõ ràng là bọn họ so với mình còn thiếu thốn hơn, cũng chỉ có thể như tối hôm qua tắm rửa qua một lần, thay quần áo sạch liền đi ra.
An Bình đi tắm, An Tâm liền đảo quanh Viên Hạo, nhiệt tình nghe một ít chuyện xảy ra ở chợ, quan trọng hơn là muốn biết chút đồ ăn. Tuổi hắn nhỏ nhất, năm nay vừa mới mười bảy tuổi, trải qua loại cuộc sống gian khổ này cũng không lâu lắm. Nhà hắn gia cảnh rất tốt, nếu không phải là bị giám định là á nhân, hắn hiện tại vẫn có thể sống giống như một đại thiếu gia.
Viên Hạo kỳ thực rất yêu thích hắn, nhìn thấy hắn liền nghĩ tới chính mình khi còn bé, khi còn bé cha mẹ đều thích đệ đệ hơn một chút, cậu muốn cái gì cũng phải phí chút tâm tư đi lấy lòng cha mẹ mới có thể được. An Tâm lớn lên lại xinh đẹp, mắt to, miệng nhỏ, ngoại trừ da dẻ kém một chút, Viên Hạo ở trong lòng khá là vừa lòng, người cậu gặp ngày hôm nay cũng không thiếu, bao gồm cả vị Lý tiên sinh kia cùng Thiệu tiên sinh đều là đại soái ca, nhưng An Tâm so với bọn họ càng thêm đáng yêu chút, dù sao tuổi cũng nhỏ hơn, đồng thời lớn lên cũng thanh tú, thêm vào một đôi mắt to linh động, càng được người ta yêu thích. Dưới tình huống hắn cố ý lấy lòng, Viên Hạo nguyên bản vốn có chút ủ rũ cũng hài lòng lên.
Viên Hạo đùa An Tâm một chút, đem đồ ăn mình mua lấy ra cho hắn xem, đương nhiên mấy người khác cũng xem cùng, nhìn thấy đồ vật mọi người đều kinh ngạc một thoáng, đặc biệt An Tâm nhìn thấy trứng gà, lập tức cười đến mặt mày loan loan: “Ai, còn mua trứng gà a. Em đều không nhớ rõ trứng gà có mùi vị gì nữa." Mấy người kia lại càng nhiệt tình nhìn chằm chằm trứng gà, mọi người càng xem trứng gà bụng liền càng đói.
Viên Hạo nghe hắn nói xong, lại thấy được một phòng mọi người đều vẻ mặt là như thế, trong lòng có chút không thoải mái. Hắn không hiểu nổi thế kỉ 31 nhân loại sinh hoạt làm sao lại chênh lệch như thế, ngay cả trứng gà đều thành món ăn người bình thường ăn không nổi.
Đến thời điểm nhìn thấy thịt, mọi người đều nuốt mấy ngụm nước, kỳ thực Viên Hạo cũng rất muốn ăn thịt. Cậu đều hơn một tháng không ăn qua thức ăn mặn, cũng hận không thể luộc chút thịt, chỉ tiếc là không tiện lén lút lấy vào trong không gian để hưởng thụ, hơn nữa cậu cũng không biết là sao mà chế biến món thịt này, có thể ăn ngon hay không.
“Thời gian không còn sớm, đều đi ngủ đi." Lúc này An Bình cũng đã tắm xong.
“Thật đói a." An Tâm nhỏ giọng kháng nghị một chút, không tình nguyện hướng về trong phòng đi, gần như là vừa đi vừa bò, nghĩ rằng có thể Viên Hạo sẽ lấy chút đồ cho mọi người ăn.
“Tôi cũng rất đói, không bằng chúng ta luộc ít đồ ăn đi." Viên Hạo bị bộ dáng của An Tâm làm động lòng, bụng cũng không tự chủ kêu lên, nói thật cậu ban ngày ở trên trấn ăn một bát thổ kim trứng kia, vào lúc này đã sớm tiêu hóa hết. Sau khi tới nơi này, Viên Hạo liền thường cảm thấy đói bụng, cảm giác này thật không tốt. Từ nhỏ đến giờ, cậu đúng là chưa từng đói bụng bao giờ, chỉ là không được ăn ngon thôi, tuy rằng không như gia đình khác có thịt cá, nhưng mà vẫn có thể ăn no. Hơn một tháng này, cậu vẫn thường thường ăn không no, ăn ít dầu mỡ và hầu như chỉ có cháo, thật sự là rất dễ đói bụng, huống chi cậu to lớn như thế. Hơn nữa nhìn năm người An Tâm đều cùng một vẻ mặt, như là đã đói bụng tám trăm năm, khiến cho cậu càng thêm đói bụng.
“Hảo, hảo." An Tâm lập tức kêu lên.
“Lúc này ăn cái gì a?" An Bình ngăn cản bọn họ.
“Được rồi, mọi người nếu đều đói bụng, liền luộc ít đồ ăn đi, ngày hôm nay thu hoạch rất tốt. Quá mức…" Viên Hạo suýt chút nữa nói nói lộ hết, vội vàng ném cho An Tâm một quả thổ kim trứng lớn, nói: “Chúng ta làm chút thịt luộc thổ kim trứng ăn." Kỳ thực cậu muốn nói được lắm, mấy ngày nữa lại hái dưa chuột bán, nhưng là cậu đi nơi nào hái, cũng không thể nói đi hái trong không gian đi.
“Luộc thổ kim trứng?" An Bình hỏi.
“Ân, thêm chút thịt đi." Viên Hạo đem đồ ăn đều giao cho hắn xử lý, An Bình là một người đáng giá ỷ lại.
An Bình lấy ước chừng hai cân thổ kim trứng, cắt hai lạng thịt, cắt nhỏ thịt liền luộc cùng thổ kim trứng, thổ kim trứng lớn cũng cắt thành miếng nhỏ. Bởi vì cho cả thịt, rất nhanh là có thể ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn, mọi người đều không nhịn được hít thật sâu, chỉ là ngửi cái hương vị này, cũng làm cho mọi người cao hứng a.
Viên Hạo được phân một bát lớn, bên trong tất cả đều là thịt cùng thổ kim trứng, còn lại canh cùng thổ kim trứng nhỏ bị An Bình chia đều thành năm phần, mỗi người cũng được chia một chén nhỏ. Viên Hạo làm sao lại không ngại khi được phân bát lớn như vậy, liền lấy một chút ra, An Bình cũng không khách khí chia thêm chút vào bát mọi người. Mọi người đều ăn đến cực kỳ hài lòng, giống như ăn được một món mĩ vị vô cùng. Ngay cả Viên Hạo vốn không cảm thấy ngon lắm, cũng bắt đầu thèm ăn hơn. Thịt này kỳ thực không thể sánh với thịt mà Viên Hạo bình thường hay ăn, khá khô, tuy rằng băm nhỏ, cũng phải đến nửa ngày mới có thể nuốt xuống. Nhưng bởi vì bỏ thêm thịt nên nước canh cùng thổ kim trứng cũng ngon hơn nhiều, thậm chí còn hơn cả ở trên trấn.
Tác giả có lời muốn nói: khí trời nóng bức, đau đầu cực điểm.
“Vậy hay là mua một ít đồ ăn ngon đi?" An Bình thấy cậu không nghĩ tới chuyện rời đi nơi này nữa, dùng tiền lại hào phóng như vậy, chắc là hưởng thụ cuộc sống thoải mái quen rồi, liền đề nghị cậu mua một ít đồ ăn vặt các loại.
“Có món gì ăn ngon không?" Viên Hạo đối với đồ ăn ngon đã không ôm bao nhiêu hi vọng, ngươi xem mọi người đều ăn mấy loại như thực phẩm tổng hợp, còn có thể có món gì ngon? Huống hồ là cùng nhau đi từ nãy, cũng không thấy cửa hàng tiện lợi, siêu thị lớn gì. Có thể thấy được đồ đạc cũng không phải quá nhiều, có thể là căn bản cũng không có bán đồ ăn vặt đi. Nhưng mà cửa hàng bán thực phẩm tổng hợp lại có mấy nhà.
“Có một loại bột thổ kim trứng cùng trứng gà có thể chế thành đồ ăn vặt cao cấp, rất đắt, nhưng ăn cực kì ngon."
Ba người đi tới một cửa hàng nhỏ, bên trong không có nhiều đồ vật, nhưng đều đóng gói rất đẹp, đủ loại quảng cáo làm cho người ta muốn chảy nước miếng. Thế nhưng Viên Hạo cũng không nhận ra, nhưng giá tiền ghi trên bao bì cậu vẫn nhìn được, một bọc nhỏ liền trên 100 ngân tệ, Viên Hạo nào có hưởng thụ đồ ăn vặt cao cấp như thế, chính ở Đông Quản cậu cũng chỉ mua mấy loại bánh mì, chính là ba đến năm đồng một cái.
“Nga, chính là cái này." An Bình chỉ vào một loại thực phẩm được gói bằng giấy xanh lục, trên mặt có ghi giá 80 ngân tệ, nhưng mà mới nặng 20 gam a. Cũng chính là giá tiện nghi nhất trong cửa hàng. Viên Hạo lắc đầu, không dám mua, loại nhỏ như thế ăn bao nhiêu cái mới no a. Còn không bằng đi ăn trứng gà a.
“Vậy thì mua một ít thổ kim trứng chín đi. Không phải rất quý, một bát 50 ngân tệ, to giống như một bát cậu hôm qua ăn vậy, có lẽ là đủ cho cậu ăn một bữa." An Bình lại kiến nghị. Hắn thấy Viên Hạo chỉ uống nước, một bình nước lớn đều sắp uống hết rồi, cậu nhất định rất đói bụng, lại không chịu ăn thực phẩm tổng hợp, có lẽ nên mua cho cậu chút đồ ăn khác đi.
Cuối cùng Viên Hạo nghe lời ăn một bát thổ kim trứng nóng hầm hập, có lẽ là bởi vì Viên Hạo đã thành một nhân vật của công chúng ở cái trấn nhỏ này, mọi người đều biết cậu có loại thực vật mới mẻ, chủ quán còn cố ý cho cậu bán bát canh lớn. Đương nhiên thổ kim trứng nơi này vẫn là luộc thuần túy giống như ở nhà An Bình, nhưng so ra thì hơn một chút, cậu vừa ăn vừa thưởng thức, có lẽ còn nhỏ vào một chút dầu thơm, khi ăn thơm hơn nhiều. An Bình cùng An Ý chính là có chết cũng không chịu ăn, Viên Hạo muốn cho bọn họ một một bát, An Bình liền nói: “Không bằng cậu đưa tiền đó cho tôi, tôi đi mua dịch dinh dưỡng ăn." Hai bát là một trăm ngân tệ, có thể mua năm bao thực phẩm tổng hợp. Nhưng Viên Hạo đã mua hai mươi bao, chính là cho bọn họ ăn, vì vậy đành phải thôi.
Cứ như vậy, trời liền dần tối, An Bình nói phải đi nhanh một chút, sợ trời tối không an toàn. Bọn họ mang theo lượng lớn đồ ăn, còn có ngân tệ, rất dễ dàng chọc tới người xấu. Huống hồ Viên Hạo ngày hôm nay cũng thành công chấn động toàn trấn nhỏ, không chắc sẽ xảy ra chuyện gì đây, vẫn là nhanh lên một chút trở lại thì tốt hơn.
Ba người vội vã đi, vừa rời đi trấn khu liền chọn đi đường nhỏ, rẽ bảy tám lần. Tuy rằng so với khi sáng đường quanh co hơn một chút, nhưng An Bình nói đây là vì an toàn, Viên Hạo cũng rõ ràng tài vật không thể lộ ra ngoài, hắn này ở trên đường một trận loạn mua, đại gia đều hiểu được hắn là người có tiền. Không quyền không thế, người có tiền ở nơi nào đều là không an toàn, hơn nữa hắn sẽ còn là một động cây rụng tiền đây, phỏng chừng muốn đánh hắn chủ ý người là không ít.
Ánh trăng chiếu sáng con đường tối tăm, Viên Hạo chậm rãi từng bước theo An Bình, ba người An Tâm kia cũng chờ đến nóng ruột, sợ bọn họ trên đường đã xảy ra chuyện gì rồi. Viên Hạo luôn có cảm giác mình đã quên hỏi một vấn đề, hôm nay thực sự là một ngày quá đặc biệt, tư duy của cậu cũng dừng lại, đối với rất nhiều việc cũng không thể suy nghĩ như thường. Mãi đến tận bây giờ cậu vẫn cảm thấy như đang mơ, không rõ đây là hiện thực hay mộng cảnh.
“Anh Bình, các anh đã về." An Tâm nhìn thấy bọn họ từ rất xa, lập tức chạy tới kêu to.
“Ừ, cũng anh bán dưa chuột rất thuận lợi, lại mua ít thứ nên trở về chậm một chút." An Bình đối với An Tâm đều là đặc biệt ôn nhu, vẫn luôn chăm sóc hắn.
“Thật không, em đã nói có thể bán rất nhiều tiền, các anh mua cái gì vậy?" An Tâm hài lòng vây quanh bọn họ, con mắt chăm chú nhìn túi thức ăn kia.
“Vào nhà trước đi. Bọn anh đều mệt rồi." An Bình nhìn Viên Hạo một chút, thấy dáng vẻ không muốn nói chuyện của cậu, cho rằng cậu đã mệt muốn chết rồi, kỳ thực là cậu đang suy nghĩ đến chuyện mà ban ngày đã quên. Có lẽ là chuyện phụ nữ. Cậu cả ngày đều không nhìn thấy một người phụ nữ nào, còn có quần áo trang phục của người ở đây tuy rằng rất tùy ý, nhưng nhiều loại hình dáng mà cậu chưa bao giờ nhìn thấy.
Viên Hạo đem đồ ăn để ở trong nhà, đi rửa ráy, kỳ thực cậu rất muốn trở lại không gian tắm rửa. Nhưng bọn An Bình hiển nhiên là rất chăm sóc cậu, để cậu đi tắm rửa trước tiên, nước là trực tiếp chảy về từ con sông, Viên Hạo không có thói quen tùy tiện sử dụng đồ dùng rửa mặt của người ta. Hơn nữa nơi này năm người mà chỉ có một miếng xà phòng thơm, một cái khăn lông, rõ ràng là bọn họ so với mình còn thiếu thốn hơn, cũng chỉ có thể như tối hôm qua tắm rửa qua một lần, thay quần áo sạch liền đi ra.
An Bình đi tắm, An Tâm liền đảo quanh Viên Hạo, nhiệt tình nghe một ít chuyện xảy ra ở chợ, quan trọng hơn là muốn biết chút đồ ăn. Tuổi hắn nhỏ nhất, năm nay vừa mới mười bảy tuổi, trải qua loại cuộc sống gian khổ này cũng không lâu lắm. Nhà hắn gia cảnh rất tốt, nếu không phải là bị giám định là á nhân, hắn hiện tại vẫn có thể sống giống như một đại thiếu gia.
Viên Hạo kỳ thực rất yêu thích hắn, nhìn thấy hắn liền nghĩ tới chính mình khi còn bé, khi còn bé cha mẹ đều thích đệ đệ hơn một chút, cậu muốn cái gì cũng phải phí chút tâm tư đi lấy lòng cha mẹ mới có thể được. An Tâm lớn lên lại xinh đẹp, mắt to, miệng nhỏ, ngoại trừ da dẻ kém một chút, Viên Hạo ở trong lòng khá là vừa lòng, người cậu gặp ngày hôm nay cũng không thiếu, bao gồm cả vị Lý tiên sinh kia cùng Thiệu tiên sinh đều là đại soái ca, nhưng An Tâm so với bọn họ càng thêm đáng yêu chút, dù sao tuổi cũng nhỏ hơn, đồng thời lớn lên cũng thanh tú, thêm vào một đôi mắt to linh động, càng được người ta yêu thích. Dưới tình huống hắn cố ý lấy lòng, Viên Hạo nguyên bản vốn có chút ủ rũ cũng hài lòng lên.
Viên Hạo đùa An Tâm một chút, đem đồ ăn mình mua lấy ra cho hắn xem, đương nhiên mấy người khác cũng xem cùng, nhìn thấy đồ vật mọi người đều kinh ngạc một thoáng, đặc biệt An Tâm nhìn thấy trứng gà, lập tức cười đến mặt mày loan loan: “Ai, còn mua trứng gà a. Em đều không nhớ rõ trứng gà có mùi vị gì nữa." Mấy người kia lại càng nhiệt tình nhìn chằm chằm trứng gà, mọi người càng xem trứng gà bụng liền càng đói.
Viên Hạo nghe hắn nói xong, lại thấy được một phòng mọi người đều vẻ mặt là như thế, trong lòng có chút không thoải mái. Hắn không hiểu nổi thế kỉ 31 nhân loại sinh hoạt làm sao lại chênh lệch như thế, ngay cả trứng gà đều thành món ăn người bình thường ăn không nổi.
Đến thời điểm nhìn thấy thịt, mọi người đều nuốt mấy ngụm nước, kỳ thực Viên Hạo cũng rất muốn ăn thịt. Cậu đều hơn một tháng không ăn qua thức ăn mặn, cũng hận không thể luộc chút thịt, chỉ tiếc là không tiện lén lút lấy vào trong không gian để hưởng thụ, hơn nữa cậu cũng không biết là sao mà chế biến món thịt này, có thể ăn ngon hay không.
“Thời gian không còn sớm, đều đi ngủ đi." Lúc này An Bình cũng đã tắm xong.
“Thật đói a." An Tâm nhỏ giọng kháng nghị một chút, không tình nguyện hướng về trong phòng đi, gần như là vừa đi vừa bò, nghĩ rằng có thể Viên Hạo sẽ lấy chút đồ cho mọi người ăn.
“Tôi cũng rất đói, không bằng chúng ta luộc ít đồ ăn đi." Viên Hạo bị bộ dáng của An Tâm làm động lòng, bụng cũng không tự chủ kêu lên, nói thật cậu ban ngày ở trên trấn ăn một bát thổ kim trứng kia, vào lúc này đã sớm tiêu hóa hết. Sau khi tới nơi này, Viên Hạo liền thường cảm thấy đói bụng, cảm giác này thật không tốt. Từ nhỏ đến giờ, cậu đúng là chưa từng đói bụng bao giờ, chỉ là không được ăn ngon thôi, tuy rằng không như gia đình khác có thịt cá, nhưng mà vẫn có thể ăn no. Hơn một tháng này, cậu vẫn thường thường ăn không no, ăn ít dầu mỡ và hầu như chỉ có cháo, thật sự là rất dễ đói bụng, huống chi cậu to lớn như thế. Hơn nữa nhìn năm người An Tâm đều cùng một vẻ mặt, như là đã đói bụng tám trăm năm, khiến cho cậu càng thêm đói bụng.
“Hảo, hảo." An Tâm lập tức kêu lên.
“Lúc này ăn cái gì a?" An Bình ngăn cản bọn họ.
“Được rồi, mọi người nếu đều đói bụng, liền luộc ít đồ ăn đi, ngày hôm nay thu hoạch rất tốt. Quá mức…" Viên Hạo suýt chút nữa nói nói lộ hết, vội vàng ném cho An Tâm một quả thổ kim trứng lớn, nói: “Chúng ta làm chút thịt luộc thổ kim trứng ăn." Kỳ thực cậu muốn nói được lắm, mấy ngày nữa lại hái dưa chuột bán, nhưng là cậu đi nơi nào hái, cũng không thể nói đi hái trong không gian đi.
“Luộc thổ kim trứng?" An Bình hỏi.
“Ân, thêm chút thịt đi." Viên Hạo đem đồ ăn đều giao cho hắn xử lý, An Bình là một người đáng giá ỷ lại.
An Bình lấy ước chừng hai cân thổ kim trứng, cắt hai lạng thịt, cắt nhỏ thịt liền luộc cùng thổ kim trứng, thổ kim trứng lớn cũng cắt thành miếng nhỏ. Bởi vì cho cả thịt, rất nhanh là có thể ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn, mọi người đều không nhịn được hít thật sâu, chỉ là ngửi cái hương vị này, cũng làm cho mọi người cao hứng a.
Viên Hạo được phân một bát lớn, bên trong tất cả đều là thịt cùng thổ kim trứng, còn lại canh cùng thổ kim trứng nhỏ bị An Bình chia đều thành năm phần, mỗi người cũng được chia một chén nhỏ. Viên Hạo làm sao lại không ngại khi được phân bát lớn như vậy, liền lấy một chút ra, An Bình cũng không khách khí chia thêm chút vào bát mọi người. Mọi người đều ăn đến cực kỳ hài lòng, giống như ăn được một món mĩ vị vô cùng. Ngay cả Viên Hạo vốn không cảm thấy ngon lắm, cũng bắt đầu thèm ăn hơn. Thịt này kỳ thực không thể sánh với thịt mà Viên Hạo bình thường hay ăn, khá khô, tuy rằng băm nhỏ, cũng phải đến nửa ngày mới có thể nuốt xuống. Nhưng bởi vì bỏ thêm thịt nên nước canh cùng thổ kim trứng cũng ngon hơn nhiều, thậm chí còn hơn cả ở trên trấn.
Tác giả có lời muốn nói: khí trời nóng bức, đau đầu cực điểm.
Tác giả :
Thiên Viễn Đại