Vô Thường
Chương 241: Câu cá! (thượng)
- Thời hạn ba ngày, ta chỉ còn tối nay mà thôi, ngày mai nếu ra không đoạt được hai khối ngọc bài khác.
- Không phải ngươi nói có thể sẽ bị mang đến Đại Tuyết Cung làm đệ tử tầng dưới chót nhất sao?
- Cũng có thể sẽ trực tiếp bị giết chết. Hơn nữa ta cũng không muốn đi Đại Tuyết Cung, ta chỉ muốn đi Ô Long Bảo! Với tình trạng hiện tại của ta, nếu buổi tối ra ngoài, chắc chắn sẽ bị người khác cướp đoạt ngọc bài, căn bản không thể đánh thắng được người khác. Cho nên ta hi vọng ngươi có thể giúp ta, ngươi là người duy nhất ta biết ở nơi này.
Thời điểm nói nhưng lời này, trong con ngươi của Hà Hương Ngưng mang theo một chút cầu khẩn và thống khổ.
Dường như nàng coi cầu xin sự thương hại của người khác là một loại si nhục.
Đường Phong còn chưa kịp trả lời, Hà Hương Ngưng đã nói tiếp:
- Ngươi đừng vội cự tuyệt hay đáp ứng. Tình trạng của ta hiện tại mặc dù không thể so với thời kỳ toàn thịnh nhưng ít nhất cũng không trở thành gánh nặng cho ngươi. Hơn nữa ta đã ở nơi này hai ngày rồi, ta quen thuộc chiến trường bên ngoài hơn người một chút, nếu ngươi có thể mang theo ta, mặc dù số lượng ngọc bài cần kiếm sẽ gấp đôi, nhưng cũng có một chút trợ giúp đối với ngươi!
Dừng một chút, Hà Hương Ngưng lại nói:
- Nếu như gặp tình huống quá nguy hiểm ta sẽ không làm vướng chân ngươi, ngươi hoàn toàn có thể bỏ mặc ta.
Ý của Hà Hương Ngưng rất rõ ràng, nàng chỉ còn một ngày thời gian để cướp hai khối ngọc bài, cũng chính là tối này. Nếu gặp phải địch nhân cường đại, Đường Phong hoàn toàn có thể vứt bỏ nàng, vứt nàng cho địch nhân sau đó chạy trốn.
Nàng đã hạ thấp điều kiện của mình xuống hết mức, chỉ mong Đường Phong có thể mang theo nàng.
- Mà thù lao…
Hà Hương Ngưng chậm rãi cúi đầu xuống, hai vai run rẩy, sau đó tự đưa tay giải khai quần áo bụi bặm nát nhàu, thậm chí có chút bản thỉu dơ dáy trên người, để lộ ra hai đầu vai trắng như tuyết:
- Bắt đầu từ bây giờ đến lúc màn đêm buông xuống, ta.. ..sẽ là của ngươi!
Lời này Hà Hương Ngưng phải dùng dũng khí rất lớn mới nói được ra khỏi miệng, đôi môi vốn đã trắng bệch bị nàng cắn đến mức chảy máu. Nếu không phải bị dồn đến bước đường cùng, nếu không phải cừu hận lúc nào cũng khắc sâu vào trong xương tủy giúp nàng đứng vững, có lẽ nàng đã hết hi vọng sinh tồn.
So sánh với việc báo thù, nàng có thể bỏ qua tất cả, bao gồm chính thân thể của mình.
Sau khi nói ra nhưng lời này, Hà Hương Ngưng cúi gằm mặt xuống tận ngực, căn bản không dám nhìn Đường Phong. Trong nhưng năm tháng trường thành, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày bản thân mình sẽ nói ra một lời như thế.
Đường Phong không khỏi cười khổ một tiếng, hắn cũng không nghĩ tới giao dịch mà Hà Hương Ngưng nói lại là cái này. Bắt đầu từ bây giờ đến khi màn đêm buông xuống ít nhất cũng có hai canh giờ, mà hai canh giờ đủ để Đường Phong làm ra rất nhiều chuyện, nếu như hắn muốn.
Đường Phong từ từ quay trở lại trong phòng, đứng trước mặt Hà Hương Ngưng, nữ nhân này vốn đang ngồi trên giường, lúc này cũng giật mình mà lùi lại phía sau, giãn khoảng cách giữa mình và Đường Phong. Nàng ngầng đầu nhìn Đường Phong nói:
- Nếu ngươi đáp ứng, ta sẽ không phản kháng bất cứ điều gì, nếu như ngươi không đáp ứng, vậy hiện tại ngươi có thể đi ra ngoài, ta không muốn thấy bất cứ ánh mắt cười nhạo và khinh bỉ nào.
Khóe miệng Đường Phong co quắp một chút rồi hắn từ từ đưa tay ra. Hà Hương Ngưng nhìn Đường Phong chằm chằm, thân thể không nhịn được run run muốn tránh né hắn, nhưng lại cường chế bản thân phải ngồi im ở đó. Nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, không hề có bất cứ động tác phản kháng nào.
Nhưng làm cho nàng kinh ngạc, y phục vốn đã bị bản thân nàng giải khai lại trở về trên người nàng, che đi phần da thịt lộ ra bên ngoài.
Nghi ngờ mở mắt ra, Hà Hương Ngưng muốn biết nam nhân trước mặt rốt cục muốn làm gì.
- Thân thể của ngươi không phải thứ đem ra để giao dịch, là một nữ nhân, ngươi phải biết bảo vệ thân thể của mình!
Đường Phong thản nhiên nói.
- Còn nữa, cho dù ta đáp ứng ngươi nhưng chắc gì buổi tối có thể giúp ngươi đoạt được hai khối ngọc bài? Có thể ta cũng không là gì ở nơi này, chạy ra bên ngoài có thể là đi chịu chết!
Thân thể đang căng thẳng của Hà Hương Ngưng mềm nhũn ra:
- Ta không có sự lựa chọn nào khác.
- So với nhưng người xa lạ khác, ta chỉ có thể tin tưởng ngươi.
- Nếu quả thật là như vậy, ngươi không hối hận sao? Sự trong sạch của mình bị chà đạp, sau đó còn không đạt được mục đích.
Hà Hương Ngưng sửng sốt, nàng rất khó tưởng tượng, nếu thật sự có chuyện như vậy xảy ra, vậy sau đó mình sẽ như thế nào, đến lúc đó chắc hẳn mình cũng không còn ý niệm muốn sống sót trong đầu đi.
- ngươi đi đi!
Hà Hương Ngưng hai tay bưng kín khuôn mặt, lời nói cực kỳ tỉnh táo:
- Coi như vừa rồi ta chưa nói gì!
-Đi?
Đường Phong cười một tiếng.
- Không phải ngươi nói bắt đầu từ bây giờ đến lúc màn đêm buông xuống ngươi sẽ là của ta sao?
Hà Hương Ngưng bỗng nhiên ngẩng đầu, có chút vui mừng lại có chút chua xót nhìn Đường Phong:
- ngươi... .đáp ứng?
- Xem như thế đi, bản thân ta cũng có thân nhân đã từng bị người khác làm tổn thương, nhưng cũng không nghiêm trọng như ngươi. Bản thân ta cũng đã đi tìm cừu nhân để báo thù, cho nên ta hiểu rõ tâm trạng của ngươi.
Chủ yếu là nữ nhân này rất kiên định và quật cường, làm xúc động đến lòng trắc ẩn của Đường Phong, nhất là ánh mắt lúc nào cũng cháy rực ngọn lửa báo thù kia. Lè ra nàng không phải là người như vậy, nhưng cuộc sống tàn khốc lại làm nàng trở thành như vậy.
- Cảm ơn ngươi!
Hà Hương Ngưng cảm kích nói.
- Đi thôi!
Đường Phong vẫy vẫy tay với nàng.
- Đi đâu?
Hà Hương Ngưng nghi ngờ hỏi.
- ngươi không làm…
Còn chưa nói hết lời sắc mặt Hà Hương Ngưng đã đỏ lên.
- ngươi cho rằng ta đáp ứng ngươi bởi vì cái thù lao kia? Đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, ta cũng không có ý làm nhục ngươi. Thực ra nếu ngươi không ăn mặc như vậy khẳng định cũng là một mỹ nữ.
- Vậy bây giờ chúng ta đi đâu? Trời còn chưa tối, tất cả đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức.
- Nếu ngươi đã nói ngươi là của ta, vậy phải nghe theo ta sắp xếp.
Đường Phong lạnh lùng nói.
Hà Hương Ngưng ồ một tiếng, ngoan ngoãn đứng lên đi theo Đường Phong.
Đi ra khỏi khách sạn, hai người cùng đến một tiệm y phục. Y phục trên người Hà Hương Ngưng đã bị hư hao trong cuộc chiến đấu đêm qua, nhìn vào chỉ thấy toàn tro bụi và vết rách, không đổi một bộ y phục khác thật khó mà ra ngoài gặp người.
Vật tư cuộc sống ở nơi này rất phong phú, mặc dù không có nhưng y phục chất liệu đặc biệt tốt, nhưng hình thức cũng không đến nỗi nào, nhưng y phục có thể mua được ở bên ngoài trong này đều có.
Đường Phong đổi cho Hà Hương Ngưng một bộ y phục nữ nhân mà không phải giống như thứ rộng thùng thình mà trước kia nàng mặc. Khi mặc y phục hoàn hảo đâu đấy rồi, cả người Hà Hương Ngưng đều có chút không được tự nhiên, nhăn nhăn nhó nhó đứng trước mặt Đường Phong.
Đường Phong cười thầm không dứt, bây giờ nhìn nàng quả thật có chút quái dị, bởi vì tro bụi trên mặt nàng cũng chưa lau đi, thật giống như một con mèo từ trong đống bùn ra, đầu tóc cùng lộn xộn rối mù, trái ngược hoàn toàn với y phục đẹp đẽ ngăn nắp trên người, làm cho người ta có một cảm giác xung đột mãnh liệt.
-o0o-
Đường Phong lại tới của hàng bán son phấn mua một vài thứ ném sang cho nàng. Lúc nhận lấy son phấn Đường Phong đưa, khuôn mặt nàng xuất hiện đủ các sắc thái, nhăn nhó nói:
- Ta... .hiện tại ta không cần thứ này, ngươi đưa cho ta thứ này để làm gì?
- Cầm lấy, sẽ có chỗ dùng.
Một câu nói của Đường Phong làm cho nàng trực tiếp im lặng, ai bảo nàng nói rằng nàng là của hắn, hiện tại chỉ có thể để mặc cho Đường Phong hành hạ.
Mua sắm tất cả nhưng thứ cần thiết xong hai người liền trở về khách sạn, sai người mang nước nóng tới, Đường Phong bảo Hà Hương Ngưng tắm rửa sạch sẽ, sau đó lại đi ra ngoài chờ đợi.
Sau nửa canh giỜ, Hà Hương Ngưng mở cửa phòng ra, bên trong phòng truyền tới thanh âm yếu ớt của nàng:
- Ta tắm xong rồi.
Sau khi Đường Phong đi vào, nhìn nàng đánh giá từ trên xuống dưới một lần, mở miệng nói:
- Thế này mới giống một nữ nhân chứ.
Sau khi Hà Hương Ngưng tắm rửa sạch sẽ, lại mặc một bộ quần áo mới hoàn hảo, hình tượng đã hoàn toàn bất đồng với lúc trước. Muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, lúc trước nàng giả trang trông giống như một dã nhân vậy.
Cho dù là khuôn mặt thuần chất của nàng, không một chút son phấn nhưng cùng vô cùng xinh đẹp.
- Son phấn ta đưa cho ngươi đâu? Không dùng được sao?
Đường Phong hỏi.
Hà Hương Ngưng nhướng mày:
- Nhưng thứ đó có mùi thơm, bên ngoài chiến trường có thể làm cho chúng ta bị bại lộ vị trí.
- Đúng là muốn bại lộ vị trí của chúng ta, như vậy mới dẫn cá cắn câu được.
- Ngươi chắc chứ? Nơi này quả thật có mấy tên vô cùng lợi hại.
Hà Hương Ngưng hỏi.
- Không nắm chắc, nhưng thành sự tại nhân mà.
Đường Phong nhún vai một cái nói.
Hà Hương Ngưng cứng họng, nàng đột nhiên phát hiện, nàng kết đội với nam nhân mà nàng không biết rõ này rốt cục có phải là một lựa chọn chính xác hay không?
Nhưng hiện tại đổi ý cùng đã muộn, chỉ còn một canh giờ nữa là trời tối, Hà Hương Ngưng cũng không có cơ hội đi tìm nhưng người khác giúp mình. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể đồng ý yêu cầu của Đường Phong, lấy phấn son bôi loạn lên mặt một chút.
Chuẩn bị tất cả xong xuôi, Đường Phong mới đem theo Hà Hương Ngưng ra khỏi khách sạn.
- Tối qua ngươi chiến đấu ở nơi nào? Mang ta tới đó.
- Trời còn chưa tối đã đi sao?
- Ta tới đó trước để thăm dò địa hình hoàn cảnh một chút.
Hà Hương Ngưng gật đầu, nghĩ thầm nam nhân này vẫn còn có chút cẩn thận.
Trải qua một đêm ác chiến, thương thế trên người nàng mặc dù không trí mạng nhưng cùng ảnh hưởng tới lực chiến đấu của bản thân, nếu như cử động quá mạnh thì vết thương sẽ rách ra, hơn nữa thể lực và tinh thần của nàng cùng chưa hồi phục tới đỉnh phong, cho nên tốc độ của nàng cũng không nhanh.
Qua thời gian một nén nhang, Hà Hương Ngưng mới đưa Đường Phong tới nơi hôm qua nàng chiến đấu, hai người lại cùng nhau nấp vào trong một căn nhà cũ nát, Đường Phong chỉ về phía trước hỏi:
- Hôm qua ngươi đánh ở nơi này?
Nơi này là thành tây, phía trước là một quảng trường rộng lớn, một khoảng đất lớn trống rỗng, quảng trường do từng phiến đá xếp cạnh nhau mà thành, dài khoảng mười trượng, rộng bảy tám trượng, cách mặt đất cũng tới hai xích.
Phía trên từng phiến đá, khắp nơi đều là nhưng vết máu đã khô, hẳn là do cuộc chiến đêm qua lưu lại.
Nơi này cũng là một địa phương tốt để chiến đấu, không giống nhưng nơi khác, khắp nơi đều là tường đổ nhà nát, ít ra quảng trường này không có chướng ngại vật gì gì đó ảnh hưởng đến cuộc chiến.
- Vậy chúng ta sẽ câu cá ở chỗ này.
Đường Phong gật gật đầu nói.
- Câu cá?
- Ôm cây đợi thỏ!
Đường Phong đưa tay tới bên cạnh Hà Hương Ngưng vẩy vẩy vài cái, lại hít hít vài hơi, sau đó mở miệng nói:
- Mùi thơm này chắc cũng đủ để hấp dẫn vài tên gia hỏa tâm địa bất lương nha.
- Phương pháp này có quá mạo hiểm hay không?
Hà Hương Ngưng vẫn còn chút lo lắng, nếu như câu tới một con cá còn dễ dàng, đánh một người thì không có vấn đề gì, nhưng sợ là hấp dẫn tới lượng cá lớn, đến lức đó câu cá không được còn bị cá lôi xuống nước thì thật là không xong.
- Nếu ngươi đã làm giao dịch với ta, vậy bây giờ chỉ có thể tin tưởng ta.
Đường Phong nhếch miệng cười một chút, vỗ vỗ đầu vai của nàng nói:
- ngươi chờ ở đây một chút, ta đi xem xét phụ cận.
Sau khi nói xong, Đường Phong bước ra khỏi gian phòng đổ nát, đi dạo xung quanh một vòng. Thật ra nơi này cũng không có gì để xem xét, khắp nơi là nhưng căn phòng bỏ hoang, cũng rất thích hợp cho việc ẩn núp. Khó khăn khi chiến đấu ở nơi này còn khó hơn nhưng chỗ khác gấp mấy lần.
bởi vì nhưng căn phòng đổ nát này chính là một màn che tốt nhất, có thể trở thành chỗ ẩn thân của địch nhân.
Màn đêm từ từ phủ xuống, giống như một đầu mãnh thú ngủ say tỉnh dậy trong Diêm Thành, huyết tẩy màn đêm, tạo thành một bức màn chắn tự nhiên cho nhưng kẻ hoạt động về đêm.
Tinh thần Hà Hương Ngưng căng thẳng, hai bàn tay đầy mồ hôi. Thành hay bại chỉ trong tối nay, nếu như không đoạt được hai khối ngọc bài thì không vào được Ô Long Bảo, không vào được Ô Long Bảo thì bản thân mình còn có ý nghĩa gì để sống?
Bốn phía phảng phất truyền tới tiếng bước chân người, còn có tiếng tay áo phần phật trong gió, thậm chí cách đó không xa còn có thanh âm kêu la thảm thiết của ai đó trước khi chết, hẳn là đã có người ra khỏi thành sau đụng nhau và chiến đấu. ở một nơi vô cùng nguy hiểm như thế này, cho dù một chút lơ là cũng có thể làm cho bản thân rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Nàng cố gắng thu hồi nhưng âm thanh do mình phát ra, co rúc thân thể của mình trong một góc phòng, cố gắng không để người khác phát hiện ra tung tích của mình.
Bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ xuống, hảo nam nhân gọi là Đường Môn kia vẫn còn chưa trở lại, trong lòng Hà Hương Ngưng dần dần dâng lên một dự cảm bất an.
Hắn.. ..có thể tín nhiệm được sao? Hắn có nguyên ý giúp mình đối phó với địch nhân, đoạt hai khối ngọc bài hay không? Hay là nhưng tiếng kêu la vừa rồi chính là của hắn, bản thân hắn cùng gặp phải độc thủ rồi?
Càng mong thì trong lòng nàng càng phiền nào, Hà Hương Ngưng hung hăng lắc đầu, cố gắng bình phục tâm tình của mình.
Bỗng nhiên, từ phía sau truyền tới một cỗ gió nhẹ, Hà Hương Ngưng quá sợ hài quay đầu nhìn về phía sau. Không đợi nàng đâm trường kiếm trong tay ra, âm thanh của Đường Phong đã truyền tới:
- Là ta.
Hà Hương Ngưng thả lỏng toàn thân, nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nàng cũng không biết vì sao mình lại như vậy, ở một chỗ đợi một nam nhân mà mình mới quen chưa được một ngày, hết lần này tới lần khác nàng lại cảm thấy vô cùng an toàn. Mặc dù nàng cũng không biết thực lực của hắn ra sao, tại sao nàng lại có thể thả lòng tâm thần khi ở cạnh hắn nhu vậy?
Cảnh giới cũng không có nghĩa là thực lực, mãc dù hắn chỉ là Huyền giai, nhưng nếu thật sự giao chiến.... Hà Hương Ngưng dám khẳng định, nàng không phải đối thủ của hắn. Chẳng lẽ nam nhân trời sinh đã có thể tạo cho người ta cảm giác an toàn?
- Thiếu chút nữa lạc đường.
Đường Phong giải thích.
- Nơi này tứ phía đều giống nhau.
- Ta vừa nghe được thanh âm chiến đấu phía bên kia, bây giờ chúng ta phải làm sao?
Hà Hương Ngưng không hề nói nhảm bất cứ gì, trực tiếp tiến vào chủ đề chính.
Chương 242: Oan gia ngõ hẹp.
- Ta chờ ở đây, ngươi đi ra ngoài đứng trên quảng trường.
Đường Phong đưa tay chỉ vào quảng trường trước mặt.
- Như vậy quá lộ liễu.
Hà Hương Ngưng thất sắc nói, trên một quảng trường trống rỗng, nếu bản thân đứng trên đó tuyệt đối sẽ trở thành mục tiêu công kích của người khác.
- Chúng ta muốn câu cá, vậy không có mồi làm sao câu?
Vẻ mặt Đường Phong phong khinh vân đạm mở miệng nói.
- ngươi chỉ còn lại một đêm đúng không? Nếu chúng ta cũng giống như nhưng người khác, giống như con mèo núp một chỗ không thèm ra, dù thế nào cũng không thể tìm được, chỉ có dùng mồi như bọn chúng ra ngoài mới được.
Hà Hương Ngưng nhìn Đường Phong một lúc lâu, sau đó mới nói:
- Xem ra ta chỉ có thể tin tưởng ngươi.
Hắn nói không sai, tất cả nhưng người ở đây, công phu ẩn núp đều rất cao, nếu tất cả đều cẩn thận ẩn giấu đi, nàng cũng không cho rằng có thể tìm được họ. Diêm Thành lại lớn nư vậy, mấy trăm người phát tán ra toàn thành, vậy mỗi chỗ cũng không được mấy người, tìm kiếm lại càng khó khăn. Chỉ có đem bản thân làm mồi nhử, dẫn dụ địch nhân tấn công mình, như vậy mới có hi vọng xử lý địch nhân.
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?
- Đi đi, nếu bây giờ chúng ta đã kết thành đội, ta sẽ không để cho ngươi gặp nguy hiểm.
Đường Phong nói.
- Hi vọng là như vậy.
Hà Hương Ngưng hít vào một hơi thật sâu, từ từ đứng lên đi ra khỏi nơi ẩn thân.
- Khoan đã, cầm lấy cái này.
Đường Phong đưa tay rút thanh nhuyễn kiễm giắt ở hông đưa cho đối phương:
- Vũ khí của ngươi hình như đã bị hư hao không ít.
Hà Hương Ngưng cúi đầu nhìn thanh trường kiếm đầy lỗ thủng của mình, do dự một chút rồi nhận lấy thanh nhuyễn kiếm của Đường Phong, cảm nhận tính chất của nhuyễn kiếm một chút, nàng thất thanh nói:
- Cương binh?
Thanh nhuyễn kiếm thoạt nhìn không thu hút chút nào lại là một thanh cương binh! nam nhân này lại tiện tay đưa một thanh cương binh cho mình sử dụng, trong lòng Hà Hương Ngưng nhàn nhạt cảm động, đã thật lâu rồi, đã thật lâu không có loại cảm giác được quan tâm này.
- Tạ ơn, nếu ta còn sống, ta sẽ đem nó hoàn hảo không tổn hao gì trả lại cho ngươi.
Sau khi nói xong, Hà Hương Ngưng từ từ đi tới phía trên quảng trường.
Dưới bóng đêm mông lung, nữ nhân tràn đầy thù hận mang theo thân ảnh gầy yếu đi tới phía trước. Đường Phong xoa bóp cổ tay vài cái rồi lại thở dài, cõi đời này có quá nhiều người, quá nhiều chuyện tình làm cho người ta tiếc hận, Đường Phong không phải là hạng người thiện lương gì, chỉ là hắn cũng cần phải đoạt lệnh bài, vậy thì thuận tay giúp nàng đoạt lấy hai cái thì có sao.
Hà Hương Ngưng đi tới giữa quàng trường liền trực tiếp ngồi xuống, quảng trường lớn như vậy chỉ có một thân ảnh trơ trọi, dĩ nhiên là rất có khả năng sẽ hấp dẫn nhưng người khác tới đây, nhất là trong không khí còn lan truyền mùi vị của son phấn.
Những nam nhân cùng hung cực ác đều men theo mùi son phấn phát tán ra, từ từ đi tới nơi này.
Hà Hương Ngưng ngồi giữa quàng trường ước chừng thời gian nửa nén nhang, bất chợt có một nam nhân thấp bé mập mạp nhảy lên đài cao, đứng cách nàng bảy tám trượng, âm trầm nhìn tới.
Hà Hương Ngưng mở mắt đứng lên, động tác quá mạnh mẽ làm cho vết thương trên người nàng rách ra. Kìm không được đau đớn nàng đưa tay ôm lấy bụng mình, trên mặt lộ ra thần sắc có chút thống khổ.
- nữ nhân? Cư nhiên là một nữ nhân!
nam nhân đứng trên đài cao đột nhiên nở nụ cười:
- Hơn nữa còn không biết sống chết bôi son phấn.
Hà Hương Ngưng biến ắc, nghĩ thầm hòng bét, kế hoạch này quả nhiên quá mại mạo hiểm rồi, nam nhân đối diện này chính là một trong nhưng người đã giao thủ cùng mình đêm qua, mà khẳng định không phải chỉ có một mình hắn ở nơi này, hắn còn có mấy đồng bạn nữa. Nếu hắn xuất hiện ở nơi này, không lý nào đồng bạn của hắn lại không có ở phụ cận, chỉ là bọn chúng ẩn núp ở nơi nào đó mà thôi.
nam nhân kia cười lên ha hả:
- Xem ra tối nay chẳng nhưng có thể thu hoạch được một khối ngọc bài mà còn có thể nếm thử tư vị nữ nhân, ta thật là yêu chết nơi này rồi.Tới đây để cho ta nhìn xem, là mỹ nữ hay là sửu nữ!
Vừa dứt lời, thân thể mập lùn giống như một con gió vọt tới bên cạnh Hà Hương Ngưng.
Hắn rất thấp, thân hình cũng rất mập mạp, nhưng tốc độ lại không hề chậm.
Trong nháy mắt vọt tới bên cạnh Hà Hương Ngưng, một cái tay của hắn trực tiếp trảo về phía ngực nàng.
Hà Hương Ngưng lập tức vung nhuyễn kiếm trong tay, chém một kiếm về phía tay tên mập lùn, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể lùi về phía sau ba bước, ngoài miệng nói:
- Không nên hung dữ như vậy chứ. Trong đêm tối như vậy, ngươi lại bôi đầy son phấn, đứng một mình ở nơi này không phải là muốn đợi nam nhân tới giày xéo ngươi sao? Tại sao lại phản kháng chứ? Ngoan ngoãn nằm xuống để cho đại gia cưng chiều, lúc đại gia cao hứng có thể sẽ không giết ngươi, chỉ cần ngọc bài của ngươi là được.
Vừa nói xong, tên mập lùn lại nhướng mày, nghi hoặc nói:
- Sao nhìn ngươi lại có chút quen quen.
Hà Hương Ngưng hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến hắn. Hôm nay nàng đổi một thân y phục nữ nhân, lại trang điểm một chút, cộng thêm trời đã tối, bóng đêm mông lung nên nam nhân đối diện này tự nhiên sẽ cảm thấy quen mặt mà không nhận ra nàng.
- Không sao cả, chỉ cần bẻ hết gai của ngươi là có thể giày xéo được ngươi rồi, hơn nữa rất vinh hạnh cho ngươi biết, ngươi là nữ nhân thứ ba ta gặp được ở nơi này. Lúc trước các nàng cũng phản kháng nhưng kết cục cuối cùng chẳng phải là bị ta giày xéo mà chết.
Vừa nói, tên mập lùn vừa triển khai công kích.
- Cầm thú!
Hà Hương Ngưng tức giận mắng một tiếng, nhuyễn kiếm trên tay như bão táp đâm ra, đồng thời trong lòng nàng cầu nguyện nam nhân tên là Đường Môn kia ngàn vạn không nên xuất thủ vào lúc này, nếu không sẽ đả thảo kinh xà. Bất quá làm cho lòng nàng cảm thấy bất an, Đường Môn thật sự sẽ không xuất thủ, để một mình nàng chiến đấu.
Đánh được một lát, nam nhân mập lùn bừng tỉnh đại ngộ. Y phục của Hà Hương Ngưng có thể khác đi, nhưng chiêu thức lại không thay đổi, qua máy chiêu nam nhân mập lùn liền nở nụ cười:
- Hóa ra là ngươi! ngươi lại là một nữ nhân! Đêm qua để ngươi chạy mất, không nghĩ tới hôm nay ngươi lại tự dẫn xác đến. Các huynh đệ, ra đi, nữ nhân này chính là tên bị chúng ta đánh trọng thương bỏ chạy đêm qua, lúc này nàng đã không có năng lực để chạy nữa rồi.
nam nhân mập lùn cũng hết cách rồi, nữ nhân này mặc dù là Huyền giai, nhưng thanh nhuyễn kiếm trên tay nàng vô cùng sắc bén, sát chiêu vô cùng vô tận, làm cho hắn căn bản không cách nào áp sát, chi vào một mình hắn không biết bao lâu mới có thể đánh thắng được đối phương. Hơn nữa, đêm qua nữ nhân này bộc phát ra lực lượng cương tâm cùng để cho bọn chúng chịu không ít thiệt thòi, cho nên hắn phải kêu gọi các huynh đệ đang núp xung quanh tới.
nam nhân mập lùn vừa dứt lời, một chuỗi tiếng động liên tục vang lên, từ bốn phía bay ra mấy đạo thân ảnh, có tới tận năm người.
Trong nháy mắt năm người này đã đứng trên quảng trường, bao vây Hà Hương Ngưng ở giữa, ánh mắt tất cả bọn chúng đều hèn mọn nhìn chòng chọc Hà Hương Ngưng.
- Không phải ngươi nói có thể sẽ bị mang đến Đại Tuyết Cung làm đệ tử tầng dưới chót nhất sao?
- Cũng có thể sẽ trực tiếp bị giết chết. Hơn nữa ta cũng không muốn đi Đại Tuyết Cung, ta chỉ muốn đi Ô Long Bảo! Với tình trạng hiện tại của ta, nếu buổi tối ra ngoài, chắc chắn sẽ bị người khác cướp đoạt ngọc bài, căn bản không thể đánh thắng được người khác. Cho nên ta hi vọng ngươi có thể giúp ta, ngươi là người duy nhất ta biết ở nơi này.
Thời điểm nói nhưng lời này, trong con ngươi của Hà Hương Ngưng mang theo một chút cầu khẩn và thống khổ.
Dường như nàng coi cầu xin sự thương hại của người khác là một loại si nhục.
Đường Phong còn chưa kịp trả lời, Hà Hương Ngưng đã nói tiếp:
- Ngươi đừng vội cự tuyệt hay đáp ứng. Tình trạng của ta hiện tại mặc dù không thể so với thời kỳ toàn thịnh nhưng ít nhất cũng không trở thành gánh nặng cho ngươi. Hơn nữa ta đã ở nơi này hai ngày rồi, ta quen thuộc chiến trường bên ngoài hơn người một chút, nếu ngươi có thể mang theo ta, mặc dù số lượng ngọc bài cần kiếm sẽ gấp đôi, nhưng cũng có một chút trợ giúp đối với ngươi!
Dừng một chút, Hà Hương Ngưng lại nói:
- Nếu như gặp tình huống quá nguy hiểm ta sẽ không làm vướng chân ngươi, ngươi hoàn toàn có thể bỏ mặc ta.
Ý của Hà Hương Ngưng rất rõ ràng, nàng chỉ còn một ngày thời gian để cướp hai khối ngọc bài, cũng chính là tối này. Nếu gặp phải địch nhân cường đại, Đường Phong hoàn toàn có thể vứt bỏ nàng, vứt nàng cho địch nhân sau đó chạy trốn.
Nàng đã hạ thấp điều kiện của mình xuống hết mức, chỉ mong Đường Phong có thể mang theo nàng.
- Mà thù lao…
Hà Hương Ngưng chậm rãi cúi đầu xuống, hai vai run rẩy, sau đó tự đưa tay giải khai quần áo bụi bặm nát nhàu, thậm chí có chút bản thỉu dơ dáy trên người, để lộ ra hai đầu vai trắng như tuyết:
- Bắt đầu từ bây giờ đến lúc màn đêm buông xuống, ta.. ..sẽ là của ngươi!
Lời này Hà Hương Ngưng phải dùng dũng khí rất lớn mới nói được ra khỏi miệng, đôi môi vốn đã trắng bệch bị nàng cắn đến mức chảy máu. Nếu không phải bị dồn đến bước đường cùng, nếu không phải cừu hận lúc nào cũng khắc sâu vào trong xương tủy giúp nàng đứng vững, có lẽ nàng đã hết hi vọng sinh tồn.
So sánh với việc báo thù, nàng có thể bỏ qua tất cả, bao gồm chính thân thể của mình.
Sau khi nói ra nhưng lời này, Hà Hương Ngưng cúi gằm mặt xuống tận ngực, căn bản không dám nhìn Đường Phong. Trong nhưng năm tháng trường thành, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày bản thân mình sẽ nói ra một lời như thế.
Đường Phong không khỏi cười khổ một tiếng, hắn cũng không nghĩ tới giao dịch mà Hà Hương Ngưng nói lại là cái này. Bắt đầu từ bây giờ đến khi màn đêm buông xuống ít nhất cũng có hai canh giờ, mà hai canh giờ đủ để Đường Phong làm ra rất nhiều chuyện, nếu như hắn muốn.
Đường Phong từ từ quay trở lại trong phòng, đứng trước mặt Hà Hương Ngưng, nữ nhân này vốn đang ngồi trên giường, lúc này cũng giật mình mà lùi lại phía sau, giãn khoảng cách giữa mình và Đường Phong. Nàng ngầng đầu nhìn Đường Phong nói:
- Nếu ngươi đáp ứng, ta sẽ không phản kháng bất cứ điều gì, nếu như ngươi không đáp ứng, vậy hiện tại ngươi có thể đi ra ngoài, ta không muốn thấy bất cứ ánh mắt cười nhạo và khinh bỉ nào.
Khóe miệng Đường Phong co quắp một chút rồi hắn từ từ đưa tay ra. Hà Hương Ngưng nhìn Đường Phong chằm chằm, thân thể không nhịn được run run muốn tránh né hắn, nhưng lại cường chế bản thân phải ngồi im ở đó. Nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, không hề có bất cứ động tác phản kháng nào.
Nhưng làm cho nàng kinh ngạc, y phục vốn đã bị bản thân nàng giải khai lại trở về trên người nàng, che đi phần da thịt lộ ra bên ngoài.
Nghi ngờ mở mắt ra, Hà Hương Ngưng muốn biết nam nhân trước mặt rốt cục muốn làm gì.
- Thân thể của ngươi không phải thứ đem ra để giao dịch, là một nữ nhân, ngươi phải biết bảo vệ thân thể của mình!
Đường Phong thản nhiên nói.
- Còn nữa, cho dù ta đáp ứng ngươi nhưng chắc gì buổi tối có thể giúp ngươi đoạt được hai khối ngọc bài? Có thể ta cũng không là gì ở nơi này, chạy ra bên ngoài có thể là đi chịu chết!
Thân thể đang căng thẳng của Hà Hương Ngưng mềm nhũn ra:
- Ta không có sự lựa chọn nào khác.
- So với nhưng người xa lạ khác, ta chỉ có thể tin tưởng ngươi.
- Nếu quả thật là như vậy, ngươi không hối hận sao? Sự trong sạch của mình bị chà đạp, sau đó còn không đạt được mục đích.
Hà Hương Ngưng sửng sốt, nàng rất khó tưởng tượng, nếu thật sự có chuyện như vậy xảy ra, vậy sau đó mình sẽ như thế nào, đến lúc đó chắc hẳn mình cũng không còn ý niệm muốn sống sót trong đầu đi.
- ngươi đi đi!
Hà Hương Ngưng hai tay bưng kín khuôn mặt, lời nói cực kỳ tỉnh táo:
- Coi như vừa rồi ta chưa nói gì!
-Đi?
Đường Phong cười một tiếng.
- Không phải ngươi nói bắt đầu từ bây giờ đến lúc màn đêm buông xuống ngươi sẽ là của ta sao?
Hà Hương Ngưng bỗng nhiên ngẩng đầu, có chút vui mừng lại có chút chua xót nhìn Đường Phong:
- ngươi... .đáp ứng?
- Xem như thế đi, bản thân ta cũng có thân nhân đã từng bị người khác làm tổn thương, nhưng cũng không nghiêm trọng như ngươi. Bản thân ta cũng đã đi tìm cừu nhân để báo thù, cho nên ta hiểu rõ tâm trạng của ngươi.
Chủ yếu là nữ nhân này rất kiên định và quật cường, làm xúc động đến lòng trắc ẩn của Đường Phong, nhất là ánh mắt lúc nào cũng cháy rực ngọn lửa báo thù kia. Lè ra nàng không phải là người như vậy, nhưng cuộc sống tàn khốc lại làm nàng trở thành như vậy.
- Cảm ơn ngươi!
Hà Hương Ngưng cảm kích nói.
- Đi thôi!
Đường Phong vẫy vẫy tay với nàng.
- Đi đâu?
Hà Hương Ngưng nghi ngờ hỏi.
- ngươi không làm…
Còn chưa nói hết lời sắc mặt Hà Hương Ngưng đã đỏ lên.
- ngươi cho rằng ta đáp ứng ngươi bởi vì cái thù lao kia? Đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, ta cũng không có ý làm nhục ngươi. Thực ra nếu ngươi không ăn mặc như vậy khẳng định cũng là một mỹ nữ.
- Vậy bây giờ chúng ta đi đâu? Trời còn chưa tối, tất cả đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức.
- Nếu ngươi đã nói ngươi là của ta, vậy phải nghe theo ta sắp xếp.
Đường Phong lạnh lùng nói.
Hà Hương Ngưng ồ một tiếng, ngoan ngoãn đứng lên đi theo Đường Phong.
Đi ra khỏi khách sạn, hai người cùng đến một tiệm y phục. Y phục trên người Hà Hương Ngưng đã bị hư hao trong cuộc chiến đấu đêm qua, nhìn vào chỉ thấy toàn tro bụi và vết rách, không đổi một bộ y phục khác thật khó mà ra ngoài gặp người.
Vật tư cuộc sống ở nơi này rất phong phú, mặc dù không có nhưng y phục chất liệu đặc biệt tốt, nhưng hình thức cũng không đến nỗi nào, nhưng y phục có thể mua được ở bên ngoài trong này đều có.
Đường Phong đổi cho Hà Hương Ngưng một bộ y phục nữ nhân mà không phải giống như thứ rộng thùng thình mà trước kia nàng mặc. Khi mặc y phục hoàn hảo đâu đấy rồi, cả người Hà Hương Ngưng đều có chút không được tự nhiên, nhăn nhăn nhó nhó đứng trước mặt Đường Phong.
Đường Phong cười thầm không dứt, bây giờ nhìn nàng quả thật có chút quái dị, bởi vì tro bụi trên mặt nàng cũng chưa lau đi, thật giống như một con mèo từ trong đống bùn ra, đầu tóc cùng lộn xộn rối mù, trái ngược hoàn toàn với y phục đẹp đẽ ngăn nắp trên người, làm cho người ta có một cảm giác xung đột mãnh liệt.
-o0o-
Đường Phong lại tới của hàng bán son phấn mua một vài thứ ném sang cho nàng. Lúc nhận lấy son phấn Đường Phong đưa, khuôn mặt nàng xuất hiện đủ các sắc thái, nhăn nhó nói:
- Ta... .hiện tại ta không cần thứ này, ngươi đưa cho ta thứ này để làm gì?
- Cầm lấy, sẽ có chỗ dùng.
Một câu nói của Đường Phong làm cho nàng trực tiếp im lặng, ai bảo nàng nói rằng nàng là của hắn, hiện tại chỉ có thể để mặc cho Đường Phong hành hạ.
Mua sắm tất cả nhưng thứ cần thiết xong hai người liền trở về khách sạn, sai người mang nước nóng tới, Đường Phong bảo Hà Hương Ngưng tắm rửa sạch sẽ, sau đó lại đi ra ngoài chờ đợi.
Sau nửa canh giỜ, Hà Hương Ngưng mở cửa phòng ra, bên trong phòng truyền tới thanh âm yếu ớt của nàng:
- Ta tắm xong rồi.
Sau khi Đường Phong đi vào, nhìn nàng đánh giá từ trên xuống dưới một lần, mở miệng nói:
- Thế này mới giống một nữ nhân chứ.
Sau khi Hà Hương Ngưng tắm rửa sạch sẽ, lại mặc một bộ quần áo mới hoàn hảo, hình tượng đã hoàn toàn bất đồng với lúc trước. Muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, lúc trước nàng giả trang trông giống như một dã nhân vậy.
Cho dù là khuôn mặt thuần chất của nàng, không một chút son phấn nhưng cùng vô cùng xinh đẹp.
- Son phấn ta đưa cho ngươi đâu? Không dùng được sao?
Đường Phong hỏi.
Hà Hương Ngưng nhướng mày:
- Nhưng thứ đó có mùi thơm, bên ngoài chiến trường có thể làm cho chúng ta bị bại lộ vị trí.
- Đúng là muốn bại lộ vị trí của chúng ta, như vậy mới dẫn cá cắn câu được.
- Ngươi chắc chứ? Nơi này quả thật có mấy tên vô cùng lợi hại.
Hà Hương Ngưng hỏi.
- Không nắm chắc, nhưng thành sự tại nhân mà.
Đường Phong nhún vai một cái nói.
Hà Hương Ngưng cứng họng, nàng đột nhiên phát hiện, nàng kết đội với nam nhân mà nàng không biết rõ này rốt cục có phải là một lựa chọn chính xác hay không?
Nhưng hiện tại đổi ý cùng đã muộn, chỉ còn một canh giờ nữa là trời tối, Hà Hương Ngưng cũng không có cơ hội đi tìm nhưng người khác giúp mình. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể đồng ý yêu cầu của Đường Phong, lấy phấn son bôi loạn lên mặt một chút.
Chuẩn bị tất cả xong xuôi, Đường Phong mới đem theo Hà Hương Ngưng ra khỏi khách sạn.
- Tối qua ngươi chiến đấu ở nơi nào? Mang ta tới đó.
- Trời còn chưa tối đã đi sao?
- Ta tới đó trước để thăm dò địa hình hoàn cảnh một chút.
Hà Hương Ngưng gật đầu, nghĩ thầm nam nhân này vẫn còn có chút cẩn thận.
Trải qua một đêm ác chiến, thương thế trên người nàng mặc dù không trí mạng nhưng cùng ảnh hưởng tới lực chiến đấu của bản thân, nếu như cử động quá mạnh thì vết thương sẽ rách ra, hơn nữa thể lực và tinh thần của nàng cùng chưa hồi phục tới đỉnh phong, cho nên tốc độ của nàng cũng không nhanh.
Qua thời gian một nén nhang, Hà Hương Ngưng mới đưa Đường Phong tới nơi hôm qua nàng chiến đấu, hai người lại cùng nhau nấp vào trong một căn nhà cũ nát, Đường Phong chỉ về phía trước hỏi:
- Hôm qua ngươi đánh ở nơi này?
Nơi này là thành tây, phía trước là một quảng trường rộng lớn, một khoảng đất lớn trống rỗng, quảng trường do từng phiến đá xếp cạnh nhau mà thành, dài khoảng mười trượng, rộng bảy tám trượng, cách mặt đất cũng tới hai xích.
Phía trên từng phiến đá, khắp nơi đều là nhưng vết máu đã khô, hẳn là do cuộc chiến đêm qua lưu lại.
Nơi này cũng là một địa phương tốt để chiến đấu, không giống nhưng nơi khác, khắp nơi đều là tường đổ nhà nát, ít ra quảng trường này không có chướng ngại vật gì gì đó ảnh hưởng đến cuộc chiến.
- Vậy chúng ta sẽ câu cá ở chỗ này.
Đường Phong gật gật đầu nói.
- Câu cá?
- Ôm cây đợi thỏ!
Đường Phong đưa tay tới bên cạnh Hà Hương Ngưng vẩy vẩy vài cái, lại hít hít vài hơi, sau đó mở miệng nói:
- Mùi thơm này chắc cũng đủ để hấp dẫn vài tên gia hỏa tâm địa bất lương nha.
- Phương pháp này có quá mạo hiểm hay không?
Hà Hương Ngưng vẫn còn chút lo lắng, nếu như câu tới một con cá còn dễ dàng, đánh một người thì không có vấn đề gì, nhưng sợ là hấp dẫn tới lượng cá lớn, đến lức đó câu cá không được còn bị cá lôi xuống nước thì thật là không xong.
- Nếu ngươi đã làm giao dịch với ta, vậy bây giờ chỉ có thể tin tưởng ta.
Đường Phong nhếch miệng cười một chút, vỗ vỗ đầu vai của nàng nói:
- ngươi chờ ở đây một chút, ta đi xem xét phụ cận.
Sau khi nói xong, Đường Phong bước ra khỏi gian phòng đổ nát, đi dạo xung quanh một vòng. Thật ra nơi này cũng không có gì để xem xét, khắp nơi là nhưng căn phòng bỏ hoang, cũng rất thích hợp cho việc ẩn núp. Khó khăn khi chiến đấu ở nơi này còn khó hơn nhưng chỗ khác gấp mấy lần.
bởi vì nhưng căn phòng đổ nát này chính là một màn che tốt nhất, có thể trở thành chỗ ẩn thân của địch nhân.
Màn đêm từ từ phủ xuống, giống như một đầu mãnh thú ngủ say tỉnh dậy trong Diêm Thành, huyết tẩy màn đêm, tạo thành một bức màn chắn tự nhiên cho nhưng kẻ hoạt động về đêm.
Tinh thần Hà Hương Ngưng căng thẳng, hai bàn tay đầy mồ hôi. Thành hay bại chỉ trong tối nay, nếu như không đoạt được hai khối ngọc bài thì không vào được Ô Long Bảo, không vào được Ô Long Bảo thì bản thân mình còn có ý nghĩa gì để sống?
Bốn phía phảng phất truyền tới tiếng bước chân người, còn có tiếng tay áo phần phật trong gió, thậm chí cách đó không xa còn có thanh âm kêu la thảm thiết của ai đó trước khi chết, hẳn là đã có người ra khỏi thành sau đụng nhau và chiến đấu. ở một nơi vô cùng nguy hiểm như thế này, cho dù một chút lơ là cũng có thể làm cho bản thân rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Nàng cố gắng thu hồi nhưng âm thanh do mình phát ra, co rúc thân thể của mình trong một góc phòng, cố gắng không để người khác phát hiện ra tung tích của mình.
Bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ xuống, hảo nam nhân gọi là Đường Môn kia vẫn còn chưa trở lại, trong lòng Hà Hương Ngưng dần dần dâng lên một dự cảm bất an.
Hắn.. ..có thể tín nhiệm được sao? Hắn có nguyên ý giúp mình đối phó với địch nhân, đoạt hai khối ngọc bài hay không? Hay là nhưng tiếng kêu la vừa rồi chính là của hắn, bản thân hắn cùng gặp phải độc thủ rồi?
Càng mong thì trong lòng nàng càng phiền nào, Hà Hương Ngưng hung hăng lắc đầu, cố gắng bình phục tâm tình của mình.
Bỗng nhiên, từ phía sau truyền tới một cỗ gió nhẹ, Hà Hương Ngưng quá sợ hài quay đầu nhìn về phía sau. Không đợi nàng đâm trường kiếm trong tay ra, âm thanh của Đường Phong đã truyền tới:
- Là ta.
Hà Hương Ngưng thả lỏng toàn thân, nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nàng cũng không biết vì sao mình lại như vậy, ở một chỗ đợi một nam nhân mà mình mới quen chưa được một ngày, hết lần này tới lần khác nàng lại cảm thấy vô cùng an toàn. Mặc dù nàng cũng không biết thực lực của hắn ra sao, tại sao nàng lại có thể thả lòng tâm thần khi ở cạnh hắn nhu vậy?
Cảnh giới cũng không có nghĩa là thực lực, mãc dù hắn chỉ là Huyền giai, nhưng nếu thật sự giao chiến.... Hà Hương Ngưng dám khẳng định, nàng không phải đối thủ của hắn. Chẳng lẽ nam nhân trời sinh đã có thể tạo cho người ta cảm giác an toàn?
- Thiếu chút nữa lạc đường.
Đường Phong giải thích.
- Nơi này tứ phía đều giống nhau.
- Ta vừa nghe được thanh âm chiến đấu phía bên kia, bây giờ chúng ta phải làm sao?
Hà Hương Ngưng không hề nói nhảm bất cứ gì, trực tiếp tiến vào chủ đề chính.
Chương 242: Oan gia ngõ hẹp.
- Ta chờ ở đây, ngươi đi ra ngoài đứng trên quảng trường.
Đường Phong đưa tay chỉ vào quảng trường trước mặt.
- Như vậy quá lộ liễu.
Hà Hương Ngưng thất sắc nói, trên một quảng trường trống rỗng, nếu bản thân đứng trên đó tuyệt đối sẽ trở thành mục tiêu công kích của người khác.
- Chúng ta muốn câu cá, vậy không có mồi làm sao câu?
Vẻ mặt Đường Phong phong khinh vân đạm mở miệng nói.
- ngươi chỉ còn lại một đêm đúng không? Nếu chúng ta cũng giống như nhưng người khác, giống như con mèo núp một chỗ không thèm ra, dù thế nào cũng không thể tìm được, chỉ có dùng mồi như bọn chúng ra ngoài mới được.
Hà Hương Ngưng nhìn Đường Phong một lúc lâu, sau đó mới nói:
- Xem ra ta chỉ có thể tin tưởng ngươi.
Hắn nói không sai, tất cả nhưng người ở đây, công phu ẩn núp đều rất cao, nếu tất cả đều cẩn thận ẩn giấu đi, nàng cũng không cho rằng có thể tìm được họ. Diêm Thành lại lớn nư vậy, mấy trăm người phát tán ra toàn thành, vậy mỗi chỗ cũng không được mấy người, tìm kiếm lại càng khó khăn. Chỉ có đem bản thân làm mồi nhử, dẫn dụ địch nhân tấn công mình, như vậy mới có hi vọng xử lý địch nhân.
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?
- Đi đi, nếu bây giờ chúng ta đã kết thành đội, ta sẽ không để cho ngươi gặp nguy hiểm.
Đường Phong nói.
- Hi vọng là như vậy.
Hà Hương Ngưng hít vào một hơi thật sâu, từ từ đứng lên đi ra khỏi nơi ẩn thân.
- Khoan đã, cầm lấy cái này.
Đường Phong đưa tay rút thanh nhuyễn kiễm giắt ở hông đưa cho đối phương:
- Vũ khí của ngươi hình như đã bị hư hao không ít.
Hà Hương Ngưng cúi đầu nhìn thanh trường kiếm đầy lỗ thủng của mình, do dự một chút rồi nhận lấy thanh nhuyễn kiếm của Đường Phong, cảm nhận tính chất của nhuyễn kiếm một chút, nàng thất thanh nói:
- Cương binh?
Thanh nhuyễn kiếm thoạt nhìn không thu hút chút nào lại là một thanh cương binh! nam nhân này lại tiện tay đưa một thanh cương binh cho mình sử dụng, trong lòng Hà Hương Ngưng nhàn nhạt cảm động, đã thật lâu rồi, đã thật lâu không có loại cảm giác được quan tâm này.
- Tạ ơn, nếu ta còn sống, ta sẽ đem nó hoàn hảo không tổn hao gì trả lại cho ngươi.
Sau khi nói xong, Hà Hương Ngưng từ từ đi tới phía trên quảng trường.
Dưới bóng đêm mông lung, nữ nhân tràn đầy thù hận mang theo thân ảnh gầy yếu đi tới phía trước. Đường Phong xoa bóp cổ tay vài cái rồi lại thở dài, cõi đời này có quá nhiều người, quá nhiều chuyện tình làm cho người ta tiếc hận, Đường Phong không phải là hạng người thiện lương gì, chỉ là hắn cũng cần phải đoạt lệnh bài, vậy thì thuận tay giúp nàng đoạt lấy hai cái thì có sao.
Hà Hương Ngưng đi tới giữa quàng trường liền trực tiếp ngồi xuống, quảng trường lớn như vậy chỉ có một thân ảnh trơ trọi, dĩ nhiên là rất có khả năng sẽ hấp dẫn nhưng người khác tới đây, nhất là trong không khí còn lan truyền mùi vị của son phấn.
Những nam nhân cùng hung cực ác đều men theo mùi son phấn phát tán ra, từ từ đi tới nơi này.
Hà Hương Ngưng ngồi giữa quàng trường ước chừng thời gian nửa nén nhang, bất chợt có một nam nhân thấp bé mập mạp nhảy lên đài cao, đứng cách nàng bảy tám trượng, âm trầm nhìn tới.
Hà Hương Ngưng mở mắt đứng lên, động tác quá mạnh mẽ làm cho vết thương trên người nàng rách ra. Kìm không được đau đớn nàng đưa tay ôm lấy bụng mình, trên mặt lộ ra thần sắc có chút thống khổ.
- nữ nhân? Cư nhiên là một nữ nhân!
nam nhân đứng trên đài cao đột nhiên nở nụ cười:
- Hơn nữa còn không biết sống chết bôi son phấn.
Hà Hương Ngưng biến ắc, nghĩ thầm hòng bét, kế hoạch này quả nhiên quá mại mạo hiểm rồi, nam nhân đối diện này chính là một trong nhưng người đã giao thủ cùng mình đêm qua, mà khẳng định không phải chỉ có một mình hắn ở nơi này, hắn còn có mấy đồng bạn nữa. Nếu hắn xuất hiện ở nơi này, không lý nào đồng bạn của hắn lại không có ở phụ cận, chỉ là bọn chúng ẩn núp ở nơi nào đó mà thôi.
nam nhân kia cười lên ha hả:
- Xem ra tối nay chẳng nhưng có thể thu hoạch được một khối ngọc bài mà còn có thể nếm thử tư vị nữ nhân, ta thật là yêu chết nơi này rồi.Tới đây để cho ta nhìn xem, là mỹ nữ hay là sửu nữ!
Vừa dứt lời, thân thể mập lùn giống như một con gió vọt tới bên cạnh Hà Hương Ngưng.
Hắn rất thấp, thân hình cũng rất mập mạp, nhưng tốc độ lại không hề chậm.
Trong nháy mắt vọt tới bên cạnh Hà Hương Ngưng, một cái tay của hắn trực tiếp trảo về phía ngực nàng.
Hà Hương Ngưng lập tức vung nhuyễn kiếm trong tay, chém một kiếm về phía tay tên mập lùn, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể lùi về phía sau ba bước, ngoài miệng nói:
- Không nên hung dữ như vậy chứ. Trong đêm tối như vậy, ngươi lại bôi đầy son phấn, đứng một mình ở nơi này không phải là muốn đợi nam nhân tới giày xéo ngươi sao? Tại sao lại phản kháng chứ? Ngoan ngoãn nằm xuống để cho đại gia cưng chiều, lúc đại gia cao hứng có thể sẽ không giết ngươi, chỉ cần ngọc bài của ngươi là được.
Vừa nói xong, tên mập lùn lại nhướng mày, nghi hoặc nói:
- Sao nhìn ngươi lại có chút quen quen.
Hà Hương Ngưng hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến hắn. Hôm nay nàng đổi một thân y phục nữ nhân, lại trang điểm một chút, cộng thêm trời đã tối, bóng đêm mông lung nên nam nhân đối diện này tự nhiên sẽ cảm thấy quen mặt mà không nhận ra nàng.
- Không sao cả, chỉ cần bẻ hết gai của ngươi là có thể giày xéo được ngươi rồi, hơn nữa rất vinh hạnh cho ngươi biết, ngươi là nữ nhân thứ ba ta gặp được ở nơi này. Lúc trước các nàng cũng phản kháng nhưng kết cục cuối cùng chẳng phải là bị ta giày xéo mà chết.
Vừa nói, tên mập lùn vừa triển khai công kích.
- Cầm thú!
Hà Hương Ngưng tức giận mắng một tiếng, nhuyễn kiếm trên tay như bão táp đâm ra, đồng thời trong lòng nàng cầu nguyện nam nhân tên là Đường Môn kia ngàn vạn không nên xuất thủ vào lúc này, nếu không sẽ đả thảo kinh xà. Bất quá làm cho lòng nàng cảm thấy bất an, Đường Môn thật sự sẽ không xuất thủ, để một mình nàng chiến đấu.
Đánh được một lát, nam nhân mập lùn bừng tỉnh đại ngộ. Y phục của Hà Hương Ngưng có thể khác đi, nhưng chiêu thức lại không thay đổi, qua máy chiêu nam nhân mập lùn liền nở nụ cười:
- Hóa ra là ngươi! ngươi lại là một nữ nhân! Đêm qua để ngươi chạy mất, không nghĩ tới hôm nay ngươi lại tự dẫn xác đến. Các huynh đệ, ra đi, nữ nhân này chính là tên bị chúng ta đánh trọng thương bỏ chạy đêm qua, lúc này nàng đã không có năng lực để chạy nữa rồi.
nam nhân mập lùn cũng hết cách rồi, nữ nhân này mặc dù là Huyền giai, nhưng thanh nhuyễn kiếm trên tay nàng vô cùng sắc bén, sát chiêu vô cùng vô tận, làm cho hắn căn bản không cách nào áp sát, chi vào một mình hắn không biết bao lâu mới có thể đánh thắng được đối phương. Hơn nữa, đêm qua nữ nhân này bộc phát ra lực lượng cương tâm cùng để cho bọn chúng chịu không ít thiệt thòi, cho nên hắn phải kêu gọi các huynh đệ đang núp xung quanh tới.
nam nhân mập lùn vừa dứt lời, một chuỗi tiếng động liên tục vang lên, từ bốn phía bay ra mấy đạo thân ảnh, có tới tận năm người.
Trong nháy mắt năm người này đã đứng trên quảng trường, bao vây Hà Hương Ngưng ở giữa, ánh mắt tất cả bọn chúng đều hèn mọn nhìn chòng chọc Hà Hương Ngưng.
Tác giả :
Mạc Mặc