Vô Thường

Chương 125: Ước ao, đố kị

Thang Phi Tiếu cảm khái đầy mặt:

- nữ nhân các muội đều lương thiện như vậy sao? Lúc trước muội bị ta đối xử như vậy, cũng không hận ta chút nào!

- Lòng bao dung của nữ nhân dành cho người mình yêu rất lớn.

Tần Tứ Nương có chút e thẹn ngẩng đầu nhìn Thang Phi Tiếu, vốn là vẻ mặt vô hạn như tình lại trầm xuống, hít sâu một hơi, tung ra một quyền trúng ngay mắt Thang Phi Tiếu, nghiến răng nghiến lợi nói:

- ngươi có thể không nhìn mỹ nữ nữa có được không?

Thang Phi Tiếu hét thảm một tiếng, bụm lấy mắt nói:

- không cố ý, thói quen thôi.

Tần Tứ Nương tức giận nói:

- Tính xấu đánh chết cũng không bỏ! Để lão nương phí nước bọt nơi nhiều như vậy, tối nay ngủ trên sàn đi!

Trước cửa phòng Đường Phong, Thang Phi Tiếu vừa giơ tay che nắng vừa hô:

- Phong thiếu gia, hôm nay thời tiết rất tốt, có muốn ra ngoài đi dạo một vòng không, thuận tiện hoạt động gân cốt một chút!

Tần Tứ Nương cũng nói:

- Đúng đó Phong thiếu gia, ngươi đã ba ngày không ra khỏi cửa rồi, ta và lão Thang chuẩn bị đưa Manh Manh ra ngoài dạo phố, ngươi có muốn đi cũng không?

Tứ Nương cũng là lo không biết sau khi Bạch Tiểu Lại rời đi, Đường Phong có thương tâm quá độ hay không nên mới muốn đưa hắn ra ngoài cho vơi bót. Bất quá rõ ràng là hai người đã lo lắng quá, bởi vì sau khi cửa phòng mở ra, Đường Phong vẻ mặt tươi cười đứng đó, còn ườn cái lưng mỏi nhừ ra gật đầu nói:

- Được đó, cùng đi đi!

Nhìn thần sắc của Đường Phong lúc này, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện giới, nào có bộ dạng thương tâm gì đâu?

Thang Phi Tiếu ngạc nhiên nói:

- Phong thiếu gia, Tiểu Lại cô nương đi rồi, ngươi không buồn chút nào sao?

Đường Phong ngạc nhiên:

- Buồn làm gì? cũng không phải vĩnh viễn không gặp lại. Cô ấy biết rõ ta nhất định sẽ tới tìm cô ấy, ta cũng biết rõ cô ấy sẽ chờ ta ở Bạch Đế thành! Đã vậy thì việc gì phải khổ sở, chỉ là tạm rời xa một thời gian ngắn mà thôi.

Thang Phi Tiếu giơ ngón tay cái lên khen:

- Rất tiêu sái!

Đổi thành người thường, đang ở tuổi hiếu kỳ về tình cảm như thế này gặp phải nữ nhân mình thích còn không phải cố sống cố chết mà bám theo sao? Ước gì cả ngày dính chặt lấy đối phương, thì sao có thể tiêu sái được thế này chứ?

- Đừng nói nhảm nữa, tranh thủ thu xếp đi!

Đường Phong hối thúc.

Mấy người trong Yên Liễu các đều chuẩn bị lên đường tới Tĩnh An thành, thứ nhất là vì Đường Phong, thứ hai là muốn xem Tĩnh An thành bây giờ thế nào, tam đại gia tộc của Tĩnh An thành đã sớm bị Thiên Tú diệt trừ tận gốc, những thế lực trong đó đã đổi thành kẻ khác.

Đường Phong xung phong lên ngựa trước tiên, ôm Tiểu Manh Manh trong ngực. Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương theo sát phía sau như bảo tiêu, Bảo Nhi và Mộng Nhi cũng theo sau.

Tiếu thúc dùng ánh mắt phóng hỏa đầy ghen tị nhìn chằm chằm bóng lưng của Đường Phong, lát sau liền nghiến răng nghiến lợi.

Thân là phụ thân của Tiểu Manh Manh, tâm tình của hắn bây giờ chỉ có thể hình dung bằng mười chữ.

Lạnh lẽo cô đơn, vừa hâm hộ vừa ghen ghét!

bởi vì tới tận bây giờ Tiểu Manh Manh vẫn chưa gọi hắn một tiếng phụ thân, cũng chưa bao giờ cho hắn ôm như vậy, mấy năm nay Tứ Nương dạy dỗ tiểu nha đầu tương đối thành công, con bé chỉ gọi Thang Phi Tiếu là quả trứng thối!

Nếu chọc con bé dỗi thì ngay cả tiếng gia gia nó cũng gọi, mỗi lần đều khiến Thang Phi Tiếu như bị thổ huyết, chết ngay tại chỗ! Thang Phi Tiếu một thân thực lực ngạo thị thiên hạ, nhưng không có cách nào ứng phó hai mẹ con Tứ Nương.

hỏi thế gian tình ái là gì, vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Mỗi lúc như vậy Tiếu thúc chỉ có thể lệ rơi đầy mặt, muôn vàn cảm khái, hối tiếc không thôi vì sai phạm của mình khi xưa

- Phong thiếu gia.

Thang Phi Tiếu nghiêm mặt nhìn Đường Phong, xoa xoa tay,

- Để ta ôm con bé một hồi đi chứ.

Đường Phong không khỏi bật cười:

- Đây là con gái ngươi chứ không phải con gái ta, hỏi ta làm gì?

Thang Phi Tiếu vẻ mặt tràn đầy kỳ vọng, ánh mắt mang theo vẻ khần cầu nhìn Tiểu Manh Manh, tiểu nha đầu vốn đang nói cười cùng Đường Phong, lúc này đây cũng cong môi, xoay đầu sang chỗ khác, hừ một tiếng, hai tay như vòi bạch tuột quấn lấy cổ của Đường Phong.

Tiếu thúc nhất thời hai mắt đẫm lệ, hai tay vươn ra giữa không trung xấu hổ tới cực điểm, vẻ mặt ủ dột đau khổ nháy mắt với Đường Phong, muốn hắn nói đỡ vài câu cho mình.

Cảm tình giữa Tiểu Manh Manh và Đường Phong rất tốt, đại khái là vì Đường Phong là người thứ hai tiếp xúc cùng con bé sau Tần Tứ Nương, hơn nữa lần trước con bé còn ngủ cùng Đường Phong một đêm, nên đôi khi cũng rất thích bám lấy Đường Phong, bất quá tiểu nha đầu đặc biệt hiểu chuyện, cũng rất nhu thuận, không làm phiền tới người khác.

Đường Phong thở dài một hơi, nói với Tiểu Manh Manh:

- Phụ thân muốn ôm Manh Manh, Manh Manh qua với phụ thân có được không?

Tiểu nha đầu cong môi, tuy trên mặt lộ vẻ không thích nhưng ngoài miệng vẫn nói:

- Thúc thúc muốn Manh Manh đi thì Manh Manh sẽ đi!

Đường Phong điểm nhẹ chóp mũi của Manh Manh, ôn nhu nói:

- Manh Manh, hắn là phụ thân của Manh Manh, bởi vì hắn không biết mình có một con gái, hơn nữa còn là cô con gái đáng yêu như thế, nếu biết được thì hắn có cam lòng không gặp Manh Manh không?

Tiểu Manh Manh nghe chỗ hiểu chỗ không, lông mi thật dài lay động, ủy khuất nói:

- Có thật không?

- Đương nhiên là thật.

Đường Phong mỉm cười nói:

- Manh Manh là bảo bối quý giá nhất của hắn, hắn thương Manh Manh còn không kịp, sao có thể không cần Manh Manh?

- Chính là.... Hắn không đẹp bằng thúc thúc!

Đường Phong mỉm cười tiếp tục nói:

- Đẹp cũng không thể làm no bụng, phụ thân là phụ thân, điều này vĩnh viễn cũng không thể thay đổi. Trong người Manh Manh vẫn chảy dòng máu của hắn, là hắn đã đưa Manh Manh tới thế giới này. Phụ thân và mẫu thân mới là người thân cận nhất của Manh Manh trên đời này, có biết không? Bọn họ vĩnh viễn là nơi an toàn nhất bảo hộ Manh Manh, không để Manh Manh bị người khác bắt nạt, không để Manh Manh chịu bất cứ ủy khuất nào. Bọn họ đối xử tốt với Manh Manh thì Manh Manh tự nhiên cũng sẽ đối xử tốt với họ.

Tiểu nha đầu chau mày, giống như lọt vào sương mù. Dù vậy nhưng con bé vẫn quay đầu sang nhìn thoáng qua Thang Phi Tiếu, sau đó chậm rãi giơ lên hai cánh tay.

Tiếu thúc thiếu chút nữa khóc lên, sống mũi cay cay, hôm nay là lần thứ hai hốc mắt hắn đỏ thế này, vội vàng ôm bảo bối vào lòng, gắt gao siết chặt.

- Phong thiếu gia, ngươi chẳng khác gì cha mẹ tái sinh của ta!

Thang Phi Tiếu cảm khái vạn phần, nếu hôm nay không có Đường Phong đỡ lời cho hắn thì không biết tới ngày nào tháng nào hắn mới được ôm con gái của mình thế này.

Tứ Nương ở phía sau trợn mắt:

- Không có tiền đồ!

Tĩnh An thành so với lần tới trước có vẻ hỗn loạn không ít, đây cũng không còn cách nào khác, chuyện Cự Kiếm Môn tấn công Thiên Tú lần trước cũng chưa tới nửa tháng, thế lực trong Tĩnh An thành đang được Thiên Tú tìm người thay thế, đủ loại chuyện phiền phức vẫn đang tiến hành.

Trong Tĩnh An thành ngoại trừ tam địa gia tộc ra thì còn khá nhiều thế lực khác, hiện tại tam đại gia tộc vừa biến mất, bọn họ tự nhiên không cam lòng là kẻ đứng sau, đều muốn ngóc đầu dậy bám vào Thiên Tú, vì gia tộc của mình đạt lấy nhiều lợi ích hơn nữa.

Thiên Tú tốt xấu gì cũng coi như một đại tông môn, mặc dù trên cơ bản là Tĩnh An thành đã thuộc về Thiên Tú, bất luận là bạch đao hay hắc đạo đều do Thiên Tú quản lý, nhưng người của Thiên Tú không có khả năng tự mình xử lý tất cả sự vụ lớn nhỏ ở đây, thứ nhất là nhân thủ có hạn, thứ hai là các nàng cũng không muốn kết quan hệ với quan phủ.
Tác giả : Mạc Mặc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại