Vô Tận Đan Điền
Chương 129: Tu luyện
Lạc khúc mộ kia Yêu tộc mơ ước lâu như vậy, nếu như nhóm người hắn muốn đi, nhất định sẽ có rất nhiều phiền phức. Bởi vậy thực lực người đi không thể quá kém, nếu không hắn cũng không có cách nào chiếu cố được.
- Cũng bởi vì nguy hiểm mới nên mang theo ta. Chúng ta là huynh đệ, huynh đệ vào sinh ra tử, ta lại ở trong nhà ấm làm tộc trưởng, ta không làm được.
Dương Ngạn xiết chặt nắm tay.
- Ngươi không sợ nguy hiểm hay sao?
Nghe thấy đối phương nói vậy, trong lòng Nhiếp Vân khẽ động.
- Không sợ, chết cũng không có gì.
Dương Ngạn khẽ hừ một tiếng.
- Được, ngươi đã nói như vậy thì đi cùng chúng ta đi thôi.
Nghe thấy đối phương nói câu này, vành mắt Nhiếp Vân đỏ lên.
Cái gì là huynh đệ?
Đó là khi huynh đệ dù biết rõ tình huống rất là nguy hiểm nhưng mà vẫn không chút do dự đứng bên cạnh ngươi. Khi ngươi cần huynh đệ ngươi trợ giúp, hắn có thể gánh một mảnh trời cao cho ngươi.
Đây là nghĩa.
Đây là tình.
Đây mới là huynh đệ.
- Các ngươi muốn làm gì vậy? Sao lại không mang ta đi theo?
Hai người vừa mới dứt lời thì chợt nghe một tiếng cười nhàn nhạt vang lên, có một thanh niên cất bước đi tới.
Phùng Tiêu.
- lần này rất là nguy hiểm, một khi không cẩn thận sẽ mất mạng.
- Tính thêm ta nữa đi.
Phùng Tiêu cười nhạt một tiếng, lộ ra hàm răng trắng nõn.
Sau khi mang theo Dương Ngạn và Phùng Tiêu cho phụ thân sắp xếp, bản thân Nhiếp Vân thì chạy tới phủ thành chủ.
Cái gì là huynh đệ? Nhiều khi không cần nhiều lời, chỉ cần liếc mắt là đủ hiểu.
Dương Ngạn và Phùng Tiêu không biết hắn muốn đi làm cái gì, biết rõ nguy hiểm nhưng mà bọn hắn lại muốn đi theo, đây là huynh đệ.
- Cả đời này người có thể làm bằng hữu, huynh đệ của ta không nhiều lắm. Nhất định không thể để cho hai người bọn hắn gặp chuyện không may.
Vừa đi, trong lòng Nhiếp Vân âm thầm hạ quyết định.
Kiếp trước Phùng Tiêu và Dương Ngạn đều chết trong lúc Yêu tộc xâm lấn. Kiếp này hắn muốn ngăn cản Yêu tộc xâm lấn, muốn cho tất cả những người mà hắn quý trọng sống sót.
Trong lòng nghĩ ngợi lung tung, rất nhanh hắn đã đi tới phủ thành chủ.
- Nhìn kìa, đó là Nhiếp Vân thiếu gia.
- nghe nói hắn chưa tới mười bảy tuổi đã đạt tới Thành Cương cảnh đỉnh phong, thực lực ngay cả một ít lão ngoan đồng cũng kém hơn hắn.
- ta muốn tu luyện cho tốt, lấy Nhiếp Vân thiếu gia làm gương.
Tiến vào cửa lớn phủ thành chủ, thị vệ bên ngoài đứng thẳng, vừa nhìn thấy Nhiếp Vân là hai mắt không nhịn được toát lên lửa nóng, tràn ngập vẻ sùng bái vô hạn.
Trong thế giới võ đạo thịnh hành, mỗi người đều sùng bái cường giả. Nhiếp Vân không lên tiếng thì thôi, một khi lên bỗng nhiên nổi tiếng, dùng thủ đoạn sấm sét trong vòng một đêm hoàn thành chỉnh hợp tứ đại gia tộc. Trong phủ thành chủ càng đại khai sát giới, đánh chết hơn mời trưởng lão Thành Cương cảnh, đã trở thành truyền thuyết của Lạc Thủy Thành, là thần tượng trẻ tuổi.
- Ha ha.
Nghe những lời âm thầm nghị luận của đám thị vệ này, Nhiếp Vân cười cười.
Kiếp trước hắn luôn được mọi người coi là một hình tượng phản diện để nói, không ngờ vừa mới trọng sinh được vài ngày, ở trong miệng người khác đã trở thành tấm gương để học tập.
- Các ngươi nhìn xem, Nhiếp Vân thiếu gia vừa cười với ta, nhất định người cảm thấy ta nói đúng. Về sau nhất định phải cố gắng thật nhiều, trở thành cường giả.
- Cái gì mà cười với ngươi? Đó là cười với ta, ta tất sẽ trở thành cường giả.
Thấy thiếu niên cười rồi đi vào cửa, chúng thị vệ ngoài cửa càng kích động. Thần tượng cười đại biểu cho việc coi trọng bọn hắn, về sau bọn hắn phải càng thêm cố gắng.
- Chúng ta đi thôi.
Vừa vào phòng, Lạc Chiêm Hào và Lạc Khuynh Thành đã nghênh đón.
Lúc này khí tức của Lạc Chiêm Hào đã ngưng tụ, đã triệt để củng cố tu vi ở cảnh giới Khí Tông.
- Khuynh Thành, đây là Huyết Long chiến giáp, ngươi mặc dưới y phục, có thể bảo hộ ngươi chu toàn.
Nhiếp Vân gật đầu, lại lấy ra Huyết Long chiến giáp của Dương gia rồi đưa cho nàng.
- Cảm tạ.
Tiếp nhận chiến giáp, sắc mặt Lạc Khuynh Thành đỏ lên, quay người đi về phía phòng của mình để thay đổi.
- Không tệ, mặt trên người ta rất vừa vặn.
Chỉ chốc lát nữ nhân này đã đi tới, cho dù là Huyết Long chiến giáp mặc dưới y phục nhưng mà dưới cổ áo hiện lên màu đỏ lại càng khiến cho nàng có thêm khí khái hào hùng, khiến cho Nhiếp Vân không khỏi tán thưởng.
Loại bảo vật như Huyết Long chiến giáp này có năng lực co rút lại, nữ tử mặc vào cũng phù hợp. Cho dù là loại người cao lớn thô kệch như Dương Ngạn mặc vào cũng không chật chội.
- Hiện tại chúng ta đi luôn hay là thế nào?
Thành chủ nói.
- Trước tiên vẫn nên tới gia tộc ta, sau đó lại thương nghị tiếp.
Nhiếp Vân gật đầu rồi mang theo hai người bay ra khỏi phủ thành chủ.
Bọn hắn cũng không theo cửa chính rời đi mà nhảy tường đi ra, bởi vì bọn hắn sợ nhiều người nhiều miệng, đem tin tức này truyền đi.
Tuy nhiên điều khiến cho bọn hắn không thể tưởng tượng được đó là bọn hắn vừa mới rời khỏi phủ thành chủ thì ở một góc trong phủ thành chủ, bãi cỏ vốn yên tĩnh đột nhiên nhúc nhích, chỉ trong chốc lát xuất hiện một yêu nhân nhỏ, chỉ cao nửa trượng.ư
- Rốt cuộc bọn hắn cũng ra tay, hắc hắc, mau đem chuyện này nói cho yêu Đông đại nhân.
Cười dữ tợn một tiếng, yêu nhân nhỏ này lập tức nhoáng lên, chui vào trong đất rồi biến mất không thấy gì nữa.
Nếu như để cho Nhiếp Vân nghe được lời nói của hắn tuyệt đối hắn sẽ khiếp sợ tới tột đỉnh, chủng tộc Yêu tộc rất phức tạp, có thể mang họ Yêu, ít nhất cũng là Vương tộc.
Phủ thành chủ Lạc Thủy Thành nho nhỏ không ngờ lại bị yêu nhân cấp bậc Vương tộc nhớ thương, chuyện này nói ra cũng đủ để khiến cho người ta không thể tin được.
Mặc dù không biết Yêu tộc đã đem xúc tu cuốn tới phủ thành chủ, nhưng mà Nhiếp Vân lại biết rõ lần này đi Lạc Khúc mộ nhất định không có đơn giản như vậy.
yêu nhân gần đây không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, vì lạc Khúc mộ bọn chúng có thể bố cục, hãm hại. Làm nhiều năm như vậy, căn cứ vào lý giải của hắn với Yêu tộc, nếu như đối phương để cho bọn hắn thuận lợi tiến vào Lạc Khúc mộ mới là kỳ quái.
Ba người nhanh chóng đi tới Nhiếp gia, lúc này hai người Dương Ngạn, Phùng Tiêu cũng đã tới, đang nói chuyện phiếm với Nhiếp Khiếu Thiên trong phòng.
- Chúng ta điều chỉnh một chút, đợi trời tối đen rồi hãy đi, như vậy an toàn hơn đôi chút.
Nhiếp Vân ngẫm nghĩ, hắn vẫn cảm thấy đợi đêm tối đi là thích hợp nhất.
- Được.
Mọi người đáp ứng một tiếng, đều tìm một nơi trong phòng để điều chỉnh trạng thái.
- Phụ thân, Chí Tôn đại bi thủ con dạy cho người tu luyện tới đâu rồi?
- Cũng bởi vì nguy hiểm mới nên mang theo ta. Chúng ta là huynh đệ, huynh đệ vào sinh ra tử, ta lại ở trong nhà ấm làm tộc trưởng, ta không làm được.
Dương Ngạn xiết chặt nắm tay.
- Ngươi không sợ nguy hiểm hay sao?
Nghe thấy đối phương nói vậy, trong lòng Nhiếp Vân khẽ động.
- Không sợ, chết cũng không có gì.
Dương Ngạn khẽ hừ một tiếng.
- Được, ngươi đã nói như vậy thì đi cùng chúng ta đi thôi.
Nghe thấy đối phương nói câu này, vành mắt Nhiếp Vân đỏ lên.
Cái gì là huynh đệ?
Đó là khi huynh đệ dù biết rõ tình huống rất là nguy hiểm nhưng mà vẫn không chút do dự đứng bên cạnh ngươi. Khi ngươi cần huynh đệ ngươi trợ giúp, hắn có thể gánh một mảnh trời cao cho ngươi.
Đây là nghĩa.
Đây là tình.
Đây mới là huynh đệ.
- Các ngươi muốn làm gì vậy? Sao lại không mang ta đi theo?
Hai người vừa mới dứt lời thì chợt nghe một tiếng cười nhàn nhạt vang lên, có một thanh niên cất bước đi tới.
Phùng Tiêu.
- lần này rất là nguy hiểm, một khi không cẩn thận sẽ mất mạng.
- Tính thêm ta nữa đi.
Phùng Tiêu cười nhạt một tiếng, lộ ra hàm răng trắng nõn.
Sau khi mang theo Dương Ngạn và Phùng Tiêu cho phụ thân sắp xếp, bản thân Nhiếp Vân thì chạy tới phủ thành chủ.
Cái gì là huynh đệ? Nhiều khi không cần nhiều lời, chỉ cần liếc mắt là đủ hiểu.
Dương Ngạn và Phùng Tiêu không biết hắn muốn đi làm cái gì, biết rõ nguy hiểm nhưng mà bọn hắn lại muốn đi theo, đây là huynh đệ.
- Cả đời này người có thể làm bằng hữu, huynh đệ của ta không nhiều lắm. Nhất định không thể để cho hai người bọn hắn gặp chuyện không may.
Vừa đi, trong lòng Nhiếp Vân âm thầm hạ quyết định.
Kiếp trước Phùng Tiêu và Dương Ngạn đều chết trong lúc Yêu tộc xâm lấn. Kiếp này hắn muốn ngăn cản Yêu tộc xâm lấn, muốn cho tất cả những người mà hắn quý trọng sống sót.
Trong lòng nghĩ ngợi lung tung, rất nhanh hắn đã đi tới phủ thành chủ.
- Nhìn kìa, đó là Nhiếp Vân thiếu gia.
- nghe nói hắn chưa tới mười bảy tuổi đã đạt tới Thành Cương cảnh đỉnh phong, thực lực ngay cả một ít lão ngoan đồng cũng kém hơn hắn.
- ta muốn tu luyện cho tốt, lấy Nhiếp Vân thiếu gia làm gương.
Tiến vào cửa lớn phủ thành chủ, thị vệ bên ngoài đứng thẳng, vừa nhìn thấy Nhiếp Vân là hai mắt không nhịn được toát lên lửa nóng, tràn ngập vẻ sùng bái vô hạn.
Trong thế giới võ đạo thịnh hành, mỗi người đều sùng bái cường giả. Nhiếp Vân không lên tiếng thì thôi, một khi lên bỗng nhiên nổi tiếng, dùng thủ đoạn sấm sét trong vòng một đêm hoàn thành chỉnh hợp tứ đại gia tộc. Trong phủ thành chủ càng đại khai sát giới, đánh chết hơn mời trưởng lão Thành Cương cảnh, đã trở thành truyền thuyết của Lạc Thủy Thành, là thần tượng trẻ tuổi.
- Ha ha.
Nghe những lời âm thầm nghị luận của đám thị vệ này, Nhiếp Vân cười cười.
Kiếp trước hắn luôn được mọi người coi là một hình tượng phản diện để nói, không ngờ vừa mới trọng sinh được vài ngày, ở trong miệng người khác đã trở thành tấm gương để học tập.
- Các ngươi nhìn xem, Nhiếp Vân thiếu gia vừa cười với ta, nhất định người cảm thấy ta nói đúng. Về sau nhất định phải cố gắng thật nhiều, trở thành cường giả.
- Cái gì mà cười với ngươi? Đó là cười với ta, ta tất sẽ trở thành cường giả.
Thấy thiếu niên cười rồi đi vào cửa, chúng thị vệ ngoài cửa càng kích động. Thần tượng cười đại biểu cho việc coi trọng bọn hắn, về sau bọn hắn phải càng thêm cố gắng.
- Chúng ta đi thôi.
Vừa vào phòng, Lạc Chiêm Hào và Lạc Khuynh Thành đã nghênh đón.
Lúc này khí tức của Lạc Chiêm Hào đã ngưng tụ, đã triệt để củng cố tu vi ở cảnh giới Khí Tông.
- Khuynh Thành, đây là Huyết Long chiến giáp, ngươi mặc dưới y phục, có thể bảo hộ ngươi chu toàn.
Nhiếp Vân gật đầu, lại lấy ra Huyết Long chiến giáp của Dương gia rồi đưa cho nàng.
- Cảm tạ.
Tiếp nhận chiến giáp, sắc mặt Lạc Khuynh Thành đỏ lên, quay người đi về phía phòng của mình để thay đổi.
- Không tệ, mặt trên người ta rất vừa vặn.
Chỉ chốc lát nữ nhân này đã đi tới, cho dù là Huyết Long chiến giáp mặc dưới y phục nhưng mà dưới cổ áo hiện lên màu đỏ lại càng khiến cho nàng có thêm khí khái hào hùng, khiến cho Nhiếp Vân không khỏi tán thưởng.
Loại bảo vật như Huyết Long chiến giáp này có năng lực co rút lại, nữ tử mặc vào cũng phù hợp. Cho dù là loại người cao lớn thô kệch như Dương Ngạn mặc vào cũng không chật chội.
- Hiện tại chúng ta đi luôn hay là thế nào?
Thành chủ nói.
- Trước tiên vẫn nên tới gia tộc ta, sau đó lại thương nghị tiếp.
Nhiếp Vân gật đầu rồi mang theo hai người bay ra khỏi phủ thành chủ.
Bọn hắn cũng không theo cửa chính rời đi mà nhảy tường đi ra, bởi vì bọn hắn sợ nhiều người nhiều miệng, đem tin tức này truyền đi.
Tuy nhiên điều khiến cho bọn hắn không thể tưởng tượng được đó là bọn hắn vừa mới rời khỏi phủ thành chủ thì ở một góc trong phủ thành chủ, bãi cỏ vốn yên tĩnh đột nhiên nhúc nhích, chỉ trong chốc lát xuất hiện một yêu nhân nhỏ, chỉ cao nửa trượng.ư
- Rốt cuộc bọn hắn cũng ra tay, hắc hắc, mau đem chuyện này nói cho yêu Đông đại nhân.
Cười dữ tợn một tiếng, yêu nhân nhỏ này lập tức nhoáng lên, chui vào trong đất rồi biến mất không thấy gì nữa.
Nếu như để cho Nhiếp Vân nghe được lời nói của hắn tuyệt đối hắn sẽ khiếp sợ tới tột đỉnh, chủng tộc Yêu tộc rất phức tạp, có thể mang họ Yêu, ít nhất cũng là Vương tộc.
Phủ thành chủ Lạc Thủy Thành nho nhỏ không ngờ lại bị yêu nhân cấp bậc Vương tộc nhớ thương, chuyện này nói ra cũng đủ để khiến cho người ta không thể tin được.
Mặc dù không biết Yêu tộc đã đem xúc tu cuốn tới phủ thành chủ, nhưng mà Nhiếp Vân lại biết rõ lần này đi Lạc Khúc mộ nhất định không có đơn giản như vậy.
yêu nhân gần đây không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, vì lạc Khúc mộ bọn chúng có thể bố cục, hãm hại. Làm nhiều năm như vậy, căn cứ vào lý giải của hắn với Yêu tộc, nếu như đối phương để cho bọn hắn thuận lợi tiến vào Lạc Khúc mộ mới là kỳ quái.
Ba người nhanh chóng đi tới Nhiếp gia, lúc này hai người Dương Ngạn, Phùng Tiêu cũng đã tới, đang nói chuyện phiếm với Nhiếp Khiếu Thiên trong phòng.
- Chúng ta điều chỉnh một chút, đợi trời tối đen rồi hãy đi, như vậy an toàn hơn đôi chút.
Nhiếp Vân ngẫm nghĩ, hắn vẫn cảm thấy đợi đêm tối đi là thích hợp nhất.
- Được.
Mọi người đáp ứng một tiếng, đều tìm một nơi trong phòng để điều chỉnh trạng thái.
- Phụ thân, Chí Tôn đại bi thủ con dạy cho người tu luyện tới đâu rồi?
Tác giả :
Hoành Tảo Thiên Nhai