Vô Thường
Chương 524: Trận này, ta thắng!
Hàn đại trưởng lão đột nhiên run rẩy hỏi thăm. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào khối hạ phẩm linh thạch trên tay Đường Phong không chớp. Vật này giống như một cục đá trắng noãn như ngọc, tản ra linh khí vô cùng tinh khiết và khổng lồ, chẳng lẽ là vật kia?
- Đại trưởng lão đã sống hơn trăm năm mà chút kiến thức đó cũng không biết sao?
Đường Phong liền móc họng Hàn đại trưởng lão.
Sắc mặt Hàn đại trưởng lão khó coi đến cực điểm, trong ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, trầm giọng nói:
- Linh thạch?
- Đại trưởng lão quả nhiên là có kiến thức uyên bác!
Đường Phong gật đầu nói.
- Ngươi từ đâu có được?
Hai mắt Hàn đại trưởng lão gần như muốn phún hoả.
- Ngay trong Bạch Đế Cảnh, ta không cẩn thận lượm được một khối trên mặt đất.
Vừa nghe Đường Phong nói xong, thân thể Hàn đại trưởng lão lập tức run lên, trên mặt vốn đã khôi phục được một chút huyết sắc đột nhiên trở nên đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Đường Phong một hồi, hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Hàn đại trưởng lão đã sống hơn trăm năm lại bị tiểu tử Đường Phong nói một câu tức đến hộc máu.
Phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt của Hàn đại trưởng lão càng thêm tái nhợt, lắc đầu thở dài:
- Trời xanh không có mắt a! Trời xanh không có mắt a!
Linh thạch, bảo bối cỡ này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, Hàn đại trưởng lão cũng chỉ là biết được từ trong điển tịch của gia tộc, căn bản chưa từng thấy qua, mà hôm nay, ngay trước mặt hắn, tên tiểu tử Đường Phong lại mang từ trong Bạch Đế Cảnh ra một khối linh thạch.
Khối linh thạch này vốn là của Hàn gia mới đúng, mà bây giờ lại năm trên tay địch thủ dùng để khôi phục thực lực chống lại mình!
Sau khi Đường Phong lấy khối hạ phẩm linh thạch ra cầm trên tay thì Hàn đại trưởng lão liền biết đại thế đã mất.
Có linh thạch tương trợ, tốc độ khôi phục của Đường Phong chắc chắn vượt qua hắn, đến lúc đó, ai là đao ai là thớt khỏi cần phải nói.
Bất quá, vẫn còn cơ hội! Hàn đại trưởng lão quay đầu nhìn sang bốn phía, đám Hàn gia cao thủ còn lại cũng không phải không còn năng lực đánh một trận.
Tứ trưởng lão thì không cần phải nói, bị Đường Phong một chiêu đánh trọng thương tạm thời không thể dùng được. Nhưng mấy tên trúng độc kia thì vẫn chưa bị thương.
- Các ngươi còn không nhanh chân tới giết hắn?
Hàn đại trưởng lão đổi giọng quát lớn.
Mấy tên Hàn gia cao thủ bị trúng độc nãy giờ đã bị trận chiến giữa Đường Phong và Hàn đại trưởng lão hấp dẫn hoàn toàn, kết quả của trận chiến đấu kịch liệt này không ai có thể dự liệu được, cho nên nhất thời bọn chúng có chút sững sờ.
Thẳng đến khi Hàn đại trưởng lão nhắc nhở bọn chúng mới tỉnh táo lại. Hiện giờ chính là thời cơ giết Đường Phong tốt nhất. Nếu chờ đến khi hắn khôi phục lại thì ở chỗ này không có ai là đối thủ của hắn nữa. Sức chiến đấu của tên tiểu tử này không hề thua kém bất kỳ một cao thủ Thiên giai thượng phẩm nào.
Độc của Độc Ảnh Kiếm tuy cường hãn nhưng cũng không trí mạng. Vừa rồi bọn hắn chỉ là không cẩn thận hít phải một hơi, trải qua một lúc vận công cũng đã khôi phục không ít, tuy độc tố vẫn chưa hoàn toàn thanh lý sạch sẽ nhưng vẫn dư sức chiến đấu.
Mấy người đồng thời đứng lên cấp tốc hướng tới chỗ Đường Phong. Mấy tên Thiên giai cao thủ liên thủ một kích, không cần biết bọn chúng lúc này có xuất ra toàn lực hay không nhưng cũng không thể khinh thường được, nếu Đường Phong không cách nào đón đỡ được thì chỉ có một con đường chết.
Chỉ trong chốc lát, công kích của mấy tên này đã tới trên đầu Đường Phong.
Đường Phong hai mắt híp lại, đang chuẩn bị liều một chút khí lực vừa mới khôi phục được giết hết đám người này thì bên tai đột nhiên truyền tới một tiếng quát:
- Si tâm vọng tưởng!
Lập tức, một cái thuỷ tráo đột nhiên ngăn trước mặt Đường Phong, công kích của mấy tên Hàn gia kia liền đánh lên thuỷ tráo khiến nó rung động một hồi rồi vỡ vụn ra. Lập tức thân hình của Bạch Nguyệt Dung xuất hiện trước mặt Đường Phong, hai cánh tay thon vung lên đem công kích của đám người kia bao phủ trong phạm vì công kích của nàng.
Cùng lúc đó, trên bờ vai của nàng bị một thanh lợi kiếm đâm trúng, máu tươi lập tức nhuộm đỏ y phục nàng.
Bạch Nguyệt Dung thân là Thiên giai thượng phẩm cao thủ, nàng đang cùng mấy tên Hàn gia bên kia chiến đấu cũng không có gì áp lực hoặc có thể nói là một mình đang đè mấy người đối phương mà đánh. Bất đắc dĩ mấy người kia chỉ có thể cố thủ không công cố gắng kéo dài thời gian với Bạch Nguyệt Dung, bọn hắn không cầu có thể gây thương tổn cho nàng nên mới miễn cưỡng đối kháng được tới bây giờ.
Nhưng giờ phút này, mắt thấy Đường Phong bị người ta tập kích, Bạch Nguyệt Dung liền buông tha công kích của mình với đám Hàn gia bên kia, liều mạng thừa nhận một kích cũng muốn chạy tới cứu Đường Phong trước.
Cũng may một kiếm này đâm cũng không quá sâu, cũng không bị thương tới gân cốt. Nhưng hàn băng cương khí xâm nhập vào trong người cũng khiến nàng khó chịu vạn phần, máu tươi trên bờ vai vừa chảy ra liền bị đông kết lại.
Đem công kích của mấy tên tập kích Đường Phong đánh lui, Bạch Nguyệt Dung cũng không còn giữ lại gì nữa, một thân sở học đều thi triển ra, thực lực Thiên giai thượng phẩm của nàng toàn bộ bày ra, dùng sức một mình nàng đối kháng bảy tam tên Thiên giai cao thủ của Hàn gia liên thủ nhưng cũng không rơi xuống hạ phong.
Nhưng là ai cũng biết loại điên cuồng tiêu hao cương khí như thế này không thể kéo dài bao lâu, một khi cương khí tiêu hao quá nhiều, như vậy Bạch Nguyệt Dung cho dù có là Thiên giai thượng phẩm cao thủ cũng chỉ có chết.
Mà chuyện cho tới bây giờ, Bạch Nguyệt Dung cũng không chú ý gì nhiều nữa, một khi nàng buông lỏng một chút, để cho bất kỳ một công kích nào của mấy tên Hàn gia cao thủ này này thoát ra khỏi phạm vi khống chế của nàng thì Đường Phong lập tức sẽ gặp nguy hiểm.
- Nha đầu này, lão phu nến từ sớm một kiếm giết chết nàng!
Hàn đại trưởng lão ở một bên nghiến răng nghiến lợi tự trách bản thân. Hắn niệm tình Bạch Nguyệt Dung là người Bạch gia cho nên mới không đuổi tận giết tuyệt, hiện tại có hối hận cũng đã muộn rồi.
Chẳng lẽ hôm nay chỉ có thể trông cậy vào đám người lúc nãy xông vào trong Bạch Đế Cảnh đi ra sao? Không, không thể đem hi vọng đặt lên người khác, Hàn đại trưởng lão không dám nghĩ lung tung nữa mà nhắm mắt lại tập trung khôi phục cương khí.
Trọn vẹn thời gian uống một chén trà, Bạch Nguyệt Dung và bảy tám tên Hàn gia cao thủ chiến đấu điên cuồng. Nàng dù sao cũng là nữ tử, tuy là Thiên giai thượng phẩm cao thủ nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ cỡ Hàn đại trưởng lão, Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích. Một người độc chiến bảy tám Thiên giai cao thủ mà còn muốn đem bọn chúng hoàn toàn vây khốn quả thật đã làm khó nàng. Lúc trước Thang Phi Tiếu vây khốn mấy tên Thiên giai của Cự Kiếm Môn cũng phải hao phí không ít công phu, huống chi là nàng?
Chỉ mới trôi qua thời gian uống một chén trà mà toàn thân bạch y của nàng đã nhuộm đỏ máu tươi trông như một đoá mân côi đang nhẹ nhàng bay múa. Trên người nàng ít nhất cũng có mười mấy nhát kiếm, cũng may mỗi lần nguy hiểm nàng đều vận chuyển cương khí bảo vệ chỗ bị thương cho nên vết thương cũng không sâu.
Nhưng hàn băng cương khí của đám Hàn gia cao thủ này lại khiến cho động tác của nàng chậm chạp lại, khuôn mặt ngày càng trắng bệch.
Bạch Nguyệt Dung vẫn cắn răng kiên trì không hề buông lỏng mỗi lần ra tay đều dùng đấu pháp lưỡng bại câu thương khiến cho đám cao thủ Hàn gia rất bị động.
- Phù!
Một tiếng thở mạnh vang lên, thanh âm tuy nhỏ nhưng lại trực tiếp như vang lên trong tai mọi người. Đám người Hàn gia khi nghe được thanh âm này thì sắc mặt liền đại biến, công kích cũng chậm lại một phần. Bạch Nguyệt Dung cũng cảm giác được áp lực giảm đi không ít cho nên tranh thủ liếcn nhìn về chỗ phát ra âm thanh. Nàng liền thấy Đường Phong đã đứng dậy từ lúc nào, một tay cầm Độc Ảnh Kiếm, từng bước một bước tới gần nàng, hắn bước đi không nhanh cũng không chậm nhưng chỉ một thoáng đã tới cách nàng năm trượng.
Trong lòng Bạch Nguyệt Dung một hồi rung động không thôi, gương mặt của Đường Phong trong đêm tối có chút mông lung, thân hình hơi gầy và cao ngất kia lại khiến nàng rất quen mắt.
Bạch Nguyệt Dung phảng phất như lại thấy được nam nhân mười mấy năm trước xuất hiện. Hai người tại sao lại giống nhau như vậy?
- Bảy tám nam nhân khi dễ một nữ nhân, chẳng biết xấu hổ sao?
Lời nói cũng giống y chang năm đó vang lên trong tai Bạch Nguyệt Dung.
Thân thể Bạch Nguyệt Dung không nhịn được run rẩy một chút, trong miệng đắng chát, nơi ngực tựa hồ nhói đau.
Mười mấy năm trước, tên nam nhân cũng giống như Đường Phong hiện giờ đi tới trước mặt nàng cứu lấy tính mạng của nàng. Mà mười mấy năm sau, một màn này lại tái hiện, chỉ đó điều người và vật đều không còn như trước nữa, chỉ có lưu lại sự thương tâm và nhớ nhưng da diết.
- Phốc!
Một âm thanh khá nhỏ vang lên, một tên Hàn gia cao thủ vây công Bạch Nguyệt Dung nãy giờ chỉ cảm thấy sau lưng mát lạnh, khí lực nhanh chóng xói mòn, cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy chỗ lồng ngực của mình nhìu thêm một đoạn mũi kiếm.
Đoạn mũi kiếm này vừa xuất hiện liền lập tức biến mất, sau đó ngay bên cạnh lại truyền tới một tiếng "Phốc!" nữa. Tên Hàn gia cao thủ này trước khi chết cố gắng quay đầu lại phía sau thì thấy một cái đầu lâu của đồng bạn thường ngày cũng có giao tình với hắn bay lên, trong đôi mắt đầy vẻ mê mang, hiển nhiên còn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
- Phốc! Phốc! Phốc! ...
Những âm thanh đó cứ liên tiếp vang lên, mỗi một âm thanh vang lên là một tên cao thủ Hàn gia ngã xuống, chỉ ngắn ngủi mấy hơi, toàn bộ mấy tên Hàn gia cao thủ vây công Bạch Nguyệt Dung đều chết sạch, hộ thân cương khí của bọn chúng không khác gì một tờ giấy, bị đâm một cái liền rách nát.
Mấy tên này vốn là bị Bạch Nguyệt Dung dốc sức liều mạng cuốn lấy, căn bản không có dư lực đi ngăn cản công kích của Đường Phong cho nên mới bị chém như thái rau như vậy.
Nếu không như vậy thì dùng thực lực và trạng thái hiện tại của Đường Phong muốn đem bọn chúng toàn bộ giết hết cũng không có khả năng, đánh không lại bọn chúng còn không biết chạy sao? Một Thiên giai cao thủ liều mạng chạy trốn thì tốc độ rất nhanh.
Thi thể nằm đầy trên mặt đất, Bạch Nguyệt Dung toàn thân là máu, ngực liên tục phập phòng, trong mắt đầy vẻ phức tạp nhìn Đường Phong. Sau khi nhìn thấy rõ gương mặt trẻ tuổi kia thì nàng không khỏi có chút thất vọng.
Cho dù nàng có muốn tưởng tượng thế nào thì tên tiểu tử trước mặt này cũng không phải là hắn.
- Ngươi nên nghỉ ngơi một chút đi!
Đường Phong nhẹ giọng dặn dò một câu rồi lập tức xoay người đi về phía chỗ Hàn đại trưởng lão.
Thời gian quá ngắn căn bản không đủ cho Hàn đại trưởng lão khôi phục, mặc dù có khôi phục được một chút khí lực nhưng làm sao có thể dùng chút khí lực đó để sử dụng cương khí đi chiến đấu? Chỉ sợ đánh ra một kích thì cương khí lại bị rút sạch.
Nhưng mà hắn cũng sẽ không ngồi chờ chết, nhìn Đường Phong đi tới gần, hắn cường chống thân thể đứng lên nắm chặt trường kiếm trong tay, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng.
Nếu như không có tên tiểu tử này, như vậy Hàn gia có thể nói là toàn thắng rồi. Nhưng chỉ vì tên tiểu tử này mà khiến cho tình thế biến đổi, để cho Hàn gia triệt để thất bại.
Đi tới trước mặt Hàn đại trưởng lão khoảng ba trượng thì Đường Phong dừng lại nhìn hắn.
Nhìn tên Thiên giai thượng phẩm cao thủ râu tóc bạc trắng này, Đường Phong nhịn không được thở dài một hơi. Nếu không phải đám người Hàn gia này dã tâm quá nặng, nếu không phải tên đại trưởng lão này quá nôn nóng đột phá Thiên giai tấn chức Linh giai thì làm sao có thể khiến cho Hàn gia chịu cảnh tai bay vại gió như thế này? Bất quá hiện giờ có nói gì cũng vô dụng, người Hàn gia không chết thì Đường Phong không an tâm, chỉ sợ là đám tộc nhân của những gia tộc khác trong Bạch Đế Thành cũng không đồng ý.
- Đa tạ Hàn đại trưởng lão, trận này ta thắng!
Đường Phong chậm rãi giơ Độc Ảnh Kiếm lên, Độc Ảnh Kiếm bắn ra một cái kiếm mang dài ba thước.
- Muốn mạng của lão phu thì tới đây mà lấy đi!
Hàn đại trưởng lão đem toàn bộ cương khí còn lại ngưng tụ lên trường kiếm, không tránh không né, cũng không hề phòng ngự, trực tiếp đánh tới Đường Phong.
Độc Ảnh Kiếm toả ra quang mang chói mắt, kiếm quang sáng ngời như đâm thủng thương khung chém tới Hàn đại trưởng lão.
Cả thiên đại trong nháy mắt như mất đi sắc thái vốn có.
Một cổ cương khí chấn động mãnh liệt từ giữa hai người Đường Phong và Hàn đại trưởng lão bạo phát ra, hướng bốn phía lan tràn khiến cho cát bay đá chạy, cuồng phong gào thét.
Hạ kiếm xuống, thiên địa lại khôi phục như lúc đầu. Đường Phong hoàn hảo không tổn hao gì, mà quần áo của Hàn đại trưởng lão lại rách tả tơi, sắc mặt tái nhợt, kinh ngạc nhìn Đường Phong, khoé miệng lộ ra một nụ cười khổ, thấp giọng nói:
- Lão phu không cam lòng, vì sao đám súc sinh kia tiến vào trong Bạch Đế Cảnh tới giờ này vẫn chưa đi ra?
Vừa nói những lời này xong, thân thể Hàn đại trưởng lão từ mi tâm đến vị trị đan điền liền xuất hiện một đường tơ máu đỏ thẫm. Đường tơ máu này mới đầu còn chậm rãi tiết máu tươi ra ngoài, nhưng chỉ trong một cái nháy mắt máu tươi đã phun ra xối xả, thân thể của Hàn đại trưởng lão cũng theo đó chẻ thành hai nửa!
Nếu như đám súc sinh trong miệng Hàn đại trưởng lão nói kia có thể sớm đi ra thì hắn đã không phải chết, Hàn gia lật thuyền trong mương, đến tận lúc chết Hàn đại trưởng lão cũng không nghĩ thông được tại sao. Hơn mười tên Thiên giai cao thủ, trong đó còn có hai tên là Thiên giai thượng phẩm cao thủ đuổi giết ba tên đã hoàn toàn không còn lực chiến đấu mà tại sao cần thời gian dài như vậy?
- Ta nói rồi, bọn hắn rất có khả năng toàn bộ đều đã chết ở trong Bạch Đế Cảnh. Ngươi lại cứ nhất quyết không tin!
Đường Phong nhẹ than một tiếng, sau đó xoay người nhìn về phía đạo nhân ảnh đang chạy trốn.
Thân ảnh đó đúng là của Hàn gia tứ trưởng lão. Thấy Hàn đại trưởng lão bại vong thì hắn đã biết nếu không chạy trốn thì vĩnh viễn cũng không có khả năng rời đi.
Cho nên dù thân bị trọng thương, không nên di động như hắn vẫn chỉ có thể liều mạng đứng dậy thi triển thân pháp cấp tốc chạy ra bên ngoài mặc kệ nội thương có nặng thêm hay không!
- Đại trưởng lão đã sống hơn trăm năm mà chút kiến thức đó cũng không biết sao?
Đường Phong liền móc họng Hàn đại trưởng lão.
Sắc mặt Hàn đại trưởng lão khó coi đến cực điểm, trong ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, trầm giọng nói:
- Linh thạch?
- Đại trưởng lão quả nhiên là có kiến thức uyên bác!
Đường Phong gật đầu nói.
- Ngươi từ đâu có được?
Hai mắt Hàn đại trưởng lão gần như muốn phún hoả.
- Ngay trong Bạch Đế Cảnh, ta không cẩn thận lượm được một khối trên mặt đất.
Vừa nghe Đường Phong nói xong, thân thể Hàn đại trưởng lão lập tức run lên, trên mặt vốn đã khôi phục được một chút huyết sắc đột nhiên trở nên đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Đường Phong một hồi, hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Hàn đại trưởng lão đã sống hơn trăm năm lại bị tiểu tử Đường Phong nói một câu tức đến hộc máu.
Phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt của Hàn đại trưởng lão càng thêm tái nhợt, lắc đầu thở dài:
- Trời xanh không có mắt a! Trời xanh không có mắt a!
Linh thạch, bảo bối cỡ này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, Hàn đại trưởng lão cũng chỉ là biết được từ trong điển tịch của gia tộc, căn bản chưa từng thấy qua, mà hôm nay, ngay trước mặt hắn, tên tiểu tử Đường Phong lại mang từ trong Bạch Đế Cảnh ra một khối linh thạch.
Khối linh thạch này vốn là của Hàn gia mới đúng, mà bây giờ lại năm trên tay địch thủ dùng để khôi phục thực lực chống lại mình!
Sau khi Đường Phong lấy khối hạ phẩm linh thạch ra cầm trên tay thì Hàn đại trưởng lão liền biết đại thế đã mất.
Có linh thạch tương trợ, tốc độ khôi phục của Đường Phong chắc chắn vượt qua hắn, đến lúc đó, ai là đao ai là thớt khỏi cần phải nói.
Bất quá, vẫn còn cơ hội! Hàn đại trưởng lão quay đầu nhìn sang bốn phía, đám Hàn gia cao thủ còn lại cũng không phải không còn năng lực đánh một trận.
Tứ trưởng lão thì không cần phải nói, bị Đường Phong một chiêu đánh trọng thương tạm thời không thể dùng được. Nhưng mấy tên trúng độc kia thì vẫn chưa bị thương.
- Các ngươi còn không nhanh chân tới giết hắn?
Hàn đại trưởng lão đổi giọng quát lớn.
Mấy tên Hàn gia cao thủ bị trúng độc nãy giờ đã bị trận chiến giữa Đường Phong và Hàn đại trưởng lão hấp dẫn hoàn toàn, kết quả của trận chiến đấu kịch liệt này không ai có thể dự liệu được, cho nên nhất thời bọn chúng có chút sững sờ.
Thẳng đến khi Hàn đại trưởng lão nhắc nhở bọn chúng mới tỉnh táo lại. Hiện giờ chính là thời cơ giết Đường Phong tốt nhất. Nếu chờ đến khi hắn khôi phục lại thì ở chỗ này không có ai là đối thủ của hắn nữa. Sức chiến đấu của tên tiểu tử này không hề thua kém bất kỳ một cao thủ Thiên giai thượng phẩm nào.
Độc của Độc Ảnh Kiếm tuy cường hãn nhưng cũng không trí mạng. Vừa rồi bọn hắn chỉ là không cẩn thận hít phải một hơi, trải qua một lúc vận công cũng đã khôi phục không ít, tuy độc tố vẫn chưa hoàn toàn thanh lý sạch sẽ nhưng vẫn dư sức chiến đấu.
Mấy người đồng thời đứng lên cấp tốc hướng tới chỗ Đường Phong. Mấy tên Thiên giai cao thủ liên thủ một kích, không cần biết bọn chúng lúc này có xuất ra toàn lực hay không nhưng cũng không thể khinh thường được, nếu Đường Phong không cách nào đón đỡ được thì chỉ có một con đường chết.
Chỉ trong chốc lát, công kích của mấy tên này đã tới trên đầu Đường Phong.
Đường Phong hai mắt híp lại, đang chuẩn bị liều một chút khí lực vừa mới khôi phục được giết hết đám người này thì bên tai đột nhiên truyền tới một tiếng quát:
- Si tâm vọng tưởng!
Lập tức, một cái thuỷ tráo đột nhiên ngăn trước mặt Đường Phong, công kích của mấy tên Hàn gia kia liền đánh lên thuỷ tráo khiến nó rung động một hồi rồi vỡ vụn ra. Lập tức thân hình của Bạch Nguyệt Dung xuất hiện trước mặt Đường Phong, hai cánh tay thon vung lên đem công kích của đám người kia bao phủ trong phạm vì công kích của nàng.
Cùng lúc đó, trên bờ vai của nàng bị một thanh lợi kiếm đâm trúng, máu tươi lập tức nhuộm đỏ y phục nàng.
Bạch Nguyệt Dung thân là Thiên giai thượng phẩm cao thủ, nàng đang cùng mấy tên Hàn gia bên kia chiến đấu cũng không có gì áp lực hoặc có thể nói là một mình đang đè mấy người đối phương mà đánh. Bất đắc dĩ mấy người kia chỉ có thể cố thủ không công cố gắng kéo dài thời gian với Bạch Nguyệt Dung, bọn hắn không cầu có thể gây thương tổn cho nàng nên mới miễn cưỡng đối kháng được tới bây giờ.
Nhưng giờ phút này, mắt thấy Đường Phong bị người ta tập kích, Bạch Nguyệt Dung liền buông tha công kích của mình với đám Hàn gia bên kia, liều mạng thừa nhận một kích cũng muốn chạy tới cứu Đường Phong trước.
Cũng may một kiếm này đâm cũng không quá sâu, cũng không bị thương tới gân cốt. Nhưng hàn băng cương khí xâm nhập vào trong người cũng khiến nàng khó chịu vạn phần, máu tươi trên bờ vai vừa chảy ra liền bị đông kết lại.
Đem công kích của mấy tên tập kích Đường Phong đánh lui, Bạch Nguyệt Dung cũng không còn giữ lại gì nữa, một thân sở học đều thi triển ra, thực lực Thiên giai thượng phẩm của nàng toàn bộ bày ra, dùng sức một mình nàng đối kháng bảy tam tên Thiên giai cao thủ của Hàn gia liên thủ nhưng cũng không rơi xuống hạ phong.
Nhưng là ai cũng biết loại điên cuồng tiêu hao cương khí như thế này không thể kéo dài bao lâu, một khi cương khí tiêu hao quá nhiều, như vậy Bạch Nguyệt Dung cho dù có là Thiên giai thượng phẩm cao thủ cũng chỉ có chết.
Mà chuyện cho tới bây giờ, Bạch Nguyệt Dung cũng không chú ý gì nhiều nữa, một khi nàng buông lỏng một chút, để cho bất kỳ một công kích nào của mấy tên Hàn gia cao thủ này này thoát ra khỏi phạm vi khống chế của nàng thì Đường Phong lập tức sẽ gặp nguy hiểm.
- Nha đầu này, lão phu nến từ sớm một kiếm giết chết nàng!
Hàn đại trưởng lão ở một bên nghiến răng nghiến lợi tự trách bản thân. Hắn niệm tình Bạch Nguyệt Dung là người Bạch gia cho nên mới không đuổi tận giết tuyệt, hiện tại có hối hận cũng đã muộn rồi.
Chẳng lẽ hôm nay chỉ có thể trông cậy vào đám người lúc nãy xông vào trong Bạch Đế Cảnh đi ra sao? Không, không thể đem hi vọng đặt lên người khác, Hàn đại trưởng lão không dám nghĩ lung tung nữa mà nhắm mắt lại tập trung khôi phục cương khí.
Trọn vẹn thời gian uống một chén trà, Bạch Nguyệt Dung và bảy tám tên Hàn gia cao thủ chiến đấu điên cuồng. Nàng dù sao cũng là nữ tử, tuy là Thiên giai thượng phẩm cao thủ nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ cỡ Hàn đại trưởng lão, Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích. Một người độc chiến bảy tám Thiên giai cao thủ mà còn muốn đem bọn chúng hoàn toàn vây khốn quả thật đã làm khó nàng. Lúc trước Thang Phi Tiếu vây khốn mấy tên Thiên giai của Cự Kiếm Môn cũng phải hao phí không ít công phu, huống chi là nàng?
Chỉ mới trôi qua thời gian uống một chén trà mà toàn thân bạch y của nàng đã nhuộm đỏ máu tươi trông như một đoá mân côi đang nhẹ nhàng bay múa. Trên người nàng ít nhất cũng có mười mấy nhát kiếm, cũng may mỗi lần nguy hiểm nàng đều vận chuyển cương khí bảo vệ chỗ bị thương cho nên vết thương cũng không sâu.
Nhưng hàn băng cương khí của đám Hàn gia cao thủ này lại khiến cho động tác của nàng chậm chạp lại, khuôn mặt ngày càng trắng bệch.
Bạch Nguyệt Dung vẫn cắn răng kiên trì không hề buông lỏng mỗi lần ra tay đều dùng đấu pháp lưỡng bại câu thương khiến cho đám cao thủ Hàn gia rất bị động.
- Phù!
Một tiếng thở mạnh vang lên, thanh âm tuy nhỏ nhưng lại trực tiếp như vang lên trong tai mọi người. Đám người Hàn gia khi nghe được thanh âm này thì sắc mặt liền đại biến, công kích cũng chậm lại một phần. Bạch Nguyệt Dung cũng cảm giác được áp lực giảm đi không ít cho nên tranh thủ liếcn nhìn về chỗ phát ra âm thanh. Nàng liền thấy Đường Phong đã đứng dậy từ lúc nào, một tay cầm Độc Ảnh Kiếm, từng bước một bước tới gần nàng, hắn bước đi không nhanh cũng không chậm nhưng chỉ một thoáng đã tới cách nàng năm trượng.
Trong lòng Bạch Nguyệt Dung một hồi rung động không thôi, gương mặt của Đường Phong trong đêm tối có chút mông lung, thân hình hơi gầy và cao ngất kia lại khiến nàng rất quen mắt.
Bạch Nguyệt Dung phảng phất như lại thấy được nam nhân mười mấy năm trước xuất hiện. Hai người tại sao lại giống nhau như vậy?
- Bảy tám nam nhân khi dễ một nữ nhân, chẳng biết xấu hổ sao?
Lời nói cũng giống y chang năm đó vang lên trong tai Bạch Nguyệt Dung.
Thân thể Bạch Nguyệt Dung không nhịn được run rẩy một chút, trong miệng đắng chát, nơi ngực tựa hồ nhói đau.
Mười mấy năm trước, tên nam nhân cũng giống như Đường Phong hiện giờ đi tới trước mặt nàng cứu lấy tính mạng của nàng. Mà mười mấy năm sau, một màn này lại tái hiện, chỉ đó điều người và vật đều không còn như trước nữa, chỉ có lưu lại sự thương tâm và nhớ nhưng da diết.
- Phốc!
Một âm thanh khá nhỏ vang lên, một tên Hàn gia cao thủ vây công Bạch Nguyệt Dung nãy giờ chỉ cảm thấy sau lưng mát lạnh, khí lực nhanh chóng xói mòn, cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy chỗ lồng ngực của mình nhìu thêm một đoạn mũi kiếm.
Đoạn mũi kiếm này vừa xuất hiện liền lập tức biến mất, sau đó ngay bên cạnh lại truyền tới một tiếng "Phốc!" nữa. Tên Hàn gia cao thủ này trước khi chết cố gắng quay đầu lại phía sau thì thấy một cái đầu lâu của đồng bạn thường ngày cũng có giao tình với hắn bay lên, trong đôi mắt đầy vẻ mê mang, hiển nhiên còn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
- Phốc! Phốc! Phốc! ...
Những âm thanh đó cứ liên tiếp vang lên, mỗi một âm thanh vang lên là một tên cao thủ Hàn gia ngã xuống, chỉ ngắn ngủi mấy hơi, toàn bộ mấy tên Hàn gia cao thủ vây công Bạch Nguyệt Dung đều chết sạch, hộ thân cương khí của bọn chúng không khác gì một tờ giấy, bị đâm một cái liền rách nát.
Mấy tên này vốn là bị Bạch Nguyệt Dung dốc sức liều mạng cuốn lấy, căn bản không có dư lực đi ngăn cản công kích của Đường Phong cho nên mới bị chém như thái rau như vậy.
Nếu không như vậy thì dùng thực lực và trạng thái hiện tại của Đường Phong muốn đem bọn chúng toàn bộ giết hết cũng không có khả năng, đánh không lại bọn chúng còn không biết chạy sao? Một Thiên giai cao thủ liều mạng chạy trốn thì tốc độ rất nhanh.
Thi thể nằm đầy trên mặt đất, Bạch Nguyệt Dung toàn thân là máu, ngực liên tục phập phòng, trong mắt đầy vẻ phức tạp nhìn Đường Phong. Sau khi nhìn thấy rõ gương mặt trẻ tuổi kia thì nàng không khỏi có chút thất vọng.
Cho dù nàng có muốn tưởng tượng thế nào thì tên tiểu tử trước mặt này cũng không phải là hắn.
- Ngươi nên nghỉ ngơi một chút đi!
Đường Phong nhẹ giọng dặn dò một câu rồi lập tức xoay người đi về phía chỗ Hàn đại trưởng lão.
Thời gian quá ngắn căn bản không đủ cho Hàn đại trưởng lão khôi phục, mặc dù có khôi phục được một chút khí lực nhưng làm sao có thể dùng chút khí lực đó để sử dụng cương khí đi chiến đấu? Chỉ sợ đánh ra một kích thì cương khí lại bị rút sạch.
Nhưng mà hắn cũng sẽ không ngồi chờ chết, nhìn Đường Phong đi tới gần, hắn cường chống thân thể đứng lên nắm chặt trường kiếm trong tay, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng.
Nếu như không có tên tiểu tử này, như vậy Hàn gia có thể nói là toàn thắng rồi. Nhưng chỉ vì tên tiểu tử này mà khiến cho tình thế biến đổi, để cho Hàn gia triệt để thất bại.
Đi tới trước mặt Hàn đại trưởng lão khoảng ba trượng thì Đường Phong dừng lại nhìn hắn.
Nhìn tên Thiên giai thượng phẩm cao thủ râu tóc bạc trắng này, Đường Phong nhịn không được thở dài một hơi. Nếu không phải đám người Hàn gia này dã tâm quá nặng, nếu không phải tên đại trưởng lão này quá nôn nóng đột phá Thiên giai tấn chức Linh giai thì làm sao có thể khiến cho Hàn gia chịu cảnh tai bay vại gió như thế này? Bất quá hiện giờ có nói gì cũng vô dụng, người Hàn gia không chết thì Đường Phong không an tâm, chỉ sợ là đám tộc nhân của những gia tộc khác trong Bạch Đế Thành cũng không đồng ý.
- Đa tạ Hàn đại trưởng lão, trận này ta thắng!
Đường Phong chậm rãi giơ Độc Ảnh Kiếm lên, Độc Ảnh Kiếm bắn ra một cái kiếm mang dài ba thước.
- Muốn mạng của lão phu thì tới đây mà lấy đi!
Hàn đại trưởng lão đem toàn bộ cương khí còn lại ngưng tụ lên trường kiếm, không tránh không né, cũng không hề phòng ngự, trực tiếp đánh tới Đường Phong.
Độc Ảnh Kiếm toả ra quang mang chói mắt, kiếm quang sáng ngời như đâm thủng thương khung chém tới Hàn đại trưởng lão.
Cả thiên đại trong nháy mắt như mất đi sắc thái vốn có.
Một cổ cương khí chấn động mãnh liệt từ giữa hai người Đường Phong và Hàn đại trưởng lão bạo phát ra, hướng bốn phía lan tràn khiến cho cát bay đá chạy, cuồng phong gào thét.
Hạ kiếm xuống, thiên địa lại khôi phục như lúc đầu. Đường Phong hoàn hảo không tổn hao gì, mà quần áo của Hàn đại trưởng lão lại rách tả tơi, sắc mặt tái nhợt, kinh ngạc nhìn Đường Phong, khoé miệng lộ ra một nụ cười khổ, thấp giọng nói:
- Lão phu không cam lòng, vì sao đám súc sinh kia tiến vào trong Bạch Đế Cảnh tới giờ này vẫn chưa đi ra?
Vừa nói những lời này xong, thân thể Hàn đại trưởng lão từ mi tâm đến vị trị đan điền liền xuất hiện một đường tơ máu đỏ thẫm. Đường tơ máu này mới đầu còn chậm rãi tiết máu tươi ra ngoài, nhưng chỉ trong một cái nháy mắt máu tươi đã phun ra xối xả, thân thể của Hàn đại trưởng lão cũng theo đó chẻ thành hai nửa!
Nếu như đám súc sinh trong miệng Hàn đại trưởng lão nói kia có thể sớm đi ra thì hắn đã không phải chết, Hàn gia lật thuyền trong mương, đến tận lúc chết Hàn đại trưởng lão cũng không nghĩ thông được tại sao. Hơn mười tên Thiên giai cao thủ, trong đó còn có hai tên là Thiên giai thượng phẩm cao thủ đuổi giết ba tên đã hoàn toàn không còn lực chiến đấu mà tại sao cần thời gian dài như vậy?
- Ta nói rồi, bọn hắn rất có khả năng toàn bộ đều đã chết ở trong Bạch Đế Cảnh. Ngươi lại cứ nhất quyết không tin!
Đường Phong nhẹ than một tiếng, sau đó xoay người nhìn về phía đạo nhân ảnh đang chạy trốn.
Thân ảnh đó đúng là của Hàn gia tứ trưởng lão. Thấy Hàn đại trưởng lão bại vong thì hắn đã biết nếu không chạy trốn thì vĩnh viễn cũng không có khả năng rời đi.
Cho nên dù thân bị trọng thương, không nên di động như hắn vẫn chỉ có thể liều mạng đứng dậy thi triển thân pháp cấp tốc chạy ra bên ngoài mặc kệ nội thương có nặng thêm hay không!
Tác giả :
Mạc Mặc