Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Quyển 1 - Chương 22: Gia chủ Quân gia trở về
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Quân Thanh Vũ?"
Mục Thanh nhíu mày lại, không nhịn được ánh mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh của thiếu nữ, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh: “Thì ra ngươi chính là Quân Thanh Vũ kia, phế vật Quân gia chỉ dựa vào một tay là có thể tiếp được một kích toàn lực của Quân Nhất Phàm! Không, hình như ta quên bây giờ ngươi đã không còn là phế vật nữa."
Hiện giờ ở Quận Thành, ngươi có thể không biết gia chủ Quân gia là ai, cũng có thể không biết ai mới là thiên tài đệ nhất Quân gia, nhưng không ai không biết tên Quân Thanh Vũ này.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Mục Thanh nhìn thấy Quân Thanh Vũ, nhưng với tên này, trước nay cũng không xa lạ……
Như không nghe thấy lời nói của đối phương, Quân Thanh Vũ đi đến trước quầy, nàng hơi ngước mắt, không nóng không lạnh nói: “Lấy vũ khí tốt nhất ở đây của các ngươi ra."
Mục Thanh ngẩn ra một chút, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh.
Tuy nói tỷ thí mấy ngày trước phế vật trước kia khiến người kinh hãi, nhưng với địa vị lúc trước của nàng ở Quân gia, căn bản không thể có được nhiều tiền tiêu vặt, sao có thể mua nổi vũ khí tốt nhất ở đây?
Nhưng hắn cũng không ngại xem kịch vui……
“Ha ha." Thấy khách quý đến, lão bản lập tức thay thành một gương mặt tươi cười: “Cô nương, tốt nhất ở chỗ chúng ta đó là Thanh Phong Đao, ngươi có thể nhìn xem thủ công và tài liệu này, tuyệt đối đáng giá tiền của ngươi."
Quân Thanh Vũ nhíu mày, rũ mắt nhìn thanh đao trước mặt.
Cho dù đao này dày rộng sắc bén, lại thiếu một tia khí thế, cũng không hoàn mỹ như theo lời của lão bản, nhưng nàng cũng biết vũ khí ở đây thật sự có thể tính là thượng đẳng.
Bàn tay trắng vừa nhấc lên, Quân Thanh Vũ cầm Thanh Phong Đao ném về phía Quân béo, nói: “Mập mạp, cho ngươi."
“A?" Mập mạp sửng sốt một chút: “Đây không phải là quá quý giá sao? Chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy."
Nhưng Quân Thanh Vũ cũng không để ý đến mập mạp, lúc này ánh mắt của nàng đặt ở trên một thanh sắt vụn màu đỏ trong một góc, khẽ nheo hai mắt lại, hỏi: “Thanh sắt này bán thế nào?"
“Ha ha, cô nương, ngươi thật sự có mắt, thanh sắt này rất cứng rắn, nhưng bởi vì quá cứng rắn, thế cho nên không có thợ rèn nào có thể đánh nát nó ra, hơn nữa thanh sắt này là trong lúc vô ý ta đạt được, tổng cộng chỉ có một thanh này, ngay cả tạo thanh kiếm cũng không đủ, cho nên trở thành một thanh sắt vụn, nếu cô nương muốn, ta có thể coi như phẩm tặng kèm cho cô nương."
“Vậy thì tính tiền đi." Quân Thanh Vũ khẽ vuốt cằm, trong mắt hiện ra tia sáng khó hiểu.
Trong mắt lão bản chứa tia vui sướng: “Tổng cộng là một trăm năm mươi lượng bạc."
Xôn xao!
Ban đầu Mục Thanh chờ chế giễu, sau khi trông thấy Quân Thanh Vũ lấy bạc ra, khuôn mặt hơi cứng lại, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Chẳng lẽ những năm gần đây, không phải Quân Thanh Vũ ở giả heo ăn thịt hổ, mà là Quân gia cố tình che dấu nàng? Nói cách khác chỉ dựa vào địa vị của nàng sao lại có nhiều bạc như vậy?
Dù là Mục Thanh nghĩ như thế nào, cũng không thể liên hệ Quân Thanh Vũ và hội đấu giá vào nhau, thật sự là việc kia quá không thể tưởng tượng nổi, nếu Quân gia có được một Luyện Trận Sư, sẽ có địa vị ở trong Quận Thành như thế nào?
Nhìn đến vẻ nghi ngờ trên mặt Mục Thanh, khóe môi của Quân Thanh Vũ không dấu vết cong lên một nụ cười lạnh, trước khi nàng báo thù Quân gia, trước đó sẽ để hai nhà này chó cắn chó.
“Quân Thanh Vũ, Quân béo, lần này ta không so đo với các ngươi, người đâu, chúng ta đi!" Cắn chặt răng, cuối cùng Mục Thanh nhìn hai người, rồi xoay người từ từ biến mất ở dưới hoàng hôn.
……
Đại sảnh Mục gia, Mục Phi Nhiên nghe nhi tử của mình nói, cả khuôn mặt âm trầm ác sát.
“Con nói chính là sự thật? Quân Thanh Vũ là Quân gia cố tình che dấu? Một khi đã như vậy, vì sao mấy ngày trước nàng lại chiến một trận với Quân Nhất Phàm? Đây không phải là bại lộ chính mình sao?"
“Phụ thân, con cũng nghĩ như thế." Mục Thanh mở quạt xếp ra, khẽ cười: “Che dấu Quân Thanh Vũ có lẽ chỉ là hành vi của gia chủ Quân gia, nghe nói lúc trước Quân tam gia còn sống, tình cảm của hai huynh đệ bọn họ vẫn không tồi, sao lại có thể ngược đãi chất nữ ruột như vậy, nhưng tính cách của nhị gia kia là cái gì thì cũng không ai không rõ ràng, vì không để cho nhị gia không hề có tiền đồ này làm chuyện xấu, tất nhiên sẽ lén gạt ông ta, mà Quân Thanh Vũ lại tuổi trẻ khí thịnh, chịu không được vũ nhục như vậy, mới đứng dậy chứng minh mình không phải là phế vật, phụ thân có thể nghĩ lại, khi tên phế vật của Quân gia truyền ra, Quân Thanh Vũ mới năm tuổi, một đứa bé năm tuổi sao có loại tâm kế này? Nhất định là có người ở sau lưng chỉ điểm nàng."
Mục Phi Nhiên nhíu mày, nói: “Vì sao Quân gia phải làm như vậy?"
“Vì độc chiếm Quận Thành." Mục Thanh thu cây quạt lại, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: “Bây giờ trong Quận Thành, có thể liều mạng với Quân gia cũng cũng chỉ có Mục gia chúng ta, bây giờ Quân gia có Quân Thanh Hải, Mục Tú Tú của Mục gia chúng ta cũng không tồi, huống chi phu gia của Tú Tú cũng có thực lực nhất định, mà ban đầu hai nhà chúng ta đều biết đối phương rất chi tiết, nhưng nếu đối phương còn che dấu thiên tài, vậy tất cả đều không giống nhau."
Mục Thanh phân tích thật sự rất đúng, nếu Quân gia giấu Quân Thanh Vũ đi bồi dưỡng, hậu quả kia sẽ không dám tưởng tượng, nhưng ông vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng……
“Chu Tước, thanh sắt này có ích lợi gì?"
Dưới ánh chiều tà ấm áp, mày đẹp của thiếu nữ khẽ nhíu lại, bởi vì vừa rồi Chu Tước thông qua linh hồn truyền âm bảo nàng mua thanh sắt màu đỏ bình thường kia.
Thật lâu sau, trong linh hồn mới vang lên giọng nói lãnh khốc của nam tử.
“Đây là Viêm Chi Vẫn Thiết vô cùng trân quý, nếu luyện Viêm Chi Vẫn Thiết thành kiếm, thực lực của ngươi chắc chắn sẽ tăng lên rất lớn, đáng tiếc bây giờ đại lụci đã rất ít thợ rèn có thể chế tạo Viêm Chi Vẫn Thiết."
Quân Thanh Vũ nhíu mày: “Vậy vì sao ngươi bảo ta mua nó?"
Chốc lát, giọng nói đầy từ tính của nam nhân lại truyền đến lần nữa: “Bởi vì lửa của Chu Tước ta có thể hòa tan vạn vật thiên hạ, chuyện người khác không làm được, không đại biểu ta cũng không làm được!"
Khi nói chuyện, Quân Thanh Vũ đã đi đến trước cửa Quân gia.
Nhưng không đợi nàng nâng chân bước vào, một thị vệ phục bước nhanh ra, sau khi hắn trông thấy Quân Thanh Vũ đứng ở cửa, đôi mắt lập tức sáng ngời: “Thanh vũ tiểu thư, rốt cuộc ngươi đã trở lại, gia chủ ở thư phòng chờ ngươi."
Gia chủ?
Phụ thân Quân Mộng Liên, chính đại bá ruột kia của mình?
Ông ta đã trở lại!
Quân Thanh Vũ ư nắm chặt nắm đấm, chuyện cũ kiếp trước lại như dòng nước chảy đến lần nữa, ép nàng thiếu chút nữa không thở nổi. Mà nàng vĩnh viễn sẽ không quên, sắc mặt lúc ấy những người đó đã đuổi mình ra khỏi Quân gia, cũng sẽ không quên, nàng bị bắt trở lại Quân gia sau đó là hình pháp tàn nhẫn.
Ở trong phòng không thấy ánh mặt trời kia, mặt nàng bị đao cắt, hơn nữa miệng vết thương chưa khép lại đã bị tưới nước ớt cay, cái loại thống khổ này khiến nàng vĩnh viễn khó quên!
Tất cả đều là phụ tử vô sỉ kia cho!
“Thanh vũ tiểu thư?" Thị vệ nhìn vẻ căm hận trên mặt thiếu nữ, hơi ngẩn ra một chút.
Giọng nói này khiến Quân Thanh Vũ bỗng nhiên hoàn hồn, trong lòng âm thầm mắng mình vài tiếng, nghe thấy tên phụ tử Quân gia quá dễ dàng khiến nàng đánh mất lý trí, về sau tuyệt đối không thể lại dễ dàng bại lộ ra cảm xúc nữa.
Rốt cuộc với thực lực bây giờ của nàng, còn không thể đối địch với Quân gia……
“Quân Thanh Vũ?"
Mục Thanh nhíu mày lại, không nhịn được ánh mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh của thiếu nữ, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh: “Thì ra ngươi chính là Quân Thanh Vũ kia, phế vật Quân gia chỉ dựa vào một tay là có thể tiếp được một kích toàn lực của Quân Nhất Phàm! Không, hình như ta quên bây giờ ngươi đã không còn là phế vật nữa."
Hiện giờ ở Quận Thành, ngươi có thể không biết gia chủ Quân gia là ai, cũng có thể không biết ai mới là thiên tài đệ nhất Quân gia, nhưng không ai không biết tên Quân Thanh Vũ này.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Mục Thanh nhìn thấy Quân Thanh Vũ, nhưng với tên này, trước nay cũng không xa lạ……
Như không nghe thấy lời nói của đối phương, Quân Thanh Vũ đi đến trước quầy, nàng hơi ngước mắt, không nóng không lạnh nói: “Lấy vũ khí tốt nhất ở đây của các ngươi ra."
Mục Thanh ngẩn ra một chút, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh.
Tuy nói tỷ thí mấy ngày trước phế vật trước kia khiến người kinh hãi, nhưng với địa vị lúc trước của nàng ở Quân gia, căn bản không thể có được nhiều tiền tiêu vặt, sao có thể mua nổi vũ khí tốt nhất ở đây?
Nhưng hắn cũng không ngại xem kịch vui……
“Ha ha." Thấy khách quý đến, lão bản lập tức thay thành một gương mặt tươi cười: “Cô nương, tốt nhất ở chỗ chúng ta đó là Thanh Phong Đao, ngươi có thể nhìn xem thủ công và tài liệu này, tuyệt đối đáng giá tiền của ngươi."
Quân Thanh Vũ nhíu mày, rũ mắt nhìn thanh đao trước mặt.
Cho dù đao này dày rộng sắc bén, lại thiếu một tia khí thế, cũng không hoàn mỹ như theo lời của lão bản, nhưng nàng cũng biết vũ khí ở đây thật sự có thể tính là thượng đẳng.
Bàn tay trắng vừa nhấc lên, Quân Thanh Vũ cầm Thanh Phong Đao ném về phía Quân béo, nói: “Mập mạp, cho ngươi."
“A?" Mập mạp sửng sốt một chút: “Đây không phải là quá quý giá sao? Chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy."
Nhưng Quân Thanh Vũ cũng không để ý đến mập mạp, lúc này ánh mắt của nàng đặt ở trên một thanh sắt vụn màu đỏ trong một góc, khẽ nheo hai mắt lại, hỏi: “Thanh sắt này bán thế nào?"
“Ha ha, cô nương, ngươi thật sự có mắt, thanh sắt này rất cứng rắn, nhưng bởi vì quá cứng rắn, thế cho nên không có thợ rèn nào có thể đánh nát nó ra, hơn nữa thanh sắt này là trong lúc vô ý ta đạt được, tổng cộng chỉ có một thanh này, ngay cả tạo thanh kiếm cũng không đủ, cho nên trở thành một thanh sắt vụn, nếu cô nương muốn, ta có thể coi như phẩm tặng kèm cho cô nương."
“Vậy thì tính tiền đi." Quân Thanh Vũ khẽ vuốt cằm, trong mắt hiện ra tia sáng khó hiểu.
Trong mắt lão bản chứa tia vui sướng: “Tổng cộng là một trăm năm mươi lượng bạc."
Xôn xao!
Ban đầu Mục Thanh chờ chế giễu, sau khi trông thấy Quân Thanh Vũ lấy bạc ra, khuôn mặt hơi cứng lại, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Chẳng lẽ những năm gần đây, không phải Quân Thanh Vũ ở giả heo ăn thịt hổ, mà là Quân gia cố tình che dấu nàng? Nói cách khác chỉ dựa vào địa vị của nàng sao lại có nhiều bạc như vậy?
Dù là Mục Thanh nghĩ như thế nào, cũng không thể liên hệ Quân Thanh Vũ và hội đấu giá vào nhau, thật sự là việc kia quá không thể tưởng tượng nổi, nếu Quân gia có được một Luyện Trận Sư, sẽ có địa vị ở trong Quận Thành như thế nào?
Nhìn đến vẻ nghi ngờ trên mặt Mục Thanh, khóe môi của Quân Thanh Vũ không dấu vết cong lên một nụ cười lạnh, trước khi nàng báo thù Quân gia, trước đó sẽ để hai nhà này chó cắn chó.
“Quân Thanh Vũ, Quân béo, lần này ta không so đo với các ngươi, người đâu, chúng ta đi!" Cắn chặt răng, cuối cùng Mục Thanh nhìn hai người, rồi xoay người từ từ biến mất ở dưới hoàng hôn.
……
Đại sảnh Mục gia, Mục Phi Nhiên nghe nhi tử của mình nói, cả khuôn mặt âm trầm ác sát.
“Con nói chính là sự thật? Quân Thanh Vũ là Quân gia cố tình che dấu? Một khi đã như vậy, vì sao mấy ngày trước nàng lại chiến một trận với Quân Nhất Phàm? Đây không phải là bại lộ chính mình sao?"
“Phụ thân, con cũng nghĩ như thế." Mục Thanh mở quạt xếp ra, khẽ cười: “Che dấu Quân Thanh Vũ có lẽ chỉ là hành vi của gia chủ Quân gia, nghe nói lúc trước Quân tam gia còn sống, tình cảm của hai huynh đệ bọn họ vẫn không tồi, sao lại có thể ngược đãi chất nữ ruột như vậy, nhưng tính cách của nhị gia kia là cái gì thì cũng không ai không rõ ràng, vì không để cho nhị gia không hề có tiền đồ này làm chuyện xấu, tất nhiên sẽ lén gạt ông ta, mà Quân Thanh Vũ lại tuổi trẻ khí thịnh, chịu không được vũ nhục như vậy, mới đứng dậy chứng minh mình không phải là phế vật, phụ thân có thể nghĩ lại, khi tên phế vật của Quân gia truyền ra, Quân Thanh Vũ mới năm tuổi, một đứa bé năm tuổi sao có loại tâm kế này? Nhất định là có người ở sau lưng chỉ điểm nàng."
Mục Phi Nhiên nhíu mày, nói: “Vì sao Quân gia phải làm như vậy?"
“Vì độc chiếm Quận Thành." Mục Thanh thu cây quạt lại, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: “Bây giờ trong Quận Thành, có thể liều mạng với Quân gia cũng cũng chỉ có Mục gia chúng ta, bây giờ Quân gia có Quân Thanh Hải, Mục Tú Tú của Mục gia chúng ta cũng không tồi, huống chi phu gia của Tú Tú cũng có thực lực nhất định, mà ban đầu hai nhà chúng ta đều biết đối phương rất chi tiết, nhưng nếu đối phương còn che dấu thiên tài, vậy tất cả đều không giống nhau."
Mục Thanh phân tích thật sự rất đúng, nếu Quân gia giấu Quân Thanh Vũ đi bồi dưỡng, hậu quả kia sẽ không dám tưởng tượng, nhưng ông vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng……
“Chu Tước, thanh sắt này có ích lợi gì?"
Dưới ánh chiều tà ấm áp, mày đẹp của thiếu nữ khẽ nhíu lại, bởi vì vừa rồi Chu Tước thông qua linh hồn truyền âm bảo nàng mua thanh sắt màu đỏ bình thường kia.
Thật lâu sau, trong linh hồn mới vang lên giọng nói lãnh khốc của nam tử.
“Đây là Viêm Chi Vẫn Thiết vô cùng trân quý, nếu luyện Viêm Chi Vẫn Thiết thành kiếm, thực lực của ngươi chắc chắn sẽ tăng lên rất lớn, đáng tiếc bây giờ đại lụci đã rất ít thợ rèn có thể chế tạo Viêm Chi Vẫn Thiết."
Quân Thanh Vũ nhíu mày: “Vậy vì sao ngươi bảo ta mua nó?"
Chốc lát, giọng nói đầy từ tính của nam nhân lại truyền đến lần nữa: “Bởi vì lửa của Chu Tước ta có thể hòa tan vạn vật thiên hạ, chuyện người khác không làm được, không đại biểu ta cũng không làm được!"
Khi nói chuyện, Quân Thanh Vũ đã đi đến trước cửa Quân gia.
Nhưng không đợi nàng nâng chân bước vào, một thị vệ phục bước nhanh ra, sau khi hắn trông thấy Quân Thanh Vũ đứng ở cửa, đôi mắt lập tức sáng ngời: “Thanh vũ tiểu thư, rốt cuộc ngươi đã trở lại, gia chủ ở thư phòng chờ ngươi."
Gia chủ?
Phụ thân Quân Mộng Liên, chính đại bá ruột kia của mình?
Ông ta đã trở lại!
Quân Thanh Vũ ư nắm chặt nắm đấm, chuyện cũ kiếp trước lại như dòng nước chảy đến lần nữa, ép nàng thiếu chút nữa không thở nổi. Mà nàng vĩnh viễn sẽ không quên, sắc mặt lúc ấy những người đó đã đuổi mình ra khỏi Quân gia, cũng sẽ không quên, nàng bị bắt trở lại Quân gia sau đó là hình pháp tàn nhẫn.
Ở trong phòng không thấy ánh mặt trời kia, mặt nàng bị đao cắt, hơn nữa miệng vết thương chưa khép lại đã bị tưới nước ớt cay, cái loại thống khổ này khiến nàng vĩnh viễn khó quên!
Tất cả đều là phụ tử vô sỉ kia cho!
“Thanh vũ tiểu thư?" Thị vệ nhìn vẻ căm hận trên mặt thiếu nữ, hơi ngẩn ra một chút.
Giọng nói này khiến Quân Thanh Vũ bỗng nhiên hoàn hồn, trong lòng âm thầm mắng mình vài tiếng, nghe thấy tên phụ tử Quân gia quá dễ dàng khiến nàng đánh mất lý trí, về sau tuyệt đối không thể lại dễ dàng bại lộ ra cảm xúc nữa.
Rốt cuộc với thực lực bây giờ của nàng, còn không thể đối địch với Quân gia……
Tác giả :
Băng Y Khả Khả