Vô Thường
Chương 291: Hảo hảo chiếu cố (thượng + hạ)
Lúc này đây không cần độc nhãn lão quái thúc dục mọi người đã bắt đầu tập hợp. Thời gian không sai biệt lắm, tất cả mọi người đều đã có mặt ngoài bảo ngoại, bởi vì trễ một khắc thôi, lập tức co khả năng sẽ bị giết, ai lại lấy tính mạng của mình ra giỡn chơi? Mỗi ngày sau này đều lặp đi lặp lại sinh hoạt ngày đầu tiên, sáng sớm phải chạy bộ ba trăm dặm trong một canh giờ, hoàn thành thì có điểm tâm, không hoành thành thì nhịn đói.
Những người xếp trong top năm trong ngày, cơ hồ chỉ có Đường Phong mang theo Cừu Thiên Biến là hoàn thành quãng đường ba trăm dặm, ngoài ra còn có Không Dư Hận, những người còn lại đều không thể hoàn thành bài huấn luyện này. Năm người ăn phần điểm tâm của hai người, tuy rằng không thể no bụng, nhưng cũng tốt hơn những người còn lại. Trong mị ảnh không gian của Đường Phong ngược lại có không ít đồ ăn, nhưng nếu lấy ra thì sẽ gặp phải phiền phức lớn.
Ban ngày cứ hai người một tổ tiến hành đối luyện, điên cuồng tiêu hao cương khí bản thân, cho dù tập luyện đến khi thoi thóp thì cũng không thể đình chỉ, buổi tỗi dĩ nhiên là phải đến cái hố sâu kia nhảy múa cùng đám rắn độc rồi. Mỗi ngày đều có người chết bất đắc kỳ tử, hoặc là ngã xuống dưới lộ trình ba trăm dặm, hoặc là ngã gục trong lúc đối luyện, hoặc là buổi tố ngồi trong bầy độc xà bất thình lình bị công kích. Tinh thần mỗi người lúc nào cũng bị đặt vào trạng cực kỳ căng thẳng, một khi cảm thấy bản thân không thể nào thừa thụ nữa, như vậy tinh thần sẽ sụp đổ, thân thể cũng không còn có thể gắng gượng nữa, dĩ nhiên chỉ có con đường tử vong.
Những người chết luôn bị đám hắc y nhân lôi thi thể vào trong bảo nội, nhìn thi thể những người này, những đệ tử còn sống không khỏi có cảm giác thỏ tử hồ bi. Bọn họ không thể nghi ngờ là nhóm người nhỏ yếu nhất, nhưng sau khi bi loại trừ, vốn những người được xếp vào dạng tương đối yếu sẽ bị giáng xuống thành nhóm người nhỏ yếu nhất rồi. Không ai có thể chắn chắn vận mệnh sau này của mình lại không đi theo vết xe đổ của bọn họ, đột nhiên ngã xuống và không bao giờ tỉnh lại nữa, sau đó bị ném vào Xà Quật cho rắn ăn. Cũng có mấy người không thể chịu nổi loại tra tấn điên cuồng này, muốn trốn khỏi Ô Long Bảo, nhưng bọn họ không một người nào có thể thành công, mặc kệ là đã chạy bao xa, cũng đều bị bắt lại. mà cái chết của bọn họ lại càng thêm thê thảm. Bọn họ bị cột chặt trên thân cọc gỗ, trước mặt chúng nhân, bị đâm hơn mười kiếm cho máu trong người chậm rãi chảy ra, chảy mãi cho đến lúc khô kiệt máu mà chết. Hắc y nhân của Ô Long Bảo không cho phép có người bỏ trốn, cũng không cho phép bất cứ ai mở ra cái tiền lệ này, đối với kẻ đào ngũ xử phạt vô cùng tàn khốc.
Mỗi ngày, thời gian chính thức nghỉ ngơi chỉ có hai canh giờ lúc đêm khuya kia, chỉ có trong hai canh giờ này, mọi người mới có thể chính thức thả lỏng thần kinh của mình. Trong thời gian năm ngày này, mỗi ngày Không Dư Hận đều bị đánh thành đầu heo, hắc y nhân đối luyện cùng hắn ra tay vô cùng nặng, thường xuyên đánh Không Dư Hận đến mức cả buổi đều không thể đứng dậy nổi, có thể thấy được tên Không Dư Hận này chẳng khác gì một con gián, đánh như như thế nào cũng không thể chết được.
Sáng sớm, Đường Phong đang chuẩn bị hoàn thành định mức ba trăm dặm, sau đó trở về ăn điểm tâm, nhưng không ngờ độc nhãn quái nhân mở miệng nói:
- Đường Môn, ngươi chờ một chút!
- Chuyện gì vậy?
Đường Phong dừng chân hỏi.
Độc nhãn quái nhân nhìn hắn, cái nhìn mang theo một chút hả hệ nói:
- Chúc mừng ngươi, chuyện tốt của ngươi đến rồi!
- Chuyện tốt?
Đường Phong trong lòng máy động, tên này miệng chó không mọc được ngà voi, hắn càng nói là chuyện tốt, sự tình lại càng thêm bất thường.
Quả nhiên độc nhãn quái nhân mở miệng nói:
- Người từ bây giờ phải chạy bộ mười vòng mới tính là hoành thành huấn luyện buổi sáng.
Đường Phong sắc mặt lập tức trầm xuống:
- Vì sao?
Cừu Thiên Biến đứng sau Đường Phong cũng nói:
- Lẽ nào lại vậy?
- Không vì sao cả.
Độc nhãn quái nhân nghênh ngang liếc nhìn Đường Phong, trắng trợn nói:
- Đây là quy củ.
Đường Phong mắt híp lại:
- Thế còn bọn họ thì sao? Bọn họ tại sao vẫn chỉ là chạy năm vòng vượt qua ba trăm dặm, mà duy chỉ có ta lại phải chạy mười vòng? Đây là quy củ do ngươi đặt ra?
Đường Phong trong lòng vô cùng tức giận, năm vòng vượt qua ba trăm dặm đã đủ khó rồi, cho dù là bản thân mình cũng chỉ có thể miễn cưỡng vượt qua, mà mười vòng, cái này tương đương với quãng đường sáu trăm dặm, một tên Huyền giai như mình có khả năng hoàn thành sao?
- Ta còn không có bổn sự lớn như vậy!
Độc nhãn quái nhân cười hắc hắc
- Tuy rằng ta rất muốn hung hăng tra tấn các ngươi một hồi, chỉ là Ô Long Bảo nhiều năm qua đã như vậy, ngay từ đầu đã bắt các ngươi chạy ba trăm dặm rồi!
- Vậy tại sao chỉ có mình ta phải chạy sáu trăm dặm?
- Tiểu tử người đắc tội với người nào trong nội tâm còn chưa rõ ràng sao? Đây là ý của bề trên, tuy ta đồng tình với ngươi, nhưng mà hữu tâm vô lực
Độc nhãn quái nhân khẽ nhún nhún vai, trên mặt có chút hả hê
- Mặt khác, ban ngày đối thủ đối luyện cùng ngươi cũng sẽ được thay đổi, cũng được "đãi ngộ" giống như Không Dư Hận, là một vị hắc y nhân tu vi Địa giai, hơn nữa bọn họ cũng sẽ không dùng tán linh dịch, lấy thực lực tiêu chuẩn đối chiến cùng các ngươi.
- Khi dễ người quá đáng!
Cừu Thiên Biến đứng một bên lòng đầy căm phẫn.
- Có ý kiến gì?
Độc nhãn quái nhân lạnh lùng nhìn hắn
- Nếu có ý kiến, người cũng có thể "hưởng thụ" đãi ngộ giống như Đường Môn
Cừu Thiên Biến nghiến răng nghiến lợi phát ra thanh âm ken két, đang muốn lý luận một phen, lại bị Đường Phong cản lại, Đường Phong khuôn mặt âm trầm nói:
- Là ý tứ của bề trên?
Độc nhãn quái nhân khẽ gật đầu
- Ta hiểu rồi
Đường Phong hít sâu một hơi, đè nén phẫn nộ trong lòng quay lại nói với Cừu Thiên Biến:
- Đi thôi
Sau đó triển khai thân pháp hướng Diêm thành chạy đến. Nếu đã là ý tứ của bề trên, vậy có đôi co lý luận cùng với độc nhãn quái nhân cũng vô dụng, nhiều lời vô ích, cũng chỉ tốn thêm khí lực mà thôi. Trong Ô Long Bảo này, bản thân mình cũng chỉ là một tên đệ tử tầng chót, thấp cổ bé họng, người ta muốn đùa bỡn mình như thế nào cũng được, tranh cãi cũng chỉ tự rước thêm nhục mà thôi. Nếu đã là ý của bề trên, tình huống này hắn đã minh bạch, bất quá Đái chấp sự chắc chắn là không phải rồi, những người có năng lực còn lại hơn nữa lại có thù oán cùng mình, chỉ còn một người, là nàng tiểu nha hoàn có cái đầu ba ba, thiên giai cao thủ, thiếp thân nha hoàn của bảo chủ đại nhân kia! Cũng chỉ có nàng mới thống hận mình như thế, mới có thể nghĩ ra phương pháp này để giày vò mình.
Quả nhiên chỉ có nữ nhân cùng tiểu nhân là khó dưỡng, tối độc phụ nhân tâm a(độc nhất là lòng dạ đàn bà)! Đường Phong phiền muộn nghĩ! Ngày đó nữ nhân kia sau khi chạy trốn một mực không có động tĩnh gì, không ngờ là nhân cơ hội này muốn ngược đãi mình.
Không phải chỉ là sáu trăm dặm sao? Thiếu gia chạy cho ngươi xem, để cho ngươi ngậm miệng lại, muốn ngược đãi bổn thiếu gia sao, ngươi còn đánh giá ta quá thấp đó!
Chăm chú nhìn vào bóng lưng của Đường Phong dần đi xa, độc nhãn quái nhân vuốt vuốt cằm nghĩ nửa ngày cũng không đoán ra, bảo chủ đại nhân vì sao lại thống hận tên tiểu tử này như vậy? Theo đạo lý mà nói, tiểu tử này coi như là một nhân vật đại thiên tài, bảo chủ đại nhân hẳn là quý trọng hắn còn không kịp, nhưng sao lại ngược đãi hắn thế này, có phải là muốn mài mòn nhuệ khí của hắn, nếu hắn không gượng dậy nổi....haizzz đáng tiếc cho một thiên tài. Huống chi bảo chủ đại nhân còn từng cứu hắn một mạng. Chẳng lẽ giữa hai người đã từng phát sinh tranh chấp gì, khiến cho bảo chủ đại nhân căm hận hắn như vậy? Độc nhãn quái nhân giờ phút này nghĩ thế nào cũng không thông.
Ngày hôm qua, khi hắn báo cáo thành quả huấn luyện mấy ngày hôm nay cho bảo chủ đại nhân, vị bảo chủ đại nhân xinh đẹp mà bá đạo này sau khi nghe xong, lại cố ý hỏi thăm qua tình huống của Đường Phong, độc nhãn quái nhân tự nhiên là báo cáo chi tiết, trong lời nói hắn vô cùng ca ngợi Đường Phong, khen Đường Phong là một đệ tử xuất xắc nhất của Ô Long Bảo trong suốt nhiều năm qua, cơ hồ không ai có thể vượt qua.
Ai ngờ bảo chủ nghe xong lại nói một câu khiến cho hắn mười phần nghi hoặc.
Nàng bảo hắn "hảo hảo chiếu cố" tên tiểu tử Đường Phong này!
"Hảo hảo chiếu cố"? Cụm từ này phi thường hàm nghĩa, lúc ấy độc nhãn quái nhân cũng không có minh bạch ý tứ, đang muốn cẩn thận hỏi thăm thoáng qua muốn hắn "chiếu cố" Đường Phong như thế nào, ai ngờ bảo chủ đại nhân rõ ràng bày ra bộ dáng rất chi là tiểu nhi nữ nói:
- Chính là "hảo hảo chiếu cố" a... Tự ngươi làm chủ, chỉ cần đúng mực là được...
Độc nhãn quái nhân cũng không dám nhiều lời, lập tức lui ra ngoài, tự mình suy nghĩ suốt cả một đêm ý tứ của bảo chủ đại nhân. Rồi, "hảo hảo chiếu cố" chắc là muốn hắn “hảo hảo tra tấn" tiểu tử này một phen. Tên Đường Môn này chắc là khiến cho bảo chủ đại nhân thực sự tức giận rồi, nếu không với thân phận của nàng cần gì so đo cùng với một tên đệ tử Huyền giai ở tầng dưới chót?
Để cho lộ trình hắn chạy gấp đôi người khác, xem như đã là "hảo hảo chiếu cố" rồi?
- Cứ như vậy bỏ qua?
Cừu Thiên Biến đi phía sau Đường Phong hỏi
- Còn có thể như thế nào đây?
Đường Phong cười khổ một tiếng
- Cái này cũng quá khi dễ người khác rồi!
Cừu Thiên Biến tức giận nói
- Chẳng những bắt ngươi chạy sáu trăm dặm. Hơn nữa đối thủ đối luyện ban ngày cũng bị đổi thành một Địa giai cao thủ, cái này rõ ràng chính là muốn ngược đãi ngươi a!
Cái này đâu chỉ là ngược đãi mà chính là tra tấn a! Thảm trạng mấy ngày hôm nay của Không Dư Hận tất cả đều có thể nhìn rõ, đoán chừng Đường Phong từ nay về sau cũng chẳng khác gì hắn rồi. Giao đấu cùng một Địa giai cao thủ, nếu là thời kỳ toàn thinh, Đường Phong có thể hạ độc, hắn không có một chút sợ hãi nào, chỉ là lúc này toàn thân thoát lực, đan điền lúc nào cũng trong trạng thái trống rỗng, có lẽ bản thân mình cũng đành làm một cái bao cát cho người ta đánh mà thôi.
Tiểu nha hoàn có cái đầu ba ba kia thống hận mình như thế, mình cũng không thể tỏ ra yếu thế hơn, Đường Phong nội tâm hung ác thầm nghĩ, thiếu gia liều mạng với ngươi!
Sáng sớm, trong vòng một canh giờ, Đường Phong chạy bộ từ Ô Long Bảo đến Diêm thành sau đó lại quay lại đủ sáu vòng, không ai biết rõ, hắn điên hay sao mà chạy nhiều hơn sáu mươi dặm, kỳ lạ là mặc dù hắn hoàn thành định mức huấn luyện buổi sáng, nhưng cũng không có điểm tâm ăn. Ngược lại, Không Dư Hận cho dù hoàn thành nhiệm vụ nhưng sắc mặt vô cùng âm trầm, nhìn chằm chằm vào Đường Phong, cảm thấy thực sự vô cùng không thoải mái. Hắn cơ hồi phải dốc toàn lực mới có thể hoàn thành quãng đường ba trăm dặm, nhưng Đường Phong mất cùng một khoảng thời gian giống như hắn, lại có thể chạy hơn hắn hắn hẳn một vòng. Sự kiêu ngạo trong nội tâm Không Dư Hận lập tức không còn sót lại chút gì, cảm thấy điểm tâm sáng nay thực nhạt nhẽo vô vị.
Hơn nữa độc nhãn quái nhân đối với Đường Phong khen ngợi hết lòng, khen hắn lợi hại, Đường Phong nghe được mà hận không thể xông lên hung hăng ngược đãi hắn một hồi. Ban ngày trong khi huấn luyện đối chiến, cảnh ngộ của Đường Phong cũng không khác gì Không Dư Hận, đối thủ đều là hắc y nhân toàn bộ đều có cảnh giới Địa giai. Thời điểm bắt đầu còn có chút khí lực, có thể gian nan phòng thủ, nhưng sao khi cơ thể hao hết cương khí, chỉ có thể đợi bị người đánh đập rồi, hai vị đệ tử kiệt xuất nhất của Ô Long Bảo bị hắc y nhân chỉnh cho tận đến khi mặt mũi bầm dập, thân thể tả tơi, toàn thân thảm hại, tận cho đến khi khiến cho người nhìn thấy mà thương tâm, người nghe thấy chợt rơi lệ.
Ban đêm, sau khi một ngày huấn luyện chấm dứt, Đường Phong hữu khí vô lực lê lết về vòng, tiếp tục ngồi trong thùng tắm, ngâm dược thủy hồi phục. Độc nhãn quái nhân đang hết sức phấn khởi đi đến tiểu viện của Bảo chủ đại nhân. Hắn vốn đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi, chợt có thị nữ của bảo chủ đại nhân truyền lời nói, bảo chủ đại nhân có việc muốn hỏi hắn, cho nên hắn đương nhiên vui vẻ chạy tới. Bảo chủ đại nhân tất nhiên là muốn hỏi qua sự tình của Đường Môn, độc nhãn quái nhân thầm nghĩ chính mình hôm nay đã “hảo hảo chiếu cố hắn" rất tốt, hoàn toàn hợp với cả ý tứ của bảo chủ đại nhân, nếu như chuyện này khiến bảo chủ đại nhân cao hứng, nàng lại thưởng cho mình một vị thị nữ cũng không chừng.
Thời gian ở Ô Long Bảo tuy rằng không buồn tẻ, nhưng nam nhân ở nơi này có đôi khi cảm thấy vô cùng “bất đắc dĩ". Bởi vì bảo chủ đại nhân là nữ tử cho nên nàng đối với nữ tử bên trong bảo nội vô cùng chiếu cố. Thị nữ trong bảo nội dưới tình huống không nguyện ý, nếu có nam nhân nào dám phi lễ với các nàng, tuyệt đối sẽ bị nghiêm phạt.
Cái gì ?Ngươi muốn nữ nhân,chuyên này dễ thôi mà , chỉ cần ngươi khiến cho bảo chủ đại nhân cảm thấy cao hứng, nàng sẽ ban thưởng một người cho ngươi. Độc nhãn quái nhân vô cùng tin tưởng, buổi tối ngày hôm nay, bản thân hắn đã có thể ôm một mỹ nhân ngủ ngon giấc rồi, khuôn mặt tươi cười trực tiếp bước vào bên trong tiểu viện của Phi Tiểu Nhã, khẽ khom người chắp tay nói:
- Thuộc hạ tham kiến bảo chủ đại nhân.
Phi Tiểu Nhã tối ngày hôm nay còn chưa có ngủ, đang ngồi ở bên cạnh bàn, cầm một cây,bàn tay trắng nõn duỗi ra, cầm một nhánh ngọc trúc, khẽ gẩy cái bấc đèn lên, ánh đèn dầu không ngừng lập lòe, không khác gì tâm tình của nàng lúc này, phập phồng bất định, lúc thì cảm thấy ngọt ngào lúc lại cảm thấy ưu thương
Mỗi lần nàng nhớ tới khuôn mặt người đó, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nhưng khi nghĩ tới đã lâu rồi không gặp hắn, nội tâm lại có chút thất lạc.
Phi Tiểu Nhã biết rõ mình đang rơi vào hoàn cảnh nào, nàng cảm thấy càng ngày càng hãm sâu vào bên trong, không thể rút ra được rồi. Từ lúc đứng ở bên ngoài phòng hắn nghe được những lời nói hào hùng kia, trái tim của Phi Tiểu Nhã đã bị vị nam tử kia triệt để mở ra rồi.
Những người xếp trong top năm trong ngày, cơ hồ chỉ có Đường Phong mang theo Cừu Thiên Biến là hoàn thành quãng đường ba trăm dặm, ngoài ra còn có Không Dư Hận, những người còn lại đều không thể hoàn thành bài huấn luyện này. Năm người ăn phần điểm tâm của hai người, tuy rằng không thể no bụng, nhưng cũng tốt hơn những người còn lại. Trong mị ảnh không gian của Đường Phong ngược lại có không ít đồ ăn, nhưng nếu lấy ra thì sẽ gặp phải phiền phức lớn.
Ban ngày cứ hai người một tổ tiến hành đối luyện, điên cuồng tiêu hao cương khí bản thân, cho dù tập luyện đến khi thoi thóp thì cũng không thể đình chỉ, buổi tỗi dĩ nhiên là phải đến cái hố sâu kia nhảy múa cùng đám rắn độc rồi. Mỗi ngày đều có người chết bất đắc kỳ tử, hoặc là ngã xuống dưới lộ trình ba trăm dặm, hoặc là ngã gục trong lúc đối luyện, hoặc là buổi tố ngồi trong bầy độc xà bất thình lình bị công kích. Tinh thần mỗi người lúc nào cũng bị đặt vào trạng cực kỳ căng thẳng, một khi cảm thấy bản thân không thể nào thừa thụ nữa, như vậy tinh thần sẽ sụp đổ, thân thể cũng không còn có thể gắng gượng nữa, dĩ nhiên chỉ có con đường tử vong.
Những người chết luôn bị đám hắc y nhân lôi thi thể vào trong bảo nội, nhìn thi thể những người này, những đệ tử còn sống không khỏi có cảm giác thỏ tử hồ bi. Bọn họ không thể nghi ngờ là nhóm người nhỏ yếu nhất, nhưng sau khi bi loại trừ, vốn những người được xếp vào dạng tương đối yếu sẽ bị giáng xuống thành nhóm người nhỏ yếu nhất rồi. Không ai có thể chắn chắn vận mệnh sau này của mình lại không đi theo vết xe đổ của bọn họ, đột nhiên ngã xuống và không bao giờ tỉnh lại nữa, sau đó bị ném vào Xà Quật cho rắn ăn. Cũng có mấy người không thể chịu nổi loại tra tấn điên cuồng này, muốn trốn khỏi Ô Long Bảo, nhưng bọn họ không một người nào có thể thành công, mặc kệ là đã chạy bao xa, cũng đều bị bắt lại. mà cái chết của bọn họ lại càng thêm thê thảm. Bọn họ bị cột chặt trên thân cọc gỗ, trước mặt chúng nhân, bị đâm hơn mười kiếm cho máu trong người chậm rãi chảy ra, chảy mãi cho đến lúc khô kiệt máu mà chết. Hắc y nhân của Ô Long Bảo không cho phép có người bỏ trốn, cũng không cho phép bất cứ ai mở ra cái tiền lệ này, đối với kẻ đào ngũ xử phạt vô cùng tàn khốc.
Mỗi ngày, thời gian chính thức nghỉ ngơi chỉ có hai canh giờ lúc đêm khuya kia, chỉ có trong hai canh giờ này, mọi người mới có thể chính thức thả lỏng thần kinh của mình. Trong thời gian năm ngày này, mỗi ngày Không Dư Hận đều bị đánh thành đầu heo, hắc y nhân đối luyện cùng hắn ra tay vô cùng nặng, thường xuyên đánh Không Dư Hận đến mức cả buổi đều không thể đứng dậy nổi, có thể thấy được tên Không Dư Hận này chẳng khác gì một con gián, đánh như như thế nào cũng không thể chết được.
Sáng sớm, Đường Phong đang chuẩn bị hoàn thành định mức ba trăm dặm, sau đó trở về ăn điểm tâm, nhưng không ngờ độc nhãn quái nhân mở miệng nói:
- Đường Môn, ngươi chờ một chút!
- Chuyện gì vậy?
Đường Phong dừng chân hỏi.
Độc nhãn quái nhân nhìn hắn, cái nhìn mang theo một chút hả hệ nói:
- Chúc mừng ngươi, chuyện tốt của ngươi đến rồi!
- Chuyện tốt?
Đường Phong trong lòng máy động, tên này miệng chó không mọc được ngà voi, hắn càng nói là chuyện tốt, sự tình lại càng thêm bất thường.
Quả nhiên độc nhãn quái nhân mở miệng nói:
- Người từ bây giờ phải chạy bộ mười vòng mới tính là hoành thành huấn luyện buổi sáng.
Đường Phong sắc mặt lập tức trầm xuống:
- Vì sao?
Cừu Thiên Biến đứng sau Đường Phong cũng nói:
- Lẽ nào lại vậy?
- Không vì sao cả.
Độc nhãn quái nhân nghênh ngang liếc nhìn Đường Phong, trắng trợn nói:
- Đây là quy củ.
Đường Phong mắt híp lại:
- Thế còn bọn họ thì sao? Bọn họ tại sao vẫn chỉ là chạy năm vòng vượt qua ba trăm dặm, mà duy chỉ có ta lại phải chạy mười vòng? Đây là quy củ do ngươi đặt ra?
Đường Phong trong lòng vô cùng tức giận, năm vòng vượt qua ba trăm dặm đã đủ khó rồi, cho dù là bản thân mình cũng chỉ có thể miễn cưỡng vượt qua, mà mười vòng, cái này tương đương với quãng đường sáu trăm dặm, một tên Huyền giai như mình có khả năng hoàn thành sao?
- Ta còn không có bổn sự lớn như vậy!
Độc nhãn quái nhân cười hắc hắc
- Tuy rằng ta rất muốn hung hăng tra tấn các ngươi một hồi, chỉ là Ô Long Bảo nhiều năm qua đã như vậy, ngay từ đầu đã bắt các ngươi chạy ba trăm dặm rồi!
- Vậy tại sao chỉ có mình ta phải chạy sáu trăm dặm?
- Tiểu tử người đắc tội với người nào trong nội tâm còn chưa rõ ràng sao? Đây là ý của bề trên, tuy ta đồng tình với ngươi, nhưng mà hữu tâm vô lực
Độc nhãn quái nhân khẽ nhún nhún vai, trên mặt có chút hả hê
- Mặt khác, ban ngày đối thủ đối luyện cùng ngươi cũng sẽ được thay đổi, cũng được "đãi ngộ" giống như Không Dư Hận, là một vị hắc y nhân tu vi Địa giai, hơn nữa bọn họ cũng sẽ không dùng tán linh dịch, lấy thực lực tiêu chuẩn đối chiến cùng các ngươi.
- Khi dễ người quá đáng!
Cừu Thiên Biến đứng một bên lòng đầy căm phẫn.
- Có ý kiến gì?
Độc nhãn quái nhân lạnh lùng nhìn hắn
- Nếu có ý kiến, người cũng có thể "hưởng thụ" đãi ngộ giống như Đường Môn
Cừu Thiên Biến nghiến răng nghiến lợi phát ra thanh âm ken két, đang muốn lý luận một phen, lại bị Đường Phong cản lại, Đường Phong khuôn mặt âm trầm nói:
- Là ý tứ của bề trên?
Độc nhãn quái nhân khẽ gật đầu
- Ta hiểu rồi
Đường Phong hít sâu một hơi, đè nén phẫn nộ trong lòng quay lại nói với Cừu Thiên Biến:
- Đi thôi
Sau đó triển khai thân pháp hướng Diêm thành chạy đến. Nếu đã là ý tứ của bề trên, vậy có đôi co lý luận cùng với độc nhãn quái nhân cũng vô dụng, nhiều lời vô ích, cũng chỉ tốn thêm khí lực mà thôi. Trong Ô Long Bảo này, bản thân mình cũng chỉ là một tên đệ tử tầng chót, thấp cổ bé họng, người ta muốn đùa bỡn mình như thế nào cũng được, tranh cãi cũng chỉ tự rước thêm nhục mà thôi. Nếu đã là ý của bề trên, tình huống này hắn đã minh bạch, bất quá Đái chấp sự chắc chắn là không phải rồi, những người có năng lực còn lại hơn nữa lại có thù oán cùng mình, chỉ còn một người, là nàng tiểu nha hoàn có cái đầu ba ba, thiên giai cao thủ, thiếp thân nha hoàn của bảo chủ đại nhân kia! Cũng chỉ có nàng mới thống hận mình như thế, mới có thể nghĩ ra phương pháp này để giày vò mình.
Quả nhiên chỉ có nữ nhân cùng tiểu nhân là khó dưỡng, tối độc phụ nhân tâm a(độc nhất là lòng dạ đàn bà)! Đường Phong phiền muộn nghĩ! Ngày đó nữ nhân kia sau khi chạy trốn một mực không có động tĩnh gì, không ngờ là nhân cơ hội này muốn ngược đãi mình.
Không phải chỉ là sáu trăm dặm sao? Thiếu gia chạy cho ngươi xem, để cho ngươi ngậm miệng lại, muốn ngược đãi bổn thiếu gia sao, ngươi còn đánh giá ta quá thấp đó!
Chăm chú nhìn vào bóng lưng của Đường Phong dần đi xa, độc nhãn quái nhân vuốt vuốt cằm nghĩ nửa ngày cũng không đoán ra, bảo chủ đại nhân vì sao lại thống hận tên tiểu tử này như vậy? Theo đạo lý mà nói, tiểu tử này coi như là một nhân vật đại thiên tài, bảo chủ đại nhân hẳn là quý trọng hắn còn không kịp, nhưng sao lại ngược đãi hắn thế này, có phải là muốn mài mòn nhuệ khí của hắn, nếu hắn không gượng dậy nổi....haizzz đáng tiếc cho một thiên tài. Huống chi bảo chủ đại nhân còn từng cứu hắn một mạng. Chẳng lẽ giữa hai người đã từng phát sinh tranh chấp gì, khiến cho bảo chủ đại nhân căm hận hắn như vậy? Độc nhãn quái nhân giờ phút này nghĩ thế nào cũng không thông.
Ngày hôm qua, khi hắn báo cáo thành quả huấn luyện mấy ngày hôm nay cho bảo chủ đại nhân, vị bảo chủ đại nhân xinh đẹp mà bá đạo này sau khi nghe xong, lại cố ý hỏi thăm qua tình huống của Đường Phong, độc nhãn quái nhân tự nhiên là báo cáo chi tiết, trong lời nói hắn vô cùng ca ngợi Đường Phong, khen Đường Phong là một đệ tử xuất xắc nhất của Ô Long Bảo trong suốt nhiều năm qua, cơ hồ không ai có thể vượt qua.
Ai ngờ bảo chủ nghe xong lại nói một câu khiến cho hắn mười phần nghi hoặc.
Nàng bảo hắn "hảo hảo chiếu cố" tên tiểu tử Đường Phong này!
"Hảo hảo chiếu cố"? Cụm từ này phi thường hàm nghĩa, lúc ấy độc nhãn quái nhân cũng không có minh bạch ý tứ, đang muốn cẩn thận hỏi thăm thoáng qua muốn hắn "chiếu cố" Đường Phong như thế nào, ai ngờ bảo chủ đại nhân rõ ràng bày ra bộ dáng rất chi là tiểu nhi nữ nói:
- Chính là "hảo hảo chiếu cố" a... Tự ngươi làm chủ, chỉ cần đúng mực là được...
Độc nhãn quái nhân cũng không dám nhiều lời, lập tức lui ra ngoài, tự mình suy nghĩ suốt cả một đêm ý tứ của bảo chủ đại nhân. Rồi, "hảo hảo chiếu cố" chắc là muốn hắn “hảo hảo tra tấn" tiểu tử này một phen. Tên Đường Môn này chắc là khiến cho bảo chủ đại nhân thực sự tức giận rồi, nếu không với thân phận của nàng cần gì so đo cùng với một tên đệ tử Huyền giai ở tầng dưới chót?
Để cho lộ trình hắn chạy gấp đôi người khác, xem như đã là "hảo hảo chiếu cố" rồi?
- Cứ như vậy bỏ qua?
Cừu Thiên Biến đi phía sau Đường Phong hỏi
- Còn có thể như thế nào đây?
Đường Phong cười khổ một tiếng
- Cái này cũng quá khi dễ người khác rồi!
Cừu Thiên Biến tức giận nói
- Chẳng những bắt ngươi chạy sáu trăm dặm. Hơn nữa đối thủ đối luyện ban ngày cũng bị đổi thành một Địa giai cao thủ, cái này rõ ràng chính là muốn ngược đãi ngươi a!
Cái này đâu chỉ là ngược đãi mà chính là tra tấn a! Thảm trạng mấy ngày hôm nay của Không Dư Hận tất cả đều có thể nhìn rõ, đoán chừng Đường Phong từ nay về sau cũng chẳng khác gì hắn rồi. Giao đấu cùng một Địa giai cao thủ, nếu là thời kỳ toàn thinh, Đường Phong có thể hạ độc, hắn không có một chút sợ hãi nào, chỉ là lúc này toàn thân thoát lực, đan điền lúc nào cũng trong trạng thái trống rỗng, có lẽ bản thân mình cũng đành làm một cái bao cát cho người ta đánh mà thôi.
Tiểu nha hoàn có cái đầu ba ba kia thống hận mình như thế, mình cũng không thể tỏ ra yếu thế hơn, Đường Phong nội tâm hung ác thầm nghĩ, thiếu gia liều mạng với ngươi!
Sáng sớm, trong vòng một canh giờ, Đường Phong chạy bộ từ Ô Long Bảo đến Diêm thành sau đó lại quay lại đủ sáu vòng, không ai biết rõ, hắn điên hay sao mà chạy nhiều hơn sáu mươi dặm, kỳ lạ là mặc dù hắn hoàn thành định mức huấn luyện buổi sáng, nhưng cũng không có điểm tâm ăn. Ngược lại, Không Dư Hận cho dù hoàn thành nhiệm vụ nhưng sắc mặt vô cùng âm trầm, nhìn chằm chằm vào Đường Phong, cảm thấy thực sự vô cùng không thoải mái. Hắn cơ hồi phải dốc toàn lực mới có thể hoàn thành quãng đường ba trăm dặm, nhưng Đường Phong mất cùng một khoảng thời gian giống như hắn, lại có thể chạy hơn hắn hắn hẳn một vòng. Sự kiêu ngạo trong nội tâm Không Dư Hận lập tức không còn sót lại chút gì, cảm thấy điểm tâm sáng nay thực nhạt nhẽo vô vị.
Hơn nữa độc nhãn quái nhân đối với Đường Phong khen ngợi hết lòng, khen hắn lợi hại, Đường Phong nghe được mà hận không thể xông lên hung hăng ngược đãi hắn một hồi. Ban ngày trong khi huấn luyện đối chiến, cảnh ngộ của Đường Phong cũng không khác gì Không Dư Hận, đối thủ đều là hắc y nhân toàn bộ đều có cảnh giới Địa giai. Thời điểm bắt đầu còn có chút khí lực, có thể gian nan phòng thủ, nhưng sao khi cơ thể hao hết cương khí, chỉ có thể đợi bị người đánh đập rồi, hai vị đệ tử kiệt xuất nhất của Ô Long Bảo bị hắc y nhân chỉnh cho tận đến khi mặt mũi bầm dập, thân thể tả tơi, toàn thân thảm hại, tận cho đến khi khiến cho người nhìn thấy mà thương tâm, người nghe thấy chợt rơi lệ.
Ban đêm, sau khi một ngày huấn luyện chấm dứt, Đường Phong hữu khí vô lực lê lết về vòng, tiếp tục ngồi trong thùng tắm, ngâm dược thủy hồi phục. Độc nhãn quái nhân đang hết sức phấn khởi đi đến tiểu viện của Bảo chủ đại nhân. Hắn vốn đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi, chợt có thị nữ của bảo chủ đại nhân truyền lời nói, bảo chủ đại nhân có việc muốn hỏi hắn, cho nên hắn đương nhiên vui vẻ chạy tới. Bảo chủ đại nhân tất nhiên là muốn hỏi qua sự tình của Đường Môn, độc nhãn quái nhân thầm nghĩ chính mình hôm nay đã “hảo hảo chiếu cố hắn" rất tốt, hoàn toàn hợp với cả ý tứ của bảo chủ đại nhân, nếu như chuyện này khiến bảo chủ đại nhân cao hứng, nàng lại thưởng cho mình một vị thị nữ cũng không chừng.
Thời gian ở Ô Long Bảo tuy rằng không buồn tẻ, nhưng nam nhân ở nơi này có đôi khi cảm thấy vô cùng “bất đắc dĩ". Bởi vì bảo chủ đại nhân là nữ tử cho nên nàng đối với nữ tử bên trong bảo nội vô cùng chiếu cố. Thị nữ trong bảo nội dưới tình huống không nguyện ý, nếu có nam nhân nào dám phi lễ với các nàng, tuyệt đối sẽ bị nghiêm phạt.
Cái gì ?Ngươi muốn nữ nhân,chuyên này dễ thôi mà , chỉ cần ngươi khiến cho bảo chủ đại nhân cảm thấy cao hứng, nàng sẽ ban thưởng một người cho ngươi. Độc nhãn quái nhân vô cùng tin tưởng, buổi tối ngày hôm nay, bản thân hắn đã có thể ôm một mỹ nhân ngủ ngon giấc rồi, khuôn mặt tươi cười trực tiếp bước vào bên trong tiểu viện của Phi Tiểu Nhã, khẽ khom người chắp tay nói:
- Thuộc hạ tham kiến bảo chủ đại nhân.
Phi Tiểu Nhã tối ngày hôm nay còn chưa có ngủ, đang ngồi ở bên cạnh bàn, cầm một cây,bàn tay trắng nõn duỗi ra, cầm một nhánh ngọc trúc, khẽ gẩy cái bấc đèn lên, ánh đèn dầu không ngừng lập lòe, không khác gì tâm tình của nàng lúc này, phập phồng bất định, lúc thì cảm thấy ngọt ngào lúc lại cảm thấy ưu thương
Mỗi lần nàng nhớ tới khuôn mặt người đó, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nhưng khi nghĩ tới đã lâu rồi không gặp hắn, nội tâm lại có chút thất lạc.
Phi Tiểu Nhã biết rõ mình đang rơi vào hoàn cảnh nào, nàng cảm thấy càng ngày càng hãm sâu vào bên trong, không thể rút ra được rồi. Từ lúc đứng ở bên ngoài phòng hắn nghe được những lời nói hào hùng kia, trái tim của Phi Tiểu Nhã đã bị vị nam tử kia triệt để mở ra rồi.
Tác giả :
Mạc Mặc