Vô Thường
Chương 311: Phi tiểu nhã nổi giận (thượng,ha)

Vô Thường

Chương 311: Phi tiểu nhã nổi giận (thượng,ha)

Đợi hai ngay hai đêm không thấy hình bóng Đường Phong, đôi lông mày của bảo chủ đại nhân nhíu chặt lại, nhìn trời rồi lại nhìn đất, ánh mắt nhìn Mang chấp sự cũng đã thay đổi vị đạo.

Đầu sỏ gây chuyện Mang chấp sự này cũng có chút ngờ vực vô căn cứ trong lòng, thế nhưng không thể giống như Phi Tiểu Nhã đắn đo lo lắng nóng vội, tự nhiên là vẻ mặt vân đạm phong khinh.

Ngày thứ ba vẫn như cũ không nhìn thấy hình bóng Đường Phong xuất hiện, trái tim Phi Tiểu Nhã nhất thời vặn loạn cả lên, cả ngày không ngừng hỏi Mang chấp sự một vấn đề đồng nhất:

- Hắn sẽ ra sao?

Cả người cũng trở nên đứng ngồi không yên, bàng hoàng thất thố.

Mang chấp sự bị nàng làm phiền không chịu được, đành đưa phiếu bảo đảm nói:

- Sẽ ra, tuyệt đối sẽ ra!

Tuy là lời nói như vậy, thế nhưng trong lòng Mang chấp sự cũng vô cùng bồn chồn, theo đạo lý mà nói, tu luyện trong băng hỏa ba mươi sáu phòng cực kỳ tiêu hao thể lực và tinh thần, cho dù là kinh mạch và thân thể Đường Phong vô cùng cường đại, thế nhưng vừa mới tiến vào băng hỏa ba mươi sáu phòng cũng không thể chịu đựng được băng hỏa lưỡng trọng kình ăn mòn liên tục ba ngày như vậy, hẳn là đã sớm đói bụng với kêu òn ọt, phải chạy ra ngoài tìm kiếm cái gì ăn mới đúng.

Mang chấp sự nhỡ kỹ thời điểm chính mình cùng với lão Thang và lão Đoạn tới nơi này chỉ chịu đựng được băng hỏa lưỡng trọng kình trong thời gian một ngày một đêm, hôm sau đã phải vội vã chạy tới chân núi tìm chút hoa quả nhét đầy bụng.

Lẽ nào Đường Phong này so với chính mình lúc đó mạnh mẽ hơn nhiều như vậy? Thế nhưng hắn cường thịnh hơn nữa thì cũng phải có một cực hạn a, sao có thể ba ngày ba đêm vẫn không hiện ra?

Không đúng, tình huống rất có không ổn!

Tiếp tục đợi tới ngày thứ sáu, hai người vẫn không nhìn thấy Đường Phong từ bên trong bước ra ngoài, Phi Tiểu Nhã phảng phất giống như mất đi hồn phách, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào vị trí băng hỏa ba mươi sáu phòng, hai tròng mắt vô thần, biểu tình dại ra.

Mang chấp sự đứng bên cạnh nàng, cũng cùng nhau nhìn xung quanh bất định.

Lẳng lặng đứng chờ đợi cả ngày, hai người ai cũng không nhúc nhích, dần dần màn đêm buông xuống, Phi Tiểu Nhã đột nhiên chậm rãi thở ra một hơi, dùng một loại ngữ khí lạnh nhạt tới không thể lạnh nhạt hơn hỏi:

- Không phải ngươi nói hắn sẽ đi ra hay sao?

Mang chấp sự nhướng mày, quay đầu nhìn thoáng qua Phi Tiểu Nhã. Tuy rằng hiện tại nữ nhân này không nhìn thẳng vào chính mình, thế nhưng ngữ khí của nàng vô cùng bình thản, Mang chấp sự có thể cảm nhận được trong giọng nói lạnh nhạt nhẹ nhàng kia ẩn chứa phẫn nộ và ủy khuất trước nay chưa từng có, cho dù là ngày hôm trước nàng chạy tới đây đã từng đánh một trận với chính mình, thế nhưng lúc đó cõi lòng của nàng tràn đầy kỳ vọng, không phải thực sự muốn đẩy chính mình vào chỗ chết.

Mà hiện tại, trong lòng của nàng nhất định sát khí dâng tràn, nàng tuyệt đối không phải phô trương thanh thế, nàng thực sự tâm lạnh như tro, thực sự muốn giết chết chính mình rồi.

- Uhm!

Mang chấp sự nhàn nhạt đáp:

- Lấy tư chất và thực lực của Đường Môn, nếu như chỉ tu luyện trong phòng thứ sáu mà nói, tuyệt đối không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

- Ta không muốn nghe lời giải thích, ta chỉ muốn biết là, hắn rốt cuộc có thể đi ra hay không!

Phi Tiểu Nhã quay đầu, đôi tròng mắt băng lãnh không hề có chút cảm tình nhìn chằm chằm vào Mang chấp sự.

- Nếu như hắn không nghe lời ta nói mà trực tiếp xông vào địa phương tu luyện sau gian phòng thứ sáu mà nói…

- Ta đã nói rồi…

Ngữ khí của Phi Tiểu Nhã nặng hơn rất nhiều:

- Ta không muốn nghe bất luận lời giải thích nào.

Mang chấp sự thẳng tắp nhìn nàng, Phi Tiểu Nhã không một chút lùi bước, đôi con ngươi băng lãnh giống như ngọn núi băng mãi mãi sừng sững, đạm mạc khiến tim người khác phải đập nhanh.

- Hắn hẳn là không thể ra được rồi!

Mang chấp sự nhẹ thở dài một hơi, đáp.

Sáu ngày sáu đêm, cho dù là cao thủ Địa giai cũng không thể chịu đựng được băng hỏa lưỡng trọng kình ăn mòn trong thời gian dài như vậy, càng không nói tới chỉ một Huyền giai nho nhỏ. Lẽ nào hắn thực sự là một thiếu niên nhìn quá xa, không nghe theo lời chính mình nói, xông vào vị trí càng sâu hơn trong băng hỏa ba mươi sáu phòng? Hoặc có lẽ nói hắn căn bản không thể chống đối lại được băng hỏa lưỡng trọng kình ăn mòn, bản thân đã buông tha rồi? Lẽ nào nói, hành động của chính mình… Thực sự làm sai rồi?

Từ lúc nảy ham muốn bản thân dẫn Đường Phong tới địa phương này, không chỉ để Ô Long Bảo tổn thất một đệ tử xuất sắc nhất trong bao nhiêu năm qua, càng khiến chính mình triệt để cắt đứt hi vọng đạt được liệt diễm cô, có phải thực sự nên để hắn tiếp tục đoạn thời gian huấn luyện mấy tháng trong Ô Long Bảo đây?

A… Chính mình cũng già rồi sao? Bởi vì trong thân có kịch độc, mạnh không còn bao lâu nên đã quá mức cấp thiết, thấy một người thích hợp đã khẩn cấp đưa hắn tới đây, hiện tại vừa hại người vừa hại mình, cái được không bù nổi cái mất.

Cả đời này Mang chấp sự giết qua vô số người, trong đó hẳn là có rất nhiều người chưa từng tu luyện qua, bọn họ tay không tấc sắc, đối với chính mình hầu như không tạo thành bất cứ sức uy hiếp nào, mà chính mình tại thời điểm giết chết bọn họ, đối mặt với ánh mắt cô độc bất lực của bọn họ không hề có một chút hổ thẹn, không có một chút nương tay.

Bởi vì Mang chấp sự nghĩ trái tim chính mình từ trước tới nay luôn luôn là băng giá, đã sớm bị băng phong, không có một chút tình cảm vốn có của con người. Có thể nói trên đời này không có con mắt nào Mang chấp sự không dám nhìn vào trực tiếp.

Thế nhưng lúc này, Mang chấp sự lại không dám nhìn vào hai tròng mắt Phi Tiểu Nhã.

Đôi con mắt kia vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm vào chính mình, phẫn nộ, ủy khuất, cừu thị, thương tâm, đan xen với nhau. Trong đôi con mắt to chậm rãi thấm ra nước mắt, bị nàng cường ngạnh giữ nghẹn lại trong tròng, không cho nước mắt thành giọt rơi xuống.

Một đôi nắm tay siết chặt vào nhau kêu răng rắc, thân thể mềm mại càng không ngừng run rẩy, hàm răng cắn chặt, trên mặt tràn đầy đau buồn, ủy khuất và bất lực.

Biểu tình hiện tại không khỏi khiến Mang chấp sự nhớ lại nha đầu kia khi còn bé, tại thời điểm nàng mới chỉ năm sáu tuổi, chính mình đã từng cướp qua của nàng một món đồ chơi, lúc đó nàng cũng dùng bộ dáng nhìn chằm chằm này đối với chính mình, chỉ là thời điểm đó, cái miệng nhỏ nhắn của nàng nhấc lên thật cao, nước mắt thủy chung ào ào tuôn rơi, cũng không phát ra thanh âm, nàng khi đó không hề có sát khí và cừu thị nồng đậm như lúc này.

Một nam nhân băng lãnh giống như rắn độc tại thời điểm đó bị bộ biểu tình của nha đầu kia hoàn toàn đánh bại rồi. Mặc dù là đã tách rời khoảng cách thật xa cũng phải quay trở lại mang món đồ chơi kia trả lại cho nàng.

Thời điểm nàng một lần nữa bắt được món đồ chơi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phóng ra nụ cười tươi rói như hoa, đơn thuần mà chói mắt, để chính mình không dám nhìn trực tiếp.

-o0o-

Nhiều năm trôi qua như vậy, chỉ có khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ của gần hai mươi năm trước mới triệt để chấn động nội tâm của chính mình.

Chính mình hiện tại đã không có bao nhiêu thời gian để sống, thế nhưng vì muốn liều chết báo thù cho lão cung chủ, rốt cuộc là vì cái gì đây? Mang chấp sự lại một lần nữa tìm kiếm đáp án, lẽ nào chỉ duy nhất bởi vì nguyên nhân lão cung chủ? Không phải, nhiều năm trôi qua như vậy, chưa có người nào có thể vào con mắt chính mình, chưa bao giờ có người nào khiến mình liều mạng như vậy.

Tất cả mọi chuyện đều chỉ là vì sâu trong linh hồn chính mình vẫn luôn bảo trì nụ cười hồn nhiên sáng chói trước kia, là vì tiểu nha đầu của gần hai mươi năm trước mà thôi. Không phải là nữ nhân vì tình cảm đã đánh mất chính mình trước mắt, mà là bởi vì tiểu nha đầu ngây thơ ngốc nghếch của gần hai mươi năm trước.

Mang chấp sự đã từng suy nghĩ qua, nếu như chính mình tìm kiếm một nữ nhân mà nói, có thể sinh ra được một nữ nhi như vậy hay không, thế nhưng mới chỉ có thể suy nghĩ. Loại người như hắn căn bản không có khả năng yên tâm để một người sớm chiều ngủ ngay bên cạnh chính mình, trừ phi là một cỗ thi thể.

Hiện tại, chính mình hình như đã đoạt đi bảo bối vô cùng quan trọng của nàng, gần hai mươi năm trước có thể mang trả lại cho nàng, thế nhưng hiện tại còn có thể sao?

A, tự nhiên là không thể rồi. Sáu ngày không đi ra, sợ rằng vĩnh viễn không thể xuất hiện nữa rồi.

- Nếu như muốn giết ta, ta sẽ không hoàn thủ!

Mang chấp sự nhàn nhạt mở miệng nói.

Ngực Phi Tiểu Nhã cấp tốc phập phồng, khí tức màu hồng tràn ngập xung quanh thân thể của nàng, nước mắt rốt cuộc không nhịn được tách tách rơi xuống, một đôi con ngươi nhìn chằm chằm Mang chấp sự hồi lâu, cuối cùng cũng chậm rãi nhắm lại hai mắt.

Chờ khi nàng mở mắt ra một lần nữa, đột nhiên quay đầu lại, bay vọt về phía băng hỏa ba mươi sáu phòng.

Mang chấp sự quá mức sợ hãi, nhanh chóng tiến lên ngăn cản nàng, lạnh lùng nói:

- Người làm cái gì?

- Cút ngay!

Phi Tiểu Nhã lạnh lùng quát lớn.

- Băng hỏa ba mươi sáu phòng, cho dù là phòng thứ nhất, Thiên giai đi vào cũng phải chết không cần phải bàn cãi, người không muốn sống nữa sao?

- Mạng của ta có quan hệ gì với ngươi đâu?

Phi Tiểu Nhã chậm rãi lắc đầu:

- Không nên ép ta giết ngươi!

- Trừ phi ta chết, bằng không người đừng mong đặt chân vào băng hỏa ba mươi sáu phòng.

- Đây là ngươi tự tìm!

Sắc mặt Phi Tiểu Nhã đột nhiên dữ tợn, mạnh mẽ quát lên, vung bàn tay đánh mạnh vào chính ngực Mang chấp sự, cương khí toàn thân bắt đầu khởi động.

Phụt phụt phụt vài tiếng vang trầm muộn, thân thể Mang chấp sự bị lực lượng hung mãnh đánh bật lui phía sau mấy trượng, toàn thân cũng lung lay như sắp đổ, trong miệng phun trào máu tươi, sắc mặt trong chớp mắt trở nên tái nhợt, cuối cùng không thể chống đỡ được ngã xuống.

Phi Tiểu Nhã giơ một bàn tay nhỏ bé của chính mình, dại ra nhìn Mang chấp sự, tròng mắt kịch liệt run rẩy, run giọng nói:

- Ngươi ngu ngốc sao?

Vừa rồi chính mình đánh hắn vài cái hầu như đã dùng toàn lực, đối phương cư nhiên không né không tránh, càng không hề vận cương khí hộ thân. Tuy rằng cảnh giới của chính mình và hắn có chênh lệnh không nhỏ, nhưng toàn lực đánh như vậy, hắn không thể tránh khỏi thụ thương.

Mang chấp sự cười thảm một tiếng, xoa xoa vết máu nơi khóe miệng, hít sâu một hơi bình phục huyết khí cuồn cuộn trong người, mở miệng nói:

- Ván đã đóng thuyền, cho dù người đi vào cũng không làm nên chuyện gì, chỉ vứt đi cái mạng nhỏ một cách vô dụng. Phi Tiểu Nhã, người là bảo chủ Ô Long Bảo, không phải là người thường, không nên tiếp tục tùy ý làm bậy nữa, như vậy chỉ khiến lão cung chủ thất vọng đối với người.

Thần sắc Phi Tiểu Nhã chấn động, lẩm bẩm nói:

- Lẽ nào bảo chủ Ô Long Bảo không có cả tư cách để thích một nam nhân hay sao? Ta thực vất vả mới tìm được một nam nhân khiến chính mình coi trọng… Thế nhưng, hết lần này tới lần khách muốn nói cái gì thù lớn chưa trả, nói cái gì thống lĩnh Đại Tuyết Cung. Ta chỉ là một nữ nhân mà thôi, ngươi để tất cả trọng trách lên trên người ta, nghĩ ta có thể chịu đựng được sao?

- Mặc kệ người có thể chịu đựng được hay không chịu đựng được, đây là trách nhiệm của người.

Mang chấp sự mở miệng nói:

- Là việc người phải làm, trừ người ra, không có bất cứ kẻ nào có thể thay thế được vị trí của người, cho dù là nam nhân người thích cũng không được.

Phi Tiểu Nhã cười thảm một tiếng, toàn thân mềm yếu vô lực nửa quỳ dưới mặt đất, một tay xoa trước mặt, nước mắt theo đầu ngón tay chảy xuống, văng xuống mặt đất vỡ tan thành nghìn vạn mảnh.

- Ta không muốn.

Phi Tiểu Nhã chậm rãi lắc đầu nói:

- Ta không muốn… Ta hiện tại chỉ cần người kia đi ra, không cần hắn phải biến mạnh nữa. Hắn là Huyền giai thì là Huyền giai, cái này cũng chẳng có gì ghê gớm.

Tự lẩm bẩm trong miệng như thất hồn lạc phách, Phi Tiểu Nhã đột nhiên há miệng hô to:

- Đường Môn, ngươi ra ngoài cho lão nương.

Toàn bộ tiểu đảo hầu như đều vang vọng tiếng hô giống như tê tâm liệt phế của Phi Tiểu Nhã, Mang chấp sự chỉ lẳng lặng nhìn tất cả, trong lòng không khỏi xẹt qua một tia hổ thẹn.

Lần này xác thực là chính mình làm sai rồi, chính mình quá mức cấp thiết rồi, nếu là có thể đợi thêm mấy tháng thì tốt rồi.

Một lần lại một lần điên cuồng hô hoán, nhưng thủy chung không hề có một lời đáp lại. Phi Tiểu Nhã gào thét tới mức cổ họng tê dại, khóc tới ruột gan đứt từng khúc.

Nếu là thời điểm bình thường, Đường Phong đã sớm nghe được, thế nhưng lúc này hắn đang chiến đấu với băng hỏa lưỡng trọng thiên, không tiện phân tâm, đâu còn để ý tới mọi chuyện bên ngoài, cho dù Phi Tiểu Nhã có kêu gào lớn hơn nữa thì cũng không thể truyền vào trong tai hắn.

Tiếp tục hô hoán tròn nửa ngày, Phi Tiểu Nhã đã hầu như tuyệt vọng, Mang chấp sự thực sự không đành lòng nghe loại thanh âm như thế này, cũng không nhẫn được tiếp tục nhìn vào khuôn mặt tiều tụy của nàng, chậm rãi bước tới gần, vung chưởng thành đao, một đao chém xuống.

Phi Tiểu Nhã không hề phòng bị lập tức mềm nhũn, ngã xuống.

Chờ khi nàng tỉnh lại một lần nữa, nàng cảm giác được trước mặt vô cùng ướt át, trong ngực cũng rất đau đớn, lồng ngực chính mình phảng phất giống như muốn nổ tung rách nát.

Là mộng sao? Nam nhân thường xuyên quấy nhiễu chính mình trong mộng kia sẽ không bao giờ trở về nữa sao? Trong mộng chính mình một mực chìm xuống, chìm xuống, không có đầu cùng, làm cho chính mình khủng hoảng, chính mình hô hoán Đường Môn, chờ mong hắn có thể kéo chính mình lên, thế nhưng không hề có đáp lại.

Nhẹ nhàng đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mi, cảm giác lạnh lẽo khiến nàng tỉnh táo hơn không ít.

Chậm rãi mở hai mắt ra, bầu trời đỏ rực hầu như thành tiêu chí của Băng Hỏa Đảo rơi vào trong mắt Phi Tiểu Nhã.

Nguyên lai không phải là mộng ảo, tất cả mọi chuyện đều là thực.

Người kia, cứ đi như vậy sao?

- Ha hả…

Phi Tiểu Nhã đột nhiên có chút điên khùng cười khẽ hai tiếng, ngồi thẳng thân thể, chỉnh lý y phục của chính mình, chậm rãi lau khô nước mắt chảy dài trên mặt.

-o0o-
Tác giả : Mạc Mặc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại