Vô Thường
Chương 238: Trong thành
Vô duyên vô cớ thì sao mình lại phải đi trêu chọc người khác? Chuyện này hình như hơi trái với quy tắc người không phạm ta ta không phạm người của mình rồi.
Đường Phong thậm chí đã nghĩ tới việc bỏ trốn, nghĩ lại thì việc này còn khả thi hơn, nếu không có Thiên giai cao thủ cản trở thì cho dù ra khỏi Ô Long Bảo bị người ta giám sát thì Đường Phong cũng có thể chạy được.
Nhưng nếu làm vậy thì coi như đã phụ đi dụng tâm lương khổ của Tiếu thúc và Đoạn Thúc rồi.
Hai ngươi này cũng là vì muốn giúp mình, lần này gạt mình tới đây cũng là vì muốn tốt cho mình, hơn nữa lúc trước bọn họ cũng đã từng nói qua là muốn giết chết cung chủ hiện tại của Đại Tuyết cung là Tạ Tuyết Thần để báo thù cho lão cung chủ. Nếu mình ở lại thì ngày sau tiến vào Đại Tuyết cung cũng có thể giúp được hai người bọn họ.
Chỉ lát sau, Đường Phong đã thở nhẹ một hơi, vẫn là quyết định ở lại, một là vì tới nơi này có thể tôi luyện chính mình, hai là cũng coi như vì Tiếu thúc và Đoạn Thúc.
Thấy thần sắc của Đường Phong đã bình tĩnh lại, độc nhãn quái nhân liền cười hắc hắc.
không phải chỉ là hai khối ngọc bài thôi à, Đường Phong nhét ngọc bài của mình vào ngực áo, xoay người đi về phía Diêm Thành. Độc nhãn quái nhân lúc này mới nói thêm:
- Nếu có bản lãnh thì ngươi có thể đoạt nhiều ngọc bài, càng nhiều càng tốt! Chuyện này liên quan tới tiền đồ ngày sau của ngươi đó!
Đường Phong ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn cứ đi về phái trước như cũ.
Cho tới lúc bóng dáng Đường Phong đã biến hẳn trong tầm mắt của mọi người thì độc nhãn mới quay sang hai người bên cạnh nhìn một cái, hai người kia liền gật đầu, tiếp tục đuổi theo Đường Phong, rõ ràng là muốn theo dõi hắn, không để cho hắn rời khỏi nơi này.
Một người khác đứng bên cạnh mở miệng nói:
- lão Sở, ngươi nhìn trúng tiểu tử này sao?
Độc nhãn quái nhân cười hắc hắc:
- Lần này tuyệt đối không phải là vật trong ao . Dưới tình huống ta không sử dụng cương khí cũng có thể đánh ngang tay với ta, phản ứng và tốc độ của thân thể đúng là mạnh nhất trong năm nay. Nếu có thể bồi dưỡng tốt, chờ hắn trở thành Thiên giai thì cũng đủ để tiếp nhận vị trí đệ nhất sát thần của Đại Tuyết lâu. Cũng coi như Tiếu Nhất Diệp vì nội cung làm được một chuyện tốt.
- Nhưng trong tình huống đó, hắn hẳn là vẫn còn che giấu thực lực, ngay cả sức mạnh Cương Tâm cũng không sử dụng, nói cách khác, Cương Tâm của hắn không có tác dụng trong chiến đấu. Trong đám người năm nay có vài tên tiểu tử có Cương Tâm đặc biệt, nếu hắn đụng phải thì cho dù khả năng phản ứng và cường độ thân thể của hắn có mạnh tới đâu đi nữa thì cũng không thể thắng được bọn họ.
- vậy thì xem bọn họ ai có thể tiến xa hơn. Mấy người năm nay thật sự khiến cho người ta mong đợi.
Độc nhãn quái nhân lão Sở nhất thời mỉm cười:
- Bảo chủ đại nhân của chúng ta nhất định rất hài lòng.
Đường Phong hiện tại có chút bất đắc dĩ, tự mình chạy từ Diêm Thành tới Ô Long Bảo, sau đó lại bị người ta ném trở về. Hơn nữa theo như Linh Khiếp Nhan nhắc nhở thì có hai địa giai cao thủ đang ở sau lưng mình.
Kiểu này thì chỉ cần mình có cử chỉ bỏ chạy thì bọn họ nhất định sẽ tấn công mình. Hiện tại không nên đẳc tội với Đại Tuyết cung, chẳng được lợi lộc gì cả. Nếu đã bước chân lên thuyền giặc thì cứ im lặng chờ đợi.
Trong vòng một ngày đã hai lần vào Diêm Thành, Đường Phong hoàn toàn không có tâm trạng để ý tường đổ vách xiêu ở khắp nơi, một đường chạy thẳng
vào trong thành.
Dù sao thì thời hạn là ba ngày, chỉ cần trong vòng ba ngày này có thể lấy được hai khối ngọc bài trên tay người khác là được, mà bây giờ thì sắc trời đã sẫm tối, cả thành đều có chút cảm giác u ám bất an, sài lang hổ báo đủ loại đều ẩn mình trong mấy căn nhà hoang đổ nát. Đường Phong không muốn còn chưa kịp quen thuộc với mình đã gặp phải đối thủ nào, hắn muốn tới nơi an toàn nhất trong thành nghỉ ngơi một đêm. ngày mai rồi tính tiếp.
Mặc dù lão khất cái kia chẳng tốt lành mấy, thậm chí còn lừa Đường Phong, nhưng ít nhất những tin tức mà hắn cung cấp đều hữu dụng.
Diêm Thành rất lớn. Đường Phong đi tới căn bản không hề nghỉ, chạy cũng nửa canh giờ mới thấy nơi trong truyền thuyết kia.
người còn chưa tới thì Đường Phong đã nghe được nhiều thanh âm huyên náo, cách đó không xa là ánh đèn dầu leo lét, đủ mọi loại cửa hàng, thậm chí có một cửa hàng có vài nữ nhân xinh đẹp đứng trước, cười duyên không ngớt lôi kéo quấn quít nam nhân đi qua.
Đã từng đi tới Túy Xuân Lâu một lần Đường Phong biết ngay đó là nơi nào. Chẳng qua là nam nhân nơi này có vẻ như không có hứng thú với mấy nữ nhân kia, bộ dạng ai cũng vội vã, trên người mang đủ loại vũ khí, bị mấy nữ nhân kia đeo bám thì cũng chỉ là không chịu nổi mà hất các nàng ra rồi đi tiếp.
Nơi này quả nhiên là một thế giới khác hẳn so với phía ngoài cùng của Diêm Thành, phảng phất như có một bức tường vô hình chia nơi này và ngoài đó ra làm hai phần, bên ngoài là chiến trường đao quang kiếm ảnh. bên trong là đào nguyên ca múa mừng cảnh thái bình.
Dọc theo đường đi đã đụng phải không ít người. nhưng phần lớn mọi người đi về phía bên ngoài, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh như băng,
Diêm Thành vào đêm chính là lúc nhuộm máu. Mỗi một đêm đều có người trộm đồ hoặc là bị ám toán, mỗi một đêm đều sẽ có người bỏ mạng, những người đi ra ngoài thế này chính là những kẻ muốn giết người để chiếm ngọc bài. Cũng may nhờ Đường Phong đi thẳng vào thành, nếu không thì qua nửa canh giờ nữa thì sát khí sẽ bao trùm bốn phía, không dễ gì đi lại bên ngoài.
Cả ngày không nghỉ ngơi, Đường Phong hiện tại phát hiện có chút mệt mỏi, bụng cũng đói cồn cào.
Men theo hương thơm bay trong không khí, Đường Phong đi tới một quán ăn đang mở cửa. tìm một cái bàn trống, vừa ngồi xuống thì lập tức có người đi tới mở miệng hỏi:
- Muốn ăn gì?
Đường Phong ngẩng đầu nhìn lại, người này ăn mặc thoạt nhìn chẳng có vẻ gì giống một tiểu nhị, cả người đều mặc y phục màu đen. trên mặt cũng không hề có nụ cười dành cho khách nhân mà chỉ có vẻ đạm mạc.
- Cứ mang lên vài món ăn và chút rượu ngon đi.
Đường Phong cũng không biết nơi này có món gì ngon.
-Chờ đi!
người nọ nói một câu rồi xoay người bỏ đi, vô cùng lưu loát dứt khoát.
không bao lâu thì đã có ba món ăn thơm phức đặt trước mặt Đường Phong, một tô cơm và một bình rượu ngon. Hơn nữa những món này đều là những món Đường Phong chưa từng ăn. nhìn mấy món này có vẻ như là đặc sản miền biển. Đường Phong nếm thử một miếng, nhất thời ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Hắn không ngờ được ở nơi thế này mà lại có một đầu bếp giỏi thế này, mặc dù không bằng Đoạn Thúc, nhưng cũng là đầu bếp hàng đầu. xem ra Đại Tuyết cung chọn nơi này quả là không sai.
Cơm no rượu say, Đường Phong vừa đứng lên chuẩn bị trả tiền thì không lường trước được đối phương đưa tay ra nói:
- Xin đưa ngọc bài của ngươi ra!
Đường Phong mặc dù nghi ngờ nhưng vẫn lấy ngọc bài của mình ra, đối phương nhìn thoáng ra rồi nói:
- ngươi có thể đi.
Đường Phong thậm chí đã nghĩ tới việc bỏ trốn, nghĩ lại thì việc này còn khả thi hơn, nếu không có Thiên giai cao thủ cản trở thì cho dù ra khỏi Ô Long Bảo bị người ta giám sát thì Đường Phong cũng có thể chạy được.
Nhưng nếu làm vậy thì coi như đã phụ đi dụng tâm lương khổ của Tiếu thúc và Đoạn Thúc rồi.
Hai ngươi này cũng là vì muốn giúp mình, lần này gạt mình tới đây cũng là vì muốn tốt cho mình, hơn nữa lúc trước bọn họ cũng đã từng nói qua là muốn giết chết cung chủ hiện tại của Đại Tuyết cung là Tạ Tuyết Thần để báo thù cho lão cung chủ. Nếu mình ở lại thì ngày sau tiến vào Đại Tuyết cung cũng có thể giúp được hai người bọn họ.
Chỉ lát sau, Đường Phong đã thở nhẹ một hơi, vẫn là quyết định ở lại, một là vì tới nơi này có thể tôi luyện chính mình, hai là cũng coi như vì Tiếu thúc và Đoạn Thúc.
Thấy thần sắc của Đường Phong đã bình tĩnh lại, độc nhãn quái nhân liền cười hắc hắc.
không phải chỉ là hai khối ngọc bài thôi à, Đường Phong nhét ngọc bài của mình vào ngực áo, xoay người đi về phía Diêm Thành. Độc nhãn quái nhân lúc này mới nói thêm:
- Nếu có bản lãnh thì ngươi có thể đoạt nhiều ngọc bài, càng nhiều càng tốt! Chuyện này liên quan tới tiền đồ ngày sau của ngươi đó!
Đường Phong ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn cứ đi về phái trước như cũ.
Cho tới lúc bóng dáng Đường Phong đã biến hẳn trong tầm mắt của mọi người thì độc nhãn mới quay sang hai người bên cạnh nhìn một cái, hai người kia liền gật đầu, tiếp tục đuổi theo Đường Phong, rõ ràng là muốn theo dõi hắn, không để cho hắn rời khỏi nơi này.
Một người khác đứng bên cạnh mở miệng nói:
- lão Sở, ngươi nhìn trúng tiểu tử này sao?
Độc nhãn quái nhân cười hắc hắc:
- Lần này tuyệt đối không phải là vật trong ao . Dưới tình huống ta không sử dụng cương khí cũng có thể đánh ngang tay với ta, phản ứng và tốc độ của thân thể đúng là mạnh nhất trong năm nay. Nếu có thể bồi dưỡng tốt, chờ hắn trở thành Thiên giai thì cũng đủ để tiếp nhận vị trí đệ nhất sát thần của Đại Tuyết lâu. Cũng coi như Tiếu Nhất Diệp vì nội cung làm được một chuyện tốt.
- Nhưng trong tình huống đó, hắn hẳn là vẫn còn che giấu thực lực, ngay cả sức mạnh Cương Tâm cũng không sử dụng, nói cách khác, Cương Tâm của hắn không có tác dụng trong chiến đấu. Trong đám người năm nay có vài tên tiểu tử có Cương Tâm đặc biệt, nếu hắn đụng phải thì cho dù khả năng phản ứng và cường độ thân thể của hắn có mạnh tới đâu đi nữa thì cũng không thể thắng được bọn họ.
- vậy thì xem bọn họ ai có thể tiến xa hơn. Mấy người năm nay thật sự khiến cho người ta mong đợi.
Độc nhãn quái nhân lão Sở nhất thời mỉm cười:
- Bảo chủ đại nhân của chúng ta nhất định rất hài lòng.
Đường Phong hiện tại có chút bất đắc dĩ, tự mình chạy từ Diêm Thành tới Ô Long Bảo, sau đó lại bị người ta ném trở về. Hơn nữa theo như Linh Khiếp Nhan nhắc nhở thì có hai địa giai cao thủ đang ở sau lưng mình.
Kiểu này thì chỉ cần mình có cử chỉ bỏ chạy thì bọn họ nhất định sẽ tấn công mình. Hiện tại không nên đẳc tội với Đại Tuyết cung, chẳng được lợi lộc gì cả. Nếu đã bước chân lên thuyền giặc thì cứ im lặng chờ đợi.
Trong vòng một ngày đã hai lần vào Diêm Thành, Đường Phong hoàn toàn không có tâm trạng để ý tường đổ vách xiêu ở khắp nơi, một đường chạy thẳng
vào trong thành.
Dù sao thì thời hạn là ba ngày, chỉ cần trong vòng ba ngày này có thể lấy được hai khối ngọc bài trên tay người khác là được, mà bây giờ thì sắc trời đã sẫm tối, cả thành đều có chút cảm giác u ám bất an, sài lang hổ báo đủ loại đều ẩn mình trong mấy căn nhà hoang đổ nát. Đường Phong không muốn còn chưa kịp quen thuộc với mình đã gặp phải đối thủ nào, hắn muốn tới nơi an toàn nhất trong thành nghỉ ngơi một đêm. ngày mai rồi tính tiếp.
Mặc dù lão khất cái kia chẳng tốt lành mấy, thậm chí còn lừa Đường Phong, nhưng ít nhất những tin tức mà hắn cung cấp đều hữu dụng.
Diêm Thành rất lớn. Đường Phong đi tới căn bản không hề nghỉ, chạy cũng nửa canh giờ mới thấy nơi trong truyền thuyết kia.
người còn chưa tới thì Đường Phong đã nghe được nhiều thanh âm huyên náo, cách đó không xa là ánh đèn dầu leo lét, đủ mọi loại cửa hàng, thậm chí có một cửa hàng có vài nữ nhân xinh đẹp đứng trước, cười duyên không ngớt lôi kéo quấn quít nam nhân đi qua.
Đã từng đi tới Túy Xuân Lâu một lần Đường Phong biết ngay đó là nơi nào. Chẳng qua là nam nhân nơi này có vẻ như không có hứng thú với mấy nữ nhân kia, bộ dạng ai cũng vội vã, trên người mang đủ loại vũ khí, bị mấy nữ nhân kia đeo bám thì cũng chỉ là không chịu nổi mà hất các nàng ra rồi đi tiếp.
Nơi này quả nhiên là một thế giới khác hẳn so với phía ngoài cùng của Diêm Thành, phảng phất như có một bức tường vô hình chia nơi này và ngoài đó ra làm hai phần, bên ngoài là chiến trường đao quang kiếm ảnh. bên trong là đào nguyên ca múa mừng cảnh thái bình.
Dọc theo đường đi đã đụng phải không ít người. nhưng phần lớn mọi người đi về phía bên ngoài, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh như băng,
Diêm Thành vào đêm chính là lúc nhuộm máu. Mỗi một đêm đều có người trộm đồ hoặc là bị ám toán, mỗi một đêm đều sẽ có người bỏ mạng, những người đi ra ngoài thế này chính là những kẻ muốn giết người để chiếm ngọc bài. Cũng may nhờ Đường Phong đi thẳng vào thành, nếu không thì qua nửa canh giờ nữa thì sát khí sẽ bao trùm bốn phía, không dễ gì đi lại bên ngoài.
Cả ngày không nghỉ ngơi, Đường Phong hiện tại phát hiện có chút mệt mỏi, bụng cũng đói cồn cào.
Men theo hương thơm bay trong không khí, Đường Phong đi tới một quán ăn đang mở cửa. tìm một cái bàn trống, vừa ngồi xuống thì lập tức có người đi tới mở miệng hỏi:
- Muốn ăn gì?
Đường Phong ngẩng đầu nhìn lại, người này ăn mặc thoạt nhìn chẳng có vẻ gì giống một tiểu nhị, cả người đều mặc y phục màu đen. trên mặt cũng không hề có nụ cười dành cho khách nhân mà chỉ có vẻ đạm mạc.
- Cứ mang lên vài món ăn và chút rượu ngon đi.
Đường Phong cũng không biết nơi này có món gì ngon.
-Chờ đi!
người nọ nói một câu rồi xoay người bỏ đi, vô cùng lưu loát dứt khoát.
không bao lâu thì đã có ba món ăn thơm phức đặt trước mặt Đường Phong, một tô cơm và một bình rượu ngon. Hơn nữa những món này đều là những món Đường Phong chưa từng ăn. nhìn mấy món này có vẻ như là đặc sản miền biển. Đường Phong nếm thử một miếng, nhất thời ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Hắn không ngờ được ở nơi thế này mà lại có một đầu bếp giỏi thế này, mặc dù không bằng Đoạn Thúc, nhưng cũng là đầu bếp hàng đầu. xem ra Đại Tuyết cung chọn nơi này quả là không sai.
Cơm no rượu say, Đường Phong vừa đứng lên chuẩn bị trả tiền thì không lường trước được đối phương đưa tay ra nói:
- Xin đưa ngọc bài của ngươi ra!
Đường Phong mặc dù nghi ngờ nhưng vẫn lấy ngọc bài của mình ra, đối phương nhìn thoáng ra rồi nói:
- ngươi có thể đi.
Tác giả :
Mạc Mặc