Vô Thường
Chương 135: Tam đại thế lực, cao thủ đứng đầu (thượng)
Thang Phi Tiếu. Đoạn Thất Xích và Tần Tứ Nương đứng cùng một chỗ, Tứ Nương thần sắc lo lắng nhìn chằm chằm Viêm Nhật, đây là lần đầu nàng phát hiện Viêm Nhật không nghe lời như vậy.
Ngoại trừ ba người ra, ở đây còn có bốn nhóm người khác.
Bên tay trái của Thang Phi Tiếu đứng bốn người, nam có nữ có, y phục thuần một màu tím, trên ngực thêu bốn loại hoa khác nhau, cả bốn đều có vẻ khí định thần nhãn, trên mặt tỏ ra khá thoải mái.
Bên tay phải của Thang Phi Tiếu có hai người, một già một trẻ, già chừng năm sáu chục tuổi, nhỏ cũng khoảng ba mươi bốn mươi gì đó. Trên thân cả hai không kiêng nể gì tản ra một cỗ sát khí bức nhân, cảm giác u ám khiến người ta có cảm giác rất khó chịu. Cũng không phải họ cố ý phát ra loại sát khí này mà giống như nó tự nhiên đã thế. Cả hai mặc trường bào màu đen, cổ áo dựng thẳng, trong qua có vẻ khá lãnh khốc, trên áo khoác có thêu hình đầu lâu trắng hếu.
Đối diện với Thang Phi Tiếu cũng là hai người, y phục của cả hai đều có vẻ tùy ý, tuổi cũng không nhỏ, đứng đó lại tản ra một loại cảm giác tiên phong đạo cốt, Đường Phong nhìn kỹ một chút, tay phải của hắn không phải da thịt mà giống như được tạo ra từ sắt thép, phát ra một cỗ quang mang rét lạnh.
Đám người cuối cùng còn lại có ba người, vẻ mặt cả ba có chút kỳ quái, khác với những nhóm trước, vẻ mặt có chút vội vàng xao động, bộ dạng có vẻ hơi thiếu tự tin, thỉnh thoảng lại đưa mắt dõi nhìn xung quanh, lộ ra vẻ cảnh giác.
Lúc ba người Lâm Nhược Diên và Bạch Tố Y tới, tầm mắt của tất cả mọi người liền dồn lên họ, sau đó lại chuyển đi nơi khác.
Đứng ở nơi này, thực lực thấp nhất cũng là Thiên giai trung phẩm, hai Thiên giai hạ phẩm như Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên xác thực sẽ không mang tới bất kỳ uy hiếp gì cho bọn họ.
Ngược lại sự xuất hiện của một tiểu tử Hoàng giai thượng phẩm như Đường Phong lại khiến trung niên nhân mặc áo đen kia hừ lạnh một tiếng, một cỗ sát khí đầy áp bách ép thẳng tới chỗ Đường Phong.
Lâm Nhược Diên và Bạch Tố Y nhướng mày, chắn ở trước mặt Đường Phong, thay hắn đánh tan tia sát khí này. Người này quả thật cũng không quá phận, hiện tại thế cục rất vi diệu, chỉ cần hơi xúc động một chút sẽ đánh vỡ thế cân bằng, nên dù hắn khinh thường Đường Phong nhưng vẫn nhịn xuống không tiếp tục động thủ.
Viêm Nhật và thất thải quang mang vẫn tranh đấu kịch liệt, tới tận bây giờ vẫn không có ai thấy được bản thể của luồng sáng đó là gì. Tia sáng này hoàn toàn che giấu vật bên trong, bất quá tất cả đều biết rõ, đây đúng thật là Thần binh, thứ gì có thể không sao cả dưới sự tấn công liên tiếp của Viêm Nhật kia chứ? Cũng chỉ có Thần binh mới có thể đối kháng cùng Thần binh!
Khiến mọi người lấy làm kỳ quái chính là nó cũng phát ra tiếng gầm rất kinh người, nhưng tại sao lại không phản kích?
ở đây có gần hai mươi người chia làm sáu nhóm, hầu như đều bao gồm một đám cao thủ cao cấp nhất Lý Đường đế quốc.
Vốn Lâm Nhược Diên và Bạch Tố Y cũng định đứng cùng một chỗ với Thang Phi Tiếu. Bất quá Thang Phi Tiếu dùng truyền âm nhập mật nói với các nàng một câu, nên các nàng mới đứng riêng một góc.
Hai người biết rõ, Thang Phi Tiếu là vì muốn tốt cho các nàng và Thiên Tú. Hắn không muốn để ân oán xưa kia của mình liên lụy tới Thiên Tú.
Không ít người dùng ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm hai kiện Thần binh, trên mặt tràn đầy vẻ tham lam và tham muốn chiếm giữ.
Thần binh kia mà! Cho dù là đối với đám Thiên giai cao thủ như họ mà nói, cũng là bảo bối có thể gặp nhưng không thể cầu! Tuyết Nữ chỉ dựa vào một thanh Thần binh đã có thể lấy một chọi hai, đánh ngang tay với Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích, chỉ bấy nhiêu cũng đủ để tưởng tượng một thanh Thần binh có thể hỗ trợ chủ nhân nhiều tới mức nào.
Đương nhiên, cũng có vài người tỏ vẻ khá lạnh nhạt, còn có vài người không ngừng dò xét khắp người Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích, hiển nhiên là đã nhận ra hoặc phát hiện ra gì chút manh mối liên quan tới thân phận cả hai.
Tâm tình của Tiếu thúc vốn không được tốt, nếu không phải vì hắn phải giúp Tứ Nương đuổi theo Viêm Nhật thì sao lại nhảy vào vũng bùn này. Hiện tại lại bị một đám người nhìn chằm chằm, Thang Phi Tiếu liền nóng nảy quát lên:
- Nhìn con mẹ các ngươi! Trên mặt lão tử có mọc hoa à?
Đoạn Thất Xích vác bao đồ của mình, trên tay cầm một thanh thái đao chẳng ra gì, nói khẽ:
- Đại ca à, bình tĩnh đi! ngươi làm vậy không phải càng gây thêm chú ý sao? Chúng ta phải che giấu thân phận mà!
- Bình tĩnh con mẹ nó!
Thang Phi Tiếu phanh áo, lộ ra lông ngực đen sì, cao giọng nói:
- lão tử mặc kệ các ngươi tới đây là muốn làm gì, cũng sẽ không quản chuyện của các ngươi, nhưng bây giờ Viêm Nhật kiếm của phu nhân ta đang ở đây, nếu có kẻ nào dám dòm ngó tới Viêm Nhật thì đừng trách lão tử trở mặt vô tình!
Lời này quả thật là quá mức càn rỡ, đám người vừa nghe được lập tức nhướng mày. Cao thủ hiện đang có mặt ở đây có ai mà không phải là nhân vật hô phong hoán vũ? chỉ có bọn họ đi giáo huấn người khác, có khi nào lại bị người ta rống vào mặt như vậy?
Nhưng dù trong lòng khó chịu tới mấy thì mọi người vẫn dằn xuống. Thứ nhất, không thể đứng ra phá vỡ thế cục, bọn họ cũng không muốn tự đốt lửa lên người mình, thứ hai, không ít người đã nhận ra Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích, tự nhiên biết rõ hai đại sát thần này không phải dễ trêu.
Huống hồ gì, tuy Thang Phi Tiếu ăn nói có phần khó nghe, nhưng cũng có thể hiểu được ý tứ của hắn, đó chính là hắn sẽ không nhúng tay vào chuyện của thất thải Thần binh, chỉ muốn giúp Tần Tứ Nương lấy lại Viêm Nhật mà thôi. Đối với bọn họ mà nói thì đây đúng là một tin đáng mừng.
người có niên kỷ hơi lớn mặc trường bào màu đen cười lên vài tiếng quái dị, dùng một loại thanh âm phảng phất như tiếng kim loại ma xát mà nói:
- Thần binh Viêm Nhật đã sớm nhận chủ nên đương nhiên là thuộc về Hỏa Phượng Hoàng Tần Tứ Nương, Đại Tuyết cung ta tuyệt đối sẽ không làm những chuyện đê tiện như cướp đoạt Thần Binh của người khác.
Đường Phong nghe tới sững sờ, hắn hoàn toàn không nghờ được, người mặc trường bào màu đen này rõ ràng là tông môn của Thang Phi Tiếu trước kia, người của Đại Tuyết cung, một trong ba đại thế lực lớn nhất của Lý Đường đế quốc!
- Bạch Đế thành cũng vậy. Chúng ta tới đây chỉ là vì kiện thất thải Thần binh này, những chuyện khác thì không liên quan gì tới bọn ta.
người nam nhân trông có vẻ lớn tuổi nhất trong số bốn người đứng chung nhàn nhạt nói.
- Thiên Công Sơn Trang cũng tán thành!
Hai vị lão nhân tiên phong đạo cốt cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Đợi sau khi ba thế lực lần lần lượt giới thiệu xong, Đường Phong lập tức chấn kinh.
Trong bốn nhóm người đang có mặt ở nơi này, rõ ràng đã tập họp đủ ba thế lực đứng đầu Lý Đường đế quốc. Bất quá nghĩ lại thì cũng không có gì quá khó hiểu, cũng chỉ có Thần binh mới có thể dẫn động cả ba thế lực này ra mặt, cũng chỉ có Thần binh mới có thể khiến họ đứng đối mặt với nhau trên lập trường đối địch.
Đường Phong nhỏ giọng hỏi Lâm Nhược Diên:
- Cô cô, người có biết người của mấy thế lực này không?
Lâm Nhược Diên lắc đầu, dùng truyền âm nhập mật nói:
- Chưa gặp qua, nhưng đã nghe nói qua.
Sau đó liền nhẹ giọng nói cho Đường Phong biết:
- Bốn người đứng cùng một chỗ chính là Tứ Quý thành chủ của Bạch Đế thành, trong Bạch Đế thành có bốn nội thành Xuân Hạ Thu Đông. bọn họ chính là thành chủ của bốn nội thành, có nhìn thấy hoa thêu trên ngực của họ không? Mỗi loại hoa trên người mỗi người tượng trưng cho một mùa khác nhau. Theo thứ tự là Xuân thành chủ Dương Xuân.Hạ thành chủ Hạ Thời Vũ. Thu thành chủ Thu Dịch Túy, Đông thành chủ Hàn Đông, mỗi người đều là Thiên giai thượng phẩm. Tâm pháp tu luyện của bốn người bọn họ cũng không bàn mà khớp với chân lý của bốn mùa. bốn người cùng nhau liên thủ thì đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi Tứ Quý Tuyệt Sát Trận, có thể tạo ra hiệu quả năm tháng luân chuyển, nhật nguyệt luân hồi, khiến cho người bị công kích trong nháy mắt già đi hoặc sống một ngày bằng một năm.
Lại nhìn về phía hai người mặc trường bào màu đen mà nói:
- Hai người này là người của Đại Tuyết cung, hẳn là sát thủ của Đại Tuyết Lâu. Hình dạng của giống với Thanh tiền bối trước kia, sát khí quá nồng. người lớn tuổi hơn chính là đệ nhất sát thủ hiện tại của Đại Tuyết lâu. Tiếu Nhất Diệp! Hắn là người cùng thời với Thang tiền bối. người còn lại thì chắc là trợ thủ của Tiếu Nhất Diệp, Lâu Mãn Kinh, bởi vì sát thủ của Đại Tuyết cung mỗi lần xuất động đều là hai người cùng một lúc, cho nên có Tiếu Nhất Diệp thì sẽ có Lâu Mãn Kinh.
Lại tiếp tục nhìn sang hai vị nhân gia tiên phong đạo cốt mà nói:
- Hai vị này thì hẳn là hai vị trưởng lão Kính Hoa Thủy Nguyệt của Thiên Công Sơn Trang rồi.
Đường Phong cố gắng hạ giọng tới mức thấp nhất:
- Cánh tay của lão nhân kia bị sao vậy?
Lâm Nhược Diên nói:
- Con nhìn chân trái của người còn lại đi.
Đường Phong thuận tiện coi tiếp, phát hiện ra chân trái của người còn lại cũng giống như tay phải của người này, đều hiện ra quang mang rét lãnh.
- Hai người bọn họ đều là người tàn tật. Tay phải của Thủy Nguyệt trưỡng lão, và chân trái của Kính Hoa trưởng lão đều là do cơ quan tạo nên. Chẳng những tay chân có thể cử động linh hoạt tự nhiên như tay chân thật, hơn nữa nếu luận phẩm chất thì tay chân giả này của họ có thể xếp vào bậc Thiên binh, bên trong càng ẩn chứa sát khí vô hạn. chỉ sơ ý một chút cũng có thể gặp nguy trên tay họ.
Trong nháy mắt, ánh mắt Đường Phong lóe lên liên tục, hắn toàn toàn không ngờ được, thế giới này cư nhiên lại có người tinh thông cơ quan thuật như thế. Ám khí trên người Đường Phong chính là một loại cơ quan, cho nên hắn rất có hứng thú với những thứ này.
- Cơ quan thuật của Thiên Công Sơn Trang là độc bộ thiên hạ. chẳng những là Lý Đường đế quốc, cho dù là khắp cả Thiên Cương đại lục cũng không có ai có thể vượt qua họ được.
Lâm Nhược Diên tiếp tục nói:
- Phong Nhi, ta không biết những cơ quan ám khí trước kia con lấy ở đâu ra. nhưng ngàn vạn lần không được khoe khoang trước mặt người của Thiên Công Sơn Trang, nếu không sẽ có thể dẫn tới họa sát thân.
Đường Phong gật đầu:
- Con biết rồi.
Thất phu vô tội, hoài bích kì tội, (Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội) đạo lý này ai cũng hiểu.
Lâm Nhược Diên lại nhìn về ba người sau cùng, nghi hoặc nói:
- Ba người còn lại thì ta không biết từ đâu tới.
Đúng vào lúc này, Thang Phi Tiếu cũng quay đầu lại nhìn họ, mở miệng hỏi:
- Các ngươi lại là thế lực nào?
Ba người nhìn nhau, nghe được câu hỏi của Thang Phi Tiếu cũng không dám trễ nài, mở miệng nói:
- Huyền Ý Môn Trần Vô Xá!
- Lãnh Nguyệt Cung Tương Tinh Hồn.
- Bắc Ly Tông Trương Nhược Hư!
Ba người này rõ ràng thuộc về ba thế lực khác nhau. Thang Phi Tiếu vừa nghe xong đã hiểu rõ. Ba người bọn họ cô thân yếu thế, biết rõ mình không thể chống lại ba đại thế lực như vậy nên mới chọn cách gộp lại với nhau, thử xem có thể tranh được một chân giành Thần binh hay không, nếu gặp vận may, biết đâu được lại có thể giành được Thần binh thì sao.
Bất quá loại quan hệ đồng minh vì lợi ích nên mới kết thành này rất không đáng tin, Thang Phi Tiếu dám khẳng định, nếu có một người trong số họ thật sự giành được Thần binh thì hai người còn lại nhất định cũng sẽ ra tay với hắn, hơn nữa tuyệt đối sẽ không nương tay.
Tuy cả ba người này đều là Thiên giai trung phẩm, nhưng xét cẩn thận hơn một chút thì thực lực của Trần Vô Xá của Huyền Ý Môn tương đối khá hơn chút đỉnh, bởi vì hắn tấn chức Thiên giai trung phẩm sớm nhất.
Trần Vô Xá nói:
- Ba người bọn ta cũng sẽ không đoạt Viêm Nhật, Viêm Nhật đã nhận chủ, cho dù có lấy thì cũng vô dụng mà thôi.
Thang Phi Tiếu hài lòng gật đầu nói:
- Tốt! Được các vị nể mặt, ta là kẻ mau mồm nhanh miệng, những lời vừa rồi của ta quả thực có chút khó nghe, mong các vị đừng để bụng.
những lời này vừa nói ra thì không khí liền trở nên hòa hoãn không ít.
Thang Phi Tiếu cũng không còn cách nào khác. Mặc dù hắn và Đoạn Thất Xích không e ngại gì đám người này, nhưng Viêm Nhật của Tần Tứ Nương vẫn đang tranh đấu cùng thất thải Thần binh kia, hắn chỉ muốn sớm lấy được Viêm Nhật về, sau đó phủi mông mà đi, để cho đám người kia tự cắn xé lẫn nhau.
- Nếu các vị cũng đã không có ý kiến thì ta đây sẽ lấy Viêm Nhật về.
Vừa nói vừa nghênh ngang đi tới giữa.
Thang Phi Tiếu vừa bước tới ba bước thì cước bộ liền dừng lại, bởi vì hắn cảm giác được, có hơn mười đạo sát khí toàn bộ đều tập trung lên người mình, không khí vừa có phần hòa hoãn lại tiếp tục giương cung bạt kiếm trở lại, hơn nữa không giống với tình huống căm thù lẫn nhau như lúc nãy nữa, lần này toàn bộ người lại nhìn Thang Phi Tiếu chằm chằm.
Mặc dù đã dự liệu được sẽ phát sinh tình huống này, nhưng Thang Phi Tiếu vẫn ngẩng đầu lên, âm trầm hỏi:
- Các vị làm vậy là ý gì?
Lâu Mãn Kinh của Đại Tuyết cung lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi dám tiến tới một bước nữa thì nhất định sẽ chết không có chỗ chôn!
những lời này thật sự rất có mùi vị đe dọa, nhưng sự thật chính là vậy, nếu như Thang Phi Tiếu tiếp tục bước tới thì nhất định sẽ bị cả đám người này vây công. Tới lúc đó dù cho hắn không chết đi nữa, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, bị nhiều người như vậy vây công cùng một lúc, hắn cũng không dám cam đoan mình có thể không bị thương tổn gì.
- Tiểu tử, ngươi có biết lão tử là ai không?
Thang Phi Tiếu lạnh lùng nhìn hắn.
- Ta không cần biết ngươi là ai, không có kẻ nào dám làm càn trước mặt người của Đại Tuyết cung!
Lâu Mãn Kinh cười lạnh.
Tiếu Nhất Diệp nở nụ cười kỳ quái, Tứ Quý thành chủ của Bạch Đế thành và hai vị trưởng lão Kính Hoa Tủy Nguyệt của Thiên Công Sơn Trang cũng thấy buồn cười. Ba người Trần Vô Xá thì ngược lại có chút ngây ngốc.
Trong tất cả những người có mặt ở đây, chỉ có ba người Trần Vô Xá và Lâu Mãn Kinh là không biết Thang Phi Tiếu. Ba người Trần Vô Xá thì không cần phải nói, bản thân không phải người của Đại Tuyết cung, Tiếu thúc mười năm trước đã không còn đi lại trên giang hồ, bọn họ không biết thì cũng không có gì lạ, Còn Lâu Mãn Kinh, cũng là sau khi Thang Phi Tiếu rời khỏi Đại Tuyết cung mới được chiêu dụ vào nội cung, hiện tại nhiều lắm mới được ba bốn mươi tuổi, chưa từng gặp qua Thang Phi Tiếu.
Tiếu Nhất Diệp cũng có chứa dã tâm, cố ý không nhắc nhở Lâu Mãn Kinh, cho nên hắn hoàn toàn không biết đối tượng đang nói chuyện cùng mình chính là Thiên Sát Thần năm đó của Đại Tuyết cung.
Đoạn Thất Xích đứng phía sau nhìn có chút hả hê nói:
- Đại ca, có người khinh bỉ huynh!
- ngươi đừng có nhiều lời!
Thang Phi Tiếu tức giận đầy bụng, quay đầu lại hung tợn trừng mắt nhìn Đoạn Thất Xích một cái.
Ngoại trừ ba người ra, ở đây còn có bốn nhóm người khác.
Bên tay trái của Thang Phi Tiếu đứng bốn người, nam có nữ có, y phục thuần một màu tím, trên ngực thêu bốn loại hoa khác nhau, cả bốn đều có vẻ khí định thần nhãn, trên mặt tỏ ra khá thoải mái.
Bên tay phải của Thang Phi Tiếu có hai người, một già một trẻ, già chừng năm sáu chục tuổi, nhỏ cũng khoảng ba mươi bốn mươi gì đó. Trên thân cả hai không kiêng nể gì tản ra một cỗ sát khí bức nhân, cảm giác u ám khiến người ta có cảm giác rất khó chịu. Cũng không phải họ cố ý phát ra loại sát khí này mà giống như nó tự nhiên đã thế. Cả hai mặc trường bào màu đen, cổ áo dựng thẳng, trong qua có vẻ khá lãnh khốc, trên áo khoác có thêu hình đầu lâu trắng hếu.
Đối diện với Thang Phi Tiếu cũng là hai người, y phục của cả hai đều có vẻ tùy ý, tuổi cũng không nhỏ, đứng đó lại tản ra một loại cảm giác tiên phong đạo cốt, Đường Phong nhìn kỹ một chút, tay phải của hắn không phải da thịt mà giống như được tạo ra từ sắt thép, phát ra một cỗ quang mang rét lạnh.
Đám người cuối cùng còn lại có ba người, vẻ mặt cả ba có chút kỳ quái, khác với những nhóm trước, vẻ mặt có chút vội vàng xao động, bộ dạng có vẻ hơi thiếu tự tin, thỉnh thoảng lại đưa mắt dõi nhìn xung quanh, lộ ra vẻ cảnh giác.
Lúc ba người Lâm Nhược Diên và Bạch Tố Y tới, tầm mắt của tất cả mọi người liền dồn lên họ, sau đó lại chuyển đi nơi khác.
Đứng ở nơi này, thực lực thấp nhất cũng là Thiên giai trung phẩm, hai Thiên giai hạ phẩm như Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên xác thực sẽ không mang tới bất kỳ uy hiếp gì cho bọn họ.
Ngược lại sự xuất hiện của một tiểu tử Hoàng giai thượng phẩm như Đường Phong lại khiến trung niên nhân mặc áo đen kia hừ lạnh một tiếng, một cỗ sát khí đầy áp bách ép thẳng tới chỗ Đường Phong.
Lâm Nhược Diên và Bạch Tố Y nhướng mày, chắn ở trước mặt Đường Phong, thay hắn đánh tan tia sát khí này. Người này quả thật cũng không quá phận, hiện tại thế cục rất vi diệu, chỉ cần hơi xúc động một chút sẽ đánh vỡ thế cân bằng, nên dù hắn khinh thường Đường Phong nhưng vẫn nhịn xuống không tiếp tục động thủ.
Viêm Nhật và thất thải quang mang vẫn tranh đấu kịch liệt, tới tận bây giờ vẫn không có ai thấy được bản thể của luồng sáng đó là gì. Tia sáng này hoàn toàn che giấu vật bên trong, bất quá tất cả đều biết rõ, đây đúng thật là Thần binh, thứ gì có thể không sao cả dưới sự tấn công liên tiếp của Viêm Nhật kia chứ? Cũng chỉ có Thần binh mới có thể đối kháng cùng Thần binh!
Khiến mọi người lấy làm kỳ quái chính là nó cũng phát ra tiếng gầm rất kinh người, nhưng tại sao lại không phản kích?
ở đây có gần hai mươi người chia làm sáu nhóm, hầu như đều bao gồm một đám cao thủ cao cấp nhất Lý Đường đế quốc.
Vốn Lâm Nhược Diên và Bạch Tố Y cũng định đứng cùng một chỗ với Thang Phi Tiếu. Bất quá Thang Phi Tiếu dùng truyền âm nhập mật nói với các nàng một câu, nên các nàng mới đứng riêng một góc.
Hai người biết rõ, Thang Phi Tiếu là vì muốn tốt cho các nàng và Thiên Tú. Hắn không muốn để ân oán xưa kia của mình liên lụy tới Thiên Tú.
Không ít người dùng ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm hai kiện Thần binh, trên mặt tràn đầy vẻ tham lam và tham muốn chiếm giữ.
Thần binh kia mà! Cho dù là đối với đám Thiên giai cao thủ như họ mà nói, cũng là bảo bối có thể gặp nhưng không thể cầu! Tuyết Nữ chỉ dựa vào một thanh Thần binh đã có thể lấy một chọi hai, đánh ngang tay với Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích, chỉ bấy nhiêu cũng đủ để tưởng tượng một thanh Thần binh có thể hỗ trợ chủ nhân nhiều tới mức nào.
Đương nhiên, cũng có vài người tỏ vẻ khá lạnh nhạt, còn có vài người không ngừng dò xét khắp người Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích, hiển nhiên là đã nhận ra hoặc phát hiện ra gì chút manh mối liên quan tới thân phận cả hai.
Tâm tình của Tiếu thúc vốn không được tốt, nếu không phải vì hắn phải giúp Tứ Nương đuổi theo Viêm Nhật thì sao lại nhảy vào vũng bùn này. Hiện tại lại bị một đám người nhìn chằm chằm, Thang Phi Tiếu liền nóng nảy quát lên:
- Nhìn con mẹ các ngươi! Trên mặt lão tử có mọc hoa à?
Đoạn Thất Xích vác bao đồ của mình, trên tay cầm một thanh thái đao chẳng ra gì, nói khẽ:
- Đại ca à, bình tĩnh đi! ngươi làm vậy không phải càng gây thêm chú ý sao? Chúng ta phải che giấu thân phận mà!
- Bình tĩnh con mẹ nó!
Thang Phi Tiếu phanh áo, lộ ra lông ngực đen sì, cao giọng nói:
- lão tử mặc kệ các ngươi tới đây là muốn làm gì, cũng sẽ không quản chuyện của các ngươi, nhưng bây giờ Viêm Nhật kiếm của phu nhân ta đang ở đây, nếu có kẻ nào dám dòm ngó tới Viêm Nhật thì đừng trách lão tử trở mặt vô tình!
Lời này quả thật là quá mức càn rỡ, đám người vừa nghe được lập tức nhướng mày. Cao thủ hiện đang có mặt ở đây có ai mà không phải là nhân vật hô phong hoán vũ? chỉ có bọn họ đi giáo huấn người khác, có khi nào lại bị người ta rống vào mặt như vậy?
Nhưng dù trong lòng khó chịu tới mấy thì mọi người vẫn dằn xuống. Thứ nhất, không thể đứng ra phá vỡ thế cục, bọn họ cũng không muốn tự đốt lửa lên người mình, thứ hai, không ít người đã nhận ra Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích, tự nhiên biết rõ hai đại sát thần này không phải dễ trêu.
Huống hồ gì, tuy Thang Phi Tiếu ăn nói có phần khó nghe, nhưng cũng có thể hiểu được ý tứ của hắn, đó chính là hắn sẽ không nhúng tay vào chuyện của thất thải Thần binh, chỉ muốn giúp Tần Tứ Nương lấy lại Viêm Nhật mà thôi. Đối với bọn họ mà nói thì đây đúng là một tin đáng mừng.
người có niên kỷ hơi lớn mặc trường bào màu đen cười lên vài tiếng quái dị, dùng một loại thanh âm phảng phất như tiếng kim loại ma xát mà nói:
- Thần binh Viêm Nhật đã sớm nhận chủ nên đương nhiên là thuộc về Hỏa Phượng Hoàng Tần Tứ Nương, Đại Tuyết cung ta tuyệt đối sẽ không làm những chuyện đê tiện như cướp đoạt Thần Binh của người khác.
Đường Phong nghe tới sững sờ, hắn hoàn toàn không nghờ được, người mặc trường bào màu đen này rõ ràng là tông môn của Thang Phi Tiếu trước kia, người của Đại Tuyết cung, một trong ba đại thế lực lớn nhất của Lý Đường đế quốc!
- Bạch Đế thành cũng vậy. Chúng ta tới đây chỉ là vì kiện thất thải Thần binh này, những chuyện khác thì không liên quan gì tới bọn ta.
người nam nhân trông có vẻ lớn tuổi nhất trong số bốn người đứng chung nhàn nhạt nói.
- Thiên Công Sơn Trang cũng tán thành!
Hai vị lão nhân tiên phong đạo cốt cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Đợi sau khi ba thế lực lần lần lượt giới thiệu xong, Đường Phong lập tức chấn kinh.
Trong bốn nhóm người đang có mặt ở nơi này, rõ ràng đã tập họp đủ ba thế lực đứng đầu Lý Đường đế quốc. Bất quá nghĩ lại thì cũng không có gì quá khó hiểu, cũng chỉ có Thần binh mới có thể dẫn động cả ba thế lực này ra mặt, cũng chỉ có Thần binh mới có thể khiến họ đứng đối mặt với nhau trên lập trường đối địch.
Đường Phong nhỏ giọng hỏi Lâm Nhược Diên:
- Cô cô, người có biết người của mấy thế lực này không?
Lâm Nhược Diên lắc đầu, dùng truyền âm nhập mật nói:
- Chưa gặp qua, nhưng đã nghe nói qua.
Sau đó liền nhẹ giọng nói cho Đường Phong biết:
- Bốn người đứng cùng một chỗ chính là Tứ Quý thành chủ của Bạch Đế thành, trong Bạch Đế thành có bốn nội thành Xuân Hạ Thu Đông. bọn họ chính là thành chủ của bốn nội thành, có nhìn thấy hoa thêu trên ngực của họ không? Mỗi loại hoa trên người mỗi người tượng trưng cho một mùa khác nhau. Theo thứ tự là Xuân thành chủ Dương Xuân.Hạ thành chủ Hạ Thời Vũ. Thu thành chủ Thu Dịch Túy, Đông thành chủ Hàn Đông, mỗi người đều là Thiên giai thượng phẩm. Tâm pháp tu luyện của bốn người bọn họ cũng không bàn mà khớp với chân lý của bốn mùa. bốn người cùng nhau liên thủ thì đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi Tứ Quý Tuyệt Sát Trận, có thể tạo ra hiệu quả năm tháng luân chuyển, nhật nguyệt luân hồi, khiến cho người bị công kích trong nháy mắt già đi hoặc sống một ngày bằng một năm.
Lại nhìn về phía hai người mặc trường bào màu đen mà nói:
- Hai người này là người của Đại Tuyết cung, hẳn là sát thủ của Đại Tuyết Lâu. Hình dạng của giống với Thanh tiền bối trước kia, sát khí quá nồng. người lớn tuổi hơn chính là đệ nhất sát thủ hiện tại của Đại Tuyết lâu. Tiếu Nhất Diệp! Hắn là người cùng thời với Thang tiền bối. người còn lại thì chắc là trợ thủ của Tiếu Nhất Diệp, Lâu Mãn Kinh, bởi vì sát thủ của Đại Tuyết cung mỗi lần xuất động đều là hai người cùng một lúc, cho nên có Tiếu Nhất Diệp thì sẽ có Lâu Mãn Kinh.
Lại tiếp tục nhìn sang hai vị nhân gia tiên phong đạo cốt mà nói:
- Hai vị này thì hẳn là hai vị trưởng lão Kính Hoa Thủy Nguyệt của Thiên Công Sơn Trang rồi.
Đường Phong cố gắng hạ giọng tới mức thấp nhất:
- Cánh tay của lão nhân kia bị sao vậy?
Lâm Nhược Diên nói:
- Con nhìn chân trái của người còn lại đi.
Đường Phong thuận tiện coi tiếp, phát hiện ra chân trái của người còn lại cũng giống như tay phải của người này, đều hiện ra quang mang rét lãnh.
- Hai người bọn họ đều là người tàn tật. Tay phải của Thủy Nguyệt trưỡng lão, và chân trái của Kính Hoa trưởng lão đều là do cơ quan tạo nên. Chẳng những tay chân có thể cử động linh hoạt tự nhiên như tay chân thật, hơn nữa nếu luận phẩm chất thì tay chân giả này của họ có thể xếp vào bậc Thiên binh, bên trong càng ẩn chứa sát khí vô hạn. chỉ sơ ý một chút cũng có thể gặp nguy trên tay họ.
Trong nháy mắt, ánh mắt Đường Phong lóe lên liên tục, hắn toàn toàn không ngờ được, thế giới này cư nhiên lại có người tinh thông cơ quan thuật như thế. Ám khí trên người Đường Phong chính là một loại cơ quan, cho nên hắn rất có hứng thú với những thứ này.
- Cơ quan thuật của Thiên Công Sơn Trang là độc bộ thiên hạ. chẳng những là Lý Đường đế quốc, cho dù là khắp cả Thiên Cương đại lục cũng không có ai có thể vượt qua họ được.
Lâm Nhược Diên tiếp tục nói:
- Phong Nhi, ta không biết những cơ quan ám khí trước kia con lấy ở đâu ra. nhưng ngàn vạn lần không được khoe khoang trước mặt người của Thiên Công Sơn Trang, nếu không sẽ có thể dẫn tới họa sát thân.
Đường Phong gật đầu:
- Con biết rồi.
Thất phu vô tội, hoài bích kì tội, (Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội) đạo lý này ai cũng hiểu.
Lâm Nhược Diên lại nhìn về ba người sau cùng, nghi hoặc nói:
- Ba người còn lại thì ta không biết từ đâu tới.
Đúng vào lúc này, Thang Phi Tiếu cũng quay đầu lại nhìn họ, mở miệng hỏi:
- Các ngươi lại là thế lực nào?
Ba người nhìn nhau, nghe được câu hỏi của Thang Phi Tiếu cũng không dám trễ nài, mở miệng nói:
- Huyền Ý Môn Trần Vô Xá!
- Lãnh Nguyệt Cung Tương Tinh Hồn.
- Bắc Ly Tông Trương Nhược Hư!
Ba người này rõ ràng thuộc về ba thế lực khác nhau. Thang Phi Tiếu vừa nghe xong đã hiểu rõ. Ba người bọn họ cô thân yếu thế, biết rõ mình không thể chống lại ba đại thế lực như vậy nên mới chọn cách gộp lại với nhau, thử xem có thể tranh được một chân giành Thần binh hay không, nếu gặp vận may, biết đâu được lại có thể giành được Thần binh thì sao.
Bất quá loại quan hệ đồng minh vì lợi ích nên mới kết thành này rất không đáng tin, Thang Phi Tiếu dám khẳng định, nếu có một người trong số họ thật sự giành được Thần binh thì hai người còn lại nhất định cũng sẽ ra tay với hắn, hơn nữa tuyệt đối sẽ không nương tay.
Tuy cả ba người này đều là Thiên giai trung phẩm, nhưng xét cẩn thận hơn một chút thì thực lực của Trần Vô Xá của Huyền Ý Môn tương đối khá hơn chút đỉnh, bởi vì hắn tấn chức Thiên giai trung phẩm sớm nhất.
Trần Vô Xá nói:
- Ba người bọn ta cũng sẽ không đoạt Viêm Nhật, Viêm Nhật đã nhận chủ, cho dù có lấy thì cũng vô dụng mà thôi.
Thang Phi Tiếu hài lòng gật đầu nói:
- Tốt! Được các vị nể mặt, ta là kẻ mau mồm nhanh miệng, những lời vừa rồi của ta quả thực có chút khó nghe, mong các vị đừng để bụng.
những lời này vừa nói ra thì không khí liền trở nên hòa hoãn không ít.
Thang Phi Tiếu cũng không còn cách nào khác. Mặc dù hắn và Đoạn Thất Xích không e ngại gì đám người này, nhưng Viêm Nhật của Tần Tứ Nương vẫn đang tranh đấu cùng thất thải Thần binh kia, hắn chỉ muốn sớm lấy được Viêm Nhật về, sau đó phủi mông mà đi, để cho đám người kia tự cắn xé lẫn nhau.
- Nếu các vị cũng đã không có ý kiến thì ta đây sẽ lấy Viêm Nhật về.
Vừa nói vừa nghênh ngang đi tới giữa.
Thang Phi Tiếu vừa bước tới ba bước thì cước bộ liền dừng lại, bởi vì hắn cảm giác được, có hơn mười đạo sát khí toàn bộ đều tập trung lên người mình, không khí vừa có phần hòa hoãn lại tiếp tục giương cung bạt kiếm trở lại, hơn nữa không giống với tình huống căm thù lẫn nhau như lúc nãy nữa, lần này toàn bộ người lại nhìn Thang Phi Tiếu chằm chằm.
Mặc dù đã dự liệu được sẽ phát sinh tình huống này, nhưng Thang Phi Tiếu vẫn ngẩng đầu lên, âm trầm hỏi:
- Các vị làm vậy là ý gì?
Lâu Mãn Kinh của Đại Tuyết cung lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi dám tiến tới một bước nữa thì nhất định sẽ chết không có chỗ chôn!
những lời này thật sự rất có mùi vị đe dọa, nhưng sự thật chính là vậy, nếu như Thang Phi Tiếu tiếp tục bước tới thì nhất định sẽ bị cả đám người này vây công. Tới lúc đó dù cho hắn không chết đi nữa, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, bị nhiều người như vậy vây công cùng một lúc, hắn cũng không dám cam đoan mình có thể không bị thương tổn gì.
- Tiểu tử, ngươi có biết lão tử là ai không?
Thang Phi Tiếu lạnh lùng nhìn hắn.
- Ta không cần biết ngươi là ai, không có kẻ nào dám làm càn trước mặt người của Đại Tuyết cung!
Lâu Mãn Kinh cười lạnh.
Tiếu Nhất Diệp nở nụ cười kỳ quái, Tứ Quý thành chủ của Bạch Đế thành và hai vị trưởng lão Kính Hoa Tủy Nguyệt của Thiên Công Sơn Trang cũng thấy buồn cười. Ba người Trần Vô Xá thì ngược lại có chút ngây ngốc.
Trong tất cả những người có mặt ở đây, chỉ có ba người Trần Vô Xá và Lâu Mãn Kinh là không biết Thang Phi Tiếu. Ba người Trần Vô Xá thì không cần phải nói, bản thân không phải người của Đại Tuyết cung, Tiếu thúc mười năm trước đã không còn đi lại trên giang hồ, bọn họ không biết thì cũng không có gì lạ, Còn Lâu Mãn Kinh, cũng là sau khi Thang Phi Tiếu rời khỏi Đại Tuyết cung mới được chiêu dụ vào nội cung, hiện tại nhiều lắm mới được ba bốn mươi tuổi, chưa từng gặp qua Thang Phi Tiếu.
Tiếu Nhất Diệp cũng có chứa dã tâm, cố ý không nhắc nhở Lâu Mãn Kinh, cho nên hắn hoàn toàn không biết đối tượng đang nói chuyện cùng mình chính là Thiên Sát Thần năm đó của Đại Tuyết cung.
Đoạn Thất Xích đứng phía sau nhìn có chút hả hê nói:
- Đại ca, có người khinh bỉ huynh!
- ngươi đừng có nhiều lời!
Thang Phi Tiếu tức giận đầy bụng, quay đầu lại hung tợn trừng mắt nhìn Đoạn Thất Xích một cái.
Tác giả :
Mạc Mặc