Vô Tận Đan Điền
Chương 169: Táng Kiếm cốc
- Đi nhanh lên, dựa theo bản đồ khoảng cách Táng Kiếm cốc không xa, nếu đi nhanh hơn một chút, khuya nay có lẽ đuổi tới!
Khương Du lấy ra một bản đồ phong cách cổ xưa, tìm kiếm một lúc, nói.
- Mọi người nhanh lên, khuya nay chúng ta tranh thủ tới đó!
- Dạ!
Nhóm dong binh theo sát phía sau hắn.
- Táng Kiếm cốc? Chẳng lẽ là Táng Kiếm Vương lưu lại truyền thừa?
Người của Lạc Ung dong binh đoàn đi chưa bao lâu, một thân ảnh nhẹ nhàng dừng lại ở trên con đường bọn hắn vừa đi qua, chính là Nhiếp Vân vừa truy tung tới.
Nhiếp Vân vốn dự tính đuổi theo bọn hắn liền trực tiếp hạ thủ, không nghĩ tới mình lại nghe được tin tức về Táng Kiếm cốc.
Nghe nói Táng Kiếm cốc là địa điểm mà Táng Kiếm Vương lưu lại truyền thừa, kiếp trước có nghe nói qua, nhưng không biết ở đâu, không nghĩ tới kiếp này lại có được tin tức.
Táng Kiếm Vương là siêu cấp cường giả nhiều năm trước, thực lực ít nhất đạt chí tôn đỉnh, nhưng làm người hâm mộ không phải thực lực mà là năng lực đúc kiếm của hắn.
Theo truyền thuyết hắn có thiên phú đúc kiếm rất mạnh, mỗi trường kiếm đều bán giá trên trời, khó ai bì kịp, cung không đủ cầu, thật nhiều cường giả đều đem việc sử dụng kiếm của hắn làm vẻ vang.
Mặc dù không quá mẫn cảm với binh khí, nhưng khi nghe danh Táng Kiếm cốc Nhiếp Vân cũng cảm thấy hứng thú, bởi vì vậy hắn không trực tiếp ra tay, tính toán lặng lẽ đi theo phía sau xem tới tột cùng.
Khương Du là cường giả khí tông, có được năng lực cảm ứng hoàn cảnh rất mạnh, Nhiếp Vân không dám tới gần, chỉ lặng lẽ giảm thấp khí tức đi theo phía sau xa xa.
Thực lực thấp nhất trong Lạc Ung dong binh đoàn chính là Ngụy Thần, nhưng hắn cũng đã là thành cương cảnh, tốc độ di chuyển không chậm, chạy khoảng bảy tám canh giờ, lúc này trời còn chưa tối hẳn đã đi tới một khe sâu phía trước.
Khe sâu dài khoảng bảy tám trăm dặm, xa xa lan tràn ra ngoài, hai bên vách núi đen trụi lủi lộ ra đá hoa cương màu xanh, bên dưới sơn cốc rậm rạp đủ loại dây leo bao phủ, có vẻ âm u.
- Đây là Táng Kiếm cốc, dựa theo bản đồ ghi lại hẳn là hơn trăm dặm phía trước, đi!
Đứng ở cửa cốc quan sát một lúc, Khương Du xác định phương vị mang theo đoàn người nhanh chóng đi vào bên trong.
- Đây là Táng Kiếm cốc?
Khi đám người Khương Du đã đi khuất, Nhiếp Vân hiện thân, nhìn sơn cốc ngăm đen hẹp hòi trước mắt.
Kiếp trước hắn chưa từng đi qua sơn cốc này, nhưng bên trong linh khí dồi dào, tựa hồ còn nhiều hơn bên ngoài gấp đôi, nhiều linh khí như vậy chỉ sợ sẽ có không ít yêu thú cao giai sinh tồn.
Yêu thú thích địa phương linh khí sung túc còn thích chiếm địa bàn, người lạ xâm nhập sẽ bị công kích mãnh liệt.
- Phải cẩn thận một chút…
Nhiếp Vân biết loại địa phương như vậy là nguy hiểm nhất, thân hình nhoáng lên liền ẩn vào bóng tối, chậm rãi đi về phía trước.
Phương pháp đi trong bóng tối là do hắn đặc biệt học tập dùng đánh chết cường giả Yêu tộc ở kiếp trước, thuộc phương pháp ám sát của thích khách, có thể mượn địa hình hoàn mỹ che giấu chính mình, tu luyện tới cấp bậc đại thành cho dù ẩn núp ngay trước mặt đối phương, đối phương chưa hẳn có thể phát hiện.
Tuy sơn cốc này thoạt nhìn thật im lặng, nhưng ở trong mắt Nhiếp Vân nguy cơ mai phục khắp nơi, yêu thú bên trong có thể đánh chết toàn bộ những người xâm nhập nơi này.
Hắn dán chặt vách núi chậm rãi đi về phía trước, đi thêm khoảng một giờ nhìn thấy được đám người Khương Du.
Lúc này vẻ mặt bọn hắn chật vật, nguyên bản đội ngũ mười mấy người bây giờ chỉ còn lại ba bốn người, mỗi người vết máu loang lổ, đã bị trọng thương.
- Tranh đấu cùng hai đầu Huyết Văn Hổ Sư khí tông sơ kỳ? Khó trách bị như vậy…
Tập trung quan sát, Nhiếp Vân hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Nguyên lai đám người kia đi đường không cẩn thận, gặp phải hai đầu Huyết Văn Hổ Sư khí tông sơ kỳ.
Một yêu thú khí tông sơ kỳ có thể đối chiến với cường giả khí tông hậu kỳ càng khỏi nói tới hai đầu, đám người Khương Du tuy rằng thành công đánh chết yêu thú nhưng tổn thất thảm trọng, đã chết gần hết, thậm chí bản thân Khương Du cũng mất cánh tay, nửa thân hình máu chảy đầm đìa, bị ngoại thương rất nặng.
- Địa phương quỷ quái này tại sao lại có nhiều yêu thú như vậy, đáng giận! Khương phó đoàn trưởng, còn bao xa nữa?
Ngụy Thần lau mồ hôi trán, sắc mặt dữ tợn hỏi.
Tuy thực lực hắn thấp nhất, nhưng thủ đoạn bảo mệnh không ít, hơn nữa được mọi người bảo hộ, bản thân cũng không thương tổn quá lớn, nhưng chứng kiến thủ hạ tử vong khiến hắn bị rung động thật lớn, ánh mắt đỏ bừng, nói chuyện có chút khàn khàn.
- Không xa, chúng ta nghỉ ngơi hồi phục một chút, sau đó đi thẳng qua!
Khương Du lấy ra bản đồ quan sát, lại lấy thêm một bình ngọc đổ ra vài viên đan dược:
- Mỗi người một viên, đây là Hoàn Khí đan, có thể khôi phục chân khí cùng thương thế rất nhanh!
- Hoàn Khí đan?
Nghe tên, vài người còn lại đều cầm một viên bỏ vào trong miệng.
Hoàn Khí đan là đan dược vô thượng dùng khôi phục chân khí cho khí hải tu luyện giả, mỗi viên vô cùng trân quý, Khương Du một lần xuất ra nhiều như vậy chỉ sợ cũng phải cắn răng.
Nhiếp Vân ẩn trong bóng tối quan sát bọn họ, lẳng lặng không nóng nảy, không hề có chút gợn sóng.
Mặc dù Nhiếp Vân không phải thích khách, nhưng vì giết chết cao thủ Yêu tộc nên đã làm chuyện này không ít lần, hiện tại chỉ là lặp lại cảnh tượng kiếp trước mà thôi, không hề mất kiên nhẫn.
Nhóm người Ngụy Thần nghỉ ngơi ước chừng nửa giờ, sắc mặt tái nhợt toàn bộ khôi phục lại, lúc này mới đứng dậy tiếp tục đi vào trong sơn cốc.
Hiện tại mặt trời đã xuống núi, bên trong sơn cốc càng thêm âm u tối đen, thực lực bọn họ cũng không yếu, mặc dù không nói có thể thấy rõ mọi vật nhưng gần như không kém bao nhiêu, một đường đi tới cũng không gặp trở ngại.
- Nếu nơi này thật sự là Táng Kiếm cốc, vì sao không có phong ấn? Lại không có cơ quan?
Đi theo sau lưng bọn họ, Nhiếp Vân càng đi càng cảm thấy kỳ quái.
Căn cứ tin tức kiếp trước hắn nghe được, Táng Kiếm Vương là một người thập phần truyền kỳ, thực lực ít nhất đạt tới chí tôn đỉnh, nếu nơi này thật sự là truyền thừa do hắn lưu lại, địa phương nơi đây hẳn giống như Lạc Khúc mộ, lưu lại phong ấn, vì sao không có gì cả?
Chẳng những không có phong ấn, cơ quan cạm bẫy cũng không có, cảm giác giống như đang đi trong một sơn cốc bình thường, làm Nhiếp Vân hoàn toàn khó hiểu.
- Mọi người cẩn thận, Táng Kiếm mộ đang ở phía trước, ngàn vạn lần phải cẩn thận!
Nhóm người đi tới thêm mười dặm, Khương Du đột nhiên ngừng lại, sắc mặt ngưng trọng.
- Ở phía trước sao?
Nhóm người Ngụy Thần cầm binh khí trong tay, tập trung tinh thần.
Khương Du lấy ra một bản đồ phong cách cổ xưa, tìm kiếm một lúc, nói.
- Mọi người nhanh lên, khuya nay chúng ta tranh thủ tới đó!
- Dạ!
Nhóm dong binh theo sát phía sau hắn.
- Táng Kiếm cốc? Chẳng lẽ là Táng Kiếm Vương lưu lại truyền thừa?
Người của Lạc Ung dong binh đoàn đi chưa bao lâu, một thân ảnh nhẹ nhàng dừng lại ở trên con đường bọn hắn vừa đi qua, chính là Nhiếp Vân vừa truy tung tới.
Nhiếp Vân vốn dự tính đuổi theo bọn hắn liền trực tiếp hạ thủ, không nghĩ tới mình lại nghe được tin tức về Táng Kiếm cốc.
Nghe nói Táng Kiếm cốc là địa điểm mà Táng Kiếm Vương lưu lại truyền thừa, kiếp trước có nghe nói qua, nhưng không biết ở đâu, không nghĩ tới kiếp này lại có được tin tức.
Táng Kiếm Vương là siêu cấp cường giả nhiều năm trước, thực lực ít nhất đạt chí tôn đỉnh, nhưng làm người hâm mộ không phải thực lực mà là năng lực đúc kiếm của hắn.
Theo truyền thuyết hắn có thiên phú đúc kiếm rất mạnh, mỗi trường kiếm đều bán giá trên trời, khó ai bì kịp, cung không đủ cầu, thật nhiều cường giả đều đem việc sử dụng kiếm của hắn làm vẻ vang.
Mặc dù không quá mẫn cảm với binh khí, nhưng khi nghe danh Táng Kiếm cốc Nhiếp Vân cũng cảm thấy hứng thú, bởi vì vậy hắn không trực tiếp ra tay, tính toán lặng lẽ đi theo phía sau xem tới tột cùng.
Khương Du là cường giả khí tông, có được năng lực cảm ứng hoàn cảnh rất mạnh, Nhiếp Vân không dám tới gần, chỉ lặng lẽ giảm thấp khí tức đi theo phía sau xa xa.
Thực lực thấp nhất trong Lạc Ung dong binh đoàn chính là Ngụy Thần, nhưng hắn cũng đã là thành cương cảnh, tốc độ di chuyển không chậm, chạy khoảng bảy tám canh giờ, lúc này trời còn chưa tối hẳn đã đi tới một khe sâu phía trước.
Khe sâu dài khoảng bảy tám trăm dặm, xa xa lan tràn ra ngoài, hai bên vách núi đen trụi lủi lộ ra đá hoa cương màu xanh, bên dưới sơn cốc rậm rạp đủ loại dây leo bao phủ, có vẻ âm u.
- Đây là Táng Kiếm cốc, dựa theo bản đồ ghi lại hẳn là hơn trăm dặm phía trước, đi!
Đứng ở cửa cốc quan sát một lúc, Khương Du xác định phương vị mang theo đoàn người nhanh chóng đi vào bên trong.
- Đây là Táng Kiếm cốc?
Khi đám người Khương Du đã đi khuất, Nhiếp Vân hiện thân, nhìn sơn cốc ngăm đen hẹp hòi trước mắt.
Kiếp trước hắn chưa từng đi qua sơn cốc này, nhưng bên trong linh khí dồi dào, tựa hồ còn nhiều hơn bên ngoài gấp đôi, nhiều linh khí như vậy chỉ sợ sẽ có không ít yêu thú cao giai sinh tồn.
Yêu thú thích địa phương linh khí sung túc còn thích chiếm địa bàn, người lạ xâm nhập sẽ bị công kích mãnh liệt.
- Phải cẩn thận một chút…
Nhiếp Vân biết loại địa phương như vậy là nguy hiểm nhất, thân hình nhoáng lên liền ẩn vào bóng tối, chậm rãi đi về phía trước.
Phương pháp đi trong bóng tối là do hắn đặc biệt học tập dùng đánh chết cường giả Yêu tộc ở kiếp trước, thuộc phương pháp ám sát của thích khách, có thể mượn địa hình hoàn mỹ che giấu chính mình, tu luyện tới cấp bậc đại thành cho dù ẩn núp ngay trước mặt đối phương, đối phương chưa hẳn có thể phát hiện.
Tuy sơn cốc này thoạt nhìn thật im lặng, nhưng ở trong mắt Nhiếp Vân nguy cơ mai phục khắp nơi, yêu thú bên trong có thể đánh chết toàn bộ những người xâm nhập nơi này.
Hắn dán chặt vách núi chậm rãi đi về phía trước, đi thêm khoảng một giờ nhìn thấy được đám người Khương Du.
Lúc này vẻ mặt bọn hắn chật vật, nguyên bản đội ngũ mười mấy người bây giờ chỉ còn lại ba bốn người, mỗi người vết máu loang lổ, đã bị trọng thương.
- Tranh đấu cùng hai đầu Huyết Văn Hổ Sư khí tông sơ kỳ? Khó trách bị như vậy…
Tập trung quan sát, Nhiếp Vân hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Nguyên lai đám người kia đi đường không cẩn thận, gặp phải hai đầu Huyết Văn Hổ Sư khí tông sơ kỳ.
Một yêu thú khí tông sơ kỳ có thể đối chiến với cường giả khí tông hậu kỳ càng khỏi nói tới hai đầu, đám người Khương Du tuy rằng thành công đánh chết yêu thú nhưng tổn thất thảm trọng, đã chết gần hết, thậm chí bản thân Khương Du cũng mất cánh tay, nửa thân hình máu chảy đầm đìa, bị ngoại thương rất nặng.
- Địa phương quỷ quái này tại sao lại có nhiều yêu thú như vậy, đáng giận! Khương phó đoàn trưởng, còn bao xa nữa?
Ngụy Thần lau mồ hôi trán, sắc mặt dữ tợn hỏi.
Tuy thực lực hắn thấp nhất, nhưng thủ đoạn bảo mệnh không ít, hơn nữa được mọi người bảo hộ, bản thân cũng không thương tổn quá lớn, nhưng chứng kiến thủ hạ tử vong khiến hắn bị rung động thật lớn, ánh mắt đỏ bừng, nói chuyện có chút khàn khàn.
- Không xa, chúng ta nghỉ ngơi hồi phục một chút, sau đó đi thẳng qua!
Khương Du lấy ra bản đồ quan sát, lại lấy thêm một bình ngọc đổ ra vài viên đan dược:
- Mỗi người một viên, đây là Hoàn Khí đan, có thể khôi phục chân khí cùng thương thế rất nhanh!
- Hoàn Khí đan?
Nghe tên, vài người còn lại đều cầm một viên bỏ vào trong miệng.
Hoàn Khí đan là đan dược vô thượng dùng khôi phục chân khí cho khí hải tu luyện giả, mỗi viên vô cùng trân quý, Khương Du một lần xuất ra nhiều như vậy chỉ sợ cũng phải cắn răng.
Nhiếp Vân ẩn trong bóng tối quan sát bọn họ, lẳng lặng không nóng nảy, không hề có chút gợn sóng.
Mặc dù Nhiếp Vân không phải thích khách, nhưng vì giết chết cao thủ Yêu tộc nên đã làm chuyện này không ít lần, hiện tại chỉ là lặp lại cảnh tượng kiếp trước mà thôi, không hề mất kiên nhẫn.
Nhóm người Ngụy Thần nghỉ ngơi ước chừng nửa giờ, sắc mặt tái nhợt toàn bộ khôi phục lại, lúc này mới đứng dậy tiếp tục đi vào trong sơn cốc.
Hiện tại mặt trời đã xuống núi, bên trong sơn cốc càng thêm âm u tối đen, thực lực bọn họ cũng không yếu, mặc dù không nói có thể thấy rõ mọi vật nhưng gần như không kém bao nhiêu, một đường đi tới cũng không gặp trở ngại.
- Nếu nơi này thật sự là Táng Kiếm cốc, vì sao không có phong ấn? Lại không có cơ quan?
Đi theo sau lưng bọn họ, Nhiếp Vân càng đi càng cảm thấy kỳ quái.
Căn cứ tin tức kiếp trước hắn nghe được, Táng Kiếm Vương là một người thập phần truyền kỳ, thực lực ít nhất đạt tới chí tôn đỉnh, nếu nơi này thật sự là truyền thừa do hắn lưu lại, địa phương nơi đây hẳn giống như Lạc Khúc mộ, lưu lại phong ấn, vì sao không có gì cả?
Chẳng những không có phong ấn, cơ quan cạm bẫy cũng không có, cảm giác giống như đang đi trong một sơn cốc bình thường, làm Nhiếp Vân hoàn toàn khó hiểu.
- Mọi người cẩn thận, Táng Kiếm mộ đang ở phía trước, ngàn vạn lần phải cẩn thận!
Nhóm người đi tới thêm mười dặm, Khương Du đột nhiên ngừng lại, sắc mặt ngưng trọng.
- Ở phía trước sao?
Nhóm người Ngụy Thần cầm binh khí trong tay, tập trung tinh thần.
Tác giả :
Hoành Tảo Thiên Nhai