Vô Thường

Chương 425: Dạy bảo ta? (thượng,ha)

Đường Phong lau lau máu tươi trên đoản kiếm, cũng không ngẩng đầu lên nói:

- Hai vị ra ngoài trước đi, ta tự có chừng mực.

- Tức chết ta.

Hoa Bất Ngữ tức giận dậm chân một cái, rất có một dáng của một tiểu nữ nhi. Phong Phiêu Nhứ khẽ giật quần áo nàng, kéo nàng cùng ra ngoài.

- Ta cần thời gian một đêm, ngày mai các ngươi hãy đến tìm ta.

Đường Phong nhìn bóng lứng hai người dặn dò một tiếng.

Bước chân của Hoa Bất Ngữ khẽ dừng lại, quay đầu oán hận liếc Đường Phong một cái, xú tiểu tử, thật tưởng mình ghê ghớm lắm. Bất quá nếu Tiếu Nhất Diệp đã nói hắn có biện pháp, vậy thì cứ tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến, nếu thật không được thì lại câu dẫn thêm một tâm phúc của Tạ Tuyết Thần tới tìm hiểu một phen.

Đường Phong muốn thời gian một đêm chẳng qua chỉ là cố lộng huyền hư, cô đọng ra âm hồn của đối phương, lại biến thành bộ dáng của hắn, chỉ cần hơn mười tức là được, nhưng Đường Phong dù sao cũng chưa quen thuộc lắm với hai vị lâu chủ Phi Tuyết lâu này, không dám bạo lộ bí mật bản thân, cho nên thời gian một đêm này chỉ để ra vẻ nghiêm trọng thôi.

Ngày hôm sau, Phong Phiêu Nhứ cùng Hoa Bất Ngữ đúng hạn tới, sau khi đẩy cửa ra, đồng tử của hai nữ nhân nhịn không được co rút lại, bởi vì người đứng trước mặt các nàng cũng không phải lại đệ tử tầng chót trước kia nữa, mà là tâm phúc của Tạ Tuyết Thần đã bị giết hôm qua.

Dù hai người đã thấy qua nhiều chuyện, nhưng giờ phút này lại nhịn không được có chút cảm giác sởn cả gai ốc, dù sao hôm qua người này đã chết trước mặt các nàng, hôm nay lại không chút hao tổn đứng đây.

Gặp quỷ rồi? Hai người không hẹn mà cùng toát ra cách nghĩ này.

- Là ta.

Đường Phong đợi một lát mở miệng nói, hắn sợ hai nữ nhân này dưới cơn xúc động sẽ xông vào cho mình một trận, vậy thì thật là được không bù mất.

- Sao có thể

Hoa Bất Ngữ có chút phản ứng không kịp, cẩn thận nhìn Đường Phong một chút, lại nhìn qua cỗ thi thể nằm trên mặt đất, càng nhìn lại càng mơ hồ, bởi vì hai người hoàn toàn giống nhau, vô luận là hình dạng, khí chất, hay thậm chỉ là một hột nốt ruồi, bất quá có chỗ bất đồng, đó là một người chết, một người sống.

- Dịch dung?

Đôi mắt đẹp của Phong Phiêu Nhứ lộ ra một tia thần sắc hứng thú, nhưng ngay lập tức lắc đầu tự nói:

- Không đúng, không chỉ đơn giản là dịch dung

Bởi vì nhìn thực lực của hắn, có thể cảm nhận được nam nhân trước mặt này là một Địa giai hạ phẩm. Có cương khí chấn động giống như đúc người đã chết.

Ngày hôm qua hắn rõ ràng mới chỉ là Huyền giai hạ phẩm thôi, sau một đêm sao lại tăng lên đến Địa giai hạ phẩm được?

- Học được từ chỗ của Tiếu tiền bối, chỉ có điều ta tự cải tiến qua một chút.

Đường Phong thuận miệng nói càn, dù sao việc Tiếu Nhất Diệp tinh thông Dịch Dung Thuật cũng không phải là bí mật gì với hai người bọn họ.

Hoa Bất Ngữ không nói một lời, chậm rãi đến trước mặt Đường Phong, cao thấp dò xét hắn vài lần, lập tức duỗi hay cánh tay ra, nắm lấy đôi má Đường Phong, sau đó dùng sức xoa bóp một hồi.

Đường Phong tuy rằng muốn né tránh, nhưng căn bản không kịp.

- Ngươi làm gì đấy?

Đường Phong cảm thấy một hồi đau nhức.

- Đây không phải mặt nạ da người.

Thần sắc hưng phấn trong mắt của Hoa Bất Ngữ ngày càng rõ ràng, hai con ngươi phát ra quang mang xanh biếc, khiến Đường Phong sợ đến kinh hồn táng đảm.

- Xú tiểu tử.

Hoa Bất Ngữ cuối cùng cũng tỉnh ngộ, bộ dáng hôm qua cũng không phải là dung mạo vốn có của ngươi đúng không?

- Tiếu tiền bối không nói cho các ngươi biết thân phận của ta sao?

Đường Phong nghi ngờ nói.

- Xú nam nhân kia, thần thần bí bí, hỏi gì hắn cũng không nói.

Hoa Bất Ngữ bĩu môi, con ngươi đảo một vòng, đột nhiên thân mật khoác tay Đường Phong, bộ ngực căng tròn chỉ cách cùi chỏ của Đường Phong có một tấc, từ trên người nàng tỏa ra một cổ khí tức khiến người khác say lòng, xông thẳng vào mũi Đường Phong, Đường Phong cảm giác như được một biển hoa ôn nhu bao trùm lấy vậy.

Đường Phong lập tức trở nên cảnh giác, nữ nhân này muốn làm gì?

- Tiểu gia hỏa.

Thanh âm của Hoa Bất Ngữ ngọt sớt, mãnh liệt quăng cho Đường Phong một cái mị nhãn

- Đem cái Dịch Dung Thuật này dạy cho ta, Hoa tỷ tỷ sẽ cho ngươi rất nhiều chỗ tốt nha.

Đường Phong nổi lên một trận ác hàn, tranh thủ nói:

- Thứ này không dạy cho người khác được.

Đây chính nói thật lòng, năng lực Dĩ Giả Loạn Chân, là sau khi Vô Thường Quyết của Đường Phong tấn chức tầng thứ tư mới đạt được, cho dù muốn dạy, nhưng người khác cũng không cách nào cô đọng âm hồn được, không có âm hồn thì sao có thể thi triển năng lực này đây?

Hoa Bất Ngữ lập tức trừng mắt oán trách liếc Đường Phong:

- Nói nhảm, làm gì có thứ nào không dạy cho người khác được? Ngoan ngoãn đem bổn sự này truyền cho ta, ta tặng ngươi mấy đệ tử Phi Tuyết lâu có được không? Tướng mạo đều xinh đẹp như hoa, hơn nữa thực lực cũng không kém nha.

- Thực không dạy được

Đường Phong vẻ mặt nghiêm túc.

- Cho ngươi mười, đệ tử của Phi Tuyết lâu ta tổng cộng chỉ chừng trăm người, cho ngươi một thành, ngươi cũng nên thấy thỏa mãn rồi? Có mệnh lệnh của ta, các nàng sẽ hoàn toàn cung phụng ngươi như chủ nhân vậy, ngươi muốn các nàng làm gì cũng được cả. Người thèm muốn sắc đẹp của đệ tử Phi Tuyết lâu ta trong cả Đại Tuyết Cung này nhiều không kể xiết, nhưng chưa ai đắc thủ cả, cho nên tất cả bọn họ thân đều là xử nữ a.

Lão yêu bà này, nói năng không giữ mồm gì cả! Đường Phong đây là lần đầu tiên gặp phải nữ nhân hơn nữa có thể xem là trưởng bối của mình nói ra loại chuyện này, nhất thời da mặt thậm chí có chút nóng lên.

Phần ngượng ngùng này lọt vào mắt Phong Phiêu Nhứ, Phong Phiêu Nhứ vẫn một mực trầm mặc không nói giờ mới mở miệng:

- Tỷ tỷ, không cần phải ép buộc như vậy

Đường Phong mãnh liệt gật đầu, ném cho Phong Phiêu Nhứ một ánh mắt cảm kích.

Hoa Bất Ngữ lúc này mới tức giận buông cánh tay Đường Phong ra, bỉu môi nói:

- Mười đệ tử Phi Tuyết lâu cũng không mua được ngươi, chẳng lẻ muốn tỷ muội chúng ta tự mình phục thị? Cũng không nhìn xem ngươi có cái phúc phận này không.

Lời này vừa ra ngay cả Phong Phiêu Nhứ cũng có chút xấu hổ.

Đường Phong vội ho một tiếng:

- Đã không còn sớm nữa, ta đi tìm hiểu tình huống của thủy lao một chút đây.

- Đi mau đi, chết sớm một chút càng tốt

Mặt mũi của Hoa Bất Ngữ tràn đầy vẻ không vui.

Dưới sự dẫn dắt của hai người Hoa Bất Ngữ cùng Phong Phiêu Nhứ, Đường Phong cẩn thận rời khỏi Phi Tuyết lâu, sau khi xác định được không ai trông thấy, lúc này mới nghênh ngang hành tẩu trong Đại Tuyết Cung.

Hôm qua hao phí cả một đêm điều tra trí nhớ của tên Địa giai hạ phẩm này, xác thực tìm được không ít thứ hữu dụng. Người này tên là Mã Trường Sinh, nói hắn là tâm phúc của Tạ Tuyết Thần thì thật có chút đề cao hắn, chẳng qua là một thành viên trung thành với Tạ Tuyết Thần thôi, cho nên mới có thể tiếp xúc được một số thứ mà người khác không thế, nhưng do thực lực tương đối thấp, nên hắn chỉ biết được rất ít bí mật.

Ít nhất, Mã Trường Sinh này cũng không biết được chuyện của Âu Dương Vũ. Trong trí nhớ của hắn, chỉ biết được có một cao thủ rất lợi hại, vào khoảng hai tháng trước đến Đại Tuyết Cung làm khách, hơn nữa Cung Chủ Tạ Tuyết Thần đối với người kia lại rất khách khí.

Âu Dương Vũ giờ này đang ở trong cung điện dưới chân Cầm Thiên Phong, mà trên đỉnh Cầm Thiên Phong, chính là chỗ ở của Tạ Tuyết Thần.

Bất quá khiến cho Đường Phong có chút hưng phấn là, nhiệm vụ của Mã Trường Sinh này tại Đại Tuyết Cung, rõ ràng lại là trông coi thủy lao, lúc đệ tử của Phi Tuyết lâu dụ dỗ hắn, hẳn cũng không biết được tin tức này, xem như là chó ngáp phải ruồi, giảm bớt được rất nhiều phiền toái.

Đúng như lời đồn trong Đại Tuyết Cung, trên Cầm Thiên Phong xác thực có một tòa thủy lao, bên trong giam giữ một số người tương đối trọng yếu.

Đường Phong sau khi ra khỏi Phi Tuyết lâu, cũng không lập tức đến thủy láo, bởi vì còn chưa đến lúc, tối nay mới là thời gian trực đêm của Mã Trường Sinh, cho nên Đường Phong phải đợi thêm một hồi lâu nữa.

Cũng may Mã Trường Sinh đương nhiên biết rõ nơi mình ở, Đường Phong đi đến đó, tán đi Dĩ Giả Loạn Chân, ngồi xuống vận chuyển Vô Thường Quyết, nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị đến đêm vào thủy lao tìm tòi một phen.

Thật vất vả đợi được mới đến khi màn đêm buông xuống, Đường Phong rời khỏi phòng, nhàn nhã đi về hướng Cầm Thiên Phong, lối vào thủy lao, ở ngay giữa sườn núi của Cầm Thiên Phong, cho nên Đường Phong nhất định phải lên Cầm Thiên Phong mới được.

Một lát sau, Đường Phong đã đến được chân Cầm Thiên Phong, cách đó không xa có một tòa kiến trúc kiểu dáng cung điện, Đường Phong biết rõ đó là chỗ ở của Âu Dương Vũ, người nọ là Linh giai cao thủ, hơn nữa trên tay có thần binh, dù là Diệp cô cô cũng chỉ có thể đánh ngang tay, Đường Phong đương nhiên sẽ không đi trêu chọc hắn.

Lúc gần đến nơi, Đương Phong cố ý trì hoãn bước chân, ngưng âm nín thở, chuẩn bị qua đó, việc này cũng không có biện pháp, muốn lên Cầm Thiên Phong, tự nhiên phải đi qua nơi này.

Từ sau khi Đường Phong đến Đại Tuyết Cung Linh Khiếp Nhan liền triệt để lâm vào ngủ say. Bởi vì Âu Dương Vũ có một đạo tinh hồn Bá Đạo, cho nên Linh Khiếp Nhan căn bản không dám xuất đầu mạo hiểm, sợ bị đối phương cảm giác được, lại mang đến cho Đường Phong một hồi tai nạn mang tính hủy diệt.

Mười trượng, năm trượng, ba trượng. . . Đường Phong cẩn thận từng li từng tí đi quá đó, trong tòa cung điện kia lại truyền đến một thanh âm:

- Âu Dương tiên sinh, ngươi lưu đồ vật này lại, đến cùng là có ý gì?

Đường Phong sững sờ, bước chân không khỏi chững lại, cưỡng chế cương khí chấn động, đồng thời sửa sang khí tức lại một chút, khiến cả người phảng phất như biến mất. Đương nhiên, dùng mắt thường vẫn có thể thấy được, chỉ có điều nếu dùng cảm giác thì tương đối khó nắm bắt.

Cưỡng chế gián đoạn cương khí đang lưu động trong thể nội, toàn thân Đường Phong cũng đau đớn một hồi, loại cảm giác đau đớn từ sâu tận xương tủy này khiến hắn thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, cuối cùng cũng nhẫn nại được, lúc này mới nhịn xuống.

Đường Phong vốn không muốn tìm hiểu bí mật của một Linh giai cao thủ, nhưng thanh âm của người nói chuyện ban nãy, rõ ràng không phải của Âu Dương Vũ, cũng không phải Tạ Tuyết Thần. Cả Lý Đường đế quốc, ai có thể nói chuyện với hắn như vậy?

Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, Đường Phong cảm giác như nếu mình không nhìn thoáng qua một chút, thì lòng sẽ bứt rứt không yên. Nói lại giờ thân phận của mình là tâm phúc của Tạ Tuyết Thần, dù có bị Âu Dương Vũ phát hiện, hắn cũng chỉ tưởng là ngươi do Tạ Tuyết Thần phái đến trông chừng hắn, chắc chắn sẽ không hạ độc thủ giết mình.

Thật lâu, trong phòng mới truyền đến thanh âm của Âu Dương Vũ:

- Ta không có ý gì cả

Thanh âm nói chuyện lúc đầu lập tức trở nên phẫn nộ:

- Vậy thì mang thứ đó cho ta, đây là do ta chịu nhục bảy năm mới đoạt đến được, cho dù ngươi muốn đoạt công lao, cũng không thể trắng trợn vậy được.

- A. . .

Âu Dương Vũ khẽ cười một tiếng:

- Đoạt công lao sao? Nếu ta thật muốn đoạt công lao, giờ giết ngươi ở đây không phải tốt hơn sao?

- Âu Dương Vũ ngươi dám!

Thanh âm bắt đầu trở nên có chút kiêng kị hoảng sợ.

- Đừng sợ. Thành chủ lần này sai ta đến đây, một là để thu phục chiếm được Đại Tuyết Cung, hai là muốn tiếp ứng ngươi. Ngươi cũng biết thực lực của ta so với ngươi thì cao hơn, thứ này ở trong tay ta đương nhiên an toàn hơn, đợi đến khi sự tình bên Đại Tuyết Cung xong xuôi, ta tự nhiên sẽ cùng về với ngươi, đến lúc đó công lao vẫn là của ngươi.

- Tốt nhất là như thế.

Nói xong lời này, trong phòng không truyền ra chút thanh âm nào nữa. Đường Phong cũng không dám dừng lại, lặng yên không một tiếng động đi tiếp. Nhưng trong lòng thì nhấc lên sóng to gió lớn, mắt bừng lên vẻ hưng phấn.

Thứ mà Âu Dương Vũ cùng người nọ nói đến cùng là vật gì, hai người từ đầu đến cuối cũng không có nói rõ, nhưng một người phải chịu nhục bảy năm mới đoạt được, hơn nữa có thể khiến cho cao thủ như Âu Dương Vũ để ý, tự nhiên không phải là vật thường.

Thứ này nhất định là bảo bối a! Hơn nữa, Đường Phong có thể chắc chắn tám phần bảo bối này là vật gì, chỉ có điều đây dù sao cũng chỉ là suy đoán, mặc dù hết thảy đều có chút trùng hợp, nhưng Đường Phong cũng không thể hoàn toàn kết luận được, nhưng nếu thật là vật kia, Đường Phong nhất định phải tính toán một phen, đem bảo bối này cướp vào tay.

Đường Phong đi rồi, trong cung điện bên dưới Cầm Thiên Phong, khóe miệng Âu Dương Vũ khẽ trầm xuống, vuốt vuốt một đồ vật trên tay, thứ này có bộ dáng như một quyển trục, dài chừng ba thước, lộ ra sắc vàng óng ánh, hiển nhiên là do giấy vàng tạo thành, mặc dù đang trong bóng tối nhưng cũng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Thứ này, dù có phải hủy đi, cũng tuyệt đối không thể mang về.

Không thể không nói, trên Cầm Thiên Phong này trông coi rất là nghiêm mật, cơ hồ ba bước có một chòi canh, năm bước có một trạm gác, bất quá Đường Phong dùng thân phận cùng thẻ bài của Mã Trường Sinh, vẫn rất dễ dàng đến được sườn núi, ngẩng đầu nhìn cung điện trên đỉnh núi một chút, khóe miệng Đường Phong xuất hiện một vòng cười lạnh.

Lúc này, Tạ Tuyết Thần có lẽ vẫn còn đang dưỡng thương? Dù sao lúc trước hắn bị mình chặt đứt mất một tay, loại tổn thương đoạn thể này nếu muốn hồi phục, không mất một hai tháng không xong, dù hắn có thể dưỡng tốt thương thế thì ngày sau nhất định cũng chỉ là một người tàn phế thôi.

Hơn nữa ở Cầm Thiên Phong này có nhiều thủ vệ như vậy, đều là do Tạ Tuyết Thần gọi đến sau khi trở lại Đại Tuyết Cung. Hắn sợ sẽ có người nhân lúc hắn suy yếu đến đánh lén, không làm việc trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa a. Tạ Tuyết Thần làm không ít chuyện trái lương tâm, đương nhiên giờ khắc nào cũng phải đề phòng người khác.

Thu hồi ánh mắt, Đường Phong rẽ vào một góc khuất, ở đó có một cái cửa lớn, bị người ta dùng tạp thạch loạn thảo che đậy lại, đẩy cửa ra, từ trong truyền ra ánh đuốc chói lóa, đập vào mắt Đường Phong là một cầu thang quanh co, rộng hơn ba trượng, bó đuốc được nhét ở hốc đá cạnh cầu thang, lúc cửa được mở mang theo cơn gió lùa vào, khiến nó lập lòe truyền đến từng hồi gào thét.
Tác giả : Mạc Mặc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại