Vô Tận Đan Điền

Chương 205: Trong nhà biến cố

Đột nhiên trong đám người có người nhận ra Nhiếp Vân, đồng thời hô to, mọi người đều biến sắc vội vàng cúi đầu, dáng vẻ khủng hoảng vô cùng, giống như nghĩ tới chuyện gì vô cùng đáng sợ.

Nhìn thấy một màn này, Nhiếp Vân sửng sốt.

Chính mình cũng không phải độc xà, vì sao nghe được tên của mình bọn họ đều biến sắc?

- Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng vừa động, hắn thả người nhảy lên, trong ánh mắt giật mình của mọi người bay thẳng về hướng Nhiếp phủ.

Sau khi nắm giữ lại Nhiếp gia, Nhiếp Tiếu Thiên cũng đã rời khỏi nơi ở trước kia, quay về phủ đệ. Phủ đệ nằm gần thành thị, ngồi xe ngựa cần dùng một giờ, nhưng tốc độ của Nhiếp Vân cực nhanh, còn chưa đầy năm phút đã chứng kiến cổng lớn cao ngất đứng sững trước mắt, hai chữ Nhiếp gia diệu diệu sinh huy.

- Ân? Hình như không thích hợp!

Là một trong những gia tộc lớn nhất Lạc Thủy thành, bình thường ở ngoài cửa có không ít thủ vệ, mà hôm nay không bóng người, cả cổng lớn cũng nửa mở, thoạt nhìn không có chút phòng ngự.

Nhiếp Vân biến sắc, trong lòng băng sương, thân thể hắn đột nhiên vội vàng lao về phía trước, nhưng vừa vào cổng đã có hai đạo kiếm quang bắn tới.

Sưu sưu!

Phương vị hai đạo kiếm quang xuất hiện thập phần xảo quyệt, một phong tỏa đường đi, một phong tỏa đường lui, có thể phối hợp tốt như vậy hơn nữa trong kiếm quang còn ẩn chứa trận thế đặc thù nào đó, ở trong ấn tượng của Nhiếp Vân, chỉ có một vài đại gia tộc trong Thần Phong thành mới có loại năng lực này!

- Hừ!

Trong lòng kỳ quái, bàn tay Nhiếp Vân vươn ra phía trước đã đem hai đạo kiếm quang nắm trong tay, sau đó nhìn theo phương hướng tập kích, lúc này mới nhìn thấy hai thân ảnh.

Hai người kia cũng không phải đệ tử Nhiếp gia, mặc hắc y, khuôn mặt che kín làm cho người ta nhìn không ra rốt cục là ai.

Hai người hiển nhiên không nghĩ tới thiếu niên trước mắt có thể tùy tay phá giải hai người đánh lén, vừa biến sắc đồng thời quát to:

- Muốn chết!

- Hừ!

Nhiếp Vân nhíu mày, bàn tay chuyển động, vừa chộp tới lập tức làm kinh mạch hai hắc y nhân hoàn toàn chấn vỡ, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp dưới đất.

Hai người này chỉ có thực lực xuất thể cảnh, ở trước mặt Nhiếp Vân thậm chí không tiếp được nửa chiêu.

- Các ngươi là ai? Ở Nhiếp gia của chúng ta làm gì?

Đánh hai người quỳ xuống, Nhiếp Vân hừ lạnh hỏi.

Đau đớn kịch liệt làm hai người kêu thảm một tiếng, trong đó một người nhìn Nhiếp Vân cắn răng quát:

- Nhiếp gia các ngươi? Ngươi là Nhiếp Vân? Ta sẽ không nói cho ngươi…

- Nếu không nói, vậy chết đi!

Thấy vẻ mặt hai người cũng biết là tử sĩ, cho dù ép hỏi cũng vô dụng, Nhiếp Vân không muốn lãng phí thời gian.

Ba ba!

Chỉ hai chiêu đã chụp hai người thành bánh thịt, sau đó hắn thả người bay về phía đại điện nghị sự.

Lúc này cửa đại điện đóng chặt, khi hắn đi vào chợt nghe bên trong truyền ra thanh âm trách mắng.



Trong đại điện nghị sự của Nhiếp gia, có hai thân ảnh đang không ngừng tìm kiếm lung tung gì đó, tựa hồ muốn tìm ra vật gì.

Chính là tộc trưởng đương nhiệm của Dương gia Dương Ngạn cùng tộc trưởng Phùng gia Phùng Tiêu.

- Rốt cục là người nào làm? Hiện tại Nhiếp Vân đi vắng, gia tộc của họ xảy ra chuyện như vậy mà chúng ta không hề hay biết, bảo ta làm sao giải thích với hắn!

Chứng kiến đại điện trống trải, Dương Ngạn sốt ruột siết chặt nắm tay.

- Ta cũng vừa nhận được tin tức nói đêm qua cả Nhiếp gia bị một đám hắc y nhân công hãm, tộc trưởng Nhiếp Tiếu Thiên bọn họ toàn bộ mất tích, rốt cục sao lại thế này?

Phùng Tiêu cũng nhìn một vòng xung quanh, phát hiện trong đại điện không có dấu vết đánh nhau, chân mày dựng thẳng.

- Nói thế nào Tiếu Thiên bá bá cũng là khí tông hậu kỳ, mà Hổ Đầu thú của Nhiếp Vân lưu lại cũng tới khí tông đỉnh, sức chiến đấu như vậy thế nhưng dưới tình huống không kinh động một ai đã mất đi tung tích, chẳng lẽ người tới là chí tôn?

Dương Ngạn nhớ tới tin tức nghe được cảm thấy thật kinh ngạc lẫn kỳ quái.

Chính mình giữa trưa mới lấy được tin tức báo tin đêm qua có nhóm hắc y nhân lao vào Nhiếp gia, sau đó những người khác của Nhiếp gia đều tử vong, đám người tộc trưởng Nhiếp Tiếu Thiên mất tích…

Lần đầu tiên hắn nghe được tin tức này căn bản không tin, Nhiếp gia có được chí tôn phù lục cùng tiểu Hổ, dù chí tôn cường giả tới đây cũng đừng mong thầm lặng chế phục, nhưng khi mình đi vào phủ đệ trống rỗng dù không tin vẫn phải tin!

Chi nha!

Ngay lúc hai người còn đang kỳ quái, đột nhiên ngoài cửa đại điện vang lên thanh âm lạnh lùng.

- Hắc hắc, chúng ta mới thả ra tin tức không bao lâu thì các ngươi đã chạy tới, xem ra quan hệ với Nhiếp gia không cạn, hai người các ngươi đều lưu lại cho ta!

Thanh âm vừa vang lên, bảy tám hắc ảnh từ trong chỗ bí mật trong đại điện hiện thân.

Những người này vừa xuất hiện lập tức khiến cả đại điện giống như bị cỗ chân khí trầm muộn phong tỏa, làm cho Dương Ngạn cùng Phùng Tiêu giống như bị lâm vào trong vũng bùn.

- Cường giả khí tông? Các ngươi đều là cường giả khí tông?

Cảm nhận được khác thường, sắc mặt hai người Dương Ngạn đồng thời thay đổi.

Cả Lạc Thủy thành cũng chỉ có Nhiếp Hạo Thiên cùng Lạc Chiêm Hào đạt tới khí tông, từ lúc nào lại có nhiều khí tông như vậy?

Bảy tám khí tông…dù là gia tộc nhất lưu của đế đô cũng không thể một lúc có nhiều cường giả như thế.

Khó trách chỉ trong vòng một đêm Nhiếp gia rơi vào tay giặc không chút động tĩnh, có bảy tám gã khí tông đồng thời động thủ, dù là Nhiếp Hạo Thiên cùng Lạc Chiêm Hào cũng không cách nào phản kháng.

- Các ngươi là ai? Vì sao phải đối phó Nhiếp gia?

Cố nén khiếp sợ trong lòng, Dương Ngạn cảnh giác nói.

- Hỏi chúng ta? Ngươi xứng sao?

Hắc y nhân cầm đầu hừ lạnh một tiếng, bàn tay khẽ vẫy, một cỗ lực lượng hùng hậu bao trùm áp thẳng xuống chỗ hai người.

Phác thông!

Hai người còn chưa kịp phản ứng đã bị lực lượng cường đại trấn áp, đầu gối mềm nhũn đồng thời quỳ rạp xuống đất.

- Các ngươi…

Không nghĩ tới những người này vừa xuất hiện đã áp bách mình quỳ xuống, gân xanh trên người Dương Ngạn cùng Phùng Tiêu đều băng lên, sắc mặt trướng đỏ như gan heo.

Làm cho người ta quỳ xuống xem như vũ nhục thật lớn, cho dù đối phương là cường giả khí tông như vậy cũng đã quá phận!

- Ha ha, làm sao vậy? Không phục? Không phục có thể phản kháng a, binh giáp cảnh sơ kỳ, ở trước mặt chúng ta còn không bằng con kiến!

Hắc y nhân cầm đầu chứng kiến biểu tình của hai người, ánh mắt lộ ra ý cười nghiền ngẫm.

- Các ngươi muốn làm gì, nói thẳng đi!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại