Vô Tận Đan Điền
Chương 309: Thu làm nô tài
Kiếp trước, cường giả Đoạt Thiên Tạo Hóa Cảnh ở trong tay mình chết không có một vạn cũng tám ngàn, sao sẽ sợ một tiểu tử uy hiếp, Huyền Ngọc Chi Kiếm run run, ba… thoáng một phát, đầu của Thất hoàng tử giống như bị thiết chùy đánh trúng, máu tươi vẩy ra, hồng hồng bạch bạch... chảy xuôi trên đất.
- Tốt rồi, đến phiên ngươi! Ngươi là tự vận, hay muốn ta động thủ?
Sau khi giết chết Thất hoàng tử, Nhiếp Vân quay đầu nhìn về phía Mộ Hà đứng ở cách đó không xa đang lạnh run, mặt như băng sương.
- Ta...
Mộ Hà cắn môi, nhìn về phía tỷ tỷ, ánh mắt lộ ra cầu xin.
Trong nội tâm nàng hối hận a, sớm biết thiếu niên giả heo ăn thịt hổ như vậy, mình cần gì làm người xấu xa, cùng tỷ tỷ ở chung một chỗ là tốt rồi! Mà bây giờ, Tề Dương, Mộc Thắng Tuyết trọng thương, bọn người Thất hoàng tử toàn bộ tử vong, chỗ dựa của mình toàn bộ tử vong, chỉ có thể để cho tỷ tỷ thay mình nói vài lời.
- Vân... Nhiếp Vân đại nhân, muội muội ta nhất thời không biết tốt xấu, kính xin ngươi tha thứ nàng, ta thay nàng hướng ngươi bồi tội!
Chứng kiến muội muội xin giúp đỡ, Mộ Thanh vội vàng đi tới.
- Tha thứ? Ha ha!
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, nhìn về phía Mộ Hà.
- Vừa rồi nếu như thực lực của ta không đủ, Tề Dương lệnh ngươi giết ta, ngươi có thể động thủ hay không?
- Ta...
Sắc mặt của Mộ Hà lúc đỏ lúc trắng.
- Nói thật, ta không muốn nghe lời nói dối!
Hét to một tiếng, ánh mắt của Nhiếp Vân lạnh lùng, để cho người nhìn lên một cái liền không tự chủ được run rẩy.
- Ta... Sẽ động thủ!
Do dự một chút, sắc mặt Mộ Hà tái nhợt nói.
- Vậy thì tốt rồi, đối với kẻ muốn giết ta, ta chưa bao giờ lưu tình, hiện tại cho ngươi hai con đường, thứ nhất, thề làm nô tài của ta, cam nguyện kính dâng linh hồn cho ta, có thể không giết ngươi! Thứ hai, chết!
Nhiếp Vân cũng không nói nhảm, trong lời nói tràn đầy lãnh đạm.
Một người quan trọng nhất là lựa chọn, chỉ cần chọn sai, nhất định phải vì thế thừa nhận một cái giá lớn, còn nghĩ đến tả hữu lắc lư, nay Tần mai Sở (*gió chiều nào theo chiều đó), chứng kiến không ổn sửa lại, nằm mơ!
Có đôi khi cơ hội chỉ có một lần, bỏ qua cũng đừng nghĩ lần thứ hai!
- Nhiếp Vân đại nhân, ngươi khoan dung muội muội ta một lần a, nàng tuổi nhỏ không hiểu chuyện...
Nghe thiếu niên cho ra lựa chọn, Mộ Thanh cũng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Từ vừa rồi thiếu niên thủ đoạn tàn nhẫn đến xem, nói ra liền quyết không thay đổi, cho dù Mộ Hà lại sai, cũng là thân muội muội của mình a, vô luận là làm nô tài, hay tử vong, cũng không phải mình nguyện ý chứng kiến.
- Tỷ tỷ, không có việc gì, có câu nói rất đúng, tuyển lầm đường thì cần bị trừng phạt, ta nguyện ý làm nô tài của đại nhân, kính dâng linh hồn, một đời một thế đi theo!
Hít sâu một hơi, Mộ Hà chậm rãi nói, ánh mắt tràn đầy kiên định.
- Không tệ!
Nhiếp Vân vốn muốn giết chết nữ nhân này, thấy nàng xem thời cơ nhanh như vậy, không khỏi lộ ra tán dương, ngón tay chỉ về phía trước, một đạo pháp quyết tiến vào trong óc Mộ Hà.
- Đây là một bộ phương pháp hiến tế linh hồn, ngươi xem xong liền hiến tế linh hồn cho ta, làm nô tài của ta!
Kiếp trước đạt tới Đoạt Thiên Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, Nhiếp Vân biết công pháp, bí pháp nhiều vô số kể, loại phương pháp hiến tế linh hồn, cam nguyện làm nô lệ của người khác này đúng là một loại trong đó, đến từ Yêu tộc, một khi hiến tế linh hồn, linh hồn sẽ bị chủ nhân khống chế, sinh tử ở một ý niệm của chủ nhân, hơi có phản kháng, sẽ đau đầu không thôi, sống không bằng chết.
- Vâng!
Cảm nhận được bí pháp trong đầu bác đại tinh thâm, sắc mặt Mộ Hà càng thêm cung kính, nhắm mắt lại, bắt đầu học tập.
Một lát sau, Mộ Hà mở to mắt, quát một tiếng, trong đầu bay ra một đoàn đồ vật trắng xoá, Nhiếp Vân thò tay tiếp xúc, liền dùng vào trong miệng.
Mộ Hà lập tức cảm thấy linh hồn của mình không bị khống chế, thiếu niên đứng ở trước mặt như một tòa núi lớn, nguy nga hùng tráng, cao không thể chạm.
- Đã làm nô tài của ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi, đây là một quả Cửu Tâm Yêu Quả, dùng đi!
Tiện tay lấy ra một quả Cửu Tâm Yêu Quả, đưa tới.
Đối với người của mình, Nhiếp Vân chưa bao giờ keo kiệt, Mộ Hà hiến tế linh hồn, nhất định không cách nào phản kháng, Nhiếp Vân tự nhiên cũng hi vọng thực lực của nàng càng mạnh hơn nữa.
- Tạ ơn chủ nhân!
Tiếp nhận Cửu Tâm Yêu Quả không ngừng nhảy lên, con mắt của Mộ Hà lập tức sáng ngời, tựa hồ cảm thấy hiến tế linh hồn, nhận thức chủ nhân này, cũng không phải chuyện gì xấu.
- Biết rõ vì cái gì ta không có giết ngươi sao? Nói ra chỗ của Yêu thánh Cổ thi đi!
Xử lý xong sự tình Thất hoàng tử, Mộ Hà, Nhiếp Vân đi tới trước mặt Tề Dương.
Vừa rồi Tề Dương đào tẩu bị mình một kiếm phá Đan điền, nếu như không phải năng lực Tường Thủy Sư của mình khống chế nước biển không tiến hành áp bách với hắn, chỉ sợ hiện tại đã sớm biến thành bánh thịt rồi.
- Muốn ta nói ra Cổ thi ở đâu, nằm mơ! Ngươi có giỏi giết ta đi!
Tề Dương rống một tiếng, trong mắt tràn đầy ngoan độc.
Hai tay bị chém rụng, tự nhiên không thể liên hệ gia tộc rồi, Khí Hải bị chấn nát, tương đương với thực lực mất hết, cho dù có thể sống sót cũng là phế vật, còn không bằng chết đi coi như xong.
- Ha ha, ngươi không nói, chẳng lẽ cho rằng ta không biết? Muốn ngươi nói chỉ là cho ngươi cơ hội sống mà thôi, ngươi đã không tranh thủ, vậy thì đồng dạng Thất hoàng tử, chết đi coi như xong!
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, tựa hồ đối với Tề Dương nói không để ý chút nào.
- Ngươi biết rõ? Ngươi làm sao có thể biết rõ? Đi Yêu thánh Cổ thi địa đồ, ta được đến sau tựu hủy diệt rồi, chỉ có một mình ta biết rõ... Tề Dương cũng không tin thiếu niên mà nói, từng tiếng cười lạnh.
- Rất đơn giản, hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết, Yêu thánh Cổ thi không biết lưu bao nhiêu năm đến bây giờ cũng bình yên vô sự, chỉ có thể nói rõ một khả năng, thi thể này ở dưới Cửu Tâm Yêu Quả Thụ! Cũng chính bởi vì căn cứ vào năng lượng của Cổ thi, yêu thụ này mới sống ở đây mấy ngàn năm, mà không có ly khai!
Nhiếp Vân nói ra suy đoán của mình.
- Ngươi...
Nghe được thiếu niên nói, Tề Dương sững sờ, trong mắt hiện lên một tia không tin được.
- Ha ha, ngươi có thể chết rồi!
Thấy biểu lộ này của hắn, Nhiếp Vân biết rõ đã có đáp án, trường kiếm run lên, nện đối phương thành thịt nát.
Rầm Ào Ào!
Hắn vừa chết, đồ vật trong nạp vật đan điền toàn bộ vang ra, Nhiếp Vân cũng không nhìn nhiều, tiện tay thu toàn bộ vào Đan điền.
- Tốt rồi, đến phiên ngươi! Ngươi là tự vận, hay muốn ta động thủ?
Sau khi giết chết Thất hoàng tử, Nhiếp Vân quay đầu nhìn về phía Mộ Hà đứng ở cách đó không xa đang lạnh run, mặt như băng sương.
- Ta...
Mộ Hà cắn môi, nhìn về phía tỷ tỷ, ánh mắt lộ ra cầu xin.
Trong nội tâm nàng hối hận a, sớm biết thiếu niên giả heo ăn thịt hổ như vậy, mình cần gì làm người xấu xa, cùng tỷ tỷ ở chung một chỗ là tốt rồi! Mà bây giờ, Tề Dương, Mộc Thắng Tuyết trọng thương, bọn người Thất hoàng tử toàn bộ tử vong, chỗ dựa của mình toàn bộ tử vong, chỉ có thể để cho tỷ tỷ thay mình nói vài lời.
- Vân... Nhiếp Vân đại nhân, muội muội ta nhất thời không biết tốt xấu, kính xin ngươi tha thứ nàng, ta thay nàng hướng ngươi bồi tội!
Chứng kiến muội muội xin giúp đỡ, Mộ Thanh vội vàng đi tới.
- Tha thứ? Ha ha!
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, nhìn về phía Mộ Hà.
- Vừa rồi nếu như thực lực của ta không đủ, Tề Dương lệnh ngươi giết ta, ngươi có thể động thủ hay không?
- Ta...
Sắc mặt của Mộ Hà lúc đỏ lúc trắng.
- Nói thật, ta không muốn nghe lời nói dối!
Hét to một tiếng, ánh mắt của Nhiếp Vân lạnh lùng, để cho người nhìn lên một cái liền không tự chủ được run rẩy.
- Ta... Sẽ động thủ!
Do dự một chút, sắc mặt Mộ Hà tái nhợt nói.
- Vậy thì tốt rồi, đối với kẻ muốn giết ta, ta chưa bao giờ lưu tình, hiện tại cho ngươi hai con đường, thứ nhất, thề làm nô tài của ta, cam nguyện kính dâng linh hồn cho ta, có thể không giết ngươi! Thứ hai, chết!
Nhiếp Vân cũng không nói nhảm, trong lời nói tràn đầy lãnh đạm.
Một người quan trọng nhất là lựa chọn, chỉ cần chọn sai, nhất định phải vì thế thừa nhận một cái giá lớn, còn nghĩ đến tả hữu lắc lư, nay Tần mai Sở (*gió chiều nào theo chiều đó), chứng kiến không ổn sửa lại, nằm mơ!
Có đôi khi cơ hội chỉ có một lần, bỏ qua cũng đừng nghĩ lần thứ hai!
- Nhiếp Vân đại nhân, ngươi khoan dung muội muội ta một lần a, nàng tuổi nhỏ không hiểu chuyện...
Nghe thiếu niên cho ra lựa chọn, Mộ Thanh cũng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Từ vừa rồi thiếu niên thủ đoạn tàn nhẫn đến xem, nói ra liền quyết không thay đổi, cho dù Mộ Hà lại sai, cũng là thân muội muội của mình a, vô luận là làm nô tài, hay tử vong, cũng không phải mình nguyện ý chứng kiến.
- Tỷ tỷ, không có việc gì, có câu nói rất đúng, tuyển lầm đường thì cần bị trừng phạt, ta nguyện ý làm nô tài của đại nhân, kính dâng linh hồn, một đời một thế đi theo!
Hít sâu một hơi, Mộ Hà chậm rãi nói, ánh mắt tràn đầy kiên định.
- Không tệ!
Nhiếp Vân vốn muốn giết chết nữ nhân này, thấy nàng xem thời cơ nhanh như vậy, không khỏi lộ ra tán dương, ngón tay chỉ về phía trước, một đạo pháp quyết tiến vào trong óc Mộ Hà.
- Đây là một bộ phương pháp hiến tế linh hồn, ngươi xem xong liền hiến tế linh hồn cho ta, làm nô tài của ta!
Kiếp trước đạt tới Đoạt Thiên Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, Nhiếp Vân biết công pháp, bí pháp nhiều vô số kể, loại phương pháp hiến tế linh hồn, cam nguyện làm nô lệ của người khác này đúng là một loại trong đó, đến từ Yêu tộc, một khi hiến tế linh hồn, linh hồn sẽ bị chủ nhân khống chế, sinh tử ở một ý niệm của chủ nhân, hơi có phản kháng, sẽ đau đầu không thôi, sống không bằng chết.
- Vâng!
Cảm nhận được bí pháp trong đầu bác đại tinh thâm, sắc mặt Mộ Hà càng thêm cung kính, nhắm mắt lại, bắt đầu học tập.
Một lát sau, Mộ Hà mở to mắt, quát một tiếng, trong đầu bay ra một đoàn đồ vật trắng xoá, Nhiếp Vân thò tay tiếp xúc, liền dùng vào trong miệng.
Mộ Hà lập tức cảm thấy linh hồn của mình không bị khống chế, thiếu niên đứng ở trước mặt như một tòa núi lớn, nguy nga hùng tráng, cao không thể chạm.
- Đã làm nô tài của ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi, đây là một quả Cửu Tâm Yêu Quả, dùng đi!
Tiện tay lấy ra một quả Cửu Tâm Yêu Quả, đưa tới.
Đối với người của mình, Nhiếp Vân chưa bao giờ keo kiệt, Mộ Hà hiến tế linh hồn, nhất định không cách nào phản kháng, Nhiếp Vân tự nhiên cũng hi vọng thực lực của nàng càng mạnh hơn nữa.
- Tạ ơn chủ nhân!
Tiếp nhận Cửu Tâm Yêu Quả không ngừng nhảy lên, con mắt của Mộ Hà lập tức sáng ngời, tựa hồ cảm thấy hiến tế linh hồn, nhận thức chủ nhân này, cũng không phải chuyện gì xấu.
- Biết rõ vì cái gì ta không có giết ngươi sao? Nói ra chỗ của Yêu thánh Cổ thi đi!
Xử lý xong sự tình Thất hoàng tử, Mộ Hà, Nhiếp Vân đi tới trước mặt Tề Dương.
Vừa rồi Tề Dương đào tẩu bị mình một kiếm phá Đan điền, nếu như không phải năng lực Tường Thủy Sư của mình khống chế nước biển không tiến hành áp bách với hắn, chỉ sợ hiện tại đã sớm biến thành bánh thịt rồi.
- Muốn ta nói ra Cổ thi ở đâu, nằm mơ! Ngươi có giỏi giết ta đi!
Tề Dương rống một tiếng, trong mắt tràn đầy ngoan độc.
Hai tay bị chém rụng, tự nhiên không thể liên hệ gia tộc rồi, Khí Hải bị chấn nát, tương đương với thực lực mất hết, cho dù có thể sống sót cũng là phế vật, còn không bằng chết đi coi như xong.
- Ha ha, ngươi không nói, chẳng lẽ cho rằng ta không biết? Muốn ngươi nói chỉ là cho ngươi cơ hội sống mà thôi, ngươi đã không tranh thủ, vậy thì đồng dạng Thất hoàng tử, chết đi coi như xong!
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, tựa hồ đối với Tề Dương nói không để ý chút nào.
- Ngươi biết rõ? Ngươi làm sao có thể biết rõ? Đi Yêu thánh Cổ thi địa đồ, ta được đến sau tựu hủy diệt rồi, chỉ có một mình ta biết rõ... Tề Dương cũng không tin thiếu niên mà nói, từng tiếng cười lạnh.
- Rất đơn giản, hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết, Yêu thánh Cổ thi không biết lưu bao nhiêu năm đến bây giờ cũng bình yên vô sự, chỉ có thể nói rõ một khả năng, thi thể này ở dưới Cửu Tâm Yêu Quả Thụ! Cũng chính bởi vì căn cứ vào năng lượng của Cổ thi, yêu thụ này mới sống ở đây mấy ngàn năm, mà không có ly khai!
Nhiếp Vân nói ra suy đoán của mình.
- Ngươi...
Nghe được thiếu niên nói, Tề Dương sững sờ, trong mắt hiện lên một tia không tin được.
- Ha ha, ngươi có thể chết rồi!
Thấy biểu lộ này của hắn, Nhiếp Vân biết rõ đã có đáp án, trường kiếm run lên, nện đối phương thành thịt nát.
Rầm Ào Ào!
Hắn vừa chết, đồ vật trong nạp vật đan điền toàn bộ vang ra, Nhiếp Vân cũng không nhìn nhiều, tiện tay thu toàn bộ vào Đan điền.
Tác giả :
Hoành Tảo Thiên Nhai