Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)
Chương 430: Thế này đủ sáng tạo chứ?
Nghe được hai chữ này, Đường Kim bất giác nhìn về phía Tần Khinh Vũ, Khinh Vũ tỷ tỷ còn có con trai? Hắn thật sự hoàn toàn không biết chuyện này đấy.
Tần Khinh Vũ sắc mặt vẫn như thường, không hề xuất hiện tình trạng biến sắc như Nhân thiếu tưởng tượng, trong ánh mắt của nàng ngược lại có mấy phần châm chọc lại thêm mấy phần cười nhạo:
- Đây chính là cái anh gọi là thủ đoạn?
Trong lòng Nhân thiếu rốt cục có một tia bất an, Tần Khinh Vũ trấn địnhngoài sự dự liệu của hắn, có điều biểu hiện của hắn vẫn rất bình tĩnh, ngữ khí cũng rất bình tĩnh:
- Tần Khinh Vũ, người khác không biết quá khứ của cô, nhưng ta biết, người khác đều cho rằng cô chỉ có một người con gái là Tần Thủy Dao, nhưng ta lại biết Tần Thủy Dao kỳ thực còn có một ca ca, sinh cùng ngày, mà hắn bây giờ ở trong tay ta, nếu giờ cô đến kinh thành với tôi thì sẽ gặp được hắn, nếu không cả đời này đừng mơ.
- Khiến anh thất vọng rồi, người mà anh nói không phải con trai tôi, đời này tôi có nhìn thấy hắn hay không cũng không quan trọng.
Tần Khinh Vũ trào phúng nói:
- Có người tự cho là hiểu rõ tôi nhưng thực ra chỉ biết chút vặt vãnh thôi, nếu như đây là thủ đoạn cuối cùng của anh thì khả năng đây là lần cuối trong đời anh dùng được nó.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, không cần phí lời với hắn, không bằng ta trực tiếp giết chết hắn đi.
Đường Kim lúc này không nhịn được nói.
Tần Khinh Vũ nhẹ nhàng gật đầu:
- Vậy giao cho cậu xử lí đi!
Đường Kim nhìn Nhân thiếu, tỏ vẻ khó khăn:
- Nên để anh chết như thế nào đây? Tôi thấy nên sáng tạo một chút.
- Đường Kim, mày muốn giết ta?
Nhân thiếu rốt cục hết trấn định, mặt biến sắc.
- Vừa còn đang nổ chính mình trí lực đáng sợ cỡ nào, nhưng thực ralà kẻ ngu ngốc.
Đường Kim đầy khinh bỉ nhìn Nhân thiếu:
- Kẻ ngu cũng có thể nhìn ra anh muốn giết mày, thế mà anh lại còn không biết?
- Đường Kim, tốt nhất mày phải rõ ràng, ta họ Tiêu, kinh thành Tiêu gia Tiêu...
Nhân thiếu bắn ra ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí trở nên nghiêm lệ, chỉ có điều bây giờ biểu hiện của hắn như vậy chỉ khiến người ta cảm thấy ngoài mạnh trong yếu.
Đùng!
Đường Kim trực tiếp táng một bạt tai, đánh những lời Nhân thiếu chưa kịp nói vào bụng
- Đừng lấy cái gì kinh thành Tiêu gia làm tôi sợ, tôi chưa từng nghe đến đâu!
- Đường Kim, tiếp điện thoại.
Cửu thúc lúc này đột nhiên nói, đồng thời còn đem một điện thoại di động về phía Đường Kim.
- Lão bảo tôi tiếp à?
Đường Kim trừng mắt nhìn Cửu thúc một chút, sau đó cầm điện thoại ném thẳng vào đầu Cửu thúc:
- Hai người các ngươi thật coi mình là nhân vật nào sao? Tôi muốn bóp chết các ngươi đơn giản như con kiến, lại dám đánh chủ ý đến Khinh Vũ tỷ tỷ, muốn chết có sáng tạo cũng không cần đến thế.
Điện thoại di động tiếp xúc thân mật với đầu Cửu thúc không chỉ khiến bản thân nó vỡ nát còn tiện đà vỡ luôn đầu Cửu thúc, lão hét thảm một tiếng rồi ngất đi.
Quay đầu lại nhìn Nhân thiếu, Đường Kim không chút hoang mang nói rằng:
- Tôi vừa nghĩ ra một biện pháp rất có sáng tạo, loại nhân vật như anh còn không bằng con kiến, cho nên tôi định để kiến cắn chết anh, thấy sao? Đầy sáng tạo phải không?
- Mày giết ta, mày cũng sống không được bao lâu, Tiêu gia nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!
Đối mặt tử vong, Nhân thiếu chỉ có thể dùng thân phận mình để tạo áp lực với Đường Kim, lúc này trí lực còn không bằng cái rắm.
- A, xem ra anh thật hài lòng với sự sáng tạo vừa rồi, để tôi thỏa mãn ý nguyện của anh vậy!
Đường Kim lười biếng nói, sau đó một tay nắm lấy cổ áo Nhân thiếu, nâng hắn lên, một cái tay khác nắm xe đẩy Cửu thúc, cuối cùng hắn mới nhìn về phía Tần Khinh Vũ:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, để em chuyển bọn họ sang chỗ khác xử lí kẻo bẩn nhà.
- Ừm, tốt.
Tần Khinh Vũ gật gật đầu.
Đường Kim cũng không tiếc nói nữa, đột nhiên biến mất.
************
Nửa giờ sau, đỉnh Ninh sơn.
Cửu thúc đã tỉnh lại kinh hãi nhìn mọi việc phát sinh trước mắt, hoảng sợ gào thét:
- Điên rồi, Đường Kim, ngươi chính là người điên!
- Lão già đáng chết, câm miệng cho tôi, không tôi diệt cả nhà lão!
Đường Kim mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn Cửu thúc, sau đó nhìn Nhân thiếu cách đó không xa lầm bầm lầu bầu:
-Thực sự là một điểm thưởng thức cũng không có, chuyện này quả thật chính là kiệt tác giết người đệ nhất lịch sử a!
Cửu thúc không dám nói nữa, bởi vì hắn tin tưởng, Đường Kim thật sự sẽ diệt cả nhà hắn, hắn đã sớm bán tàn phế, chết không đáng kể nhưng hắn cũng có người nhà, hắn không thể rước lấy tai họa cho người nhà được.
Có thể nhìn thấy bộ dạng bi thảm của Nhân thiếu, Cửu thúc vẫn không ngừng sợ hãi, ở khi mới đến đỉnh núi hắn đã tỉnh lại, sau đó hắn liền nhìn thấy Đường Kim thả trên người Nhân thiếu một chút bột phấn không biết tên, tiếp theo Đường Kim không biết kiếm ở đâu mấy tổ kiến, kiến chen chúc bò đến người Nhân thiếu, hiện tại toàn thân Nhân thiếu là kiến không thể thấy rõ nhưng Cửu thúc biết chúng đang cắn xé thân thể Nhân thiếu.
Lúc mới đầu, Nhân thiếu còn có thể phát ra tiếng kêu thảm, nhưng rất nhanh khi những con kiến bò vào kín miệng hắn thì đã không còn âm thanh nào phát ra.
Đường Kim hiển nhiên rất hài lòng với kiệt tác của mình, thưởng thức một hồi, hắn liền quay đầu nhìn về phía Cửu thúc:
- Lão già đáng chết, chết như vậy rất sáng tạo chứ? Lão có muốn chết như thế không?
- Đường Kim, Nhân thiếu chỉ là yêu thích Tần Khinh Vũ mà thôi, ngươi không thể cho hắn thoải mái chút sao?
Cửu thúc âm thanh có chút khàn khàn, còn mang theo vài phần cầu xin.
- Không thể.
Đường Kim thản nhiên nói:
- Bởi vì, yêu thích Khinh Vũ tỷ tỷ chính là sai lầm lớn nhất, Khinh Vũ tỷ tỷ là của tôi.
- Cái gì? Ngươi, ngươi lại vậy...
Cửu thúc khó tin nhìn Đường Kim, sau đó, nhưng là bừng tỉnh, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy a!
Đường Kim nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn lấy ra nhìn An Tâm Tĩnh gọi, điều này khiến hắn buồn bực, Ninh Tâm Tĩnh tìm hắn có chuyện gì đây? Hắn vừa rời biệt thự mà.
- Ninh huấn luyện viên, không phải là bốn tiểu ma nữ lại gây chuyện gì chứ?
Đường Kim vẫn nhận điện thoại, thuận miệng hỏi.
Đầu bên kia điện thoại, Ninh Tâm Tĩnh ngữ khí có chút kỳ dị:
- Đường Kim, có người là Tiêu Nhân, có phải là ở trong tay cậu?
- Tiêu Nhân?
Đường Kim hơi sững sờ, sau đó nghĩ đến cách đó không lâu Cửu thúc bảo hắn nghe điện thoại, liền có chút kinh ngạc hỏi:
- Ninh huấn luyện viên, không phải là cô cầu xin cho hắn đó chứ?
Tần Khinh Vũ sắc mặt vẫn như thường, không hề xuất hiện tình trạng biến sắc như Nhân thiếu tưởng tượng, trong ánh mắt của nàng ngược lại có mấy phần châm chọc lại thêm mấy phần cười nhạo:
- Đây chính là cái anh gọi là thủ đoạn?
Trong lòng Nhân thiếu rốt cục có một tia bất an, Tần Khinh Vũ trấn địnhngoài sự dự liệu của hắn, có điều biểu hiện của hắn vẫn rất bình tĩnh, ngữ khí cũng rất bình tĩnh:
- Tần Khinh Vũ, người khác không biết quá khứ của cô, nhưng ta biết, người khác đều cho rằng cô chỉ có một người con gái là Tần Thủy Dao, nhưng ta lại biết Tần Thủy Dao kỳ thực còn có một ca ca, sinh cùng ngày, mà hắn bây giờ ở trong tay ta, nếu giờ cô đến kinh thành với tôi thì sẽ gặp được hắn, nếu không cả đời này đừng mơ.
- Khiến anh thất vọng rồi, người mà anh nói không phải con trai tôi, đời này tôi có nhìn thấy hắn hay không cũng không quan trọng.
Tần Khinh Vũ trào phúng nói:
- Có người tự cho là hiểu rõ tôi nhưng thực ra chỉ biết chút vặt vãnh thôi, nếu như đây là thủ đoạn cuối cùng của anh thì khả năng đây là lần cuối trong đời anh dùng được nó.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, không cần phí lời với hắn, không bằng ta trực tiếp giết chết hắn đi.
Đường Kim lúc này không nhịn được nói.
Tần Khinh Vũ nhẹ nhàng gật đầu:
- Vậy giao cho cậu xử lí đi!
Đường Kim nhìn Nhân thiếu, tỏ vẻ khó khăn:
- Nên để anh chết như thế nào đây? Tôi thấy nên sáng tạo một chút.
- Đường Kim, mày muốn giết ta?
Nhân thiếu rốt cục hết trấn định, mặt biến sắc.
- Vừa còn đang nổ chính mình trí lực đáng sợ cỡ nào, nhưng thực ralà kẻ ngu ngốc.
Đường Kim đầy khinh bỉ nhìn Nhân thiếu:
- Kẻ ngu cũng có thể nhìn ra anh muốn giết mày, thế mà anh lại còn không biết?
- Đường Kim, tốt nhất mày phải rõ ràng, ta họ Tiêu, kinh thành Tiêu gia Tiêu...
Nhân thiếu bắn ra ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí trở nên nghiêm lệ, chỉ có điều bây giờ biểu hiện của hắn như vậy chỉ khiến người ta cảm thấy ngoài mạnh trong yếu.
Đùng!
Đường Kim trực tiếp táng một bạt tai, đánh những lời Nhân thiếu chưa kịp nói vào bụng
- Đừng lấy cái gì kinh thành Tiêu gia làm tôi sợ, tôi chưa từng nghe đến đâu!
- Đường Kim, tiếp điện thoại.
Cửu thúc lúc này đột nhiên nói, đồng thời còn đem một điện thoại di động về phía Đường Kim.
- Lão bảo tôi tiếp à?
Đường Kim trừng mắt nhìn Cửu thúc một chút, sau đó cầm điện thoại ném thẳng vào đầu Cửu thúc:
- Hai người các ngươi thật coi mình là nhân vật nào sao? Tôi muốn bóp chết các ngươi đơn giản như con kiến, lại dám đánh chủ ý đến Khinh Vũ tỷ tỷ, muốn chết có sáng tạo cũng không cần đến thế.
Điện thoại di động tiếp xúc thân mật với đầu Cửu thúc không chỉ khiến bản thân nó vỡ nát còn tiện đà vỡ luôn đầu Cửu thúc, lão hét thảm một tiếng rồi ngất đi.
Quay đầu lại nhìn Nhân thiếu, Đường Kim không chút hoang mang nói rằng:
- Tôi vừa nghĩ ra một biện pháp rất có sáng tạo, loại nhân vật như anh còn không bằng con kiến, cho nên tôi định để kiến cắn chết anh, thấy sao? Đầy sáng tạo phải không?
- Mày giết ta, mày cũng sống không được bao lâu, Tiêu gia nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!
Đối mặt tử vong, Nhân thiếu chỉ có thể dùng thân phận mình để tạo áp lực với Đường Kim, lúc này trí lực còn không bằng cái rắm.
- A, xem ra anh thật hài lòng với sự sáng tạo vừa rồi, để tôi thỏa mãn ý nguyện của anh vậy!
Đường Kim lười biếng nói, sau đó một tay nắm lấy cổ áo Nhân thiếu, nâng hắn lên, một cái tay khác nắm xe đẩy Cửu thúc, cuối cùng hắn mới nhìn về phía Tần Khinh Vũ:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, để em chuyển bọn họ sang chỗ khác xử lí kẻo bẩn nhà.
- Ừm, tốt.
Tần Khinh Vũ gật gật đầu.
Đường Kim cũng không tiếc nói nữa, đột nhiên biến mất.
************
Nửa giờ sau, đỉnh Ninh sơn.
Cửu thúc đã tỉnh lại kinh hãi nhìn mọi việc phát sinh trước mắt, hoảng sợ gào thét:
- Điên rồi, Đường Kim, ngươi chính là người điên!
- Lão già đáng chết, câm miệng cho tôi, không tôi diệt cả nhà lão!
Đường Kim mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn Cửu thúc, sau đó nhìn Nhân thiếu cách đó không xa lầm bầm lầu bầu:
-Thực sự là một điểm thưởng thức cũng không có, chuyện này quả thật chính là kiệt tác giết người đệ nhất lịch sử a!
Cửu thúc không dám nói nữa, bởi vì hắn tin tưởng, Đường Kim thật sự sẽ diệt cả nhà hắn, hắn đã sớm bán tàn phế, chết không đáng kể nhưng hắn cũng có người nhà, hắn không thể rước lấy tai họa cho người nhà được.
Có thể nhìn thấy bộ dạng bi thảm của Nhân thiếu, Cửu thúc vẫn không ngừng sợ hãi, ở khi mới đến đỉnh núi hắn đã tỉnh lại, sau đó hắn liền nhìn thấy Đường Kim thả trên người Nhân thiếu một chút bột phấn không biết tên, tiếp theo Đường Kim không biết kiếm ở đâu mấy tổ kiến, kiến chen chúc bò đến người Nhân thiếu, hiện tại toàn thân Nhân thiếu là kiến không thể thấy rõ nhưng Cửu thúc biết chúng đang cắn xé thân thể Nhân thiếu.
Lúc mới đầu, Nhân thiếu còn có thể phát ra tiếng kêu thảm, nhưng rất nhanh khi những con kiến bò vào kín miệng hắn thì đã không còn âm thanh nào phát ra.
Đường Kim hiển nhiên rất hài lòng với kiệt tác của mình, thưởng thức một hồi, hắn liền quay đầu nhìn về phía Cửu thúc:
- Lão già đáng chết, chết như vậy rất sáng tạo chứ? Lão có muốn chết như thế không?
- Đường Kim, Nhân thiếu chỉ là yêu thích Tần Khinh Vũ mà thôi, ngươi không thể cho hắn thoải mái chút sao?
Cửu thúc âm thanh có chút khàn khàn, còn mang theo vài phần cầu xin.
- Không thể.
Đường Kim thản nhiên nói:
- Bởi vì, yêu thích Khinh Vũ tỷ tỷ chính là sai lầm lớn nhất, Khinh Vũ tỷ tỷ là của tôi.
- Cái gì? Ngươi, ngươi lại vậy...
Cửu thúc khó tin nhìn Đường Kim, sau đó, nhưng là bừng tỉnh, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy a!
Đường Kim nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn lấy ra nhìn An Tâm Tĩnh gọi, điều này khiến hắn buồn bực, Ninh Tâm Tĩnh tìm hắn có chuyện gì đây? Hắn vừa rời biệt thự mà.
- Ninh huấn luyện viên, không phải là bốn tiểu ma nữ lại gây chuyện gì chứ?
Đường Kim vẫn nhận điện thoại, thuận miệng hỏi.
Đầu bên kia điện thoại, Ninh Tâm Tĩnh ngữ khí có chút kỳ dị:
- Đường Kim, có người là Tiêu Nhân, có phải là ở trong tay cậu?
- Tiêu Nhân?
Đường Kim hơi sững sờ, sau đó nghĩ đến cách đó không lâu Cửu thúc bảo hắn nghe điện thoại, liền có chút kinh ngạc hỏi:
- Ninh huấn luyện viên, không phải là cô cầu xin cho hắn đó chứ?
Tác giả :
Tâm Tại Lưu Lãng