Vô Tình Gặp Em Là Định Mệnh Của Anh
Chương 2: Gặp nguy hiểm
Ở đoạn đường vắng này buổi tối thường hay xuất hiện một đám lưu manh gồm bốn tên cũng có chút bản lĩnh không cướp tiền thì cũng là cướp sắc của những người đi qua đây. Hầu hết mọi người đều tránh đi qua đây vào buổi tối, từ lúc Tuệ Nhi như người mất hồn bước vào đoạn đường này chúng đã để ý đến cô.
“Tụi bay mỗi đứa chặn một hướng không cho con bé đó thoát sau khi bắt được nó thì mỗi anh em đều được hưởng thụ, con bé đó cũng khá xinh đẹp hưởng thụ xong đem nó bán cho bọn buôn người chắc cũng được một khoản kha khá." Tên cầm đầu nhìn vẻ thèm thuồng ra lệnh.
“Dạ đại ca." Ba tên đàn em đồng thanh đáp.
Tuệ Nhi cứ tiếp tục với những suy nghĩ của mình mà không nhận ra nguy hiểm đang rình rập sau lưng.
Bỗng từ đâu xuất hiện một tên nhìn hung dữ cùng ba tên nữa đứng chặn giữa đường, Tuệ Nhi ngước lên nhìn bọn chúng tên cầm đầu cũng nhìn cô cất giọng ồm ồm:
“Này cô em đi đâu một mình giữa đêm tối như vậy, có muốn đi chơi cùng tụi anh không?"
“Các anh là ai tôi không quen các anh phiền tránh đường cho tôi đi." Tuệ Nhi cố nén lại sợ hãi trấn an mình nhìn bọn chúng đáp lời.
“A! Con nhỏ này khẩu khí cũng lớn đấy đại ca đây thấy cô cũng có chút nhan sắc nên mới để ý cô, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hả? Các anh em bắt nó lại cho tao." Nói rồi ba bốn tên tiến lại bao vây lấy cô.
“Các...các người muốn làm gì? Có tin tôi la lên không?" Vẻ mặt cô vô cùng hoảng sợ.
Bọn chúng vẫn nhìn chăm chăm cô với vẻ cười cợt.
“A...a...a có...có ai không...cứu...cứu tôi với!!!" Tuệ Nhi thất thanh la lên nhưng do vừa khóc giọng cô khản đặc khó mà cất thành lời.
“Haha...haha có giỏi thì la lên nữa đi nói cho cô biết đoạn đường này rất vắng rất hẻo lánh cô có la lớn đến cỡ nào cũng không có ai cứu cô đâu." Nói rồi chúng kéo cô vào một góc vắng bắt đầu trói tay chân cô lại và chuẩn bị cởi đồ của cô ra.
Tuệ Nhi lúc này vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng thầm nhủ: “Thôi xong rồi 21 năm gìn giữ trong sạch của cô không lẽ bị huỷ trong tay mấy tên cầm thú này ư? Không cô không muốn nhưng biết làm sao đây liệu có ai đi ngang qua mà cứu giúp cô đây..."
“Các người đang làm gì vậy buông cô gái ấy ra ngay." Bỗng lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Tụi bay mỗi đứa chặn một hướng không cho con bé đó thoát sau khi bắt được nó thì mỗi anh em đều được hưởng thụ, con bé đó cũng khá xinh đẹp hưởng thụ xong đem nó bán cho bọn buôn người chắc cũng được một khoản kha khá." Tên cầm đầu nhìn vẻ thèm thuồng ra lệnh.
“Dạ đại ca." Ba tên đàn em đồng thanh đáp.
Tuệ Nhi cứ tiếp tục với những suy nghĩ của mình mà không nhận ra nguy hiểm đang rình rập sau lưng.
Bỗng từ đâu xuất hiện một tên nhìn hung dữ cùng ba tên nữa đứng chặn giữa đường, Tuệ Nhi ngước lên nhìn bọn chúng tên cầm đầu cũng nhìn cô cất giọng ồm ồm:
“Này cô em đi đâu một mình giữa đêm tối như vậy, có muốn đi chơi cùng tụi anh không?"
“Các anh là ai tôi không quen các anh phiền tránh đường cho tôi đi." Tuệ Nhi cố nén lại sợ hãi trấn an mình nhìn bọn chúng đáp lời.
“A! Con nhỏ này khẩu khí cũng lớn đấy đại ca đây thấy cô cũng có chút nhan sắc nên mới để ý cô, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hả? Các anh em bắt nó lại cho tao." Nói rồi ba bốn tên tiến lại bao vây lấy cô.
“Các...các người muốn làm gì? Có tin tôi la lên không?" Vẻ mặt cô vô cùng hoảng sợ.
Bọn chúng vẫn nhìn chăm chăm cô với vẻ cười cợt.
“A...a...a có...có ai không...cứu...cứu tôi với!!!" Tuệ Nhi thất thanh la lên nhưng do vừa khóc giọng cô khản đặc khó mà cất thành lời.
“Haha...haha có giỏi thì la lên nữa đi nói cho cô biết đoạn đường này rất vắng rất hẻo lánh cô có la lớn đến cỡ nào cũng không có ai cứu cô đâu." Nói rồi chúng kéo cô vào một góc vắng bắt đầu trói tay chân cô lại và chuẩn bị cởi đồ của cô ra.
Tuệ Nhi lúc này vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng thầm nhủ: “Thôi xong rồi 21 năm gìn giữ trong sạch của cô không lẽ bị huỷ trong tay mấy tên cầm thú này ư? Không cô không muốn nhưng biết làm sao đây liệu có ai đi ngang qua mà cứu giúp cô đây..."
“Các người đang làm gì vậy buông cô gái ấy ra ngay." Bỗng lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Tác giả :
Hàn Băng Hi