Vô Tận Đan Điền
Chương 271: Ngươi là bệ hạ? (1)
Âm thanh ầm ầm vang lên, lúc này chấn vỡ cả bọt khí, kiếm khí hình thành dư âm-ảnh hưởng đánh lên thân thể hai người một chút, một lọt âm thanh đùng đùng vang lên bên tai mọi người.
- Di Thiên Tông tung hoành tại Thần Phong đế quốc nhiều năm, có lẽ có không ít thứ tốt, chúng ta nên đi thôi.
Vào lúc ba cường giả Chí Tôn tính cả một yêu thú sau đó bị đánh thành trọng thương, Nhiếp Vân nhìn cũng không nhìn một cái, trường kiếm của hắn chấn động sau đó đâm thẳng về phía trước.
Ầm ầm!
Lúc này sử dụng Đại Lực đan điền và ám kình, vô số vách tường hóa thành bột phấn trong nháy mắt, sau đó lộ ra một cung điện đầy bảo vật.
Tu vi đạt tới Chí Tôn, vận dụng truy tung chi khí càng phát thuần thục, Nhiếp Vân tùy tiện quét qua một chút là có thể tìm được cung điện chứa bảo tàng của Di Thiên Tông, lúc này mới một kiếm phá vỡ vách tường, đồ vật trog đại điện không bị ảnh hưởng chút nào.
Nếu đổi lại người khác, cho dù một kiếm chém xuống cũng có uy lực như thế nhưng khó có thể làm trong một mạch, khó bảo toàn không phá hủy bảo vật bên trong thành tro bụi.
- Nhiếp Vân, ngươi dám... Ngươi dám cầm đồ vật của Di Thiên Tông, tông chủ của chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Quân Tinh giãy dụa đứng lên, vừa vặn nhìn thấy động tác của Nhiếp Vân thì tức giận đến toàn thân run rẩy, hắn ngửa đầu lên trời gào thét.
- Tông chủ của các ngươi? Ha ha, tông chủ các ngươi sớm chết từ lâu rồi.
Các ngươi cũng đi theo đi thôi!
Cười nhạt một tiếng, Nhiếp Vân cầm trường kiếm trong tay sau đó nện thẳng vào đối thủ.
Lạch cạch!
Âm thanh như đậu rang nổ tung vang lên, ba đại Chí Tôn tính cả một con yêu thú vỡ óc mà chết ngay tại chỗ.
Trảm thảo trừ căn chính là chuẩn tắc Nhiếp Vân vẫn thừa hành tới bây giờ, những người này muốn chết thì hắn không cần phải nhân từ nương tay àm gì.
- Thật mạnh...
Phùng Tiêu, Dương Ngạn và lão giả nhìn thấy thiếu niên biểu hiện ra thủ đoạn và thực lực vô cùng đáng sợ, toàn thân bọn họ run rẩy và gương mặt giật mình không nhỏ.
Nhìn thấy Nhêếp Vân một mình một người càn quét Di Thiên Tông, đây là việc lúc trước bọn họ không thể tưởng tượng, mà bây giờ... Quả thật phát sinh ở trước mắt.
Tuy Phùng Tiêu, Dương Ngạn sớm biết thưc lực của Nhiếp Vân vô cùng cường đại nhưng không nghĩ tới hắn lại mạnh tới mức này.
Đã mạnh vượt qua tưởng tượng của bọn họ!
- Binh khí hoàng tộc, bí tịch, đan dược trân quý... Ân? Lại vẫn có linh thạch, có hơn một vạn viên, không tệ, không tệ, không hổ là Di Thiên Tông!
Mang theo ba người Phùng Tiêu đi vào đại điện bảo khố trong Di Thiên Tông thật nhanh, Nhiếp Vân tùy ý nhìn chung quanh sau đó cười nói.
Di Thiên Tông làm đệ nhất tông môn trong Thần Phong đế quốc nhiều năm như vậy cho nên vơ vét không ít bảo bối cho bản thân mình, chỉ linh thạch cũng nhiều hơn vạn viên.
Bởi vì lúc trước tiêu hao sạch linh thạch vào tu luyện, Nhiếp Vân cảm thấy tu luyện sẽ giảm bớt không ít, hiện tại thu được nhiều như thế, thật sự là buồn ngủ gặp chiếu manh, có được quá đúng lúc.
Về phần kim tệ nhiều vô số kể, đừng nói hơn một ngàn vạn, hơn mười ngàn vạn cũng có.
Tuy kim tệ đối với cường giả Chí Tôn như Nhiếp Vân mà nói không có tác dụng đáng kể gì cho nên hắn không sinh ra hứng thú với nó.
- Ân? Tử Hoa Ngọc Ấn? Không ngờ tại nơi này lại có một cái Tử Hoa Ngọc Ấn?
Đột nhiên đôi mắt Nhiếp Vân nhìn lên ngọc ấn màu tím trên bàn, gương mặt hắn biến thành mừng như điên.
Tử Hoa Ngọc Ấn là chìa khóa mở Tử Hoa động phủ, tổng cộng ba cái, trước kia mìh đạt một cái trong thành Tế Bắc, ban đầu hắn cho rằng mình phải phí không ít thời gian mới có thể tìm được, không nghĩ tới nó nằm trong bảo khố của Di Thiên Tông!
Ba cái chìa khóa chính mình đạt được hai cái, một khi tìm cái thứ ba là mình có thể mở Tử Hoa động phủ, sau đó chiếm bảo bối bên trong.
Tử Hoa ng phủ ẩn chứa pháp quyết, công pháp không có tác dụng lớn với hắn nhưng nó lại có bảo bối giúp người ta tấn cấp Đoạt Thiên Tạo Hóa Bí Cảnh, Nhiếp Vân không thể bỏ qua bảo bối trong động phủ.
- Thu!
Cố nén hưng phấn trong nội tâm, bàn tay của Nhiếp Vân vỗ vào nạp vật đan điền của mình sau đó bắt dầu thu bảo bối trong đại điện cho mình sử dụng.
Nạp vật đan điền có thiên phú nương theo tu vi gia tăng thì phạm vi dung nạp cũng gia tăng theo không ít, thời điểm mới mở ra nó chỉ lớn như hai ba gian phòng, mà bây giờ đạt tới cấp bậc Chí Tôn cho nên nó đã lớn bằng mấy trăm gian phòng, tuy bảo bối của Di Thiên Tông không ít nhưng có thể dễ dàng bỏ vào bên trong.
- Nạp vật đan điền? Là kẻ có được thiên phú đặc thù hay sao?
Nhìn thấy thiếu niên chỉ trong nháy mắt thu hết tất cả bảo vật vào trong người của mình, đám người Phùng Tiêu và lão giả trợn tròn mắt giống như không dám tin tưởng vào mắt mình.
- Hiện tại người còn lại của Di Thiên Tông hoàn toàn không đủ làm người phải sợ, ngươi đã tự do!
Nạp vật đan điền vốn phi thường rất thưa thớt, Nhiếp Vân biết rõ hắn vì sao khiếp sợ như vậy, cười nhạt một tiếng, cũng không nhiều lời.
Người này bị nhốt chung nhà giam với Phùng Tiêu, Dương Ngạn, cũng không tổn thương bọn họ,Nhiếp Vân cũng không phải người hiếu sát, tự nhiên cũng sẽ không đối phó hắn làm gì.
- Nhiếp Vân đại nhân, Lạc Tiểu Phong ta đã không nhà để về, nguyện ý thề chết theo ngươi!
Lão giả nghe được thiếu niên nói thế liền do dự một chút, đột nhiên quỳ rạp xuống đất.
Hắn bị giam trong nhà lao hơn ba mươi năm, hắn cũng mất đi liên lạc với thế giới bên ngoài, cũng mất đi năng lực sinh tồn.
- Lạc Tiểu Phong? Ngươi biết Lạc Chiếm Hào hay không?
Nhiếp Vân sững sờ.
Tuy trên đời này có không ít người họ Lạc, ở trong Thần Phong đế quốc lại không nhiều, có lẽ Lạc Tiểu Phong cũng bởi vì chuyện mộ Lạc Khúc cho nên bị bắt tới nơi đây.
- Lạc Chiếm Hào? Ta đã bị giam ở nơi này hơn ba mươi năm, không biết người này tên là Lạc Chiếm Hào.
Lạc Tiểu Phong lắc đầu.
- Hơn ba mươi năm?
Nhiếp Vân lắc đầu.
Tuy tuổi của Lạc Chiếm Hào không nhỏ nhưng ba hơn mười năm trước cũng là hài tử mấy tuổi mà thôi, lúc ấy Lạc Tiểu Phong đã bị bắt, có lẽ hai người
không biết nhau, về phần phụ thân Lạc Chiếm Hào tên gì thì Nhiếp Vân cũng không biết, cũng không cách nào hỏi rõ.
- Nhiếp Vân đại nhân...
Thấy thiếu niên lắc đầu, Lạc Tiểu Phong còn tưởng rằng không muốn chính mình, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
- Ha ha, ngươi là cường giả Khí Tông đỉnh phong, vừa vặn ta cũng không có thời gian dạy tốt bọn họ, ngươi dạy bảo bọn họ là tốt rồi, lại giúp bọn họ gia tăng tu vi lên trong thời gian ngắn.
- Di Thiên Tông tung hoành tại Thần Phong đế quốc nhiều năm, có lẽ có không ít thứ tốt, chúng ta nên đi thôi.
Vào lúc ba cường giả Chí Tôn tính cả một yêu thú sau đó bị đánh thành trọng thương, Nhiếp Vân nhìn cũng không nhìn một cái, trường kiếm của hắn chấn động sau đó đâm thẳng về phía trước.
Ầm ầm!
Lúc này sử dụng Đại Lực đan điền và ám kình, vô số vách tường hóa thành bột phấn trong nháy mắt, sau đó lộ ra một cung điện đầy bảo vật.
Tu vi đạt tới Chí Tôn, vận dụng truy tung chi khí càng phát thuần thục, Nhiếp Vân tùy tiện quét qua một chút là có thể tìm được cung điện chứa bảo tàng của Di Thiên Tông, lúc này mới một kiếm phá vỡ vách tường, đồ vật trog đại điện không bị ảnh hưởng chút nào.
Nếu đổi lại người khác, cho dù một kiếm chém xuống cũng có uy lực như thế nhưng khó có thể làm trong một mạch, khó bảo toàn không phá hủy bảo vật bên trong thành tro bụi.
- Nhiếp Vân, ngươi dám... Ngươi dám cầm đồ vật của Di Thiên Tông, tông chủ của chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Quân Tinh giãy dụa đứng lên, vừa vặn nhìn thấy động tác của Nhiếp Vân thì tức giận đến toàn thân run rẩy, hắn ngửa đầu lên trời gào thét.
- Tông chủ của các ngươi? Ha ha, tông chủ các ngươi sớm chết từ lâu rồi.
Các ngươi cũng đi theo đi thôi!
Cười nhạt một tiếng, Nhiếp Vân cầm trường kiếm trong tay sau đó nện thẳng vào đối thủ.
Lạch cạch!
Âm thanh như đậu rang nổ tung vang lên, ba đại Chí Tôn tính cả một con yêu thú vỡ óc mà chết ngay tại chỗ.
Trảm thảo trừ căn chính là chuẩn tắc Nhiếp Vân vẫn thừa hành tới bây giờ, những người này muốn chết thì hắn không cần phải nhân từ nương tay àm gì.
- Thật mạnh...
Phùng Tiêu, Dương Ngạn và lão giả nhìn thấy thiếu niên biểu hiện ra thủ đoạn và thực lực vô cùng đáng sợ, toàn thân bọn họ run rẩy và gương mặt giật mình không nhỏ.
Nhìn thấy Nhêếp Vân một mình một người càn quét Di Thiên Tông, đây là việc lúc trước bọn họ không thể tưởng tượng, mà bây giờ... Quả thật phát sinh ở trước mắt.
Tuy Phùng Tiêu, Dương Ngạn sớm biết thưc lực của Nhiếp Vân vô cùng cường đại nhưng không nghĩ tới hắn lại mạnh tới mức này.
Đã mạnh vượt qua tưởng tượng của bọn họ!
- Binh khí hoàng tộc, bí tịch, đan dược trân quý... Ân? Lại vẫn có linh thạch, có hơn một vạn viên, không tệ, không tệ, không hổ là Di Thiên Tông!
Mang theo ba người Phùng Tiêu đi vào đại điện bảo khố trong Di Thiên Tông thật nhanh, Nhiếp Vân tùy ý nhìn chung quanh sau đó cười nói.
Di Thiên Tông làm đệ nhất tông môn trong Thần Phong đế quốc nhiều năm như vậy cho nên vơ vét không ít bảo bối cho bản thân mình, chỉ linh thạch cũng nhiều hơn vạn viên.
Bởi vì lúc trước tiêu hao sạch linh thạch vào tu luyện, Nhiếp Vân cảm thấy tu luyện sẽ giảm bớt không ít, hiện tại thu được nhiều như thế, thật sự là buồn ngủ gặp chiếu manh, có được quá đúng lúc.
Về phần kim tệ nhiều vô số kể, đừng nói hơn một ngàn vạn, hơn mười ngàn vạn cũng có.
Tuy kim tệ đối với cường giả Chí Tôn như Nhiếp Vân mà nói không có tác dụng đáng kể gì cho nên hắn không sinh ra hứng thú với nó.
- Ân? Tử Hoa Ngọc Ấn? Không ngờ tại nơi này lại có một cái Tử Hoa Ngọc Ấn?
Đột nhiên đôi mắt Nhiếp Vân nhìn lên ngọc ấn màu tím trên bàn, gương mặt hắn biến thành mừng như điên.
Tử Hoa Ngọc Ấn là chìa khóa mở Tử Hoa động phủ, tổng cộng ba cái, trước kia mìh đạt một cái trong thành Tế Bắc, ban đầu hắn cho rằng mình phải phí không ít thời gian mới có thể tìm được, không nghĩ tới nó nằm trong bảo khố của Di Thiên Tông!
Ba cái chìa khóa chính mình đạt được hai cái, một khi tìm cái thứ ba là mình có thể mở Tử Hoa động phủ, sau đó chiếm bảo bối bên trong.
Tử Hoa ng phủ ẩn chứa pháp quyết, công pháp không có tác dụng lớn với hắn nhưng nó lại có bảo bối giúp người ta tấn cấp Đoạt Thiên Tạo Hóa Bí Cảnh, Nhiếp Vân không thể bỏ qua bảo bối trong động phủ.
- Thu!
Cố nén hưng phấn trong nội tâm, bàn tay của Nhiếp Vân vỗ vào nạp vật đan điền của mình sau đó bắt dầu thu bảo bối trong đại điện cho mình sử dụng.
Nạp vật đan điền có thiên phú nương theo tu vi gia tăng thì phạm vi dung nạp cũng gia tăng theo không ít, thời điểm mới mở ra nó chỉ lớn như hai ba gian phòng, mà bây giờ đạt tới cấp bậc Chí Tôn cho nên nó đã lớn bằng mấy trăm gian phòng, tuy bảo bối của Di Thiên Tông không ít nhưng có thể dễ dàng bỏ vào bên trong.
- Nạp vật đan điền? Là kẻ có được thiên phú đặc thù hay sao?
Nhìn thấy thiếu niên chỉ trong nháy mắt thu hết tất cả bảo vật vào trong người của mình, đám người Phùng Tiêu và lão giả trợn tròn mắt giống như không dám tin tưởng vào mắt mình.
- Hiện tại người còn lại của Di Thiên Tông hoàn toàn không đủ làm người phải sợ, ngươi đã tự do!
Nạp vật đan điền vốn phi thường rất thưa thớt, Nhiếp Vân biết rõ hắn vì sao khiếp sợ như vậy, cười nhạt một tiếng, cũng không nhiều lời.
Người này bị nhốt chung nhà giam với Phùng Tiêu, Dương Ngạn, cũng không tổn thương bọn họ,Nhiếp Vân cũng không phải người hiếu sát, tự nhiên cũng sẽ không đối phó hắn làm gì.
- Nhiếp Vân đại nhân, Lạc Tiểu Phong ta đã không nhà để về, nguyện ý thề chết theo ngươi!
Lão giả nghe được thiếu niên nói thế liền do dự một chút, đột nhiên quỳ rạp xuống đất.
Hắn bị giam trong nhà lao hơn ba mươi năm, hắn cũng mất đi liên lạc với thế giới bên ngoài, cũng mất đi năng lực sinh tồn.
- Lạc Tiểu Phong? Ngươi biết Lạc Chiếm Hào hay không?
Nhiếp Vân sững sờ.
Tuy trên đời này có không ít người họ Lạc, ở trong Thần Phong đế quốc lại không nhiều, có lẽ Lạc Tiểu Phong cũng bởi vì chuyện mộ Lạc Khúc cho nên bị bắt tới nơi đây.
- Lạc Chiếm Hào? Ta đã bị giam ở nơi này hơn ba mươi năm, không biết người này tên là Lạc Chiếm Hào.
Lạc Tiểu Phong lắc đầu.
- Hơn ba mươi năm?
Nhiếp Vân lắc đầu.
Tuy tuổi của Lạc Chiếm Hào không nhỏ nhưng ba hơn mười năm trước cũng là hài tử mấy tuổi mà thôi, lúc ấy Lạc Tiểu Phong đã bị bắt, có lẽ hai người
không biết nhau, về phần phụ thân Lạc Chiếm Hào tên gì thì Nhiếp Vân cũng không biết, cũng không cách nào hỏi rõ.
- Nhiếp Vân đại nhân...
Thấy thiếu niên lắc đầu, Lạc Tiểu Phong còn tưởng rằng không muốn chính mình, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
- Ha ha, ngươi là cường giả Khí Tông đỉnh phong, vừa vặn ta cũng không có thời gian dạy tốt bọn họ, ngươi dạy bảo bọn họ là tốt rồi, lại giúp bọn họ gia tăng tu vi lên trong thời gian ngắn.
Tác giả :
Hoành Tảo Thiên Nhai