Vô Tận Trùng Sinh
Chương 92: Ta chỉ coi nàng như thân muội muội
Lại nói, Khương Thần đối với bệnh tình của Viên Thi Đình hoàn toàn nắm chắc chữa khỏi.
Kết quả kiểm tra của bệnh viện cũng hoàn toàn trùng khớp với khẳng định của hắn khi quan sát tình trạng của Viên Thi Đình.
Nàng bị chết não bởi vì lượng dưỡng khí cung cấp lên não không đủ. Ban đầu chỉ là chết não tạm thời. Thế nhưng thời gian đột quỵ khiến cho tim ngừng đập quá lâu khiến cho não chết hoàn toàn. Đến khi cứu được tim thì nàng cũng đã là người thực vật.
Loại chết não này đối với y học hoàn toàn bó tay bởi vì không có biện pháp gì có thể cứu tỉnh lại được não. Nhưng đối với Khương Thần chỉ là tùy tiện một bàn tay.
Mộc chi nguyên khí của hắn có tác dụng chữa trị tổn thương giống như thủy thuộc tính Hỗn Nguyên Chi Khí. Vì vậy hắn chỉ cần đưa một tia mộc nguyên khí vào là có thể đem não của nàng trở về hoàn hảo.
Theo hắn thấy chữa trị những tổn thương trên cơ thể thế này còn dễ dàng hơn chữa trị những bệnh liên quan tới ma quỷ sự tình lúc trước.
Nói tiếp vì để cho Viên Long cùng Lâm Thải Hân không chút nghi ngờ, hắn giả bộ như làm châm cứu. Đồng thời quá trình châm cứu cũng cố tỏ ra khó khăn một chút.
Rốt cục qua hai tiếng đồng hồ tự ngược bản thân, hắn rốt cục “chữa khỏi bệnh" cho Viên Thi Đình.
Chỉ thấy thời điểm Khương Thần rút ngân châm ra, toàn bộ máy điện tâm đồ kêu lên tít tít.
Chuông báo reo lên rối rít, chỉ hai phút sau, một lượng lớn bác sĩ ùa vào. Tất cả hướng tới Viên Long cung kính chào, sau đó chia nhau ra người quan sát máy móc, người kiểm tra thể trạng Viên Thi Đình.
Viên Long ban đầu bởi vì máy móc réo lên cũng có chút hoảng hốt. Chỉ là Khương Thần ngay sau đó liền ra hiệu cho hắn yên tâm. Lúc này hắn mới hướng về phía Khương Thần lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
“Thật không tin được?"
“Không thể nào…"
“Không khoa học a."
Đội ngũ bác sĩ trợn mắt há hốc miệng, vừa quan sát các chỉ số hiển thị trên máy, vừa kêu ầm lên. Tuy nhiên điểm chung trên nét mặt tất cả mọi người chính là vô cùng vui mừng.
Một vị bác sĩ tuổi ngoài năm mươi lúc này hướng tới Viên Long cúi thấp đầu nói:
“Viên lão gia, chúc mừng ngươi. Viên lão thái gia có chuyển biến tốt. Toàn bộ phản ứng cho thấy, não của Viên lão thái gia đã hoạt động trở lại. Chỉ cần tĩnh dưỡng kèm theo điều trị, không lâu sau nàng có thể tỉnh táo hoàn toàn."
Viên Long nghe vậy, biểu cảm đầu tiên chính là vô cùng kích động. Đoạn hắn hướng về phía Khương Thần kín đáo vái Khương Thần một vái, đồng dạng ánh mắt nhìn thanh niên này cũng là vô hạn cảm kích.
Lâm Thải Hân một bên nghe khẳng định của bác sĩ, lúc này cũng không giữ được mình, hai tay che miệng, hai mắt như có như không xuất hiện một tầng sương mù.
Từ việc cứu nàng trên đảo kia đến cứu ngoại bà trên máy bay, hiện tại cứu tỉnh mẹ nàng, rồi lần này lại đến ngoại bà nàng. Nàng đang tự hỏi liệu có phải hay không Khương Thần chính là phúc tinh của đời nàng.
…
Theo yêu cầu của Khương Thần, Viên Long quyết định giữ kín chuyện hắn chữa khỏi bệnh cho Viên Thi Đình. Đồng thời, đối với chuyện Khương Thần muốn lập tức trở lại Thiên Độ quốc, hắn vô cùng không đồng ý.
Cuối cùng bởi vì thỉnh cầu của Viên Long, cùng đáp ứng Lâm Thải Hân, Khương Thần miễn cưỡng ở lại Viên gia chơi vài ngày.
Viên gia đột nhiên sinh ra một vị khách quý không chút lí do cũng khiến cho mọi người nổi lên chút tò mò. Thế nhưng chuyện này sớm được dẹp qua một bên khi Viên Thi Đình có dấu hiệu khỏi bệnh, điều này đồng nghĩa với kình trụ của Viên gia- Viên Long cũng “sống dậy".
Lúc này, Khương Thần cùng Lâm Thải Hân đã trở lại Lâm gia.
Lâm gia phía bên này nghe tin Viên Thi Đình bệnh tình được chữa khỏi, đồng dạng cũng là vui như tết.
Không thể không nói, Viên gia cùng Lâm gia vừa là thông gia vừa là đối tác quan trọng. Viên gia sự tình kia khiến cho Viên Long nản lòng thoái chí, cầu nối thương mại của hai gia tộc cũng dần thu hẹp.
Điều này không thể không nói là bất lợi cho Lâm gia. Trong khi tam đại gia tộc còn lại đều có thế mạnh riêng, Lâm gia chỉ mạnh về kinh tế, nếu như mất đi trợ lực từ Viên gia, Lâm gia sẽ so với ba gia tộc kia yếu hơn rất nhiều.
Vì thế mà Viên gia trở lại trạng thái bình thường sau nửa năm co rút, Lâm gia không thể không nói là người vui thứ hai.
Đại sảnh lúc này chỉ có Lâm Thiên Bá cùng Khương Thần. Lâm Thiên Bá sâu kín đánh cho Khương Thần một cái ánh mắt. Do dự một thoáng, cuối cùng hắn dứt khoát nói:
“Tiểu Thần, nhạc mẫu bệnh tình có phải hay không là ngươi chữa khỏi?"
“Nếu Lâm thúc ngươi đã đoán ra, cần gì phải hỏi lại." Khương Thần thái độ lạnh nhạt đáp.
Lâm Thiên Bá đối với việc này đã có đoán trước, chẳng qua hiện tại trên mặt hắn vẫn xuất hiện vẻ vô cùng sửng sốt.
“Hiện tại nói một câu cảm tạ đối với ngươi cũng là già mồm a." Lâm Thiên Bá cười khổ khẽ cảm thán.
Ngẫm lại một câu lúc trước Khương Thần nói tới, có những thứ tiền không thể mua được hay trợ giúp của hắn Lâm gia không mua được, Lâm Thiên Bá đột nhiên cảm thấy Khương Thần người này quả thật ngạo khí quá lớn.
Một câu nói kia có thể khẳng định, đối với hắn tiền không là gì. Phải có bao nhiêu tự tin về bản thân mình, phải có bao nhiêu ngạo khí mới có thể phát ra một câu nói kia, trong khi xã hội hiện tại thứ gì cũng cần tiền, không có tiền không thể làm được bất cứ chuyện gì.
Lại nói, với Lâm gia cùng Viên gia, tiền đối với bọn họ chỉ là con số. Thế nhưng khi Viên Thải Hàm cùng Viên Thi Đình lâm bệnh, tiền của bọn họ có tuy nhiều lại không thể chữa khỏi bệnh cho hai người.
Ngược lại việc bọn họ dùng tiền không làm được, thế nhưng Khương Thần lại chỉ cần một tay. Điều này không thể không nói đổi mới nhận thức về tiền của Lâm Thiên Bá.
Hắn tính cách bị ảnh hưởng từ Lâm Chấn Thiên vì thế nên thường coi tiền là tất cả. Hiện tại, nhờ Khương Thần khiến hắn rốt cục hiểu ra, người giàu bọn họ cùng với người nghèo, tiền đều không mua nổi sinh mệnh, có nhiều thứ quả thật tiền mua không nổi.
Ví dụ như trợ giúp của Khương Thần hắn, hắn không nguyện ý ra tay, có tiền cũng không mua được.
“Tiểu Thần ngươi tuổi còn trẻ nhưng tâm tư so với Lâm thúc ta xem ra còn sâu hơn a."
Khương Thần đối với nhận định này của Lâm Thiên Bá chỉ cười nhạt.
So tâm tư, so hiểu biết với hắn, những người này khác nào so tiểu hài tử vừa mới xuất sinh với người đã trải qua hết những thăng trầm của cuộc sống.
“Quả thật Lâm thúc ta cũng không biết nên đối với ngươi trả ơn thế nào." Lâm Thiên Bá hiếm khi lộ ra vẻ mặt khó xử nói.
Từ góc độ này tới xem, Khương Thần có ơn đối với Lâm gia bọn hắn cũng không chỉ một lần. Trước nay hắn vẫn đối với Khương Thần qua lại với ái nữ mình tỏ ra đôi chút khó chịu, thế nhưng hiện tại nghĩ lại, hắn cảm thấy có chút xấu hổ.
“Chỉ cần thời điểm ta không tại, Lâm gia các ngươi không đối với Thải Hân gây áp lực chuyện nàng cùng Trương Lôi." Khương Thần lạnh nhạt nói: “Chỉ cần vậy."
Hắn sợ một thế này không thể thoát khỏi trói buộc trùng sinh vì vậy mới đưa ra yêu cầu nghe vào có vẻ ngu ngốc như thế.
Khương Thần cũng không hoàn toàn tin tưởng Lâm gia sẽ không gây áp lực cho Lâm Thải Hân, bởi lẽ Lâm Chấn Thiên còn tại, Lâm gia chắc chắn sẽ lấy hắn làm đầu.
Đối với Lâm Chấn Thiên kẻ này, Khương Thần vốn không còn lạ. Vì lợi ích gia tộc, ép mua ép bán sự tình hắn chắc chắn sẽ làm.
Nếu như cần thiết, một thế này hắn hoàn toàn có thế tiêu diệt Trương gia, giết chết Lâm Chấn Thiên rồi rời đi cũng không muộn.
Thế nhưng không đến mức vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không làm như vậy.
Lại nói, Lâm Thiên Bá dường như nhìn ra chút mánh khóe, hắn tủm tỉm nói:
“Ngươi đối với Thải Hân có ý tứ?"
Khương Thần đối với loại sự tình này chỉ khẽ lắc đầu:
“Chuyện này nói ra ngươi cũng không hiểu…ngươi chỉ cần biết, nàng được quyền lựa chọn tất cả mọi thứ, không ai được quyền tự quyết định thay nàng, kể cả ngươi cùng Viên a di."
“Thực ra mấy ngày qua ta cùng Viên a di ngươi tâm sự, trong đầu ta cũng nảy lên chút ý nghĩ muốn ngươi cùng Thải Hân tiến tới." Lâm Thiên Bá lúc này khóe miệng vẫn mang theo ý cười, không ngừng giật dây: “Dù sao ta trông tiểu nha đầu này cũng đối với ngươi có ý tứ."
“Ta chỉ coi nàng như thân muội muội." Khương Thần lạnh nhạt nói. Thời điểm nói ra một câu này, khuôn mặt cũng là vô cùng nghiêm túc. Chứng tỏ hắn đối với vấn đề này rất để ý.
Khương Thần thường nhật sẽ không bao giờ thả ra thần thức nhìn ngắm bốn phương. Vì thế thời điểm nói lên một câu kia, hắn không biết rằng, tại góc cầu thang đứng đấy một vị thiếu nữ.
Nàng lúc này khuôn mặt hơi trầm xuống, sâu trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm buồn rầu.
Lâm Thải Hân vốn đang làm bếp cùng với Viên Thải Hàm, lúc này tò mò đi ra xem Lâm Thiên Bá cùng Khương Thần trò chuyện những gì.
Không nghĩ tới nàng vừa mới đi ra liền nghe thấy một đoạn Lâm Thiên Bá nói rằng muốn Khương Thần cùng với mình tiến xa hơn. Nội tâm thiếu nữ vì thế không khỏi sôi trào.
Thế nhưng một câu ta coi nàng như thân muội muội của Khương Thần kia khiến cho nàng giống như từ thiên đường rớt xuống địa ngục.
Nàng đối với Khương Thần cũng chưa được coi là yêu thầm say đắm các loại. Trên thực tế, nàng đối với hắn cũng chỉ vượt qua mức bằng hữu một chút. Có thể gọi là ưa thích. Nếu như có thể tiếp xúc một thời gian nữa, chuyện gì xảy ra cũng không thể nói trước được.
Nhưng một câu nói kia của Khương Thần lúc này triệt để đánh tỉnh nàng. Nàng lúc này dường như cảm nhận được một loại tổn thương sâu sắc.
Khương Thần có lẽ cũng không ngờ, một câu thật tâm vô tình của mình sẽ khiến cho Lâm Thải Hân nhiều năm sau nghĩ lại vẫn còn thấy nuối tiếc cùng buồn rầu.
Kết quả kiểm tra của bệnh viện cũng hoàn toàn trùng khớp với khẳng định của hắn khi quan sát tình trạng của Viên Thi Đình.
Nàng bị chết não bởi vì lượng dưỡng khí cung cấp lên não không đủ. Ban đầu chỉ là chết não tạm thời. Thế nhưng thời gian đột quỵ khiến cho tim ngừng đập quá lâu khiến cho não chết hoàn toàn. Đến khi cứu được tim thì nàng cũng đã là người thực vật.
Loại chết não này đối với y học hoàn toàn bó tay bởi vì không có biện pháp gì có thể cứu tỉnh lại được não. Nhưng đối với Khương Thần chỉ là tùy tiện một bàn tay.
Mộc chi nguyên khí của hắn có tác dụng chữa trị tổn thương giống như thủy thuộc tính Hỗn Nguyên Chi Khí. Vì vậy hắn chỉ cần đưa một tia mộc nguyên khí vào là có thể đem não của nàng trở về hoàn hảo.
Theo hắn thấy chữa trị những tổn thương trên cơ thể thế này còn dễ dàng hơn chữa trị những bệnh liên quan tới ma quỷ sự tình lúc trước.
Nói tiếp vì để cho Viên Long cùng Lâm Thải Hân không chút nghi ngờ, hắn giả bộ như làm châm cứu. Đồng thời quá trình châm cứu cũng cố tỏ ra khó khăn một chút.
Rốt cục qua hai tiếng đồng hồ tự ngược bản thân, hắn rốt cục “chữa khỏi bệnh" cho Viên Thi Đình.
Chỉ thấy thời điểm Khương Thần rút ngân châm ra, toàn bộ máy điện tâm đồ kêu lên tít tít.
Chuông báo reo lên rối rít, chỉ hai phút sau, một lượng lớn bác sĩ ùa vào. Tất cả hướng tới Viên Long cung kính chào, sau đó chia nhau ra người quan sát máy móc, người kiểm tra thể trạng Viên Thi Đình.
Viên Long ban đầu bởi vì máy móc réo lên cũng có chút hoảng hốt. Chỉ là Khương Thần ngay sau đó liền ra hiệu cho hắn yên tâm. Lúc này hắn mới hướng về phía Khương Thần lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
“Thật không tin được?"
“Không thể nào…"
“Không khoa học a."
Đội ngũ bác sĩ trợn mắt há hốc miệng, vừa quan sát các chỉ số hiển thị trên máy, vừa kêu ầm lên. Tuy nhiên điểm chung trên nét mặt tất cả mọi người chính là vô cùng vui mừng.
Một vị bác sĩ tuổi ngoài năm mươi lúc này hướng tới Viên Long cúi thấp đầu nói:
“Viên lão gia, chúc mừng ngươi. Viên lão thái gia có chuyển biến tốt. Toàn bộ phản ứng cho thấy, não của Viên lão thái gia đã hoạt động trở lại. Chỉ cần tĩnh dưỡng kèm theo điều trị, không lâu sau nàng có thể tỉnh táo hoàn toàn."
Viên Long nghe vậy, biểu cảm đầu tiên chính là vô cùng kích động. Đoạn hắn hướng về phía Khương Thần kín đáo vái Khương Thần một vái, đồng dạng ánh mắt nhìn thanh niên này cũng là vô hạn cảm kích.
Lâm Thải Hân một bên nghe khẳng định của bác sĩ, lúc này cũng không giữ được mình, hai tay che miệng, hai mắt như có như không xuất hiện một tầng sương mù.
Từ việc cứu nàng trên đảo kia đến cứu ngoại bà trên máy bay, hiện tại cứu tỉnh mẹ nàng, rồi lần này lại đến ngoại bà nàng. Nàng đang tự hỏi liệu có phải hay không Khương Thần chính là phúc tinh của đời nàng.
…
Theo yêu cầu của Khương Thần, Viên Long quyết định giữ kín chuyện hắn chữa khỏi bệnh cho Viên Thi Đình. Đồng thời, đối với chuyện Khương Thần muốn lập tức trở lại Thiên Độ quốc, hắn vô cùng không đồng ý.
Cuối cùng bởi vì thỉnh cầu của Viên Long, cùng đáp ứng Lâm Thải Hân, Khương Thần miễn cưỡng ở lại Viên gia chơi vài ngày.
Viên gia đột nhiên sinh ra một vị khách quý không chút lí do cũng khiến cho mọi người nổi lên chút tò mò. Thế nhưng chuyện này sớm được dẹp qua một bên khi Viên Thi Đình có dấu hiệu khỏi bệnh, điều này đồng nghĩa với kình trụ của Viên gia- Viên Long cũng “sống dậy".
Lúc này, Khương Thần cùng Lâm Thải Hân đã trở lại Lâm gia.
Lâm gia phía bên này nghe tin Viên Thi Đình bệnh tình được chữa khỏi, đồng dạng cũng là vui như tết.
Không thể không nói, Viên gia cùng Lâm gia vừa là thông gia vừa là đối tác quan trọng. Viên gia sự tình kia khiến cho Viên Long nản lòng thoái chí, cầu nối thương mại của hai gia tộc cũng dần thu hẹp.
Điều này không thể không nói là bất lợi cho Lâm gia. Trong khi tam đại gia tộc còn lại đều có thế mạnh riêng, Lâm gia chỉ mạnh về kinh tế, nếu như mất đi trợ lực từ Viên gia, Lâm gia sẽ so với ba gia tộc kia yếu hơn rất nhiều.
Vì thế mà Viên gia trở lại trạng thái bình thường sau nửa năm co rút, Lâm gia không thể không nói là người vui thứ hai.
Đại sảnh lúc này chỉ có Lâm Thiên Bá cùng Khương Thần. Lâm Thiên Bá sâu kín đánh cho Khương Thần một cái ánh mắt. Do dự một thoáng, cuối cùng hắn dứt khoát nói:
“Tiểu Thần, nhạc mẫu bệnh tình có phải hay không là ngươi chữa khỏi?"
“Nếu Lâm thúc ngươi đã đoán ra, cần gì phải hỏi lại." Khương Thần thái độ lạnh nhạt đáp.
Lâm Thiên Bá đối với việc này đã có đoán trước, chẳng qua hiện tại trên mặt hắn vẫn xuất hiện vẻ vô cùng sửng sốt.
“Hiện tại nói một câu cảm tạ đối với ngươi cũng là già mồm a." Lâm Thiên Bá cười khổ khẽ cảm thán.
Ngẫm lại một câu lúc trước Khương Thần nói tới, có những thứ tiền không thể mua được hay trợ giúp của hắn Lâm gia không mua được, Lâm Thiên Bá đột nhiên cảm thấy Khương Thần người này quả thật ngạo khí quá lớn.
Một câu nói kia có thể khẳng định, đối với hắn tiền không là gì. Phải có bao nhiêu tự tin về bản thân mình, phải có bao nhiêu ngạo khí mới có thể phát ra một câu nói kia, trong khi xã hội hiện tại thứ gì cũng cần tiền, không có tiền không thể làm được bất cứ chuyện gì.
Lại nói, với Lâm gia cùng Viên gia, tiền đối với bọn họ chỉ là con số. Thế nhưng khi Viên Thải Hàm cùng Viên Thi Đình lâm bệnh, tiền của bọn họ có tuy nhiều lại không thể chữa khỏi bệnh cho hai người.
Ngược lại việc bọn họ dùng tiền không làm được, thế nhưng Khương Thần lại chỉ cần một tay. Điều này không thể không nói đổi mới nhận thức về tiền của Lâm Thiên Bá.
Hắn tính cách bị ảnh hưởng từ Lâm Chấn Thiên vì thế nên thường coi tiền là tất cả. Hiện tại, nhờ Khương Thần khiến hắn rốt cục hiểu ra, người giàu bọn họ cùng với người nghèo, tiền đều không mua nổi sinh mệnh, có nhiều thứ quả thật tiền mua không nổi.
Ví dụ như trợ giúp của Khương Thần hắn, hắn không nguyện ý ra tay, có tiền cũng không mua được.
“Tiểu Thần ngươi tuổi còn trẻ nhưng tâm tư so với Lâm thúc ta xem ra còn sâu hơn a."
Khương Thần đối với nhận định này của Lâm Thiên Bá chỉ cười nhạt.
So tâm tư, so hiểu biết với hắn, những người này khác nào so tiểu hài tử vừa mới xuất sinh với người đã trải qua hết những thăng trầm của cuộc sống.
“Quả thật Lâm thúc ta cũng không biết nên đối với ngươi trả ơn thế nào." Lâm Thiên Bá hiếm khi lộ ra vẻ mặt khó xử nói.
Từ góc độ này tới xem, Khương Thần có ơn đối với Lâm gia bọn hắn cũng không chỉ một lần. Trước nay hắn vẫn đối với Khương Thần qua lại với ái nữ mình tỏ ra đôi chút khó chịu, thế nhưng hiện tại nghĩ lại, hắn cảm thấy có chút xấu hổ.
“Chỉ cần thời điểm ta không tại, Lâm gia các ngươi không đối với Thải Hân gây áp lực chuyện nàng cùng Trương Lôi." Khương Thần lạnh nhạt nói: “Chỉ cần vậy."
Hắn sợ một thế này không thể thoát khỏi trói buộc trùng sinh vì vậy mới đưa ra yêu cầu nghe vào có vẻ ngu ngốc như thế.
Khương Thần cũng không hoàn toàn tin tưởng Lâm gia sẽ không gây áp lực cho Lâm Thải Hân, bởi lẽ Lâm Chấn Thiên còn tại, Lâm gia chắc chắn sẽ lấy hắn làm đầu.
Đối với Lâm Chấn Thiên kẻ này, Khương Thần vốn không còn lạ. Vì lợi ích gia tộc, ép mua ép bán sự tình hắn chắc chắn sẽ làm.
Nếu như cần thiết, một thế này hắn hoàn toàn có thế tiêu diệt Trương gia, giết chết Lâm Chấn Thiên rồi rời đi cũng không muộn.
Thế nhưng không đến mức vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không làm như vậy.
Lại nói, Lâm Thiên Bá dường như nhìn ra chút mánh khóe, hắn tủm tỉm nói:
“Ngươi đối với Thải Hân có ý tứ?"
Khương Thần đối với loại sự tình này chỉ khẽ lắc đầu:
“Chuyện này nói ra ngươi cũng không hiểu…ngươi chỉ cần biết, nàng được quyền lựa chọn tất cả mọi thứ, không ai được quyền tự quyết định thay nàng, kể cả ngươi cùng Viên a di."
“Thực ra mấy ngày qua ta cùng Viên a di ngươi tâm sự, trong đầu ta cũng nảy lên chút ý nghĩ muốn ngươi cùng Thải Hân tiến tới." Lâm Thiên Bá lúc này khóe miệng vẫn mang theo ý cười, không ngừng giật dây: “Dù sao ta trông tiểu nha đầu này cũng đối với ngươi có ý tứ."
“Ta chỉ coi nàng như thân muội muội." Khương Thần lạnh nhạt nói. Thời điểm nói ra một câu này, khuôn mặt cũng là vô cùng nghiêm túc. Chứng tỏ hắn đối với vấn đề này rất để ý.
Khương Thần thường nhật sẽ không bao giờ thả ra thần thức nhìn ngắm bốn phương. Vì thế thời điểm nói lên một câu kia, hắn không biết rằng, tại góc cầu thang đứng đấy một vị thiếu nữ.
Nàng lúc này khuôn mặt hơi trầm xuống, sâu trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm buồn rầu.
Lâm Thải Hân vốn đang làm bếp cùng với Viên Thải Hàm, lúc này tò mò đi ra xem Lâm Thiên Bá cùng Khương Thần trò chuyện những gì.
Không nghĩ tới nàng vừa mới đi ra liền nghe thấy một đoạn Lâm Thiên Bá nói rằng muốn Khương Thần cùng với mình tiến xa hơn. Nội tâm thiếu nữ vì thế không khỏi sôi trào.
Thế nhưng một câu ta coi nàng như thân muội muội của Khương Thần kia khiến cho nàng giống như từ thiên đường rớt xuống địa ngục.
Nàng đối với Khương Thần cũng chưa được coi là yêu thầm say đắm các loại. Trên thực tế, nàng đối với hắn cũng chỉ vượt qua mức bằng hữu một chút. Có thể gọi là ưa thích. Nếu như có thể tiếp xúc một thời gian nữa, chuyện gì xảy ra cũng không thể nói trước được.
Nhưng một câu nói kia của Khương Thần lúc này triệt để đánh tỉnh nàng. Nàng lúc này dường như cảm nhận được một loại tổn thương sâu sắc.
Khương Thần có lẽ cũng không ngờ, một câu thật tâm vô tình của mình sẽ khiến cho Lâm Thải Hân nhiều năm sau nghĩ lại vẫn còn thấy nuối tiếc cùng buồn rầu.
Tác giả :
Meomeo14311