Vô Thường
Chương 323: Biến cố
Dùng phương pháp cũ, lần lượt thu thập mấy liệt diễm cô còn lại vào không gian mị ảnh, lúc này Đường Phong mới chậm rãi thở ra một hơi thật dài, chuyện tình chính mình đáp ứng Mang chấp sự cuối cùng cũng đã làm được rồi, đây chính là thứ phải liều mạng mới lấy được, Mang chấp sự chỉ là muốn mình hái liệt diễm cô, cũng chưa nói muốn có bao nhiêu, đến lúc đó chỉ cần đưa cho hắn một cây là được, năm cây còn lại coi như là phần thưởng cho sự mạo hiểm của chính mình, chỉ là Đường Phong có chút không quá minh bạch liệt diễm cô này rốt cuộc để làm cái gì.
Cũng không biết chuyện tình Mang chấp sự đáp ứng chính mình đã làm xong hay chưa, bất quá tuy rằng người này vô cùng đáng ghét, nhưng nếu hắn đã đáp ứng chính mình hỗ trợ tìm kiếm, khẳng định sẽ không lười biếng.
Liệt diễm cô đã tới tay, còn lại chỉ là đi dò xét bí mật sâu trong sơn động nhỏ kia.
Từng có kinh nghiệm trước đây, lúc này Đường Phong một lần nữa đạp mạnh chân nhảy về phía sơn động nhỏ, hầu như vô cùng dễ dàng thoải mái, không có một chút độ khó, hai chân lại một lần nữa truyền tới nhiệt độ nóng bỏng khó có có thể chịu đựng được, Đường Phong chậm rãi đi về phía đầu cùng sơn động, trong lòng cũng không nhịn được bắt đầu binh binh nhảy loạn.
Theo như lời nói của Linh Khiếp Nhan, đầu cùng sơn động là một thứ gì đó vô cùng nguy hiểm, nhưng con người vốn là như vậy, một khi lòng hiếu kỳ bị câu dẫn ra, nếu như không tra xét tận cùng quả thực như mắc xương gà nơi cổ họng, cả người ngứa ngáy khó chịu.
Ta chỉ là đi xem, Đường Phong tự an ủi chính mình, đây tuyệt đối không phải là ước mơ bảo bối gì.
Tiếp tục đi tới vị trí đầu cùng sơn động, Đường Phong ngẩng đầu nhìn cột trụ dung nham nóng bỏng hầu như trong gang tác, nhiệt độ kinh khủng đập thẳng vào mặt mà tới cùng với tràng diện kinh khủng hầu như đã đạt tới cực hạn chịu đựng của con người. Đường Phong nghĩ chính mình nếu như vươn một tay ra mà nói, thậm chí có thể mò được cột trụ nham thạch bốc lên không ngớt.
Lòng bàn chân truyền tới nhiệt độ đã tới trình độ vô cùng khổng bố, căn cứ vào chỉ dẫn của Linh Khiếp Nhan, bảo bối ẩn nấp tại nơi này ở ngay dưới hai chân của chính mình.
Nắm chặt Toái Tinh trên tay, Đường Phong vận chuyển cương khí toàn thân, hóa thành vô hạn vô ảnh, chém thẳng vào vị trí ngay dưới chân chính mình đang đứng.
Âm thanh răng rắc vang lên, hoa lửa văng khắp nơi, mặc kệ trong sơn động này có cất giấu cía gì, bản thân sơn động này chỉ là một ít tảng đá cứng rắn mà thôi, dưới sự công kích hung mãnh của Đường Phong, chỉ một lần công kích đã xuất hiện một lỗ thủng và vô số vết rạn nứt.
Kích thứ nhất chỉ là thử, Đường Phong chưa dùng hết toàn lực, kích thứ hai mới là công kích chân chính.
Một lần nữa ngưng tụ cương khí trên Toái Tinh, một lần nữa chém xuống vị trí lỗ thủng bên dưới.
Động tĩnh tạo thành lúc này so với vừa rồi mạnh mẽ hơn rất nhiều, toàn bộ sơn động phảng phất như rung động ba lần, một đợt âm thanh đá lớn văng tung tóe không ngừng nghỉ truyền đi, sắc mặt Đường Phong có chút ngưng tụ đứng trên lỗ thủng, tỉ mỉ cảm thụ biến hóa trong sơn động nhỏ.
May mắn chính là, sơn động nhỏ không bị hai kích của mình đánh hỏng, vẫn như cũ kiên quyết đứng vững trên vách núi đá, thế nhưng âm hưởng rung động kia lại không hề có xu thế dừng lại, đồng thời cùng với âm hưởng truyền ra, vết vạn nứt nguyên bản dần dần khuếch tán, cho đến khi toàn bộ mặt ngoài sơn động đều xuất hiện vố số vết nứt chằng chịt như mạng nhện.
Dần dần, lỗ thủng bị đánh ra phát một chút tia sáng, tia sáng này càng lúc càng trở nên chói mắt, càng lúc càng không để người khác nhìn thẳng vào, Đường Phong không khỏi nheo hai con mắt, chăm chú nhìn chằm chằm, trong lòng khởi động một cỗ tình cảm mừng như điên.
Có thứ gì đó muốn đi ra rồi.
Khi tia sáng đạt tới cực hạn, trước mắt Đường Phong trong nháy mắt mất đi toàn bộ tia sáng, hoàn toàn bị một cỗ quang mang màu trắng thay thế.
- Nha đầu, thấy cái gì hay không?
Dưới sự bất đắc dĩ, Đường Phong nhăm hai mắt hỏi Linh Khiếp Nhan.
Lúc này Linh Khiếp Nhan cũng phảng phất như choáng váng, hỏi nửa ngày cư nhiên không trả lời Đường Phong, qua hồi lâu nàng mới run giọng chậm rãi nói:
- Ông trời của ta, đây là cái gì?
Đường Phong nhanh vội muốn chết, hiện tại hai mắt không thể thấy gì, cái gì cũng không thể nhìn được, chỉ là phía trước chính mình có thứ gì đó từ trong sơn động xông ra, đây không phải là vật thể sống, cũng sẽ không chủ động công kích chính mình, tuy rằng không có nguy hiểm nhưng vẫn hiếu kỳ vô hạn.
- Di?
Đường Phong lại nhìn không được kinh ngạc kêu lên một tiếng:
- Sơn động đã không nóng nữa rồi.
Không chỉ là sơn động, thậm chí ngay cả nhiệt độ xung quanh nguyên bản khiến Đường Phong cảm thấy vô cùng khó chịu cũng dần dần giảm xuống. Đường Phong chậm rãi tán đi cương khí ngưng tụ nơi lòng bàn chân, quả nhiên so giống như cảm nhận của chính mình, cho dù không có cương khí hộ thân, dưới chân chính mình không hề có một chút nhiệt độ nóng bỏng, có chỉ là tảng đá cứng rắn và lạnh lẽo.
Lẽ nào thứ vừa mới xuất hiện đã man đi hết nhiệt độ xung quanh rồi? Chỉ sợ cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích được hiện tượng kỳ quái vừa nói xong.
Thời điểm thứ không biết tên đột nhiên xuất hiện trong sơn động nhỏ, không chỉ bên phía Đường Phong xuất hiện một ít dị thường, ngay cả bên trong băng hỏa ba mươi sáu phòng cũng xuất hiện dị thường, đệ tử tu luyện trong băng hỏa ba mươi sáu phòng trong nháy mắt cảm thấy hỏa linh nguyên bản khiến bọn họ vô cùng khó chịu đột nhiên trở nên ôn hòa, loại hỏa kình bá đạo và hung mãnh trước đây dần dần trở nên ôn hòa, hỏa kình chí thuần cư nhiên biến mất không còn một mảnh, biến cố này khiến tất cả mọi người đều từ trong tu luyện giật mình tỉnh lại, nhưng không rõ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.
Ba người Phi Tiểu Nhã đứng dưới chân núi cũng đã phát hiện ra địa phương không thích hợp.
Vài ngày trước, Phi Tiểu Nhã từ miệng Mang chấp sự biết được Đường Phong nhiều lắm chỉ duy trì được thời gian hơn mười ngày, nếu như mười ngày trôi qua hắn thực sự không xuất hiện mà nói, vậy thì có khả năng vĩnh viễn không thể ra được nữa rồi, tự nhiên lo lắng không gì sánh được, mắt thấy vài ngày rất nhanh trôi qua, thế nhưng vẫn không hề có bất cứ tin tức và hành tung nào của tên tiểu tặc kia.
Ngày hôm nay nàng trước sau như một đứng đợi dưới chân núi, sống một ngày giống như chịu khổ một năm, dư quang khóe mắt Phi Tiểu Nhã cảm thụ được một cỗ tia sáng cường liệt truyền đến, dưới sự nghi hoặc quay đầu nhìn lại, trong lúc nhất thời ngây người như phỗng.
Mang chấp sự và Sở Văn Hiên không khác nhau, vẻ mặt dại ra nhìn chằm chằm vị trí miệng núi lửa.
Nơi miệng núi lửa tràn ra một cỗ quang mang màu trắng cường liệt, sáng chói tới cực điểm, khiến toàn bộ miệng múi lửa đều bị bao phủ bên trong, cỗ quang mang này phảng phất như từ nội bộ ngọn núi lửa lao tới, thẳng tắp chạy ào lên tận trời cao, dưới ánh mắt của ba người, phảng phất như có một đạo quang trụ trực tiếp đánh vào miệng núi lửa, nói liền giữa trời và đất, đạo quang trụ màu trắng kia không hề thô to, nhưng lại khiến mọi mọi người có một loại cảm giác khủng hoảng tim đập nhanh hơn.
Cũng không biết chuyện tình Mang chấp sự đáp ứng chính mình đã làm xong hay chưa, bất quá tuy rằng người này vô cùng đáng ghét, nhưng nếu hắn đã đáp ứng chính mình hỗ trợ tìm kiếm, khẳng định sẽ không lười biếng.
Liệt diễm cô đã tới tay, còn lại chỉ là đi dò xét bí mật sâu trong sơn động nhỏ kia.
Từng có kinh nghiệm trước đây, lúc này Đường Phong một lần nữa đạp mạnh chân nhảy về phía sơn động nhỏ, hầu như vô cùng dễ dàng thoải mái, không có một chút độ khó, hai chân lại một lần nữa truyền tới nhiệt độ nóng bỏng khó có có thể chịu đựng được, Đường Phong chậm rãi đi về phía đầu cùng sơn động, trong lòng cũng không nhịn được bắt đầu binh binh nhảy loạn.
Theo như lời nói của Linh Khiếp Nhan, đầu cùng sơn động là một thứ gì đó vô cùng nguy hiểm, nhưng con người vốn là như vậy, một khi lòng hiếu kỳ bị câu dẫn ra, nếu như không tra xét tận cùng quả thực như mắc xương gà nơi cổ họng, cả người ngứa ngáy khó chịu.
Ta chỉ là đi xem, Đường Phong tự an ủi chính mình, đây tuyệt đối không phải là ước mơ bảo bối gì.
Tiếp tục đi tới vị trí đầu cùng sơn động, Đường Phong ngẩng đầu nhìn cột trụ dung nham nóng bỏng hầu như trong gang tác, nhiệt độ kinh khủng đập thẳng vào mặt mà tới cùng với tràng diện kinh khủng hầu như đã đạt tới cực hạn chịu đựng của con người. Đường Phong nghĩ chính mình nếu như vươn một tay ra mà nói, thậm chí có thể mò được cột trụ nham thạch bốc lên không ngớt.
Lòng bàn chân truyền tới nhiệt độ đã tới trình độ vô cùng khổng bố, căn cứ vào chỉ dẫn của Linh Khiếp Nhan, bảo bối ẩn nấp tại nơi này ở ngay dưới hai chân của chính mình.
Nắm chặt Toái Tinh trên tay, Đường Phong vận chuyển cương khí toàn thân, hóa thành vô hạn vô ảnh, chém thẳng vào vị trí ngay dưới chân chính mình đang đứng.
Âm thanh răng rắc vang lên, hoa lửa văng khắp nơi, mặc kệ trong sơn động này có cất giấu cía gì, bản thân sơn động này chỉ là một ít tảng đá cứng rắn mà thôi, dưới sự công kích hung mãnh của Đường Phong, chỉ một lần công kích đã xuất hiện một lỗ thủng và vô số vết rạn nứt.
Kích thứ nhất chỉ là thử, Đường Phong chưa dùng hết toàn lực, kích thứ hai mới là công kích chân chính.
Một lần nữa ngưng tụ cương khí trên Toái Tinh, một lần nữa chém xuống vị trí lỗ thủng bên dưới.
Động tĩnh tạo thành lúc này so với vừa rồi mạnh mẽ hơn rất nhiều, toàn bộ sơn động phảng phất như rung động ba lần, một đợt âm thanh đá lớn văng tung tóe không ngừng nghỉ truyền đi, sắc mặt Đường Phong có chút ngưng tụ đứng trên lỗ thủng, tỉ mỉ cảm thụ biến hóa trong sơn động nhỏ.
May mắn chính là, sơn động nhỏ không bị hai kích của mình đánh hỏng, vẫn như cũ kiên quyết đứng vững trên vách núi đá, thế nhưng âm hưởng rung động kia lại không hề có xu thế dừng lại, đồng thời cùng với âm hưởng truyền ra, vết vạn nứt nguyên bản dần dần khuếch tán, cho đến khi toàn bộ mặt ngoài sơn động đều xuất hiện vố số vết nứt chằng chịt như mạng nhện.
Dần dần, lỗ thủng bị đánh ra phát một chút tia sáng, tia sáng này càng lúc càng trở nên chói mắt, càng lúc càng không để người khác nhìn thẳng vào, Đường Phong không khỏi nheo hai con mắt, chăm chú nhìn chằm chằm, trong lòng khởi động một cỗ tình cảm mừng như điên.
Có thứ gì đó muốn đi ra rồi.
Khi tia sáng đạt tới cực hạn, trước mắt Đường Phong trong nháy mắt mất đi toàn bộ tia sáng, hoàn toàn bị một cỗ quang mang màu trắng thay thế.
- Nha đầu, thấy cái gì hay không?
Dưới sự bất đắc dĩ, Đường Phong nhăm hai mắt hỏi Linh Khiếp Nhan.
Lúc này Linh Khiếp Nhan cũng phảng phất như choáng váng, hỏi nửa ngày cư nhiên không trả lời Đường Phong, qua hồi lâu nàng mới run giọng chậm rãi nói:
- Ông trời của ta, đây là cái gì?
Đường Phong nhanh vội muốn chết, hiện tại hai mắt không thể thấy gì, cái gì cũng không thể nhìn được, chỉ là phía trước chính mình có thứ gì đó từ trong sơn động xông ra, đây không phải là vật thể sống, cũng sẽ không chủ động công kích chính mình, tuy rằng không có nguy hiểm nhưng vẫn hiếu kỳ vô hạn.
- Di?
Đường Phong lại nhìn không được kinh ngạc kêu lên một tiếng:
- Sơn động đã không nóng nữa rồi.
Không chỉ là sơn động, thậm chí ngay cả nhiệt độ xung quanh nguyên bản khiến Đường Phong cảm thấy vô cùng khó chịu cũng dần dần giảm xuống. Đường Phong chậm rãi tán đi cương khí ngưng tụ nơi lòng bàn chân, quả nhiên so giống như cảm nhận của chính mình, cho dù không có cương khí hộ thân, dưới chân chính mình không hề có một chút nhiệt độ nóng bỏng, có chỉ là tảng đá cứng rắn và lạnh lẽo.
Lẽ nào thứ vừa mới xuất hiện đã man đi hết nhiệt độ xung quanh rồi? Chỉ sợ cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích được hiện tượng kỳ quái vừa nói xong.
Thời điểm thứ không biết tên đột nhiên xuất hiện trong sơn động nhỏ, không chỉ bên phía Đường Phong xuất hiện một ít dị thường, ngay cả bên trong băng hỏa ba mươi sáu phòng cũng xuất hiện dị thường, đệ tử tu luyện trong băng hỏa ba mươi sáu phòng trong nháy mắt cảm thấy hỏa linh nguyên bản khiến bọn họ vô cùng khó chịu đột nhiên trở nên ôn hòa, loại hỏa kình bá đạo và hung mãnh trước đây dần dần trở nên ôn hòa, hỏa kình chí thuần cư nhiên biến mất không còn một mảnh, biến cố này khiến tất cả mọi người đều từ trong tu luyện giật mình tỉnh lại, nhưng không rõ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.
Ba người Phi Tiểu Nhã đứng dưới chân núi cũng đã phát hiện ra địa phương không thích hợp.
Vài ngày trước, Phi Tiểu Nhã từ miệng Mang chấp sự biết được Đường Phong nhiều lắm chỉ duy trì được thời gian hơn mười ngày, nếu như mười ngày trôi qua hắn thực sự không xuất hiện mà nói, vậy thì có khả năng vĩnh viễn không thể ra được nữa rồi, tự nhiên lo lắng không gì sánh được, mắt thấy vài ngày rất nhanh trôi qua, thế nhưng vẫn không hề có bất cứ tin tức và hành tung nào của tên tiểu tặc kia.
Ngày hôm nay nàng trước sau như một đứng đợi dưới chân núi, sống một ngày giống như chịu khổ một năm, dư quang khóe mắt Phi Tiểu Nhã cảm thụ được một cỗ tia sáng cường liệt truyền đến, dưới sự nghi hoặc quay đầu nhìn lại, trong lúc nhất thời ngây người như phỗng.
Mang chấp sự và Sở Văn Hiên không khác nhau, vẻ mặt dại ra nhìn chằm chằm vị trí miệng núi lửa.
Nơi miệng núi lửa tràn ra một cỗ quang mang màu trắng cường liệt, sáng chói tới cực điểm, khiến toàn bộ miệng múi lửa đều bị bao phủ bên trong, cỗ quang mang này phảng phất như từ nội bộ ngọn núi lửa lao tới, thẳng tắp chạy ào lên tận trời cao, dưới ánh mắt của ba người, phảng phất như có một đạo quang trụ trực tiếp đánh vào miệng núi lửa, nói liền giữa trời và đất, đạo quang trụ màu trắng kia không hề thô to, nhưng lại khiến mọi mọi người có một loại cảm giác khủng hoảng tim đập nhanh hơn.
Tác giả :
Mạc Mặc