Vô Tận Đan Điền
Chương 70: Toàn bộ chết là tốt rồi
- Này là Ngũ Dương trưởng lão của gia tộc chúng ta, Thành Cương cảnh đỉnh phong, một đôi thiết thủ đoạn đá nứt bia như đồ chơi, nghe nói ngay cả Binh Giáp cảnh sơ kỳ cũng không nhất định là đối thủ, làm sao có thể, làm sao có thể vừa thấy mặt liền chết rồi?
Ba người đồng thời đi về phía trước vài bước, thấy rõ dung mạo của ba thi thể trên mặt đất, chứng kiến người đầu tiên, Phùng Tiêu lập tức kinh hô lên.
- Cái này là Hư Dự trưởng lão của gia tộc chúng ta, mặc dù không có lợi hại như Ngũ Dương trưởng lão, nhưng đơn kiếm tung hoành, từng một đêm phá tan tám mươi bảy sơn trại, không một may mắn thoát khỏi, ba gã trại chủ Thành Cương cảnh đều bị một kiếm xuyên qua yết hầu, như thế nào cũng đã chết…
Toàn thân Trần Tinh run rẩy.
Ba cổ thi thể này khi còn sống từng cái đều có danh khí thật lớn, ở Lạc Thủy thành cũng có danh hào, hiện tại gặp gỡ Nhiếp Vân ngay cả một chiêu cũng không gánh được, toàn bộ biến thành thi thể, Nhiếp Vân đến cùng có thực lực gì? Tốc độ gì?
Mấy ngày hôm trước không phải là Chân Khí cảnh đỉnh phong sao? Như thế nào mười ngày không thấy ngay cả cường giả Thành Cương cảnh đỉnh phong cũng không tiếp được một chiêu rồi hả?
- Hiện tại Nhiếp Vân, chúng ta đã không có biện pháp phỏng đoán.
Một lát sau, thanh âm cười khổ của Dương Ngạn vang lên, hai người Phùng Tiêu cũng kìm lòng không được gật đầu.
Tuy bọn họ đều là thiên tài tâm cao khí ngạo, nhưng cũng biết, lúc này Nhiếp Vân đã đạt đến tình trạng bọn hắn không thể với tới, chỉ có thể nhìn lên rồi!
Sát ý!
Sát ý ngập trời!
Nhiếp Vân không nghĩ tới thân là đường huynh đệ, vậy mà vì một chút đồ vật làm ra sự tình tâm ngoan thủ lạt như thế, lại không để ý lễ nghĩa liêm sỉ!
- Khó trách kiếp trước chi nhánh chúng ta thảm như vậy, khó trách tất cả mọi người chết chỉ có ta may mắn sống sót, nguyên lai các ngươi mới là đầu sỏ gây nên!
Nghĩ đến kiếp trước chi nhánh mình chết thì chết, tán thì tán, Yêu tộc còn không có toàn diện xâm lấn đã cửa nát nhà tan, hận ý trong lòng Nhiếp Vân càng ngày càng mạnh, lửa giận càng ngày càng vượng.
- Rống!
Tiểu Hổ tựa hồ cảm nhận được sát ý trên người Nhiếp Vân, cũng hưng phấn đến hai mắt thấu hồng, phát ra một tiếng gào thét thật dài.
Một người một thú đi ngang qua toàn bộ thành trấn, hướng Phủ Thành chủ cấp tốc chạy như điên, sát ý ngập trời để cho thị dân dọc đường kinh hãi lạnh mình.
Mặc dù bọn hắn không biết một người một thú này muốn làm gì, nhưng lại biết… Lạc Thủy thành nhất định sẽ xuất hiện một hồi gió tanh mưa máu!
…
- Khuynh Thành tiểu thư, ta nói đều là lời thật, ta đối với ngươi tâm có thể chiêu Nhật Nguyệt!
Nhiếp Cường đứng ở sau lưng thiếu nữ, ánh mắt lập loè, không biết nghĩ cái gì.
Những năm này Tứ đại gia tộc bố cục vẫn rất lớn, liên hợp lại Phủ Thành chủ liền không chịu nổi, liên tiếp bại lui.
Mặc dù Nhiếp Cường đối ngoại tuyên bố kết hôn với Lạc Khuynh Thành, lại không dám quá mức bức bách, thứ nhất, tuy Phủ Thành chủ không cách nào đối kháng tứ đại gia tộc liên thủ, nhưng nếu liều mạng, hai gia tộc đệm lưng là không có vấn đề! Thứ hai, sau lưng Lạc Khuynh Thành có Bách Hoa Tông cực kỳ lợi hại, cái gọi là Lạc Thủy thành tứ đại gia tộc xách giày cho người ta cũng không xứng!
- Lăn, ta không muốn nghe ngươi nói nhảm!
Hất tay lên, Lạc Khuynh Thành căn bản không để ý tới Nhiếp Cường nói nhảm.
- Vâng, ta đây đi ra ngoài trước!
Thấy thiếu nữ sinh khí, Nhiếp Cường lui về phía sau hai bước, quay người đi ra ngoài, mới rời phòng, trên mặt mới vừa rồi còn cười dịu dàng lập tức dữ tợn:
- Móa nó, cho mặt không biết xấu hổ, lão tử sớm muộn gì cũng kỵ ngươi ở dưới thân thể, dùng sức đùa bỡn, lại để cho ngươi biết bổn thiếu gia lợi hại!
- Hì hì, thiếu gia muốn đùa bỡn nàng còn không đơn giản, ta ở đây còn có một đóa Thiên Dục Hoa, thứ này nam nhân phục dụng nam nhân biến thành liệt hỏa, nữ nhân phục dụng nữ nhân biến thành dâm phụ, chỉ cần cho nàng dùng, nhất định sẽ chủ động xông lại yêu thương nhung nhớ!
Một thanh niên đi theo ở phía sau Nhiếp Cường vẻ mặt cười dâm đãng.
Đúng là Nhiếp Liễu lúc trước muốn dùng Thiên Dục Hoa ám toán Phùng Tiêu, bị Nhiếp Vân thu thập một chầu!
Lúc này Nhiếp Liễu biết rõ Nhiếp Vân đã bị thiếu gia đuổi đến có nhà không dám về, sớm đã không còn sợ hãi rồi, thậm chí có chút ít hy vọng có thể nhìn thấy Nhiếp Vân, để cho hắn cũng hưởng thụ thống khổ của mình thoáng một phát!
- Thiên Dục Hoa, xem ra lần trước còn không có lấy hết của ngươi a! Ngươi muốn cho ai phục dụng?
Nhiếp Liễu vừa mới dứt lời, một thanh âm nhàn nhạt từ bên cạnh hai người vang lên.
- Đương nhiên là cho Lạc Khuynh Thành…
Nhiếp Liễu còn tưởng rằng là Nhiếp Cường hỏi, hưng phấn rống lên, mới rống lên một nửa lập tức ý thức được không đúng, vội vàng quay người, bất quá còn không có quay tới, đã cảm thấy ngực đau xót, cả người như đạn pháo bắn đi ra ngoài!
Răng rắc!
Lần này nội tạng cùng xương cốt toàn bộ vỡ vụn, lập tức mất mạng.
- Ngươi là ai?
Nhiếp Liễu một chiêu miểu sát, lúc này Nhiếp Cường mới kịp phản ứng, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện sau lưng chẳng biết lúc nào nhiều hơn một con Hổ Đầu thú, trên lưng có một thiếu niên, con mắt lạnh như băng nhìn mình.
Mặc dù Nhiếp Cường nhiều lần xếp đặt thiết kế đối phó Nhiếp Thiên chi nhánh, nhưng trên thực tế chính hắn lại chưa thấy qua Nhiếp Vân, cũng không biết thiếu niên cưỡi trên lưng hổ này là người mình một mực muốn bắt!
- Người nào?
Thân thể Nhiếp Liễu chạm đất phát ra thanh âm kịch liệt, thoáng một phát quấy nhiễu cả thành chủ phủ cùng Nhiếp Cường bố trí xuống thiên la địa võng, vô số người từ chỗ tối chui ra, vây chung quanh lại.
- Thiếu gia, hắn là Nhiếp Vân!
- Nhiếp Vân? Ngàn vạn lần không thể để cho hắn chạy!
Trong đám người lập tức có người nhận ra Nhiếp Vân, lên tiếng rống to.
- Ah? Nguyên lai ngươi là Nhiếp Vân! Ha ha, đã đến cũng đừng đi nữa, bắt lại cho ta, không nên giết, giữ lại mạng chó còn có chỗ hữu dụng!
Nhiếp Cường cười lạnh một tiếng, khẽ vẫy tay, chung quanh vô số người liền vọt tới trước Nhiếp Vân.
Những người này phần lớn là trưởng lão Thành Cương cảnh, mười cái vây tới, khí tức cường đại áp chế, thực lực thấp căn bản không chịu nổi.
- Nhiếp Vân? Sao ngươi lại tới đây? Đi mau!
Trong phòng Lạc Khuynh Thành cũng đã nghe được thanh âm, lúc này chứng kiến Nhiếp Vân, vẻ mặt sốt ruột hô lên.
- Ngươi không có việc gì là tốt rồi!
Thấy Lạc Khuynh Thành hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không có bị thương, Nhiếp Vân nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn về phía đám Thành Cương cảnh trưởng lão vây tới, ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Hoặc là toàn bộ chết, hoặc giao Nhiếp Cường ra đây!
Ba người đồng thời đi về phía trước vài bước, thấy rõ dung mạo của ba thi thể trên mặt đất, chứng kiến người đầu tiên, Phùng Tiêu lập tức kinh hô lên.
- Cái này là Hư Dự trưởng lão của gia tộc chúng ta, mặc dù không có lợi hại như Ngũ Dương trưởng lão, nhưng đơn kiếm tung hoành, từng một đêm phá tan tám mươi bảy sơn trại, không một may mắn thoát khỏi, ba gã trại chủ Thành Cương cảnh đều bị một kiếm xuyên qua yết hầu, như thế nào cũng đã chết…
Toàn thân Trần Tinh run rẩy.
Ba cổ thi thể này khi còn sống từng cái đều có danh khí thật lớn, ở Lạc Thủy thành cũng có danh hào, hiện tại gặp gỡ Nhiếp Vân ngay cả một chiêu cũng không gánh được, toàn bộ biến thành thi thể, Nhiếp Vân đến cùng có thực lực gì? Tốc độ gì?
Mấy ngày hôm trước không phải là Chân Khí cảnh đỉnh phong sao? Như thế nào mười ngày không thấy ngay cả cường giả Thành Cương cảnh đỉnh phong cũng không tiếp được một chiêu rồi hả?
- Hiện tại Nhiếp Vân, chúng ta đã không có biện pháp phỏng đoán.
Một lát sau, thanh âm cười khổ của Dương Ngạn vang lên, hai người Phùng Tiêu cũng kìm lòng không được gật đầu.
Tuy bọn họ đều là thiên tài tâm cao khí ngạo, nhưng cũng biết, lúc này Nhiếp Vân đã đạt đến tình trạng bọn hắn không thể với tới, chỉ có thể nhìn lên rồi!
Sát ý!
Sát ý ngập trời!
Nhiếp Vân không nghĩ tới thân là đường huynh đệ, vậy mà vì một chút đồ vật làm ra sự tình tâm ngoan thủ lạt như thế, lại không để ý lễ nghĩa liêm sỉ!
- Khó trách kiếp trước chi nhánh chúng ta thảm như vậy, khó trách tất cả mọi người chết chỉ có ta may mắn sống sót, nguyên lai các ngươi mới là đầu sỏ gây nên!
Nghĩ đến kiếp trước chi nhánh mình chết thì chết, tán thì tán, Yêu tộc còn không có toàn diện xâm lấn đã cửa nát nhà tan, hận ý trong lòng Nhiếp Vân càng ngày càng mạnh, lửa giận càng ngày càng vượng.
- Rống!
Tiểu Hổ tựa hồ cảm nhận được sát ý trên người Nhiếp Vân, cũng hưng phấn đến hai mắt thấu hồng, phát ra một tiếng gào thét thật dài.
Một người một thú đi ngang qua toàn bộ thành trấn, hướng Phủ Thành chủ cấp tốc chạy như điên, sát ý ngập trời để cho thị dân dọc đường kinh hãi lạnh mình.
Mặc dù bọn hắn không biết một người một thú này muốn làm gì, nhưng lại biết… Lạc Thủy thành nhất định sẽ xuất hiện một hồi gió tanh mưa máu!
…
- Khuynh Thành tiểu thư, ta nói đều là lời thật, ta đối với ngươi tâm có thể chiêu Nhật Nguyệt!
Nhiếp Cường đứng ở sau lưng thiếu nữ, ánh mắt lập loè, không biết nghĩ cái gì.
Những năm này Tứ đại gia tộc bố cục vẫn rất lớn, liên hợp lại Phủ Thành chủ liền không chịu nổi, liên tiếp bại lui.
Mặc dù Nhiếp Cường đối ngoại tuyên bố kết hôn với Lạc Khuynh Thành, lại không dám quá mức bức bách, thứ nhất, tuy Phủ Thành chủ không cách nào đối kháng tứ đại gia tộc liên thủ, nhưng nếu liều mạng, hai gia tộc đệm lưng là không có vấn đề! Thứ hai, sau lưng Lạc Khuynh Thành có Bách Hoa Tông cực kỳ lợi hại, cái gọi là Lạc Thủy thành tứ đại gia tộc xách giày cho người ta cũng không xứng!
- Lăn, ta không muốn nghe ngươi nói nhảm!
Hất tay lên, Lạc Khuynh Thành căn bản không để ý tới Nhiếp Cường nói nhảm.
- Vâng, ta đây đi ra ngoài trước!
Thấy thiếu nữ sinh khí, Nhiếp Cường lui về phía sau hai bước, quay người đi ra ngoài, mới rời phòng, trên mặt mới vừa rồi còn cười dịu dàng lập tức dữ tợn:
- Móa nó, cho mặt không biết xấu hổ, lão tử sớm muộn gì cũng kỵ ngươi ở dưới thân thể, dùng sức đùa bỡn, lại để cho ngươi biết bổn thiếu gia lợi hại!
- Hì hì, thiếu gia muốn đùa bỡn nàng còn không đơn giản, ta ở đây còn có một đóa Thiên Dục Hoa, thứ này nam nhân phục dụng nam nhân biến thành liệt hỏa, nữ nhân phục dụng nữ nhân biến thành dâm phụ, chỉ cần cho nàng dùng, nhất định sẽ chủ động xông lại yêu thương nhung nhớ!
Một thanh niên đi theo ở phía sau Nhiếp Cường vẻ mặt cười dâm đãng.
Đúng là Nhiếp Liễu lúc trước muốn dùng Thiên Dục Hoa ám toán Phùng Tiêu, bị Nhiếp Vân thu thập một chầu!
Lúc này Nhiếp Liễu biết rõ Nhiếp Vân đã bị thiếu gia đuổi đến có nhà không dám về, sớm đã không còn sợ hãi rồi, thậm chí có chút ít hy vọng có thể nhìn thấy Nhiếp Vân, để cho hắn cũng hưởng thụ thống khổ của mình thoáng một phát!
- Thiên Dục Hoa, xem ra lần trước còn không có lấy hết của ngươi a! Ngươi muốn cho ai phục dụng?
Nhiếp Liễu vừa mới dứt lời, một thanh âm nhàn nhạt từ bên cạnh hai người vang lên.
- Đương nhiên là cho Lạc Khuynh Thành…
Nhiếp Liễu còn tưởng rằng là Nhiếp Cường hỏi, hưng phấn rống lên, mới rống lên một nửa lập tức ý thức được không đúng, vội vàng quay người, bất quá còn không có quay tới, đã cảm thấy ngực đau xót, cả người như đạn pháo bắn đi ra ngoài!
Răng rắc!
Lần này nội tạng cùng xương cốt toàn bộ vỡ vụn, lập tức mất mạng.
- Ngươi là ai?
Nhiếp Liễu một chiêu miểu sát, lúc này Nhiếp Cường mới kịp phản ứng, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện sau lưng chẳng biết lúc nào nhiều hơn một con Hổ Đầu thú, trên lưng có một thiếu niên, con mắt lạnh như băng nhìn mình.
Mặc dù Nhiếp Cường nhiều lần xếp đặt thiết kế đối phó Nhiếp Thiên chi nhánh, nhưng trên thực tế chính hắn lại chưa thấy qua Nhiếp Vân, cũng không biết thiếu niên cưỡi trên lưng hổ này là người mình một mực muốn bắt!
- Người nào?
Thân thể Nhiếp Liễu chạm đất phát ra thanh âm kịch liệt, thoáng một phát quấy nhiễu cả thành chủ phủ cùng Nhiếp Cường bố trí xuống thiên la địa võng, vô số người từ chỗ tối chui ra, vây chung quanh lại.
- Thiếu gia, hắn là Nhiếp Vân!
- Nhiếp Vân? Ngàn vạn lần không thể để cho hắn chạy!
Trong đám người lập tức có người nhận ra Nhiếp Vân, lên tiếng rống to.
- Ah? Nguyên lai ngươi là Nhiếp Vân! Ha ha, đã đến cũng đừng đi nữa, bắt lại cho ta, không nên giết, giữ lại mạng chó còn có chỗ hữu dụng!
Nhiếp Cường cười lạnh một tiếng, khẽ vẫy tay, chung quanh vô số người liền vọt tới trước Nhiếp Vân.
Những người này phần lớn là trưởng lão Thành Cương cảnh, mười cái vây tới, khí tức cường đại áp chế, thực lực thấp căn bản không chịu nổi.
- Nhiếp Vân? Sao ngươi lại tới đây? Đi mau!
Trong phòng Lạc Khuynh Thành cũng đã nghe được thanh âm, lúc này chứng kiến Nhiếp Vân, vẻ mặt sốt ruột hô lên.
- Ngươi không có việc gì là tốt rồi!
Thấy Lạc Khuynh Thành hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không có bị thương, Nhiếp Vân nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn về phía đám Thành Cương cảnh trưởng lão vây tới, ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Hoặc là toàn bộ chết, hoặc giao Nhiếp Cường ra đây!
Tác giả :
Hoành Tảo Thiên Nhai