Vô Tận Đan Điền
Chương 155: Lan Nhi
Nhiếp Vân biết bị hiểu lầm, rất nhanh chạy về phía trước, đồng thời trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Nàng không thích mình, càng chán ghét mình thì càng tốt.
Như vậy sẽ không bị mình liên lụy, mình càng an lòng.
- Tiểu tử, giỏi a! Lại dám nhìn chằm chằm Lan Nhi thật lâu, ánh mắt không chớp, mặc cho nàng mắng cũng không chuyển đi, ngươi háo sắc tới mức không màng bổn sự, Liêu đại ca phục rồi!
- Ta nhìn nàng chằm chằm?
Nhiếp Vân trợn tròn mắt.
Hèn chi nàng mắng mình lưu manh, dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch!
- Liêu đại ca, lần này các ngươi tới đây chấp hành nhiệm vụ gì?
Nhiếp Vân xấu hổ chuyển đề tài.
- Lần này nhận người khác ủy thác tới giết một đầu Hắc Vân Báo!
Nghe tới nhiệm vụ, Liêu Phong nói.
- Hắc Vân Báo?
Nhiếp Vân thoáng lặng người.
Hắn nhớ rõ kiếp trước yêu sủng của Thiết Lan Nhi là một đầu Hắc Vân Báo, thân hình thật lớn, cao hơn ba thước, dài hơn năm thước, nếu không phải thể tích lớn hắn cũng không thể bị Thiết Lan Nhi giấu trong đan điền thành công tránh được kiểm tra của Di Thiên tông.
- Phải, nghe nói Hắc Vân Báo là yêu thú khí tông sơ kỳ, qua lại như gió, đã đánh bị thương không ít người, lần này thành chủ Tế Bắc thành tiêu phí giá cả thật lớn ủy thác chúng ta đánh chết!
Liêu Phong cười nói.
- Yêu thú khí tông sơ kỳ? Sức chiến đấu chỉ sợ so được với cường giả khí tông hậu kỳ, chiến đấu với yêu thú lợi hại như vậy mà tiểu thư Thiết Lan chỉ có thực lực xuất thể cảnh đỉnh, có phải…
Tuy Nhiếp Vân không nói rõ, nhưng Liêu Phong hiểu ý.
Xuất thể cảnh đỉnh ở trong những người bình thường xem như không sai, nhưng ở trước mặt yêu thú khí tông sơ kỳ thì không đủ nhìn, chạy cũng không thoát chẳng phải là muốn chết sao?
- Tiểu thư là tuần thú sư, hiện tại ngay cả một đầu yêu sủng cũng chưa có, nghe được tin tức này nên muốn đi theo tới đây…
Liêu Phong giải thích.
Nhiếp Vân hiểu được.
Xem ra là vì nữ hài nghe tin tức này nên dự định dùng thiên phú tuần thú sư của mình khuất phục một đầu yêu sủng mà thôi.
Nghĩ vậy Nhiếp Vân khẽ lắc đầu, yêu sủng sao có thể dễ dàng khuất phục như vậy? Dù là tuần thú sư, cũng phải đánh bại nó trước nó mới khuất phục, thật giống như lúc trước mình thu phục tiểu Hổ. Nàng chỉ có thực lực xuất thể cảnh, muốn khuất phục yêu sủng, quả thực là không khả năng.
- Được rồi, đi suốt một ngày, mọi người nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai có thể tới địa phương của đầu Hắc Vân Báo kia, hôm nay nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức, bồi dưỡng đủ tinh thần!
Rất nhanh màn đêm buông xuống, Thiết Long lên tiếng hô.
Lửa trại sáng lên trong đêm, đám người ngồi vây quanh trong một sơn cốc nhỏ.
Ở khu vực tràn đầy yêu thú mà đốt lửa chính là húy kỵ lớn, nhưng thực lực mọi người không yếu, lại có sơn cốc nhỏ che khuất nên cũng không quá lo lắng.
- Dương Vân huynh đệ, nhà ngươi như thế nào? Đang làm gì?
Mọi người lấy rượu ngon vây quanh đống lửa, tiểu Mạc vừa uống vừa cười hỏi.
- Ta chỉ là đệ tử tiểu gia tộc mà thôi, nói ra mọi người cũng không biết, đừng nói tốt hơn…
Nhiếp Vân lắc đầu.
- Không muốn nói thì thôi, ta chỉ là muốn hỏi gia thế nhà ngươi rốt cục như thế nào, có xứng đôi với tiểu thư nhà chúng ta hay không, nếu không xứng thì tốt nhất nên đánh mất ý niệm trong đầu, bằng không tự tìm khổ ăn…
Tiểu Mạc cười ha ha nói.
- Tiểu Mạc, không cần dùng lỗ tai phải không!
Thiết Lan vươn tay nhéo lỗ tai tiểu Mạc tức giận hô.
- Ai nha, ta không dám, tiểu thư, ta sai lầm rồi…
Lỗ tai bị đau, tiểu Mạc vội vàng xin tha.
- Ha ha!
Mọi người cười to.
Nhóm dong binh có thể đạt tới binh giáp cảnh đại bộ phận đều đã bốn mươi tuổi trở lên, ở trong mắt họ Thiết Lan Nhi chỉ là một tiểu nha đầu, đùa vui một chút cũng không có gì.
Tiểu Mạc cũng đã ba mươi lăm ba mươi sáu, tuy gọi tiểu Mạc nhưng lớn hơn Nhiếp Vân không ít.
- Đúng rồi tiểu Mạc, ngươi nói về Nhiếp Vân một chút, nói tường tận, một thiếu niên còn chưa đầy hai mươi đã đạt tới khí tông đỉnh sao? Sao ta không thể tin được đây? Nếu thật có thiên tài như vậy, dong binh chúng ta cả ngày vào nam ra bắc, sao chưa từng nghe được chút tin tức nào?
- Ta cũng chỉ nghe người khác nói, hình như trước kia Nhiếp Vân cũng không nổi danh, chỉ là một đệ tử chi nhánh lạc phách thuộc Nhiếp gia trong Lạc Thủy thành. Hình như bởi vì tộc trưởng gia tộc thiết kế hắn, lúc này hắn mới bùng nổ, nghe nói ngày đó tứ đại gia tộc Lạc Thủy thành liên hợp tạo thành tổ thành cương cảnh bao vây tiễu trừ hắn, hơn mười cao thủ thành cương cảnh bị một mình hắn chém giết hoàn toàn! Vì thế thanh danh truyền lớn…
Tiểu Mạc ngẫm nghĩ đem tin tức mình biết nói ra.
- Trước đó không nổi danh sao? Xem ra người này còn rất điệu thấp…đúng rồi, ngươi nói là tuần thú sư là chuyện gì xảy ra?
Người kia lại hỏi.
Nghe nhắc tới tuần thú sư, Thiết Lan sáng ngời nhìn tiểu Mạc.
- Nghe nói Nhiếp Vân nuôi dưỡng một đầu Hổ Đầu thú cực lớn, thực lực khí tông đỉnh, nhờ vậy đánh chết tộc trưởng tứ đại gia tộc, bình định bạo loạn trong Lạc Thủy thành…đây đều là lời đồn đãi, có phải sự thật hay không ta cũng không biết!
Nghe được lời nói của tiểu Mạc, Nhiếp Vân yên lòng.
Việc này chỉ cần là người đi ngang qua Lạc Thủy thành đều sẽ nghe được, cũng không xem là cơ mật, ngày ấy thành chủ bão nổi ra tay với Nhiếp gia náo động cả Lạc Thủy thành, mình muốn điệu thấp cũng khó khăn.
Đương nhiên chuyện của Lạc Khúc mộ người ngoài muốn nghe ngóng cũng không thể nghe thấy.
- Không có lửa làm sao có khói, có thể xuất hiện lời đồn như vậy phỏng chừng thực lực Nhiếp Vân dù không phải khí tông chỉ sợ cũng không thấp!
Thiết Long nói.
- Ân, ta cũng nghĩ như vậy, đúng rồi, ta còn nhớ được Nhiếp Vân hình như là con rể thành chủ Lạc Thủy thành, ngày đó thành chủ là vì cứu hắn còn nổi trận lôi đình đem Nhiếp gia hung hăng sửa chữa một trận!
- Ai, Lan Nhi tiểu thư không phải luôn tôn trọng cường giả sao? Sau này nếu tìm phu quân cũng nên tìm một người có thiên phú cùng thực lực mạnh hơn mình. Nhiếp Vân tuy mạnh nhưng là danh thảo có chủ, ngươi đừng hi vọng…ha ha!
Liêu Phong đột nhiên nở nụ cười, vỗ vai Nhiếp Vân:
- Ta xem Dương Vân huynh đệ cũng không kém, thế nào? Có muốn Liêu đại ca làm mai hay không?
- Ngươi…
Nghe được Liêu Phong lại vui đùa, Thiết Lan hừ một tiếng:
- Hắn? Yếu đuối, ách xì một tiếng cũng đủ ngã sấp, còn là một tên lưu manh, ta có thể trúng ý hắn? Hừ, nói đùa gì vậy!
- A? Vậy Lan Nhi đại tiểu thư nói xem, ngươi trúng ý dạng gì, chúng ta cũng giúp ngươi tìm kiếm.
Liêu Phong cười nói.
Nàng không thích mình, càng chán ghét mình thì càng tốt.
Như vậy sẽ không bị mình liên lụy, mình càng an lòng.
- Tiểu tử, giỏi a! Lại dám nhìn chằm chằm Lan Nhi thật lâu, ánh mắt không chớp, mặc cho nàng mắng cũng không chuyển đi, ngươi háo sắc tới mức không màng bổn sự, Liêu đại ca phục rồi!
- Ta nhìn nàng chằm chằm?
Nhiếp Vân trợn tròn mắt.
Hèn chi nàng mắng mình lưu manh, dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch!
- Liêu đại ca, lần này các ngươi tới đây chấp hành nhiệm vụ gì?
Nhiếp Vân xấu hổ chuyển đề tài.
- Lần này nhận người khác ủy thác tới giết một đầu Hắc Vân Báo!
Nghe tới nhiệm vụ, Liêu Phong nói.
- Hắc Vân Báo?
Nhiếp Vân thoáng lặng người.
Hắn nhớ rõ kiếp trước yêu sủng của Thiết Lan Nhi là một đầu Hắc Vân Báo, thân hình thật lớn, cao hơn ba thước, dài hơn năm thước, nếu không phải thể tích lớn hắn cũng không thể bị Thiết Lan Nhi giấu trong đan điền thành công tránh được kiểm tra của Di Thiên tông.
- Phải, nghe nói Hắc Vân Báo là yêu thú khí tông sơ kỳ, qua lại như gió, đã đánh bị thương không ít người, lần này thành chủ Tế Bắc thành tiêu phí giá cả thật lớn ủy thác chúng ta đánh chết!
Liêu Phong cười nói.
- Yêu thú khí tông sơ kỳ? Sức chiến đấu chỉ sợ so được với cường giả khí tông hậu kỳ, chiến đấu với yêu thú lợi hại như vậy mà tiểu thư Thiết Lan chỉ có thực lực xuất thể cảnh đỉnh, có phải…
Tuy Nhiếp Vân không nói rõ, nhưng Liêu Phong hiểu ý.
Xuất thể cảnh đỉnh ở trong những người bình thường xem như không sai, nhưng ở trước mặt yêu thú khí tông sơ kỳ thì không đủ nhìn, chạy cũng không thoát chẳng phải là muốn chết sao?
- Tiểu thư là tuần thú sư, hiện tại ngay cả một đầu yêu sủng cũng chưa có, nghe được tin tức này nên muốn đi theo tới đây…
Liêu Phong giải thích.
Nhiếp Vân hiểu được.
Xem ra là vì nữ hài nghe tin tức này nên dự định dùng thiên phú tuần thú sư của mình khuất phục một đầu yêu sủng mà thôi.
Nghĩ vậy Nhiếp Vân khẽ lắc đầu, yêu sủng sao có thể dễ dàng khuất phục như vậy? Dù là tuần thú sư, cũng phải đánh bại nó trước nó mới khuất phục, thật giống như lúc trước mình thu phục tiểu Hổ. Nàng chỉ có thực lực xuất thể cảnh, muốn khuất phục yêu sủng, quả thực là không khả năng.
- Được rồi, đi suốt một ngày, mọi người nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai có thể tới địa phương của đầu Hắc Vân Báo kia, hôm nay nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức, bồi dưỡng đủ tinh thần!
Rất nhanh màn đêm buông xuống, Thiết Long lên tiếng hô.
Lửa trại sáng lên trong đêm, đám người ngồi vây quanh trong một sơn cốc nhỏ.
Ở khu vực tràn đầy yêu thú mà đốt lửa chính là húy kỵ lớn, nhưng thực lực mọi người không yếu, lại có sơn cốc nhỏ che khuất nên cũng không quá lo lắng.
- Dương Vân huynh đệ, nhà ngươi như thế nào? Đang làm gì?
Mọi người lấy rượu ngon vây quanh đống lửa, tiểu Mạc vừa uống vừa cười hỏi.
- Ta chỉ là đệ tử tiểu gia tộc mà thôi, nói ra mọi người cũng không biết, đừng nói tốt hơn…
Nhiếp Vân lắc đầu.
- Không muốn nói thì thôi, ta chỉ là muốn hỏi gia thế nhà ngươi rốt cục như thế nào, có xứng đôi với tiểu thư nhà chúng ta hay không, nếu không xứng thì tốt nhất nên đánh mất ý niệm trong đầu, bằng không tự tìm khổ ăn…
Tiểu Mạc cười ha ha nói.
- Tiểu Mạc, không cần dùng lỗ tai phải không!
Thiết Lan vươn tay nhéo lỗ tai tiểu Mạc tức giận hô.
- Ai nha, ta không dám, tiểu thư, ta sai lầm rồi…
Lỗ tai bị đau, tiểu Mạc vội vàng xin tha.
- Ha ha!
Mọi người cười to.
Nhóm dong binh có thể đạt tới binh giáp cảnh đại bộ phận đều đã bốn mươi tuổi trở lên, ở trong mắt họ Thiết Lan Nhi chỉ là một tiểu nha đầu, đùa vui một chút cũng không có gì.
Tiểu Mạc cũng đã ba mươi lăm ba mươi sáu, tuy gọi tiểu Mạc nhưng lớn hơn Nhiếp Vân không ít.
- Đúng rồi tiểu Mạc, ngươi nói về Nhiếp Vân một chút, nói tường tận, một thiếu niên còn chưa đầy hai mươi đã đạt tới khí tông đỉnh sao? Sao ta không thể tin được đây? Nếu thật có thiên tài như vậy, dong binh chúng ta cả ngày vào nam ra bắc, sao chưa từng nghe được chút tin tức nào?
- Ta cũng chỉ nghe người khác nói, hình như trước kia Nhiếp Vân cũng không nổi danh, chỉ là một đệ tử chi nhánh lạc phách thuộc Nhiếp gia trong Lạc Thủy thành. Hình như bởi vì tộc trưởng gia tộc thiết kế hắn, lúc này hắn mới bùng nổ, nghe nói ngày đó tứ đại gia tộc Lạc Thủy thành liên hợp tạo thành tổ thành cương cảnh bao vây tiễu trừ hắn, hơn mười cao thủ thành cương cảnh bị một mình hắn chém giết hoàn toàn! Vì thế thanh danh truyền lớn…
Tiểu Mạc ngẫm nghĩ đem tin tức mình biết nói ra.
- Trước đó không nổi danh sao? Xem ra người này còn rất điệu thấp…đúng rồi, ngươi nói là tuần thú sư là chuyện gì xảy ra?
Người kia lại hỏi.
Nghe nhắc tới tuần thú sư, Thiết Lan sáng ngời nhìn tiểu Mạc.
- Nghe nói Nhiếp Vân nuôi dưỡng một đầu Hổ Đầu thú cực lớn, thực lực khí tông đỉnh, nhờ vậy đánh chết tộc trưởng tứ đại gia tộc, bình định bạo loạn trong Lạc Thủy thành…đây đều là lời đồn đãi, có phải sự thật hay không ta cũng không biết!
Nghe được lời nói của tiểu Mạc, Nhiếp Vân yên lòng.
Việc này chỉ cần là người đi ngang qua Lạc Thủy thành đều sẽ nghe được, cũng không xem là cơ mật, ngày ấy thành chủ bão nổi ra tay với Nhiếp gia náo động cả Lạc Thủy thành, mình muốn điệu thấp cũng khó khăn.
Đương nhiên chuyện của Lạc Khúc mộ người ngoài muốn nghe ngóng cũng không thể nghe thấy.
- Không có lửa làm sao có khói, có thể xuất hiện lời đồn như vậy phỏng chừng thực lực Nhiếp Vân dù không phải khí tông chỉ sợ cũng không thấp!
Thiết Long nói.
- Ân, ta cũng nghĩ như vậy, đúng rồi, ta còn nhớ được Nhiếp Vân hình như là con rể thành chủ Lạc Thủy thành, ngày đó thành chủ là vì cứu hắn còn nổi trận lôi đình đem Nhiếp gia hung hăng sửa chữa một trận!
- Ai, Lan Nhi tiểu thư không phải luôn tôn trọng cường giả sao? Sau này nếu tìm phu quân cũng nên tìm một người có thiên phú cùng thực lực mạnh hơn mình. Nhiếp Vân tuy mạnh nhưng là danh thảo có chủ, ngươi đừng hi vọng…ha ha!
Liêu Phong đột nhiên nở nụ cười, vỗ vai Nhiếp Vân:
- Ta xem Dương Vân huynh đệ cũng không kém, thế nào? Có muốn Liêu đại ca làm mai hay không?
- Ngươi…
Nghe được Liêu Phong lại vui đùa, Thiết Lan hừ một tiếng:
- Hắn? Yếu đuối, ách xì một tiếng cũng đủ ngã sấp, còn là một tên lưu manh, ta có thể trúng ý hắn? Hừ, nói đùa gì vậy!
- A? Vậy Lan Nhi đại tiểu thư nói xem, ngươi trúng ý dạng gì, chúng ta cũng giúp ngươi tìm kiếm.
Liêu Phong cười nói.
Tác giả :
Hoành Tảo Thiên Nhai