Vô Thượng Niết Bàn
Chương 90: Một mất một còn
Cùng lúc đó, ở một phía khác. Sắc mặt Tôn Cửu Linh cũng biến đổi, Quanh thân hắn lúc này có quang mang bảy màu bao bọc, một cỗ uy áp kinh khủng bắt đầu hội tụ.
“- Khí tức thật là khủng khiếp."
Cảm nhận khí tức trên người Tôn Cửu Linh, sắc mặt Bạch Hàn Phong và Vô Tướng càng thêm lạnh lùng, đương nhiên hai người bọn hắn nhìn ra được Tôn Cửu Linh đang ngưng tụ một loại thân thông kinh khủng, Lãnh Nguyệt trong tay Bạch Hàn Phong càng thêm cuồng bạo nhanh chóng bổ về phía Tôn Cửu Linh.
Cũng vào lúc này, trước người của Vô Tướng, xuất hiện một quả cầu ánh sáng màu xanh nhạt, xung quanh hơi nước bốc lên ngùn ngụt, Vô Tướng niệm chú, khiến quả cầu dần dần nhỏ lại, cho đến khi chỉ còn bằng đầu người, thì nó rời khỏi Vô Tướng lao về phía trước.
Trong nháy mắt này,. Linh lực hỗn loạn mà cuồng bạo không ngừng tỏa ra chung quanh. Tôn Cửu Linh vung tay lên, linh lực ngưng tụ thành một hư ảnh Bạch Hổ đánh về phía Vô Tướng.
Một Hư ảnh khác đánh về phía Bạch Hàn Phong, khí thế như mưa sa bão táp, Vẻ mặt hắn trầm xuống, Bạch Hàn Phong khẽ nhíu mày, quang mang lóe lên, hắn bay lên không trung, lãnh nguyệt trong tay lại bổ ra một lần nữa. kiến quang xé rách không gian đánh về phía Tôn Cửu Linh.
Cùng lúc đó, thần thông của Vô Tướng cũng đánh tới.
Phanh.
Ba đạo công kích va chạm với nhau. Lực lượng ba động bạo liệt, ba cỗ năng lượng lập tức hóa thành hư vô tiêu tán trong thiên địa.
“Khục, khục"
Tôn Cửu Linh bò ra từ đống đá vụn nheo mắt nhìn về phía trước, hắn không tin mình không hạ được hai tên kia,
…..
Sưu....
Linh lực của Hạ Kinh phá không mà tới, Linh Đan đối với linh sư đối chiến tuyệt đối có thể coi như đã chiếm thượng phong, rất ít trường hợp thua thiệt, nhưng lúc này Hạ Kinh vô cùng sốt ruột, lão nhận ra sáu tên này, tuy là linh sư nhưng chiếc lực tuyệt đối mạnh hơn linh sư, tuy rằng không bằng được linh đan, nhưng cũng không kém bao nhiêu cả,
Trong hàn mang ngập trời lúc này mang theo một đám hắc vụ nồng nặc. Giống như trong không gian đột nhiên xuất hiện một lớp sương mù, từng đám sương đen tỏa ra bốn phía,.
Một hắc khí lao đến, đánh vào vai Ngô Nhược Lan, nhất thời khiến nàng bị đánh lùi lại một trượng, để lại một vết thương nham nhở, nhất thời máu tuôn ra như suối.
Phanh.
Nhanh như chớp, Chu Bằng tiến đến, ném ra pháp bảo, bức hạ kinh phải lùi lại ngăn không cho hắn thừa thế xông lên, tranh thủ cơ hội cho Ngô Nhược Lan lùi lại.
Thân thể Hạ Kinh lập tức bắn về phía sau, sắc mặt tức giận ngập trời:
“Khốn kiếp"
Lúc này Lục Vũ đối mặt với một kích của Tần Di và Trương Đại một chọi hai nhưng không hề nao núng, hắn ỷ vào pháp lực cao cường luôn lấy cứng đối cứng, một một đòn hắn đánh ra đều khiến cho mặt đất chấn động.
Phanh...
Kình khí cuồng bạo bắt đầu va chạm với nhau, kình phong sắc bén trong nháy mắt khuếch tán ra ngoài. Trong lớp khói bụi mịt mù, cánh tay của Trương Đại trực tiếp bị chém đứt, thân thể bị đánh bay về phía sau. Mà trong dư ba của kình khí cuồng bạo, Tần Di cũng phải lui về phía sau vài bước.
Lúc này quang mang bảy màu quanh người Lục Vũ trong nháy mắt ngưng tụ, khí tức quanh người hắn càng lúc càng trở nên kinh khủng.
Sắc mặt Trương Đại trầm xuống, hắn đưa mắt nhìn về cánh tay cụt, rồi lồm cồm bò dậy, không có chút do dự nào. Đương nhiên hắn sẽ không để cho Lục Vũ ngưng tụ ra một kích kinh khủng này, chân khí dưới chân run lên, thân thể tạo thành một đoàn tàn ảnh, cầm chắc pháp bảo trên cánh tay còn lại, hắn thét lên một tiếng rồi lao tới.
Hắc quang cắt ngang không trung, khiến cho không gian rung động. Vô số tiếng rít do ma sát vang lên trong không khí. Hắc mang từ pháp bảo của Trương Đại mang theo một đám tàn ảnh khuếch tán ra bốn phía, giống như một cái lưới lớn, bao phủ Lục Vũ. Đây chính là tuyệt chiêu mạnh nhất của hắn
“Thiên Ngoại Ngọc Long"
Thế nhưng thứ mà Lục Vũ đang thi triển hình như cũng rất mạnh, khí tức vô cùng kinh khủng, đất đá xung quanh hắn ba thước bị linh khí tác động trực tiếp nát thành bột mịn.
“Bộ Bộ Sinh Liên"
Lục Vũ quát lên một tiếng trầm thấp, một mảnh hoa sen ngập trời lúc này đã đánh về phía trên đầu Trương Đại.
Nhưng ngay lúc này, trong mắt Lục Vũ đột nhiên bắn ra một đạo quang mang. Linh lực trong người hắn điên cuồng vận chuyển, chân khí không ngừng chạy trong kinh mạch rót vào một viên cầu mà hắn vừa lấy từ trong túi trữ vật ra
“Đi".
Trương Đại hét lớn một tiếng, cả thân người hắn bắn về phía Lục Vũ, hai tay hắn ôm chặt vào chân Lục Vũ, trong miệng thì ngậm viên cầu kia
Trong khoảnh khắc Lục Vũ nhìn rõ viên cầu, hắn kinh sợ hét lên một tiếng:
“Huyết Linh Toản"
Hai tay hắn điên cuồng đánh vào người Trương Đại nhưng Trương Đại vẫn cố sức ôm chặt hai chân hắn, chân khí trong người không ngừng thúc dục Huyết linh toản, vẻ hoảng sợ trong mắt Lục Vũ càng lúc càng đậm, khi nhìn thấy huyết linh toản chuyển sang màu đỏ, hắn đành buông tha không đánh Trương Đại nữa mà dùng hết sức mở ra một vòng bảo vệ. hắn vừa kịp làm xong thì một tiếng nổ lớn vang lên,
Hai cỗ lực lượng cực lớn va chạm với nhau, giống như hai quả bom, sau khi va chạm, tia lửa bắn ra bốn phía. Khí tức cuồng bạo khuếch tán khắp nơi, hỏa diễm giống như pháo hoa bắn lên không trung. Trên mặt đất, có vô số vết nứt không ngừng xuất hiện. Đất đá chung quanh bị hút lên không trung, tiếng nổ ầm vang liên tiếp vang vọng.
Phanh Phanh....
Kình phong kinh khủng mà cường hãn giống như một cơn bão quét ngang hạp cốc, khiến cho cây cối chung quanh trong nháy mắt biến mất, bầu trời lúc này hóa thành màu đỏ. Nắm người còn lại vội vàng bay ra xa để tránh khỏi tầm ảnh hưởng.
Kình phong tán đi, Lục Vũ đột nhiên rên lên một tiếng, thân thể bị đánh bay về phía sau hai, ba thước. Mặc dù có cương khí hộ thân phòng ngự thế nhưng không thể áp chế được khí huyết trong cơ thể, miệng hắn phun ra một ngụm máu. Tay chân hắn đã đứt gãy thành mấy đoạn, Một kích này của TRương Đại vô cùng cường hãn, bụng Lục Vũ có một lỗ thủng lớn bằng miếng bát, lộ cả nội tạng ra ngoài, hắn đã bị thương rất nặng.
Khục Khục.
Hắn nằm trên mặt đất, đầu gối vào một tảng đá nhỏ, Trên khuôn mặt hắn lúc này có kinh ngạc và tái nhợt. Khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn. Trong mắt toàn là kinh hãi, dường như hắn cũng không ngờ tới, làm thế quái nào mà tên kia lại có huyết linh toản, thế nhưng nhất định là tên kia chết rồi, dám ngậm huyết linh toản vào miệng, đại la kim tiên cũng không cứu được hắn.
Tần Di bay đến gần nơi xảy ra vụ nổ, nhanh chóng hạ thân mình xuống, nàng nhìn cái xác của Trương Đại chỉ còn lại một chút thịt vụn mà cảm thương vô hạn, vì cứu nàng mà Trương Đại thành ra như vậy, điều này khiến cho nàng không sao chịu được,
“Lục Vũ kia, hôm nay dù có phải liều cái mạng này ta sẽ khiến ngươi hôi yên phi diệt.
Trong bầu trời, hai tay Tần Di buông thõng,, ánh mắt bắn ra hàn ý, mái tóc dài phía sau tung bay, khí thế của nàng lúc này đột nhiên mang đầy thù hận,
“- Hừ. Một linh sư tép riu cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn, ngươi thì tính là thứ gì."
Tôn Cửu Linh âm trầm hừ một tiếng. Hắn và Hạ Kinh rời khỏi vị trí hạ xuống trước người Lục Vũ, Hạ Kinh hỏi hắn
“Đại ca, tạm đệ thế nào rồi"
Tôn Cửu Linh nhìn qua Lục Vũ rồi đáp:
“Hắn bị thương nặng quá, nếu không rời khỏi đây chạy chữa ngay hắn sẽ chết mất"
“Vậy"
Hạ Kinh lại đình hỏi, nhưng Tôn Cửu Linh đã nói, đánh nhanh thắng nhanh, dốc hết khả năng đi, k giết được bọn chúng, hai người chúng ta không đi nổi rồi
Sắc mặt Tôn Cửu Linh trầm xuống,. Thủ ấn trong tay hắn biến đổi, trong nháy mắt tạo ra một đạo phong nhận ngũ sắc rít lên trong không trung.
Sưu.
Trong nháy mắt, trước người Tôn Cửu Linh xuất hiện vô số đạo phong nhận, những đạo phong nhận này bao phủ Tần Di, mỗi một đạo dường như đều có lực lượng kỳ dị, uy thế vô cùng kinh khủng.
“Vô Trung Sinh Hữu"
Sắc mặt Vô Tướng khi nhìn thấy công kích này tức thì biến hóa. Công kích này của Tôn Cửu Linh thuần túy là linh lực bản thân, nhưng tụ thành phong nhận, chứ không thông qua một công pháp nào cả, đây là tiền để để bước vào linh anh, hơn nữa đã đạt tới trình độ rất cao rồi.
Tu sĩ dưới Linh Anh, muốn điều động linh khí của bản thân đến trình độ đó thực sự rất khó khăn. Mà vô trung sinh hữu này tuyệt đối vô cùng kinh khủng, không có lý giải sâu sắc về huy động lực lượng căn bản không thể làm được.
Bạch Hàn Phong biết chí ít hiện tại những linh đan hắn đã từng gặp không ai làm được điều này.. Có thể đơn thuần dùng linh khí tu luyện của bản thân để ngưng vật công kích. Không hề đơn giản.
Nói thì lâu nhưng diễn biến thì nhanh vô cùng, nhìn thấy Tôn Cửu Linh ra tay, Sắc mặt ba bốn người bên phía Bạch Hàn Phong biến đổi, cả bốn đều lao đến tấn công tôn cửu linh, Hạ Kinh lúc này cũng gia nhập vòng chiến.
Theo sự biến hóa của thủ ấn trong tay mỗi người, lúc này trong không gian, khí tức quanh chiến trường đại thịnh, không giang chung quanh gợn sóng. Trong không gian lúc này xuất hiện lực lượng cuồng bạo, nó va chạm với nhau rồi hung hăng phát ra bốn phía
Năng lượng cuồng bạo bắn ra chung quanh kèm theo quang mang chói mắt. Nhìn vào đám quang mang này cũng có cảm giác linh hồn con người đang run rẩy. Cỗ lực lượng sắc bén không ngừng khuếch tán ra chung quanh, không gian bên trong chiến trường đã hoàn toàn bị phá hủy, dưới chân đám người bị đào ra một cái hố sâu hàng chục trượng, đường kính hơn trăm trượng, cây cối đất đai, thú vật trong phạm vi quét đến của vụ nổ đều bị phá hủy./.
“- Khí tức thật là khủng khiếp."
Cảm nhận khí tức trên người Tôn Cửu Linh, sắc mặt Bạch Hàn Phong và Vô Tướng càng thêm lạnh lùng, đương nhiên hai người bọn hắn nhìn ra được Tôn Cửu Linh đang ngưng tụ một loại thân thông kinh khủng, Lãnh Nguyệt trong tay Bạch Hàn Phong càng thêm cuồng bạo nhanh chóng bổ về phía Tôn Cửu Linh.
Cũng vào lúc này, trước người của Vô Tướng, xuất hiện một quả cầu ánh sáng màu xanh nhạt, xung quanh hơi nước bốc lên ngùn ngụt, Vô Tướng niệm chú, khiến quả cầu dần dần nhỏ lại, cho đến khi chỉ còn bằng đầu người, thì nó rời khỏi Vô Tướng lao về phía trước.
Trong nháy mắt này,. Linh lực hỗn loạn mà cuồng bạo không ngừng tỏa ra chung quanh. Tôn Cửu Linh vung tay lên, linh lực ngưng tụ thành một hư ảnh Bạch Hổ đánh về phía Vô Tướng.
Một Hư ảnh khác đánh về phía Bạch Hàn Phong, khí thế như mưa sa bão táp, Vẻ mặt hắn trầm xuống, Bạch Hàn Phong khẽ nhíu mày, quang mang lóe lên, hắn bay lên không trung, lãnh nguyệt trong tay lại bổ ra một lần nữa. kiến quang xé rách không gian đánh về phía Tôn Cửu Linh.
Cùng lúc đó, thần thông của Vô Tướng cũng đánh tới.
Phanh.
Ba đạo công kích va chạm với nhau. Lực lượng ba động bạo liệt, ba cỗ năng lượng lập tức hóa thành hư vô tiêu tán trong thiên địa.
“Khục, khục"
Tôn Cửu Linh bò ra từ đống đá vụn nheo mắt nhìn về phía trước, hắn không tin mình không hạ được hai tên kia,
…..
Sưu....
Linh lực của Hạ Kinh phá không mà tới, Linh Đan đối với linh sư đối chiến tuyệt đối có thể coi như đã chiếm thượng phong, rất ít trường hợp thua thiệt, nhưng lúc này Hạ Kinh vô cùng sốt ruột, lão nhận ra sáu tên này, tuy là linh sư nhưng chiếc lực tuyệt đối mạnh hơn linh sư, tuy rằng không bằng được linh đan, nhưng cũng không kém bao nhiêu cả,
Trong hàn mang ngập trời lúc này mang theo một đám hắc vụ nồng nặc. Giống như trong không gian đột nhiên xuất hiện một lớp sương mù, từng đám sương đen tỏa ra bốn phía,.
Một hắc khí lao đến, đánh vào vai Ngô Nhược Lan, nhất thời khiến nàng bị đánh lùi lại một trượng, để lại một vết thương nham nhở, nhất thời máu tuôn ra như suối.
Phanh.
Nhanh như chớp, Chu Bằng tiến đến, ném ra pháp bảo, bức hạ kinh phải lùi lại ngăn không cho hắn thừa thế xông lên, tranh thủ cơ hội cho Ngô Nhược Lan lùi lại.
Thân thể Hạ Kinh lập tức bắn về phía sau, sắc mặt tức giận ngập trời:
“Khốn kiếp"
Lúc này Lục Vũ đối mặt với một kích của Tần Di và Trương Đại một chọi hai nhưng không hề nao núng, hắn ỷ vào pháp lực cao cường luôn lấy cứng đối cứng, một một đòn hắn đánh ra đều khiến cho mặt đất chấn động.
Phanh...
Kình khí cuồng bạo bắt đầu va chạm với nhau, kình phong sắc bén trong nháy mắt khuếch tán ra ngoài. Trong lớp khói bụi mịt mù, cánh tay của Trương Đại trực tiếp bị chém đứt, thân thể bị đánh bay về phía sau. Mà trong dư ba của kình khí cuồng bạo, Tần Di cũng phải lui về phía sau vài bước.
Lúc này quang mang bảy màu quanh người Lục Vũ trong nháy mắt ngưng tụ, khí tức quanh người hắn càng lúc càng trở nên kinh khủng.
Sắc mặt Trương Đại trầm xuống, hắn đưa mắt nhìn về cánh tay cụt, rồi lồm cồm bò dậy, không có chút do dự nào. Đương nhiên hắn sẽ không để cho Lục Vũ ngưng tụ ra một kích kinh khủng này, chân khí dưới chân run lên, thân thể tạo thành một đoàn tàn ảnh, cầm chắc pháp bảo trên cánh tay còn lại, hắn thét lên một tiếng rồi lao tới.
Hắc quang cắt ngang không trung, khiến cho không gian rung động. Vô số tiếng rít do ma sát vang lên trong không khí. Hắc mang từ pháp bảo của Trương Đại mang theo một đám tàn ảnh khuếch tán ra bốn phía, giống như một cái lưới lớn, bao phủ Lục Vũ. Đây chính là tuyệt chiêu mạnh nhất của hắn
“Thiên Ngoại Ngọc Long"
Thế nhưng thứ mà Lục Vũ đang thi triển hình như cũng rất mạnh, khí tức vô cùng kinh khủng, đất đá xung quanh hắn ba thước bị linh khí tác động trực tiếp nát thành bột mịn.
“Bộ Bộ Sinh Liên"
Lục Vũ quát lên một tiếng trầm thấp, một mảnh hoa sen ngập trời lúc này đã đánh về phía trên đầu Trương Đại.
Nhưng ngay lúc này, trong mắt Lục Vũ đột nhiên bắn ra một đạo quang mang. Linh lực trong người hắn điên cuồng vận chuyển, chân khí không ngừng chạy trong kinh mạch rót vào một viên cầu mà hắn vừa lấy từ trong túi trữ vật ra
“Đi".
Trương Đại hét lớn một tiếng, cả thân người hắn bắn về phía Lục Vũ, hai tay hắn ôm chặt vào chân Lục Vũ, trong miệng thì ngậm viên cầu kia
Trong khoảnh khắc Lục Vũ nhìn rõ viên cầu, hắn kinh sợ hét lên một tiếng:
“Huyết Linh Toản"
Hai tay hắn điên cuồng đánh vào người Trương Đại nhưng Trương Đại vẫn cố sức ôm chặt hai chân hắn, chân khí trong người không ngừng thúc dục Huyết linh toản, vẻ hoảng sợ trong mắt Lục Vũ càng lúc càng đậm, khi nhìn thấy huyết linh toản chuyển sang màu đỏ, hắn đành buông tha không đánh Trương Đại nữa mà dùng hết sức mở ra một vòng bảo vệ. hắn vừa kịp làm xong thì một tiếng nổ lớn vang lên,
Hai cỗ lực lượng cực lớn va chạm với nhau, giống như hai quả bom, sau khi va chạm, tia lửa bắn ra bốn phía. Khí tức cuồng bạo khuếch tán khắp nơi, hỏa diễm giống như pháo hoa bắn lên không trung. Trên mặt đất, có vô số vết nứt không ngừng xuất hiện. Đất đá chung quanh bị hút lên không trung, tiếng nổ ầm vang liên tiếp vang vọng.
Phanh Phanh....
Kình phong kinh khủng mà cường hãn giống như một cơn bão quét ngang hạp cốc, khiến cho cây cối chung quanh trong nháy mắt biến mất, bầu trời lúc này hóa thành màu đỏ. Nắm người còn lại vội vàng bay ra xa để tránh khỏi tầm ảnh hưởng.
Kình phong tán đi, Lục Vũ đột nhiên rên lên một tiếng, thân thể bị đánh bay về phía sau hai, ba thước. Mặc dù có cương khí hộ thân phòng ngự thế nhưng không thể áp chế được khí huyết trong cơ thể, miệng hắn phun ra một ngụm máu. Tay chân hắn đã đứt gãy thành mấy đoạn, Một kích này của TRương Đại vô cùng cường hãn, bụng Lục Vũ có một lỗ thủng lớn bằng miếng bát, lộ cả nội tạng ra ngoài, hắn đã bị thương rất nặng.
Khục Khục.
Hắn nằm trên mặt đất, đầu gối vào một tảng đá nhỏ, Trên khuôn mặt hắn lúc này có kinh ngạc và tái nhợt. Khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn. Trong mắt toàn là kinh hãi, dường như hắn cũng không ngờ tới, làm thế quái nào mà tên kia lại có huyết linh toản, thế nhưng nhất định là tên kia chết rồi, dám ngậm huyết linh toản vào miệng, đại la kim tiên cũng không cứu được hắn.
Tần Di bay đến gần nơi xảy ra vụ nổ, nhanh chóng hạ thân mình xuống, nàng nhìn cái xác của Trương Đại chỉ còn lại một chút thịt vụn mà cảm thương vô hạn, vì cứu nàng mà Trương Đại thành ra như vậy, điều này khiến cho nàng không sao chịu được,
“Lục Vũ kia, hôm nay dù có phải liều cái mạng này ta sẽ khiến ngươi hôi yên phi diệt.
Trong bầu trời, hai tay Tần Di buông thõng,, ánh mắt bắn ra hàn ý, mái tóc dài phía sau tung bay, khí thế của nàng lúc này đột nhiên mang đầy thù hận,
“- Hừ. Một linh sư tép riu cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn, ngươi thì tính là thứ gì."
Tôn Cửu Linh âm trầm hừ một tiếng. Hắn và Hạ Kinh rời khỏi vị trí hạ xuống trước người Lục Vũ, Hạ Kinh hỏi hắn
“Đại ca, tạm đệ thế nào rồi"
Tôn Cửu Linh nhìn qua Lục Vũ rồi đáp:
“Hắn bị thương nặng quá, nếu không rời khỏi đây chạy chữa ngay hắn sẽ chết mất"
“Vậy"
Hạ Kinh lại đình hỏi, nhưng Tôn Cửu Linh đã nói, đánh nhanh thắng nhanh, dốc hết khả năng đi, k giết được bọn chúng, hai người chúng ta không đi nổi rồi
Sắc mặt Tôn Cửu Linh trầm xuống,. Thủ ấn trong tay hắn biến đổi, trong nháy mắt tạo ra một đạo phong nhận ngũ sắc rít lên trong không trung.
Sưu.
Trong nháy mắt, trước người Tôn Cửu Linh xuất hiện vô số đạo phong nhận, những đạo phong nhận này bao phủ Tần Di, mỗi một đạo dường như đều có lực lượng kỳ dị, uy thế vô cùng kinh khủng.
“Vô Trung Sinh Hữu"
Sắc mặt Vô Tướng khi nhìn thấy công kích này tức thì biến hóa. Công kích này của Tôn Cửu Linh thuần túy là linh lực bản thân, nhưng tụ thành phong nhận, chứ không thông qua một công pháp nào cả, đây là tiền để để bước vào linh anh, hơn nữa đã đạt tới trình độ rất cao rồi.
Tu sĩ dưới Linh Anh, muốn điều động linh khí của bản thân đến trình độ đó thực sự rất khó khăn. Mà vô trung sinh hữu này tuyệt đối vô cùng kinh khủng, không có lý giải sâu sắc về huy động lực lượng căn bản không thể làm được.
Bạch Hàn Phong biết chí ít hiện tại những linh đan hắn đã từng gặp không ai làm được điều này.. Có thể đơn thuần dùng linh khí tu luyện của bản thân để ngưng vật công kích. Không hề đơn giản.
Nói thì lâu nhưng diễn biến thì nhanh vô cùng, nhìn thấy Tôn Cửu Linh ra tay, Sắc mặt ba bốn người bên phía Bạch Hàn Phong biến đổi, cả bốn đều lao đến tấn công tôn cửu linh, Hạ Kinh lúc này cũng gia nhập vòng chiến.
Theo sự biến hóa của thủ ấn trong tay mỗi người, lúc này trong không gian, khí tức quanh chiến trường đại thịnh, không giang chung quanh gợn sóng. Trong không gian lúc này xuất hiện lực lượng cuồng bạo, nó va chạm với nhau rồi hung hăng phát ra bốn phía
Năng lượng cuồng bạo bắn ra chung quanh kèm theo quang mang chói mắt. Nhìn vào đám quang mang này cũng có cảm giác linh hồn con người đang run rẩy. Cỗ lực lượng sắc bén không ngừng khuếch tán ra chung quanh, không gian bên trong chiến trường đã hoàn toàn bị phá hủy, dưới chân đám người bị đào ra một cái hố sâu hàng chục trượng, đường kính hơn trăm trượng, cây cối đất đai, thú vật trong phạm vi quét đến của vụ nổ đều bị phá hủy./.
Tác giả :
Kẹo Chuối