Vô Thường
Chương 246: Ghi danh
Trong cung? Nói vậy là Đại Tuyết cung rồi. Hà Hương Ngưng từng nói, Đại Tuyết cung hàng năm sẽ đem một số đồ đệ đưa đến Ô Long bảo rèn luyện, thiếu niên này chắc hẳn là một thành viên trong số đó.
Hai mươi cái, số lượng quả thực không ít. Đám người trong Diêm thành lanh lẹ cứ như lươn, nếu không khiến cho họ bị thương trí mạng mà nói, một khi phát hiện lực chiến đấu của song phương quá chênh lệch, bọn họ lủi đi so với lươn hãy còn nhanh. Mà tại Diêm thành, vách đổ mái sập, khắp nơi hoang phế, một khi trốn đi muốn tìm thấy đúng là không dễ.
Số kẻ chạy thoát khỏi tay Đường Phong cũng không ít, tất nhiên, Đường Phong cũng không đuổi theo đám chó mất chủ kia làm gì.
Phảng phất như cảm ứng được ánh mắt của Đường Phong, thiếu niên kia cũng quay đầu lại nhìn hắn một cái. Đó chính là thứ ánh mắt cao cao tại thượng, bễ nghễ tung hoành, không để người vào mắt, lúc hắn nhìn về phía Đường Phong, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm gì cả, nhưng cũng chính vì như vậy, Đường Phong mới có cảm giác hắn nhìn về mình tựa như nhìn một con kiến hôi.
Người nhìn một con kiến dưới chân còn cần phải tỏ ra biểu cảm gì nữa sao? Hiển nhiên là không cần.
Ánh mắt của hắn vô cùng lãnh đạm, nhưng lại lộ ra nét cao ngạo, giống như là gà trống biết đẻ trứng.
Thậm chí lúc Độc nhãn quái nhân khen ngợi hắn, thần sắc trên mặt hắn cũng cứ như là mặt nước tĩnh lặng, có vẻ như đối với hắn, chuyện đó là tất nhiên.
- Ngươi tên gì?
Độc nhãn quái nhân vẫy vẫy một tên mặc đồ đen ở gần đó, tên mặc đồ đen này đang cầm một quyển sách cùng với một cây bút trên tay, vội vàng đi tới.
Tên thiếu niên thu hồi ánh mắt đang nhìn Đường Phong, thản niên đáp:
- Không Dư Hận!
- Tốt lắm, bắt đầu từ lúc này, ngươi có tư cách có tên của mình.
Độc nhãn quái nhân gật đầu.
- Vào đi, sẽ có người dắt ngươi vào trong bảo.
Thiếu niên chắp tay với Độc nhãn quái nhân, không nhanh không chậm tiến vào trong.
Tên áo đen bên cạnh vừa dùng bút ghi ghi chép chép, vừa tự nhủ:
- Số hiệu hai trăm năm mươi bốn, Không Dư Hận, hai mươi miếng ngọc bài.
Đường Phong nghe được liền ngạc nhiên một lúc, tên thiếu niên gọi là Không Dư Hận lại có số hiệu là hai trăm năm mươi bốn, mà khi mình nhận ngọc bài, nếu như nhớ không nhầm thì có số hiệu là hai trăm năm mươi ba, nói cách khác, ngày đó sau khi mình rời đi, hắn cũng liền tới Ô Long bảo, thời gian so với mình chỉ kém có một chút.
Độc nhãn quái nhân quay đầu, híp mắt nhìn Đường Phong, nói:
- Thu hoạch như thế nào?
Đường Phong nhún vai một cái, đáp:
- Cũng tạm được.
Vừa nói, vừa lấy hết ngọc bài ra đặt vào trong tay đối phương.
Con mắt còn sót lại của Độc nhãn quái nhân nhất thời lóe lên ánh sáng kỳ dị, luôn miệng khen:
- Ta nói với thực lực của ngươi, muốn chém giết giành ngọc bài căn phải không hề khó khăn gì mà, để ta xem coi có bao nhiêu cái.
Cũng không biết tên già này rốt cuộc là có cái ý đồ chết tiệt gì, lúc đếm ngọc bài, giọng của lão ra rất lớn. Hơn nữa lấy cao thủ cỡ như lão, cần gì phải dùng biện pháp như vậy mà đếm? Chỉ cần quét mắt nhìn qua một cái liền có thể rõ ràng số lượng bao nhiêu.
Đến khi lão đếm tới cái thứ mười chín, Không Dư Hận đi đến cửa đột nhiên dừng bước, chẳng qua động tác của hắn rất nhỏ, ngay sau đó hắn đã tiếp tục bước lên trước một bước, dáng vẻ tựa như chưa hề dừng chút nào.
- Hai mươi!
Độc nhãn quái nhân lại dùng giọng nói cực kỳ khó nghe của lão mà hô lớn.
Không Dư Hận chợt dừng ngay lại, thân thể đứng thẳng tắp ngay tại chỗ.
- Hai mươi… mốt!
Mấy tiếng này vừa hô lên, vài tên mặc áo đen đứng ngay đó không khỏi ném ánh mắt kinh ngạc về phía Đường Phong, Không Dư Hận cũng quay đầu, nheo mắt nhìn về phía Đường Phong. Thần sắc tĩnh lặng như mặt nước rốt cục cũng bị ném xuống một cục gạch, hai mắt lộ ra nét khó có thể tin, còn có một tia cuồng nhiệt không thể nào nói được thành lời.
Hai mươi mốt, mấy chữ này vi diệu tới cực điểm, hoàn toàn khơi dậy sự háo thắng trong lòng Không Dư Hận.
Từ nhỏ đến lớn, hắn vĩnh viễn là kẻ mạnh nhất, là đối tượng mà kẻ khác phải vĩnh viễn sùng bái, không một ai có thể làm ra chuyện gì hơn hắn được, thế nhưng lúc này, đã có người như thế.
Hơn nữa, còn chỉ nhiều hơn một cái so với hắn!
Nhận thấy ánh mắt Không Dư Hận, khóe miệng Đường Phong khẽ nhếch lên, nhìn hắn một cái, ngay lúc ánh mắt hai người va chạm giữa không trung, đôi mắt đang nheo lại của Không Dư Hận bỗng mở toang, trong con ngươi tràn ngập thần sắc kỳ dị.
Hắn không nói gì, nhưng Đường Phong cảm thấy rõ ràng ý tứ trong lòng hắn. Hắn đây là muốn mình đánh cuộc, dùng cái này để chứng minh không hề thua kém gì so với mình.
Hà tất phải thế? Đường Phong cười khổ một cái, dời mắt đi chỗ khác.
Trên mặt Độc nhãn quái nhân treo một nụ cười hả hê mà khi người khác nhìn vào chỉ muốn nện một cái cho bõ ghét, lão kiễng chân vỗ vỗ bả vai Đường Phong, nhìn như đang khen ngợi hắn nhưng kỳ thực là rắp tâm hãm hại người:
- Chúc mừng,tiểu gia hỏa à, ngươi đã phá vỡ kỷ lục!
Câu này cứ như tát thẳng một cái vào mặt Không Dư Hận, sắc mặt hắn có chút méo mó.
Độc nhãn quái nhân tiếp tục rưới dầu lên lửa:
- Không hổ là người Tiếu Nhất Diệp nhìn trúng, đúng là không tầm thường!
Ngay lập tức, Đường Phong bỗng nhiên cảm thấy một cổ sát khí trực tiếp từ phía Không Dư Hận ép thẳng về phía mình, cảm giác đó rét căm căm, khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Cho dù Đường Phong kiếm được nhiều hơn hắn một miếng ngọc bài, hắn chẳng qua cũng chỉ bị khơi dậy lòng háo thắng mà thôi, thế nhưng ngay khi Độc nhãn quái nhân nói ra tên của Tiếu Nhất Diệp, ánh mắt Không Dư Hận liền thay đổi, trở nên hằn thù, cứ như Đường Phong đột nhiên biến thành kẻ thù của hắn vậy.
- Ngươi cố ý a?
Đường Phong lạnh lùng nhìn Độc nhãn quái nhân.
Lão già giả ngây thơ, đáp:
- Cố ý cái gì cơ?
- Ta còn chưa bước qua cổng Ô Long bảo, ngươi đã kiếm ngay ra được một kẻ thù cho ta, có ý gì?
Đường Phong cười lạnh.
Độc nhãn quái nhân cười hắc hắc:
- Ở chỗ này tất cả mọi người đều là kẻ thù của ngươi, không phải là ta nói mà thành được. Hơn nữa, có cạnh tranh mới có thể trở nên mạnh mẽ, không phải sao? Mà ta cũng muốn nói cho ngươi biết một sự thật, ở đây mà nhắc tới tên Tiếu Nhất Diệp thì đúng là không hề tốt lành gì. Như tên vừa rồi, nghe nói lúc trong cung hắn bị đánh cho một trận rất thảm, thiếu chút thì chết. Ừm, kẻ bị Tiếu Nhất Diệp hành hạ qua không phải là ít, cho nên ngươi ngàn vạn lần đừng có nói cho người khác biết là Tiếu Nhất Diệp đã từng truyền thụ qua cho ngươi mấy chiêu bản lĩnh, như vậy rất có thể sẽ kéo tới rất nhiều kẻ thù.
Đường Phong tức giận nhìn hắn, nhưng lại không thể làm gì. Bản thân vào Ô Long bảo này, chính là muốn so chiêu với đám cao thủ xuất sắc nhất trên đời, nếu không phải vì bận tâm tới điểm này, Đường Phong sớm đã lật mặt, trực tiếp hạ sát thủ, giết mấy người rồi bỏ trốn rồi.
- Tốt lắm, lời nhảm chớ nói nhiều, nói cho ta biết tên của ngươi?
Độc nhãn quái nhân mở miệng hỏi.
Đường Phong hít sâu một hơi, cố gắng làm cho tâm tình của mình trở nên bình thản một chút, mở miệng đáp:
- Đường Môn!
- Ừm, ghi vào đi.
Độc nhãn quái nhân ra lệnh cho tên áo đen bên cạnh.
Hai mươi cái, số lượng quả thực không ít. Đám người trong Diêm thành lanh lẹ cứ như lươn, nếu không khiến cho họ bị thương trí mạng mà nói, một khi phát hiện lực chiến đấu của song phương quá chênh lệch, bọn họ lủi đi so với lươn hãy còn nhanh. Mà tại Diêm thành, vách đổ mái sập, khắp nơi hoang phế, một khi trốn đi muốn tìm thấy đúng là không dễ.
Số kẻ chạy thoát khỏi tay Đường Phong cũng không ít, tất nhiên, Đường Phong cũng không đuổi theo đám chó mất chủ kia làm gì.
Phảng phất như cảm ứng được ánh mắt của Đường Phong, thiếu niên kia cũng quay đầu lại nhìn hắn một cái. Đó chính là thứ ánh mắt cao cao tại thượng, bễ nghễ tung hoành, không để người vào mắt, lúc hắn nhìn về phía Đường Phong, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm gì cả, nhưng cũng chính vì như vậy, Đường Phong mới có cảm giác hắn nhìn về mình tựa như nhìn một con kiến hôi.
Người nhìn một con kiến dưới chân còn cần phải tỏ ra biểu cảm gì nữa sao? Hiển nhiên là không cần.
Ánh mắt của hắn vô cùng lãnh đạm, nhưng lại lộ ra nét cao ngạo, giống như là gà trống biết đẻ trứng.
Thậm chí lúc Độc nhãn quái nhân khen ngợi hắn, thần sắc trên mặt hắn cũng cứ như là mặt nước tĩnh lặng, có vẻ như đối với hắn, chuyện đó là tất nhiên.
- Ngươi tên gì?
Độc nhãn quái nhân vẫy vẫy một tên mặc đồ đen ở gần đó, tên mặc đồ đen này đang cầm một quyển sách cùng với một cây bút trên tay, vội vàng đi tới.
Tên thiếu niên thu hồi ánh mắt đang nhìn Đường Phong, thản niên đáp:
- Không Dư Hận!
- Tốt lắm, bắt đầu từ lúc này, ngươi có tư cách có tên của mình.
Độc nhãn quái nhân gật đầu.
- Vào đi, sẽ có người dắt ngươi vào trong bảo.
Thiếu niên chắp tay với Độc nhãn quái nhân, không nhanh không chậm tiến vào trong.
Tên áo đen bên cạnh vừa dùng bút ghi ghi chép chép, vừa tự nhủ:
- Số hiệu hai trăm năm mươi bốn, Không Dư Hận, hai mươi miếng ngọc bài.
Đường Phong nghe được liền ngạc nhiên một lúc, tên thiếu niên gọi là Không Dư Hận lại có số hiệu là hai trăm năm mươi bốn, mà khi mình nhận ngọc bài, nếu như nhớ không nhầm thì có số hiệu là hai trăm năm mươi ba, nói cách khác, ngày đó sau khi mình rời đi, hắn cũng liền tới Ô Long bảo, thời gian so với mình chỉ kém có một chút.
Độc nhãn quái nhân quay đầu, híp mắt nhìn Đường Phong, nói:
- Thu hoạch như thế nào?
Đường Phong nhún vai một cái, đáp:
- Cũng tạm được.
Vừa nói, vừa lấy hết ngọc bài ra đặt vào trong tay đối phương.
Con mắt còn sót lại của Độc nhãn quái nhân nhất thời lóe lên ánh sáng kỳ dị, luôn miệng khen:
- Ta nói với thực lực của ngươi, muốn chém giết giành ngọc bài căn phải không hề khó khăn gì mà, để ta xem coi có bao nhiêu cái.
Cũng không biết tên già này rốt cuộc là có cái ý đồ chết tiệt gì, lúc đếm ngọc bài, giọng của lão ra rất lớn. Hơn nữa lấy cao thủ cỡ như lão, cần gì phải dùng biện pháp như vậy mà đếm? Chỉ cần quét mắt nhìn qua một cái liền có thể rõ ràng số lượng bao nhiêu.
Đến khi lão đếm tới cái thứ mười chín, Không Dư Hận đi đến cửa đột nhiên dừng bước, chẳng qua động tác của hắn rất nhỏ, ngay sau đó hắn đã tiếp tục bước lên trước một bước, dáng vẻ tựa như chưa hề dừng chút nào.
- Hai mươi!
Độc nhãn quái nhân lại dùng giọng nói cực kỳ khó nghe của lão mà hô lớn.
Không Dư Hận chợt dừng ngay lại, thân thể đứng thẳng tắp ngay tại chỗ.
- Hai mươi… mốt!
Mấy tiếng này vừa hô lên, vài tên mặc áo đen đứng ngay đó không khỏi ném ánh mắt kinh ngạc về phía Đường Phong, Không Dư Hận cũng quay đầu, nheo mắt nhìn về phía Đường Phong. Thần sắc tĩnh lặng như mặt nước rốt cục cũng bị ném xuống một cục gạch, hai mắt lộ ra nét khó có thể tin, còn có một tia cuồng nhiệt không thể nào nói được thành lời.
Hai mươi mốt, mấy chữ này vi diệu tới cực điểm, hoàn toàn khơi dậy sự háo thắng trong lòng Không Dư Hận.
Từ nhỏ đến lớn, hắn vĩnh viễn là kẻ mạnh nhất, là đối tượng mà kẻ khác phải vĩnh viễn sùng bái, không một ai có thể làm ra chuyện gì hơn hắn được, thế nhưng lúc này, đã có người như thế.
Hơn nữa, còn chỉ nhiều hơn một cái so với hắn!
Nhận thấy ánh mắt Không Dư Hận, khóe miệng Đường Phong khẽ nhếch lên, nhìn hắn một cái, ngay lúc ánh mắt hai người va chạm giữa không trung, đôi mắt đang nheo lại của Không Dư Hận bỗng mở toang, trong con ngươi tràn ngập thần sắc kỳ dị.
Hắn không nói gì, nhưng Đường Phong cảm thấy rõ ràng ý tứ trong lòng hắn. Hắn đây là muốn mình đánh cuộc, dùng cái này để chứng minh không hề thua kém gì so với mình.
Hà tất phải thế? Đường Phong cười khổ một cái, dời mắt đi chỗ khác.
Trên mặt Độc nhãn quái nhân treo một nụ cười hả hê mà khi người khác nhìn vào chỉ muốn nện một cái cho bõ ghét, lão kiễng chân vỗ vỗ bả vai Đường Phong, nhìn như đang khen ngợi hắn nhưng kỳ thực là rắp tâm hãm hại người:
- Chúc mừng,tiểu gia hỏa à, ngươi đã phá vỡ kỷ lục!
Câu này cứ như tát thẳng một cái vào mặt Không Dư Hận, sắc mặt hắn có chút méo mó.
Độc nhãn quái nhân tiếp tục rưới dầu lên lửa:
- Không hổ là người Tiếu Nhất Diệp nhìn trúng, đúng là không tầm thường!
Ngay lập tức, Đường Phong bỗng nhiên cảm thấy một cổ sát khí trực tiếp từ phía Không Dư Hận ép thẳng về phía mình, cảm giác đó rét căm căm, khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Cho dù Đường Phong kiếm được nhiều hơn hắn một miếng ngọc bài, hắn chẳng qua cũng chỉ bị khơi dậy lòng háo thắng mà thôi, thế nhưng ngay khi Độc nhãn quái nhân nói ra tên của Tiếu Nhất Diệp, ánh mắt Không Dư Hận liền thay đổi, trở nên hằn thù, cứ như Đường Phong đột nhiên biến thành kẻ thù của hắn vậy.
- Ngươi cố ý a?
Đường Phong lạnh lùng nhìn Độc nhãn quái nhân.
Lão già giả ngây thơ, đáp:
- Cố ý cái gì cơ?
- Ta còn chưa bước qua cổng Ô Long bảo, ngươi đã kiếm ngay ra được một kẻ thù cho ta, có ý gì?
Đường Phong cười lạnh.
Độc nhãn quái nhân cười hắc hắc:
- Ở chỗ này tất cả mọi người đều là kẻ thù của ngươi, không phải là ta nói mà thành được. Hơn nữa, có cạnh tranh mới có thể trở nên mạnh mẽ, không phải sao? Mà ta cũng muốn nói cho ngươi biết một sự thật, ở đây mà nhắc tới tên Tiếu Nhất Diệp thì đúng là không hề tốt lành gì. Như tên vừa rồi, nghe nói lúc trong cung hắn bị đánh cho một trận rất thảm, thiếu chút thì chết. Ừm, kẻ bị Tiếu Nhất Diệp hành hạ qua không phải là ít, cho nên ngươi ngàn vạn lần đừng có nói cho người khác biết là Tiếu Nhất Diệp đã từng truyền thụ qua cho ngươi mấy chiêu bản lĩnh, như vậy rất có thể sẽ kéo tới rất nhiều kẻ thù.
Đường Phong tức giận nhìn hắn, nhưng lại không thể làm gì. Bản thân vào Ô Long bảo này, chính là muốn so chiêu với đám cao thủ xuất sắc nhất trên đời, nếu không phải vì bận tâm tới điểm này, Đường Phong sớm đã lật mặt, trực tiếp hạ sát thủ, giết mấy người rồi bỏ trốn rồi.
- Tốt lắm, lời nhảm chớ nói nhiều, nói cho ta biết tên của ngươi?
Độc nhãn quái nhân mở miệng hỏi.
Đường Phong hít sâu một hơi, cố gắng làm cho tâm tình của mình trở nên bình thản một chút, mở miệng đáp:
- Đường Môn!
- Ừm, ghi vào đi.
Độc nhãn quái nhân ra lệnh cho tên áo đen bên cạnh.
Tác giả :
Mạc Mặc