Vô Thường

Chương 235: Diêm thành (thượng)

Thực lực của người đàn bà kia là gì hắn không nhìn ra được, bởi vì cảnh giới của nàng cao hơn so với hắn rất nhiều. Hơn nữa một kích của nàng đánh về phía mình chủ yếu là sử dụng lực lượng cương tâm, cho nên cũng không nào suy đoán được cảnh giới của nàng dựa vào trình đồ nồng nặc của cương khí.

Bất quá lực lượng cương tâm của nàng thật là kỳ quái, lại có thể biến nước biển thành tinh thạch màu đỏ, xem ra thiên hạ thật là to lớn, không gì không thể a .

Nếu không phải rời khỏi Thiên Tú, bản thân mình làm sao có thể thấy được loại cương tâm này.

Lại nói, nữ nhân này rất ác độc, chẳng quả lúc đó mình vô tình nhìn thấy thân thể nàng, hơn nữa vị trí trọng yếu đều bị áo quần che lại, vậy mà nàng lại muốn giết mình. Đúng là độc nhất lòng dạ đàn bà, lời này quả thật là chí lý.

Đường Phong chờ thật lâu, xác định chắc chắn đối phương không đuổi tới trong lòng mới thanh tĩnh lại.

Quay đầu nhìn một chút, ma xui quỷ khiến mình lại chạy tới phụ cận Diêm Thành, dù sao cũng đã đến đây rồi, không vội đi vào Ô Long Bảo, vào trong thành xem một chút.

Quyết định chủ ý, Đường Phong đứng dậy đi về phía Diêm Thành.

Nhìn từ xa, kích thước của Diêm Thành không hề thua kém so với Tĩnh An Thành, tưởng thành khí thế hoành tráng, nhưng khi đi lại gần, nhìn tòa thành này lại có một chút cảm giác tan hoang, bên trên cánh cổng thành loan lổ không trọn vẹn là hai chữ to: “Diêm Thành!"

Hai chữ này đã qua bao nhiêu năm tháng không tu sửa, bên trên hiện đầu dấu vết năm tháng phơi sương tắm gió, làm cho cả Diêm Thành đều nhiễm một loại khí tức cổ xưa tang thương. tưởng thành không trọn vẹn đông thiếu một khối, tây vỡ một khối, dường như đã trải qua sự tẩy lễ của chiến hỏa, sông hào bảo vệ ngoài thành không phải không có, nhưng nước trong con hào này lại mang một màu xanh lè, còn phát tán ra xú khí làm cho người ta ác cảm.

Làm cho Đường Phong rất kỳ quái, từ bên ngoài cổng thành nhìn vào trong cũng không thấy bao nhiêu người. Tĩnh An Thành không giống như vậy, mỗi thời mỗi khắc đều ồn ào tiếng một đám người hối hả rao bán qua lại, người này nối tiếp người kia, liên miên không dứt, giống như bầy ngựa chạy qua sông, đếm hoài không hết. Nhìn từ ngoài cổng Diêm Thành vào bên trong, trên đường phố chẳng những không có người đi đường, ngay cả người làm ăn bán hàng rong cũng không có một người nào, không khí trầm lặng vô cùng.

- Đúng là một thành thị kỳ quái!

Đường Phong chép chép miệng, sải bước tiến vào trong thành.

Đi vào bên trong Diêm Thành, nhìn xung quanh một chút, trong nháy mắt Đường Phong há to miệng, bởi vì cảnh tượng trước mắt và những gì mình đã tưởng tượng thật sự chênh lệch quá lớn.

Mặc dù nhìn từ bên ngoài, thành trì này có chút tiêu điều, có rất ít nhân khí, nhưng sau khi vào thành, Đường Phong phát hiện đâu phải chỉ là ít nhân khí, đây chính là rách nát không chịu nổi, tiêu điều chí cực, nói là quỷ thành cũng không quá đáng.

Hai bên đường phố đều là tường xiêu vách đổ, phòng ốc toàn bộ đều sập xệ, không có một gian nào hoàn hảo. Hơn nữa khắp nơi đều có dấu vết của những cuộc chiến đấu kịch liệt lưu lại, thậm chí trong mấy gian phòng ốc còn có vết máu khô đã lâu, ngay cả trên đường cũng có vô số vết máu loang lổ.

Mới nhìn Đường Phong còn tưởng rằng thời gian gần đây tòa thành này bị đám thổ phỉ nào đó cướp bóc sạch sẽ, nhưng sau khi xem xét cẩn thận một phen, Đường Phong nhận ra những vết máu trong phòng ốc và trên đường cũng không phải mới xuất hiện, có vết máu khô đã lâu, có vết lại rất mới. những dấu vết chiến đấu kia cũng vậy, cảm giác giống như ở trong tòa thành trì này không lúc nào là không có sinh tử chiến đấu, từ mấy năm trước, thậm chí mười mấy năm trước vẫn có người chiến đấu cho tới tận bây giờ.

Đường Phong càng nhìn trong lòng lại càng nghi ngờ, càng nhìn càng không nghĩ ra. Đây không phải là một tòa thành trì sao? Sao lại biến thành bộ dạng này? Chẳng lẽ phụ cận không có thế lực nào để ý tới tòa thành này mà đến đây cải tạo một chút.

Đi cả ba con đường Đường Phong cùng chưa gặp được một người sống nào, nhưng tử thi thì thấy đến mấy cái, tình trạng của những tử thi đó có chút thê thảm, có bị phân thây, có bị giết bằng thuốc độc, theo Đường Phong quan sát, những tử thi này, cái sớm nhất cũng đã hai tháng, trên thi thể đầy giòi bọ, cơ hồ chỉ còn lại xương, cũng có tử thi mới chỉ chết cách đây mấy ngày.

- Đây rốt cục là thành thị gì vậy?

Đường Phong không nhịn được cười khổ một tiếng, nơi mà Tiếu thúc và Đoạn thúc đề cử cho mình tại sao lại như thế này?

Đi về phía trước một đoạn nữa, Đường Phong đột nhiên nhìn thấy một lão ăn mày đang ngồi dưới đất, lão ăn mày này quần áo lam lũ, thân mình tựa vào một bờ tường đã sập một nửa. đầu ngẩng lên nhưng cũng không nhúc nhích.

Đường Phong còn tưởng rằng hắn cũng đã chết, đi tới bên cạnh hắn. lão ăn mày đột nhiên giật mình, mở ra đôi nhắm đang nhắm nghiền. ánh mắt đục ngầu nhìn về phía Đường Phong.

Đường Phong cảnh giác nhìn lão ăn mày này, ngược lại trên mặt đối phương lại lộ ra một nụ cười như một tên trộm, làm cho người ta có cảm giác không quá an toàn.

- Tiểu gia hỏa!

Lão khất cái cười híp mắt nhìn Đường Phong, đôi mắt gian tà quét Đường Phong một vòng từ đầu xuống chân:

- Lần đầu tiên tới Diêm Thành sao?

Đường Phong gật đầu, mặc dù nói rằng ra ngoài mọi việc đều phải cẩn thận, gặp người chỉ nói ba phần, nhưng chuyện này Đường Phong biết rằng không thể giấu được đối phương.

- không phải sợ!

Lão ăn mày ngồi thẳng lên.

- Lão đầu ta chỉ là một lão ăn mày, sẽ không giết người.

Đường Phong nhướng mày, vốn hắn không muốn tiếp xúc cùng bất kỳ người nào ở địa phương quỷ quái này, nhưng đi một hồi lâu mới gặp được một người sống, bản thân mình cũng muốn biết thành trì này đã xảy ra chuyện gì.

Đưa tay làm bộ móc móc ở thắt lưng vài cái, Đường Phong lấy mấy khối bạc vụn trong Mị Ảnh không gian ra thả vào trong cái chén bể trước mặt lão ăn mày, mở miệng nói:

- Lão nhân gia ta hỏi ngươi vài vấn đề.

Lão ăn mày đưa tay nắm bạc vụn vào trong tay, cẩn thận nhìn nhìn, mặt mày hớn hở nhét bạc vào trong ngực, một bên đưa tay gãi cái nách đã rất nhiều ngày không rửa. một bên nói:

- hỏi đi, lão đầu ta tri vô bất ngôn. (không biết sẽ không nói)

Đường Phong còn chưa mở miệng hỏi, Linh Khiếp Nhan ở trong Bất Phôi giáp đã nhắc nhở:

- Phong ca ca cẩn thận một chút, ta cảm giác lão đầu này có gì đó là lạ.

Đường Phong âm thầm gật đầu, đúng là có điểm gì đó là lạ, nụ cười trên mặt lão đầu này có chút cứng ngắc, hơn nữa.... Đường Phong có thể cảm nhận được một chút sát khí vô cùng nhỏ bé trên người lão.

- Mọi người trong thành này đi đâu rồi?

- người?

Lão ăn mày cười cười:

- Tất cả mọi người trong Diêm Thành đều tụ tập ở trung tâm thành, đương nhiên ngươi không nhìn thấy người sống ở nơi này.

- Tại sao lại tụ tập ở trung tâm thành? Vậy phòng ốc tại sao lại biến thành như vậy?

Lão ăn mày nói:

- bởi vì chỉ có nơi đó là an toàn, còn về phòng ốc ở nơi này....ta cũng chẳng rõ lắm. kể từ khi ta tới chỗ này nó đã như vậy, nghe nói đã có mười mấy năm rồi.

-o0o-

- An toàn?

Đường Phong nhướng mày.

- Trung tâm thành là an toàn, nói cách khác bên ngoài trung tâm thành là không an toàn sao?

lão khất cái cười ha ha nói:

- Dĩ nhiên, ra khỏi phạm vi trung tâm thành ngươi có thể giết chết bất cứ người nào ngươi muốn giết, cũng có thể sẽ bị những người khác giết chết, tiện thể nói cho ngươi biết, bên trong thành ngươi có thể yên tâm lớn mật làm bất kỳ điều gì ngươi muốn, hơn nữa trong thành cũng có tất cả những đồ vật ngươi cần, nhưng ở trung tâm thành không thể giết người, thậm chí không thể nhục mạ người khác, cho dù là gặp phải cừu nhân đoạt vợ giết cha cũng không thể động thủ.

- Vậy còn ngươi? Một lão nhân như ngươi ở nơi này không sợ bị người ta giết sao?

- Ta chỉ là một lão đầu, sinh vô khả y, tử vô khả niệm, chết rồi thì thôi, có gì phải sợ.

Đường Phong nghi ngờ nói:

- Có người quản lý nơi đó sao? Tại sao mỗi người đều phải tuân thủ quy củ này?

lão ăn mày thu lại nụ cười trên mặt, nhìn Đường Phong từ trên xuống dưới nói:

- Tiểu gia hỏa ngươi không biết quy củ của Diêm Thành mà dám xông vào?

- Ta vốn không nghĩ sẽ tới nơi này, chẳng qua chỉ tùy tiện đi vào xem một chút.

- Ta khuyên ngươi nhanh rời khỏi đây.

lão ăn mày nghiêm túc nói:

- Trừ trung tâm thành ra, tất cả mọi nơi trong Diêm Thành đều là chiến trường! Mỗi thời mỗi khắc đều có những chuyện ngươi không thể tưởng tượng được xảy ra.

Đường Phong còn muốn hỏi một chút nữa, lão ăn mày đã có chút không nhìn được khoát tay nói:

- Ngân lượng của ngươi chỉ đủ để hỏi như vậy thôi, lão đầu ta buồn ngủ rồi.

Đường Phong chỉ có thể bất đắc dĩ đứng dậy, nhưng không ngờ lão ăn mày đột nhiên mở mắt, híp mắt cười với Đường Phong nói:

- Có trò hay để xem.

Quả thật có trò hay để xem, chỉ trong nháy mắt sau khi lão ăn mày này mở mắt ra, Đường Phong cũng đã cảm giác được có hai cỗ hơi thở đang tiến tới gần nơi này, còn có tiếng vũ khí chạm nhau vang lên.

không được bao lâu, hai thân ảnh đang dây dưa một chỗ, liều mạng đánh nhau đã xuất hiện trong tầm mắt của Đường Phong.

Lão ăn mày híp mắt nhìn Đường Phong một chút, âm thầm tụ sức lực, nhưng hắn phát hiện, vị trí và góc độ của Đường Phong đang đứng cũng không phải là tùy tiện đứng, hắn vẫn luôn duy trì cảnh giác đối với mình, nếu mình xuất thủ, đối phương lập tức có thể làm ra động tác phản kích. Bất đắc dĩ, lão ăn mày chỉ có thể dời tầm mắt khỏi Đường Phong, ngó chừng hai người đang đánh nhau.

Hai người này đều có thực lực Huyền giai sàn sàn như nhau, trên người đều có chút thương thế, nhìn tình hình này, trong khoảng thời gian ngắn hai người cũng không thể kết liễu được đối phương. Hai người nay hiển nhiên cũng đã phát hiện ra Đường Phong và lão ăn mày, đang đánh nhau hai người chợt trì hoãn chậm lại, hiển nhiên đều ôm lòng cảnh giác đối với hai người trước mặt. Nhưng dù vậy người nào cũng không chịu buông tha công kích đối phương, tất cả chiêu thức đều hướng chỗ yếu hại của đối phương đánh tới.

Hai người đánh không biết đã bao lâu, trên trán mồ hôi ướt đầm, toàn bộ quần áo cũng ướt nhẹp, có thể nhìn thấy, bọn họ đã có chút mệt mòi rồi, tay cầm vũ khí đã khẽ run.

Khi Đường Phong đang xem cuộc chiến, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói nhỏ của lão ăn mày:

- Tiểu gia hỏa, giúp lão đầu ta một việc được không?

Đường Phong quay đầu lại nhìn hắn một chút, đang định hỏi có việc gì có thể giúp đỡ, không ngờ lão già kia lại đứng lên, lảo đảo lao tới hắn tự như một tên trộm, lại không ngừng đối với hắn đánh ánh mắt về phía hai người đang đi đến gần hai người ý bảo đi qua đó.

Đường Phong nhíu mày, không muốn ở chỗ còn chưa quen thuộc lắm này gây chuyện, vội vàng lui về sau một bước, nhưng không ngờ lão ăn mày không biết là vô tình hay cố ý lại ngã nhào xuống đất, lăn một vòng, nhào tới bên chân Đường Phong, tay thì tóm lấy chân hắn.

Hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, Đường Phong giơ lên một cước, đá vào bả vai của đối phương, lão ăn mày kêu oa oa một tiếng cực thảm thiết, nương nhờ cỗ lực đạo trực tiếp bay ra ngoài.

lão già này đùa bỡn hắn... Diễn thật sự giống thật! Đường Phong một cước kia căn bản không thể đá bay thế kia, chẳng là đá đến hắn, trong nháy mắt hắn liền chống tay trên mặt đất nhanh nhẹn bay ra.

Lúc hai người đang khổ chiến, có người đang đến gần. Lão ăn mày hoàn toàn đưa lưng về phía hai người bọn họ bay qua.

Trong mắt hai người chợt lóe sát cơ, lại không hẹn mà cùng bỏ qua công kích lẫn nhau, hai món vũ khí thẳng tắp đối với lưng lão ăn mày thọc tới.

Mắt chắc sẽ thấy máu lão ăn mày tại chỗ, nhưng chuyện tình phát sinh lại khiến mọi người kinh ngạc.

không đợi hai thanh vũ khí đâm lên người, thân ảnh lão ăn mày đột nhiên trở nên mơ hồ, sau một hắn, hắn đã ở sau lưng một người, nụ cười đắc ý trên mặt, trên thay là một tay chùy thủy, hung hăng đâm cổ người kia.

Một tiếng xương gãy cùng vũ khí ma sát vang lên, máu tươi bắn ra.

Đường Phong híp mắt quan sát, hắn hoàn toàn không nghĩ, cái lão ăn mày này có thực lực cường đại như vậy, không, thực lực của hắn không được, chỉ là một Huyền giai. Hắn vừa động thủ, cương khí trên người hắn không thể đánh lừa được cảm giác của Đường Phong, nhưng khoảnh khắc hắn tuôn ra đó, đã vượt xa tiêu chuẩn Huyền giai rất nhiều, thậm chí so với mình toàn lực bạo phát không thua bao nhiêu!

Nhưng điều này sao có thể? Mình là vì dùng năng lượng khổng lồ rèn luyện thân thể nên mới có lực này, mà cái lão ăn mày này gầy như que củi, thì sao có thể là Huyền giai đạt tới tiêu chuẩn này?

Tuy nhiên cũng chỉ có khoảng cách chưa tới một trượng, từ chỗ hắn biến mất đến xuất hiện ở sau lưng một người, hoàn toàn không có bất kì quỹ tích di động nào, tựa như là Khiếu Thiên Lang nhảy lên, từ nơi này xuất hiện ở nơi kế tiếp, trong nháy mắt, thân thể của hắn rất mơ hồ hư ảo.

Giết chết một người, người còn lại hồi thần sắc, vội vàng thu hồi vũ khí, hướng phía lão ăn mày đâm tới lần nữa.

lão ăn mày nhanh nhẹn nhảy ra, miệng cười nói:

- ngươi cũng muốn tìm cái chết sao?

Vừa nói, một bên vừa động! người còn lại hoảng sợ tột độ, sắc mặt thay đổi.

lão ăn mày vây quanh hắn không ngưng, không nhanh không chậm, nhưng rõ ràng, thân pháp này dùng mắt thường không thể quan sát được.

Đường Phong thấy vậy cũng không hiểu ra sao.

Dựa vào hành động lão ăn mày vừa làm, nếu như hắn muốn giết chết người còn lại này, cơ hồ không cần tốn nhiều sức, nhưng là hắn vây bắt đối phương mười mấy vòng vẫn chưa động thủ, như thể tìm cơ hội.

Khó làm... Kiểu chiêu thức kia không phải mỗi thời khắc đều có thể tuôn ra hay sao? Cần gì cơ hội đặc biệt?

Còn đang nghi hoặc, lão ăn mày dừng thân lại, âm trầm nhìn đối phương nói:

- ngươi nhất định phải chết.

Vừa dứt lời, thân ảnh hắn lại bắt đầu mơ hồ, tình cảnh như nãy lại diễn ra, trong nháy mắt, lão ăn mày hiện sau lưng người kia, chùy bổ đôi cổ hắn.

Từ đầu tới đuôi, lão ăn mày chỉ ra tay hai lần, giết chết hai người, một chiêu một người!

Giết xong hai người, hắn ngồi xổm xuống lục lọi thi thể hai người kia một phen, chốc lát sau mặt mày hớn hở lấy ra hai khối ngọc bài, cười ha ha một tiếng:

- Nhiệm vụ hoàn thành.
Tác giả : Mạc Mặc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại