Vô Tận Vũ Trang
Chương 130: Phương Hướng
Yêu cầu của Chu Nghi Vũ, có thể nói là lỗ mãng hết sức, thậm chí là quá phận.
Nếu đổi thành người khác nghe được loại yêu cầu này, chỉ sợ đã sớm hoài nghi Chu Nghi Vũ rốt cuộc có mục đích gì, nhưng Thẩm Dịch lại cảm thấy, người này rất có ý tứ.
Một thanh niên tính cách ngay thẳng, có chút ranh mãnh, đồng thời cũng không tính quá xấu.
Hắn chỉ là nghĩ nghĩ một chút, liền gật đầu đồng ý.
Giữa người và người ở chung với nhau đôi khi không thể chỉ dựa vào lý tính, cảm tính nhiều khi cũng rất trọng yếu.
Lúc này đây Thẩm Dịch chỉ thuần túy làm việc dựa vào cảm giác.
Hắn mở ra Huyết Tinh văn chương để Chu Nghi Vũ quan sát.
Chu Nghi Vũ không khách khí nhìn tất cả át chủ bài của Thẩm Dịch.
Xem xong, hắn chậc chậc tán thưởng: “Ngươi tuyệt đối là mạo hiểm giả có thực lực nhất mà ta từng thấy, nhưng đáng tiếc thực lực của ngươi thích hợp sử dụng trong tác chiến đoàn đội hơn, không thích hợp một chọi một. Chiến đấu mới vừa rồi ngươi không thể phát huy ra một nửa thực lực của mình, thật sự đáng tiếc."
“Xem xong rồi, có đề nghị gì không?"
“Có!" Chu Nghi Vũ gật đầu rất khẳng định: “Thiên phú của ngươi kỳ thật hết sức cường đại, phạm vi áp dụng rất rộng, tuy không có mặt nào xông ra nổi bật, nhưng chỉ cần vận dụng hợp lý sẽ lợi vô cùng. Ta xem ngươi thích hợp phương thức tác chiến tổng hợp, không thích hợp phong cách chiến đấu đơn giản. Với thiên phú và kỹ năng của ngươi… Nói đến phương hướng cường hóa chủ yếu, rất khó nói, nhưng ta cảm thấy có một nghề nghiệp dường như thích hợp ngươi."
“Nghề gì?"
“Xạ Thủ."
Đây là lần đầu tiên Thẩm Dịch nghe được có người trả lời hắn chắc chắn đến thế.
Xe việt dã vẫn còn chạy vội trên đường gập ghềnh, Tập Tiểu Phàm thì đã ngủ.
Không khí trong xe vẫn còn mang theo chút yên lặng quỷ dị.
Chu Nghi Vũ nói ra câu kia, Thẩm Dịch đã rất lâu không một tiếng động.
Hắn một mực suy nghĩ.
Chu Nghi Vũ rất thức thời không quấy rầy hắn.
Một hồi lâu, Thẩm Dịch mới nói: “Thiên phú tinh vi của ta, đích thực có hiệu quả tăng lên rõ rệt năng lực vận dụng súng ống, vô luận là về mặt huấn luyện hay là thực chiến đều có thể phát huy không tệ. Nhưng chẳng phải đến độ khó cấp hai về sau sẽ không lưu hành súng ống nữa sao?"
“Phải, nhưng không lưu hành không có nghĩa là không tồn tại. Chỉ là với tuyệt đại đa số người mà nói, năng lực thả trên người mình, vĩnh viễn càng an toàn tin cậy hơn thả trên ngoại vật."
“Đúng thế, mạo hiểm giả cường đại dựa vào lực lượng bên ngoài, ý nghĩa bản thân sẽ có mặt yếu ớt, đây là rất nhiều người không thể tiếp thu đấy."
“Nhưng cái loại cường đại này càng thêm dựng sào thấy bóng."
“Cũng có người nói là càng thiển cận. Rất nhiều người thậm chí cho rằng, duy có không mượn ngoại vật, toàn tâm truy cầu lực lượng cơ thể cường đại, mới có thể để lực lượng phát triển đến mức tận cùng."
Chu Nghi Vũ liếc mắt xem Thẩm Dịch: “Ngươi cảm thấy thuyết pháp này như thế nào? Cá nhân ta cảm thấy thuần túy cmn nhiễm truyện chưởng."
Thẩm Dịch cũng nở nụ cười: “Ta cảm thấy người sở dĩ là người, không phải vì chúng ta hiểu được phát triển lực lượng cơ bắp, mà vì chúng ta biết sử dụng ngoại vật. Cái gọi là không mượn ngoại vật, đó là động vật, là hổ, sói, báo, không phải người. Hơn nữa tại loại địa phương như Huyết Tinh đô thị, có đôi khi ánh mắt thật sự không cần phải trải quá xa."
Chu Nghi Vũ giơ ngón cái lên với Thẩm Dịch: “Ngươi đã hiểu như vậy, vì sao còn do dự? Ta có thể khẳng định với ngươi, Xạ Thủ tuyệt đối không yếu, chỉ là loại nghề nghiệp này không phù hợp tiêu chuẩn cường giả trong suy nghĩ mọi người, cho nên đại bộ phận mạo hiểm giả không muốn đi đường này."
“Bởi vì nơi này là Huyết Tinh đô thị! Tại đây nguyên thủy mà dã man, huyết tinh mà tàn nhẫn. Trên đại thảo nguyên Châu Phi, ngươi không thể đánh được thiên hạ bằng vào một cây súng săn, thời khắc viên đạn hao hết, sẽ là giờ tử của ngươi. Thợ săn cường đại chính thức, luôn có thể tự do tung hoành trên thảo nguyên, mặc dù là lang hổ, cũng chỉ có thể thành món ăn trên đĩa bọn họ. Sở hữu một khẩu súng tốt, có lẽ sẽ khiến ngươi cường hơn một thợ săn, nhưng dưới hoàn cảnh nguy cơ tứ phía, thợ săn ưu tú lại sở hữu năng lực sinh tồn đáng sợ. Tại Huyết Tinh đô thị, sinh tồn và lực công kích là hai khái niệm bất đồng, cường hóa súng ống chỉ đề thăng năng lực công kích, không đề cập tới năng lực sinh tồn, cho nên thuyết pháp không mượn ngoại vật chúng ta có thể khinh thường, nhưng thuyết pháp truy cầu bản thân cường đại vẫn không sai. So với một người máy cấp D, ta vẫn tình nguyện muốn một kỹ năng cấp D, dù là người máy thực dụng hơn kỹ năng rất nhiều. Huống chi làm vậy còn có một chỗ tốt, chính là ta sẽ không phải trở nên quá đặc thù."
Chu Nghi Vũ thở dài: “Ta biết ngươi là hạng người gì. Ngươi nhìn thấu triệt rất nhiều chuyện, lại tình nguyện lựa chọn nước chảy bèo trôi, làm bạn cùng dân dã, chỉ vì không muốn để chính mình cô lập."
Thẩm Dịch nở nụ cười: “Đúng, giống như chúng ta cũng biết tiền tài là vật ngoài thân, sống không thể cầm, chết không thể mang theo, đau khổ truy đuổi không có ý nghĩa, nhưng nếu muốn chúng ta chính thức buông tha nó, không truy cầu nó, lại khó khăn muôn vàn. Xem thông nhìn thấu là một chuyện, hành động khác người là lại một chuyện khác. Có lẽ là ngươi đúng, phần lớn mọi người đều là sai. Nhưng nếu cho rằng chỉ có ngươi đúng, ngươi mới cô độc. Ta không thích như vậy, không muốn lập dị, mặc kệ hết thảy mọi người, sau đó tỏ ra cao ngạo, lãnh ngạo, mèo khen mèo dài đuôi, xem thường thiên hạ, tự oán tự sầu. Ta tình nguyện làm phàm phu, tục nhân."
“Cho nên ngươi mới có thể lẫn vào như cá gặp nước, mà ta đến bây giờ bằng hữu đều không có." Chu Nghi Vũ có chút mất hứng trả lời.
Không hề nghi ngờ, Chu Nghi Vũ cũng là thanh niên thông minh, nhưng hắn hiển nhiên quá mức độc hành đặc dị, đưa đến hậu quả chính là đại bộ phận mạo hiểm giả trong đô thị bỏ qua hắn. Chỉ cần nghĩ một chút đến một thân trang phục hàng hiệu của hắn, cùng lộ tuyến cường hóa bất đồng người khác cũng có thể thấy được vấn đề.
Thẩm Dịch am hiểu phỏng đoán nhân tâm, hắn biết rõ mình có thể biểu hiện mạnh hơn người khác, nhưng tuyệt đối không thể biểu hiện khác thường.
Ngoài ra, Xạ Thủ có lẽ thực không yếu, nhưng tất nhiên sẽ lãng phí thuộc tính, bởi vậy người đi đường này, thường thường thuộc tính cực thấp, trang bị vô cùng tốt, đưa đến hậu quả chính là năng lực sinh tồn thấp, mà lại dễ dàng khiến người khác đỏ mắt.
Vì cái gì đám người mạo hiểm đều không nóng lòng cường hóa trang bị, trừ khi thanh kỹ năng đã đầy, tạm thời không mở ra được những hệ thống cường hóa khác, mới bất đắc dĩ mua sắm trang bị, chính là đạo lý như thế.
Trang bị là ngoại vật, tăng lên tự thân, đồng thời còn có thể trêu chọc sài lang.
Cường hóa ngoại vật không chỉ mâu thuẫn về mặt giá trị quan trong mắt đám người mạo hiểm, xét về tính thực dụng, giảm xuống năng lực sinh tồn cá nhân, về phương diện kết giao bằng hữu, cũng có mầm họa cực lớn, ngoại trừ năng lực công kích cường đại, cơ hồ cái gì cũng sai, bởi vậy đại bộ phận đám người mạo hiểm mới không tuyển nó.
Giờ phút này vừa nói lên, hai người đồng thời có chút tỉnh táo tương tích lẫn nhau.
Thẩm Dịch nói: “Nói cho ta một chút cường hóa nghề nghiệp đến cùng là chuyện gì đi, ngươi đã nói có nghề Xạ Thủ, vậy cũng nên có chỗ hiểu rõ. Lại nói tiếp cường hóa ngoại vật có nhiều tai hại như vậy, dù sao cũng nên có chút chỗ tốt tương ứng mới đúng. Huyết Tinh đô thị sẽ không có cường hóa vô năng, chỉ có mạo hiểm giả vô năng, biết đâu ngươi nói được, ta thực sẽ nghe theo ý ngươi không chừng."
Chu Nghi Vũ đang muốn trả lời, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, chỉ vào Thẩm Dịch kêu lên quái dị: “Ta nói năng lực đánh trống lảng của ngươi cũng quá cường đại đấy chứ? Rõ ràng là ta hỏi ngươi rốt cuộc có muốn mời ta gia nhập đội ngũ hay không, ngươi lại quanh co lòng vòng gạ gẫm tin tức của ta."
Thẩm Dịch cười ha hả: “Đừng hiểu lầm, ta chỉ là một lúc không biết nên lấy hay bỏ."
“Nói như vậy là ngươi chướng mắt ta?"
“Không phải ý này, chỉ có điều ta và đội viên của ta đều là trải qua mấy lần thế giới mạo hiểm, lẫn nhau quen thuộc mới chính thức tổ hợp lại đấy. Ngươi cũng biết chọn lựa đồng bọn là chuyện lớn, không phải chỉ có năng lực là được, còn cần tín nhiệm và ăn ý lẫn nhau. Ấn tượng của ta về ngươi không tệ, nhưng không có nghĩa những người khác cũng có thể tiếp nhận. Cho nên, còn phải cần một khoảng thời gian tìm hiểu lẫn nhau."
“Ta hiểu ý ngươi rồi, ngươi là muốn đồng đội của ngươi cũng tiếp nhận ta. OK, cứ quyết định vậy đi, dù sao nhiệm vụ lần này chúng ta cộng đồng mạo hiểm, đến cùng có muốn ta gia nhập hay không, các ngươi tự quyết định lấy."
Đừng nhìn Thẩm Dịch xử sự hung hăng càn quấy, kỳ thật hắn là một người rất hiểu tôn trọng đồng đội. Điểm này, chỉ cần nhìn người khác luôn miệng kêu mập mạp một tiếng mập mạp, mà Thẩm Dịch chỉ gọi bằng tên La Hạo là có thể lý giải.
Loại tôn trọng này thoạt nhìn đơn giản, nhưng đúng là vô số chi tiết nhỏ này, mới có thể khiến hắn nhanh chóng được tán thành.
“Vậy còn sự tình nghề nghiệp…" Thẩm Dịch hỏi.
“Thật xin lỗi, ta bây giờ không phải đội viên của ngươi, sẽ không cung cấp tin tức có giá trị vô điều kiện, ngươi hoặc là xuất tiền mua tin tức, hoặc là đợi qua một thời gian ngắn, sau khi ta gia nhập đoàn đội lại cung cấp miễn phí, chuyện nào ra chuyện đấy, ta cũng không đến nỗi xin xỏ các ngươi một chân, huống chi chính các ngươi bây giờ đang có đại phiền toái."
Hắn là chỉ Tạ Vinh Quân và đội Thứ Huyết.
Thẩm Dịch gật gật đầu: “Cũng được, dù sao ta cũng không gấp, ta tin tưởng chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội sóng vai chiến đấu cùng nhau, vấn đề nghề nghiệp cứ tạm thời gác qua một bên, việc cấp bách trước mắt là tìm được đồng đội của ta."
Thẩm Dịch nói xong mở ra công năng định vị đoàn đội.
Khiến hắn vui mừng chính là, lần này rốt cục có phản ứng.
Một điểm sáng đỏ tươi đang nhảy lên không ngừng trên màn hình văn chương.
“Là Kim Cương! Đang ở gần đây, mau đến giúp! Kim Cương, tôi đã định vị được anh!" Câu cuối cùng là nói với kênh đoàn đội.
Trong tần số kênh đoàn đội, giọng hưng phấn của Kim Cương cũng xuất hiện: “Vậy nhanh tới giúp ta, mịa nó, sắp không chịu được nữa rồi!"
Xe việt dã bỗng nhiên gia tốc.
***
Kim Cương đã bị đại quân Terminator của Skynet đuổi giết sắp điên mất rồi.
Không giống như bọn Thẩm Dịch sớm giải quyết hết chủ lực vòng công kích thứ nhất tàu mẹ, Kim Cương hoàn toàn là một đường bị đuổi giết tới.
Nếu không phải sau khi cường hóa thuộc tính toàn diện khiến cho hắn chạy tuyệt không chậm hơn xe bao nhiêu, hắn sớm đã bị Terminator bắt kịp giết chết. Nhưng mỗi lần bất kể hắn chạy bao nhanh, dù là xa xa bỏ rơi những truy binh kia, chỉ cần hơi dừng lại nghỉ ngơi một chút, hắn sẽ phát hiện đám chết toi không biết mệt mỏi kia lại đuổi tới.
Tựa như chúng nắm rõ mồm một ta ở phương vị nào, mặc kệ ta đi đâu, chúng luôn có thể tìm tới ta, đi theo a, truy đuổi ta.
Cho nên giờ hắn chỉ có thể liều mạng chạy trốn phía trước, cả đống Terminator truy đuổi phía sau. Đạn gào thét đầy trời bám đuổi, bắn phá bên người hắn, Kim Cương tựa như đại tinh tinh, càng không ngừng lách tới lách lui giữa khu phế tích thành thị, một bên tránh né công kích, một bên tìm kiếm con đường đào mệnh.
Cách đó không xa, còn có hai kẻ mạo hiểm cùng bị đuổi giết, một người thân hình cao lớn, một người lại tương đối nhỏ gầy.
Trong đó mạo hiểm giả dáng người nhỏ gầy chạy phía trước nhất, Kim Cương và mạo hiểm giả thân hình cao lớn chạy song song.
Một con Terminator T6 đuổi đến hơi gần, mắt thấy sắp sửa đuổi kịp Kim Cương và người thân hình cao lớn, hai người đột nhiên giống như có thần giao cách cảm, đồng thời quay người lui về phía sau điên cuồng nổ súng vào T6.
Kẻ Hủy Diệt kia đối cứng mưa đạn như cuồng phong bạo vũ, hai người đồng thời bỏ súng đánh ra một quyền. Trên nắm tay mạo hiểm giả thân hình cao lớn lóe lên ánh sáng màu đỏ, hiển nhiên là bổ sung kỹ năng gì, Kẻ Hủy Diệt kia bị đập bay.
Lượng lớn viên đạn lại lần nữa trút xuống, đánh thẳng đến khi Kẻ Hủy Diệt kia bốc lửa, rốt cục đánh thủng lớp thép hợp kim trên người nó.
Một phát đạn đánh trúng tinh thể năng lượng nội bộ, Kẻ Hủy Diệt kia lập tức quay ngang bất động.
Bất quá chậm trễ như vậy một chút, lại có mấy Kẻ Hủy Diệt đuổi tới.
Mạo hiểm giả thân hình cao lớn kia giơ tay nắm lấy một Kẻ Hủy Diệt vọt tới bên cạnh, ném về phía gần đó, suýt nữa trúng Kim Cương.
Kim Cương nghiêng người tránh, tốc độ lại chậm đi chút nữa, hắn giận dữ hét: “Cmn ngươi cẩn thận một chút!"
Gã mạo hiểm kia lại hừ một tiếng, không thèm để ý Kim Cương, chỉ cặm cụi chạy trước.
Thật hiển nhiên, gã là cố ý đấy.
Tác giả :
Duyên Phận