Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Quyển 1 - Chương 62: Thế lực trong Thần Chi Cảnh

Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 1 - Chương 62: Thế lực trong Thần Chi Cảnh

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Lĩnh chủ đại nhân, tông chủ đại nhân, đây chính là Tiêu gia."

Ngoài cửa Tiêu gia, Tần Phi cung kính quay đầu nhìn về phía lĩnh chủ và Tiết Dĩ Đình, vẻ mặt kia mười phần nịnh nọt, gần như còn có một tia vui sướng khi người gặp họa.

Tiết Dĩ Đình lạnh nhạt gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào đại môn khí phái của Tiêu gia, nói: “Để người đi vào thông báo một tiếng đi."

“Thông…… Thông báo?"

Tần Phi có chút trợn tròn mắt, môn phái nhất lưu chính là môn phái nhất lưu, đi lên đập còn có phong độ như vậy, so với Tuyết Tông này, mình lại chỉ có khí lượng một thế gia.

Tiết Dĩ Đình lạnh nhạt nhìn ông ta một cái: “Ngươi có ý kiến?"

“Không…… Không có?"

Ý kiến? Ông ta nào dám có ý kiến gì? Tuyết Tông muốn trước mặt người khác giữ lại một bộ dáng phong độ nhẹ nhàng, vậy thì mình có lá gan gì đi phá hỏng hình tượng của Tuyết Tông.

Tần Phi ho khan hai tiếng, hắng giọng nói, đi đến trước người giữu cửa lạnh giọng nói: “Đi nói cho Tiêu Bá Thiên, nói người của lĩnh chủ đến, bảo hắn đi ra nghênh đón."

Người giữ cửa kia nhìn ông ta một cái, không nói hai lời xoay người đi vào Tiêu gia, vội vàng đi thông báo cho Tiêu lão gia tử. Khi Tiêu lão gia tử nghe thấy người giữ cửa nói, bất giác sửng sốt một chút.

“Tiểu tử Tần gia sửa họ sao?"

Lần nào tiểu tử kia đến cũng thường ở ngoài cửa thì thầm, khi nào còn để người đến thông báo?

“Phụ thân, người phủ lĩnh chủ nhất định là đến gây sự, chúng ta có muốn đi gặp hay không?" Tiêu Kiếm khẽ nhíu này, chần chừ hỏi.

Tiêu lão gia tử cười lạnh một tiếng: “Nếu phủ lĩnh chủ kia tới, có đi hay không thì có gì khác nhau? Cho dù ông ta là lĩnh chủ cũng không thể thiên vị một người như vậy, Kiếm Nhi, chúng ta đi trước xem ông ta đến có ý đồ gì, nếu thật sự không được, nghĩ cách đưa Vũ Nhi và Li Nhi ra khỏi Tiêu gia, ít nhất giữ lại cho Tiêu gia một huyết mạch."

Dứt lời, ông đứng lên phất vạt áo, đón ánh mặt trời đi ra ngoài viện.

Ngoài cửa Tiêu gia, Tần Phi cười lạnh nhìn Tiêu lão gia tử đi ra, khóe môi nở nụ cười kinh bỉ: “Tiêu Bá Thiên, ta đã sớm nói qua sẽ khiến ngươi không chết được tử tế!"

Tên hỗn đản này khiến ông trần chuồng ở trước công chúng, cho dù như thế nào khoản nợ này đều phải tính với ông ta rõ ràng.

Tiêu lão gia tử nhìn Tần Phi, cười lạnh một tiếng: “Tiểu tử Tần gia, đừng tưởng có lĩnh chủ chống lưng cho ngươi thì có thể muốn làm gì thì làm, Tiêu Bá Thiên ta sống đến ngày hôm nay còn chưa từng sợ qua ai."

Ánh mắt của Tần Phi hơi trầm xuống, đang muốn nói cái gì, lại thấy Tiết Dĩ Đình mặc áo bào đỏ đi lên trước.

“Ngươi là lão gia chủ Tiêu gia?"

Tiêu lão gia tử nhíu mày lại, cảnh giác nhìn Tiết Dĩ Đình: “Ngươi là ai?"

Tiết Dĩ Đình vừa định nói chuyện, bên cạnh lại bất ngờ truyền đến tiếng cười của Tần Phi: “Tiêu Bá Thiên, ta nói cho ngươi biết, vị này chính là tông chủ đại nhân Tuyết Tông, lúc này, ngươi tuyệt đối sẽ không có kết quả gì tốt?"

Tông chủ Tuyết Tông?

Tiêu lão gia tử run sợ một chút, sao tông chủ Tuyết Tông này lại đi chung với người Tần gia? Chẳng lẽ là Tần Phi mời đến? Nhưng sao thế lực Tần gia có thể mời đến tông chủ Tuyết Tông?

Tiết Dĩ Đình bất mãn nhíu mày, mắt lạnh đảo qua khuôn mặt mang theo châm biếm của Tần Phi, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía Tiêu lão gia tử, hỏi: “Ta đến là vì một chuyện, trong phủ có một người tên là Quân Thanh Vũ cô nương hay không?"

Tuyết Tông này là vì Vũ Nhi mà đến?

Trong lòng Tiêu lão gia tử đột nhiên căng thẳng, chẳng lẽ Vũ Nhi đắc tội Tuyết Tông này, cho nên Tuyết Tông tìm đến cửa hưng sư vấn tội?

“Vị đại nhân này chắc là nhận nhầm rồi, trong phủ chúng ta cũng không người này."

Khi nói lời này, Tiêu lão gia tử vụng trộm cho Tiêu Kiếm một ánh mắt, ý tứ kia chính là để Tiêu Kiếm chạy nhanh rời khỏi nơi này đi giấu Quân Thanh Vũ đi.

Ai ngờ hành động của ông đều bị Tiết Dĩ Đình để vào mắt, trong lòng càng thêm xác định Quân Thanh Vũ chính là ở trong Tiêu gia này.

“Tiêu Bá Thiên, ta nhớ rõ mấy ngày trước hình như ngươi có một ngoại tôn nữ đến cậy nhờ, hình như ngoại tôn nữ kia chính là họ Quân, sao? Chẳng lẽ ngươi làm trò còn muốn nói dối tông chủ đại nhân Tuyết Tông?" Tần Phi lạnh lùng cười, châm chọc cong khóe môi: “Nếu tông chủ Tuyết Tông đòi ngươi muốn người, vẫn là chạy giao ra đây, miễn cho chịu đau khổ da thịt."

“Ngươi……" Tiêu lão gia tử tức đến sắc mặt xanh mét, ánh mắt oán hận lườm Tần Phi: “Nàng là người của Tiêu gia ta thì sao? Muốn để ta giao ngoại tôn nữ của mình ra, ngươi nằm mơ! Tuyết Tông thật sự cường đại, nhưng vậy thì có thể thế nào? Tiêu Bá Thiên ta không phải là người tham sống sợ chết, hơn nữa nếu ta đã chết, thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho các ngươi!"

Tần Phi không hề nhìn thấy sắc mặt đã trầm xuống của Tiết Dĩ Đình, nếu không ông ta sẽ biết mình nói là có bao nhiêu ngu xuẩn đến cực điểm.

Ngay ở lúc Tiết Dĩ Đình muốn tức giận, một bóng dáng tuyệt sắc ở phía trước đập vào mắt.

Tóc đen của thiếu nữ theo gió khẽ bay, bạch y khiến ra khí chất của nàng không giống người thường. Giữa lông mày của nàng lộ ra tia thanh lãnh, khuôn mặt tuyệt sắc mang theo một vẻ lạnh lẽo.

“Phụ thân, nàng chính là Quân Thanh Vũ."

Tiết Lâm nhìn Quân Thanh Vũ, đến bên tai Tiết Dĩ Đình nhỏ giọng nói một câu.

Tiết Dĩ Đình khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ hiện ra một tia tìm tòi nghiên cứu.

Nàng chính là chủ nhân của thần thú Chu Tước? Người sau này Tuyết Tông sắp nguyện trung thành? Nghĩ đến cổ huấn tông môn truyền xuống, Tiết Dĩ Đình cười khổ lắc đầu.

“Nha đầu, sao con lại đến đây?" Lòng của Tiêu lão gia tử khẽ run lên, bất đắc dĩ thở dài: “Con không nên đến nơi này?"

Quân Thanh Vũ khẽ vuốt lông mềm mại của Hồng Ngọc, khẽ cong khóe môi lên: “Cố nhân đến, cho nên đến gặp thôi, Tiết Lâm, các ngươi đến quá chậm."

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Thiếu nữ này là đang nói chuyện với thiếu tông chủ Tuyết Tông? Ai cho nàng lá gan lớn như vậy, dùng loại giọng này nói với thiếu tông chủ Tuyết Tông, nói chuyện với tông chủ tương lai như thế?

Nhưng khiến người ta càng kinh ngạc chính là, Tiết Lâm vẫn không tức giận, trên khuôn bệnh đến trắng bệch nở một nụ cười: “Trên đường gặp phải chút chuyện, hơn nữa phụ thân ta nghe nói ngươi truyền lệnh để cường giả Tuyết Tông đến gặp, nên tự mình đến một chuyến."

Cơ thể của Tần Phi khẽ chấn động, kinh ngạc mở to hai mắt, bởi vì quá sợ hãi thân thể kia run rẩy lên.

Ngoại tôn nữ của Tiêu lão gia tử nói chuyện với thiếu tông chủ Tiết gia không khách khí như vậy, mà thiếu tông chủ còn không tức giận? Hơn nữa còn cho thấy cường giả Tuyết Tông là vì nàng mà đến?

Rốt cuộc nữ nhân này là ai?

Ánh mắt của lĩnh chủ chuyển động, sau khi cân nhắc lợi hại, bốp một tiếng một chưởng đánh Tần Phi ngã trên mặt đất, hung hăng đạp mấy đá.

“Tần Phi, ngươi thật to gan, lại dám bất kính với người của Tiêu gia như thế, sao bản lĩnh chủ có thể tha cho ngươi loại lưu manh này? Người đâu, trói Tần Phi lại cho ta!"

Với hành vi a dua này của lĩnh chủ, tất cả mọi người cảm thấy khinh thường sâu sắc, nhưng rốt cuộc bây giờ ông ta làm như vậy cũng là vì bảo mệnh, ai biết Tiêu gia và Tuyết Tông có quan hệ gì?

Tiết Dĩ Đình nhìn lĩnh chủ mặt đầy tức giận, lạnh nhạt nói: “Quân Thanh Vũ ngoại tôn nữ Tiêu gia là chủ nhân chân chính của Tuyết Tông chúng ta, cho nên, ta hy vọng lĩnh chủ có thể cho Tuyết Tông chúng ta một công đạo."

Cơ thể của lĩnh chủ run rẩy hai cái, giờ khắc này, ông ta là từ không có may mắn, cũng may vừa rồi không đi lên tìm Tiêu gia gây rối, nếu không mà nói, sợ là hôm nay ông ta cũng chiếm không được trái gì tốt.

Với hiểu biết của ông về Tuyết Tông, Tuyết Tông không giống như là người có phong độ như vậy, Tiết Dĩ Đình để người đi thông báo Tiêu lão gia tử, nói không chừng có chuyện gì đó mà ông không biết. Cho nên, ông mới không cắm vào một chân, chỉ ở bên cạnh xem diễn, bằng không, chẳng phải chính mình đã trêu chọc toàn bộ Tuyết Tông sao?

Tần Phi mặt xám như tro tàn.

Cái gì gọi là không gì đáng buồn bằng tâm đã chết? Rõ ràng chính là cảm giác bây giờ của Tần Phi.

Vừa rồi ông ta nghe được cái gì? Chủ nhân chân chính của Tuyết Tông chính là một tiểu cô nương hơn mười tuổi? Đùa cái gì vậy? Tiểu cô nương này là ngoại tôn nữ của Tiêu gia, cũng không phải là lão quái vật khuôn mặt không già gì, đường đường là Tuyết Tông sao có thể nguyện trung thành với tiểu cô nương như vậy?

Xong rồi, lúc này, Tần gia xong đời rồi……

“Xin tông chủ đại nhân yên tâm, ta sẽ giải quyết chuyện phía sau." Lĩnh chủ hung hăng nhìn Tần Phi, hỗn đản đáng chết này đối nghịch với Tiêu gia, cũng không điều tra rõ bối cảnh của nhà người ta, thiếu chút nữa liên lụy đến mình.

So với Tần gia tuyệt vọng, sau khi người Tiêu gia ở khiếp sợ ngắn ngủi, đều hoan hô lên. Thì ra ngoại tôn nữ của lão gia chủ có địa vị như vậy, Tuyết Tông đó là thế lực gì? Đường đường là môn phái nhị lưu, lại nguyện trung thành vớ nàng? Đây cũng quá dọa người……

“Đúng rồi." Tiêu lão gia tử ha hả cười, nhìn mặt Tần Phi xám như tro tàn, lại có cảm giác vui sướng xưa nay chưa từng có: “Lĩnh chủ, còn phiền ngươi trước khi xử quyết người Tần gia, thì lột sạch y phục của bọn họ để cho bọn họ trần chuồng, mỗi người đến nhìn người Tần gia trần chuồng đều phải nộp lên trên mười lượng bạc, ha ha, coi như tiểu tử Tần Phi này có chút tác dụng, trước khi chết còn có thể thay ta kiếm một khoản."

Cơ thể của Tần Phi chấn chấn động, khuất nhục nhìn Tiêu lão gia tử.

Hỗn đản này lại dùng mình để kiếm bạc? Còn tiếp tục để ông trần chuồng? Có ai có thể vô sỉ đến loại trình độ này như ông ta? Lão già này căn bản là một hỗn đản!

Giờ này khắc này, Tần Phi hối hận trong lòng. Đương nhiên, ông ta hối hận không phải là đối địch với Tiêu gia, mà là vì kế hoạch làm suy yếu thế lực Tiêu gia mà vui vẻ một chút.

Nếu ở trước khi Quân Thanh Vũ xuất hiện giải quyết Tiêu gia đáng chết này, có lẽ tất cả đều sẽ không xảy ra……

Tiết Dĩ Đình nhìn về phía Quân Thanh Vũ, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười lạnh nhạt: “Coi như về sau ngươi là chủ tử chân chính của Tuyết Tông, ta cũng nên gọi ngươi một tiếng đại nhân, đại nhân, có một số việc ta muốn nói chuyện với ngươi."

Quân Thanh Vũ nhìn Tiết Dĩ Đình một cái, lúc đó nàng chỉ biết phái cường giả Tuyết Tông đến, không nghĩ đến lại là tông chủ Tuyết Tông.

“Được."

Khẽ gật đầu, Quân Thanh Vũ lên tiếng.

Trong phòng tiếp khách, tất cả mọi người lui xuống, chỉ còn lại Quân Thanh Vũ và phụ tử Tiết gia, bởi vì lệnh bài linh hồn của Tiết Dĩ Đình bị mình nắm ở trong tay, cũng không lo lắng ông ta sẽ gây bất lợi với mình.

“Có chuyện gì thì nói đi." Giọng nói của Quân Thanh Vũ thanh lãnh, lạnh lùng không có một chút độ ấm.

Nhưng Tiết Dĩ Đình cũng hoàn toàn không tức giận, chỉ là khẽ cười nói: “Thật ra lần này ta tự mình đến, cũng chỉ là muốn nhìn một chút rốt cuộc chủ nhân của Chu Tước là người phương nào, nhưng đại nhân có thể được Chu Tước lựa chọn, tất là nhân trung long phượng, hôm nay vừa thấy cũng là quả nhiên như thế, từ nay về sau Tuyết Tông ta nguyện vì đại nhân tẫn khuyển mã chi lao (Chó và ngựa, thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là công việc được thực hiện như một con chó)."

Ánh mắt của tông chủ Tuyết Tông sắc bén làm sao? Như lúc trước liếc mắt một cái đã nhìn ra Quân Thanh Hải cũng không phải là nữ nhân gì tốt, bây giờ ông ta cũng có thể nhìn ra được, thiếu nữ này không phải là vật trong ao.

Tương lai nàng tuyệt đối không thể đo lường.

Quân Thanh Vũ nhìn khuôn mặt đầy ý cưởi của Tiết Dĩ Đình, ở trên mặt ông cũng không nhìn ra bất kì không phục gì, cung kính kia là từ tâm mà đến, cũng không có một tia miễn cưỡng.

“Lý do?" Quân Thanh Vũ nhướng mày, Tuyết Tông này nguyện ý nghe mệnh lệnh của mình, đơn giản là bởi vì lệnh bài linh hồn, nhưng tháy bộ dáng của Tiết Dĩ Đình cũng không chỉ có như thế……

Tiết Dĩ Đình nhàn nhạt cười: “Tuyết Tông từng truyền xuống bốn câu nói, thần thú Chu Tước, địa ngục chi hỏa, đốt tẫn thiên hạ, duy ngã độc tôn, đáng tiếc rất nhiều năm trước thần thú Chu Tước cũng đã mất đi tung tích, rồi sau đó tổ tiên Tuyết Tông lưu lại một câu, sau này nếu có người khống chế Chu Tước ngao du đại lục, thì nhận người này làm chủ, bây giờ thần thú Chu Tước ở trong tay của ngươi, ta tự nhiên sẽ nghe theo lệnh của tổ tiên, cam tâm tình nguyện để Tuyết Tông nguyện trung thành với ngươi."

Quân Thanh Vũ nhìn Tiết Dĩ Đình, cũng không nói lời nào, ánh mắt thanh lãnh kia không hề gợn sóng, dù là ai cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì.

“Vốn dĩ lúc trước ta định diệt đi Tuyết Tông Chu Hương quốc, sau lại vì Hỏa Vân trưởng lão nói mới tạm thời bỏ qua, chuyện kia, ta cũng không truy cứu, nhưng từ nay về sau, ta nói một Tuyết Tông tuyệt không thể nói hai."

“Đây là tất nhiên." Tiết Dĩ Đình cười cười, nói: “Nói đến chuyện này, cũng là nhi tử không nghe lời này của ta tùy hứng hành động, nữ tử tên là Quân Thanh Hải kia ta đã sớm nhìn thấu nàng tâm kế không tốt, mặt ngoài một bộ dáng dịu ngoan nhu hòa, thật sự trong lòng đều âm u hơn người khác, cho nên ta căn bản không muốn loại nữ nhân Quân Thanh Hải này làm tức phụ (Con dâu) của ta, nhưng tiểu tử không nghe lời này vì một nữ nhân không tiếc trở mặt với phụ thân của hắn, thật là phí công nuôi dưỡng hắn nhiều năm như vậy."

Tiết Dĩ Đình trừng mắt nhìn Tiết Lâm, chỉ cần nghĩ đến chuyện kia ông vẫn cảm thấy bất mãn.

Vì một nữ nhân, ngay cả phụ thân của mình cũng đều từ bỏ, có thể thấy được chuyện kia khiến Tiết Dĩ Đình tức giận bao nhiêu. Chỉ là dù sao ông vẫn không bỏ được nhi tử này, mới tùy hắn đi làm cái gì thì làm.

Tiết Lâm cúi đầu, trên khuôn mặt bệnh trạng trắng bệch xẹt qua một tia xấu hổ.

Bởi vì Quân Thanh Hải, hắn thiếu chút nữa đưa Tuyết Tông vào hiểm cảnh, ai ngờ Quân Thanh Hải kia còn vong ân phụ nghĩa hơn, muốn đẩy tội nghiệt đến sạch sẽ.

Khi đó hắn hối hận, hối hận vì yêu một nữ tử như vậy, cũng hối hận vì loại nữ tử này mà trở mặt với phụ thân……

“Chuyện quá khứ rốt cuộc đã qua, ta cũng sẽ không so đo, rốt cuộc đầu sỏ gây tội đều có trừng phạt, chỉ là ta hy vọng các ngươi nhớ kỹ lời ta nói vừa rồi, nếu có lần sau, ta sẽ khiến Tuyết Tông vạn kiếp bất phục."

Vẻ mặt của thiếu nữ thanh lãnh, khí chất như cường giả kia lộ ra không thể nghi ngờ, lại khiến Tiết Dĩ Đình ngẩn ra một chút. Rõ ràng thực lực của cô nương này chỉ là Hậu Thiên lục cấp, nhưng phân khí thế này đã chú định con đường tương lai của nàng không bình thường.

“Chờ chuyện nơi này giải quyết các ngươi có thể trở về, ta còn có việc không tiếp các ngươi." Quân Thanh Vũ từ chỗ chủ vị đứng lên, thanh lãnh nhìn phụ tử Tiết gia, rồi xoay người đi vào dưới ánh mặt trời.

Nàng vừa rời khỏi phòng khách, đã thấy Tiêu Vân Li đến tìm nàng.

Tiêu Vân Li nhìn khuôn mặt thanh lãnh tuyệt sắc của thiếu nữ, khóe môi cong lên nụ cười ấm áp: “Biểu muội, gia gia và phụ thân bảo muội đến tộc đường một chuyến."

“Ngoại công và cữu cữu?" Quân Thanh Vũ ngẩn ra một chút, gật đầu: “Được, muội biết rồi, vậy giờ ta đi thôi."

Tiêu Vân Li hơi ngước mắt, nhìn chăm chú vào bóng dáng thiếu nữ rời đi, tươi cười trên khuôn mặt thanh tú là ấm áp như vậy.

Biểu muội quả nhiên là rất ưu tú, không hổ là nữ nhi của cô cô……

“Ngoại công, cữu cữu, nghe nói hai người tìm con?"

Trong tộc đường, Quân Thanh Vũ mới vừa đi vào đã thấy được sắc mặt ngưng trọng kia của phụ tử Tiêu gia, bất giác hơi nhíu mày lại, Tiêu lão gia tử như thế lại khiến cho nàng có chút không quen.

“Nha đầu, con đã đến rồi?" Khi Tiêu lão gia tử thấy Quân Thanh Vũ đến, trên mặt già nở một nụ cười: “Ta có thể hỏi con một câu không, bây giờ thực lực của con là rất mạnh?"

“Hậu Thiên lục cấp." Quân Thanh Vũ nghi ngờ nhìn Tiêu lão gia tử, thành thật trả lời: “Nhưng nếu là có một kẻ địch là Hậu Thiên bát cấp, con có nắm chắc ở trong nửa khắc sẽ giết chết hắn."

Phụ tử Tiêu gia nhìn nhau, mặt nở nụ cười khổ, tuổi này mà đến Hậu Thiên lục cấp cũng coi như là một thiên tài, càng đừng nói còn chém giết cường giả Hậu Thiên bát cấp.

“Nha đầu, lần này là ta muốn nói cho con một chuyện." Tiêu lão gia tử thở dài: “Vốn dĩ là không muốn cho con lâm vào giữa hiểm cảnh, ta cũng không muốn nói chuyện này cho con, nhưng bây giờ ta tin tưởng con có năng lực có thể tự bảo vệ mình, cho nên mới định nói bí mật ngay cả mẫu thân của con cũng không biết kia cho con."

Quân Thanh Vũ trầm mặc, cũng không có nói lời nào, chỉ là yên lặng chờ Tiêu lão gia tử giảng thuật.

“Đó là chuyện của hơn ba mươi năm trước." Như nhớ đến chuyện cũ, mặt già của Tiêu lão gia tử cong lên một nụ cười: “Hơn ba mươi năm trước, một cường giả có ân với Tiêu gia ta đột nhiên đến thăm, hơn nữa giao cho ta một nữ anh, thể chất của nữ anh kia có chút đặc thù, cũng chính là Chân Linh Thể trong truyền thuyết."

Chân Linh Thể?

Quân Thanh Vũ hơi sửng sốt, Chân Linh Thể kia nàng cũng nghe nói qua. Nếu là nói mình là Tiên Hồn Thân Thể có thể khiến nàng trở thành một Luyện Trận Sư trời sinh, vậy Chân Linh Thể lại là có thiên phú tốt nhất ở phương diện võ đạo.

Nghe nói Chân Linh Thể chẳng cần tu luyện, cũng có thể bằng tốc độ nhanh trưởng thành, nhưng một khi có được Chân Linh Thể, tuyệt không thể ở trước hai mươi tuổi đến Tiên Thiên, nếu không sẽ vì linh khí cường đại mà nổ tan xác mà chết.

Trời xanh là công bằng, như Tiên Hồn Thân Thể, nếu không phải có Vô Đạo lão nhân xuất hiện, sợ là Quân Thanh Vũ chỉ có thể từ bỏ Tiên Hồn Thân Thể, hoặc là cả đời không thể tu luyện Luyện Trận Sư.

Mà Chân Linh Thể lại còn là thể chất yếu ớt, trước hai mươi tuổi không thể chịu được lực lượng lớn như vậy, nhưng tốc độ tu luyện của Chân Linh Thể đều rất nhanh, chẳng sợ không cố tình tu luyện cũng sẽ trưởng thành lên nhanh nhất.

“Cường giả kia nói cho chúng ta biết, nữ anh là Chân Linh Thể trong truyền thuyết, ở trước hai mươi tuổi đều không thể tu luyện, bằng không nữ anh sẽ nổ tan xác mà chết, cho nên chúng ta vẫn luôn không cho nàng tiến hành tu luyện võ đạo, nhưng dù vậy, nàng vẫn là ở năm mười chín tuổi đạt đến Hậu Thiên thập nhị cấp."

Mười tám tuổi Hậu Thiên thật nhị cấp, có thể nói là thiên tài trong thiên tài, hơn nữa dưới tình huống nàng không có cố tình tu luyện, dù là bất kì gia tộc nào có được thiên tài như thế đều sẽ báo với công chúng, nhưng Tiêu lão gia tử cũng hiểu được nàng là Chân Linh Thể, là một thể chất không thể bị thế nhân biết đến……

“Ngoại công, con có một vấn đề, vì sao cường giả kia muốn giao nữ anh cho người nuôi nấng?" Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, hỏi.

“Này có hai nguyên nhân." Tiêu lão gia tử lạnh nhạt cười: “Thứ nhất, nơi của cường giả kia chính là một không gian khác, chân khí trong không gian kia quá nồng đậm, nếu nàng trưởng thành ở nơi đó, tuyệt đối sẽ rất nhanh đạt đến Tiên Thiên, kết quả cuối cùng đó là nổ tan xác mà chết, mà nguyên nhân thứ hai, nghe nói cắn nuốt linh hồn Chân Linh Thể, có thể tăng thực lực của mình lên, cho nên, sau khi nữ anh xuất thế, nơi đó đã bạo loạn lên, vì an toàn, vị đại nhân kia không thể không nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, lừa gạt thế nhân nữ anh đã bỏ mình, cũng giao nàng vào tay của ta."

“Mới đầu vị đại nhân kia ra lệnh một số cường giả đến bảo vệ nữ anh, sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, ông lại gọi toàn bộ cường giả bảo vệ nữ nhi của mình trở về, hơn nữa phong bế phiến không gian lui tới với nơi này lại, vì thế ta suy đoán, có thể là vị đại nhân kia xảy ra chuyện gì, hoặc là đã có người phát hiện nữ anh còn sống, ông bất đắc dĩ mới làm như vậy hay không……"

Nói đến đây, giọng nói của Tiêu lão gia tử dừng lại, nhìn về phía Quân Thanh Vũ, nói: “Nữ anh kia chính là mẫu thân của con, Quân Uyển Ca, khối ngọc bội kia đó là đồ vật ngoại công của con đặt ở trên người mẫu thân con."

Lão gia tử nói như gậy sắt, hung hăng đập ở trong lòng Quân Thanh Vũ.

Dù thế nào nàng cũng không nghĩ đến, mẫu thân cũng không phải là nữ nhi Tiêu gia, thật ra mình có một ngoại công có khác……

“Ngoại công, vì sao người phải nói cho con những việc đó?"

Tiêu lão gia tử khẽ thở dài một cái: “Nha đầu, đừng trách ngoại công ruột của con, ông ấy cũng là bất đắc dĩ, ta nhìn ra được ông ấy không nỡ rời mẫu thân con, nhưng vì an toàn của nàng chỉ có thể làm như thế, lúc trước ông ấy từng nói qua một câu, thà mẫu than con là một phế vật, bình an lớn lên, cũng không muốn nàng là Chân Linh Thể gì, bây giờ ta nói cho con việc này, là bởi vì con có quyền biết, hơn nữa ta có thể kết luận, nhất định gia tộc ngoại công con xảy ra chuyện gì đó. Tuy gia tộc ngoại công con rất cường đại, ít nhất còn mạnh hơn phụ thân trên danh nghĩa kia của con, nhưng nơi đó vốn là cường giả xuất chúng, cho dù ngoại công con cường đại đi nữa, cũng luôn có chỗ lo lắng……"

“Phụ thân?" Quân Thanh Vũ khẽ nhíu mày: “Không biết phụ thân kia của con là ai?"
“Phụ thân con, hắn chính là một hỗn đản!"

Sắc mặt Tiêu Kiếm trầm xuống, tức giận hét to, ông nắm chặt chặt nắm đấm, tức giận mãnh liệt kia thiếu chút nữa cắn nuốt ông.

Chỉ cần nghĩ đến muội muội đáng thương kia của mình, ông đã có một loại xúc động rút gân lột da hỗn đản kia.

“Kiếm Nhi." Tiêu lão gia tử nhìn ông một cái, rồi mới quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ: “Thật ra phụ thân con yêu mẫu thân con thiệt tình, đáng tiếc……"

Bất đắc dĩ lắc đầu, Tiêu lão gia tử thở dài một tiếng: “Chuyện năm đó rất phức tạp, phụ thân con cũng là người đến từ nơi đó, một lần trong lúc vô tình gặp được mẫu thân con, khi đó tuy mẫu thân con tuổi trẻ khí thịnh, nhưng cũng chỉ là một thiếu nữ mới biết yêu mà thôi, hơn nữa phụ thân con năm lần bảy lượt cứu tính mạng của mẫu thân con, thậm chí không tiếc vì cứu mẫu thân con mà bị trọng thương, mẫu thân ngươi bị hắn cảm động, cũng đáp ứng gả cho hắn, vốn dĩ việc cưới gả hẳn là từ phụ mẫu hai bên đến chủ trì, nhưng phụ thân con lại nói hắn là một cô nhi, cũng không phụ mẫu, như vậy tổ chức hôn lễ ở Tiêu gia ta, hai người ngọt ngào sinh sống hơn hai tháng không sai biệt lắm……"

“Vốn ta cho rằng chuyện cứ như vậy qua đi, ai ngờ hơn hai tháng sau, người nhà phụ thân con tìm đến cửa, cho đến một khắc kia, chúng ta mới biết được, phụ thân con cũng không phải là cô nhi gì, hắn là người đến từ địa phương kia, hơn nữa là một người nối nghiệp trong gia tộc cường đại, còn có một vị hôn thê. Ngay từ đầu, phụ thân con đã nói qua, thê tử của hắn chỉ có mẫu thân con, hắn cũng không yêu nữ nhân kia, sau đó phụ thân con trở về gia tộc một chuyến, sau khi trở về lúc thì thay đổi."

“Hắn nói, hắn cần phải lấy nữ nhân kia, sau đó để mẫu thân con làm thiếp, hắn còn bảo đảm với mẫu thân con, hắn chỉ có trách nhiệm với nữ nhân kia thôi, chân chính yêu chính là mẫu thân con, mà ở dưới truy vấn của mẫu thân con, hắn mới nói cho mẫu thân con, mấy ngày hắn về gia tộc kia, bị phụ mẫu hắn thiết kế làm chuyện phu thê với nữ nhân kia, thực lực của gia tộc nữ nhân kia cũng cường đại như nhà hắn, nếu hắn không phụ trách nàng, thì sẽ khiến quan hệ hai gia tộc tan biến, thậm chí dẫn đến nạn máu……"

Quân Thanh Vũ hơi rũ mắt xuống, giờ khắc này, cũng ai không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì. Mà Tiêu lão gia tử vẫn chưa chú ý cẻ mặt của nàng, tiếp tục nói.

“Nhưng tính tình của mẫu thân con thanh cao, ta còn nhớ rõ lúc ấy nàng nói một câu, thà làm thê người nghèo, không làm thiếp người giàu, dù là phụ thân con khuyên can mãi cũng không đồng ý với hắn, nhưng phụ thân con lại không bỏ được mẫu thân con, huống chi khi đó mẫu thân con đã mang thai, cho nên mỗi ngày đến dây dưa, cuối cùng ép cho mẫu thân con trốn ra khỏi gia tộc, vừa đi đã không còn tin tức……"

Nói đến đây, Tiêu lão gia tử vụng trộm lau nước mắt ở khóe mắt, trên mặt già chứa vẻ bi thương: “Cho đến về sau, phụ thân con đi tra tin tức của mẫu thân con, mới biết được vị hôn thê kia của hắn đuổi giết mẫu thân con, ép cho mẫu thân con rơi vào huyền nhai, không rõ sống chết, ta để phụ thân con cho Tiêu gia chúng ta một công đạo, ai ngờ hắn trừ cảm thấy bi thương với chuyện của mẫu thân con ra, lại không trừng phạt nữ nhân hại Ca Nhi kia, đơn giản là thế lực gia tộc nữ nhân kia cường đại, hơn nữa, vị hôn thê kia của hắn muốn diệt Tiêu gia ta, nếu không phải trùng hợp không gian kia sắp phong bế, mà nếu sau khi phong bế mà người đến địa phương này thì rốt cuộc không thể quay về, những người đó mới tạm thời buông tha Tiêu gia, nếu không ngày đó, Tiêu gia sẽ gặp tai ương diệt vong……"

“Mười lăm năm, chúng ta vẫn luôn tìm nơi mẫu thân con rơi xuống, nhưng đều không có tung tích của nàng, vốn cho rằng rơi vào huyền nhai đã tử vong, ai ngờ mười lăm năm sau còn có thể gặp được con, nhưng cuối cùng Ca Nhi của ta vẫn không thể trở về." Tiêu lão gia tử bi thương thở dài.

Tình cảnh năm đó chăm sóc thiếu nữ ở dưới gối như còn hiện rõ ở trước mắt, mỗi lần nghĩ đến lại bất giác đau lòng, mà đầu sỏ tất cả gây tội đều là do nam nhân kia gây cho.

Nếu không phải hắn che giấu thân phận và vị hôn thê, lấy tính tình thanh cao của Ca Nhi sao có thể sẽ gả cho hắn? Nếu không phải hắn dây dưa với Ca Nhi, vọng tưởng muốn ca nhi trở thành tiểu thiếp của hắn, sao Ca Nhi có thể bị ép rời khỏi gia tộc? Thậm chí đến cuối cùng đều không được nhìn thấy mặt.

“Tiểu thiếp? Ha ha." Tiêu Kiếm nở nụ cười, nụ cười kia mang theo trào phúng nhè nhẹ: “Ca Nhi là nữ nhi của vị đại nhân Quân gia kia, mà địa vị Quân gia ở đó vô cùng cường đại, nữ nhi của ông ấy chỉ có thể xứng làm tiểu thiếp người ta? Thật sự là buồn cười đến cực điểm, năm đó, nếu chúng ta nói ra thân phận thật sự của muội muội, gia chủ gia tộc kia và chủ mẫu chắc chắn tự mình đến cửa đón muội muội trở về, đáng tiếc, vì an toàn của muội muội, cái gì chúng ta cũng không thể nói, huống chi nếu muội muội biết hạnh phúc của nàng là dùng thân phận địa vị của mình tranh thủ mà đến, sợ là nàng cũng sẽ không vui, một người ngay cả thê tử đều không bảo vệ được, nam nhân chỉ có thể vâng theo lệnh của phụ mẫu thì có tác dụng gì? Loại nam nhân này không có một tia quyết đoán, dù có yêu muội muội, cũng không có tư cách trở thành hôn phu của muội muội."

Nói đến đây, Tiêu Kiếm hít vào một hơi thật sâu, sớm biết về sau sẽ xảy ra chuyện, cho dù như thế nào, ông đều sẽ ngăn cản muội muội giết hắn.

“Còn có vị hôn thê kia của hắn, một bộ dáng không coi ai ra gì, không hề nghĩ đến vì sao phụ thân kia của con không thích nàng ta, chỉ đổ thừa Ca Nhi quyến rũ vị hôn phu của nàng, ta nhớ rõ lúc trước lần đầu phụ mẫu con gặp nhau, mẫu thân con chỉ đem hắn coi như một quý công tử duỗi tay có y phục, cơm đến há mồm, cũng không có hảo cảm gì, nếu không phải hắn năm lần bảy lượt trêu chọc Ca Nhi, sao Ca Nhi có thể sẽ thích hắn? Nếu không thể cho Ca Nhi tương lai, vì sao phải đến trêu chọc Ca Nhi? Lại vì sao không thành thật một chút?"

Trên khuôn mặt anh tuấn của Tiêu kiếm mang theo cười lạnh, trào phúng nói: “Ngay cả người gia tộc phụ thân con kia đều là mắt cao hơn đầu, ta còn nhớ rõ của lời nói bọn họ lúc đó, châm chọc mẫu thân con chỉ là một người từ giới thế tục, không xứng với thiếu gia bọn họ, dù là trở thành tiểu thiếp cũng đều đã cất nhắc mẫu thân con, nhưng mẫu thân con là kiểu tâm cao khí ngạo gì? Một tiểu thiếp nàng căn bản không hiếm lạ, đừng nói là tiểu thiếp, bởi vì phụ thân con lừa gạt, mặc dù đưa vị trí thiếu phu nhân cho nàng, nàng cũng sẽ không chấp nhận, cho nên, mẫu thân con chạy thoát……"

Hận, trong lòng Tiêu Kiếm chưa bao giờ từng có hận ý như vậy.

Nếu có thể, ông muốn báo thù vì muội muội, nhưng thực lực người nơi đó đều quá cường đại, cường đại đến ông căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.

Nhưng ông lại rất không cam lòng.

Muội muội kia của ông phong hoa tuyệt đại, nhưng bởi vì nam nhân kia mà sống chết không rõ, sao ông có thể không khó chịu? Ở trong Tiêu gia, nàng là nữ nhi duy nhất, từ nhỏ đều được xem như hòn ngọc quý trên tay, cho dù là phụ thân hay là mình, đều nguyện ý để lại đồ tốt nhất cho nàng.

Cuối cùng, lại bị người ta hại đến nông nỗi như thế.

Tiêu Kiếm thực sự có một xúc động muốn ngửa mặt lên trời cười to, nếu có thể báo thù vì muội muội, dù là bả ông từ bỏ tất cả cũng sẽ không hối hận.

“Ngoại công ruột của con, còn có nam nhân kia, đều đến từ địa phương nào." Quân Thanh Vũ hít sâu một hơi, đáy mắt lóe ra hàn ý lẽo lạnh.

Về mẫu thân kia của mình, Quân Thanh Vũ vẫn rất bội phục, bà không bởi vì yêu mà mất đi tự tôn của mình, bà còn biết mình muốn cái gì, mà phụ thân trên danh nghĩa kia, nàng khinh thường từ trong lòng
.
Một nam nhân không có trách nhiệm, không có khí phách, sao xứng đôi với mẫu thân của nàng?

Ông nói ông phải phụ trách với nữ nhân kia, nhưng ông có nghĩ đến, mẫu thân của nàng cũng như bà ta, hơn nữa đã hoài hài tử, nữ nhân kia yêu cầu ông phụ trách, mẫu thân xứng đáng bị ông ta vứt bỏ sao?

“Thần Chi Cảnh, bọn họ đều là người đến từ Thần Chi Cảnh, ngoại công con là người của Quân gia ở Thần Chi Cảnh, ở trong Thần Chi Cảnh, Quân gia có địa vị cường đại, về phần phụ thân kia của con, lại là người Cảnh gia Thần Chi Cảnh."

Quân Thanh Vũ không nói gì, sau khi trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Ngoại công, cữu cữu, du hai người không phải là người thân thật sự của ta, nhưng cả đời này, các ngươi cũng là ngoại công và cữu cữu của con, việc này vĩnh viễn sẽ không thay đổi."

Tiêu lão gia tử giật giật môi, đúng là vẫn còn hóa thành cả đời than nhẹ, vỗ bả vai Quân Thanh Vũ, vui mừng nói: “Nha đầu, có một câu này của con là đủ rồi, nhưng ngoại công hy vọng con có thể đáp ứng một chuyện, về sau nếu có thực lực, thì đi Thần Chi Cảnh một chuyến, nhất định ngoại công ruột của con muốn gặp con, những năm gần đây ông ấy cũng không phái người đến, chắc là Thần Chi Cảnh xảy ra vấn đề gì đó, ta hy vọng con đừng trách ông ấy, ông ấy không thể không tự mình đưa nữ nhi ra, thật ra so bất luận kẻ nào đều thống khổ hơn, nếu có biện pháp khác, ông ấy nhất quyết cũng sẽ không làm như vậy."

Quân Thanh Vũ khẽ gật đầu: “Ta không phải là người không nói đạo lý, nếu đúng theo như lời người nói, con sẽ không trách ông ấy, chẳng qua, con muốn đi Cảnh gia Thần Chi Cảnh một chuyến, thù của mẫu thân không thể không báo."

Tuy nói cuối cùng Quân Uyển Ca chết không liên quan đến vị hôn thê của thiếu chủ Cảnh gia, nhưng nếu không phải bởi vì bà ta, mẫu thân cũng sẽ không bị trọng thương, càng sẽ không bị Quân tam gia cứu, cuối cùng cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Tiêu lão gia tử mỉm cười nhìn Quân Thanh Vũ, đời này kiếp này, có thể có được ngoại tôn nữ như thế, là may mắn cỡ nào? Chắc chắn vị đại nhân Quân gia kia gặp được nàng, cũng tất nhiên sẽ cảm thấy vui mừng.

“Nha đầu, gần đây con cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi cho tốt, cường giả Thần Chi Cảnh đông đảo, với thực lực bây giờ của con, hoàn toàn không đến được nơi đó."

Nếu không phải vị đại nhân Quân gia kia có ân với ông, chỉ sợ ông cũng sẽ không biết Thần Chi Cảnh tồn tại.

Quân Thanh Vũ gật đầu, cũng không nói thêm cái gì, nàng cần phải đi tiêu hóa chuyện này, nhưng mặc kệ như thế nào, Tiêu gia vĩnh viễn là nhà của nàng, Tiêu lão gia tử cũng vĩnh viễn là ngoại công của nàng……

“Tiểu chủ nhân, lời ngày hôm nay ngươi tạm thời quên đi trước."

Ngay ở trước khi Quân Thanh Vũ đi vào phòng, một giọng nói từ trong linh hồn truyền ra.

Quân Thanh Vũ hơi nhướng mày, khó hiểu hỏi: “Vì sao?"

“Bởi vì chuyện Thần Chi Cảnh bây giờ ngươi còn không thể chỉ định, có một số việc biết quá sớm, không có chỗ gì tốt với ngươi."

“Lý do?"

Trong linh hồn, hai chữ này của Quân Thanh Vũ rơi xuống sau đó là một mảnh yên tĩnh, thật lâu sau mới vang lên một tiếng thở dài: “Tiểu chủ nhân có biết Thánh Cảnh? Phía trên Tiên Thiên chính là Thánh Cảnh, một cường giả Thánh Cảnh, ở mảnh đại lục này đã có thể đi ngang, chẳng qua phía trên Thánh Cảnh còn có Thần Kính trong truyền thuyết, mà cường giả Thánh Cảnh ở trong Thần Chi Cảnh nhiều như lông trâu, cường giả Thần Kính cũng khắp nơi đều có."

Lúc này Quân Thanh Vũ mới rõ vì sao Vô Đạo lão nhân nói có một số việc biết quá sớm cũng không có chỗ tốt.

Nếu để người khác biết, bọn họ hao tổn tâm cơ muốn được đến thực lực Thánh Cảnh, ở địa phương khác lại không đáng giá nhắc đến, vậy nên nghĩ như thế nào? Thế tất sẽ ảnh hưởng đến tính tích cực tu luyện.

Nhưng với Quân Thanh Vũ mà nói, chỉ có như thế mới có thể càng kích phát ra khát vọng với thực lực trong lòng nàng.

Cường giả Thần Kính phải không? Rồi sẽ có một ngày nàng cũng sẽ đến như thế, đứng ở đỉnh cao, khiến bất kì kẻ nào cũng đều không tổn thương đến được người nàng để ý.

Đúng rồi, cả đời này, nàng cố gắng phấn đấu tu luyện, chẳng qua là muốn đặt những người đó vào cánh chim để bảo vệ, để cho bọn họ không chịu bất cứ tổn thương gì.

“Tiền bối, chuyện Tiêu gia đã giải quyết xong, ta cũng nên đi thôi……"

Quân Thanh Vũ khẽ cong khóe môi lên, con đường nàng phải đi còn rất dài, không thể giới hạn ở một địa phương.

Hôm sau.

Nắng sớm mới lên, Quân Thanh Vũ đã đi cáo từ với phụ tử Tiêu gia, nghe thấy nàng muốn rời đi, đương nhiên phụ tử Tiêu gia không nỡ, nhưng ý Quân Thanh Vũ đã quyết, mà nghĩ đến không phải Nhật Lạc Lĩnh nho nhỏ là có thể hạn chế được nàng, cũng chỉ có thể tùy ý để nàng đi.

Chỉ là Tiêu lão gia tử bảo nàng có rảnh thì trở về gặp lão gia hỏa là ông này.

Sau khi cáo từ với phụ tử Tiêu gia, Quân Thanh Vũ xoay người đi về phía ngoài cửa, giờ khắc này, khóe môi nàng không nhịn được cong lên một độ cong.

Khi trở về, nàng cần phải có đủ thực lực đến Thần Chi Cảnh.

Nơi đó là mục tiêu kế tiếp của nàng ……

“Không bao lâu đã đến ba tháng, cũng là lúc ta đến Lưu Nguyệt Môn."

Lúc trước, nàng đồng ý với Vân Hỏa trưởng lão, ở ngày Lưu Nguyệt Môn khảo hạch sẽ xuất hiện, bây giờ cách khảo hạch này cũng chỉ chưa đến hai tháng.

Hai tháng này cũng đủ để nàng đuổi đến Lưu Nguyệt Môn.

Sơn mạch Tử La, trong núi vốn yên tĩnh không biết vì sao gần đây không ít người kết bè kết đội đến, thoạt nhìn như là cường giả hoặc nhàn tản đến từ gia tộc cường đại nào đó, trong lúc nhất thời khiến những người khác đi ngang qua sơn mạch Tử La đều bất giác nghi ngờ trong sơn mạch Tử La này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Quân Thanh Vũ dừng chân lại, lẳng lặng đánh giá người khắp núi, ánh mắt thanh lãnh lóe vài cái, cũng không ai biết nàng đang suy nghĩ cái gì.

“Tiểu chủ nhân, xảy ra chuyện gì?" Trong linh hồn truyền đến giọng nói nghi hoặc của Vô Đạo lão nhân.

Quân Thanh Vũ ngước mắt nhìn về phía mọi người, lạnh nhạt nói: “Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Những người này thoạt nhìn đều như là có địa vị, vì sao lại tụ họp ở địa phương này? Chắc là trong sơn mạch Tử La xảy ra chuyện gì, hoặc là có bảo vật gì khai quật."

Nói xong lời này, ánh mắt nàng đảo qua đã nhìn về phía một đội nhân mã đi qua.

Những người đó vốn ở châu đầu ghé tai, lại bất ngờ nhìn thấy một thiếu nữ tuyệt sắc thanh lệ đi về phía bọn họ, thiếu nữ kia khoảng mười lăm sáu tuổi gì đó, ngũ quan tinh xảo như được khắc ra, hoàn mỹ không tì vết, thiếu nữ tuyệt mỹ như thế lại rất hiếm thấy, nhưng khi nhìn thấy nàng đi đến, những người đó trừ mới đầu kinh diễm ra sau đó lại tràn đầy cảnh giác.

Trong đó một nam nhân trung niên nhìn Quân Thanh Vũ, hỏi: “Vị cô nương này, không biết ngươi có chuyện gì sao?"

Thiếu nữ khẽ mím môi, ngước mắt nhìn về phía nam nhân trung niên đang hỏi chuyện, mắt đen vô tội nổi lên nước mắt trong suốt, ủy khuất nói: “Ta…… Ta lạc đường……"

Nam nhân trung niên còn muốn nói gì đó, một bàn tay bên cạnh đã kéo lại, ngay sau đó vang lên một giọng nói hào phóng: “Tiếu La, ngươi đừng dọa nhân gia tiểu cô nương, ta thấy tiểu cô nương này cũng không có ác ý gì, vẻ mặt của ngươi thì nghiêm túc, vạn nhất dọa tiểu cô nương xinh đẹp này sợ hãi thì làm sao bây giờ? Ha ha ha!"

Nói lời này chính là nam nhân khoảng hai mươi tuổi, mặc trường bào màu sợi đay, làm nổi bật khuôn mặt của hắn càng thêm soái khí, màu da màu lúa mạch càng khiến hắn thoạt nhìn đặc biệt khỏe mạnh có tinh thần, trong đôi mắt màu xám kia chứa đầy ý cười.

“Tiểu muội tử, sao ngươi lại xuất hiện ở địa phương này? Người nhà của ngươi đâu? Ngươi muốn ở đây chờ chúng ta, chờ chúng ta làm xong chuyện rồi đưa ngươi về nhà sau được không?"

Thiếu nữ nâng khuôn mặt xinh đẹp lên, mắt đen như hột nhãn chứa hơi nước nhàn nhạt, vẻ mặt kia miễn bàn là có bao nhiêu ủy khuất, vô cùng đáng thương nhìn nam nhân.

“Ta và người nhà ly tán, nơi này có rất nhiều linh thú? Cho nên, ta có thể đi chung với các ngươi hay không?"

Trông thấy vẻ mặt này của thiếu nữ, lòng mọi người đều mềm nhũn, tiểu cô nương này thật đúng là đáng thương, lại ly tán với người nhà, nếu để một mình nàng ở chỗ này, còn không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì.

Nam nhân sờ đầu thiếu nữ, khóe môi cong lên, cong lên một nụ cười soái khí: “Vậy tiểu muội tử ngươi hãy đi theo chúng ta đi, chúng ta nhất định sẽ đưa ngươi về nhà an toàn."

“Thiếu chủ."

Vừa nghe lời này, những người khác đều có chút trợn tròn mắt.

Vẫn là tên nam nhân trung niên Tiếu La kia nhíu mày, nói: “Thiếu chủ, chúng ta đi tất sẽ gặp được nguy hiểm gì đó, dẫn theo vị cô nương này, không phải cũng khiến nàng lâm vào hiểm cảnh, dù sao đồ như vậy……"

Như phát hiện chính mình nói lỡ miệng, Tiếu La vội vàng ngậm miệng lại.

“Ta cho rằng cách làm của thiếu chủ không có gì không tốt." Trong đám người, một mỹ nữ hồng y nhìn Tiếu La, cười thật to đi đến bên cạnh thiếu nữ, rất quen thuộc ôm lấy cổ của đối phương, cười hì hì nói: “Muội tử, yên tâm đi, tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngươi, ngươi đi theo tỷ tỷ là được, tuy chúng ta đi có chút nguy hiểm, nhưng để ngươi lại nơi này sẽ càng thêm nguy hiểm."

Thiếu nữ vô tội chớp mắt, cong môi lạnh nhạt cười: “Vậy phiền mỹ nữ tỷ tỷ này."

“Ha ha, nếu ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ, vậy tỷ tỷ ta nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho ngươi." Mỹ nữ hồng y cười to vỗ bả vai của thiếu nữ, nụ cười kia có vẻ hào phóng mà khí phách.

Giờ khắc này, ai cũng không nhìn thấy đáy mắt thiếu nữ hiện lên một tia sáng lúc cúi đầu.

Hồng Ngọc đang tu luyện ở trong túi Càn Khôn Vạn Vật trợn tròn mắt, sao nó chưa bao giờ biết chủ nhân biết diễn kịch như vậy? Những người đáng thương này lại bị chủ nhân lừa đến xoay tròn.

Đây có tính không là dẫn sói vào nhà khong? Hay là một con sói hung ác giảo hoạt.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại