Vợ, Sao Em Quậy Quá Vậy?
Chương 29
Hai ngày trôi qua nó nằm lì ở nhà. Chẳng chịu đến công ty hay đến tiệm bánh gì hết. Mọi người càng thêm lo lắng khi nghe nó kể hết mọi việc. Mai đang ở dưới bếp làm cơm, Minh đứng kế bên phụ. Chi và Khánh thì mua thêm chút trái cây.
-Thấy Vân Nhi như vậy! Tội quá anh à. Em không thể chịu được.
Mai quay sang Minh nhăn mặt.
-Em yên tâm. Khánh Bảo nó sắp về rồi_Minh
-Về? Còn 2 năm nữa Bảo mới về cơ mà.
Mai ngạc nhiên.
-Suốt 1 năm qua Bảo cứ lao đầu vào công việc chẳng màng đến sức khoẻ chỉ được về Việt Nam càng sớm càng tốt.
-Chính xác là ngày nào vậy anh?
-Hôm nay 9 tháng 6 rồi. Còn 2 ngày nữa là tới sinh nhật của Nhi. Ngay ngày ấy Bảo sẽ về.
Thoáng chốc thì 2 ngày cũng trôi qua. Tiệc sinh nhật của nó được tổ chức rất nhộn nhịp.
-Làm gì mà anh tổ chức long trọng thế? Em không thích chút nào cả_nó nhăn mặt
-Sinh nhật của em gái cưng thì phải tổ chức như thế này chứ!_Minh
Minh đặt hẳn 150 bàn. 1 bàn 10 người tương đương với 1500 người. Bao gồm đồng nghiệp trong công ty, cả bạn bè của ba mẹ nó. Nó không cười chút nào vì trong tim nó vẫn còn đâu lắm.
-Ô! Đây là Vân Nhi sao! Quả thật con gái của ông rất xinh đẹp_bạn đồng nghiệp của ba nó nói
-Anh quá khen rồi_ba nó
-Ba à! Con thấy mệt con ra ngoài chút_nó
Không khí trong đó rất náo nhiệt bởi những tiếng nhạc làm nó nhức đầu. Đi ra ngoài hóng gió cho mát. Đôi chân nó vô thức đi ra gần biển (vì nơi tổ chức sinh nhật nó ở gần biển). Nó hít thở bầu không khí trong lành, nó bỗng dưng cát tiếng hát là bài hát "Chuột yêu gạo" mà nó đã cùng hắn hát trong bưởi văn nghệ.
-Tại sao mình lại nhớ đến bài hát này chứ?_nó thầm nói
-Cô em đi đâu một mình thế này?_một tên con trai lên tiếng
Nó giật mình theo phản xạ quay qua. Trước mặt nó là hai thanh niên mặt rất gian tà. Nó bước lùi.
-C..Các anh là ai? Tránh xa tôi ra_nó hét lên
Chỗ nó đứng đang khá vắng người nên chẳng ai nghe tiếng nó. Nó nhớ lại một năm trước, một năm trước nó cũng bị như vậy. Từng xém bị hãm hiếp nhưng may nhờ có hắn cứu. Hiện bây giờ hắn đang ở New Yord, làm sao qua Việt Nam được? Hai chân nó run run, cứ bước lùi.
-Thôi nào! Đi chơi với bọn anh đi. Bọn anh sẽ khiến em vui hơn đấy_tên con trai nói
-Tránh ra đi. Thứ dơ bẩn như các người thì đừng lại gần tôi_nó hét lên
Nó lấy chiếc giày búp bê của nó quăng vào mặt một tên làm tên đó nổi giận.
-Láo toét. Không nói nhiều nữa. Đem nó đi đi_tên đó tức giận
-Ok_tên còn lại
Khi tên đó định đưa tay chạm vào nó thì bị một bàn tay ngăn lại. Nó đang nhắm mắt nên không thấy được người đó.
-Hai người con trai mà dám ăn hiếp một người con gái à? Nhục quá!_người đó lên tiếng
Nó nghe thấy tiếng thì trông rất quen quen. Nó ngước mặt nhìn lên lại là dáng người cao lớn ấy, lại là giọng nói ấy. Một năm trước cũng vậy, hắn đã đến khi nó gặp nguy nhất. Nhưng nó không tin vào mắt mình cứ dụi dụi con mắt.
-Em làm sao thế Vân Nhi?_hắn cười nói
-Bảo...Chẳng lẽ là anh? Nhưng......_nó
-Chuyện này để sau đi. Giờ anh phải xử lí hai tên này vì dám đụng tới em_hắn cười nham hiểm
Hắn gồng chặt tay bẽ tay một tên, tên đó la hết kêu cứu. Tên còn lại thì quỳ xuống van xin vì lúc định chạy thì hắn đã túm áo lại. Hắn định đánh hai tên thì nó ngăn lại.
-Đừng. Đợi họ đi đi_nó
-Haizz! Lúc nào em cũng vậy._hắn nghe lời nó buông hai tên đó ra.
Hai tên đó vừa được tha thì mừng rỡ, cuống dép chạy đi mất. Bây giờ không gian chỉ còn riêng mỗi hắn và nó.
-Thấy Vân Nhi như vậy! Tội quá anh à. Em không thể chịu được.
Mai quay sang Minh nhăn mặt.
-Em yên tâm. Khánh Bảo nó sắp về rồi_Minh
-Về? Còn 2 năm nữa Bảo mới về cơ mà.
Mai ngạc nhiên.
-Suốt 1 năm qua Bảo cứ lao đầu vào công việc chẳng màng đến sức khoẻ chỉ được về Việt Nam càng sớm càng tốt.
-Chính xác là ngày nào vậy anh?
-Hôm nay 9 tháng 6 rồi. Còn 2 ngày nữa là tới sinh nhật của Nhi. Ngay ngày ấy Bảo sẽ về.
Thoáng chốc thì 2 ngày cũng trôi qua. Tiệc sinh nhật của nó được tổ chức rất nhộn nhịp.
-Làm gì mà anh tổ chức long trọng thế? Em không thích chút nào cả_nó nhăn mặt
-Sinh nhật của em gái cưng thì phải tổ chức như thế này chứ!_Minh
Minh đặt hẳn 150 bàn. 1 bàn 10 người tương đương với 1500 người. Bao gồm đồng nghiệp trong công ty, cả bạn bè của ba mẹ nó. Nó không cười chút nào vì trong tim nó vẫn còn đâu lắm.
-Ô! Đây là Vân Nhi sao! Quả thật con gái của ông rất xinh đẹp_bạn đồng nghiệp của ba nó nói
-Anh quá khen rồi_ba nó
-Ba à! Con thấy mệt con ra ngoài chút_nó
Không khí trong đó rất náo nhiệt bởi những tiếng nhạc làm nó nhức đầu. Đi ra ngoài hóng gió cho mát. Đôi chân nó vô thức đi ra gần biển (vì nơi tổ chức sinh nhật nó ở gần biển). Nó hít thở bầu không khí trong lành, nó bỗng dưng cát tiếng hát là bài hát "Chuột yêu gạo" mà nó đã cùng hắn hát trong bưởi văn nghệ.
-Tại sao mình lại nhớ đến bài hát này chứ?_nó thầm nói
-Cô em đi đâu một mình thế này?_một tên con trai lên tiếng
Nó giật mình theo phản xạ quay qua. Trước mặt nó là hai thanh niên mặt rất gian tà. Nó bước lùi.
-C..Các anh là ai? Tránh xa tôi ra_nó hét lên
Chỗ nó đứng đang khá vắng người nên chẳng ai nghe tiếng nó. Nó nhớ lại một năm trước, một năm trước nó cũng bị như vậy. Từng xém bị hãm hiếp nhưng may nhờ có hắn cứu. Hiện bây giờ hắn đang ở New Yord, làm sao qua Việt Nam được? Hai chân nó run run, cứ bước lùi.
-Thôi nào! Đi chơi với bọn anh đi. Bọn anh sẽ khiến em vui hơn đấy_tên con trai nói
-Tránh ra đi. Thứ dơ bẩn như các người thì đừng lại gần tôi_nó hét lên
Nó lấy chiếc giày búp bê của nó quăng vào mặt một tên làm tên đó nổi giận.
-Láo toét. Không nói nhiều nữa. Đem nó đi đi_tên đó tức giận
-Ok_tên còn lại
Khi tên đó định đưa tay chạm vào nó thì bị một bàn tay ngăn lại. Nó đang nhắm mắt nên không thấy được người đó.
-Hai người con trai mà dám ăn hiếp một người con gái à? Nhục quá!_người đó lên tiếng
Nó nghe thấy tiếng thì trông rất quen quen. Nó ngước mặt nhìn lên lại là dáng người cao lớn ấy, lại là giọng nói ấy. Một năm trước cũng vậy, hắn đã đến khi nó gặp nguy nhất. Nhưng nó không tin vào mắt mình cứ dụi dụi con mắt.
-Em làm sao thế Vân Nhi?_hắn cười nói
-Bảo...Chẳng lẽ là anh? Nhưng......_nó
-Chuyện này để sau đi. Giờ anh phải xử lí hai tên này vì dám đụng tới em_hắn cười nham hiểm
Hắn gồng chặt tay bẽ tay một tên, tên đó la hết kêu cứu. Tên còn lại thì quỳ xuống van xin vì lúc định chạy thì hắn đã túm áo lại. Hắn định đánh hai tên thì nó ngăn lại.
-Đừng. Đợi họ đi đi_nó
-Haizz! Lúc nào em cũng vậy._hắn nghe lời nó buông hai tên đó ra.
Hai tên đó vừa được tha thì mừng rỡ, cuống dép chạy đi mất. Bây giờ không gian chỉ còn riêng mỗi hắn và nó.
Tác giả :
Thanh Thảo