Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Quyển 1 - Chương 54: Gia Cát Vân hận

Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 1 - Chương 54: Gia Cát Vân hận

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Một ánh sáng đỏ bay về phía hạ thân của thanh niên nốt ruồi đen, hắn còn chưa kịp xin tha, mọi người đã cảm thấy một dòng máu tươi bắn ra, thanh niên đau đớn hét to một tiếng rồi ngất đi.

Quân Thanh Vũ thu hỏa diễm đao lại, xoay người nhìn về phía Gia Cát Vân, nói: “Muốn đi theo ta không?"

Gia Cát Vân thâm trầm nhìn hai mắt như đêm tối của thiếu nữ kia, khẽ mím môi, trên khuôn mặt còn tính là thanh tú dưới đầu tóc rối bù kia hiện vẻ kiên nghị.

“Ta không có chỗ để đi, cho nên, ta muốn đi theo ngươi."

“Chúng ta đi thôi." Quân Thanh Vũ nở nụ cười, nụ cười chói mắt kia như một ánh mặt trời rơi vào trong lòng Gia Cát Vân, tim đóng băng từ lâu vì nụ cười này mà dần hòa tan.

Từ khi sinh ra, nàng đã bị dự vì điềm xấu, mỗi người đều tránh xa, ngay cả phụ thân ruột của nàng cũng không muốn đến gần nàng, sợ sẽ bị nàng liên lụy.

Chỉ có nữ tử này nguyện ý đến gần nàng……

Đôi mắt đen sắc bén của Gia Cát Vân cặp hiện ra một tia cảm động, rồi sau đó gương mặt thanh tú kia nở nụ cười rực rỡ, nhẹ giọng đáp: “Được, ta và ngươi đi."

Quân Thanh Vũ mỉm cười nhìn Gia Cát Vân, việc cấp bách bây giờ là giải trừ phong ấn trên người Gia Cát Vân.

“Tiền bối, phong ấn trong cơ thể nàng có thể giải trừ không?"

Hơi rũ mắt xuống, nàng che dấu tia cảm xúc kia trong mắt, dùng linh hồn truyền âm hỏi.

Lát sau, trong linh hồn mới truyền ra giọng nói của Vô Đạo lão nhân: “Giải trừ phong ấn có hai phương pháp, một chính là vận dụng lực lượng của cường giả Tiên Thiên, nếu có cường giả Tiên Thiên lần nữa, là có thể dễ dàng bài trừ phong ấn, nói thật ra là phong ấn không chịu nổi một kích của cường giả Tiên Thiên, thứ hai đó là vận dụng Cửu U Hỏa để đốt cháy, Cửu U Hỏa này chỉ có thể tìm được ở Cửu U, nhưng Cửu U kia quá nguy hiểm, không cẩn thận sẽ tan thành mây khói, đương nhiên, còn có phương pháp thứ ba, trong thân thể của nàng càng có mấy lớp phong ấn, cần phải tháo từng tầng một, nhưng cần phải rất nhiều năm mới có thể hoàn thành……"

Loại phương pháp thứ ba, chính là phương pháp sư phụ sử dụng vào kiếp trước.

Quân Thanh Vũ hơi ngước mắt, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt: “Mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm, ta đều phải đi thử, tuyệt đối không thể để đời này tràn đầy tiếc nuối."

Bây giờ có thể thử cũng chỉ có phương pháp thứ nhất và thứ hai, nhưng nàng lại đi đâu tìm cường giả Tiên Thiên?

Vô Tình?

Bỗng nhiên, trong đầu Quân Thanh Vũ dần hiện ra khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt kia, bất giác lắc đầu, nàng thiếu Vô Tình quá nhiều tình, không muốn thiếu hắn gì nữa.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?" Gia Cát Vân quay đầu nhìn Quân Thanh Vũ, nhíu mày hỏi.

“Hương Thành kinh đô."

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cho dù như thế nào, nàng đều phải nhanh chóng giúp Gia Cát Vân giải trừ phong ấn, khiến nàng bước vào con đường tu luyện lại lần nữa.

Một thiên tài có được Thiên Linh thể mạch, tốc độ tu luyện của nàng tất nhiên rất nhanh, buồn cười chính là thiên tài như thế, Gia Cát gia tộc cứ vứt bỏ như vậy.

Kinh đô là nơi phồn hoa nhất Chu Hương quốc, mà bây giờ trong Hương Thành kinh đô lại là một cảnh tượng náo nhiệt.

Vì gần đây các đại môn phái đến Hương Thành tổ chức đại bỉ võ giả, khiến Hương Thành bây giờ trở thành trái bánh thơm, lại nói tiếp đại bỉ võ giả này là do Lưu Nguyệt Môn và Vô Thượng Tông tuyển cử một trận tỷ thí, mà vì chất lượng thi đấu, thì trước đó sẽ do môn phái lệ thuộc vào hai môn phái này đến đại lục chọn lựa một ít hạt giống tốt, cho nên có thể đi vào tỷ thí đều là người có thiên phú đứng đầu ở các thế gia.

Lúc này, trong biệt viện Lưu Nguyệt Môn, tay lão giả hồng y cầm một quân cờ màu đen, từ từ đặt xuống, hứng thú nói: “Còn có mấy ngày nữa là đại hội luận võ sẽ bắt đầu rồi, cũng không biết có thể thông qua lần thi đấu này phát hiện một ít hạt giống tốt hay không."

Ngồi ở đối diện ông chính là một lão giả hắc y, lão giả này tương đối trầm mặc ít lời, ông đặt quân cờ màu trắng đến trước quân tướng, mới không nhanh không chậm mở miệng: “Bây giờ cách đại hội Thần Châu còn ba năm, cho dù lần này có thể phát hiện một ít hạt giống tốt ở thi đấu, thì ba năm có thể làm cái gì?"

Lão giả hồng y hơi cứng lại, khẽ thở dài: “Một lần trên đại hội Thần Châu, Lưu Nguyệt Môn chúng ta thành một người cuối cùng, cho dù như thế nào, lần này đều không thể rơi ở phía sau."

Như cho rằng lão giả hồng y nói rất có đạo lý, lão giả hắc y kia vẫn không nói chuyện, chỉ là ấn đường kia nhíu chặt không biết suy nghĩ cái gì.

“Đúng rồi, trước đó không lâu Hiên Nhi gởi thư đến, nói là hắn phát hiện một thiên tài, để chúng ta báo tên của vị thiên tài kia lên, hơn nữa để ý tung tích của thiên tài đó một chút, Hiên Nhi là đệ tử của môn chủ, ánh mắt luôn rất cao, thiên tài được hắn phát hiện tất nhiên có chỗ hơn người."

Lão giả hồng y nở nụ cười, ông cảm thấy rất hứng thú với thiên tài Cảnh Nguyệt Hiên tôn sùng.

“Chờ nhìn thực lực của nàng rồi nói thêm." Lão giả hắc y nhíu mày, tiện đà lại đặt ánh mắt ở trên bàn cờ, ông không phải người khác nói hai câu sẽ nghĩa vô phản cố tin tưởng người, cho dù là Cảnh Nguyệt Hiên.

Ông tin, chỉ có hai mắt của mình.

“Nơi này thật đúng là náo nhiệt."

Trên đường phố nhộn nhịp của Hương Thành, Gia Cát Vân mím môi cười cười, đầu tóc rối bời kia đã sớm không còn cẩu thả, trên người mặc chính là y phục mới tinh, khuôn mặt thanh tú thoạt nhìn đặc biệt thoải mái, đôi mắt sáng ngời kia ngẫu nhiên xuyên qua tia sắc bén.

Không thể không nói, Gia Cát Vân cởi y phục khất cá rai, lại là một nữ tử thanh tú xinh đẹp, loại nữ tử này cho dù đi đến đâu cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Coi như hai người hành tẩu ở trên đường phố, đường phía trước bỗng nhiên bị người chặn lại.

Đứng ở trước mặt hai người là một nam tử, nam tử kia nhìn hình vẽ trên tay, lại nhìn về phía Quân Thanh Vũ, đôi mắt lập tức sáng ngời, đi lên trước vài bước, nói: “Quân cô nương, ta là hộ pháp của Lưu Nguyệt Môn, Hỏa Vân trưởng lão của chúng ta muốn gặp cô nương."

“Hỏa Vân trưởng lão?" Quân Thanh Vũ ngẩn ra một chút, người của Lưu Nguyệt Môn muốn gặp mình? Chẳng lẽ là bởi vì Cảnh Nguyệt Hiên?

Nghĩ đến nam nhân thanh tuấn như nguyệt kia, Quân Thanh Vũ khẽ gật đầu: “Phía trước dẫn đường."

“Vâng, Thanh Vũ cô nương."

Tuy nói Lưu Nguyệt Môn muốn gặp mình tất nhiên không thoát khỏi quan hệ với Cảnh Nguyệt Hiên, nhưng Quân Thanh Vũ luôn cảnh giác chưa từng thả lỏng thần kinh.

Ngay cả Gia Cát Vân cũng như thế.

Đôi mắt của nàng sắc bén nhìn bốn phía xung quanh, trên khuôn mặt thanh tú mang theo đề phòng thật sâu, không biết Lưu Nguyệt Môn muốn làm gì, ai dám thả lỏng thần kinh đang căng chặt xuống?

“Hỏa Vân trưởng lão, Ngũ Lĩnh trưởng lão, thuộc hạ đã dẫn Thanh Vũ cô nương đến."

Lời này vang lên, Hỏa Vân đặt xuống một con cờ cuối cùng, mỉm cười: “Cuối cùng cũng đến, ta cũng không cô phụ gửi gắm của tiểu tử kia, ha ha, để nàng vào đi."

“Vâng, Hỏa Vân trưởng lão."

Sau khi người nọ dứt lời, Quân Thanh Vũ đã đi đến, nhưng mà nàng vừa mới bước chân vào, thì có một cường đại uy áp đè xuống, cường đại uy áp kia khiến hô hấp của nàng cứng lại, như dưỡng khí trước mặt đều tùy thời biến mất.

Nhưng nàng vẫn mạnh mẽ chống đỡ không quỳ rạp xuống hai người trước mặt, chỉ là hơi nâng mắt lên, khóe miệng chứa ý cười khinh bỉ như có như không.

So với nàng, Gia Cát Vân bây giờ ngay cả một tia thực lực đều không có nên không dễ chịu như vậy. Mặc dù Ngũ Lĩnh chỉ vận dụng ba phần uy áp, nhưng cũng khiến sắc mặt của nàng trắng bệch, trong cổ họng truyền đến một cảm giác tanh ngọt.

Đúng lúc này, một bóng dáng tuyết trắng chắn ở trước mặt nàng, uy áp cường đại kia đều biến mất.

“Tiểu vũ?" Gia Cát Vân ngẩn ra, nhìn thiếu nữ lại ngăn cản uy áp cho mình, trong mắt hiện tia cảm động.

Nàng thật vô dụng, chuyện gì cũng đều không làm được……

Gia Cát Vân hơi rũ mắt xuống, đôi mắt sáng ngời chứa một tia đen tối, nếu thực lực của nàng không bị phong ấn, nếu nàng có thể tiếp tục tu luyện, có lẽ có thể giúp nàng gì đó……

“Hừ!"

Ngũ Lĩnh hừ một tiếng, cơ thể vừa động đã thu uy áp trở về.

Tuy miệng của ông không nói gì, nhưng với thiếu nữ có thể ở dưới uy áp của mình không thay đổi sắc mặt vẫn nổi lên một lòng kính nể.

Cho đến giờ phút này, Quân Thanh Vũ mới đánh giá hai lão giả trong phòng……

Chỉ thấy một vị trong đó hồng y như lửa, tiên phong đạo cốt, trên khuôn mặt già nua nở nụ cười nhàn nhạt, tóc bạc kia dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng chói mắt. Mà một lão giả khác là một khuôn mặt lạnh, bao phủ dưới hắc y là một mảnh hắc ám, so với lão nhân hồng y tiên phong chi khí, vị lão giả này như là từ địa ngục đi ra.

Rất rõ ràng, hành động vừa rồi chính là ông làm ra.

“Ha ha, Ngũ Lĩnh, ngươi cũng thử qua, nha đầu này không tồi đi." Hỏa Vân ha hả cười, cười tủm tỉm đánh giá Quân Thanh Vũ trước mắt: “Nha đầu, Hiên Nhi sớm đã nhắc qua ngươi với chúng ta, hắn để chúng ta ghi tên của ngươi vào người dự thi, không biết ngươi có hứng thú hay không?"

Quân Thanh Vũ nhíu mày, hỏi: “Có chỗ tốt gì?"

“Chỗ tốt?" Hỏa Vân ngẩn ra, tiếp đó phản ứng kịp, cười nói: “Mười người trước lần thi đấu này, có thể gia nhập Lưu Nguyệt Môn hoặc là Vô Thượng Tông."

“Không có hứng thú." Quân Thanh Vũ buông tay.

Hỏa Vân hoàn toàn ngây ngẩn cả người, phải biết rằng trong Chu Hương quốc hiện nay có bao nhiêu thiên tài lấy gia nhập thế lực nhất lưu làm mục tiêu, nha đầu này lại nói cái gì mà không có hứng thú?

Khi nào thì Lưu Nguyệt Môn ông trở nên kém cỏi như vậy? Lại có người không muốn gia nhập Lưu Nguyệt Môn ông.

“Nha đầu, chỗ tốt gia nhập Lưu Nguyệt Môn ta chính là không ít, tỷ như nói trận pháp, về công hiệu của trận pháp ngươi không thể không rõ ràng, sau khi vào Lưu Nguyệt Môn là có thể có được một Tụ Linh Trận cỡ trung, còn có một ít trận pháp khác."

Cũng khó trách Hỏa Vân không biết năng lực của Quân Thanh Vũ, Cảnh Nguyệt Hiên chỉ nói cho ông là phát hiện một nhân vật thiên tài, lại không nói thêm gì, nếu Hỏa Vân biết thủ hạ của Quân Thanh Vũ mỗi người có một Tụ Linh Trận cỡ trung và Khế Thú Trận, sao có thể dùng Tụ Linh Trận cỡ trung này đến dụ dỗ nàng?

Quân Thanh Vũ không hứng thú ngáp một cái: “Còn có cái gì? Ta không có hứng thú với cỡ Tụ Linh Trận trung kia."

Hỏa Vân nghẹn ở trong cổ họng, nuốt không được mà phun cũng không ra, nàng nói không có hứng thú với Tụ Linh Trận cỡ trung? Nàng còn dám đả kích người một chút không?

“Được rồi, ta đây lại nói chỗ tốt khác, nếu như ta vào trong Lưu Nguyệt Môn, địa phương tu luyện tất nhiên sẽ càng nhiều chân khí hơn bên ngoài, hơn nữa trong Lưu Nguyệt Môn có được không ít dược liệu và linh thạch, hơn nữa có thể có thêm nhiều kiến thức, mặt khác, đệ tử thiên tài của Lưu Nguyệt Môn rất nhiều, nếu gia nhập Lưu Nguyệt Môn chúng ta, ngươi trưởng thành tất nhiên sẽ nhanh hơn ở bên ngoài rất nhiều."

Ánh mắt hơi lóe vài cái, Quân Thanh Vũ gật đầu: “Được rồi, ta đáp ứng rồi."

“A?" Vân Mây lập tức ngây ngẩn cả người, ông đưa ra Tụ Linh Trận cỡ trung nàng không có hứng thú, điều kiện như thế lại đáp ứng rồi?

Nha đầu này thật đúng là quái nhân.

Vân Mây bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ cần nàng đáp ứng tham gia tỷ thí vậy so với cái gì đều được.

“Vị lão tiền bối này." Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Ngũ Lĩnh trưởng lão, khẽ cười: “Nếu ta không đoán sai, lão tiền bối này hẳn là đã từng trúng một loại độc tố, khiến cho tu luyện thực lực rất chậm đúng không?"

Ngũ Lĩnh ngẩn ra, không tỏ ý kiến gật đầu: “Không sai."

Đó là chuyện ở mười năm trước, ông vô tình bị kẻ địch ám sát, khiến cho độc khí vào thân thể, tuy chưa từng hoàn toàn phong kín kinh mạch của ông, nhưng cũng khiến cho tốc độ tu luyện của ông giảm chậm không ít.

Đây cũng là đau đớn mãi mãi trong lòng Ngũ Lĩnh.

“Lão tiền bối, nếu ta có thể loại trừ độc của ngươi, ngươi có thể giúp ta làm một việc hay không? Đương nhiên, chuyện kia với lão tiền bối mà nói sẽ không quá khó xử, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi."

Quân Thanh Vũ khẽ mỉm cười, lửa của Chu Tước có thể đốt cháy vạn vật thiên hạ, một chút độc tố tự nhiên cũng không nói chơi.

Đôi mắt của Ngũ Lĩnh sáng ngời, rồi lại ảm đạm đi, ông cười khổ một tiếng, nói: “Bao nhiêu người giúp ta xem qua, đều không thể loại trừ độc tố này, lần này sợ là cũng vô dụng mà thôi."

Ông đều từ hy vọng đến tuyệt vọng nhiều lần, cho dù độc tố ở kinh mạch càng tụ càng nhiều, có lẽ có một ngày sẽ hoàn toàn tắc nghẽn, ông cũng không có biện pháp nào.

“Không thử một lần, sao biết không được?" Quân Thanh Vũ nhìn lão giả hắc y, lạnh nhạt nói: “Nếu tiếp tục, rồi cũng sẽ có một ngày ngươi sẽ biến thành phế vật ngay cả tu luyện cũng đều không thể, đây chính là điều ngươi muốn? Nếu thử một chút, có lẽ còn có hi vọng."

Tâm của Ngũ Lĩnh bỗng nhiên động, đúng vậy, không thử thì ngay cả hy vọng cũng đều không có, nhưng thử một chút tóm lại còn có một khả năng, nhưng thiếu nữ này có đáng giá để ông tin tưởng không?

Ông nhìn ý cười nhàn nhạt của thiếu nữ, cuối cùng Ngũ Lĩnh vẫn quyết định tin tưởng nàng……

“Được, ta nguyện ý thử một lần."

Quân Thanh Vũ thu ánh mắt lại: “Vân Hỏa tiền bối, giúp ta tìm một phòng yên tĩnh, lúc ta giúp ông ấy loại trừ độc tố, bất kì kẻ nào cũng đều không được đến quấy rầy."

……

Trong phòng tối yên tĩnh, Ngũ Lĩnh nằm ở trên giường, sắc mặt dưới hắc y hơi tái nhợt, ông cắn chặt răng, nói: “Bắt đầu đi."

“Được." Quân Thanh Vũ từ từ đi đến trước mặt Ngũ Lĩnh, rũ mắt nhìn lão giả nằm ở trên giường, nói: “Ta sẽ dùng lửa khử độc của ngươi, sau đó mặc kệ có bao nhiêu thống khổ đều cần phải chịu đựng, nhớ kỹ, dùng chân khí của ngươi bảo vệ đan điền và linh đài của ngươi, nếu không cẩn thận, sẽ tan thành mây khói."

Nói xong lời này, nàng hơi rũ mắt xuống, dùng linh hồn truyền âm thông tri với Chu Tước: “Chu Tước, chúng ta bắt đầu đi, cho ta mượn lửa của Chu Tước."

“Ừ."

Lát sau, trong linh hồn truyền đến giọng nói lãnh khốc của Chu Tước: “Chu Tước chi hỏa khó có thể khống chế, nếu không cẩn thận sẽ tổn thương đến tính mạng của ngươi, đến lúc đó, ngươi hãy từ bỏ ông ta đi."

Theo Chu Tước, dù lão nhân này chết cũng còn hơn Quân Thanh Vũ bị thương.

Quân Thanh Vũ không trả lời, chỉ vì nàng hiểu rõ, lúc này chỉ cho phép thành công tuyệt đối không cho phép thất bại.

Bá.

Ngọn lửa màu đỏ từ lòng bàn tay Quân Thanh Vũ bốc cháy, chợt khiến toàn bộ phòng đỏ bừng sáng ngời, sau đó ngọn lửa kia tí tách một tiếng bay về phía Ngũ Lĩnh.

“A!"

Dưới đau đớn kịch liệt kia, Ngũ Lĩnh phát ra một tiếng khàn.

Ông cảm giác được linh hồn trong cơ thể đều run rẩy ở dưới ngọn lửa, đau đớn kịch liệt như thế dù là cường giả Thiên Cảnh đều khó có thể chịu đựng, huống chi là ông?

Một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương Quân Thanh Vũ chảy xuống, sắc mặt của nàng hơi tái nhợt, không dám thả lỏng chút nào……

Lúc này, trên người Ngũ Lĩnh cũng chảy đầy mồ hôi, nhưng không bao lâu cũng đã bị ngọn lửa bốc hơi, từ xa nhìn lại, đã nhìn thấy trên người người trên giường bùng lên ngọn lửa, nhưng ngọn lửa kia cũng không đốt cháy y phục của ông.

Quân Thanh Vũ khẽ nhíu mày, linh hồn lực khẽ động, những ngọn lửa đó đi khắp toàn thân Ngũ Lĩnh, tìm được kinh mạch của ông rồi chui vào.

Đau đến tận xương lại khiến Ngũ Lĩnh kêu to lần nữa, ông chẳng thể nghĩ đến loại trừ độc khí lại thống khổ như vậy, nhưng dù thống khổ cũng cần phải chịu đựng.

Không cần đến một lát, một độc khí màu đen từ trong lỗ chân lông của Ngũ Lĩnh chui ra, giờ khắc này lại cảm giác được toàn thân thoải mái sảng khoái, khiến ông có xúc động hét to.

Xoẹt xoẹt!

Quân Thanh Vũ vung bàn tay lên, thu Chu Tước Chi Hỏa về, sau đó toàn thân nàng mềm nhũn ngồi trên mặt đất, thở hổn hển từng ngụm.

Quả nhiên, Chu Tước Chi Hỏa khó có thể khống chế, nhưng nếu để Chu Tước tự mình lên sân khấu, khống chế sẽ thuận buồm xuôi gió, nhưng kết quả đó là, linh hồn của Ngũ Lĩnh bị hắn đốt cháy sạch sẽ.

“Ha ha ha!"

Ngũ Lĩnh cảm nhận được tình trạng của thân thể, lên tiếng cười ha hả, cười to thiếu chút nữa rớt nước mắt xuống: “Rốt cuộc ta đã giải được độc, rốt cuộc không cần lo có một ngày sẽ trở thành phế vật."

Trời biết những năm gần đây ông lo lắng đề phòng cỡ nào, bây giờ độc tố này rốt cuộc cũng được giải trừ, ông cũng có thể không cần lo lắng như vậy.

Mà tất cả, đều là thiếu nữ này cho ông……

“Nha đầu, hành động hôm nay của ngươi tương đương với đã cứu mạng của ta, nói đi, ngươi muốn ta giúp ngươi làm cái gì, mặc kệ chuyện ra sao ta đều sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp ngươi." Ngũ Lĩnh cảm kích nhìn Quân Thanh Vũ, ông nghĩ khi vào cửa đã dò xét nha đầu kia, trên mặt già nhiễm một tia hổ thẹn.

“Cũng không phải chuyện gì lớn, ngươi hẳn là nhìn ra tình huống kia của bằng hữu ta, trong cơ thể nàng bị người hạ vài phong ấn, cần phải có một cường giả Tiên Thiên mới có thể phá vỡ phong ấn, cho nên, ta hy vọng ngươi giúp nàng giải trừ phong ấn."

“A?" Ngũ Lĩnh nhướng mày cười nói: “Việc này rất đơn giản, sau đó ngươi để bằng hữu kia đến gặp ta đi, trong vòng ba ngày, ta có thể giúp nàng cởi bỏ phong ấn."

Quân Thanh Vũ thở phào nhẹ nhõm, nàng không nghĩ đến chuyện sẽ thuận lợi như vậy, chỉ cần giải khai phong ấn của Gia Cát Vân, nàng có thể lại bước vào đường tu luyện lần nữa.

“Được, ta để nàng đến gặp ngươi, mặt khác, ta muốn để báo tên của nàng vào thi đấu."

“Ha ha, đây cũng không phải là vấn đề gì, ta thấy thiên phú của nha đầu kia còn tính là không tồi, chỉ là đáng tiếc một thân thực lực đều bị phong ấn, chỉ cần nàng đạt được trước mười quán quân, Lưu Nguyệt Môn chúng ta hoan nghênh các ngươi đến."

Sau khi giải trừ độc tố, Ngũ Lĩnh cũng không lạnh băng như lúc ban đầu, cười mở miệng nói.

Quân Thanh Vũ không hề nói thêm cái gì, xoay người đi tìm Gia Cát Vân, khi Gia Cát Vân nghe được lời nói của nàng, lại sửng sốt một chút, lời nói cảm kích gì cũng đều không nói, chỉ nhìn thật sâu thiếu nữ đứng ở trước mặt nàng.

“Tiểu vũ, ngươi giúp ta nhiều như vậy, từ nay về sau, mạng của Gia Cát Vân ta giao cho ngươi."

Tiểu vũ, ngươi là người tốt nhất với ta ở trên đời này, cho nên cho dù xảy ra chuyện gì, Gia Cát Vân ta đều sẽ không để ngươi chết ở trước ta……

Trong nháy mắt, một câu nói cuối cùng ở kiếp trước khi Gia Cát Vân vì cứu nàng mà đi vào hiểm cảnh, bất tri bất giác xuất hiện ở trong đầu nàng, khiến tim nàng chợt run rẩy.

Bi kịch của kiếp trước sẽ không xảy ra lại lần nữa, một đời này, nàng chắc chắn bảo vệ nàng một đời một kiếp chu toàn.

“Tiểu Vân, mạng của ngươi chính là của ngươi." Quân Thanh Vũ bình ổn dao động trong lòng, mỉm cười giơ tay vỗ bả vai của nàng: “Nếu ngươi thật sự cảm kích ta, vậy thì hãy quý trọng mạng này của ngươi."

“Tiểu vũ……"

Gia Cát Vân ngẩng đầu nhìn Quân Thanh Vũ, khẽ mím môi, đột nhiên, nàng nở nụ cười, nụ cười kia sáng lạn đến cực điểm, như trăm hoa đua nở.

“Được, ta đáp ứng ngươi."

Nhưng trong lòng như thế nào, chỉ sợ cũng không được biết được……

Trong vòng ba ngày này, Gia Cát Vân vẫn luôn ở lại Lưu Nguyệt Môn, quả nhiên Ngũ Lĩnh cũng hết lòng tuân thủ lời hứa giúp nàng bài trừ phong ấn, ở lúc nắng sớm mới lên ngày thứ tư, một khí thế như ẩn như hiện từ hậu viện kéo ra, trong nháy mắt, Quân Thanh Vũ nhịn không được chạy đến, lòng khẽ kích động.

Phong ấn, rốt cuộc cũng được giải trừ……

Rồi sau đó thấy ở dưới nắng sớm, một bóng dáng xinh đẹp đi về phía mình, khuôn mặt của Gia Cát Vân nở nụ cười nhàn nhạt, so với trước kia, trên người nàng có thêm một phân hơi thở cao quý và tự tin.

“Thiên Linh Thể, nha đầu này lại là Thiên Linh Thể." Ngũ Lĩnh ở phía sau ngơ ngác đi ra: “Người có được thể mạch Thiên Linh, đó là thiên tài tuyệt hảo, không nghĩ đến ta lại có thể phát hiện một người Thiên Linh Thể, Thiên Linh Thể chính là trăm năm mới có thể có một vài thiên tài, bây giờ trên đại lục thiên tài như thế cũng là ít lại càng ít."

Hiện nay trên đời, có thể vượt qua Thiên Linh Thể cũng chỉ có Tiên Hồn Thân Thể, nhưng Tiên Hồn Thân Thể quá hiếm thấy, cho nên, Ngũ Lĩnh tin tưởng, bây giờ trên đại lục là sẽ không có thiên tài Tiên Hồn Thân Thể.

Cho dù có thì chỉ sợ ông cũng vô duyên nhìn thấy……

“Chúc mừng." Quân Thanh Vũ bước ra phía trước, mỉm cười nói.

Gia Cát Vân bình tĩnh nhìn thiếu nữ đứng ở trước mặt nàng, khẽ mím môi, ánh mắt hiện ra một tia kiên nghị: “Ta vẫn luôn cho rằng ta sẽ trở thành trói buộc của ngươi, không nghĩ đến lại còn có thể giải phong ấn thân thể lần nữa, từ nay về sau, ta sẽ không làm trói buộc ngươi nữa."

Nàng chỉ biết dùng tính mạng đi bảo hộ nàng ấy.

“Ngươi đều không phải là trói buộc." Quân Thanh Vũ nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt kia không còn thanh lãnh nữa, lại là nhu hòa không có được.

“Đi thôi, hôm nay bắt đầu tỷ thí, nếu Hỏa Vân tiền bối đã giúp chúng ta báo danh, chúng ta sẽ đi xem tình huống của trận tỷ thí này như thế nào."

“Ừ."

Gia Cát Vân khẽ gật đầu, đi theo Quân Thanh Vũ rời khỏi Lưu Nguyệt Môn.

Trận tỷ thí này cử hành ở trên hội trường, sáng sớm tinh mơ xung quanh hội trường đã đứng đầy người, đột nhiên, Quân Thanh Vũ cảm nhận được hơi thở của Gia Cát Vân rối loạn ở bên cạnh, căm hận mãnh liệt kia từ trên người tỏa ra, cho đến khi ép về phía giữa hội trường.

“Vân?"

Quân Thanh Vũ kinh ngạc nhìn về phía Gia Cát Vân, nhíu mày lại, rồi sau đó theo ánh mắt nàng nhìn lại.

Lúc này ánh mắt của Gia Cát Vân vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm thiếu nữ mặc y phục xanh trên hội trường kia. Tuổi của thiếu nữ kia không kém nàng lắm, ước chừng mười bảy tuổi, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu cong lên cười khẽ, tay nàng kéo một nam nhân tướng mạo anh tuấn, dĩ nhiên nhận được chú ý của mọi người.

“Gia Cát Oánh Nhi Gia Cát gia!" Gia Cát Vân nắm chặt bàn tay trắng như phấn, đôi mắt như lang như hổ hung hăng lườm thiếu nữ y phục xanh: “Lần này Gia Cát gia tộc phái đến lại là nàng ta!"

Gia Cát Oánh Nhi, muội muội đồng phụ dị mẫu (cùng cha khác mẹ) với nàng, cũng là sinh ra cùng ngày, vốn chỉ là một thứ nữ mà thôi, ai ngờ ngày ấy sinh ra trời sinh dị tượng, Gia Cát Oánh Nhi được nịnh hót là phượng nữ chuyển thế, cho nên nương của nàng ta vốn là tiểu thiếp lại được thăng lên làm Gia Cát phu nhân, đoạt đi tất cả thuộc về nàng.

Nhưng Gia Cát phu nhân kia vẫn không cam lòng, còn muốn giết nàng, cũng may cuối cùng người bị bà ta phái đến không đành lòng, tha cho nàng một mạng.

“Các ngươi xem, kia không phải là Gia Cát Oánh Nhi của Gia Cát gia sao? Lần này nàng hẳn là đại biểu cho Gia Cát gia tộc dự thi."

“Nghe nói Gia Cát Oánh Nhi này lúc sinh ra trời sinh dị tượng, còn có đạo sĩ nói nàng là phượng nữ chuyển thế, hơn nữa thiên phú kinh diễm tuyệt luân, còn chắc chắn nàng sẽ trở thành một nữ tử kiệt xuất nhất đại lục, tìm được rể hiền ưu tú nhất, cho nên Gia Cát gia tộc vẫn luôn sủng ái với nàng, Gia Cát Oánh Nhi này quả nhiên không phụ sự mong đợi, còn nhỏ tuổi đã trở thành một Hậu Thiên thất cấp, bây giờ cách Hậu Thiên bát cấp kia cũng chỉ có một bước xa."

“Chậc chậc, mười bảy tuổi đã đạt đến thành tựu này, quả nhiên Gia Cát Oánh Nhi là thiên tư trác tuyệt."

Tiếng mọi người nghị luận sôi nổi lọt vào tai, khuôn mặt xinh đẹp của Gia Cát Oánh Nhi nở một nụ cười hưởng thụ, lại vào lúc này, nàng cảm giác được phía dưới có một ánh mắt căm thù nhìn chăm chú vào nàng, lông mày bất giác nhíu lại.

“Oánh Nhi, làm sao vậy?"

Nam nhân bên cạnh rũ mắt nhìn Gia Cát Oánh Nhi, lo lắng hỏi.

“Không có gì." Gia Cát Oánh Nhi lắc đầu, ánh mắt của nàng lại hìn về phía đối phương, khi nhìn thấy đôi mắt như lang như hổ kia, ánh mắt của nữ nhân kia quá sắc bén, như có thể xuyên thấu linh hồn của nàng.

Nữ nhân này là ai?

Gia Cát Oánh Nhi nhíu mày trầm tư nửa ngày, nhưng vẫn không nghĩ ra gặp qua đối phương ở đâu.

Thật sự là lúc Gia Cát Vân rời khỏi gia tộc chỉ có mười hai tuổi thôi, bây giờ đã qua năm năm, xương cốt đều đã nẩy nở, sao còn có thể nhận ra được? Chỉ cảm thấy bộ dạng kia của nàng có chút quen thuộc mà thôi.

Về phần vì sao Gia Cát Vân nhận ra Gia Cát Oánh nhi, là bởi vì nàng đã từng trộm ở lại ngoài cửa Gia Cát gia tộc, nhưng khi đó nào có ai biết khất cái tóc tai bù xù kia chính là Gia Cát Vân đã sớm chết?

Gia Cát Vân không che dấu ánh mắt căm hận của mình chút nào, nếu có thể nàng thật sự rất muốn đi lên giết nữ nhân này.

Mười bảy tuổi Hậu Thiên thất cấp thật sự là rất lợi hại sao? Lúc trước, nàng biết kế mẫu không thích nàng, cũng không muốn để nàng trở thành võ giả, cho nên từ tám tuổi bắt đầu vụng trộm tu luyện, mà đến mười hai tuổi năm, đã trở thành Hậu Thiên bát cấp, suốt bốn năm đến thành tựu như thế, ở đại lục cũng tính là thiên tài một phương.

Nhưng ở trong lúc nàng tu luyện không cẩn thận bị người của kế mẫu phát hiện, như thế kế mẫu mới biết được nàng bốn năm đến bát cấp, vì để bảo vệ thân phận trời định phượng nữ của Gia Cát Oánh Nhi, cũng vì khiến nữ nhi của bà ta vẫn luôn là đệ nhất thiên tài của Gia Cát gia tộc, kế mẫu không tiếc muốn lấy đi tính mạng của nàng.

Ngay lúc đó nàng cũng chỉ là một hài tử mười hai tuổi.

Nghĩ đến những chuyện lúc trước, ngực của Gia Cát Vân phập phồng không yên. Đúng lúc này, một bàn tay bên cạnh duỗi sang, nắm chặt bàn tay lạnh băng của nàng, cảm giác ấm áp kia khiến lòng của Gia Cát Vân dần khôi phục bình tĩnh.

“Muốn báo thù, có rất nhiều thời gian."

Thiếu nữ thấp giọng nói ở bên tai Gia Cát Vân.

Nàng ấy kinh ngạc nhìn nàng một cái, khẽ cắn môi: “Là ta nhịn không được."

Gia Cát gia tộc, Gia Cát Oánh Nhi, rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ khiến bọn họ vì sai lầm đã từng phạm phải trả giá đại giới trăm ngàn lần. Có lẽ Gia Cát Oánh Nhi là không có lỗi, nhưng nàng thì có gì sai? Chỉ bởi vì thiên phú mạnh hơn, nên đáng chết sao? Sai lầm Gia Cát phu nhân kia phạm phải, nữ nhi của bà ta cần trả lại hoàn lại.

“Nữ nhân kia là ai?" Gia Cát Oánh Nhi nhíu mày lại, ánh mắt nhìn về phía Gia Cát Vân chứa một tia lạnh lẽo.

Vừa rồi nữ nhân này rõ ràng có sát khí, hình như mình cũng không trêu chọc nàng, hơn nữa không biết vì sao, khi nhìn thấy nữ nhân này, nàng có một loại xúc động không muốn để nàng ta sống.

Loại xúc động này khiến Gia Cát Oánh Nhi hoảng sợ, nàng cũng không rõ vì sao sẽ có hận ý mãnh liệt với người lần đầu gặp mặt như vậy, thật giống như các nàng vốn dĩ nên là kẻ thù vậy.

Trong hai người chỉ có một có thể sống ở trên đời này.

“Chắc là người bé nhỏ không đáng kể." Nam nhân anh tuấn nhìn khuôn mặt thanh tú của Gia Cát Vân, rũ mắt Gia Cát Oánh Nhi bên cạnh nói: “Lần này thiên tài tham gia đại hội võ giả trên cơ bản chúng ta đều biết không sai biệt lắm, có thể so với đường muội cũng chỉ có hai người, một là tứ hoàng tử Chu Hương quốc, Liễu Thiếu Ngọc, Liễu Thiếu Ngọc này chính là một nhân vật, nghe nói lúc trước Thanh Minh Phái muốn thu hắn vào môn, nhưng hắn nhàn nhã quen rồi nên không nể mặt chút nào mà từ chối, lần này không biết vì sao tham gia lần thi đấu này, thứ hai đó là Đông Phương thế gia Đông Phương Như Thiến, thực lực của Đông Phương Như Thiến này tương đương muội, nhưng ta tin tưởng muội nhất định có thể thắng nàng ta."

Gia Cát Thiên nở nụ cười, với đường muội này của mình hắn vẫn có tin tưởng rất lớn.

Nàng thân là phượng nữ trời định nhất định có chỗ hơn người, bằng không ngày ấy sinh ra cũng sẽ không trời sinh dị tượng, so với điềm xấu kia, đây mới là bảo vật của Gia Cát gia tộc.

“Nói như thế, chỉ có một Liễu Thiếu Ngọc sẽ là đối thủ của muội." Gia Cát Oánh Nhi nhíu mày lại: “Chẳng qua, đường ca, ánh mắt nữ nhân kia nhìn muội khiến muội rất không thoải mái, như chúng ta có thù oán vậy."

Hơn nữa nàng cũng không biết vì sao đặc biệt muốn giết nữ nhân kia.

“Đường ca biết thân phận của nữ nhân kia hay không?"

“Không rõ ràng lắm." Gia Cát Thiên lắc đầu, cười lạnh nhìn về phía Gia Cát Vân: “Không ở trong phạm vi tình báo của ta, hẳn là tiểu gia tộc nào đó may mắn đi lên, nhân vật như vậy căn bản không cần để ý, ta nghĩ có lẽ nàng cũng biết thân phận Oánh Nhi muội là phượng nữ chuyển thế, lúc ấy không phải thiên sư đã nói sao? Về sau muội nhất định là nhân trung long phượng, hôn phu của muội cũng sẽ là nam tử kiệt xuất nhất đại lục, cho nên nữ tử biết việc này có bao nhiêu người không ghen ghét muội? Nàng đại khái cũng là một trong đó thôi."

Đường muội của hắn ưu tú như thế, có lẽ chỉ có nam nhân kiệt xuất nhất đại lục mới có thể xứng đôi, những phàm phu tục tử đó, ngay cả tư cách xách giày cho đường muội cũng đều không có.

Gia Cát Oánh Nhi cười lạnh một tiếng, cũng không nhìn Gia Cát Vân thêm một cái.

“Có rảnh rỗi đi ghen ghét người khác này, còn không bằng tu luyện tăng lên thực lực."

Cho dù thân là bản nhân, Gia Cát Oánh Nhi cũng không biết phượng nữ cái gì kia là mẫu thân nàng dùng để lừa gạt thế nhân, ngay cả chính nàng tự xem mình trở thành phượng nữ chuyển thế, đệ nhất thiên tài Gia Cát gia tộc.

“Không có biện pháp, ai bảo Oánh nhi muội quá ưu tú." Gia Cát Thiên ôn nhu cười, nói; “Bị người đố kỵ cũng là bình thường, chẳng qua nàng thật sự là bé nhỏ không đáng kể, cũng đừng để ở trong lòng, có người đố kỵ cũng đại biểu cho thực lực của Oánh nhi, mười bảy tuổi Hậu Thiên thất cấp, đừng nói là Gia Cát thế gia, cho dù trong Chu Hương quốc, thiên tài có thể đạt đến tình trạng này cũng ít đi?"

Nàng chính là kiêu ngạo của Gia Cát gia tộc, Gia Cát gia tộc có thể đạt được thiên tài ưu tú như thế, trăm năm sau nhất định thịnh vượng không suy.

Gia Cát Oánh Nhi được hắn nói có chút ngượng ngùng, thẹn thùng cười: “Đường ca quá đề cao muội."

Khi nói chuyện, nàng lại lơ đãng nhìn Gia Cát Vân trong đám người, lạnh lùng cười, nữ nhân này tốt nhất đừng để cho nàng gặp phải ở trên tỷ thí, nếu không nàng sẽ để nàng ta biết, người nào là không thể ghen ghét nàng.

Ngay sau khi đông đảo người dự thi đều đến đông đủ, người của Lưu Nguyệt Môn và Vô Thượng Tông cũng đều đi đến.

Lần này làm trọng tài Lưu Nguyệt Môn chính là Hỏa Vân và Ngũ Lĩnh, mà Vô Thượng Tông chỉ có một lão giả áo bào xanh, mặt của lão giả kia luôn mỉm cười, chỉ là ý cười kia lại khiến người ta cảm thấy rất giả dối.

“Các vị, chúng ta đến chậm." Hỏa Vân ha hả cười, đi về phía ghế trọng tài, ánh mắt ông nhìn bốn phía xung quanh, khi nhìn thấy Quân Thanh Vũ trong đám người mới từ từ thở phào: “Quy tắc lần thi đấu này sẽ do Ngô Minh trưởng lão Vô Thượng Tông đến tuyên bố một chút đi."

Đám người chen chúc, mọi người châu đầu ghé tai, khuôn mặt mang theo vẻ hưng phấn.

“Khụ khụ." Ngô Minh ho khan hai tiếng, đứng lên, mỉm cười nói: “Quy tắc thi đấu rất đơn giản, ở trong trong thi đấu có một chút cần phải chú ý, đó chính là cấm hạ sát thủ, có thù riêng gì có thể giải quyết sau, một khi ở trên lôi đài hạ sát thủ với đối thủ, vậy sẽ hủy bỏ tư cách dự thi."

Ông ta chỉ nói không được hạ sát thủ, lại không có nói không thể ra tay tàn nhẫn……

“Được rồi, tiếp theo ta tuyên bố trận đầu vòng đào thải." Ánh mắt nhàn nhạt của Ngô Minh nhìn bốn phía xung quanh, tiếp tục nói: “Vì thi đấu hôm nay, ta đã mang Vô Thượng Chi Cảnh của Vô Thượng Tông chúng ta đến đây, sau đó ta sẽ cho người mở Vô Thượng Chi Cảnh ra, các ngươi cần phải sinh tồn ở trong Vô Thượng Chi Cảnh nửa tháng."

Nửa tháng sinh tồn, đây không phải là chuyện rất dễ dàng sao? Lúc mọi người ở đây khẽ thở phào, giọng nói già nua kia của Ngô minh lại vang lên lần nữa: “Chắc chắn mọi người cho rằng đi Vô Thượng Chi Cảnh, chỉ cần ở bên trong ngây ngốc nửa tháng là đủ rồi, vậy ngươi đã sai mười phần, Vô Thượng Chi Cảnh này có không ít linh thú hung mãnh, đương nhiên, ngươi không chết được, bởi vì Vô Thượng Chi Cảnh này tương đương với một ảo cảnh, ngươi ở bên trong chết, ở bên ngoài là sẽ không thật sự chết, cũng là nói, ngươi táng thân với dưới vuốt của linh thú, thì sẽ chỉ bị đá ra khỏi Vô Thượng Chi Cảnh."

Nghe xong nửa ngày, cuối cùng mọi người cũng hiểu chuyện là như thế nào.

Ý của ông là, ở Vô Thượng Chi Cảnh gặp được nguy hiểm là không chết được, chỉ là một khi chết sẽ bị truyền tống ra khỏi Vô Thượng Chi Cảnh, sau đó ở bên ngoài sống lại, nhưng nếu như thế cũng tương đương mất đi tư cách thi đấu.

Thấy mọi người nghe hiểu ý tứ, Ngô Minh tiếp tục nói: “Nếu ngươi không muốn bị đào thải ra ngoài, vậy tìm địa phương an toàn rồi trốn đi, như thế cũng coi như thông qua vòng đào thải, nhưng nếu muốn đạt được thứ tự tỷ thí này, vậy cần phải tìm được lệnh bài ta để ở các đỉnh núi, mỗi lệnh bài đều đại biểu cho một thứ tự, cho nên lần tỷ thí này không chỉ dựa vào thực lực, mà còn có vận khí của các ngươi."

“Nhưng dù trốn đi cũng không phải không có chỗ tốt, tu luyện ở Vô Thượng Chi Cảnh còn nhanh hơn ở bên ngoài, về phần có thể thông qua vòng đào thải này hay không, vậy xem vận khí của các ngươi……"

Mọi người đều kinh ngạc mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn ba lão nhân trên ghế trọng tài.

Vận khí? Còn có loại thi đấu dựa vào vận khí này? Nếu người có thực lực cường đại mà không có vận khí, chẳng phải cũng chỉ có dựa vào thứ tự sao?

“Oánh Nhi, muội yên tâm đi, vận khí của muội luôn rất tốt, nói như thế không chừng có thể vượt qua Liễu Thiếu Ngọc trở thành quán quân trận thi đấu này." Gia Cát Thiên an ủi vỗ bả vai của Gia Cát Oánh Nhi, ôn nhu cười nói.

Gia Cát Oánh Nhi nở nụ cười, khóe môi cong lên nụ cười tự tin mười phần: “Đường ca, cho dù là quán quân trận này hay là trận tiếp theo, đều đã định Gia Cát Oánh Nhi muội rồi, nếu ta thân là phượng nữ chuyển thế, nếu chỉ là có thể đứng thứ hai, sao không làm thất vọng thân phận này? Cho dù thực lực của Liễu Thiếu Ngọc mạnh hơn muội, muội cũng muốn đánh bại hắn."

“Ha ha, Oánh Nhi có tự tin này thì tốt, đường ca tin tưởng muội là ưu tú nhất." Gia Cát Thiên cong  khóe môi lên, nữ nhi của Gia Cát gia tộc hắn đương nhiên ưu tú.

Bất quá, người điềm xấu kia là ngoại lệ……

“Ở Vô Thượng Chi Cảnh lại không chết được?"

So với người khác thở phào nhẹ nhõm, Gia Cát Vân lại khẽ nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén: “Như vậy không tốt, ta vốn muốn cho Gia Cát Oánh Nhi kia chết ở nơi đó."

Quân Thanh Vũ giơ tay vỗ bả vai của Gia Cát Vân, khẽ cười nói: “Ngươi muốn đối phó với nàng ta, còn thiếu nhất thời này? Rồi sẽ có cơ hội, hơn nữa, ta cũng sẽ vẫn luôn ở bên cạnh giúp ngươi."

Gia Cát Oánh Nhi này vì thiên phú của mình mà đắc ý, không biết khi biết Gia Cát Vân biết ở năm năm trước đã đạt đến Hậu Thiên bát cấp thì sẽ nghĩ như thế nào?

Hơn nữa, Quân Thanh Vũ trùng sinh cũng chỉ chưa đến một năm, thực lực cũng đã đột phá đến ngũ cấp, hơn nữa từng đánh chết Vi lão thân là Hậu Thiên bát cấp……

Nếu nàng ta biết những việc này, cũng rõ người Gia Cát gia tộc chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi, thiên tài đại lục nhiều bao nhiêu? Bọn họ chưa thấy qua không đại biểu trên đời này không có……

“Được rồi, chư vị, Vô Thượng Chi Cảnh đã mở ra, lão phu ở đây chúc các ngươi may mắn."

Đúng lúc này, giọng nói của Ngô Minh từ từ vang lên, mà một ánh sáng trắng bao phủ hội trường, rốt cuộc Vô Thượng Chi Cảnh mở ra ở trong chờ mong của mọi người……
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại