Vô Thường
Chương 411: Sát nhân, thập diện mai phục

Vô Thường

Chương 411: Sát nhân, thập diện mai phục

Hắn sợ chính mình sẽ không nhịn được vồ lấy nàng.

Qua cả nửa ngày, lúc này trong màn che mới truyền ra tiếng đàn, Khổng gia ác thiếu ở bên dưới rung đùi đắc ý, ra vẻ là người có văn hóa. Đường Phong lại nhìn qua những người bình thường trong trà lâu, cảm thấy bất đắc dĩ.

Những người này sao còn chưa chịu đi? Đường Phong muốn giết Khổng gia ác thiếu, đương nhiên phải động thủ nơi vắng vẻ. Nhưng giờ ở đây lại nhiều người như vậy, hắn làm sao mà ra tay? Cũng không thể giết toàn bộ những người ở đây được. Hơn nữa nhìn bộ dáng của bọn hắn, sợ là đã bị tiếng đàn này hấp dẫn ở lại, trong thời gian ngắn sẽ không rời khỏi trà lâu rồi.

Rơi vào đường cùng, Đường Phong chỉ có thể chậm rãi đợi xem kỳ biến.

Lại qua thời gian một nén hương, nhạc công trong màn che kia đã đánh trọn vẹn ba khúc, Khổng gia ác thiếu rốt cục nhịn không được muốn ra tay.

Trước kia luôn có thói quen dùng lưới bắt cá, giờ lại chuyển sang phương thức khác thật khiến hắn phát nghẹn, hắn hận không thế nhanh chóng đem quần áo của nữ nhân kia lột sạch, xé mở khăn che mặt của nàng, nhìn xem nữ nhân này có phải giống như mình suy đoán không.

Khổng gia ác thiếu đem quạt xếp thu lại, vỗ mặt bàn, hung ác nói:

- Toàn bộ cút đi!

Một hộ vệ của hắn liền quát tháo những người bình thường:

- Khổng thiếu làm việc, không muốn chết thì cút nhanh đi. . .

Với thanh danh của Khổng gia ác thiếu ở bên ngoài, tại Định Khang thành ai dám cùng hắn đối nghịch? Cho nên những người kia nghe xong lời này, lập tức són cả ra quần hướng về cửa chính mà chạy, chỉ qua một lát, toàn bộ người trong trà lâu đã không còn một ai nữa, không những đám khách nhân bị cưỡng chế rời đi, mà ngay cả Trang lão bản cũng sợ hãi lủi mất.

Trong trà lâu chỉ còn sót lại Khổng gia ác thiếu và hộ vệ, còn có Đường Phong nữa.

- Đi, kéo màn che lên cho ta, thiếu gia ta muốn nhìn một phen xem bộ dáng của cô nương này thế nào.

Khổng gia ác thiếu lấy tay chỉ, liếm liếm bờ môi mở miệng nói.

Ba hộ vệ cao lớn vạm vỡ, thắng hướng Câu Lam đi tới.

Tiếng đàn vẫn một mực không đình chỉ, trong màn che cứ như là một thế giới khác, nhạc công kia đối với bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không thèm để ý, chỉ chăm chú gảy đàn của mình.

Còn có một hộ vệ hướng về phía Đường Phong.

Không có cách nào, chỉ cần không phải bị mù, đều có thể thấy được ở đây còn một người không có phận sự. Hộ vệ này tự nhiên muốn đuổi Đường Phong ra ngoài, để chủ tử mình ở đây muốn làm gì thì làm.

Hắn hùng hổ vọt tới trước mặt Đường Phong, đập bàn, nổi giận gầm lên một tiếng:

- Ranh con, còn không mau cút?

Chiếc bàn gỗ rắn chắc lập tức hiện ra một dấu tay to lớn, nương theo một tiếng răng rắc, cả cái bàn đều vỡ ra.

Đường Phong khẽ nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu lên cười với hắn một cái.

Nụ cười này lại khiến cho tên hậu vệ kia ngây người một chút, hắn rõ ràng từ trong vẻ tươi cười của người trẻ tuổi này nhận ra được một tia trào phúng khinh thường. Kỳ thật Đường Phong vẫn thấy rất cảm kích hắn, nếu không có bọn hắn thu dọn, những người bình thường kia sao lại dễ dàng rời đi thế được, làm sao mà tạo cho hắn được cơ hội này?

Dù cho giờ Đường Phong có động thủ, giết sạch tên Khổng gia ác thiếu cùng hộ vệ của hắn, phỏng chừng cũng không ai biết được. Vị nhạc công trong kia đã bị bức màn che chắn, mình có làm gì cũng không thể thấy được, chỉ cần mình giết những người này, lại lập tức biến thành bộ dáng của Khổng gia ác thiếu, chân tướng của sự việc này cũng sẽ được đậy kín.

Trong Định Khang thành rõ ràng còn có người đối nghịch với Khổng gia ác thiếu? Tên hộ vệ trước mặt Đường Phong giận tím mặt, đang muốn một tát tát bay tên xú tiểu tử không biết trời cao đất dầy này, lại đột nhiên thấy từ trong mắt của người trẻ tuổi này hiện lên một tia sát cơ nồng đậm, cỗ sát cơ này khiến lòng hắn không khỏi chấn động, ánh mắt kia giống như Diều Hâu cao cao tại thượng trên bầu trời nhìn xuống con gà con dưới mặt đất. Đường Phong đã chuẩn bị động thủ, phi đao trên tay vận sức chỉ chờ phát động, Khổng gia hộ vệ chỉ có bốn năm người, tất cả đều là Huyền giai, lấy thực lực của Đường Phong giết bọn hắn cùng lúc thật dễ như trở bàn tay.

Nhưng chưa kịp hành động, trong trà lâu đã xảy ra dị biến.

Vốn tiếng đàn đang như nhạc cõi tiên, lại biến thành một âm thanh khác, tranh tranh thiết cốt, tư thế hào hùng, âm điệu dồn dập âm điệu khiến không khí cả trà lâu như bị siết lại, cơ hồ cùng lúc với tiếng đàn biến hóa, Đường Phong cũng cảm giác sát cơ băng lãnh từ bốn phương tám hướng khóa chặt mình, ngay cả không khí cũng trở nên ngưng trọng rất nhiều, trong lòng nặng trịch đầy áp lực, cảm giác này, giống như mình đang bị thiên quân vạn mã bao vây, một khi động ngón tay, sẽ bị phanh thây ngay tại chỗ.

Một đợt nổi da gà từ tay Đường Phong khẽ lan ra.

"PHỐC PHỐC PHỐC" vài âm thanh trầm đục vang lên, mấy hậu vệ vừa rồi còn ở cạnh Câu Lan, còn chưa kịp thò tay giật màn che xuống, miệng đã tràn đầy máu tưới, toàn thân co rút ngã trên mặt đất, đồng tử của bọn hắn trừng lớn, cứ như thấy được chuyện gì kinh khủng lắm vậy.

Sao có thể? Đường Phong bỗng quay đầu nhìn về phía màn che, nội tâm đang có một thanh âm đang hò hét, tuyệt đối không có khả năng!

Trong màn che chỉ có một âm thanh mơ hồ tồn tại, cùng với bàn tay trắng nõn đang không ngừng gãy đàn, thanh âm dồn dập kia, đúng là từ trong màn che truyền tới.

Nếu như trước đó nói tiếng đàn như tiên âm, vậy giờ đây chính là âm thanh câu hồn luyện ngục, phàm ai nghe phải, tinh thần đều trở nên khẩn trương, lưng rịn ra từng đợt mồ hôi.

Chỉ có điều, tiếng đàn chỉ tập trung công kích ba tên hộ vệ gần màn che, cho nên hai tên còn lại tuy rằng sắc mặt khó coi, lạnh lẽo run rẩy, nhưng lại không hề bị tổn thương.

Nhưng khiến Đường Phong khiếp sợ không phải là một nhạc công bình thường bỗng chốc biến thành Âm Công cao thủ, trên thế giới này những người giả heo ăn thịt hổ rất nhiều, ai lại không có một chút thủ đoạn? Người không tâm cơ thủ đoạn, thì không biết đã phải chết bao nhiêu lần rồi, huống chi nàng này lại là một nữ nhân.

Việc khiến Đường Phong chính thức kinh sợ chính là ca khúc do nhạc công này đánh ra, đây chính là một ca khúc vô cùng quen thuộc với mình, ở thế giới này không có khả năng tồn tại được.

Thập Diện Mai Phục!

Nếu nói cả hai thế giời có cùng một ca khúc giống nhau, Đường Phong tuyệt đối sẽ không tin tưởng, như vậy chỉ còn một loại giải thích duy nhất, nhạc công này, đã từng nghe qua Đường Phong gãy đàn, nên mới có thể đem Thập Diện Mai Phục thôi diễn thành ca khúc giết người.

Mà Thập Diện Mai Phục, Đường Phong chỉ mới đàn qua một lần, chính là tại Túy Xuân lâu Tĩnh An thành.

Lúc ấy cũng là bất đắc dĩ, mới không thể không đàn. Tại Túy Xuân lâu lúc đó chỉ là một ít tiều nhân vật không có danh tiếng gì, mà người có thể nghe một lần liền nhớ kĩ, chỉ có một.

Nếu đúng như suy đoán, Đường Phong đã biết được nhạc công trong màn che là ai rồi.

Có tạo nghệ nhạc lý sâu như thế, lại là nữ nhân, hơn nữa không tiện dùng mặt thật ra gặp người khác, trừ Thi Thi thì còn ai nữa?
Tác giả : Mạc Mặc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại