Vô Thường
Chương 309: Hỏa kình bá đạo
Thế nhưng vừa mới bước vào trong sơn động, đi về phía trước vài bước, toàn thân Đường Phong đột nhiên toát mồ hôi thành từng giọt lớn, thân thể nóng bức phảng phất như bị quay trên lò lửa, loại cảm giác nóng bức khó chịu này không chỉ khiến thân thể vô cùng khó chịu, còn tạo ảnh hưởng đối với nội tâm bản thân, khiến tâm tình bình ổn của bản thân trong nháy mắt ba động mãnh liệt, khiến Đường Phong có một loại cảm giác rất buồn 7bực.
Hít sâu một hơi, áp chế quyết tâm đã bắt đầu xao động, Đường Phong cảm thấy trái tim chính mình đập vô cùng nhanh, trên mặt nóng bỏng ửng hồng vô cùng, vươn cánh tay ra nhìn một chút, trên làn da hiện một loại đỏ tươi quỷ dị như máu, hẳn là do nguyên nhân trái tim đập nhanh hơn dẫn tới máu trong cơ thể lưu thông quá nhanh.
Đường Phong cũng không vội vã vận chuyển công pháp, lúc này mới chỉ là vừa mới tiến vào trong sơn động mà thôi, còn chưa hoàn toàn tiến vào vị trí băng hỏa ba mươi sáu phòng. Ở chỗ này đã có chuyện thần kỳ như vậy phát sinh, như vậy tiến thêm vài bước sẽ gặp phải cái gì?
Dưới sự nhận biết nhạy cảm, Đường Phong nhận thấy được một chuyện không thể tưởng tượng nổi, trong phiến sơn động này, bên cạnh chính mình, ngoại trừ hỏa linh khí vô cùng táo bạo ra không còn bất cứ loại linh khí nào khác.
Nếu như cho hỏa linh khí một loại màu sắc riêng mà nói, vậy thì màu hồng bao phủ không gian không cần nghi ngờ chính là thích hợp nhất.
Màu hồng trước mắt, toàn bộ thế giới phảng phất như chỉ còn màu hồng, đơn điệu, lại nồng nặc tinh thuần.
Đây chính là hỏa kình chí dương chí liệt sao? Đường Phong không khỏi sợ hãi than thở, hỏa linh khí với mật độ cao tới như vậy thực sự bình sinh ít thấy, nếu như người nào đó có cương tâm hệ hỏa, ví dụ như Tần Tứ Nương, tới địa phương này không cần nghi ngờ, tuyệt đối giống như cá vào biển rộng, vui mừng khôn xiết.
Dưới sự khô nóng, thậm chí Đường Phong không nhịn được mở quần áo của chính mình, mở rộng lồng ngực, muốn cho chính mình trở nên mát mẻ hơn một chút, tế nhưng như vậy cũng chỉ có kết quả cực kỳ bé nhỏ, làn da toàn thân trở nên khô nứt.
Không dám dừng lại quá nhiều, Đường Phong nhanh chóng bước vào trong động.
Bên trong động không có bao nhiêu tia sáng, thế nhưng linh khí thuần khiết tới cực điểm đã ngưng kết thành thực chất, tản mát một loại ánh sáng huỳnh quang, soi sáng toàn bộ sơn động. Tuy rằng không thể so sánh được với bên ngoài, thế nhưng còn chưa tới mức đưa tay không thấy năm ngón. Chí ít Đường Phong có thể nhìn thấy cảnh vật cách mấy trượng.
Thời điểm nhìn sâu vào trong sơn động, chỉ thấy trong sơn động mơ hồ để lộ một loại màu sắc đỏ thẫm, đó chính là nơi hỏa linh khí tụ tập quá nhiều, ngưng kết thành một đoàn dẫn tới.
Đi về phía trước không tới trăm bước, Đường Phong thình lình phát hiện ra hai bên thông đạo sơn động có rất nhiều cửa đá, trên phiến cửa đá thử nhất có khắc mấy chữ lớn, tiến tới gần quan sát, chính là “Băng hỏa phòng thứ nhất".
Đưa tay đẩy phiến cửa đá này ra, một gian thạch thất trong nháy mắt hiện ra trước mặt Đường Phong, diện tích gian thạch thất này không phải rất lớn, thế nhưng cũng đủ cho một người tu luyện bên trong, hơn nữa không khí không hề tạo thành áp lực gì đó, ngược lại khiến Đường Phong có một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Đi tới nơi này, độ dày đặc của hỏa linh khí đã không phải là nơi cửa động có thể bằng được nữa rồi. Cho dù Đường Phong không đi nhận biết, chỉ thấy mắt thường nhìn cũng có thể thấy được rất nhiều thứ giống như sợi tơ màu hồng, quấn quanh thân thể chính mình, đưa tay đụng vào một chút, chúng cũng chỉ ngưng mà không tiêu tan, cho dù bị tách ra cũng có thể dung nhập vào nhau cực kỳ nhanh chóng.
Động tác kéo khí lưu của Đường Phong lại để những sợi tơ màu hồng này tung bay trên dưới, phiêu hốt không thôi.
Những sợi tơ này không phải là thực thể, chỉ là do hỏa linh khí ngưng kết thành thực chất tạo thành. Một địa phương có thể có linh khí tinh thuần và nồng đậm tới như vậy, thực sự vượt quá cực hạn của tưởng tượng.
Mang chấp sự dặn chính mình tiến vào băng hỏa phòng thứ sáu tu luyện, đây mới chỉ là bắt đầu phòng thứ nhất, vì vậy Đường Phong tự nhiên tiếp tục bước đi.
Nguyên bản lần đầu tiên Đường Phong nghe được cái tên băng hỏa ba mươi sáu phòng còn tưởng rằng trong sơn động này chỉ có ba mươi sáu phòng không hơn, thế nhưng khi chính mình thực sự tới nơi này mới phát hiện ra hoàn toàn sai lầm rồi.
Băng hỏa ba mươi sáu phòng chỉ là một cái tên gọi chung, cũng không phải là ba mươi sáu gian thạch thất, mà là do rất nhiều gian thạch thất cấu thành.
Ví dụ như phòng thứ nhất và phòng thứ hai đại khái cách nhau ước chừng trên dưới mười trượng, giữa trung gian có hai ba mươi gian phòng khác nhau.
Mà giữa phòng thứ hai và phòng thứ ba, khoảng cách cũng không khác biệt nhiều, số lượng gian phòng cũng bằng nhau.
Tiếp tục đi về phía trước, khoảng cách giữa hai phòng nối tiếp theo càng lúc càng ngắn hơn, số lượng gian phòng cũng dần dần thu nhỏ lại.
Đường Phong đánh giá vị trí chính mình đang đứng hiện tại, hẳn là đã ở chính giữa bụng ngọn núi lửa rồi. Bởi vì sơn động đâm xuyên qua lòng núi, chính mình từ bên ngoài tiến vào bên trong sơn động, tự nhiên sẽ tiến sâu vào trung tâm.
Lẽ nào nói, đầu cùng của băng hỏa ba mươi sáu phòng chính là tâm của ngọn núi lửa này. Đường Phong không nhịn được suy đoán. Mặc kệ suy đoán của chính mình có chính xác hay không, chỉ cần đến lúc đó chính mình có thực lực tới được đầu cùng của ba mươi sáu phòng là có thể tự nhìn hiểu ra được rồi.
Tiếp tục đi tới phòng thứ sáu, bước tiến của Đường Phong mới ngừng lại.
Suy đoán của Mang chấp sự không sai, đi tới nơi này, nếu như không vận công mà nói, Đường Phong cũng cảm giác được cực hạn của chính mình. Thân thể của chính mình không chỉ có hỏa kình bên ngoài quấy nhiễu, còn có áp lực buồn bực của bản thân, hai tầng này xếp chồng lên nhau khiến toàn thân Đường Phong ngứa ngáy khó chịu, nhịn không được muốn phát tiết một phen thật tốt.
Vội vàng đẩy cửa một gian thạch thất, Đường Phong tiến vào khoanh chân ngồi xuống, trực tiếp vận chuyển Vô Thường Quyết, có công pháp hộ thân, phiến táo và phản ứng không tốt trong cơ thể lúc này mới hơi chút thả lỏng.
Thế nhưng sau một khắc, Đường Phong hoảng sợ phát hiện, dưới sự thúc đẩy lôi kéo của công pháp bản thân, linh khí thế giới bên ngoài trong nháy mắt dũng mãnh tràn vào trong cơ thể bản thân, trong lúc nhất thời kinh mạch tràn đầy hỏa linh khí vô cùng khổng lồ, thiêu đốt tất cả địa phương đi qua.
Tu luyện tại nơi này, tốc độ hấp thu linh khí cư nhiên kinh khủng tới như vây? Trong lòng Đường Phong hỏang sợ, hắn quả thực chưa bao giờ gặp qua loại tràng cảnh như thế này, Mang chấp sự cũng không nói qua.
Trước kia mặc kệ là địa phương tu luyện có linh khí nồng đậm như thế nào, cho dù tốc độ linh khí thế giới bên ngoài dũng mãnh tiến vào trong cơ thể nhanh hơn cũng chỉ là từng bước từng bước mà đến. Thế nhưng hiện tại khác nhau, Đường Phong có cảm giác giống như nhồi vịt béo, hỏa linh khí tinh thuần khổng lồ kia quán thâu vào trong thân thể căn bản không có bất cứ quá trình gì, loại tốc độ như thế này quá mức kinh khủng rồi.
-o0o-
Hít sâu một hơi, áp chế quyết tâm đã bắt đầu xao động, Đường Phong cảm thấy trái tim chính mình đập vô cùng nhanh, trên mặt nóng bỏng ửng hồng vô cùng, vươn cánh tay ra nhìn một chút, trên làn da hiện một loại đỏ tươi quỷ dị như máu, hẳn là do nguyên nhân trái tim đập nhanh hơn dẫn tới máu trong cơ thể lưu thông quá nhanh.
Đường Phong cũng không vội vã vận chuyển công pháp, lúc này mới chỉ là vừa mới tiến vào trong sơn động mà thôi, còn chưa hoàn toàn tiến vào vị trí băng hỏa ba mươi sáu phòng. Ở chỗ này đã có chuyện thần kỳ như vậy phát sinh, như vậy tiến thêm vài bước sẽ gặp phải cái gì?
Dưới sự nhận biết nhạy cảm, Đường Phong nhận thấy được một chuyện không thể tưởng tượng nổi, trong phiến sơn động này, bên cạnh chính mình, ngoại trừ hỏa linh khí vô cùng táo bạo ra không còn bất cứ loại linh khí nào khác.
Nếu như cho hỏa linh khí một loại màu sắc riêng mà nói, vậy thì màu hồng bao phủ không gian không cần nghi ngờ chính là thích hợp nhất.
Màu hồng trước mắt, toàn bộ thế giới phảng phất như chỉ còn màu hồng, đơn điệu, lại nồng nặc tinh thuần.
Đây chính là hỏa kình chí dương chí liệt sao? Đường Phong không khỏi sợ hãi than thở, hỏa linh khí với mật độ cao tới như vậy thực sự bình sinh ít thấy, nếu như người nào đó có cương tâm hệ hỏa, ví dụ như Tần Tứ Nương, tới địa phương này không cần nghi ngờ, tuyệt đối giống như cá vào biển rộng, vui mừng khôn xiết.
Dưới sự khô nóng, thậm chí Đường Phong không nhịn được mở quần áo của chính mình, mở rộng lồng ngực, muốn cho chính mình trở nên mát mẻ hơn một chút, tế nhưng như vậy cũng chỉ có kết quả cực kỳ bé nhỏ, làn da toàn thân trở nên khô nứt.
Không dám dừng lại quá nhiều, Đường Phong nhanh chóng bước vào trong động.
Bên trong động không có bao nhiêu tia sáng, thế nhưng linh khí thuần khiết tới cực điểm đã ngưng kết thành thực chất, tản mát một loại ánh sáng huỳnh quang, soi sáng toàn bộ sơn động. Tuy rằng không thể so sánh được với bên ngoài, thế nhưng còn chưa tới mức đưa tay không thấy năm ngón. Chí ít Đường Phong có thể nhìn thấy cảnh vật cách mấy trượng.
Thời điểm nhìn sâu vào trong sơn động, chỉ thấy trong sơn động mơ hồ để lộ một loại màu sắc đỏ thẫm, đó chính là nơi hỏa linh khí tụ tập quá nhiều, ngưng kết thành một đoàn dẫn tới.
Đi về phía trước không tới trăm bước, Đường Phong thình lình phát hiện ra hai bên thông đạo sơn động có rất nhiều cửa đá, trên phiến cửa đá thử nhất có khắc mấy chữ lớn, tiến tới gần quan sát, chính là “Băng hỏa phòng thứ nhất".
Đưa tay đẩy phiến cửa đá này ra, một gian thạch thất trong nháy mắt hiện ra trước mặt Đường Phong, diện tích gian thạch thất này không phải rất lớn, thế nhưng cũng đủ cho một người tu luyện bên trong, hơn nữa không khí không hề tạo thành áp lực gì đó, ngược lại khiến Đường Phong có một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Đi tới nơi này, độ dày đặc của hỏa linh khí đã không phải là nơi cửa động có thể bằng được nữa rồi. Cho dù Đường Phong không đi nhận biết, chỉ thấy mắt thường nhìn cũng có thể thấy được rất nhiều thứ giống như sợi tơ màu hồng, quấn quanh thân thể chính mình, đưa tay đụng vào một chút, chúng cũng chỉ ngưng mà không tiêu tan, cho dù bị tách ra cũng có thể dung nhập vào nhau cực kỳ nhanh chóng.
Động tác kéo khí lưu của Đường Phong lại để những sợi tơ màu hồng này tung bay trên dưới, phiêu hốt không thôi.
Những sợi tơ này không phải là thực thể, chỉ là do hỏa linh khí ngưng kết thành thực chất tạo thành. Một địa phương có thể có linh khí tinh thuần và nồng đậm tới như vậy, thực sự vượt quá cực hạn của tưởng tượng.
Mang chấp sự dặn chính mình tiến vào băng hỏa phòng thứ sáu tu luyện, đây mới chỉ là bắt đầu phòng thứ nhất, vì vậy Đường Phong tự nhiên tiếp tục bước đi.
Nguyên bản lần đầu tiên Đường Phong nghe được cái tên băng hỏa ba mươi sáu phòng còn tưởng rằng trong sơn động này chỉ có ba mươi sáu phòng không hơn, thế nhưng khi chính mình thực sự tới nơi này mới phát hiện ra hoàn toàn sai lầm rồi.
Băng hỏa ba mươi sáu phòng chỉ là một cái tên gọi chung, cũng không phải là ba mươi sáu gian thạch thất, mà là do rất nhiều gian thạch thất cấu thành.
Ví dụ như phòng thứ nhất và phòng thứ hai đại khái cách nhau ước chừng trên dưới mười trượng, giữa trung gian có hai ba mươi gian phòng khác nhau.
Mà giữa phòng thứ hai và phòng thứ ba, khoảng cách cũng không khác biệt nhiều, số lượng gian phòng cũng bằng nhau.
Tiếp tục đi về phía trước, khoảng cách giữa hai phòng nối tiếp theo càng lúc càng ngắn hơn, số lượng gian phòng cũng dần dần thu nhỏ lại.
Đường Phong đánh giá vị trí chính mình đang đứng hiện tại, hẳn là đã ở chính giữa bụng ngọn núi lửa rồi. Bởi vì sơn động đâm xuyên qua lòng núi, chính mình từ bên ngoài tiến vào bên trong sơn động, tự nhiên sẽ tiến sâu vào trung tâm.
Lẽ nào nói, đầu cùng của băng hỏa ba mươi sáu phòng chính là tâm của ngọn núi lửa này. Đường Phong không nhịn được suy đoán. Mặc kệ suy đoán của chính mình có chính xác hay không, chỉ cần đến lúc đó chính mình có thực lực tới được đầu cùng của ba mươi sáu phòng là có thể tự nhìn hiểu ra được rồi.
Tiếp tục đi tới phòng thứ sáu, bước tiến của Đường Phong mới ngừng lại.
Suy đoán của Mang chấp sự không sai, đi tới nơi này, nếu như không vận công mà nói, Đường Phong cũng cảm giác được cực hạn của chính mình. Thân thể của chính mình không chỉ có hỏa kình bên ngoài quấy nhiễu, còn có áp lực buồn bực của bản thân, hai tầng này xếp chồng lên nhau khiến toàn thân Đường Phong ngứa ngáy khó chịu, nhịn không được muốn phát tiết một phen thật tốt.
Vội vàng đẩy cửa một gian thạch thất, Đường Phong tiến vào khoanh chân ngồi xuống, trực tiếp vận chuyển Vô Thường Quyết, có công pháp hộ thân, phiến táo và phản ứng không tốt trong cơ thể lúc này mới hơi chút thả lỏng.
Thế nhưng sau một khắc, Đường Phong hoảng sợ phát hiện, dưới sự thúc đẩy lôi kéo của công pháp bản thân, linh khí thế giới bên ngoài trong nháy mắt dũng mãnh tràn vào trong cơ thể bản thân, trong lúc nhất thời kinh mạch tràn đầy hỏa linh khí vô cùng khổng lồ, thiêu đốt tất cả địa phương đi qua.
Tu luyện tại nơi này, tốc độ hấp thu linh khí cư nhiên kinh khủng tới như vây? Trong lòng Đường Phong hỏang sợ, hắn quả thực chưa bao giờ gặp qua loại tràng cảnh như thế này, Mang chấp sự cũng không nói qua.
Trước kia mặc kệ là địa phương tu luyện có linh khí nồng đậm như thế nào, cho dù tốc độ linh khí thế giới bên ngoài dũng mãnh tiến vào trong cơ thể nhanh hơn cũng chỉ là từng bước từng bước mà đến. Thế nhưng hiện tại khác nhau, Đường Phong có cảm giác giống như nhồi vịt béo, hỏa linh khí tinh thuần khổng lồ kia quán thâu vào trong thân thể căn bản không có bất cứ quá trình gì, loại tốc độ như thế này quá mức kinh khủng rồi.
-o0o-
Tác giả :
Mạc Mặc