Vô Thường

Chương 104: Chữa thương

Đi đến trước mặt Diệp Trầm Thu, Bạch Tiểu Lại lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi giơ tay lên, điện mang không ngừng chớp động nơi lòng bàn tay, Bạch Tiểu Lại nói:

- Diệp Trầm Thu, cho dù ngươi chết đi cũng vô pháp bù lại những sai lầm người đã phạm phải.

Một chưởng chụp xuống, vô số điện mang bao phủ Diệp Trầm Thu, sau khi trận điện quang biến mất, cơ thể hắn co giật một lúc rồi bất động.

Mấy người nhìn nhau, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương thay con gái báo thù, Lâm Nhược Diên cũng không cần lo lắng sau này Thiên Tú đệ tử sẽ gặp nạn ở Khúc Đình sơn nữa, Bạch Tiểu Lại tru sát được phản đồ Bạch Đế thành, còn như Đường Phong thì chỉ là tiêu trừ được một tai họa ngầm mà thôi.

Ai cũng vui mừng.

Khiến Đường Phong kỳ vọng nhất chính là ngưng luyện âm hồn của Diệp Trầm Thu, thừa dịp soát người và lấy nhuyễn kiếm trên tay Diệp Trầm Thu, Đường Phong lén đưa tay ấn lên trán Diệp Trầm Thu một cái.

Cả đám người nhìn thấy vừa tức vừa buồn cười, Đường Phong toàn thân đều là máu, thoạt nhìn rất suy yếu còn một hai muốn đi lấy chiến lợi phẩm của mình.

Lần này giết được Diệp Trầm Thu, Đường Phong bỏ công lớn nhất, đương nhiên không có ai tranh chiến lợi phẩm với hắn cả.

Độc tố trong người Thang Manh Manh cũng đã trừ sạch, hiện tại cô bé lại khôi phục vẻ hoạt bát đáng yêu như lúc xưa.

Mấy hôm nay Manh Manh lại tìm được một người bạn nhỏ mới, đó chính là tiểu linh thú lần trước Đường Phong mua về, Hắc Nhãn Đậu Đậu, hai tiểu gia hỏa thường chơi đùa cùng nhau, lúc đi ngủ Manh Manh cũng ôm nó vào lòng mà ngủ. còn giúp nó tắm rửa, mặc y phục mới cho nó.

Đậu Đậu cũng rất nghe lời, không chạy loạn, có thể là quen ở Yên Liễu các rồi, cho dù thả nó ra thì nó cũng chỉ di chuyển xung quanh đây mà thôi.

Trên người Đường Phong quá nhiều máu, thật sự không nên để Manh Manh thấy, cho nên lúc cả đám người trở về Yên Liễu các, Bảo Nhi lập tức ôm chặt Manh Manh vào lòng, Mộng Nhi và Bảo Nhi hoảng sợ nhìn Đường Phong, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt.

Không chờ các nàng mở miệng hỏi, Đường Phong đã an ủi:

- Không sao hết, đừng lo.

Thân người thấp bé của Bạch Tiểu Lại đỡ lấy Đường Phong, vất vả lắm mới đặt hắn nằm sấp lên giường được.

Thê thảm đến mức khiến người ta không nỡ nhìn! Sau lưng Đường Phong, từ cổ trở xuống tới tận mắt cá chân đều là máu tươi, y phục rách nát tả tơi.

Mạc Lưu Tô ngồi xuống bên giường, bàn tay nhỏ bé run rẩy kéo những mảnh vải rách bươm ra, nhất thời không biết phải bắt tay điều trị từ đâu.

Thang Phi Tiếu đứng cạnh thúc giục:

- Còn không ra tay thì Đường Phong sẽ chết thật đấy!

Đường Phong quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn:

- Bớt cái mồm quạ đen của ngươi lại đi!

Sau đó lại quay lại nhìn Mạc Lưu Tô nói:

- Lại phải làm phiền Mạc sư tỷ rồi.

Mạc Lưu Tô cúi thấp đầu, cố nén không cho nước mắt chảy ra, ôn nhu nói:

- Mời các vị trước tiên tránh mặt một chút có được không?

Mạc Lưu Tô nói vậy mới mọi lúc này mới nhớ ra, vị trí bị thương của Đường Phong thật sự không tiện bị quá nhiều người nhìn thấy.

Mặt của Bạch Tiểu Lại đỏ rần, chạy ra trước tiên, Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương cũng nối gót theo sau.

Đường Phong quay đầu nhìn Lâm Nhược Diên:

- Cô cô, người cũng tránh mặt một lúc đi!

Lâm Nhược Diên vừa rơi lệ vừa mắng:

- Có gì ghê gớm đâu kia chứ, lúc con còn bé đều là cô cô tắm rửa cho con, trên người con có chỗ nào mà ta chưa thấy qua?

Đường Phong nghe xong câu này thì mặt mũi đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Tuy nói vậy nhưng Lâm Nhược Diên vẫn đi ra ngoài, nàng biết, hài tử đã lớn rồi thì không thể xem như khi còn bé mà đối đãi.

Chờ sau khi toàn bộ đều ra ngoài, bầu không khí trong phòng tức khắc liền tràn ngập cảm giác khó xử.

những người khác có thể tránh mặt nhưng Mạc Lưu Tô thì tránh được đi đằng nào chứ? Nàng còn phải giúp Đường Phong trị thương.

Đường Phong nằm úp sấp trên giường, chi cảm thấy những mảnh vải rách trên lưng lần lượt được Mạc Lưu Tô nhẹ nhàng vén lên, từ trên xuống dưới, từ đầu tới chân không giữ sót lại nào, những cơ quan ám khí mình giấu trên người cũng được Mạc Lưu Tô nhẹ nhàng gỡ ra, ngay cả hai cái Lạc Tiên Hồng trên đùi cũng bị Mạc Lưu Tô lấy xuống, cả quá trình đương nhiên vô cùng khó xử.

- Có đau hay không?

Mạc Lưu Tô đỏ mặt nhẹ giọng hỏi.

- Lúc đầu thì có, giờ thì không.

Đường Phong thuận miệng đáp, cố gắng tỏ ra vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại tự nhủ với chính mình: lương y như phụ mẫu, lương y như phụ mẫu, Mạc sư tỷ bây giờ chỉ là một y sinh mà thôi, còn mình thì là bệnh nhân của tỷ ấy, cho nên không có gì phải xấu hổ cả.

- Sư đệ đừng nói dối, bị thương nghiêm trọng thế này sao lại không đau cho được?

Mạc Lưu Tô nói xong, đột nhiên lại nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên mình giúp Đường Phong trị thương.

Lúc đó mình cùng hỏi thế này, Đường Phong cũng đáp hệt như vậy.

chỉ có điều, mình khi đó và mình bây giờ, tâm tình hoàn toàn không giống.

Khi đó, đối mặt với mình chỉ là một nam nhân không có chút giao tình gì, tâm tình cũng không có bất kỳ dao động nào, nhưng bây giờ đã có chút thương tâm, miệng lưỡi chua xót, đắng chát, muốn nói ra vài câu an ủi hắn, cổ vũ hắn nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.

Khẽ thở dài một hơi, Mạc Lưu Tô chậm rãi vươn hai tay ra đặt phía trên vết thương của Đường Phong, năng lượng cương tâm vừa xuất ra, ánh sáng màu xanh nhàn nhạt đã bao lấy miệng vết thương đang chảy máu đầm đìa, nhanh chóng chữa trị.

Đường Phong cảm giác được sau lưng vừa đau vừa thoải mái, sảng khoái chính là nơi được trị liệu, còn đau đớn chính là nơi chưa được trị liệu, mà so sánh hai loại cảm giác với nhau thì đau dường như lại nhiều hơn.

Quả nhiên là đau tới mức khoái hoạt.

Mạc Lưu Tô trị liệu rất cẩn thận, bắt đầu từ dưới cổ của Đường Phong, không bỏ qua bất kì vị trí nào, năng lượng cương tâm lúc nhanh lúc chậm, cố gắng không để lại bất kì vết sẹo nào trên lưng nam nhân trước mặt này, nàng không thể giúp hắn chiến đấu như Bạch Tiểu Lại, chỉ có thể làm được mấy thứ này mà thôi.

không đến nửa canh giờ, vết thương trên lưng Đường Phong cũng đã trị liệu rất tốt, vết thương nguyên bản đã biến mất như chưa từng tồn tại, chỉ còn lại mớ da chết và máu khô.

Mạc Lưu Tô hai tay run rẩy đặt lên phía trên mông của Đường Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, hô hấp cũng hơi dồn dập.

Nàng cũng muốn chuyển tầm mắt sang chỗ khác, nhưng trong quá trình trị liệu sao có thể không nhìn được? chỉ có thể khẽ cắn môi, một bên nhìn chằm chằm vị trí này, một bên thúc giục năng lượng cương tâm.

lặng lẽ ngước đầu nhìn một cái đã thấy Đường Phong nằm úp sấp trên giường, hai mắt khép chặt, hơi thở đều đặn chìm vào giấc ngủ tự bao giờ.

Mạc Lưu Tô không nhịn nổi liền thở ra một hơi, tâm lý căng thẳng liền giảm bớt không ít, nếu lúc này Đường Phong còn tinh thì nàng thật sự chẳng biết phải làm cho phải.

Ngoài cửa, Thang Phi Tiếu ngồi xổm trên đất, mặt ủ mày ê:

- Lần này lại nợ Phong thiếu gia một cái nhân tình, sau này phải làm sao mới phải đây?

Lâm Nhược Diên cười nói:

- Lần này Phong Nhi ra tay một phần cũng là vì giúp Thiên Tú, Thang tiền bối không cần suy nghĩ quá nhiều.

Tuy nói thế nhưng cảm động lòng người chính là nhân tình.

Đường Phong vì giết Diệp Trầm Thu, ngay cả nữ trang cũng mặc, còn bị thương nặng, nếu không phải Đường Phong thì đúng là không ai có thể dụ Diệp Trầm Thu ra mặt và kéo dài thời gian như vậy.
Tác giả : Mạc Mặc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại