Vô Tận Đan Điền
Chương 267: Một cũng không lưu
Dương Ngạn, Phùng Tiêu đã bị hội trưởng thích khách công hội báo cho biết còn chưa chết, nghe nói bị đưa tới tổng bộ công hội, nếu như hắn lại muốn nói tại tổng bộ thích khách công hội thì không cần nói nhảm nửa câu.
Tổng bộ thích khách công hội nằm tại Thần Thánh đế quốc, trong đó cao thủ nhiều như mây, cho dù thực lực của mình hiện tại đại tiến cũng không dám tùy tiện xông vào.
- Không ở tổng bộ thích khách công hội, bọn họ còn chưa kịp mang đi...
Hoàng đế đế quốc vội vàng nói.
- Ah Còn chưa mang đi sao? Vậy bọn họ ở đâu?
- Ngươi đáp ứng không giết ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Hoàng đế đế quốc tranh thủ một đường sinh cơ cuối cùng.
- Tốt, ta sẽ không giết ngươi!
Nhiếp Vân gật đầu.
- Ngươi là cường giả Chí Tôn, khẳng định không thể nói không giữ lời, bọn họ hiện tại bị giam tại hậu sơn Di Thiên Tông!
Hoàng đế đế quốc do dự sau đó cắn răng lên tiếng.
- Hậu sơn Di Thiên Tông?
Nhiếp Vân nhướng mày một cái.
- Đúng! Là Di Thiên tông chủ chính miệng nói cho ta biết...
Hoàng đế đế quốc còn chưa dứt lời đã cảm thấy hạ thân tê rần, cúi đầu nhìn xuống đã thấy có một đạo hào quang chém hắn đứt đoạn.
- Ngươi đã nói... Không giết ta...
Cho dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới mình vẫn bị giết.
- Ta đáp ứng không giết ngươi nhưng yêu sủng của ta không có đáp ứng không giết.
Tiện tay ném hoàng đế đế quốc đá tử vong xuống đất, Nhiếp Vân nhàn nhạt nói ra.
Vừa ra tay chính là lợi trảo của Phong Lang Vương, tuy thực lực hoàng đế đế quốc không được tốt lắm nhưng dù sao cũng là kiêu hùng, trảm thảo phải trừ tận gốc, Nhiếp Vân sẽ không lưu lại bất cứ tai họa ngầm nào cho mình.
- Chúng ta nguyện ý phụ tá Nhiếp Vân bệ hạ đăng cơ!
Các đại thần thấy lang vương bên cạnh thiếu niên ra tay giết hoàng đế bệ hạ, hoàng đế bệ hạ thực lực Khí Tông đỉnh phong bị chém thành hai đoạn làm bọn họ không dám thở mạnh cái nào, hơn nửa ngày sau mới hô lên.
- Đăng cơ? Chờ ta trở lại đi!
Nhiếp Vân tùy ý khoát khoát tay.
Có làm hoàng đế hay không với hắn mà nói cũng không có gì, cường giả cần làm chính là truy cầu Thiên Đạo, nhiễm quá nhiều quyền lợi trong cuộc sống, nhân quả càng nhiều, càng khó thành công.
Hiện tại hắn cũng không từ chối, đường đường hoàng thất Thần Phong đế quốc bị mình tiêu diệt, nếu như mình không làm hoàng đế, đế quốc nhất định sẽ lâm vào rung chuyển, đến lúc đó hắn chính là tội nhân.
Lại nói sau khi lên làm hoàng đế, vận dụng nhân mạch và lực lượng sẽ gia tăng rất nhiều, tìm kiếm phụ mẫu càng có nắm chắc nhiều hơn.
- Bệ hạ, Phong thị nhất tộc xử lý như thế nào?
Có đại thần hô to.
Phong thị nhất tộc cũng không chỉ có một hoàng đế và một Phong Dụ, trái lại nó là một đại gia tộc, hiện tại lão tổ và hoàng đế đều bị giết, giết hay lưu đám người này cũng cần Nhiếp Vân ra quyết định.
- Một cũng không lưu!
Sau khi nói câu này thân thể Nhiếp Vân nhảy lên lưng Phong Lang Vương, hắn mang theo ba yêu sủng bay về hướng Di Thiên Tông.
- Một cũng không lưu?
Nghe mệnh lệnh này các đại thần giaajt mình.
Ngoan độc!
Tuy làm như vậy cũng là lựa chọn tốt nhất, Phong gia kinh doanh Thần Phong đế quốc nhiều năm, một khi nhân từ nương tay, ai biết sẽ mang tới phiền toái gì chứ? Còn không bằng giêt sạch toàn bộ.
Muốn thành đại sự không nên câu nệ tiểu tiết, lòng dạ đàn bà sớm muộn gì cũng gặp tai họa.
- Nghe theo lệnh bệ hạ, Phong thị gia tộc một cũng không lưu, động thủ đi!
Nhìn Nhiếp Vân đi xa, lúc này các đại thần đứng lên nhìn về phía hoàng cung, bắt đầu diễn ra đồ sáng điên cuồng nhất trong lịch sử Thần Phong đế quốc.
Sử sách đời sau ghi lại: Vân Hoàng Đại Đế nguyên niên, bệ hạ giận dữ, độc diệt thích khách công hội, đánh chết tông chủ Di Thiên Tông và bốn cường giả Chí Tôn đỉnh phong, thanh lý Phong thị dư nghiệt, máu chảy thành sông, trong vòng một đêm mấy vạn đầu người rơi xuống đất, từ nay về sau không còn Phong thị dư đảng, Phong thị gia tộc thống trị Thần Phong đế quốc một ngàn bảy trăm ba mươi tám năm bị tiêu diệt triệt để...
Trong nhà giam âm u ẩm ướt, hai ngườiDương Ngạn, Phùng Tiêu dán vào nhau và nằm trên mặt đất, đôi mắt vốn bắn ra hào quang bốn phía biến thành như mắt cá chết, dường như không còn chút hi vọng gì.
Bị giam trong nơi âm u ẩm ướt như vậy vài ngày, mặc dù ý chí kiên định cũng bị đánh tan không ít.
- Rốt cuộc nơi này là nơi nào? Xem ra chúng ta trốn không thoát!
Nhìn chung quanh nhà giam bố trí Chí Tôn phong ấn, Dương Ngạn lắc đầu, hắn uể oải không nói thành lời.
Lúc mới tới thấy không có người trông coi, hắn còn ý định đào tẩu, kết quả bị Chí Tôn phong ấn giáo huấn vào lần cho nên hai người mới hiểu ra muốn thoát đi là chuyện không có khả năng.
- Chạy đi? Ngươi không thấy người giao cơm cho chúng ta chính là cường giả Binh Giáp Cảnh đỉnh phong hay sao? Cho dù không có cường giả Chí Tôn lưu lại phong ấn, chúng ta cũng không thể trốn thoát.
Trên mặt Phùng Tiêu mang theo dáng vẻ tuyệt vọng.
Hai người lúc trước khi chưa bị thương cũng chỉ có tu vi Binh Giáp Cảnh sơ kỳ mà thôi, còn không đánh lại tên giao cơm cho bọn họ, nghĩ muốn ra ngoài không thể nghi ngờ là chuyện hoang đường viễn vông.
Sau khi hai người bị Lê Nam Tẩu công kích, bọn họ cho rằng mình phải chết không nghi ngờ, sau khi tỉnh lại mới phát hiện mình bị giam ở nơi đây, trên người có thương thế rất nặng.
- Lúc trước ta mới tới cũng như ngươi, cũng nghĩ làm cách nào bỏ trốn, ha ha, sau khi trốn mấy lần mới biết không có khả năng thành công.
Cách đó không xa có tiếng cười nói vang lên.
Trong nhà giam này còn giam giữ một lão giả khác, thực lực của hắn còn mạnh hơn hai người rất nhiều, khí tức ẩn ẩn mang theo phong độ tông sư, thực lực của hắn là Khí Tông đỉnh phong.
Quần áo của lão giả nghiền nát, khuôn mặt tiều tụy, lần đầu tiên nhìn thấy
còn tưởng rằng là ăn mày, hiển nhiên bị giam ở nơi này rất lâu rồi.
- Chẳng lẽ chưa từng có người nào bỏ trốn thành công hay sao?
Dương Ngạn vẫn không dám tin.
- Ngươi có biết ta bị giam ở nơi này bao lâu rồi không?
Lão giả cười xùy một tiếng, hắn nhìn lên nóc phòng, trong mắt mang theo tiêu điều.
- Ba mươi bảy năm! Là suốt ba mươi bảy năm, trong ba mươi bảy năm qua cường giả Khí Tông đỉnh phong giốn như ta chí ít có hơn hai mươi người, thậm chí có hai tên đạt tới Chí Tôn sơ kỳ, đáng tiếc không ai có thể bỏ trốn, tất cả đều chết cả rồi.
- Cái gì? Chí Tôn sơ kỳ cũng chết?
Dương Ngạn đã giật mình.
Tổng bộ thích khách công hội nằm tại Thần Thánh đế quốc, trong đó cao thủ nhiều như mây, cho dù thực lực của mình hiện tại đại tiến cũng không dám tùy tiện xông vào.
- Không ở tổng bộ thích khách công hội, bọn họ còn chưa kịp mang đi...
Hoàng đế đế quốc vội vàng nói.
- Ah Còn chưa mang đi sao? Vậy bọn họ ở đâu?
- Ngươi đáp ứng không giết ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Hoàng đế đế quốc tranh thủ một đường sinh cơ cuối cùng.
- Tốt, ta sẽ không giết ngươi!
Nhiếp Vân gật đầu.
- Ngươi là cường giả Chí Tôn, khẳng định không thể nói không giữ lời, bọn họ hiện tại bị giam tại hậu sơn Di Thiên Tông!
Hoàng đế đế quốc do dự sau đó cắn răng lên tiếng.
- Hậu sơn Di Thiên Tông?
Nhiếp Vân nhướng mày một cái.
- Đúng! Là Di Thiên tông chủ chính miệng nói cho ta biết...
Hoàng đế đế quốc còn chưa dứt lời đã cảm thấy hạ thân tê rần, cúi đầu nhìn xuống đã thấy có một đạo hào quang chém hắn đứt đoạn.
- Ngươi đã nói... Không giết ta...
Cho dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới mình vẫn bị giết.
- Ta đáp ứng không giết ngươi nhưng yêu sủng của ta không có đáp ứng không giết.
Tiện tay ném hoàng đế đế quốc đá tử vong xuống đất, Nhiếp Vân nhàn nhạt nói ra.
Vừa ra tay chính là lợi trảo của Phong Lang Vương, tuy thực lực hoàng đế đế quốc không được tốt lắm nhưng dù sao cũng là kiêu hùng, trảm thảo phải trừ tận gốc, Nhiếp Vân sẽ không lưu lại bất cứ tai họa ngầm nào cho mình.
- Chúng ta nguyện ý phụ tá Nhiếp Vân bệ hạ đăng cơ!
Các đại thần thấy lang vương bên cạnh thiếu niên ra tay giết hoàng đế bệ hạ, hoàng đế bệ hạ thực lực Khí Tông đỉnh phong bị chém thành hai đoạn làm bọn họ không dám thở mạnh cái nào, hơn nửa ngày sau mới hô lên.
- Đăng cơ? Chờ ta trở lại đi!
Nhiếp Vân tùy ý khoát khoát tay.
Có làm hoàng đế hay không với hắn mà nói cũng không có gì, cường giả cần làm chính là truy cầu Thiên Đạo, nhiễm quá nhiều quyền lợi trong cuộc sống, nhân quả càng nhiều, càng khó thành công.
Hiện tại hắn cũng không từ chối, đường đường hoàng thất Thần Phong đế quốc bị mình tiêu diệt, nếu như mình không làm hoàng đế, đế quốc nhất định sẽ lâm vào rung chuyển, đến lúc đó hắn chính là tội nhân.
Lại nói sau khi lên làm hoàng đế, vận dụng nhân mạch và lực lượng sẽ gia tăng rất nhiều, tìm kiếm phụ mẫu càng có nắm chắc nhiều hơn.
- Bệ hạ, Phong thị nhất tộc xử lý như thế nào?
Có đại thần hô to.
Phong thị nhất tộc cũng không chỉ có một hoàng đế và một Phong Dụ, trái lại nó là một đại gia tộc, hiện tại lão tổ và hoàng đế đều bị giết, giết hay lưu đám người này cũng cần Nhiếp Vân ra quyết định.
- Một cũng không lưu!
Sau khi nói câu này thân thể Nhiếp Vân nhảy lên lưng Phong Lang Vương, hắn mang theo ba yêu sủng bay về hướng Di Thiên Tông.
- Một cũng không lưu?
Nghe mệnh lệnh này các đại thần giaajt mình.
Ngoan độc!
Tuy làm như vậy cũng là lựa chọn tốt nhất, Phong gia kinh doanh Thần Phong đế quốc nhiều năm, một khi nhân từ nương tay, ai biết sẽ mang tới phiền toái gì chứ? Còn không bằng giêt sạch toàn bộ.
Muốn thành đại sự không nên câu nệ tiểu tiết, lòng dạ đàn bà sớm muộn gì cũng gặp tai họa.
- Nghe theo lệnh bệ hạ, Phong thị gia tộc một cũng không lưu, động thủ đi!
Nhìn Nhiếp Vân đi xa, lúc này các đại thần đứng lên nhìn về phía hoàng cung, bắt đầu diễn ra đồ sáng điên cuồng nhất trong lịch sử Thần Phong đế quốc.
Sử sách đời sau ghi lại: Vân Hoàng Đại Đế nguyên niên, bệ hạ giận dữ, độc diệt thích khách công hội, đánh chết tông chủ Di Thiên Tông và bốn cường giả Chí Tôn đỉnh phong, thanh lý Phong thị dư nghiệt, máu chảy thành sông, trong vòng một đêm mấy vạn đầu người rơi xuống đất, từ nay về sau không còn Phong thị dư đảng, Phong thị gia tộc thống trị Thần Phong đế quốc một ngàn bảy trăm ba mươi tám năm bị tiêu diệt triệt để...
Trong nhà giam âm u ẩm ướt, hai ngườiDương Ngạn, Phùng Tiêu dán vào nhau và nằm trên mặt đất, đôi mắt vốn bắn ra hào quang bốn phía biến thành như mắt cá chết, dường như không còn chút hi vọng gì.
Bị giam trong nơi âm u ẩm ướt như vậy vài ngày, mặc dù ý chí kiên định cũng bị đánh tan không ít.
- Rốt cuộc nơi này là nơi nào? Xem ra chúng ta trốn không thoát!
Nhìn chung quanh nhà giam bố trí Chí Tôn phong ấn, Dương Ngạn lắc đầu, hắn uể oải không nói thành lời.
Lúc mới tới thấy không có người trông coi, hắn còn ý định đào tẩu, kết quả bị Chí Tôn phong ấn giáo huấn vào lần cho nên hai người mới hiểu ra muốn thoát đi là chuyện không có khả năng.
- Chạy đi? Ngươi không thấy người giao cơm cho chúng ta chính là cường giả Binh Giáp Cảnh đỉnh phong hay sao? Cho dù không có cường giả Chí Tôn lưu lại phong ấn, chúng ta cũng không thể trốn thoát.
Trên mặt Phùng Tiêu mang theo dáng vẻ tuyệt vọng.
Hai người lúc trước khi chưa bị thương cũng chỉ có tu vi Binh Giáp Cảnh sơ kỳ mà thôi, còn không đánh lại tên giao cơm cho bọn họ, nghĩ muốn ra ngoài không thể nghi ngờ là chuyện hoang đường viễn vông.
Sau khi hai người bị Lê Nam Tẩu công kích, bọn họ cho rằng mình phải chết không nghi ngờ, sau khi tỉnh lại mới phát hiện mình bị giam ở nơi đây, trên người có thương thế rất nặng.
- Lúc trước ta mới tới cũng như ngươi, cũng nghĩ làm cách nào bỏ trốn, ha ha, sau khi trốn mấy lần mới biết không có khả năng thành công.
Cách đó không xa có tiếng cười nói vang lên.
Trong nhà giam này còn giam giữ một lão giả khác, thực lực của hắn còn mạnh hơn hai người rất nhiều, khí tức ẩn ẩn mang theo phong độ tông sư, thực lực của hắn là Khí Tông đỉnh phong.
Quần áo của lão giả nghiền nát, khuôn mặt tiều tụy, lần đầu tiên nhìn thấy
còn tưởng rằng là ăn mày, hiển nhiên bị giam ở nơi này rất lâu rồi.
- Chẳng lẽ chưa từng có người nào bỏ trốn thành công hay sao?
Dương Ngạn vẫn không dám tin.
- Ngươi có biết ta bị giam ở nơi này bao lâu rồi không?
Lão giả cười xùy một tiếng, hắn nhìn lên nóc phòng, trong mắt mang theo tiêu điều.
- Ba mươi bảy năm! Là suốt ba mươi bảy năm, trong ba mươi bảy năm qua cường giả Khí Tông đỉnh phong giốn như ta chí ít có hơn hai mươi người, thậm chí có hai tên đạt tới Chí Tôn sơ kỳ, đáng tiếc không ai có thể bỏ trốn, tất cả đều chết cả rồi.
- Cái gì? Chí Tôn sơ kỳ cũng chết?
Dương Ngạn đã giật mình.
Tác giả :
Hoành Tảo Thiên Nhai