Vô Thường
Chương 355: Thiên kiếm
Đối diện chậm rãi vang lên tiếng bước chân, nghe được thanh âm này, nhãn thần của Đường Phong không khỏi kíp chặt lại, nỗ lực để tâm thần chính mình trầm tĩnh lại, hắn biết đối phương đang tiến gần chính mình.
Thế nhưng để Đường Phong có chút ngoài ý muốn chính là, mặc dù đối phương đang tới gần, thế nhưng không hề có bất cứ biểu hiện địch ý gì, trên người cũng không hề có ba động cương khí cường liệt, hắn chỉ chậm rãi đi về phía chính mình.
Khi khoảng cách giữa đối phương và Đường Phong không đủ một trượng, tại thời khắc tia sáng đầu tiên lóe lên, biểu tình của Đường Phong không khỏi dại ra.
Tại cự ly như thế này, nếu như Đường Phong không nhìn thấy rõ mặt mũi đối phương mà nói, như vậy thực không bằng tự sát luôn cho xong.
- Chấp… Chấp sự…
Đường Phong vô cùng kinh ngạc, vị cao thủ Thiên giai khiến chính mình cảnh giác từ nãy tới giờ cư nhiên chính là Mang chấp sự, kẻ đã mang chính mình tới Băng Hỏa Đảo rồi bỏ quên không thèm chú ý.
Theo đạo lý mà nói, khí tức âm trầm luôn luôn không ngừng nghỉ tỏa ra trên người Mang chấp sự, nếu như Đường Phong đơn độc gặp phải hắn mà nói, cho dù không nhìn thấy rõ điện mạo cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Thế nhưng khí tức âm trầm trên người Mang chấp sự lại bị khí tức băng lãnh trên người nữ nhân kia hoàn toàn ngăn cản.
Cảm giác hai người này tạo ra đều là lạnh lẽo vô cùng, chỉ là Mang chấp sự thiên hướng âm trầm quỷ dị, hai người đứng chung một chỗ tự nhiên là khí tức người mạnh mẽ hơn chiếm ưu thế, chính là bởi vì như vậy, vô luận là Đường Phong Phi Tiểu Nhã đều không cảm nhận được sự tồn tại của Mang chấp sự.
Đường Phong nhìn thấy rõ diện mạo của Mang chấp sự, hắn cũng nhìn thấy rõ diện mạo của Đường Phong.
Nam nhân âm trầm này nhịn không được thở ra một hơi thật dài, trên mặt dĩ nhiên có biểu tình mừng rỡ cố gắng đè ép xuống, chỉ là biểu tình này chỉ lóe qua rồi biến mất, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Quả nhiên là ngươi…
Có thể nói trong bóng người chỉ có Mang chấp sự phản ứng sớm nhất, khi Phi Tiểu Nhã mở miệng nói chuyện, hắn chợt nghe được thanh âm của Phi Tiểu Nhã, huống chi khí tức màu hồng kia chính là tiêu chí cương khí của bảo chủ đại nhân. Mà lúc này, người có cảnh giới Địa giai, đồng thời còn đi chung với Phi Tiểu Nhã, duy nhất chỉ có một mình một người Đường Phong mà thôi.
Mặc dù đã đoán được, thế nhưng thẳng cho tới khi nhìn thấy Đường Phong hoàn hảo không tổn hao gì đứng tại nơi này, Mang chấp sự mới không nhịn được thở ra một hơi.
Xem ra chính mình không cần thiết phải tới Băng Hỏa Đảo tìm người nữa rồi, hơn nữa bảo chủ đại nhân cũng có thể an toàn trở về, điều này thực sự ngoài dự liệu. Không phải nói băng hỏa ba mươi sáu phòng chính là cấm địa đối với cao thủ Thiên giai hay sao? Chính mình lúc đó tận mắt nhìn thấy nàng xông vào trong. Nhưng mặc kệ thế nào đi nữa, hai người này có thể trở về, chung quy là việc vui to lớn.
- Chấp sự… Đây là có chuyện gì…
Đường Phong nghi hoặc không giải thích được:
- Ngài thế nào trời gần sáng chạy tới địa phương này? Nữ nhân kia là ai?
Mang chấp sự quét mắt nhìn hắn, hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, không hề trả lời câu hỏi của Đường Phong, ngược lại ngẩng đầu chăm chú nhìn vào hai đại cao thủ chiến đấu giữa không trung, biểu tình trên mặt trở nên nghiền ngẫm:
- Ai nha, đánh tới khí thế ngất trời, như vậy phải làm thế nào cho phải…
Khóe miệng Đường Phong co giật, hắn hoàn toàn không cảm nhận được một chút lo lắng trong ngữ khí của Mang chấp sự, ngược lại còn ẩn chứa vị đạo hả hê bên trong.
Kẻ chết tiệt này rốt cuộc đang đánh chủ ý gì? Đường Phong nhịn không được oán thầm một câu.
- Chấp sự! Ngọc nhi không phải đối thủ của người kia, nếu như ngài và người kia quen biết với nhau, thỉnh khuyên bảo hai câu, để các nàng dừng tay lại!
Đường Phong thực sự có chút lo lắng cho sự an toàn của Phi Tiểu Nhã.
Mang chấp sự lắc đầu:
- Ta và nữ nhân kia không thân quen, khuyên bảo là vô dụng. Hơn nữa nha đầu kia cho tới bây giờ chưa từng nghe qua lời khuyên của ta, lần này để nàng chịu chút vị đắng cũng coi như đáng giá…
- Vậy phải làm thế nào?
Đường Phong hỏi.
- Ta khuyên vô ích, bất quá nếu như ngươi mở miệng khuyên bảo mà nói, phỏng chừng sẽ có chút tác dụng…
Mang chấp sự đột nhiên quay đầu, nhìn Đường Phong nói.
- Chấp sự đừng nói giớn, ngay cả nữ nhân kia là ai ta cũng không rõ ràng lắm!
Vẻ mặt Đường Phong nghiêm túc nói.
Khóe miệng Mang chấp sự nhếch lên, cười càng thêm hài lòng, càng thêm quái dị.
Lúc này Phi Tiểu Nhã và Tuyết Nữ đã đại chiến hơn mười hiệp, cho dù Tuyết Nữ không dùng toàn lực, Phi Tiểu Nhã cũng bị nàng đánh tới lên trời không đường, xuống đất không cửa, bảo chủ đại nhân thở phì phò từng ngụm lớn, trái lại sắc mặt Tuyết Nữ bình tĩnh như thường, một thân bạch y theo gió đung dưa, giống như thần tiên bay lượn, so sánh một chút, hơn kém ra sao vừa xem hiểu ngay.
Phi Tiểu Nhã bắt chéo hai chưởng trước ngực hính mình, cảnh giác nhìn chằm chằm vòa nữ nhân mặc bạch y không biết từ nơi nào xuất hiện, trong đôi mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ và cảnh giác. Từ lúc tiến vào cảnh giới Thiên giai thượng phẩm, tuy rằng Phi Tiểu Nhã không hề cuồng vọng tự đại cho rằng trong toàn bộ trời đất chính mình đã tiến vào phạm vi cao thủ nhất lưu, trong Lý Đường đế quốc mặc dù chính mình không phải là vô địch thủ, nhưng tại thời điểm nguy hiểm, muốn toàn thân thoát đi coi như không thành vấn đề.
Thế nhưng sau khi ngăn cản hơn mười chiêu công kích của nữ nhân trước mặt, suy nghĩ của nàng hoàn toàn tan vỡ, nàng ta không dùng toàn lực, tất cả công kích đều rất hời hợt, phảng phất giống như người lớn đang chơi đùa với tiểu hài tử, trước mặt nàng ta, chính mình bó tay bó chân, một thân thực lực không phát huy nổi 7 thành. Phi Tiểu Nhã dám khẳng định, nếu như đối phương dùng toàn lực mà nói, chính mình khả năng đã chết.
- Tặc bà nương…
Phi Tiểu Nhã tự biết không phải đối thủ, ý đồ dùng ngôn ngữ khiến đối phương tức giận, an nguy của bản thân thực ra không quan trọng, Ô Long Bảo cách nơi này không xa, chính mình phải để Đường Phong an toàn trở về mới được.
Đôi lông mày của Tuyết Nữ nhíu lại, con ngươi giống như bảo thạch liếc nhìn Phi Tiểu Nhã, trong mắt đã thoáng hiện lên một tia tức giận.
- Xú nữ nhân!
Phi Tiểu Nhã bắt được điểm này, tiếp tục mở miệng mắng:
- Ta với ngươi không thù không oán, vì sao lại hủy y phục của ta? Hôm nay nếu như ngươi không bồi thường ta mà nói, ta sẽ lấy hết y phục của ngươi!
Tuyết Nữ vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, không nói lời nào, ngoại trừ có chút giận dữ ra, biểu tình vẫn bình tĩnh như thường.
- Mắng hay lắm…
Biểu tình Mang chấp sự chấn kinh miễn bàn, lẩm bẩm nói:
- Ta xem bảo chủ ngươi xong việc như thế nào a!
Trong bốn người, chỉ có Mang chấp sự biết Tuyết Nữ và Đường Phong có quan hệ không cạn, vô cùng có khả năng chính là trưởng bối của hắn, mà nếu bảo chủ đại nhân yêu thương Đường Phong, sau này muốn ở bên cạnh hắn mà nói, như vậy Tuyết Nữ tự nhiên là trưởng bối của nàng rồi.
Chương 355: Thiên kiếm (hạ).
Hiện tại Phi Tiểu Nhã mắng khó nghe như vậy, cái gì là tặc bà nương, cái gì là xú nữ nhân, còn muốn lấy hết y phục của người ta, điều này đối với một nữ nhân mà nói, không cần nghi ngờ chính là độc ác nhất, nào còn có thể lưu lại cho đối phương ấn tượng tốt đẹp gì?
Như vậy hoàn toàn không thể xong việc rồi, Mang chấp sự thầm nghì nếu như quan hệ giữa Đường và Tuyết Nữ thực sự đúng như chính mình suy đoán, vậy thì bảo chủ đại nhân có thể gặp phải bi kịch rồi.
Trên đời này chưa bao giờ có con dâu nào mắng mẹ chồng là tặc bà nương có thể có kết cục tốt, bảo chủ đại nhân a, lẽ nào đây chính là tự tạo nghiệt không thể sống trong truyền thuyết?
Phi Tiểu Nhã bên kia còn không ngừng châm chọc khiêu khích:
- Không phải ỷ trên tay có một thanh lợi khí? Có bản lĩnh…
Phi Tiểu Nhã còn chưa nói xong, Tuyết Nữ đã thu Thủy Hàn Kiếm vào trong vỏ kiếm, thản nhiên nói:
- Như vậy sao?
Bảo chủ đại nhân chớp chớp con mắt, trong lúc nhất thời vui mừng, nữ nhân trước mặt thoạt nhìn bình tĩnh tới cực điểm, không hề nghĩ tới vẫn trúng chiêu khích tướng của chính mình, thanh lợi khí này xác thực không giống bình thường, hàn ý trên thân kiếm khiến Phi Tiểu Nhã ăn không ít vị đắng, nếu như không có thanh kiếm này mà nói, bảo chủ đại nhân tự biết tuy không phải đối thủ của nàng ta, nhưng tuyệt đối không tiếp tục rơi vào hiểm cảnh giống như vừa rồi.
- Chấp sự!
Trong lòng Mang chấp sự nóng như lửa đốt:
- Ngài còn không nhanh nhanh nghĩ biện pháp.
- Ngươi nghĩ rằng ta có bản lĩnh lớn như vậy sao? Hai vị cô nãi nãi này ta đều không thể trêu vào…
Mang chấp sự rầu rĩ nói.
Đang khi nói chuyện, hai nữ nhân trên cao đã một lần nữa xông vào giao chiến, cương khí toàn thân của bảo chủ đại nhân đã đề cao tới cực hạn, đối mặt với loại đối thủ kinh khủng như thế này, Phi Tiểu Nhã nào còn dám sơ ý, xuất thủ tự nhiên không lưu tình.
Cương khí màu hồng bao phủ toàn thân nàng, nơi khí tức màu hồng đi qua, vạn vật đều kết tinh toàn bộ.
Tuyết Nữ đứng nguyên tại chỗ không hề động như cũ, khinh miệt nhìn Phi Tiểu Nhã, thời điểm Phi Tiểu Nhã bay vọt tới trước mặt nàng chừng ba thước, nàng chậm rãi giơ tay phải lên, tay phải tức thì vang lên tiếng đinh đinh đang đang rất êm ai, sau một khắc tay phải của nàng khẽ vẫy về phía trước, vô số đạo bạch quang từ tay nàng bắn ra, vang lên tiếng xé rách không khí, khí tức màu hồng trên người Phi Tiểu Nhã lấy tốc độ cực nhanh dần dần tán loạn, bạch quang tan hết, khí tức màu hồng trên người bảo chủ đại nhân cũng đồng thời biến mất hầu như không còn.
Toàn thân Mang chấp sự giống như bị lôi phệ, thân thể nhịn không được run rẩy mãnh liệt, tròng mắt thiếu chút nữa lồi ra, dùng ngữ khí không thể tin tưởng lẩm bẩm nói:
- Thiên… Thiên kiếm!
Thiên kiếm là một loại cảnh giới, cảnh giới chi cao, hơn nữa còn là cảnh giới chỉ người có cương tâm là kiếm mới lĩnh ngộ được.
Trong thiên hạ, người tu luyện có cương tâm là kiếm coi như số lượng không ít, thế nhưng có thể đạt tới cấp độ thiên kiếp, Mang chấp sự từ trước tới nay chưa bao giờ gặp qua, đại đa số mọi người chỉ bằng vào chiêu thức và kỹ xảo để vận dụng trường kiếm mà thôi.
Người sử dụng kiếm có hai tầng cảnh giới cần đột phá, tầng thứ nhất chính là kiếm tâm thông minh, cảnh giới này Đường Phong đã từng đạt được, Mạc Lưu Tô cũng đã đạt được, cảnh giới này không quan hệ nhiều với thực lực, chỉ cần có cảm ngộ nhất định đối với kiếm là có thể đạt tới cảnh giới này.
Khi tới cảnh giới kiếm tâm thông minh, vô luận là người này có thể đánh nhau hay không, có thể có kiếm chiêu hay không, một thanh kiếm nơi tay, có thể biết được phòng ngự như thế nào, chiến đấu như thế nào, đây hoàn toàn là một loại bản năng. Cảnh giới này mặc kệ là ai, mặc kệ là cương tâm như thế nào, chỉ cần có cảm ngộ nhất định đối với việc sử dụng kiếm là có thể làm được.
Tuy nói như vậy, nhưng muốn đạt tới cảnh giới kiếm tâm thông minh cũng là việc cực kỳ khó khăn, trong một trăm cao thủ sử dụng kiếm, khả năng chỉ có ba bốn người có thể đạt tới loại trình độ này.
Mà trên kiếm tâm thông minh còn có một tầng cảnh giới khác, đó chính là thiên kiếm.
Chỉ có cương tâm là kiếm mới có thể đạt tới loại cảnh giới này.
Cao thủ đã đạt tới cảnh giới thiên kiếm trảm vạn vật đã không cần phỉa dùng đến kiếm nữa rồi, vạn vật thế gian đều là kiếm của bọn họ, dùng lời nói của Đường Phong đối với hai đại sát thần trước kia, kiếm chính là người, người chính là kiếm, đây là cảnh giới nhân kiếm hợp nhất.
Tuy rằng cách nói không quá giống nhau, thế nhưng ý từ biểu đạt lại hoàn toàn tương đồng. Mà loại cảnh giới này trong toàn bộ Lý Đường đế quốc, chỉ có Kiếm Thần Âu Dương Tử hơn trăm năm trước từng đạt được, hơn trăm năm trở lại đây, chưa từng nghe nói có người nào đạt tới cảnh giới thiên kiếm.
Trình tự này đã không đơn giản chỉ cần cảm ngộ rồi, cần phải phối hợp với thực lực cường đại mới có thể làm được, trong một trăm người đạt tới cảnh giới kiếm tâm thông minh không nhất định có một người bước vào cảnh giới thiên kiếm này.
Đây là cảnh giới chỉ thuộc về truyền thuyết, cảnh giới hầu như chưa từng hiện ra trước mặt người đời.
Thế nhưng lúc này, một chiêu của Tuyết Nữ vừa mới sử dụng tuyệt đối chính là thiên kiếm. Mang chấp sự có thể khẳng định điều này, nguyên nhân không gì khác, bạch quang từ trên tay nàng bắn nhanh ra, không hề có bất cứ tồn tại thuộc tính nguyên tố nào, cũng không phải là cương khí, càng giống như một thanh lợi kiếp tinh xảo mà sắc bén.
Kiếm ý cũng có thể xưng là kiếm khí, không cần kiếm cũng có thể phóng ra kiếm khí, chỉ có thiên kiếm mới có thể làm được. Tuy rằng kiếm khí do Tuyết Nữ điều khiển còn chưa tới trình độ lô hỏa thuần thanh, thế nhưng chiêu thức công kích này tuyệt đối không thể xem thường, không hề thua kém bao nhiêu so với nàng cầm Thủy Hàn Kiếm trong tay phát sinh công kích.
Thiên kiếm đủ để trảm vạn vật, cương khí màu hồng trên người Phi Tiểu Nhã trong nháy mắt đã bị vô số kiếm khí chém tan thành hư vô.
Tại thời điểm Mang chấp sự kinh hô, biểu tình của bảo chủ đại nhân cũng ngẩn ngơ, nàng chưa bao giờ gặp qua loại chuyện tình quỷ dị tới như vậy, không hề dùng binh khí cũng có thể đánh tan được cương khí của chính mình, để nàng có loại cảm giác không hề có lực lượng hỗ trợ, điều này cần phải có thực lực cường đại tới mức nào?
Nữ nhân này… Cường đại tới mức biến thái! Thẳng cho tới lúc này Phi Tiểu Nhã mới hiểu được, thực lực của đối phương không phải chỉ thành lập trên cơ sở thanh binh khí lợi hại trên tay, bỏ đi thanh kiếm, chính mình vẫn không phải là đối thủ của nàng.
Chỉ trong nháy mắt ngây người vừa rồi, bảo chủ đại nhân liền cảm giác được bàn tay của đối phương nhẹ nhàng chạm vào ngực chính mình, lập tức một cỗ lực lượng rất mạnh từ phía trước truyền tới. Phi Tiểu Nhã trong lúc không lưu ý bị đối phương đánh bật ngược lại vài bước, không đợi nàng ổn định lại thân hình, thanh kiếm vẫn để trong vỏ đã đạt ngay trên cổ chính mình, đôi con ngươi băng lãnh cảm tưởng giống như không mang theo cảm tình con người nhìn chằm chằm chính mình cần trong gang tấc.
Thế nhưng để Đường Phong có chút ngoài ý muốn chính là, mặc dù đối phương đang tới gần, thế nhưng không hề có bất cứ biểu hiện địch ý gì, trên người cũng không hề có ba động cương khí cường liệt, hắn chỉ chậm rãi đi về phía chính mình.
Khi khoảng cách giữa đối phương và Đường Phong không đủ một trượng, tại thời khắc tia sáng đầu tiên lóe lên, biểu tình của Đường Phong không khỏi dại ra.
Tại cự ly như thế này, nếu như Đường Phong không nhìn thấy rõ mặt mũi đối phương mà nói, như vậy thực không bằng tự sát luôn cho xong.
- Chấp… Chấp sự…
Đường Phong vô cùng kinh ngạc, vị cao thủ Thiên giai khiến chính mình cảnh giác từ nãy tới giờ cư nhiên chính là Mang chấp sự, kẻ đã mang chính mình tới Băng Hỏa Đảo rồi bỏ quên không thèm chú ý.
Theo đạo lý mà nói, khí tức âm trầm luôn luôn không ngừng nghỉ tỏa ra trên người Mang chấp sự, nếu như Đường Phong đơn độc gặp phải hắn mà nói, cho dù không nhìn thấy rõ điện mạo cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Thế nhưng khí tức âm trầm trên người Mang chấp sự lại bị khí tức băng lãnh trên người nữ nhân kia hoàn toàn ngăn cản.
Cảm giác hai người này tạo ra đều là lạnh lẽo vô cùng, chỉ là Mang chấp sự thiên hướng âm trầm quỷ dị, hai người đứng chung một chỗ tự nhiên là khí tức người mạnh mẽ hơn chiếm ưu thế, chính là bởi vì như vậy, vô luận là Đường Phong Phi Tiểu Nhã đều không cảm nhận được sự tồn tại của Mang chấp sự.
Đường Phong nhìn thấy rõ diện mạo của Mang chấp sự, hắn cũng nhìn thấy rõ diện mạo của Đường Phong.
Nam nhân âm trầm này nhịn không được thở ra một hơi thật dài, trên mặt dĩ nhiên có biểu tình mừng rỡ cố gắng đè ép xuống, chỉ là biểu tình này chỉ lóe qua rồi biến mất, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Quả nhiên là ngươi…
Có thể nói trong bóng người chỉ có Mang chấp sự phản ứng sớm nhất, khi Phi Tiểu Nhã mở miệng nói chuyện, hắn chợt nghe được thanh âm của Phi Tiểu Nhã, huống chi khí tức màu hồng kia chính là tiêu chí cương khí của bảo chủ đại nhân. Mà lúc này, người có cảnh giới Địa giai, đồng thời còn đi chung với Phi Tiểu Nhã, duy nhất chỉ có một mình một người Đường Phong mà thôi.
Mặc dù đã đoán được, thế nhưng thẳng cho tới khi nhìn thấy Đường Phong hoàn hảo không tổn hao gì đứng tại nơi này, Mang chấp sự mới không nhịn được thở ra một hơi.
Xem ra chính mình không cần thiết phải tới Băng Hỏa Đảo tìm người nữa rồi, hơn nữa bảo chủ đại nhân cũng có thể an toàn trở về, điều này thực sự ngoài dự liệu. Không phải nói băng hỏa ba mươi sáu phòng chính là cấm địa đối với cao thủ Thiên giai hay sao? Chính mình lúc đó tận mắt nhìn thấy nàng xông vào trong. Nhưng mặc kệ thế nào đi nữa, hai người này có thể trở về, chung quy là việc vui to lớn.
- Chấp sự… Đây là có chuyện gì…
Đường Phong nghi hoặc không giải thích được:
- Ngài thế nào trời gần sáng chạy tới địa phương này? Nữ nhân kia là ai?
Mang chấp sự quét mắt nhìn hắn, hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, không hề trả lời câu hỏi của Đường Phong, ngược lại ngẩng đầu chăm chú nhìn vào hai đại cao thủ chiến đấu giữa không trung, biểu tình trên mặt trở nên nghiền ngẫm:
- Ai nha, đánh tới khí thế ngất trời, như vậy phải làm thế nào cho phải…
Khóe miệng Đường Phong co giật, hắn hoàn toàn không cảm nhận được một chút lo lắng trong ngữ khí của Mang chấp sự, ngược lại còn ẩn chứa vị đạo hả hê bên trong.
Kẻ chết tiệt này rốt cuộc đang đánh chủ ý gì? Đường Phong nhịn không được oán thầm một câu.
- Chấp sự! Ngọc nhi không phải đối thủ của người kia, nếu như ngài và người kia quen biết với nhau, thỉnh khuyên bảo hai câu, để các nàng dừng tay lại!
Đường Phong thực sự có chút lo lắng cho sự an toàn của Phi Tiểu Nhã.
Mang chấp sự lắc đầu:
- Ta và nữ nhân kia không thân quen, khuyên bảo là vô dụng. Hơn nữa nha đầu kia cho tới bây giờ chưa từng nghe qua lời khuyên của ta, lần này để nàng chịu chút vị đắng cũng coi như đáng giá…
- Vậy phải làm thế nào?
Đường Phong hỏi.
- Ta khuyên vô ích, bất quá nếu như ngươi mở miệng khuyên bảo mà nói, phỏng chừng sẽ có chút tác dụng…
Mang chấp sự đột nhiên quay đầu, nhìn Đường Phong nói.
- Chấp sự đừng nói giớn, ngay cả nữ nhân kia là ai ta cũng không rõ ràng lắm!
Vẻ mặt Đường Phong nghiêm túc nói.
Khóe miệng Mang chấp sự nhếch lên, cười càng thêm hài lòng, càng thêm quái dị.
Lúc này Phi Tiểu Nhã và Tuyết Nữ đã đại chiến hơn mười hiệp, cho dù Tuyết Nữ không dùng toàn lực, Phi Tiểu Nhã cũng bị nàng đánh tới lên trời không đường, xuống đất không cửa, bảo chủ đại nhân thở phì phò từng ngụm lớn, trái lại sắc mặt Tuyết Nữ bình tĩnh như thường, một thân bạch y theo gió đung dưa, giống như thần tiên bay lượn, so sánh một chút, hơn kém ra sao vừa xem hiểu ngay.
Phi Tiểu Nhã bắt chéo hai chưởng trước ngực hính mình, cảnh giác nhìn chằm chằm vòa nữ nhân mặc bạch y không biết từ nơi nào xuất hiện, trong đôi mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ và cảnh giác. Từ lúc tiến vào cảnh giới Thiên giai thượng phẩm, tuy rằng Phi Tiểu Nhã không hề cuồng vọng tự đại cho rằng trong toàn bộ trời đất chính mình đã tiến vào phạm vi cao thủ nhất lưu, trong Lý Đường đế quốc mặc dù chính mình không phải là vô địch thủ, nhưng tại thời điểm nguy hiểm, muốn toàn thân thoát đi coi như không thành vấn đề.
Thế nhưng sau khi ngăn cản hơn mười chiêu công kích của nữ nhân trước mặt, suy nghĩ của nàng hoàn toàn tan vỡ, nàng ta không dùng toàn lực, tất cả công kích đều rất hời hợt, phảng phất giống như người lớn đang chơi đùa với tiểu hài tử, trước mặt nàng ta, chính mình bó tay bó chân, một thân thực lực không phát huy nổi 7 thành. Phi Tiểu Nhã dám khẳng định, nếu như đối phương dùng toàn lực mà nói, chính mình khả năng đã chết.
- Tặc bà nương…
Phi Tiểu Nhã tự biết không phải đối thủ, ý đồ dùng ngôn ngữ khiến đối phương tức giận, an nguy của bản thân thực ra không quan trọng, Ô Long Bảo cách nơi này không xa, chính mình phải để Đường Phong an toàn trở về mới được.
Đôi lông mày của Tuyết Nữ nhíu lại, con ngươi giống như bảo thạch liếc nhìn Phi Tiểu Nhã, trong mắt đã thoáng hiện lên một tia tức giận.
- Xú nữ nhân!
Phi Tiểu Nhã bắt được điểm này, tiếp tục mở miệng mắng:
- Ta với ngươi không thù không oán, vì sao lại hủy y phục của ta? Hôm nay nếu như ngươi không bồi thường ta mà nói, ta sẽ lấy hết y phục của ngươi!
Tuyết Nữ vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, không nói lời nào, ngoại trừ có chút giận dữ ra, biểu tình vẫn bình tĩnh như thường.
- Mắng hay lắm…
Biểu tình Mang chấp sự chấn kinh miễn bàn, lẩm bẩm nói:
- Ta xem bảo chủ ngươi xong việc như thế nào a!
Trong bốn người, chỉ có Mang chấp sự biết Tuyết Nữ và Đường Phong có quan hệ không cạn, vô cùng có khả năng chính là trưởng bối của hắn, mà nếu bảo chủ đại nhân yêu thương Đường Phong, sau này muốn ở bên cạnh hắn mà nói, như vậy Tuyết Nữ tự nhiên là trưởng bối của nàng rồi.
Chương 355: Thiên kiếm (hạ).
Hiện tại Phi Tiểu Nhã mắng khó nghe như vậy, cái gì là tặc bà nương, cái gì là xú nữ nhân, còn muốn lấy hết y phục của người ta, điều này đối với một nữ nhân mà nói, không cần nghi ngờ chính là độc ác nhất, nào còn có thể lưu lại cho đối phương ấn tượng tốt đẹp gì?
Như vậy hoàn toàn không thể xong việc rồi, Mang chấp sự thầm nghì nếu như quan hệ giữa Đường và Tuyết Nữ thực sự đúng như chính mình suy đoán, vậy thì bảo chủ đại nhân có thể gặp phải bi kịch rồi.
Trên đời này chưa bao giờ có con dâu nào mắng mẹ chồng là tặc bà nương có thể có kết cục tốt, bảo chủ đại nhân a, lẽ nào đây chính là tự tạo nghiệt không thể sống trong truyền thuyết?
Phi Tiểu Nhã bên kia còn không ngừng châm chọc khiêu khích:
- Không phải ỷ trên tay có một thanh lợi khí? Có bản lĩnh…
Phi Tiểu Nhã còn chưa nói xong, Tuyết Nữ đã thu Thủy Hàn Kiếm vào trong vỏ kiếm, thản nhiên nói:
- Như vậy sao?
Bảo chủ đại nhân chớp chớp con mắt, trong lúc nhất thời vui mừng, nữ nhân trước mặt thoạt nhìn bình tĩnh tới cực điểm, không hề nghĩ tới vẫn trúng chiêu khích tướng của chính mình, thanh lợi khí này xác thực không giống bình thường, hàn ý trên thân kiếm khiến Phi Tiểu Nhã ăn không ít vị đắng, nếu như không có thanh kiếm này mà nói, bảo chủ đại nhân tự biết tuy không phải đối thủ của nàng ta, nhưng tuyệt đối không tiếp tục rơi vào hiểm cảnh giống như vừa rồi.
- Chấp sự!
Trong lòng Mang chấp sự nóng như lửa đốt:
- Ngài còn không nhanh nhanh nghĩ biện pháp.
- Ngươi nghĩ rằng ta có bản lĩnh lớn như vậy sao? Hai vị cô nãi nãi này ta đều không thể trêu vào…
Mang chấp sự rầu rĩ nói.
Đang khi nói chuyện, hai nữ nhân trên cao đã một lần nữa xông vào giao chiến, cương khí toàn thân của bảo chủ đại nhân đã đề cao tới cực hạn, đối mặt với loại đối thủ kinh khủng như thế này, Phi Tiểu Nhã nào còn dám sơ ý, xuất thủ tự nhiên không lưu tình.
Cương khí màu hồng bao phủ toàn thân nàng, nơi khí tức màu hồng đi qua, vạn vật đều kết tinh toàn bộ.
Tuyết Nữ đứng nguyên tại chỗ không hề động như cũ, khinh miệt nhìn Phi Tiểu Nhã, thời điểm Phi Tiểu Nhã bay vọt tới trước mặt nàng chừng ba thước, nàng chậm rãi giơ tay phải lên, tay phải tức thì vang lên tiếng đinh đinh đang đang rất êm ai, sau một khắc tay phải của nàng khẽ vẫy về phía trước, vô số đạo bạch quang từ tay nàng bắn ra, vang lên tiếng xé rách không khí, khí tức màu hồng trên người Phi Tiểu Nhã lấy tốc độ cực nhanh dần dần tán loạn, bạch quang tan hết, khí tức màu hồng trên người bảo chủ đại nhân cũng đồng thời biến mất hầu như không còn.
Toàn thân Mang chấp sự giống như bị lôi phệ, thân thể nhịn không được run rẩy mãnh liệt, tròng mắt thiếu chút nữa lồi ra, dùng ngữ khí không thể tin tưởng lẩm bẩm nói:
- Thiên… Thiên kiếm!
Thiên kiếm là một loại cảnh giới, cảnh giới chi cao, hơn nữa còn là cảnh giới chỉ người có cương tâm là kiếm mới lĩnh ngộ được.
Trong thiên hạ, người tu luyện có cương tâm là kiếm coi như số lượng không ít, thế nhưng có thể đạt tới cấp độ thiên kiếp, Mang chấp sự từ trước tới nay chưa bao giờ gặp qua, đại đa số mọi người chỉ bằng vào chiêu thức và kỹ xảo để vận dụng trường kiếm mà thôi.
Người sử dụng kiếm có hai tầng cảnh giới cần đột phá, tầng thứ nhất chính là kiếm tâm thông minh, cảnh giới này Đường Phong đã từng đạt được, Mạc Lưu Tô cũng đã đạt được, cảnh giới này không quan hệ nhiều với thực lực, chỉ cần có cảm ngộ nhất định đối với kiếm là có thể đạt tới cảnh giới này.
Khi tới cảnh giới kiếm tâm thông minh, vô luận là người này có thể đánh nhau hay không, có thể có kiếm chiêu hay không, một thanh kiếm nơi tay, có thể biết được phòng ngự như thế nào, chiến đấu như thế nào, đây hoàn toàn là một loại bản năng. Cảnh giới này mặc kệ là ai, mặc kệ là cương tâm như thế nào, chỉ cần có cảm ngộ nhất định đối với việc sử dụng kiếm là có thể làm được.
Tuy nói như vậy, nhưng muốn đạt tới cảnh giới kiếm tâm thông minh cũng là việc cực kỳ khó khăn, trong một trăm cao thủ sử dụng kiếm, khả năng chỉ có ba bốn người có thể đạt tới loại trình độ này.
Mà trên kiếm tâm thông minh còn có một tầng cảnh giới khác, đó chính là thiên kiếm.
Chỉ có cương tâm là kiếm mới có thể đạt tới loại cảnh giới này.
Cao thủ đã đạt tới cảnh giới thiên kiếm trảm vạn vật đã không cần phỉa dùng đến kiếm nữa rồi, vạn vật thế gian đều là kiếm của bọn họ, dùng lời nói của Đường Phong đối với hai đại sát thần trước kia, kiếm chính là người, người chính là kiếm, đây là cảnh giới nhân kiếm hợp nhất.
Tuy rằng cách nói không quá giống nhau, thế nhưng ý từ biểu đạt lại hoàn toàn tương đồng. Mà loại cảnh giới này trong toàn bộ Lý Đường đế quốc, chỉ có Kiếm Thần Âu Dương Tử hơn trăm năm trước từng đạt được, hơn trăm năm trở lại đây, chưa từng nghe nói có người nào đạt tới cảnh giới thiên kiếm.
Trình tự này đã không đơn giản chỉ cần cảm ngộ rồi, cần phải phối hợp với thực lực cường đại mới có thể làm được, trong một trăm người đạt tới cảnh giới kiếm tâm thông minh không nhất định có một người bước vào cảnh giới thiên kiếm này.
Đây là cảnh giới chỉ thuộc về truyền thuyết, cảnh giới hầu như chưa từng hiện ra trước mặt người đời.
Thế nhưng lúc này, một chiêu của Tuyết Nữ vừa mới sử dụng tuyệt đối chính là thiên kiếm. Mang chấp sự có thể khẳng định điều này, nguyên nhân không gì khác, bạch quang từ trên tay nàng bắn nhanh ra, không hề có bất cứ tồn tại thuộc tính nguyên tố nào, cũng không phải là cương khí, càng giống như một thanh lợi kiếp tinh xảo mà sắc bén.
Kiếm ý cũng có thể xưng là kiếm khí, không cần kiếm cũng có thể phóng ra kiếm khí, chỉ có thiên kiếm mới có thể làm được. Tuy rằng kiếm khí do Tuyết Nữ điều khiển còn chưa tới trình độ lô hỏa thuần thanh, thế nhưng chiêu thức công kích này tuyệt đối không thể xem thường, không hề thua kém bao nhiêu so với nàng cầm Thủy Hàn Kiếm trong tay phát sinh công kích.
Thiên kiếm đủ để trảm vạn vật, cương khí màu hồng trên người Phi Tiểu Nhã trong nháy mắt đã bị vô số kiếm khí chém tan thành hư vô.
Tại thời điểm Mang chấp sự kinh hô, biểu tình của bảo chủ đại nhân cũng ngẩn ngơ, nàng chưa bao giờ gặp qua loại chuyện tình quỷ dị tới như vậy, không hề dùng binh khí cũng có thể đánh tan được cương khí của chính mình, để nàng có loại cảm giác không hề có lực lượng hỗ trợ, điều này cần phải có thực lực cường đại tới mức nào?
Nữ nhân này… Cường đại tới mức biến thái! Thẳng cho tới lúc này Phi Tiểu Nhã mới hiểu được, thực lực của đối phương không phải chỉ thành lập trên cơ sở thanh binh khí lợi hại trên tay, bỏ đi thanh kiếm, chính mình vẫn không phải là đối thủ của nàng.
Chỉ trong nháy mắt ngây người vừa rồi, bảo chủ đại nhân liền cảm giác được bàn tay của đối phương nhẹ nhàng chạm vào ngực chính mình, lập tức một cỗ lực lượng rất mạnh từ phía trước truyền tới. Phi Tiểu Nhã trong lúc không lưu ý bị đối phương đánh bật ngược lại vài bước, không đợi nàng ổn định lại thân hình, thanh kiếm vẫn để trong vỏ đã đạt ngay trên cổ chính mình, đôi con ngươi băng lãnh cảm tưởng giống như không mang theo cảm tình con người nhìn chằm chằm chính mình cần trong gang tấc.
Tác giả :
Mạc Mặc