Vô Thượng Luân Hồi
Chương 1079-1080
Chương 1079:
Mặt mũi Kim Huyền Chung trở nên âm u hơn, khí thế vừa thu lại nhanh chóng bùng nổ, trưởng lão của một đỉnh, là Địa Tạng tầng cao nhất hàng thật giá thật đã nhượng bộ đến thế, đối phương cứ cắn mãi không chịu nhả, đúng là tức điên người.
Vân Yên vẫn đứng yên đó, khí thế cũng xuất hiện thêm lần nữa.
Nếu muốn đánh, cô ta không sợ Kim Huyền Chung.
Không cho đối phương một ký ức khắc sâu, người ngoài lại tưởng đỉnh Tử Trúc này là vật trang trí.
Có sư phụ đến lên tiếng, Triệu Bân lại càng không ngán ai, giữ chặt lấy Viên Miểu, thích làm màu thì phải trả một cái giá đắt, không trả chút bạc mà đòi lấy người về, làm gì có chuyện dễ dàng như thế.
Ầm!
Hai chủ đỉnh đối đầu nhau, có tia lửa xẹt qua.
Nhịp tim của tất cả mọi người đều tăng nhanh, mùi thuốc súng nồng nặc, có thể biến thành đánh nhau bất kỳ lúc nào, ai mà ngờ được hai đồ đệ đánh nhau lại kéo cả sư phụ mình tới, chắc chắn là họ không ăn chay rồi.
“Hai người đừng tức giận như thế!"
Tiếng cười ha ha nhanh chóng cất lên, không biết lão Trần Huyền từ đâu xông ra.
“Là do cô ta… Khinh người quá đáng", Kim Huyền Chung hét to, không thể kìm nén được lửa giận.
“Chỉ là làm đúng giao ước mà thôi", Vân Yên không hề yếu thế, hù dọa cô ta á, không được đâu.
“Đều là người Thiên Tông cả, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu lại gặp nhau, nể tình lão già này tí đi, mỗi người nhường một bước được không", lão Trần Huyền cười hơ hớ, bước lên diễn võ đài, không dám đắc tội bên nào cả.
Lúc nói chuyện còn đưa mắt nhìn Triệu Bân, thầm nghĩ tên nhóc này cũng được quá nhỉ!
Triệu Bân nhanh chóng đứng thẳng, giữ chặt Viên Miểu không buông, cứ như đang nắm một cọc ngân phiếu.
Kim Huyền Chung lại hừ lạnh, thu khí thế lại.
Vân Yên cũng nể tình, kiềm chế xung đột.
“Kim Huyền Chung, cược trước kiếm chút lợi đi, thế nào?", lão Trần Huyền nhìn Kim Huyền Chung cười nói, làm sao ông ta có thể không nhìn ra ý tứ của Triệu Bân, chuyện có thể dùng tiền để giải quyết cũng không tính là chuyện gì lớn.
Kim Huyền Chung hung hãn hít một hơi thật sâu, lão ta không nói lời nào, xem như đã đồng ý.
“Đỉnh Tử Trúc thấy sao?", lão Trần Huyền lại liếc nhìn Vân Yên và Triệu Bân.
“Năm mươi…"
“Một trăm vạn".
Không đợi Triệu Bân báo giá, Vân Yên đã lên tiếng trước.
“Sư phụ còn xấu xa hơn cả mình!"
Triệu Bân thầm cảm thán trong lòng, đúng là gừng càng già càng cay, sư phụ ra giá mạnh mẽ như sư tử gầm!
Vân Yên vuốt tóc, nói với Triệu Bân: “Ngươi nghỉ ngơi đi, để sư phụ ra".
“Một thầy một trò chạy tới đây trấn lột người ta!"
Lão Trần Huyền liếc mắt nhìn Vân Yên và Triệu Bân, tuy rằng không nói lời nào nhưng ánh mắt của ông ta đã đại biểu cho tất cả.
Chương 1080:
Trong chớp mắt, ông ta lại nhìn Vân Yên một lần nữa, đừng thấy sư muội trông đĩnh đạc như vậy, chỉ cần nhắc đến tiền là ngay lập tức trở nên lưu manh hơn bất cứ ai! Đệ tử muốn năm mươi vạn lượng, sư phụ lại muốn gấp đôi!
“Đồ nhi ăn quá nhiều, không đủ cơm nuôi".
Vân Yên không nói lời nào nhưng trong mắt dường như đã hiện lên câu này.
Lão Trần Huyền thích thú muốn cười, nhìn xong hai sư đồ bên kia rồi lại liền nhìn trộm Kim Huyền Chung.
Gương mặt của Kim Huyền Chung đã trở nên hết sức khó coi, ý của các ngươi là đang muốn hút máu ông đây sao! Một trăm vạn lượng, con số này lớn đến mức nào chứ, các ngươi thật sự nghĩ trong nhà ta có núi vàng hay sao?
“Ta nói, chẳng lẽ diễn võ đài đã trở thành nơi kiếm tiền rồi hay sao?"
“Ừm, cũng rất giống nơi kiếm tiền đó".
“Một trăm vạn lượng! Ta không biết Viên Miểu lại có giá trị đến vậy đó".
Đám người đứng xem bàn tán xôn xao, tám phần trong số đó đều giật giật khóe miệng, mới vừa rồi Triệu Bân còn hét giá năm mươi vạn lượng, tới khi sư phụ của hắn lên tiếng thì giá liền được đội lên tới một trăm vạn lượng, từ khi diễn võ đài được dựng lên tới nay, đây là mức cược cao nhất mà bọn họ từng nghe được.
“Vân Yên, sư muội đang muốn giở trò với ta sao?", Kim Huyền Chung bật cười giận dữ nói.
“Lời này của sư huynh sao sư muội nghe không lọt tai", Vân Yên cũng cười nói: “Hay là để sư muội tính thử cho sư huynh nghe nhé, Viên Miểu năm nay hai mươi tuổi, ta tính hắn ta còn có thể sống được thêm năm mươi năm, một năm ở đỉnh Tử Trúc có thể kiếm được mười vạn, tức là năm mươi năm có thể kiếm được năm trăm vạn lượng, tính sư huynh một trăm vạn lượng đã là nể mặt lắm rồi".
“Chà, tính ra nghe cũng rất hợp lý", lão Trần Huyền nói xen vào một câu.
Kim Huyền Chung liếc mắt nhìn ông ta một cái, có phải ngươi và đám người này thông đồng với nhau hút máu ta hay không vậy hả!
“Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, nếu giải quyết được bằng tiền thì tốt nhất cứ nên chi ra", lão Trần Huyền chậm rãi nói.
Nghe câu này, Kim Huyền Chung cảm thấy bị nghẹn ngay cổ họng, con mợ nó tiền đâu phải là do lão xuất ra, tất nhiên là lão không đau lòng rồi!
“Đồ nhi, thấy sư phụ tính có thiếu không?"
“Hình như còn thiếu một chút, lúc nãy con còn tính báo giá năm mươi tỷ".
“Đừng ác quá, dù sao người ta cũng là sư bá của ngươi".
Vân Yên và Triệu Bân, một sư phụ và một đệ tử nói chuyện với nhau giống y như đang diễn kịch nói, ngươi một câu ta một câu hết sức vui vẻ.
Lão Trần Huyền nghe xong thì khóe miệng cũng giật giật.
Đám người đứng xem nghe xong cũng cười gượng.
Ai cũng nghe nói người của đỉnh Tử Trúc lục căn thanh tịnh, bây giờ xem ra hoàn toàn không giống như vậy!
Một thầy một trò ở đỉnh Tử Trúc bây giờ đang đứng đây bức ép người ta, đúng là rất có tiềm năng làm đạo tặc!
Ở hiện trường lại vang lên tiếng ken két khe khẽ, như thể có ai đó đang nghiến răng.
Còn ai nghiến răng vào lúc này nữa chứ? Tất nhiên là Kim Huyền Chung, lão ta hẳn là đã nghiến mạnh tới mức bật máu, muốn phun ra một ngụm máu đen, nhưng do không thể phun ra nên đành nuốt xuống, rất muồn tìm người để trút giận.