Vô Tiên
Quyển 1 - Chương 6: Cây nỏ
Dịch giả: Ông lão câu cá
Sương sớm ngập tràn thung lũng, đỉnh Tiên Nhân giống như khoác một tầng áo bằng sương huyền ảo.
Không biết vì sao hôm nay sư phụ không gọi mình. Tiểu Nhất không để tâm lắm, hắn rút bảo kiếm chạy ra sân, thi triển tám thức của Huyền Nguyên kiếm pháp một lượt. Chưa thỏa mãn, hắn muốn thử tập năm thức kiếm cuối. Thế nhưng năm thức kiếm này lại không có bộ hình, thành thử không có cách nào thi triển. Cuối cùng Tiểu Nhất chỉ còn biết đọc một lần khẩu quyết của năm chiêu kiếm mà hắn vốn thuộc lòng từ lâu.
Luyện kiếm xong, Tiểu Nhất ra phía sau bếp rửa mặt, chạy về phòng treo thanh kiếm trở lại trên tường. Hắn đẩy rương lớn ở trên giường, để lộ ra một lỗ vuông chừng một thước bên dưới, trong đó có vài cuốn sách, một cái bọc nhỏ. Tất cả gia sản đáng giá của hai thầy trò đều ở đây. Từ lúc Tiểu Nhất được mười ba tuổi, sư phụ đem những thứ này để Tiểu Nhất giữ. Sợ thất lạc nếu cứ mang bên người, Tiểu Nhất nảy ra ý đào một cái hố nhỏ để cất, nếu như có ai vào đây, nhìn căn phòng đơn bạc cũng sẽ không suy đoán đến việc dưới cái rương gỗ lại có đồ quý. Ý tưởng thông minh này khiến Tiểu Nhất cảm thấy đắc ý suốt một thời gian dài.
Sau khi lấy ra chừng hai mươi lạng bạc cất vào ngực áo, Tiểu Nhất kéo rương gỗ về vị trí lúc đầu, vỗ vỗ hai tay vào nhau để xua hết bụi đất rồi bước ra sân. Để ý thấy sư phụ vẫn chưa dậy, hắn từ từ xuống núi.
Quãng đường từ đỉnh Tiên Nhân xuống đến chân núi dài chừng ba dặm. Tiểu Nhất đi thong thả, chẳng bao lâu đã tới chân núi, qua khu cổng lớn đã đổ nát, đi về phía sau núi.
Sau núi là rừng rậm, những thân cây cao lớn đem tán cây che kín bầu trời, hai con đường nhỏ xuyên qua rừng cây, một đường dẫn vào sâu thung lũng, con đường còn lại dẫn tới một gò núi nhỏ, đây là nơi lão Lư sinh sống.
lão Lư đã ngoài năm mươi, tổ tiên y cũng là đệ tử Huyền Nguyên quan. Vì không đành lòng rời xa một Huyền Nguyên quan đã suy tàn, tổ tiên lão Lư đành dựng nhà sinh sống ở đây. Bao thế hệ đi qua đều lấy săn bắn để kiếm sống. lão Lư có con trai, song bởi không an phận với cuộc sống tẻ nhạt trong núi hoang, sau khi vợ lão Lư qua đời, con trai lão cũng tìm cách chuyển ra bên ngoài làm thợ rèn, bỏ lại một mình lão Lư.
Thường khi săn được dã thú, hay những món ăn dân dã, lão Lư đều dành một phần biếu hai thầy trò. Mỗi khi hai người rời núi, lão Lư cũng là người thay thế trông nom nhà cửa, quan hệ giữa họ rất khăng khít. Cuộc sống đơn sơ của lão Lư nơi hoang dã nghèo khó không khác hai thầy trò, bởi thế lúc sẵn ngân lượng trong túi, hai thầy trò đều dành một phần cho lão, xem đó là việc báo nghĩa vậy.
Tiểu Nhất ba chân bốn cẳng chạy một mạch lên gò núi nhỏ, tới gần căn nhà gỗ.
Ngôi nhà được dựng lên dựa vào mấy thân cây lớn trông còn lờ mờ trong hơi sương sớm chưa tan. Nhờ gió lay động tán cây um tùm, ánh nắng xuyên qua tạo nên hình ảnh loang lổ, lay động trên mặt đất. Khung cảnh thật tịch mịch.
"Lư đại thúc, Lư đại thúc ở nhà không?"
Tiểu Nhất chụm tay thành loa gọi lớn, sau đó đưa tay sờ mũi tinh nghịch, tìm kiếm xung quanh.
"Tiểu Nhất đấy à!"
Giọng nói khàn khàn vang lên, một lão già từ trong nhà nhỏ bước ra. Khuôn mặt lão hồng hào nhưng đã kín nếp nhăn, chòm râu ngắn đã lún phún hai màu. Dáng lão không cao lại hơi gù, thân hình lực lưỡng, đôi tay tráng kiện đầy gân guốc đang cầm một cái búa, lão đứng đó nhìn Tiểu Nhất cười híp cả mắt.
"Lư đại thúc đang làm gì vậy? Sư phụ phái ta tới thăm ngài."
Tiểu Nhất cười hì hì trả lời. Ánh mắt hiếu kì nhìn xuống lưỡi búa còn có vệt máu mà lão Lư đang cầm.
"Đạo trưởng khỏe không? Lâu rồi không được gặp đạo trưởng."
lão Lư vung cây búa lên, nói tiếp:
"Ha ha, hôm nay ngươi may mắn! Sáng nay đại thúc săn được một con Sơn Dương, chút nữa chia cho thầy trò ngươi nửa con, Tiểu Nhất mau vào xem."
Tiểu Nhất theo lão Lư vào nhà, trong nhà có vẻ tối tăm. Trên nền đất gần cửa sau ngôi nhà gỗ đặt một con Sơn Dương, cái đầu đã bị cắt đi gác trên tảng đá. Hẳn là lúc Tiểu Nhất tới, lão Lư đang chuẩn bị lột da con thú.
Tiểu Nhất không ưa cảnh máu me, hắn đưa mắt nhìn quanh căn phòng, thấy trên tường treo một bộ nỏ nhỏ, hắn đi tới gỡ xuống xem. lão Lư đang hì hục lột da Sơn Dương, thấy Tiểu Nhất đang cầm cây nỏ, lão cười, nói:
"Cây nỏ đó là của Lư đại ca ngươi dùng gân hươu do ta săn được để chế tạo, hai ngày trước mới mang về cho ta, nhưng ta già rồi, mắt không còn tốt để dùng nó, nếu Tiểu Nhất thích thì cứ giữ lấy mà dùng."
Tiểu Nhất cầm cây nỏ có vẻ thích thú, tính trẻ con tham lam đồ chơi khiến hắn không muốn bỏ xuống. Nghe lão Lư nói vậy, hắn vui vẻ đáp:
"Ha ha, cảm tạ Lư đại thúc, cảm tạ cả Lư đại ca nữa."
Nói xong hắn lại cúi đầu ngắm nghía cái nỏ. Nỏ được làm bằng gỗ đỏ, chạm khắc tinh xảo, cánh nỏ làm bằng thép, dây bện bằng gân hươu rất dẻo dai. Tiểu Nhất dùng chân giữ phần cánh nỏ, tay dùng sức kéo căng dây đặt lên khóa. lão Lư thấy vậy liền nói:
"Trong túi da đặt trên ghế có mấy mũi tên, Tiểu Nhất đem thử bắn xem sao."
Hứng khởi, Tiểu Nhất cầm lấy cái túi da xinh xắn, thấy bên trong có chừng mười mũi tên. Hắn vội vã đeo túi da lên cổ, nhưng dường như nhớ đến điều gì, lại đưa tay vào lồng ngực lấy số bạc mang theo ra đặt trên cái ghế băng, hướng phía lão Lư nói:
"Lư đại thúc, ta ra ngoài chơi, bạc đặt trên ghế là của sư phụ ta cho ngài."
Miệng nói, chân đã chạy ra ngoài.
lão Lư nghe tiếng, nhìn lại thấy một đống nhỏ bạc, vội đứng dậy nói:
"Không được làm vậy chứ!!"
Con trai hắn ra ngoài làm thợ rèn, một năm cùng lắm cũng chỉ được vài lượng bạc, số bạc chừng hai mươi lượng này đối với người nghèo là một gia sản lớn. Hiểu rõ hoàn cảnh của thầy trò Thanh Vân đạo trưởng, lão Lư làm sao dám nhận số bạc đó của họ.
"Đừng lo, sư phụ ta kiếm được, Lư đại thúc ngài cứ nhận đi, có lòng thì đến uống với sư phụ ta vài chén rượu là được."
Tiểu Nhất không quay đầu, chạy xuống ngọn đồi.
lão Lư với theo:
"Cẩn thận kẻo tự làm mình bị thương, nhớ trở lại lấy thịt Sơn Dương đấy."
Tiểu Nhất nào còn nghe thấy, thoáng cái đã chạy mất hút. Nhìn theo bóng lưng hắn, lão Lư lắc đầu cười khổ.
Tiểu Nhất chạy một mạch tới ngã ba. Nhìn con đường mòn dẫn sâu vào thung lũng, hắn nghĩ thầm, trong thung lũng không có người, chim muông nhiều hẳn là nơi thích hợp thử nỏ. Hắn rút từ trong túi ra một mũi tên đặt vào rãnh nỏ, đầu mũi tên bọc thép lóe sáng trông sắc bén vô cùng. Tiểu Nhất cười ha ha:
"Lư đại thúc thật tốt, ha ha, không biết nỏ này uy lực thế nào."
Tiểu Nhất giơ nỏ nhằm gốc cây cách chừng bốn, năm mươi bước, kéo lẫy. Chỉ nghe "phạch" một tiếng, mũi tên phóng ra "phập" một tiếng cắm vào thân cây. Ha ha, bắn xa thật, Tiểu Nhất nhảy cẫng lên chạy đến gần gốc cây, thấy mũi tên đã cắm sâu, hắn trầm trồ khen ngợi uy lực của cây nỏ, đồng thời tiếc nuối vì khả năng bắn kém cỏi của mình. Rút mũi tên ra khỏi thân cây, Tiểu Nhất đi sâu vào trong thung lũng.
Sương sớm ngập tràn thung lũng, đỉnh Tiên Nhân giống như khoác một tầng áo bằng sương huyền ảo.
Không biết vì sao hôm nay sư phụ không gọi mình. Tiểu Nhất không để tâm lắm, hắn rút bảo kiếm chạy ra sân, thi triển tám thức của Huyền Nguyên kiếm pháp một lượt. Chưa thỏa mãn, hắn muốn thử tập năm thức kiếm cuối. Thế nhưng năm thức kiếm này lại không có bộ hình, thành thử không có cách nào thi triển. Cuối cùng Tiểu Nhất chỉ còn biết đọc một lần khẩu quyết của năm chiêu kiếm mà hắn vốn thuộc lòng từ lâu.
Luyện kiếm xong, Tiểu Nhất ra phía sau bếp rửa mặt, chạy về phòng treo thanh kiếm trở lại trên tường. Hắn đẩy rương lớn ở trên giường, để lộ ra một lỗ vuông chừng một thước bên dưới, trong đó có vài cuốn sách, một cái bọc nhỏ. Tất cả gia sản đáng giá của hai thầy trò đều ở đây. Từ lúc Tiểu Nhất được mười ba tuổi, sư phụ đem những thứ này để Tiểu Nhất giữ. Sợ thất lạc nếu cứ mang bên người, Tiểu Nhất nảy ra ý đào một cái hố nhỏ để cất, nếu như có ai vào đây, nhìn căn phòng đơn bạc cũng sẽ không suy đoán đến việc dưới cái rương gỗ lại có đồ quý. Ý tưởng thông minh này khiến Tiểu Nhất cảm thấy đắc ý suốt một thời gian dài.
Sau khi lấy ra chừng hai mươi lạng bạc cất vào ngực áo, Tiểu Nhất kéo rương gỗ về vị trí lúc đầu, vỗ vỗ hai tay vào nhau để xua hết bụi đất rồi bước ra sân. Để ý thấy sư phụ vẫn chưa dậy, hắn từ từ xuống núi.
Quãng đường từ đỉnh Tiên Nhân xuống đến chân núi dài chừng ba dặm. Tiểu Nhất đi thong thả, chẳng bao lâu đã tới chân núi, qua khu cổng lớn đã đổ nát, đi về phía sau núi.
Sau núi là rừng rậm, những thân cây cao lớn đem tán cây che kín bầu trời, hai con đường nhỏ xuyên qua rừng cây, một đường dẫn vào sâu thung lũng, con đường còn lại dẫn tới một gò núi nhỏ, đây là nơi lão Lư sinh sống.
lão Lư đã ngoài năm mươi, tổ tiên y cũng là đệ tử Huyền Nguyên quan. Vì không đành lòng rời xa một Huyền Nguyên quan đã suy tàn, tổ tiên lão Lư đành dựng nhà sinh sống ở đây. Bao thế hệ đi qua đều lấy săn bắn để kiếm sống. lão Lư có con trai, song bởi không an phận với cuộc sống tẻ nhạt trong núi hoang, sau khi vợ lão Lư qua đời, con trai lão cũng tìm cách chuyển ra bên ngoài làm thợ rèn, bỏ lại một mình lão Lư.
Thường khi săn được dã thú, hay những món ăn dân dã, lão Lư đều dành một phần biếu hai thầy trò. Mỗi khi hai người rời núi, lão Lư cũng là người thay thế trông nom nhà cửa, quan hệ giữa họ rất khăng khít. Cuộc sống đơn sơ của lão Lư nơi hoang dã nghèo khó không khác hai thầy trò, bởi thế lúc sẵn ngân lượng trong túi, hai thầy trò đều dành một phần cho lão, xem đó là việc báo nghĩa vậy.
Tiểu Nhất ba chân bốn cẳng chạy một mạch lên gò núi nhỏ, tới gần căn nhà gỗ.
Ngôi nhà được dựng lên dựa vào mấy thân cây lớn trông còn lờ mờ trong hơi sương sớm chưa tan. Nhờ gió lay động tán cây um tùm, ánh nắng xuyên qua tạo nên hình ảnh loang lổ, lay động trên mặt đất. Khung cảnh thật tịch mịch.
"Lư đại thúc, Lư đại thúc ở nhà không?"
Tiểu Nhất chụm tay thành loa gọi lớn, sau đó đưa tay sờ mũi tinh nghịch, tìm kiếm xung quanh.
"Tiểu Nhất đấy à!"
Giọng nói khàn khàn vang lên, một lão già từ trong nhà nhỏ bước ra. Khuôn mặt lão hồng hào nhưng đã kín nếp nhăn, chòm râu ngắn đã lún phún hai màu. Dáng lão không cao lại hơi gù, thân hình lực lưỡng, đôi tay tráng kiện đầy gân guốc đang cầm một cái búa, lão đứng đó nhìn Tiểu Nhất cười híp cả mắt.
"Lư đại thúc đang làm gì vậy? Sư phụ phái ta tới thăm ngài."
Tiểu Nhất cười hì hì trả lời. Ánh mắt hiếu kì nhìn xuống lưỡi búa còn có vệt máu mà lão Lư đang cầm.
"Đạo trưởng khỏe không? Lâu rồi không được gặp đạo trưởng."
lão Lư vung cây búa lên, nói tiếp:
"Ha ha, hôm nay ngươi may mắn! Sáng nay đại thúc săn được một con Sơn Dương, chút nữa chia cho thầy trò ngươi nửa con, Tiểu Nhất mau vào xem."
Tiểu Nhất theo lão Lư vào nhà, trong nhà có vẻ tối tăm. Trên nền đất gần cửa sau ngôi nhà gỗ đặt một con Sơn Dương, cái đầu đã bị cắt đi gác trên tảng đá. Hẳn là lúc Tiểu Nhất tới, lão Lư đang chuẩn bị lột da con thú.
Tiểu Nhất không ưa cảnh máu me, hắn đưa mắt nhìn quanh căn phòng, thấy trên tường treo một bộ nỏ nhỏ, hắn đi tới gỡ xuống xem. lão Lư đang hì hục lột da Sơn Dương, thấy Tiểu Nhất đang cầm cây nỏ, lão cười, nói:
"Cây nỏ đó là của Lư đại ca ngươi dùng gân hươu do ta săn được để chế tạo, hai ngày trước mới mang về cho ta, nhưng ta già rồi, mắt không còn tốt để dùng nó, nếu Tiểu Nhất thích thì cứ giữ lấy mà dùng."
Tiểu Nhất cầm cây nỏ có vẻ thích thú, tính trẻ con tham lam đồ chơi khiến hắn không muốn bỏ xuống. Nghe lão Lư nói vậy, hắn vui vẻ đáp:
"Ha ha, cảm tạ Lư đại thúc, cảm tạ cả Lư đại ca nữa."
Nói xong hắn lại cúi đầu ngắm nghía cái nỏ. Nỏ được làm bằng gỗ đỏ, chạm khắc tinh xảo, cánh nỏ làm bằng thép, dây bện bằng gân hươu rất dẻo dai. Tiểu Nhất dùng chân giữ phần cánh nỏ, tay dùng sức kéo căng dây đặt lên khóa. lão Lư thấy vậy liền nói:
"Trong túi da đặt trên ghế có mấy mũi tên, Tiểu Nhất đem thử bắn xem sao."
Hứng khởi, Tiểu Nhất cầm lấy cái túi da xinh xắn, thấy bên trong có chừng mười mũi tên. Hắn vội vã đeo túi da lên cổ, nhưng dường như nhớ đến điều gì, lại đưa tay vào lồng ngực lấy số bạc mang theo ra đặt trên cái ghế băng, hướng phía lão Lư nói:
"Lư đại thúc, ta ra ngoài chơi, bạc đặt trên ghế là của sư phụ ta cho ngài."
Miệng nói, chân đã chạy ra ngoài.
lão Lư nghe tiếng, nhìn lại thấy một đống nhỏ bạc, vội đứng dậy nói:
"Không được làm vậy chứ!!"
Con trai hắn ra ngoài làm thợ rèn, một năm cùng lắm cũng chỉ được vài lượng bạc, số bạc chừng hai mươi lượng này đối với người nghèo là một gia sản lớn. Hiểu rõ hoàn cảnh của thầy trò Thanh Vân đạo trưởng, lão Lư làm sao dám nhận số bạc đó của họ.
"Đừng lo, sư phụ ta kiếm được, Lư đại thúc ngài cứ nhận đi, có lòng thì đến uống với sư phụ ta vài chén rượu là được."
Tiểu Nhất không quay đầu, chạy xuống ngọn đồi.
lão Lư với theo:
"Cẩn thận kẻo tự làm mình bị thương, nhớ trở lại lấy thịt Sơn Dương đấy."
Tiểu Nhất nào còn nghe thấy, thoáng cái đã chạy mất hút. Nhìn theo bóng lưng hắn, lão Lư lắc đầu cười khổ.
Tiểu Nhất chạy một mạch tới ngã ba. Nhìn con đường mòn dẫn sâu vào thung lũng, hắn nghĩ thầm, trong thung lũng không có người, chim muông nhiều hẳn là nơi thích hợp thử nỏ. Hắn rút từ trong túi ra một mũi tên đặt vào rãnh nỏ, đầu mũi tên bọc thép lóe sáng trông sắc bén vô cùng. Tiểu Nhất cười ha ha:
"Lư đại thúc thật tốt, ha ha, không biết nỏ này uy lực thế nào."
Tiểu Nhất giơ nỏ nhằm gốc cây cách chừng bốn, năm mươi bước, kéo lẫy. Chỉ nghe "phạch" một tiếng, mũi tên phóng ra "phập" một tiếng cắm vào thân cây. Ha ha, bắn xa thật, Tiểu Nhất nhảy cẫng lên chạy đến gần gốc cây, thấy mũi tên đã cắm sâu, hắn trầm trồ khen ngợi uy lực của cây nỏ, đồng thời tiếc nuối vì khả năng bắn kém cỏi của mình. Rút mũi tên ra khỏi thân cây, Tiểu Nhất đi sâu vào trong thung lũng.
Tác giả :
Duệ Quang