Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Quyển 1 - Chương 24: Rời nhà
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Thanh Hải tiểu thư, không biết hôm nay ngươi có rảnh không, ta tu luyện có chút vấn đề, muốn thỉnh giáo ngươi một chút." Trong Tàng Thư Các, thiếu niên ngượng ngùng nhìn thiếu nữ nhu mỹ trước mắt, khuôn mặt ngây thơ hơi đỏ ửng.
Thanh Hải tiểu thư lớn lên thật là xinh đẹp, tính tình lại tốt, đáng tiếc phụ mẫu chết sớm, bằng không ở Quân gia tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu rất nhiều người theo đuổi……
“Được." Quân Thanh Hải dịu dàng cười, đáy lòng lại chứa một tia khinh thường, nhưng mà đúng lúc này, Tàng Thư Các đột nhiên yên tĩnh lại, nàng ngước mắt nhìn lại, bỗng thấy một bóng dáng mảnh khảnh đi đến.
Bóng dáng kia đi qua bên cạnh nàng vẫn không dừng lại, đi thẳng lên trên lầu.
Nhưng nơi này đã là lầu hai, cao hơn một tầng chẳng phải là lầu ba chỉ có Quân Mộng Liên mới có thể lên sao?
“Ngươi muốn đi đâu?"
Quân Thanh Hải xoay người nhìn về phía Quân Thanh Vũ, có lẽ là trước đó không lâu cảm giác xấu hổ kia không thể quên mất từ trong đầu, khiến ánh mắt của nàng chứa vài tia lạnh lẽo.
Nhưng bước chân của Quân Thanh Vũ chỉ dừng một chút, liền không quay đầu lại bước lên lầu ba. Mà càng khiến cho người khiếp sợ chính là, nhìn thấy một màn người quản lý tầng thứ hai này lại không ngăn cản.
Thiếu nữ này vào ba tháng trước vẫn là phế vật, lại có quyền lợi đi lên tầng ba?
Nàng không cam lòng!
Nháy mắt, toàn bộ Tàng Thư Các yên tĩnh đến châm rơi cũng có thể nghe thấy, tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía Quân Thanh Hải. Tuy nói hai người huyết mạch tương liên, nhưng quan hệ trong các nàng không ai không rõ ràng.
Từ trước đến nay Quân Thanh Hải luôn xem Quân Thanh Vũ trở thành sỉ nhục, lại không nghĩ rằng đối phương đã bước vào tầng thứ ba trước nàng một bước.
Nhìn bóng dáng của thiếu nữ rời đi, Quân Thanh Hải nắm chặt nắm đấm, hai tóc mai che khuất tia ghen ghét và không cam lòng trong mắt của nàng.
Rồi sẽ có một ngày nàng sẽ trở nên nổi bật, hung hăng đạp người đã từng khinh thường nàng dưới chân!
“Đây là lầu ba Tàng Thư Các Quân gia?" Quân Thanh Vũ đánh giá kệ sách to trước mặt, khẽ nhíu mày lại: “Ta đúngl à lần đầu tiên nhìn thấy."
Đột nhiên, Quân Thanh Vũ cảm nhận được trong không khí có một hơi thở cường đại, tâm thần hơi ngẩn ra một chút, nhíu mày lại, tuy nàng không biết trốn ở trong tối là ai, nhưng rõ ràng không có ác ý gì.
Cho nên nàng cũng không có quản hắn, cứ thế xem thư tịch.
Mà cho đến khi thiếu nữ rời đi, một bóng dáng hư vô mờ mịt mới hiện ra ở trong không khí.
“Nha đầu này là người Quân gia ta?" Lão giả khẽ nheo con ngươi màu xám lại, ngón tay khẽ vuốt râu bạc, khẽ cười: “Trừ Mộng Liên nha đầu, nàng đại khái là người trẻ tuổi thứ hai có thể bước vào tầng thứ ba, ha ha, ta rất chờ mong nàng có thiên phú siêu tuyệt giống Mộng Liên nha đầu hay không."
Đã lâu rồi ông không hỏi thế nhân, gia tộc như lại có thêm một thiên tài, dao động trên người nha đầu này không đơn giản.
“Tiểu chủ nhân, sắt chế tạo vũ khí cũng đã lấy đến tay, Chu Tước đại nhân cũng đang giúp ngươi luyện chế, tiếp theo ngươi có nên tiến hành tu luyện võ kỹ hay không?"
Quân Thanh Vũ mới vừa bước ra khỏi Tàng Thư Các, trong linh hồn truyền đến một giọng nói già nua.
“Ha ha, ta đề nghị tiểu chủ nhân nên rời khỏi Quân gia để tu luyện võ kỹ, dù sao lúc ngươi tu luyện võ kỹ tình hình sẽ xảy ra oanh động rất lớn, đến lúc đó dẫn người đến có thể không tốt, lực dụ hoặc của võ kỹ thượng phẩm cũng đủ khiến cho ngươi trở thành cây xanh tốt?"
Quân Thanh Vũ gật đầu, bây giờ Quân Tử Duy đã trở lại, ông ta cũng không ngu xuẩn như Quân nhị gia kia, ở dưới mắt của ông ta gặp phải loại chấn động này, ông ta không có khả năng không biết.
Trước khi không có thực lực, nàng không hạ được tiền đặt cược lớn như vậy.
“Ta cũng đang có ý này, một tháng, ta cần phải trở lại Quân gia vào một tháng sau, bởi vì ta nhớ rõ, kiếp trước ngày Quân Mộng Liên trở về đó là ngày chín tháng sau……"
Quân Mộng Liên, nữ tử khiến cho nàng mười năm gặp ác mộng kia, nữ nhân khiến nàng hận mười năm đau mười năm kia, sao nàng có thể vắng mặt vào ngày nàng ta trở về?
Một đời này, nàng sẽ trả lại những thống khổ đó không thiếu một cái cho nàng ta!
Ban đêm.
Ngoài Quận Thành, trên đường đi thông đến Linh Sơn hẹp quanh co, Quân Thanh Vũ vừa mới đi đến, đã bị mấy nam nhân ci thân thể cường tráng ngăn đường đi.
Dẫn đầu trong những người đó đầu đội đấu lạp màu đen, không thấy rõ khuôn mặt của ông ta, nhưng mà……
Trong mắt hiện lên một tia sáng, Quân Thanh Vũ mỉm cười: “Người Mục gia?"
“Sao ngươi biết?" Nam nhân đấu lạp ngẩn ra một chút, chợt phục hồi tinh thần lại, cười lạnh nói: “Dù ngươi biết thì sao? Quân Thanh Vũ, chúng ta nhận lệnh từ gia chủ chờ ngươi ở đây đã lâu, sau khi ngươi chết ngàn vạn đừng trách chúng ta, muốn trách chỉ đổ thừa ngươi quá ngu xuẩn!"
Giọng nói ngừng lại một chút, hắn tiếp tục nói: “Nếu ngươi chỉ là một phế vật, có lẽ sẽ không chết, đáng tiếc, lúc trước chẳng những ngươi ẩn giấu thiên phú của bản, hơn nữa còn bại lộ ra, như thế, vì không để thế lực Quân gia ngươi quá cường đại, ngươi cũng chỉ có thể chết ở đây."
Khẽ nhíu mày, khóe miệng Quân Thanh Vũ nở nụ không rõ: “Phải không? Thật ra không thể nói là các ngươi chờ ta ở đây lâu ngày, mà là ta đang đợi các ngươi……"
“Lời này của ngươi là có ý gì?" Sắc mặt của nam nhân bị dấu ở dưới đấu lạp khẽ biến, lòng không yên nhìn Quân Thanh Vũ: “Ngươi đã sớm biết chúng ta sẽ đến chặn giết?"
Quân Thanh Vũ lạnh nhạt cười không nói, mà sau khi nam nhân đấu lạp nói xong, ồn ào một tiếng, một bóng dáng màu đen xẹt qua bầu trời đêm, xoay mấy cái rồi rơi xuống trước mặt thiếu nữ.
Bóng đen đột nhiên xuất hiện là một lão giả, lúc này hé ra một khuôn mặt già nua âm u, lạnh lùng nhìn một đám người trước mặt.
“Mục La Mục gia? Ngươi cho rằng hóa trang thành như vậy lão phu sẽ không nhận ra ngươi? Ai cho Mục gia ngươi lớn gan như vậy, dám ra tay với người Quân gia ta! Bây giờ ta sẽ nói cho các ngươi người nào dễ chọc, người nào các ngươi không chọc được!"
Ầm!
Trên người Tề lão chợt phát ra khí thế cường đại, mạnh như vũ bão xông về phía nhóm người trước mắt này, ở dưới khí thế của hắn, mọi người vốn còn hùng hổ lại không thể nhúc nhích.
“Hừ, cũng may gia chủ sớm biết có người không cam tâm, cho nên để ta ngầm bảo vệ Thanh Vũ tiểu thư, không nghĩ đến thật sự là bị ông đoán trúng, lúc này ta tha cho các ngươi, trở về nói cho gia chủ Mục gia các ngươi, khoản này Quân gia ta nhớ kỹ, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ thanh toán với các ngươi!"
Nếu không phải phu gia của Mục Tú Tú có thực lực mạnh, chỉ sợ căn bản Tề lão sẽ không để những người này rời đi.
Nhưng ngay ở lúc Tề lão thu khí thế lại, bỗng nhiên phát hiện Quân Thanh Vũ vừa rồi còn đứng ở bên cạnh không biết mất tích từ khi nào……
“Đáng chết!" Tề lão hung hăng nắm chặt nắm đấm, lại mất dấu theo dõi nha đầu kia, nếu nàng xảy ra ngoài ý muốn gì, tất nhiên gia chủ sẽ không tha cho ông!
Bóng đêm như nước.
Ánh trăng bao phủ chân núi, thiếu nữ dừng bước chân lại ở trong gió đêm, gió nhẹ thổi qua gò má, nàng ngẩng đầu lên, trong mắt thanh lãnh chiếu ngược ra vầng trăng sáng trong trời đêm kia.
“Để hai nhà Mục gia và Quân gia chó cắn chó thật ra là một lựa chọn không tồi, đây là khi ta bại lộ tài phú cũng đã thiết kế tốt."
Nếu nàng còn có giá trị lợi dụng với Quân gia, vậy lấy tính cách của Quân Tử Duy sẽ không mặc kệ một mình nàng. Cho nên sau khi rời khỏi Quân gia, nàng biết nhất định sẽ có người âm thầm nhìn nàng.
“Quân Thanh Vũ, thì ra ngươi vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ!"
Đột nhiên, một giọng nói đánh vỡ yên lặng bầu trời đêm.
Khi trông thấy người từ sau thân cây đi ra, ánh mắt của Quân Thanh Vũ hơi cứng lại: “Tứ trưởng lão Quân gia, một cường giả Hậu Thiên lục cấp, vì sao ngươi lại ở đây?"
“Ha ha, vì sao ta lại ở đây?" Tứ trưởng lão nhịn không được ngửa đầu cười to, khi cười, khuôn mặt của ông ta vặn vẹo: “Ta là phụng mệnh nhị gia đến giết ngươi! Nếu lúc trước ngươi có lá gan phế đi Nhất Phàm thiếu gia, vậy phải giác ngộ cái chết! Bây giờ ngươi chết ở bên ngoài, ai có thể biết là nhị gia làm? Muốn trách chỉ có thể trách Tề lão bỏ rơi ngươi, chúng ta hoàn toàn có thể bịa một lý do, nói ngươi táng thân ở cửa Linh Thú, hơn nữa vì lý do an toàn, nhị gia phái người đến không chỉ một mình ta……"
Xào xạc!
Trong khoảnh khắc, vô số bóng người xuất hiện ở dưới ánh trăng.
Thực lực của những người này đều ở bốn ngũ cấp, ở Quân gia cũng coi như nhân vật tinh anh, bây giờ xuất hiện chỉ vì bao vây tiêu diệt một thiếu nữ Hậu Thiên tứ cấp.
“Quân Thanh Vũ, thực lực của ngươi thật sự khiến ta kinh ngạc, nhưng vậy thì sao? Trong Hậu Thiên, ngũ cấp là đường ranh giới, cho nên với ta mà nói, ở dưới ngũ cấp là phế vật, mặc kệ thiên phú của ngươi mạnh thế nào nhưng vẫn không trốn khỏi vận mệnh tử vong, đây là thế giới tàn khốc!"
“Thanh Hải tiểu thư, không biết hôm nay ngươi có rảnh không, ta tu luyện có chút vấn đề, muốn thỉnh giáo ngươi một chút." Trong Tàng Thư Các, thiếu niên ngượng ngùng nhìn thiếu nữ nhu mỹ trước mắt, khuôn mặt ngây thơ hơi đỏ ửng.
Thanh Hải tiểu thư lớn lên thật là xinh đẹp, tính tình lại tốt, đáng tiếc phụ mẫu chết sớm, bằng không ở Quân gia tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu rất nhiều người theo đuổi……
“Được." Quân Thanh Hải dịu dàng cười, đáy lòng lại chứa một tia khinh thường, nhưng mà đúng lúc này, Tàng Thư Các đột nhiên yên tĩnh lại, nàng ngước mắt nhìn lại, bỗng thấy một bóng dáng mảnh khảnh đi đến.
Bóng dáng kia đi qua bên cạnh nàng vẫn không dừng lại, đi thẳng lên trên lầu.
Nhưng nơi này đã là lầu hai, cao hơn một tầng chẳng phải là lầu ba chỉ có Quân Mộng Liên mới có thể lên sao?
“Ngươi muốn đi đâu?"
Quân Thanh Hải xoay người nhìn về phía Quân Thanh Vũ, có lẽ là trước đó không lâu cảm giác xấu hổ kia không thể quên mất từ trong đầu, khiến ánh mắt của nàng chứa vài tia lạnh lẽo.
Nhưng bước chân của Quân Thanh Vũ chỉ dừng một chút, liền không quay đầu lại bước lên lầu ba. Mà càng khiến cho người khiếp sợ chính là, nhìn thấy một màn người quản lý tầng thứ hai này lại không ngăn cản.
Thiếu nữ này vào ba tháng trước vẫn là phế vật, lại có quyền lợi đi lên tầng ba?
Nàng không cam lòng!
Nháy mắt, toàn bộ Tàng Thư Các yên tĩnh đến châm rơi cũng có thể nghe thấy, tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía Quân Thanh Hải. Tuy nói hai người huyết mạch tương liên, nhưng quan hệ trong các nàng không ai không rõ ràng.
Từ trước đến nay Quân Thanh Hải luôn xem Quân Thanh Vũ trở thành sỉ nhục, lại không nghĩ rằng đối phương đã bước vào tầng thứ ba trước nàng một bước.
Nhìn bóng dáng của thiếu nữ rời đi, Quân Thanh Hải nắm chặt nắm đấm, hai tóc mai che khuất tia ghen ghét và không cam lòng trong mắt của nàng.
Rồi sẽ có một ngày nàng sẽ trở nên nổi bật, hung hăng đạp người đã từng khinh thường nàng dưới chân!
“Đây là lầu ba Tàng Thư Các Quân gia?" Quân Thanh Vũ đánh giá kệ sách to trước mặt, khẽ nhíu mày lại: “Ta đúngl à lần đầu tiên nhìn thấy."
Đột nhiên, Quân Thanh Vũ cảm nhận được trong không khí có một hơi thở cường đại, tâm thần hơi ngẩn ra một chút, nhíu mày lại, tuy nàng không biết trốn ở trong tối là ai, nhưng rõ ràng không có ác ý gì.
Cho nên nàng cũng không có quản hắn, cứ thế xem thư tịch.
Mà cho đến khi thiếu nữ rời đi, một bóng dáng hư vô mờ mịt mới hiện ra ở trong không khí.
“Nha đầu này là người Quân gia ta?" Lão giả khẽ nheo con ngươi màu xám lại, ngón tay khẽ vuốt râu bạc, khẽ cười: “Trừ Mộng Liên nha đầu, nàng đại khái là người trẻ tuổi thứ hai có thể bước vào tầng thứ ba, ha ha, ta rất chờ mong nàng có thiên phú siêu tuyệt giống Mộng Liên nha đầu hay không."
Đã lâu rồi ông không hỏi thế nhân, gia tộc như lại có thêm một thiên tài, dao động trên người nha đầu này không đơn giản.
“Tiểu chủ nhân, sắt chế tạo vũ khí cũng đã lấy đến tay, Chu Tước đại nhân cũng đang giúp ngươi luyện chế, tiếp theo ngươi có nên tiến hành tu luyện võ kỹ hay không?"
Quân Thanh Vũ mới vừa bước ra khỏi Tàng Thư Các, trong linh hồn truyền đến một giọng nói già nua.
“Ha ha, ta đề nghị tiểu chủ nhân nên rời khỏi Quân gia để tu luyện võ kỹ, dù sao lúc ngươi tu luyện võ kỹ tình hình sẽ xảy ra oanh động rất lớn, đến lúc đó dẫn người đến có thể không tốt, lực dụ hoặc của võ kỹ thượng phẩm cũng đủ khiến cho ngươi trở thành cây xanh tốt?"
Quân Thanh Vũ gật đầu, bây giờ Quân Tử Duy đã trở lại, ông ta cũng không ngu xuẩn như Quân nhị gia kia, ở dưới mắt của ông ta gặp phải loại chấn động này, ông ta không có khả năng không biết.
Trước khi không có thực lực, nàng không hạ được tiền đặt cược lớn như vậy.
“Ta cũng đang có ý này, một tháng, ta cần phải trở lại Quân gia vào một tháng sau, bởi vì ta nhớ rõ, kiếp trước ngày Quân Mộng Liên trở về đó là ngày chín tháng sau……"
Quân Mộng Liên, nữ tử khiến cho nàng mười năm gặp ác mộng kia, nữ nhân khiến nàng hận mười năm đau mười năm kia, sao nàng có thể vắng mặt vào ngày nàng ta trở về?
Một đời này, nàng sẽ trả lại những thống khổ đó không thiếu một cái cho nàng ta!
Ban đêm.
Ngoài Quận Thành, trên đường đi thông đến Linh Sơn hẹp quanh co, Quân Thanh Vũ vừa mới đi đến, đã bị mấy nam nhân ci thân thể cường tráng ngăn đường đi.
Dẫn đầu trong những người đó đầu đội đấu lạp màu đen, không thấy rõ khuôn mặt của ông ta, nhưng mà……
Trong mắt hiện lên một tia sáng, Quân Thanh Vũ mỉm cười: “Người Mục gia?"
“Sao ngươi biết?" Nam nhân đấu lạp ngẩn ra một chút, chợt phục hồi tinh thần lại, cười lạnh nói: “Dù ngươi biết thì sao? Quân Thanh Vũ, chúng ta nhận lệnh từ gia chủ chờ ngươi ở đây đã lâu, sau khi ngươi chết ngàn vạn đừng trách chúng ta, muốn trách chỉ đổ thừa ngươi quá ngu xuẩn!"
Giọng nói ngừng lại một chút, hắn tiếp tục nói: “Nếu ngươi chỉ là một phế vật, có lẽ sẽ không chết, đáng tiếc, lúc trước chẳng những ngươi ẩn giấu thiên phú của bản, hơn nữa còn bại lộ ra, như thế, vì không để thế lực Quân gia ngươi quá cường đại, ngươi cũng chỉ có thể chết ở đây."
Khẽ nhíu mày, khóe miệng Quân Thanh Vũ nở nụ không rõ: “Phải không? Thật ra không thể nói là các ngươi chờ ta ở đây lâu ngày, mà là ta đang đợi các ngươi……"
“Lời này của ngươi là có ý gì?" Sắc mặt của nam nhân bị dấu ở dưới đấu lạp khẽ biến, lòng không yên nhìn Quân Thanh Vũ: “Ngươi đã sớm biết chúng ta sẽ đến chặn giết?"
Quân Thanh Vũ lạnh nhạt cười không nói, mà sau khi nam nhân đấu lạp nói xong, ồn ào một tiếng, một bóng dáng màu đen xẹt qua bầu trời đêm, xoay mấy cái rồi rơi xuống trước mặt thiếu nữ.
Bóng đen đột nhiên xuất hiện là một lão giả, lúc này hé ra một khuôn mặt già nua âm u, lạnh lùng nhìn một đám người trước mặt.
“Mục La Mục gia? Ngươi cho rằng hóa trang thành như vậy lão phu sẽ không nhận ra ngươi? Ai cho Mục gia ngươi lớn gan như vậy, dám ra tay với người Quân gia ta! Bây giờ ta sẽ nói cho các ngươi người nào dễ chọc, người nào các ngươi không chọc được!"
Ầm!
Trên người Tề lão chợt phát ra khí thế cường đại, mạnh như vũ bão xông về phía nhóm người trước mắt này, ở dưới khí thế của hắn, mọi người vốn còn hùng hổ lại không thể nhúc nhích.
“Hừ, cũng may gia chủ sớm biết có người không cam tâm, cho nên để ta ngầm bảo vệ Thanh Vũ tiểu thư, không nghĩ đến thật sự là bị ông đoán trúng, lúc này ta tha cho các ngươi, trở về nói cho gia chủ Mục gia các ngươi, khoản này Quân gia ta nhớ kỹ, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ thanh toán với các ngươi!"
Nếu không phải phu gia của Mục Tú Tú có thực lực mạnh, chỉ sợ căn bản Tề lão sẽ không để những người này rời đi.
Nhưng ngay ở lúc Tề lão thu khí thế lại, bỗng nhiên phát hiện Quân Thanh Vũ vừa rồi còn đứng ở bên cạnh không biết mất tích từ khi nào……
“Đáng chết!" Tề lão hung hăng nắm chặt nắm đấm, lại mất dấu theo dõi nha đầu kia, nếu nàng xảy ra ngoài ý muốn gì, tất nhiên gia chủ sẽ không tha cho ông!
Bóng đêm như nước.
Ánh trăng bao phủ chân núi, thiếu nữ dừng bước chân lại ở trong gió đêm, gió nhẹ thổi qua gò má, nàng ngẩng đầu lên, trong mắt thanh lãnh chiếu ngược ra vầng trăng sáng trong trời đêm kia.
“Để hai nhà Mục gia và Quân gia chó cắn chó thật ra là một lựa chọn không tồi, đây là khi ta bại lộ tài phú cũng đã thiết kế tốt."
Nếu nàng còn có giá trị lợi dụng với Quân gia, vậy lấy tính cách của Quân Tử Duy sẽ không mặc kệ một mình nàng. Cho nên sau khi rời khỏi Quân gia, nàng biết nhất định sẽ có người âm thầm nhìn nàng.
“Quân Thanh Vũ, thì ra ngươi vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ!"
Đột nhiên, một giọng nói đánh vỡ yên lặng bầu trời đêm.
Khi trông thấy người từ sau thân cây đi ra, ánh mắt của Quân Thanh Vũ hơi cứng lại: “Tứ trưởng lão Quân gia, một cường giả Hậu Thiên lục cấp, vì sao ngươi lại ở đây?"
“Ha ha, vì sao ta lại ở đây?" Tứ trưởng lão nhịn không được ngửa đầu cười to, khi cười, khuôn mặt của ông ta vặn vẹo: “Ta là phụng mệnh nhị gia đến giết ngươi! Nếu lúc trước ngươi có lá gan phế đi Nhất Phàm thiếu gia, vậy phải giác ngộ cái chết! Bây giờ ngươi chết ở bên ngoài, ai có thể biết là nhị gia làm? Muốn trách chỉ có thể trách Tề lão bỏ rơi ngươi, chúng ta hoàn toàn có thể bịa một lý do, nói ngươi táng thân ở cửa Linh Thú, hơn nữa vì lý do an toàn, nhị gia phái người đến không chỉ một mình ta……"
Xào xạc!
Trong khoảnh khắc, vô số bóng người xuất hiện ở dưới ánh trăng.
Thực lực của những người này đều ở bốn ngũ cấp, ở Quân gia cũng coi như nhân vật tinh anh, bây giờ xuất hiện chỉ vì bao vây tiêu diệt một thiếu nữ Hậu Thiên tứ cấp.
“Quân Thanh Vũ, thực lực của ngươi thật sự khiến ta kinh ngạc, nhưng vậy thì sao? Trong Hậu Thiên, ngũ cấp là đường ranh giới, cho nên với ta mà nói, ở dưới ngũ cấp là phế vật, mặc kệ thiên phú của ngươi mạnh thế nào nhưng vẫn không trốn khỏi vận mệnh tử vong, đây là thế giới tàn khốc!"
Tác giả :
Băng Y Khả Khả