Vô Tận Trùng Sinh
Chương 156: Đám cưới trên biển
Hai ngày sau, bãi biển Thiên Đường lúc này tập chung một lượng người khổng lồ. Tiệc cưới tổ chức trên cồn cát nhân tạo chỉ mời những người thực sự có máu mặt tại Đế đô cùng người thân quen. Còn cả bãi biển Thiên Đường mới là nơi vui chơi chính.
Tại trung tâm bãi tắm, Lâm gia cho dựng nên một khán đài lớn, loa đài cùng các vật dụng cần thiết cho một buổi hòa nhạc được chuẩn bị tươm tất.
Lúc này là buổi tối. Cồn cát ngoài xa phát ra ánh sáng rực rỡ. Nối liền bờ biển với cồn cát là một cây cầu gỗ khổng lồ cũng được treo đèn sáng trưng.
Trên bãi biển lúc này, người đến chật cứng. Tất cả đang tụ tập bên dưới khán đài nhảy theo điệu nhạc.
Loại tràng diện này có thể nói là không kém các buổi hòa nhạc tầm cỡ thế giới.
Khương Thần lúc này vẫn đứng lẳng lặng ở bãi cây dừa. Hắn đặc biệt mua một chai rượu nhạt ngồi uống một mình. Bộ dáng hiện tại giống như một tên thanh niên thất tình, người yêu đi lấy chồng.
Trên thực tế, hắn chính là không thích loại tràng cảnh náo nhiệt phía dưới.
“Tràng diện quả thật rất lớn a." Khương Thần cười cười nói.
Không nói tới thời điểm ở Đại Thiên Nguyên Giới, tại Lam Hải tinh này từ lúc hắn giáng lâm tới giờ, bản thân hắn vẫn chưa bao giờ được gặp tràng diện lớn như vậy. Cả một bãi biển rộng lớn đông nghịt người cùng nhảy theo điệu nhạc.
“Người trẻ tuổi, ngươi không tham gia vui chơi sao?"
Phía sau lưng Khương Thần xuất hiện một đạo thanh âm già nua.
Khương Thần không quay lưng lại. Hắn vẫn tựa lưng vào gốc dừa, một tay kê lên gối một tay cầm chai rượu nhẹ.
“Nhìn thoáng một chút mà thôi. Không có gì vui cả."
Một lão niên tuổi tầm bảy mươi chống gậy bước đến. Hắn nhìn Khương Thần sau đó cũng tự tìm một gốc cây ngồi xuống.
“Nhìn tiểu tử ngươi dường như có tâm sự?" Lão niên nhìn xuống biển người mỉm cười nói.
“Cố nhân xuất giá, làm sao lại có tâm sự đây? Ta vui còn không hết." Khương Thần cười nhạt nói.
“Ha ha…" Lão nhân ngửa đầu cười cười không nói gì.
Khương Thần một bên ngược lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương, nói:
“Có chuyện gì cũng nên đợi qua một đoạn thời gian này."
Nói đoạn, sâu trong mắt Khương Thần lóe lên một đạo tia sáng:
“Làm hỏng tâm trạng của ta, Ám ti các ngươi cũng không yên đâu a."
“Ngươi…" Lão nhân hai mắt mở lớn.
Lúc này, trên người hắn không còn một bộ yếu đuối như lão nhân bảy mươi bình thường nữa, ngược lại từ trên người hắn tỏa ra một loại khí thế bức người vô cùng.
“Xem ra ngươi cũng không phải người bình thường." Lão nhân gằng giọng nói: “Ngươi nhìn ra được gì?"
“Bình thường hay không còn phải xem các ngươi nhìn ta với góc nhìn như thế nào." Khương Thần vươn vai đứng dậy: “Các ngươi tìm ta có phải vì điều tra được ta có liên quan tới cái chết của một số người?"
“Hừ…xem ra không phải có liên quan mà ngươi chính là người ra tay a." Lão nhân gằn giọng nói.
“Tin tưởng rằng ngươi tới đây cũng chỉ là dò xét thái độ của ta mà thôi." Khương Thần nhún vai: “Còn chứng cứ? Các ngươi xa xa mới tìm được."
“Không thể không nói, chứng cứ quả thật chúng ta tạm thời chưa tìm ra…thế nhưng là nha…chúng ta có đầy đủ quyền hạn đưa ngươi về thẩm vấn, thậm chí bắt nhốt ngươi vô điều kiện." Lão nhân tựa tiếu phi tiếu nói.
“Không cần mở lời dọa nạt." Khương Thần đáp: “Ta có thể sợ bất cứ thứ gì trên đời này…thế nhưng chắc chắn không sợ cái gọi là Ám ti các ngươi."
“Ha ha ha…chờ qua một đoạn thời gian này, ta lại hảo hảo tới tìm ngươi." Lão nhân nói đoạn dứt khoát bỏ đi.
Không sai!
Thời gian trước Cao Hùng Cường đột nhiên nổ nát trên xe, đôi vợ chồng trung niên đứt đầu trên phố, đám du côn trong công viên nước chết dưới hồ nước, chuyện này sau khi trải qua một cuộc điều tra liền không có tin tức gì vì vậy được chuyển đến Ám ti.
Tại Ám ti, bằng đội ngũ làm việc tinh anh, bọn họ điều tra được đặc điểm của mấy người chết này đều từng có đắc tội với Khương Thần. Bởi vậy mà lão nhân kia, thân là một thành viên trong Ám ti đến đây tìm Khương Thần.
Tất nhiên Khương Thần đối với chuyện này không sợ. Không nói tới bản thân hắn đối với Ám ti không sợ, mà hắn tin tưởng chuyện này Ám ti đám người kia không tìm được chút chứng cứ nào.
Hắn đại khái đối với luật pháp biết rõ. Đám người Ám ti mặc dù có nhiều đặc quyền, thế nhưng tự động bắt người không chứng cứ, bọn hắn vẫn là không dám. Mà lại trong trường hợp người bọn hắn định bắt, bọn hắn không rõ thực lực đối phương, đây càng thêm ném chuột sợ vỡ bình quý.
“Một đám cổ hủ…" Khương Thần nhìn theo bóng lưng lão nhân kia khinh thường nói một câu.
Quả thật trong mắt hắn, đám người Ám ti này thuộc loại người bản sự không có, bại sự có thừa. Tự cho mình là ưu việt hơn người bình thường, liền đối với các ngành khác tỏ ra cao thượng.
Khương Thần vốn đối với loại người mắt cao hơn đầu rất là ghét bỏ, bởi vậy hắn mỗi lần gặp người Ám ti đều có thái độ như vậy.
Chuyện này cũng phải nói tới tại một thế trùng sinh trước kia, hắn chỉ thuần tu võ giả, bản thân đã từng bị Ám ti cưỡng chế bắt đi. Từ đó đối với Ám ti hắn sinh ra phản cảm.
Lúc này, trên đài cao giữa bờ biển Thiên Đường, một thanh âm được khuếch đại vang lên:
“Mọi người, tất cả mời nhìn ra biển."
Thanh âm vừa dứt, mọi người đồng loạt nhìn về phía sau lưng, nơi đó vốn là sóng cả dập dềnh.
Bừng…
Cả một phiến hải vực lúc này đều sáng rực lên.
Một biển đèn lồng!
Trong đầu mọi người đều có một loại suy nghĩ như vậy.
Quả thật biển Thiên Đường lúc này đâu đâu cũng là đèn lồng được thả trôi.
Đế đô ngày hôm nay có thể nói là một ngày náo nhiệt nhất trong những năm qua. Bất kể người nào đi trên đường đều sẽ biết tại bãi biển Thiên Đường đang long trọng tổ chức một tiệc cưới thế kỉ.
“Lâm gia đám người này quả thật cũng bỏ ra được a." Khương Thần nhìn biển đèn lồng, lúc này nhếch miệng cười cười.
Dứt lời, hắn bước ra khỏi bãi cây dừa, đi về phía đám đông. Mục tiêu của hắn chính là đi vào trong bữa tiệc chính chứ không phải tham gia nhạc hội.
Sáng hôm sau…
Mặc dù bờ biển lúc này đã không còn nhiều người như tối hôm qua, thế nhưng tính toán số lượng cũng có vài ngàn người đứng quây tụ.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cồn cát cách đó trăm mét, nơi chuẩn bị diễn ra tiệc cưới long trọng nhất thế kỉ qua.
Thanh âm vui mừng đã vang vọng khắp bãi biển Thiên Đường này từ sáng sớm. Mà khi ánh mặt trời chậm rãi mọc lên từ chân trời, không khí vui mừng kia càng thêm tràn ngập.
Mặt trời từ từ lên cao, cuối cùng toàn bộ sự vui mừng của mọi người cũng đạt tới đỉnh điểm. Vô số tiếng hoan hô tụ cùng một chỗ, xuyên thẳng chân mây.
Cồn cát khổng lồ được trang trí toàn bộ màu trắng. Màu trắng của sự tinh khôi, tươi mới. Trong khi các khách mời đều mặc trên mình những bộ lễ phục đầy đủ màu sắc.
Nơi đây lúc này giống như một rừng hoa muôn màu.
Giữa cồn cát, một lễ đài cao lớn sớm được hoàn thành. Mà ở phía trên lễ đài, Vân Tu Kiệt lẳng lặng đứng đó nhìn về phía trước, ánh mắt giống như ngóng trông điều gì.
Thời điểm mặt trời lên tới đỉnh đầu, đám người đông đúc đột nhiên rẽ ra một lối đi, thanh âm ồn ào cũng trở nên nhỏ dần. Cuối lối đi kia, một nữ tử mặc váy trắng, dung nhan khuynh thành được hai tiểu nữ hài nâng váy đi tới.
Nhìn tới nữ tử này, một tràng cảm thán vang lên, sau đó tất cả mọi người hướng tới Vân Tu Kiệt chúc mừng.
Cưới được nữ tử xinh đẹp ưu tú như vậy, dù cho người đó là tân tinh như Vân Tu Kiệt thì cũng là làm cho không ít người hâm mộ.
Nàng chính là Lâm Thải Hân – nhân vật chính của buổi lễ long trọng ngày hôm nay.
Tại một vị trí không ai để ý tới xuất hiện một thanh niên khuôn mặt đạm mạc. Hắn nhìn Lâm Thải Hân đang chậm rãi bước tới, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.
Phải nó rằng linh giác của nữ tử chính là vô cùng nhạy bén. Lâm Thải Hân đang bước đi dường như cảm nhận thấy có người đang nhìn mình. Nàng khẽ liếc mắt nhìn sang liền bắt gặp nụ cười khó hiểu của Khương Thần.
Nàng chợt nhớ ra vị thanh niên hai ngày trước đã gặp trong quán ăn, bản thân lúc này vô cùng ngạc nhiên. Thế nhưng chỉ thoáng chút ngạc nhiên vậy thôi, khuôn mặt nàng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nụ cười vẫn treo trên môi hướng về lễ đài đi tới.
Hôn lễ ngay sau đó bước tới những thủ tục như một hôn lễ bình thường. Trưởng bối hai bên chúc tụng, trao nhẫn…Sau đó liền là thời gian đôi tân lang tân nương đi chúc rượu khách mời.
“Là người?" Đi tới một bàn Khương Thần đang ngồi, Vân Tu Kiệt khuôn mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên khẽ hỏi.
Khương Thần lúc này ngồi tại một vị trí vô cùng xa lễ đài, vị trí này thuộc về một góc của cồn cát, cũng rất ít người để ý tới.
Thậm chí trang phục trên người Khương Thần cũng là một loại trang phục bình thường, không có ai nguyện ý ngồi cùng bàn với hắn cả.
“Là ta." Khương Thần tay mân mê chén rượu, mỉm cười gật đầu: “Chúc hai người các ngươi răng long đầu bạc."
Vân Tu Kiệt vốn định hỏi qua một chút Khương Thần làm sao có thể vào được đây, thế nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Hắn hướng về phía Khương Thần đưa ra chén rượu.
Hai người cụng li.
Trên lễ đài lúc này là một màn hình máy chiếu khổng lồ vốn để trình chiếu ảnh cưới của Vân Tu Kiệt, Lâm Thải Hân. Lúc này màn hình chiếu đột nhiên thay đổi.
Trên màn hình lớn lúc này xuất hiện một trương khuôn mặt được che kín bởi mặt nạ.
Thanh âm trầm thấp thông qua loa đài được khuếch đại lên:
“Ha ha ha…chào tất cả các vị ngồi đây."
Tại trung tâm bãi tắm, Lâm gia cho dựng nên một khán đài lớn, loa đài cùng các vật dụng cần thiết cho một buổi hòa nhạc được chuẩn bị tươm tất.
Lúc này là buổi tối. Cồn cát ngoài xa phát ra ánh sáng rực rỡ. Nối liền bờ biển với cồn cát là một cây cầu gỗ khổng lồ cũng được treo đèn sáng trưng.
Trên bãi biển lúc này, người đến chật cứng. Tất cả đang tụ tập bên dưới khán đài nhảy theo điệu nhạc.
Loại tràng diện này có thể nói là không kém các buổi hòa nhạc tầm cỡ thế giới.
Khương Thần lúc này vẫn đứng lẳng lặng ở bãi cây dừa. Hắn đặc biệt mua một chai rượu nhạt ngồi uống một mình. Bộ dáng hiện tại giống như một tên thanh niên thất tình, người yêu đi lấy chồng.
Trên thực tế, hắn chính là không thích loại tràng cảnh náo nhiệt phía dưới.
“Tràng diện quả thật rất lớn a." Khương Thần cười cười nói.
Không nói tới thời điểm ở Đại Thiên Nguyên Giới, tại Lam Hải tinh này từ lúc hắn giáng lâm tới giờ, bản thân hắn vẫn chưa bao giờ được gặp tràng diện lớn như vậy. Cả một bãi biển rộng lớn đông nghịt người cùng nhảy theo điệu nhạc.
“Người trẻ tuổi, ngươi không tham gia vui chơi sao?"
Phía sau lưng Khương Thần xuất hiện một đạo thanh âm già nua.
Khương Thần không quay lưng lại. Hắn vẫn tựa lưng vào gốc dừa, một tay kê lên gối một tay cầm chai rượu nhẹ.
“Nhìn thoáng một chút mà thôi. Không có gì vui cả."
Một lão niên tuổi tầm bảy mươi chống gậy bước đến. Hắn nhìn Khương Thần sau đó cũng tự tìm một gốc cây ngồi xuống.
“Nhìn tiểu tử ngươi dường như có tâm sự?" Lão niên nhìn xuống biển người mỉm cười nói.
“Cố nhân xuất giá, làm sao lại có tâm sự đây? Ta vui còn không hết." Khương Thần cười nhạt nói.
“Ha ha…" Lão nhân ngửa đầu cười cười không nói gì.
Khương Thần một bên ngược lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương, nói:
“Có chuyện gì cũng nên đợi qua một đoạn thời gian này."
Nói đoạn, sâu trong mắt Khương Thần lóe lên một đạo tia sáng:
“Làm hỏng tâm trạng của ta, Ám ti các ngươi cũng không yên đâu a."
“Ngươi…" Lão nhân hai mắt mở lớn.
Lúc này, trên người hắn không còn một bộ yếu đuối như lão nhân bảy mươi bình thường nữa, ngược lại từ trên người hắn tỏa ra một loại khí thế bức người vô cùng.
“Xem ra ngươi cũng không phải người bình thường." Lão nhân gằng giọng nói: “Ngươi nhìn ra được gì?"
“Bình thường hay không còn phải xem các ngươi nhìn ta với góc nhìn như thế nào." Khương Thần vươn vai đứng dậy: “Các ngươi tìm ta có phải vì điều tra được ta có liên quan tới cái chết của một số người?"
“Hừ…xem ra không phải có liên quan mà ngươi chính là người ra tay a." Lão nhân gằn giọng nói.
“Tin tưởng rằng ngươi tới đây cũng chỉ là dò xét thái độ của ta mà thôi." Khương Thần nhún vai: “Còn chứng cứ? Các ngươi xa xa mới tìm được."
“Không thể không nói, chứng cứ quả thật chúng ta tạm thời chưa tìm ra…thế nhưng là nha…chúng ta có đầy đủ quyền hạn đưa ngươi về thẩm vấn, thậm chí bắt nhốt ngươi vô điều kiện." Lão nhân tựa tiếu phi tiếu nói.
“Không cần mở lời dọa nạt." Khương Thần đáp: “Ta có thể sợ bất cứ thứ gì trên đời này…thế nhưng chắc chắn không sợ cái gọi là Ám ti các ngươi."
“Ha ha ha…chờ qua một đoạn thời gian này, ta lại hảo hảo tới tìm ngươi." Lão nhân nói đoạn dứt khoát bỏ đi.
Không sai!
Thời gian trước Cao Hùng Cường đột nhiên nổ nát trên xe, đôi vợ chồng trung niên đứt đầu trên phố, đám du côn trong công viên nước chết dưới hồ nước, chuyện này sau khi trải qua một cuộc điều tra liền không có tin tức gì vì vậy được chuyển đến Ám ti.
Tại Ám ti, bằng đội ngũ làm việc tinh anh, bọn họ điều tra được đặc điểm của mấy người chết này đều từng có đắc tội với Khương Thần. Bởi vậy mà lão nhân kia, thân là một thành viên trong Ám ti đến đây tìm Khương Thần.
Tất nhiên Khương Thần đối với chuyện này không sợ. Không nói tới bản thân hắn đối với Ám ti không sợ, mà hắn tin tưởng chuyện này Ám ti đám người kia không tìm được chút chứng cứ nào.
Hắn đại khái đối với luật pháp biết rõ. Đám người Ám ti mặc dù có nhiều đặc quyền, thế nhưng tự động bắt người không chứng cứ, bọn hắn vẫn là không dám. Mà lại trong trường hợp người bọn hắn định bắt, bọn hắn không rõ thực lực đối phương, đây càng thêm ném chuột sợ vỡ bình quý.
“Một đám cổ hủ…" Khương Thần nhìn theo bóng lưng lão nhân kia khinh thường nói một câu.
Quả thật trong mắt hắn, đám người Ám ti này thuộc loại người bản sự không có, bại sự có thừa. Tự cho mình là ưu việt hơn người bình thường, liền đối với các ngành khác tỏ ra cao thượng.
Khương Thần vốn đối với loại người mắt cao hơn đầu rất là ghét bỏ, bởi vậy hắn mỗi lần gặp người Ám ti đều có thái độ như vậy.
Chuyện này cũng phải nói tới tại một thế trùng sinh trước kia, hắn chỉ thuần tu võ giả, bản thân đã từng bị Ám ti cưỡng chế bắt đi. Từ đó đối với Ám ti hắn sinh ra phản cảm.
Lúc này, trên đài cao giữa bờ biển Thiên Đường, một thanh âm được khuếch đại vang lên:
“Mọi người, tất cả mời nhìn ra biển."
Thanh âm vừa dứt, mọi người đồng loạt nhìn về phía sau lưng, nơi đó vốn là sóng cả dập dềnh.
Bừng…
Cả một phiến hải vực lúc này đều sáng rực lên.
Một biển đèn lồng!
Trong đầu mọi người đều có một loại suy nghĩ như vậy.
Quả thật biển Thiên Đường lúc này đâu đâu cũng là đèn lồng được thả trôi.
Đế đô ngày hôm nay có thể nói là một ngày náo nhiệt nhất trong những năm qua. Bất kể người nào đi trên đường đều sẽ biết tại bãi biển Thiên Đường đang long trọng tổ chức một tiệc cưới thế kỉ.
“Lâm gia đám người này quả thật cũng bỏ ra được a." Khương Thần nhìn biển đèn lồng, lúc này nhếch miệng cười cười.
Dứt lời, hắn bước ra khỏi bãi cây dừa, đi về phía đám đông. Mục tiêu của hắn chính là đi vào trong bữa tiệc chính chứ không phải tham gia nhạc hội.
Sáng hôm sau…
Mặc dù bờ biển lúc này đã không còn nhiều người như tối hôm qua, thế nhưng tính toán số lượng cũng có vài ngàn người đứng quây tụ.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cồn cát cách đó trăm mét, nơi chuẩn bị diễn ra tiệc cưới long trọng nhất thế kỉ qua.
Thanh âm vui mừng đã vang vọng khắp bãi biển Thiên Đường này từ sáng sớm. Mà khi ánh mặt trời chậm rãi mọc lên từ chân trời, không khí vui mừng kia càng thêm tràn ngập.
Mặt trời từ từ lên cao, cuối cùng toàn bộ sự vui mừng của mọi người cũng đạt tới đỉnh điểm. Vô số tiếng hoan hô tụ cùng một chỗ, xuyên thẳng chân mây.
Cồn cát khổng lồ được trang trí toàn bộ màu trắng. Màu trắng của sự tinh khôi, tươi mới. Trong khi các khách mời đều mặc trên mình những bộ lễ phục đầy đủ màu sắc.
Nơi đây lúc này giống như một rừng hoa muôn màu.
Giữa cồn cát, một lễ đài cao lớn sớm được hoàn thành. Mà ở phía trên lễ đài, Vân Tu Kiệt lẳng lặng đứng đó nhìn về phía trước, ánh mắt giống như ngóng trông điều gì.
Thời điểm mặt trời lên tới đỉnh đầu, đám người đông đúc đột nhiên rẽ ra một lối đi, thanh âm ồn ào cũng trở nên nhỏ dần. Cuối lối đi kia, một nữ tử mặc váy trắng, dung nhan khuynh thành được hai tiểu nữ hài nâng váy đi tới.
Nhìn tới nữ tử này, một tràng cảm thán vang lên, sau đó tất cả mọi người hướng tới Vân Tu Kiệt chúc mừng.
Cưới được nữ tử xinh đẹp ưu tú như vậy, dù cho người đó là tân tinh như Vân Tu Kiệt thì cũng là làm cho không ít người hâm mộ.
Nàng chính là Lâm Thải Hân – nhân vật chính của buổi lễ long trọng ngày hôm nay.
Tại một vị trí không ai để ý tới xuất hiện một thanh niên khuôn mặt đạm mạc. Hắn nhìn Lâm Thải Hân đang chậm rãi bước tới, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.
Phải nó rằng linh giác của nữ tử chính là vô cùng nhạy bén. Lâm Thải Hân đang bước đi dường như cảm nhận thấy có người đang nhìn mình. Nàng khẽ liếc mắt nhìn sang liền bắt gặp nụ cười khó hiểu của Khương Thần.
Nàng chợt nhớ ra vị thanh niên hai ngày trước đã gặp trong quán ăn, bản thân lúc này vô cùng ngạc nhiên. Thế nhưng chỉ thoáng chút ngạc nhiên vậy thôi, khuôn mặt nàng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nụ cười vẫn treo trên môi hướng về lễ đài đi tới.
Hôn lễ ngay sau đó bước tới những thủ tục như một hôn lễ bình thường. Trưởng bối hai bên chúc tụng, trao nhẫn…Sau đó liền là thời gian đôi tân lang tân nương đi chúc rượu khách mời.
“Là người?" Đi tới một bàn Khương Thần đang ngồi, Vân Tu Kiệt khuôn mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên khẽ hỏi.
Khương Thần lúc này ngồi tại một vị trí vô cùng xa lễ đài, vị trí này thuộc về một góc của cồn cát, cũng rất ít người để ý tới.
Thậm chí trang phục trên người Khương Thần cũng là một loại trang phục bình thường, không có ai nguyện ý ngồi cùng bàn với hắn cả.
“Là ta." Khương Thần tay mân mê chén rượu, mỉm cười gật đầu: “Chúc hai người các ngươi răng long đầu bạc."
Vân Tu Kiệt vốn định hỏi qua một chút Khương Thần làm sao có thể vào được đây, thế nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Hắn hướng về phía Khương Thần đưa ra chén rượu.
Hai người cụng li.
Trên lễ đài lúc này là một màn hình máy chiếu khổng lồ vốn để trình chiếu ảnh cưới của Vân Tu Kiệt, Lâm Thải Hân. Lúc này màn hình chiếu đột nhiên thay đổi.
Trên màn hình lớn lúc này xuất hiện một trương khuôn mặt được che kín bởi mặt nạ.
Thanh âm trầm thấp thông qua loa đài được khuếch đại lên:
“Ha ha ha…chào tất cả các vị ngồi đây."
Tác giả :
Meomeo14311