Vô Thường

Chương 489: Xích tâm linh quả

Thị lực Đường Phong rất tốt, tự nhiên có thể nhìn thấy màu xanh phía chân trời đang lao đến, cỏ cây tươi tốt um tùm, vậy mà lại đông thành băng, tiếng răng rắc truyền đến bên tai. Rung động thị giác rất mãnh liệt, thân thể Đường Phong cũng run lên nhè nhẹ.

Linh khí xung quanh thân thể trở nên hỗn loạn, hàn ý lạnh thấu xương lan khắp toàn thân.

- Linh Khí Phong Bạo.

Đường Phong há miệng nói ra cái tên này, trước khi tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh, tất cả mọi người đều nói ra cái tên này, đây là hiện tượng kinh khủng nhất trong Bạch Đế Bí Cảnh. Bây giờ nhìn tình cảnh trước mắt, Đường Phong không biết nên làm gì bây giờ.

Nguyên nhân Linh Khí Phong Bạo hình thành không người nào biết, nhưng bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy trong phong bạo, chất chứa linh khí tinh thuần khổng lồ đến nhường nào. Trong Bạch Đế Bí Cảnh, đây là loại tai nạn không người nào có thể ngăn cản, quả thực xứng với danh từ hủy diệt, nơi Linh Khí Phong Bạo đi qua, tất cả mọi vật đều bị xoắn thành bụi phấn, coi như Thiên giai thượng phẩm cao thủ gặp phải, cũng chỉ có một đường chạy trốn.

Hơn nữa, Linh Khí Phong Bạo có rất nhiều loại, hiện tại xuất hiện trong tầm mắt Đường Phong chính là Băng linh khí tụ tập thành Linh Khí Phong Bạo. Lấy cấp bậc linh thú như Bằng Ưng, trước khi phong bạo đến dã chạy mất dạng, càng không cần phải nhắc đến Đường Phong. Tiếp tục đứng ở chỗ này chắc chắn chỉ có con đường chết.

Lại nói, trước kia Đường Phong cũng đã hấp thu qua Tuyết Tủy, nếu như đơn thuần bàn về chất lượng, khẳng định Tuyết Tủy cao cấp hơn Linh Khí Phong Bạo này. Nhưng, Băng linh khí chứa trong Tuyết Tủy là nội liễm, toàn bộ bị trói buộc, không bạo phát ra. Mà phong bạo trước mặt này chính là Băng linh khí bạo động hình thành, Đường Phong không dám chống cự.

Không do dự chút nào, khi Đường Phong cảm nhận thấy phong bạo sắp đến, lập tức quay người, liều mạng chạy trốn. Lúc này mới thật sự là dốc sức liều mạng, tốc độ Linh Khí Phong Bạo rất nhanh, so sánh với tốc độ chạy trốn của Đường Phong không kém bao nhiêu, thậm chí còn hơn một chút.

Bằng Ưng sớm không biết chạy đến nơi nào rồi, Đường Phong chạy về phương hướng mà nó chạy trốn. Cảm thụ nguy hiểm sau lưng truyền tới, phát hiện phong bạo đang chầm chậm tiếp cận mình, tuy quá trình này rất chậm, nhưng chả mất bao lâu nữa, nó sẽ đuổi kịp Đường Phong.

Không khí xung quanh mình càng ngày càng lạnh, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, chúng đang ngưng kết thành sương trắng.

Bất quá điều này không nằm trong lo lắng của Đường Phong, bời vì Bạch Tiểu Lại đã từng nói, Linh Khí Phong Bạo đến rất nhanh, đi cũng nhanh, chỉ cần có thể kiên trì nửa canh giờ, linh khí sẽ từ từ tản đi, đến lúc đó, Linh Khí Phong Bạo sẽ biến mất.

Thời gian hắn chạy như thế khoảng một nén nhang, Đường Phong cảm nhận Linh Khí Phong Bạo sau lưng từ từ suy yếu, Đường Phong biết nó đang yếu đi, không khỏi thở ra một hơi, bước chân không đình chỉ, vẫn chạy về phía trước. Máu tươi chảy ra từ vết thương sớm đã đông thành băng, dính trên người khó chịu đến cực điểm, nhưng Đường Phong không có tâm tư đi quản chúng.

Linh Khí Phong Bạo còn cách Đường Phong nửa dặm, nhiệt độ xung quanh hạ xuống, toàn thân hắn run lên.

Lại chạy về phía trước một hồi, Linh Khí Phong Bạo sau lưng từ từ tiêu tán, một đám Băng linh khí cuối cùng đã biến mất. Đường Phong mới dừng bước, miệng thở phì phò, quay đầu nhìn lại phía sau, trong lòng vẫn còn rất sợ hãi.

Uy lực thiên tai bực này, căn bản không phải nhân lực có thể ngăn cản, may mắn chính mình chạy nhanh, nếu chạy chậm một chút, chính mình đã bị cuốn vào trong đó.

- Loại địa phương nguy hiểm như thế này, thật sự là nơi để tu luyện sao?

Đường Phong không khỏi nghi hoặc, mình mới tiến vào không đến một canh giờ, đầu tiên là đụng phải Lục giai thượng phẩm linh thú phi hành Bằng Ưng, sau đó gặp được Linh Khí Phong Bạo, những đệ tử Bạch Đế thành kia làm cách nào tu luyện ở địa phương nguy hiểm như thế này chứ?

Bất quá cẩn thận suy ngẫm một chút, có thể vận khí của mình quá củ chuối, Bạch Tiểu Lại ra vào nhiều lần như vậy, cũng chưa từng gặp qua Bằng Ưng, mà mình vừa vào lần đầu đã gặp phải, quả nhiên nhân phẩm của mình không tốt chút nào.

Quay đầu nhìn xung quanh, nơi này đã không còn là thảo nguyên như lúc đầu nữa, mà là một cánh rừng nhiệt đới. Thời điểm lúc nãy chạy trốn Đường Phong không nhìn xung quanh, chỉ nghĩ đến việc phải chạy ra khỏi cái thảo nguyên. Cây cối xung quanh cao vút, bên tai truyền ra tiếng côn trùng và chim hót, làm cho Đường Phong nhớ đến Khúc Đỉnh Sơn.

Tìm một cây vừa thô vừa to, Đường Phong nhảy lên thân cây, khoanh chây ngồi xuống, chuẩn bị hồi phục sức lực một chút. Vừa rồi một đường chạy trốn, hơn nữa còn chiến đầu với Bằng Ưng một hồi, tiêu hao không ít cương khí, trong hoàn cảnh nguy hiểm thế này, Đường Phong nhất định phải duy trì trạng thái đỉnh phong mới được.

Vận chuyển Vô Thường Quyết khôi phục nửa canh giờ, cương khí tiêu hao đã khôi phục đầy đủ, Đường Phong mới mở to mắt, tinh thần phấn chấn vô cùng.

Tốc độ tu luyện ở chỗ này quả thực làm cho người ta không cách nào kiềm chế được, nếu không phải Đường Phong có việc phải làm, nhất định sẽ ngồi tu luyện ở đây, thẳng đến một tháng sau mới trở lại lối vào.

Nhưng trước khi Đường Phong tiến vào Bạch Nguyệt Dung đã đưa một tờ giấy và truyền âm cho hắn, làm cho Đường Phong có chút để ý. Bạch Nguyệt Dung thân là thành chủ Bạch Đế thành, muốn cái gì mà không được. Hơn nữa căn cứ vào ý tứ của nàng lúc đó, thứ nàng cần chỉ có trong Bạch Đế Bí Cảnh mới có.

Hơn nữa nàng lén lút truyền âm cho mình, Đường Phong suy đoán thứ này nhất định có quan hệ đến Bạch Tiểu Lại, chỉ có muội muội này, mới có thể làm cho Bạch Nguyệt Dung lưu ý như vậy.

Từ trong lòng lấy tờ giấy ra, mở ra xem, Đường Phong phát hiện trên tờ giấy có vẻ một trái cây màu đỏ hình tâm tạng (trái tim), hình dáng rất quỷ dị, thật sự là một tâm tạng.

Phía dưới hình vẽ, còn có mấy chữ nhỏ xinh đẹp, trên đó viết:

- Xích Tâm Linh Quả, sinh trưởng ở Hồng hồ.

Dùng lịch duyệt và kiến thức của Đường Phong về linh dược, đối với thứ gọi là Xích Tâm Linh Quả này, nhưng hắn chưa từng nghe thấy. Điều này cũng khó trách, những tri thức Đường Phong nắm giữ thuộc về thế giới kia, còn những thiên tài địa bảo của thế giới này hắ biết không nhiều, hắn chưa từng nghe qua cũng không có gì lạ.

Bất quá khi nhìn hình dạng và màu sắc của Xích Tâm Linh Quả mà suy đoán, thứ này nhất định là một loại thiên tài địa bảo, ngay cả Bạch Đế thành cũng không có thứ này, muốn lấy nó rất khó khăn. Cho nên Bạch Nguyệt Dung mới bảo rằng nếu có cơ hội hãy tiến vào tìm kiếm, ngàn vạn lần không nên mạo hiểm.

Về phần thứ này có công dụng gì, Đường Phong cũng suy đoán ra bảy tám phần. Hôm nay kinh mạch Bạch Tiểu Lại bị tổn thương, chỉ sợ Xích Tâm Linh Quả có công dụng tu bổ kinh mạch. Mặc dù Bạch Nguyệt Dung biết tin tức này, lại lo lắng Đường Phong mạo hiểm, có thể khi Đường Phong tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh, nếu trùng hợp nhìn thấy mà không hái chẳng phải quá mức đáng tiếc? Cho nên Bạch Nguyệt Dung mới mơ mơ hồ hồ dặn dò hắn một tiếng.
Tác giả : Mạc Mặc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại