Vô Tận Cường Hóa
Chương 146: Đầu Mũi Tên
Mỗi một lần quét dọn chiến trường đều là thời khắc vui sướng nhất —— nó có nghĩa mạo hiểm đạt được hồi báo.
Mở lồng ngực Kẻ Thu Gặt thứ tư lấy ra tinh thể năng lượng, sau khi xem xét, Thẩm Dịch rốt cục thở ra một hơi thật dài.
Trong bốn con này có một khối đúng là khối tinh thể loại thứ tư mà hắn đang cần.
Có thể thu thập đủ bốn loại tinh thể từ chín Kẻ Thu Gặt, phải nói vận khí của hắn khá tốt.
Sau một khắc, Huyết Tinh văn chương truyền đến nhắc nhở: “Ngươi đạt đủ bốn loại tinh thể Kẻ Thu Gặt cấp C, phải chăng xác định dung hợp?" “Xác định." Chớp mắt, bốn khối tinh thể năng lượng hợp thành một khối.
Văn chương nhắc nhở: Giao nộp 9000 điểm Huyết Tinh sẽ đạt được một Kẻ Thu Gặt. “Biết rồi, khổ lắm, nói mãi." Thẩm Dịch khẽ cười.
Cách đó không xa, Chu Nghi Vũ đi tới ngồi cạnh hắn: “Thu thập xong rồi chứ? Hi vọng đợt thứ ba sẽ còn có Kẻ Thu Gặt, trong tay ngươi không phải còn mấy khối tinh thể khác sao? Nếu có thể nhiều thêm một ít, có khi lại làm ra mấy con." “Sao ngươi đột nhiên trở nên tốt bụng quan tâm ta vậy?" Thẩm Dịch hơi kinh ngạc. “Đội viên của ngươi đều tập hợp đủ, phải chăng ngươi nên…" Thẩm Dịch đã sáng tỏ.
Chu Nghi Vũ là chỉ chuyện hắn gia nhập tiểu đội 641.
Thẩm Dịch cười cười, vỗ vỗ Chu Nghi Vũ: “Đừng gấp, hiện tại để bọn họ quyết định, chưa chắc là ý kiến hay. Vì sao không ở chung thêm một thời gian, chờ bọn họ thấy rõ biểu hiện của ngươi, vững tin nhân phẩm của ngươi, thậm chí thành lập trình độ hữu nghị nhất định lại mới quyết định? Như thế dù sao cũng có lợi hơn để bọn họ quyết định vội vàng." Chu Nghi Vũ ngẫm lại cũng thấy đúng, gật đầu ly khai.
Chiến đấu chấm dứt, các binh sĩ nhảy dù phụ trách quét dọn chiến trường, trong lúc này, đám mạo hiểm giả bắt đầu giới thiệu lẫn nhau. Ngoại trừ Hòa Thượng, mạo hiểm giả tráng kiện kia tự xưng là Kinh 12, người còn lại tự xưng Lữ Đức, bất quá Thẩm Dịch sớm đã dùng Tinh Thần Tham Sát xem qua, phát hiện hai người này đều đang nói dối. Bất quá Thẩm Dịch cũng không hứng thú vạch trần, mỗi người đều có quyền bảo hộ bí mật của mình, kể cả tên họ.
Huyết Tinh đô thị có tầng tầng lớp lớp các loại đạo cụ công năng thần kỳ, một ít đạo cụ có khả năng chỉ cần biết tên mục tiêu là có thể tạo thành ảnh hưởng, bởi vậy coi chừng đề phòng vẫn là rất cần thiết. Đương nhiên, đạo cụ này hiếm khỏi nói, hơn nữa thường thường không mang hiệu quả chí tử.
Bị thực lực gọn gàng tiêu diệt Kẻ Thu Gặt của nhóm Thẩm Dịch dọa run một phen, hai gã mạo hiểm giả mới gia nhập kia đều trở nên thành thực rất nhiều, sẽ không dễ dàng khiêu khích uy tín của Thẩm Dịch nữa. Hòa Thượng cũng đi tới, giao nộp 400 điểm Huyết Tinh nhận được.
Giao xong điểm Huyết Tinh, Hòa Thượng nghĩ nghĩ đột nhiên nói: “Tôi vốn cho rằng, một đội ngũ không phải do mạo hiểm giả am hiểu cận chiến làm đội trưởng, vô luận như thế nào cũng sẽ đi không xa. Hiện tại xem ra tôi nghĩ sai rồi, xin lỗi anh." Thẩm Dịch ngẩn ngơ: “Tại sao phải cho rằng như vậy?" Hòa Thượng cũng ngẩn người theo: “Chẳng lẽ anh không biết, tại Huyết Tinh đô thị, đại đa số đội trưởng các đội ngũ đều là do mạo hiểm giả thiên về cận chiến đảm đương sao?" Thẩm Dịch lắc đầu.
Dù sao thời gian hắn sống tại Huyết Tinh Đô Thị vẫn còn hơi ít, tuy thực lực đột nhiên tăng mạnh, thậm chí hiểu rõ rất nhiều nội dung về Huyết Tinh đô thị mà người khác không biết, nhưng cũng có một ít nội dung bình thường, hắn ngược lại hiểu biết có hạn.
Thời khắc này Hòa Thượng chứng kiến trên mặt Thẩm Dịch có vẻ thoáng bối rối, cũng ý thức được đối phương thực sự không biết việc này, cười ha hả: “Trách không được đồng đội của anh sẽ chọn anh làm đội trưởng, hóa ra trong các anh không ai biết vụ này. Cũng khó trách, dù sao đây vẫn là độ khó ban đầu, rất ít người có thể có được đoàn đội chính thức." “Anh đã biết rõ, vậy nói tôi nghe một chút xem." Hòa Thượng cười nói: “Đáp án kỳ thật rất đơn giản, đó chính là một loại yêu cầu chiến thuật. Nói trắng ra, Huyết Tinh đô thị có một cái nhìn chung về đoàn đội: nó như một mũi tên, đội trưởng chính là đầu mũi tên. Đầu mũi tên chỉ đi đâu, mũi tên liền bắn về phía đó, mũi tên tốt hay không, trước xem đầu mũi tên sắc hay không sắc. Đội trưởng nào không thể biến chính mình thành đầu mũi tên, dù mũi tên có mạnh bao nhiêu cũng vô ích…" Để mạo hiểm giả thiên về cận chiến đảm nhiệm đội trưởng, kỳ thật chính là một bộ kinh nghiệm đám người mạo hiểm dần dần tổng kết được qua lần lượt chiến đấu.
Với tuyệt đại bộ phận đoàn đội mà nói, đội trưởng dạng mưu lược, đội trưởng dạng đánh xa, kỳ thật đều không có một người nào có ý nghĩa thực tế như đội trưởng giỏi cận chiến.
Đó cũng không phải vì đầu óc vô dụng, mà là nó không cách nào thay thế vũ lực cường đại, trở thành nền tảng tin tưởng.
Nhân vật đa mưu túc kế chỉ có thể phát huy ra tác dụng đặc biệt trong những tràng diện chiến đấu quy mô. Còn trong chiến đấu nhân số chỉ có mấy người, phát huy ra hiệu quả cực kỳ có hạn. Cũng giống như sỹ quan chỉ huy, chỉ có chiến đấu quy mô cấp tiểu đoàn trở lên mới có thể chân chánh thể hiện ý nghĩa, còn binh sĩ dưới cấp tiểu đoàn, càng cần người lãnh đạo có thể kích phát sĩ khí của bọn họ, cùng nhau chiến đấu với bọn họ, ra tay tàn nhẫn với quân thù, mà không phải đối mặt chiến đấu chỉ ngồi nói suông.
Cái gọi là bố cục ngàn dặm, trong loại chiến đấu nhân số thấp tần suất biến động cao này, căn bản là một loại nói bốc nói phét lừa mình dối người, không có bất luận ý nghĩa thực chất gì cả, đấu trí càng là vớ vẩn tới cực điểm, giống như hành vi nhiều lần khảo thí đô thị của Thẩm Dịch, đã là kết quả từ việc vận dụng trí não cực hạn, nhưng cũng không thể cải biến thứ gì về mặt căn bản.
Thế nên tại Huyết Tinh đô thị, mạo hiểm giả vĩnh viễn xem trọng chiến thuật hơn xa chiến lược.
Chiếc lược quá dài rộng, không thích hợp phương thức chiến đấu như khách qua đường trong toàn bộ thế giới —— không ai có khả năng chơi làm ruộng, kéo minh hữu, làm ngoại giao, truyền bá tư tưởng trong một thế giới nhiệm vụ nào đó. Với lượng nhân thủ có hạn, càng không có khả năng làm ra các loại chiến lược công thành chiếm đất, bao kín tứ phía, giương đông kích tây, nông thôn vây thành thị… Còn bố trí chiến thuật, kỳ thật cũng không cần lãnh đạo đoàn đội có bao nhiêu trí tuệ, chỉ cần có đầy đủ kinh nghiệm chiến đấu cùng tố chất tâm lý tốt đẹp là được.
Chính vì thế, lãnh tụ đa số đoàn đội trong Huyết Tinh đô thị, thích hợp nhất là do hảo thủ cận chiến đảm đương —— lúc tác chiến, bọn họ sẽ luôn đi đầu công kích, là lực lượng chủ chiến, đồng thời cũng là hạch tâm chiến thuật cả đội, nhiệm vụ của bọn họ chính là xâu chuỗi tất cả đội viên tiến hành chiến đấu công phòng nhất thể.
Ví dụ như đội trưởng trực tiếp hạ mệnh lệnh: Tôi đánh ai, các anh cứ đánh kẻ đó, lúc này tất cả đội viên sẽ cùng hành động theo đội trưởng, đây chính là phương thức chiến đấu thường thấy nhất, truy cầu lực sát thương mạnh nhất trong nháy mắt, bằng tốc độ nhanh nhất suy yếu đối thủ, đây cũng là phương thức chiến đấu đơn giản nhất hữu hiệu nhất.
Không phải thứ gì càng phức tạp càng tốt, trong chiến đấu, từ “đơn giản" có nghĩa chấp hành thuận lợi, có nghĩa không dễ phạm sai lầm, có nghĩa hiệu suất hành động cao.
Dưới loại tình huống này, lúc hai chi đoàn đội liều mạng, thường thường đầu tiên chính là liều xem đội trưởng phe nào có thể chịu được lực công kích đáng sợ hơn. Phe nào có thể đả đảo chủ tướng của đối phương trước, như vậy phần thắng của phe đó sẽ tăng nhiều.
Tỷ như Tạ Vinh Quân đội Thứ Huyết chính là một đội trưởng cận chiến cường công điển hình, lúc chiến đấu, tất cả đội viên của gã lúc đều lấy gã làm hạch tâm, tiến hành thống nhất phát ra công kích.
Cân nhắc theo phương diện lãnh đạo, mạo hiểm giả có được thực lực cá nhân cường đại, cũng đồng dạng sẽ khiến người khác phục tùng mình, dễ dàng xác lập uy tín, bảo đảm mệnh lệnh được chấp hành hữu hiệu, khiến đội ngũ kết thành một khối.
Bởi vậy thời điểm Hòa Thượng lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Dịch, phát hiện đối phương không phải mạo hiểm giả thiên về cận chiến, lập tức cảm thấy chi đội ngũ này không có bất luận tiền đồ gì.
Không nghĩ tới Thẩm Dịch biểu hiện về sau quả thực đã khiến Hòa Thượng giật mình một phen.
Phải biết rằng cái gọi là năng lực lãnh đạo, nói theo bản chất, chính là năng lực khống chế cảm xúc con người. Nếu ai có thế khiến đội viên của mình căm hận những gì mình căm hận, chờ mong những gì mình chờ mong, yêu thích những gì mình yêu thích, vậy người đó đã hoàn thành bước trọng yếu nhất trong việc lãnh đạo người khác.
Thẩm Dịch tuy không phải mạo hiểm giả cận chiến, nhưng là hắn biểu lộ ra tự tin cường đại trước mặt cái chết, còn có năng lực quản lý tư tưởng đội viên không gì sánh kịp.
So sánh với một loại chiến thuật đơn giản thực dụng nào đó, năng lực này hiển nhiên càng có ý nghĩa trọng đại. “Tuy phần lớn đội trưởng đoàn đội trong đô thị đều là do cận chiến giả đảm đương, nhưng cũng không phải lưu hành nhiều nhất đều là tốt nhất, nó không thể trở thành tiêu chí cân nhắc thực lực một đội ngũ, cho nên anh hoàn toàn không cần để ý." Thời khắc này Hòa Thượng rất thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình với Thẩm Dịch.
“Hóa ra là như vậy…" Ánh mắt Thẩm Dịch hơi híp.
Làm một cường giả cận thân tác chiến cường hãn, phát huy ý nghĩa lực lượng đến tận cùng, như mãnh hổ giết tới giết lui giữa muôn địch, mặc kệ máu tươi gạn đục khơi trong, tùy ý tàn sát, khoái ý ân cừu, có lẽ là một loại cảm giác tốt.
Bất quá nếu có thể lựa chọn, Thẩm Dịch kỳ thật càng ưa thích như bây giờ.
Nghĩ nghĩ, hắn giao dịch 400 điểm Huyết Tinh cho Hòa Thượng: “Đây là phí tin tức của anh." “Không cần phải nhiều như vậy." “Coi như là kết giao bằng hữu đi, thật có lỗi lúc trước đã vô lễ." Thẩm Dịch cười nói.
Hòa Thượng cười cười ly khai.
Nhìn Hòa Thượng quay người rời đi, Thẩm Dịch nhàn nhạt tự nói một câu: “Ta không thể hứa làm được đầu mũi tên, nhưng dù sao vẫn có thể làm đuôi mũi tên giữ thăng bằng." Nói xong tiện tay lấy ra một vật từ trong ngực, ngay lúc nhìn về phía vật đó, sắc mặt hắn lập tức cứng đờ, trở nên vô cùng khó coi. “Này, đang phát ngây gì đấy?" Phía sau truyền đến một chuỗi âm thanh ngọt ngào điềm mật dễ nghe.
Không cần quay đầu lại, cũng biết là Ôn Nhu phía sau mình, Thẩm Dịch liền tranh thủ ném vật kia vào văn chương rồi nói: “Chỉ là đang nghĩ buổi tối hôm nay có thể ôm em chìm vào giấc ngủ hay không." Sau lưng Thẩm Dịch bị Ôn Nhu hung hăng đánh cho một quyền, vậy mà đã tạo thành tổn thương nho nhỏ, dùng sức thật đúng không nhẹ.
Sau một khắc, cánh tay ngọc của Ôn Nhu quấn quanh cổ Thẩm Dịch như rắn, nàng tựa sau tai Thẩm Dịch khẽ tức giận nói: “Có tin bản cô nương một chiêu có thể đưa anh chầu trời hay không?" Thẩm Dịch cười khổ: “Ngay tại một phút trước, có người mới nói cho anh biết, cường giả cận chiến làm đội trưởng mới là chính đạo, vừa có lực uy hiếp, vừa tạo dựng được lòng tin, lại dễ khiến người nghe theo, hiện tại anh buộc phải tin rồi. Làm đội trưởng mà bị đội viên của mình kêu đánh kêu giết, thật là mất mặt a." Ôn Nhu bật cười phốc phốc: “Ai bảo anh không chịu cố gắng, đến bây giờ không có lấy một cái kỹ năng công kích nào." Thẩm Dịch đột nhiên trượt thân sang bên cạnh, uốn ngược cánh tay Ôn Nhu, Ôn Nhu nhất thời không đề phòng, bị hắn vặn ngược, ‘Vampire sờ mó’ vô hình đã kê lên cổ Ôn Nhu, hắn cười nói: “Không có kỹ năng, không hẳn không thể giết người." Hai mắt vũ mị của Ôn Nhu liếc hắn một chút, đột nhiên cái cổ trắng ngọc ngửa về sau một cái, tránh thoát dao găm của Thẩm Dịch, đồng thời một cước đá bay hắn. Một cước này của nàng ẩn chứa năng lực hệ thống thần kinh phản ứng cao tốc, tốc độ vừa nhanh vừa gấp, căn bản không phải Thẩm Dịch có thể ngăn cản.
Thẩm Dịch bị một cước đá bay tại chỗ, Ôn Nhu trước hết vung roi, quấn lấy Thẩm Dịch, sau đó lại kéo hắn về, đao võ sĩ gác trên cổ Thẩm Dịch, mặt giãn ra cười nói: “Chỉ sợ là độ khó muốn lớn chút nha." Hạ thân bỗng nhiên cảm giác có vật cứng chạm vào.
Ôn Nhu ngẩn ngơ, lại phát hiện là Linh Hỏa Thương của Thẩm Dịch đã chĩa vào bụng dưới của nàng.
Thẩm Dịch cười nói: “Phía dưới này có hay cây súng, em có thể tự chọn một cây." Ôn Nhu mặt đỏ lên, đao võ sĩ lẫn roi đồng thời biến mất không thấy gì nữa. “Không nháo với anh nữa." Nàng nói: “Đi dạo với em một lát, thuận tiện kể mấy chuyện phát sinh hôm nay." “Vui lòng tòng mệnh." Cho nên cứ như vậy, hai người cùng nhau bước chậm dưới ánh trăng, thuận miệng buông lời tán gẫu.
Các binh sĩ không quấy rầy bọn họ, đám mạo hiểm giả càng sẽ không thức thời như thế.
Bọn hắn cùng ra khỏi trung tâm sửa chữa, đi vào một chỗ hoang dã trống trải.
Mắt nhìn thấy tinh không đầy trời, cảm thụ buổi đêm mê người yên tĩnh, trong nội tâm lại có một phen cảm xúc đặc biệt.
Ôn Nhu đột nhiên kéo Thẩm Dịch ngồi xuống, chỉ vào bầu trời đêm xa xa, nói: “Anh nói xem, Huyết Tinh đô thị có khi nào là ngôi sao nào đó trên kia không? Nó hiện tại đang nháy mắt nhìn chúng ta. Biết đâu chừng còn nói: Ồ, ta bố trí nhiệm vụ khó như vậy cho các ngươi, các ngươi vẫn còn tâm tình ngắm sao chỗ này. Đợi ngày mai, ta sẽ phái một đống lớn người máy đến đè chết các ngươi!" “Có khả năng a!" Thẩm Dịch rất nghiêm túc trả lời: “Không biết vì cái gì, mấy giờ qua, anh một mực có loại cảm giác bị theo dõi, giống như có ai đó đang ngó chừng chúng ta. Có lẽ chính là Skynet." “Vậy chi bằng ngày mai chúng ta không kháng, vẫn là nên sớm chạy trốn." “Tốt." Ôn Nhu đảo đảo đôi mắt, lắc đầu nói: “Hay là thôi đi, tốt xấu cũng nên thử một chút, đánh không lại thì chạy, chắc cũng kịp chứ?" Thẩm Dịch cười ha hả: “Được, vậy thử xem, thực đánh không lại chúng ta chạy." Thanh âm Ôn Nhu đột nhiên hạ thấp: “Em sợ đến lúc đó không còn kịp nữa." Thẩm Dịch ngẩn ngơ, Ôn Nhu đã khẽ tựa lên đùi hắn, lẩm bẩm nói: “Còn mấy giờ nữa là trời sáng. Trong lòng em rất mệt mỏi, muốn ngủ nhưng lại không dám ngủ. Sợ tỉnh, họng súng kẻ địch đã đè trên đầu…" Thẩm Dịch vỗ nhẹ khuôn mặt của nàng: “Ngủ đi, có anh đây này, không có chuyện gì đâu." “Như vậy… anh phải đáp ứng em, không cho phép thừa dịp em ngủ mà táy máy tay chân nha." “Đương nhiên, anh nhất định quân tử đấy." “Vậy bây giờ tay anh đang để chỗ nào đấy?" “Em không phải còn chưa ngủ a?" “… Sắc lang chết tiệt." Ôn Nhu trở mình, nằm trong ngực Thẩm Dịch ngủ thật say.
Thẩm Dịch nhìn nụ cười của nàng, chẳng biết tại sao, trong lòng lại dâng lên một cảm giác không rõ.
Cảm giác bị nhìn ngó càng phát ra nồng đậm trong tâm, lại không biết đến từ phương nào.
Nỗi nguy cơ này không khỏi khiến toàn thân hắn rùng mình một cái.
Ôn Nhu trở mình trong lòng hắn, nhẹ nói: “Đừng động." Thẩm Dịch nhất thời có chút mờ mịt đi.
Mở lồng ngực Kẻ Thu Gặt thứ tư lấy ra tinh thể năng lượng, sau khi xem xét, Thẩm Dịch rốt cục thở ra một hơi thật dài.
Trong bốn con này có một khối đúng là khối tinh thể loại thứ tư mà hắn đang cần.
Có thể thu thập đủ bốn loại tinh thể từ chín Kẻ Thu Gặt, phải nói vận khí của hắn khá tốt.
Sau một khắc, Huyết Tinh văn chương truyền đến nhắc nhở: “Ngươi đạt đủ bốn loại tinh thể Kẻ Thu Gặt cấp C, phải chăng xác định dung hợp?" “Xác định." Chớp mắt, bốn khối tinh thể năng lượng hợp thành một khối.
Văn chương nhắc nhở: Giao nộp 9000 điểm Huyết Tinh sẽ đạt được một Kẻ Thu Gặt. “Biết rồi, khổ lắm, nói mãi." Thẩm Dịch khẽ cười.
Cách đó không xa, Chu Nghi Vũ đi tới ngồi cạnh hắn: “Thu thập xong rồi chứ? Hi vọng đợt thứ ba sẽ còn có Kẻ Thu Gặt, trong tay ngươi không phải còn mấy khối tinh thể khác sao? Nếu có thể nhiều thêm một ít, có khi lại làm ra mấy con." “Sao ngươi đột nhiên trở nên tốt bụng quan tâm ta vậy?" Thẩm Dịch hơi kinh ngạc. “Đội viên của ngươi đều tập hợp đủ, phải chăng ngươi nên…" Thẩm Dịch đã sáng tỏ.
Chu Nghi Vũ là chỉ chuyện hắn gia nhập tiểu đội 641.
Thẩm Dịch cười cười, vỗ vỗ Chu Nghi Vũ: “Đừng gấp, hiện tại để bọn họ quyết định, chưa chắc là ý kiến hay. Vì sao không ở chung thêm một thời gian, chờ bọn họ thấy rõ biểu hiện của ngươi, vững tin nhân phẩm của ngươi, thậm chí thành lập trình độ hữu nghị nhất định lại mới quyết định? Như thế dù sao cũng có lợi hơn để bọn họ quyết định vội vàng." Chu Nghi Vũ ngẫm lại cũng thấy đúng, gật đầu ly khai.
Chiến đấu chấm dứt, các binh sĩ nhảy dù phụ trách quét dọn chiến trường, trong lúc này, đám mạo hiểm giả bắt đầu giới thiệu lẫn nhau. Ngoại trừ Hòa Thượng, mạo hiểm giả tráng kiện kia tự xưng là Kinh 12, người còn lại tự xưng Lữ Đức, bất quá Thẩm Dịch sớm đã dùng Tinh Thần Tham Sát xem qua, phát hiện hai người này đều đang nói dối. Bất quá Thẩm Dịch cũng không hứng thú vạch trần, mỗi người đều có quyền bảo hộ bí mật của mình, kể cả tên họ.
Huyết Tinh đô thị có tầng tầng lớp lớp các loại đạo cụ công năng thần kỳ, một ít đạo cụ có khả năng chỉ cần biết tên mục tiêu là có thể tạo thành ảnh hưởng, bởi vậy coi chừng đề phòng vẫn là rất cần thiết. Đương nhiên, đạo cụ này hiếm khỏi nói, hơn nữa thường thường không mang hiệu quả chí tử.
Bị thực lực gọn gàng tiêu diệt Kẻ Thu Gặt của nhóm Thẩm Dịch dọa run một phen, hai gã mạo hiểm giả mới gia nhập kia đều trở nên thành thực rất nhiều, sẽ không dễ dàng khiêu khích uy tín của Thẩm Dịch nữa. Hòa Thượng cũng đi tới, giao nộp 400 điểm Huyết Tinh nhận được.
Giao xong điểm Huyết Tinh, Hòa Thượng nghĩ nghĩ đột nhiên nói: “Tôi vốn cho rằng, một đội ngũ không phải do mạo hiểm giả am hiểu cận chiến làm đội trưởng, vô luận như thế nào cũng sẽ đi không xa. Hiện tại xem ra tôi nghĩ sai rồi, xin lỗi anh." Thẩm Dịch ngẩn ngơ: “Tại sao phải cho rằng như vậy?" Hòa Thượng cũng ngẩn người theo: “Chẳng lẽ anh không biết, tại Huyết Tinh đô thị, đại đa số đội trưởng các đội ngũ đều là do mạo hiểm giả thiên về cận chiến đảm đương sao?" Thẩm Dịch lắc đầu.
Dù sao thời gian hắn sống tại Huyết Tinh Đô Thị vẫn còn hơi ít, tuy thực lực đột nhiên tăng mạnh, thậm chí hiểu rõ rất nhiều nội dung về Huyết Tinh đô thị mà người khác không biết, nhưng cũng có một ít nội dung bình thường, hắn ngược lại hiểu biết có hạn.
Thời khắc này Hòa Thượng chứng kiến trên mặt Thẩm Dịch có vẻ thoáng bối rối, cũng ý thức được đối phương thực sự không biết việc này, cười ha hả: “Trách không được đồng đội của anh sẽ chọn anh làm đội trưởng, hóa ra trong các anh không ai biết vụ này. Cũng khó trách, dù sao đây vẫn là độ khó ban đầu, rất ít người có thể có được đoàn đội chính thức." “Anh đã biết rõ, vậy nói tôi nghe một chút xem." Hòa Thượng cười nói: “Đáp án kỳ thật rất đơn giản, đó chính là một loại yêu cầu chiến thuật. Nói trắng ra, Huyết Tinh đô thị có một cái nhìn chung về đoàn đội: nó như một mũi tên, đội trưởng chính là đầu mũi tên. Đầu mũi tên chỉ đi đâu, mũi tên liền bắn về phía đó, mũi tên tốt hay không, trước xem đầu mũi tên sắc hay không sắc. Đội trưởng nào không thể biến chính mình thành đầu mũi tên, dù mũi tên có mạnh bao nhiêu cũng vô ích…" Để mạo hiểm giả thiên về cận chiến đảm nhiệm đội trưởng, kỳ thật chính là một bộ kinh nghiệm đám người mạo hiểm dần dần tổng kết được qua lần lượt chiến đấu.
Với tuyệt đại bộ phận đoàn đội mà nói, đội trưởng dạng mưu lược, đội trưởng dạng đánh xa, kỳ thật đều không có một người nào có ý nghĩa thực tế như đội trưởng giỏi cận chiến.
Đó cũng không phải vì đầu óc vô dụng, mà là nó không cách nào thay thế vũ lực cường đại, trở thành nền tảng tin tưởng.
Nhân vật đa mưu túc kế chỉ có thể phát huy ra tác dụng đặc biệt trong những tràng diện chiến đấu quy mô. Còn trong chiến đấu nhân số chỉ có mấy người, phát huy ra hiệu quả cực kỳ có hạn. Cũng giống như sỹ quan chỉ huy, chỉ có chiến đấu quy mô cấp tiểu đoàn trở lên mới có thể chân chánh thể hiện ý nghĩa, còn binh sĩ dưới cấp tiểu đoàn, càng cần người lãnh đạo có thể kích phát sĩ khí của bọn họ, cùng nhau chiến đấu với bọn họ, ra tay tàn nhẫn với quân thù, mà không phải đối mặt chiến đấu chỉ ngồi nói suông.
Cái gọi là bố cục ngàn dặm, trong loại chiến đấu nhân số thấp tần suất biến động cao này, căn bản là một loại nói bốc nói phét lừa mình dối người, không có bất luận ý nghĩa thực chất gì cả, đấu trí càng là vớ vẩn tới cực điểm, giống như hành vi nhiều lần khảo thí đô thị của Thẩm Dịch, đã là kết quả từ việc vận dụng trí não cực hạn, nhưng cũng không thể cải biến thứ gì về mặt căn bản.
Thế nên tại Huyết Tinh đô thị, mạo hiểm giả vĩnh viễn xem trọng chiến thuật hơn xa chiến lược.
Chiếc lược quá dài rộng, không thích hợp phương thức chiến đấu như khách qua đường trong toàn bộ thế giới —— không ai có khả năng chơi làm ruộng, kéo minh hữu, làm ngoại giao, truyền bá tư tưởng trong một thế giới nhiệm vụ nào đó. Với lượng nhân thủ có hạn, càng không có khả năng làm ra các loại chiến lược công thành chiếm đất, bao kín tứ phía, giương đông kích tây, nông thôn vây thành thị… Còn bố trí chiến thuật, kỳ thật cũng không cần lãnh đạo đoàn đội có bao nhiêu trí tuệ, chỉ cần có đầy đủ kinh nghiệm chiến đấu cùng tố chất tâm lý tốt đẹp là được.
Chính vì thế, lãnh tụ đa số đoàn đội trong Huyết Tinh đô thị, thích hợp nhất là do hảo thủ cận chiến đảm đương —— lúc tác chiến, bọn họ sẽ luôn đi đầu công kích, là lực lượng chủ chiến, đồng thời cũng là hạch tâm chiến thuật cả đội, nhiệm vụ của bọn họ chính là xâu chuỗi tất cả đội viên tiến hành chiến đấu công phòng nhất thể.
Ví dụ như đội trưởng trực tiếp hạ mệnh lệnh: Tôi đánh ai, các anh cứ đánh kẻ đó, lúc này tất cả đội viên sẽ cùng hành động theo đội trưởng, đây chính là phương thức chiến đấu thường thấy nhất, truy cầu lực sát thương mạnh nhất trong nháy mắt, bằng tốc độ nhanh nhất suy yếu đối thủ, đây cũng là phương thức chiến đấu đơn giản nhất hữu hiệu nhất.
Không phải thứ gì càng phức tạp càng tốt, trong chiến đấu, từ “đơn giản" có nghĩa chấp hành thuận lợi, có nghĩa không dễ phạm sai lầm, có nghĩa hiệu suất hành động cao.
Dưới loại tình huống này, lúc hai chi đoàn đội liều mạng, thường thường đầu tiên chính là liều xem đội trưởng phe nào có thể chịu được lực công kích đáng sợ hơn. Phe nào có thể đả đảo chủ tướng của đối phương trước, như vậy phần thắng của phe đó sẽ tăng nhiều.
Tỷ như Tạ Vinh Quân đội Thứ Huyết chính là một đội trưởng cận chiến cường công điển hình, lúc chiến đấu, tất cả đội viên của gã lúc đều lấy gã làm hạch tâm, tiến hành thống nhất phát ra công kích.
Cân nhắc theo phương diện lãnh đạo, mạo hiểm giả có được thực lực cá nhân cường đại, cũng đồng dạng sẽ khiến người khác phục tùng mình, dễ dàng xác lập uy tín, bảo đảm mệnh lệnh được chấp hành hữu hiệu, khiến đội ngũ kết thành một khối.
Bởi vậy thời điểm Hòa Thượng lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Dịch, phát hiện đối phương không phải mạo hiểm giả thiên về cận chiến, lập tức cảm thấy chi đội ngũ này không có bất luận tiền đồ gì.
Không nghĩ tới Thẩm Dịch biểu hiện về sau quả thực đã khiến Hòa Thượng giật mình một phen.
Phải biết rằng cái gọi là năng lực lãnh đạo, nói theo bản chất, chính là năng lực khống chế cảm xúc con người. Nếu ai có thế khiến đội viên của mình căm hận những gì mình căm hận, chờ mong những gì mình chờ mong, yêu thích những gì mình yêu thích, vậy người đó đã hoàn thành bước trọng yếu nhất trong việc lãnh đạo người khác.
Thẩm Dịch tuy không phải mạo hiểm giả cận chiến, nhưng là hắn biểu lộ ra tự tin cường đại trước mặt cái chết, còn có năng lực quản lý tư tưởng đội viên không gì sánh kịp.
So sánh với một loại chiến thuật đơn giản thực dụng nào đó, năng lực này hiển nhiên càng có ý nghĩa trọng đại. “Tuy phần lớn đội trưởng đoàn đội trong đô thị đều là do cận chiến giả đảm đương, nhưng cũng không phải lưu hành nhiều nhất đều là tốt nhất, nó không thể trở thành tiêu chí cân nhắc thực lực một đội ngũ, cho nên anh hoàn toàn không cần để ý." Thời khắc này Hòa Thượng rất thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình với Thẩm Dịch.
“Hóa ra là như vậy…" Ánh mắt Thẩm Dịch hơi híp.
Làm một cường giả cận thân tác chiến cường hãn, phát huy ý nghĩa lực lượng đến tận cùng, như mãnh hổ giết tới giết lui giữa muôn địch, mặc kệ máu tươi gạn đục khơi trong, tùy ý tàn sát, khoái ý ân cừu, có lẽ là một loại cảm giác tốt.
Bất quá nếu có thể lựa chọn, Thẩm Dịch kỳ thật càng ưa thích như bây giờ.
Nghĩ nghĩ, hắn giao dịch 400 điểm Huyết Tinh cho Hòa Thượng: “Đây là phí tin tức của anh." “Không cần phải nhiều như vậy." “Coi như là kết giao bằng hữu đi, thật có lỗi lúc trước đã vô lễ." Thẩm Dịch cười nói.
Hòa Thượng cười cười ly khai.
Nhìn Hòa Thượng quay người rời đi, Thẩm Dịch nhàn nhạt tự nói một câu: “Ta không thể hứa làm được đầu mũi tên, nhưng dù sao vẫn có thể làm đuôi mũi tên giữ thăng bằng." Nói xong tiện tay lấy ra một vật từ trong ngực, ngay lúc nhìn về phía vật đó, sắc mặt hắn lập tức cứng đờ, trở nên vô cùng khó coi. “Này, đang phát ngây gì đấy?" Phía sau truyền đến một chuỗi âm thanh ngọt ngào điềm mật dễ nghe.
Không cần quay đầu lại, cũng biết là Ôn Nhu phía sau mình, Thẩm Dịch liền tranh thủ ném vật kia vào văn chương rồi nói: “Chỉ là đang nghĩ buổi tối hôm nay có thể ôm em chìm vào giấc ngủ hay không." Sau lưng Thẩm Dịch bị Ôn Nhu hung hăng đánh cho một quyền, vậy mà đã tạo thành tổn thương nho nhỏ, dùng sức thật đúng không nhẹ.
Sau một khắc, cánh tay ngọc của Ôn Nhu quấn quanh cổ Thẩm Dịch như rắn, nàng tựa sau tai Thẩm Dịch khẽ tức giận nói: “Có tin bản cô nương một chiêu có thể đưa anh chầu trời hay không?" Thẩm Dịch cười khổ: “Ngay tại một phút trước, có người mới nói cho anh biết, cường giả cận chiến làm đội trưởng mới là chính đạo, vừa có lực uy hiếp, vừa tạo dựng được lòng tin, lại dễ khiến người nghe theo, hiện tại anh buộc phải tin rồi. Làm đội trưởng mà bị đội viên của mình kêu đánh kêu giết, thật là mất mặt a." Ôn Nhu bật cười phốc phốc: “Ai bảo anh không chịu cố gắng, đến bây giờ không có lấy một cái kỹ năng công kích nào." Thẩm Dịch đột nhiên trượt thân sang bên cạnh, uốn ngược cánh tay Ôn Nhu, Ôn Nhu nhất thời không đề phòng, bị hắn vặn ngược, ‘Vampire sờ mó’ vô hình đã kê lên cổ Ôn Nhu, hắn cười nói: “Không có kỹ năng, không hẳn không thể giết người." Hai mắt vũ mị của Ôn Nhu liếc hắn một chút, đột nhiên cái cổ trắng ngọc ngửa về sau một cái, tránh thoát dao găm của Thẩm Dịch, đồng thời một cước đá bay hắn. Một cước này của nàng ẩn chứa năng lực hệ thống thần kinh phản ứng cao tốc, tốc độ vừa nhanh vừa gấp, căn bản không phải Thẩm Dịch có thể ngăn cản.
Thẩm Dịch bị một cước đá bay tại chỗ, Ôn Nhu trước hết vung roi, quấn lấy Thẩm Dịch, sau đó lại kéo hắn về, đao võ sĩ gác trên cổ Thẩm Dịch, mặt giãn ra cười nói: “Chỉ sợ là độ khó muốn lớn chút nha." Hạ thân bỗng nhiên cảm giác có vật cứng chạm vào.
Ôn Nhu ngẩn ngơ, lại phát hiện là Linh Hỏa Thương của Thẩm Dịch đã chĩa vào bụng dưới của nàng.
Thẩm Dịch cười nói: “Phía dưới này có hay cây súng, em có thể tự chọn một cây." Ôn Nhu mặt đỏ lên, đao võ sĩ lẫn roi đồng thời biến mất không thấy gì nữa. “Không nháo với anh nữa." Nàng nói: “Đi dạo với em một lát, thuận tiện kể mấy chuyện phát sinh hôm nay." “Vui lòng tòng mệnh." Cho nên cứ như vậy, hai người cùng nhau bước chậm dưới ánh trăng, thuận miệng buông lời tán gẫu.
Các binh sĩ không quấy rầy bọn họ, đám mạo hiểm giả càng sẽ không thức thời như thế.
Bọn hắn cùng ra khỏi trung tâm sửa chữa, đi vào một chỗ hoang dã trống trải.
Mắt nhìn thấy tinh không đầy trời, cảm thụ buổi đêm mê người yên tĩnh, trong nội tâm lại có một phen cảm xúc đặc biệt.
Ôn Nhu đột nhiên kéo Thẩm Dịch ngồi xuống, chỉ vào bầu trời đêm xa xa, nói: “Anh nói xem, Huyết Tinh đô thị có khi nào là ngôi sao nào đó trên kia không? Nó hiện tại đang nháy mắt nhìn chúng ta. Biết đâu chừng còn nói: Ồ, ta bố trí nhiệm vụ khó như vậy cho các ngươi, các ngươi vẫn còn tâm tình ngắm sao chỗ này. Đợi ngày mai, ta sẽ phái một đống lớn người máy đến đè chết các ngươi!" “Có khả năng a!" Thẩm Dịch rất nghiêm túc trả lời: “Không biết vì cái gì, mấy giờ qua, anh một mực có loại cảm giác bị theo dõi, giống như có ai đó đang ngó chừng chúng ta. Có lẽ chính là Skynet." “Vậy chi bằng ngày mai chúng ta không kháng, vẫn là nên sớm chạy trốn." “Tốt." Ôn Nhu đảo đảo đôi mắt, lắc đầu nói: “Hay là thôi đi, tốt xấu cũng nên thử một chút, đánh không lại thì chạy, chắc cũng kịp chứ?" Thẩm Dịch cười ha hả: “Được, vậy thử xem, thực đánh không lại chúng ta chạy." Thanh âm Ôn Nhu đột nhiên hạ thấp: “Em sợ đến lúc đó không còn kịp nữa." Thẩm Dịch ngẩn ngơ, Ôn Nhu đã khẽ tựa lên đùi hắn, lẩm bẩm nói: “Còn mấy giờ nữa là trời sáng. Trong lòng em rất mệt mỏi, muốn ngủ nhưng lại không dám ngủ. Sợ tỉnh, họng súng kẻ địch đã đè trên đầu…" Thẩm Dịch vỗ nhẹ khuôn mặt của nàng: “Ngủ đi, có anh đây này, không có chuyện gì đâu." “Như vậy… anh phải đáp ứng em, không cho phép thừa dịp em ngủ mà táy máy tay chân nha." “Đương nhiên, anh nhất định quân tử đấy." “Vậy bây giờ tay anh đang để chỗ nào đấy?" “Em không phải còn chưa ngủ a?" “… Sắc lang chết tiệt." Ôn Nhu trở mình, nằm trong ngực Thẩm Dịch ngủ thật say.
Thẩm Dịch nhìn nụ cười của nàng, chẳng biết tại sao, trong lòng lại dâng lên một cảm giác không rõ.
Cảm giác bị nhìn ngó càng phát ra nồng đậm trong tâm, lại không biết đến từ phương nào.
Nỗi nguy cơ này không khỏi khiến toàn thân hắn rùng mình một cái.
Ôn Nhu trở mình trong lòng hắn, nhẹ nói: “Đừng động." Thẩm Dịch nhất thời có chút mờ mịt đi.
Tác giả :
Trip