Vô Sắc Vô Hoan
Chương 8
Ánh nắng chói chang làm cho ta nhìn không rõ sắc trời, cổ thành chỗ nào cũng giống nhau, người qua lại cũng giống nhau, ta chưa bao giờ có cảm giác giống như bây giờ, như rơi vào mê cung không biết lối ra.
Ta chán ghét thế giới này.
Cho tới bây giờ, từ ngày đầu tiên đã bắt đầu chán ghét, ta cảm thấy nơi này mọi người đều là giả, mọi vật đều là hư cấu, cái gì cũng không hợp lý, cảm tình cũng không đáng tin .
Mà cảm giác chán ghét này càng lúc càng mãnh liệt.
Có phải trong lúc thương tâm, không tự chủ được sẽ nhớ tới mẹ? Muốn hỏi mẹ ta phải làm sao bây giờ, nhưng mẹ đã sớm không thể nói cho ta biết đáp án nữa rồi.
Sống mũi bắt đầu cay cay, ta muốn về nhà, nhưng không có ai ở nhà chờ ta về, ở thế giới kia ta ở trọ một mình, ở Lý gia trang vẫn là một mình, ở đâu cũng đều như nhau.
Cho nên nước mắt của ta cuối cùng cũng không rơi xuống.
“Này……" Có người lấy tay chọc vào lưng của ta, nói giỡn,“Xấu nha đầu, ngươi làm sao vậy? Đang êm đẹp tự nhiên bày ra gương mặt này, cho dù ta ăn 3 bát đậu hủ, cũng không khiến cho ngươi đau lòng muốn chết như vậy chứ?"
“Bị nắng chói mắt." Ta nhu nhu mặt, khôi phục biểu tình như bình thường.
“Bậy bạ, vừa rồi rõ ràng là muốn khóc," Thạch Đầu nhìn ta nửa ngày, vỗ vỗ bả vai, “Đứa ngốc, khó được đi ra ngoài chơi, có cái gì mất hứng bỏ qua một bên đừng nghĩ nữa, chút nữa ta mời ngươi ăn hạt thông ngào đường, khỏi bị nói là chiếm tiện nghi của con gái."
Ta miễn cưỡng nở nụ cười:“Cẩn thận ta ăn cho ngươi hụt cả vốn."
“Ngươi nghĩ rằng ta keo kiệt giống đàn bà sao? Ăn hết mình được rồi!" Thạch Đầu thực khinh thường,“Nắm tay của ta cho chắc! Nếu không bị người xô đẩy đừng có khóc!"
Nhìn hắn vẻ mặt đứng đắn bắt chước khí khái người lớn, ta rốt cục nở nụ cười, nhẹ nhàng nắm tay hắn.
“Tay của ngươi thật nhỏ." Thạch Đầu nói thầm, đưa tay kéo lại, mười ngón lần lượt đan xen, hai tay cầm thật chặt.
Trong lúc đó, không nghĩ tới bên cạnh cửa hàng son có một thiếu niên quen mặt đi ra, gọi ta lại:“Là…… nha đầu hí khúc* ở Lý gia trang phải không? Kiểu đầu này thật là đặc sắc, từ thật xa cũng nhìn thấy ngươi ."
Ta dừng lại, phát hiện hắn đúng là cái tên được Nam Cung Minh lệnh đem đồ tặng ta, chạy nhanh trốn phía sau Thạch Đầu, làm rùa đen rụt đầu.
“Trốn cái gì? Nhát gan như vậy, gia cũng sẽ không ăn ngươi, thật sự là cả ngày làm mặt khổ qua, chẳng trách thiếu chủ lần trước nói ngươi đáng thương , hiện tại nhìn thấy, thật sự là mệnh trời sinh chịu khổ chịu tội," Thiếu niên bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục phân phó trong điếm,“Lưu quả phụ, son như cũ lấy bảy mươi hộp, bột nước ba mươi hộp, hạt châu các màu 1 cân, còn có mười bộ trang sức bằng bạc, chọn cho ta loại tốt nhất, nếu để ta tra ra là thứ phẩm, ta không để yên đâu ."
“Tiểu Vương quản sự, chúng ta cung cấp hàng cho Nam Cung thế gia nhiều năm như vậy, khi nào thì có vấn đề? Ngài thật sự là cẩn thận a……" Trong điếm một phụ nhân đi ra, trên đầu cắm ngọc trâm hoa lan, tai đeo hạt châu, trên mặt có vài phần phong lưu, nàng nhìn ta cùng Thạch Đầu, cười nói,“Nha đầu kia bộ dạng không tệ, ánh mắt thủy linh, sao đầu tóc lại như vậy? Trên mặt còn bị thương?"
Nghe thấy nàng bình luận, ta càng thêm co đầu rụt cổ, kéo Thạch Đầu đi.
“Tiểu cô nương thẹn thùng ." Lí quả phụ vỗ tay, cười thực vui vẻ, nàng nháy mắt với tiểu Vương quản sự, thuận tay từ trong một cái rổ lấy ra đóa hoa đỗ quyên nhỏ màu vàng, đưa cho ta,“Nếu là người quen của tiểu Vương quản sự, tỷ tỷ cho ngươi đóa hoa cài tóc, đừng làm kiểu tóc kỳ quái như vậy, chờ vết thương khỏi rồi, sẽ là một tiểu mỹ nhân."
“Yên tâm đi, có linh dược thiếu chủ đưa, một chút vết thương nhỏ sẽ không…… Khoan đã! Như thế nào còn đỏ như vậy?!" Tiểu Vương quản sự nói xong, tầm mắt dừng trên mặt ta, hắn bỗng nhiên đến gần, bắt lấy ta để sát vào nhìn nhìn, nhíu mày nói,“Minh thiếu chủ đưa cho ngươi thuốc sao không dùng?"
“Nàng cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên là có dùng." Thạch Đầu vội vàng che chở cho ta.
Tiểu Vương quản sự buông tay ra, hít hít hai cái, sau đó nhìn Thạch Đầu liếc mắt một cái:“Thuốc đó có mùi hoa sen rất đậm! Hơn nữa đã dùng hai ngày, vết sẹo hẳn là tốt hơn rất nhiều."
“Thể chất của ta vốn chậm, hôm nay gấp đi ra ngoài, đã quên thoa." Ta đành nói dối.
“Nha đầu ngốc, thuốc đó rất quí giá, hơn nữa lại là đồ thiếu chủ thưởng cho ngươi, để mẹ ngươi đừng quá bất công, chỉ lo con trai không để ý khuê nữ, bị hủy dung sau này làm sao tìm nhà chồng……" Tiểu Vương quản sự lải nhải*, vốn định tiếp tục thuyết giáo, may mắn Lý quả phụ gọi, hắn e sợ có chuyện sai lầm, liền vội rời đi, không lý luận nữa.
Ta lau mồ hôi, quay đầu lại.
Mặt của Thạch Đầu đã sắp đen , hắn dùng một tay nắm ta vốn đang muốn chạy trốn kéo vào ngõ nhỏ, tay còn lại nắm hai cổ tay ta, hung hăng đặt cố định trên vách tường.
“Không cần làm xằng bậy! Cẩn thận ta nói cho cha ngươi!" Thạch Đầu so với ta cao hơn nửa cái đầu, cúi xuống cái bóng hoàn toàn che phủ, hơn nữa hai tay không thể động đậy, làm cho ta rất áp lực, đành phải tiếp tục dùng cáo trạng đến uy hiếp.
“Câm miệng!" Thạch Đầu cúi đầu, dùng cái tay kia cố định đầu ta, sau đó đem cái mũi để sát vào bên miệng ta, môi cơ hồ hôn lên cằm, sau đó ngửi lại ngửi, ta thiếu chút nữa nghĩ đến hắn….., muốn hô phi lễ, hắn mới ngẩng đầu, phẫn nộ chỉ trích,“ Trên vết thương của ngươi quả nhiên không có mùi thuốc! Vì cái gì không bôi?!"
“Này……" Sự thật xảy ra trước mắt, ta từng trận chột dạ, do dự tìm cớ.
Thạch Đầu nhìn chằm chằm ánh mắt của ta một hồi, lại bỗng nhiên quay đầu đi chỗ khác, do dự nửa ngày sau, nhỏ giọng hỏi:“Nha đầu ngốc, ngươi thật sự thích ta đến vậy? Muốn cố ý làm cho vết thương có sẹo ?"
Ngày xuân mát mẻ, trên trán ta lại thấm ra hai hột mồ hôi.
Thạch Đầu vấn đề này thật sự khó trả lời, vì để tránh tình tiết trong nguyên tác, tâm tư ta là có một chút muốn bồi dưỡng hắn thành trượng phu tương lai. Nhưng tên này trừ bỏ bộ dáng bên ngoài còn có vài phần đáng yêu, suốt ngày nghịch ngợm gây sự, đánh gà đuổi chó, hoành hành ngang ngược, chữ to còn không đọc được, gặp chuyện chỉ thích dùng sức mạnh, thật sự không phải hình mẫu của ta.
Hơn nữa ta xuân xanh đã hai mươi mốt tuổi, tinh thần bình thường, thẩm mỹ bình thường, tuyệt không có khuynh hướng luyến đồng, muốn ta thật lòng thích con nít 8 tuổi, cùng với hắn nói chuyện yêu đương…… Cho dù ta muốn làm quái tỷ tỷ, cũng làm không nổi.
“Làm sao vậy?" Thạch Đầu cau mày lại hỏi một lần, thanh âm bất mãn.
“Ta đương nhiên thích ngươi!" Người ta nên vì thực tế mà bỏ qua nguyên tắc, cân nhắc mãi, ta cuối cùng vẫn là quyết định không biết xấu hổ .
Thạch Đầu quét nhanh ánh mắt ta vài lượt, bỗng nhiên dừng lại, khóe miệng bên phải cong nhẹ , khẽ cười, hàm răng sáng như tuyết, hắn nhấn từng chữ từng chút một nói:“Ngươi! Lừa! Ta!"
“Tuyệt đối không có!" Đối mặt cặp con ngươi trong suốt kia, lương tâm vốn không nhiều lắm bắt đầu khảo vấn linh hồn của ta, cảm giác tội lỗi khi lừa gạt tình cảm của con nít bắt đầu dâng lên, làm cho ta bình thường rất ít nói dối, càng thêm bất an.
“Vịt chết còn mạnh miệng!" Thạch Đầu tựa hồ càng phẫn nộ hơn bình thường, các đốt ngón tay siết lại kêu răng rắc, hắn nhịn không được vươn tay nhéo hai má ta, hung hăng bóp nhẹ vài cái, sau đó lại gần nói,“Đừng cho là ta không chú ý, nha đầu chết tiệt nhà ngươi tròng mắt loạn chuyển, tuyệt đối là đang tính kế! Nói mau! Ngươi đến tột cùng là có ý gì?!"
Tuy nói con nít cổ đại trưởng thành sớm, không dễ lừa, ta như vậy cũng không ngờ lại bị khẩu khí nói chuyện của hắn chọc giận, lật bài ngửa:“Ai muốn gả cho ngươi! Muốn bôi thuốc hay không là chuyện của ta, ta quả thật không thích ngươi, cho dù có sẹo , ta cũng không gả cho ngươi, vậy được chưa?"
“Ai muốn ngươi thích?! Nói thử xem ngươi không đánh tự khai! Ít tự cho là đúng đi! Lão bà tương lai của ta khẳng định là mỹ nhân hiền lành! Ai thèm người quái dị! Cho dù ngươi khóc lóc đòi gả, ta cũng không cưới!" Thạch Đầu căm giận tự nhiên bỏ tay ra, xoay người bước đi.
Kế hoạch thất bại, ta buồn bực nhún nhún vai, nhỏ giọng than thở:“Không cưới thì không cưới, cùng lắm thì tìm dự phòng."
Thạch Đầu mới vừa đi đến đầu ngõ, lập tức quay đầu khinh bỉ:“Ta ghét nhất loại nữ nhân như ngươi!"
==========================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mỗi ngày đều chỉ muốn ngủ…… Không muốn động……
==========================
nha đầu hí khúc* : là hồi Lạc Nhi ra mắt đại cầm thú Nam Cung Hoán ở^_^
Tiểu Vương quản sự* : hình như papa của anh nì cũng làm cho Nam Cung gia nên phải thêm chữ tiểu “nhỏ" phía trước để phân biệt, anh nì hơi bị nhiều chuyện nhỉ ^_^
Ta chán ghét thế giới này.
Cho tới bây giờ, từ ngày đầu tiên đã bắt đầu chán ghét, ta cảm thấy nơi này mọi người đều là giả, mọi vật đều là hư cấu, cái gì cũng không hợp lý, cảm tình cũng không đáng tin .
Mà cảm giác chán ghét này càng lúc càng mãnh liệt.
Có phải trong lúc thương tâm, không tự chủ được sẽ nhớ tới mẹ? Muốn hỏi mẹ ta phải làm sao bây giờ, nhưng mẹ đã sớm không thể nói cho ta biết đáp án nữa rồi.
Sống mũi bắt đầu cay cay, ta muốn về nhà, nhưng không có ai ở nhà chờ ta về, ở thế giới kia ta ở trọ một mình, ở Lý gia trang vẫn là một mình, ở đâu cũng đều như nhau.
Cho nên nước mắt của ta cuối cùng cũng không rơi xuống.
“Này……" Có người lấy tay chọc vào lưng của ta, nói giỡn,“Xấu nha đầu, ngươi làm sao vậy? Đang êm đẹp tự nhiên bày ra gương mặt này, cho dù ta ăn 3 bát đậu hủ, cũng không khiến cho ngươi đau lòng muốn chết như vậy chứ?"
“Bị nắng chói mắt." Ta nhu nhu mặt, khôi phục biểu tình như bình thường.
“Bậy bạ, vừa rồi rõ ràng là muốn khóc," Thạch Đầu nhìn ta nửa ngày, vỗ vỗ bả vai, “Đứa ngốc, khó được đi ra ngoài chơi, có cái gì mất hứng bỏ qua một bên đừng nghĩ nữa, chút nữa ta mời ngươi ăn hạt thông ngào đường, khỏi bị nói là chiếm tiện nghi của con gái."
Ta miễn cưỡng nở nụ cười:“Cẩn thận ta ăn cho ngươi hụt cả vốn."
“Ngươi nghĩ rằng ta keo kiệt giống đàn bà sao? Ăn hết mình được rồi!" Thạch Đầu thực khinh thường,“Nắm tay của ta cho chắc! Nếu không bị người xô đẩy đừng có khóc!"
Nhìn hắn vẻ mặt đứng đắn bắt chước khí khái người lớn, ta rốt cục nở nụ cười, nhẹ nhàng nắm tay hắn.
“Tay của ngươi thật nhỏ." Thạch Đầu nói thầm, đưa tay kéo lại, mười ngón lần lượt đan xen, hai tay cầm thật chặt.
Trong lúc đó, không nghĩ tới bên cạnh cửa hàng son có một thiếu niên quen mặt đi ra, gọi ta lại:“Là…… nha đầu hí khúc* ở Lý gia trang phải không? Kiểu đầu này thật là đặc sắc, từ thật xa cũng nhìn thấy ngươi ."
Ta dừng lại, phát hiện hắn đúng là cái tên được Nam Cung Minh lệnh đem đồ tặng ta, chạy nhanh trốn phía sau Thạch Đầu, làm rùa đen rụt đầu.
“Trốn cái gì? Nhát gan như vậy, gia cũng sẽ không ăn ngươi, thật sự là cả ngày làm mặt khổ qua, chẳng trách thiếu chủ lần trước nói ngươi đáng thương , hiện tại nhìn thấy, thật sự là mệnh trời sinh chịu khổ chịu tội," Thiếu niên bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục phân phó trong điếm,“Lưu quả phụ, son như cũ lấy bảy mươi hộp, bột nước ba mươi hộp, hạt châu các màu 1 cân, còn có mười bộ trang sức bằng bạc, chọn cho ta loại tốt nhất, nếu để ta tra ra là thứ phẩm, ta không để yên đâu ."
“Tiểu Vương quản sự, chúng ta cung cấp hàng cho Nam Cung thế gia nhiều năm như vậy, khi nào thì có vấn đề? Ngài thật sự là cẩn thận a……" Trong điếm một phụ nhân đi ra, trên đầu cắm ngọc trâm hoa lan, tai đeo hạt châu, trên mặt có vài phần phong lưu, nàng nhìn ta cùng Thạch Đầu, cười nói,“Nha đầu kia bộ dạng không tệ, ánh mắt thủy linh, sao đầu tóc lại như vậy? Trên mặt còn bị thương?"
Nghe thấy nàng bình luận, ta càng thêm co đầu rụt cổ, kéo Thạch Đầu đi.
“Tiểu cô nương thẹn thùng ." Lí quả phụ vỗ tay, cười thực vui vẻ, nàng nháy mắt với tiểu Vương quản sự, thuận tay từ trong một cái rổ lấy ra đóa hoa đỗ quyên nhỏ màu vàng, đưa cho ta,“Nếu là người quen của tiểu Vương quản sự, tỷ tỷ cho ngươi đóa hoa cài tóc, đừng làm kiểu tóc kỳ quái như vậy, chờ vết thương khỏi rồi, sẽ là một tiểu mỹ nhân."
“Yên tâm đi, có linh dược thiếu chủ đưa, một chút vết thương nhỏ sẽ không…… Khoan đã! Như thế nào còn đỏ như vậy?!" Tiểu Vương quản sự nói xong, tầm mắt dừng trên mặt ta, hắn bỗng nhiên đến gần, bắt lấy ta để sát vào nhìn nhìn, nhíu mày nói,“Minh thiếu chủ đưa cho ngươi thuốc sao không dùng?"
“Nàng cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên là có dùng." Thạch Đầu vội vàng che chở cho ta.
Tiểu Vương quản sự buông tay ra, hít hít hai cái, sau đó nhìn Thạch Đầu liếc mắt một cái:“Thuốc đó có mùi hoa sen rất đậm! Hơn nữa đã dùng hai ngày, vết sẹo hẳn là tốt hơn rất nhiều."
“Thể chất của ta vốn chậm, hôm nay gấp đi ra ngoài, đã quên thoa." Ta đành nói dối.
“Nha đầu ngốc, thuốc đó rất quí giá, hơn nữa lại là đồ thiếu chủ thưởng cho ngươi, để mẹ ngươi đừng quá bất công, chỉ lo con trai không để ý khuê nữ, bị hủy dung sau này làm sao tìm nhà chồng……" Tiểu Vương quản sự lải nhải*, vốn định tiếp tục thuyết giáo, may mắn Lý quả phụ gọi, hắn e sợ có chuyện sai lầm, liền vội rời đi, không lý luận nữa.
Ta lau mồ hôi, quay đầu lại.
Mặt của Thạch Đầu đã sắp đen , hắn dùng một tay nắm ta vốn đang muốn chạy trốn kéo vào ngõ nhỏ, tay còn lại nắm hai cổ tay ta, hung hăng đặt cố định trên vách tường.
“Không cần làm xằng bậy! Cẩn thận ta nói cho cha ngươi!" Thạch Đầu so với ta cao hơn nửa cái đầu, cúi xuống cái bóng hoàn toàn che phủ, hơn nữa hai tay không thể động đậy, làm cho ta rất áp lực, đành phải tiếp tục dùng cáo trạng đến uy hiếp.
“Câm miệng!" Thạch Đầu cúi đầu, dùng cái tay kia cố định đầu ta, sau đó đem cái mũi để sát vào bên miệng ta, môi cơ hồ hôn lên cằm, sau đó ngửi lại ngửi, ta thiếu chút nữa nghĩ đến hắn….., muốn hô phi lễ, hắn mới ngẩng đầu, phẫn nộ chỉ trích,“ Trên vết thương của ngươi quả nhiên không có mùi thuốc! Vì cái gì không bôi?!"
“Này……" Sự thật xảy ra trước mắt, ta từng trận chột dạ, do dự tìm cớ.
Thạch Đầu nhìn chằm chằm ánh mắt của ta một hồi, lại bỗng nhiên quay đầu đi chỗ khác, do dự nửa ngày sau, nhỏ giọng hỏi:“Nha đầu ngốc, ngươi thật sự thích ta đến vậy? Muốn cố ý làm cho vết thương có sẹo ?"
Ngày xuân mát mẻ, trên trán ta lại thấm ra hai hột mồ hôi.
Thạch Đầu vấn đề này thật sự khó trả lời, vì để tránh tình tiết trong nguyên tác, tâm tư ta là có một chút muốn bồi dưỡng hắn thành trượng phu tương lai. Nhưng tên này trừ bỏ bộ dáng bên ngoài còn có vài phần đáng yêu, suốt ngày nghịch ngợm gây sự, đánh gà đuổi chó, hoành hành ngang ngược, chữ to còn không đọc được, gặp chuyện chỉ thích dùng sức mạnh, thật sự không phải hình mẫu của ta.
Hơn nữa ta xuân xanh đã hai mươi mốt tuổi, tinh thần bình thường, thẩm mỹ bình thường, tuyệt không có khuynh hướng luyến đồng, muốn ta thật lòng thích con nít 8 tuổi, cùng với hắn nói chuyện yêu đương…… Cho dù ta muốn làm quái tỷ tỷ, cũng làm không nổi.
“Làm sao vậy?" Thạch Đầu cau mày lại hỏi một lần, thanh âm bất mãn.
“Ta đương nhiên thích ngươi!" Người ta nên vì thực tế mà bỏ qua nguyên tắc, cân nhắc mãi, ta cuối cùng vẫn là quyết định không biết xấu hổ .
Thạch Đầu quét nhanh ánh mắt ta vài lượt, bỗng nhiên dừng lại, khóe miệng bên phải cong nhẹ , khẽ cười, hàm răng sáng như tuyết, hắn nhấn từng chữ từng chút một nói:“Ngươi! Lừa! Ta!"
“Tuyệt đối không có!" Đối mặt cặp con ngươi trong suốt kia, lương tâm vốn không nhiều lắm bắt đầu khảo vấn linh hồn của ta, cảm giác tội lỗi khi lừa gạt tình cảm của con nít bắt đầu dâng lên, làm cho ta bình thường rất ít nói dối, càng thêm bất an.
“Vịt chết còn mạnh miệng!" Thạch Đầu tựa hồ càng phẫn nộ hơn bình thường, các đốt ngón tay siết lại kêu răng rắc, hắn nhịn không được vươn tay nhéo hai má ta, hung hăng bóp nhẹ vài cái, sau đó lại gần nói,“Đừng cho là ta không chú ý, nha đầu chết tiệt nhà ngươi tròng mắt loạn chuyển, tuyệt đối là đang tính kế! Nói mau! Ngươi đến tột cùng là có ý gì?!"
Tuy nói con nít cổ đại trưởng thành sớm, không dễ lừa, ta như vậy cũng không ngờ lại bị khẩu khí nói chuyện của hắn chọc giận, lật bài ngửa:“Ai muốn gả cho ngươi! Muốn bôi thuốc hay không là chuyện của ta, ta quả thật không thích ngươi, cho dù có sẹo , ta cũng không gả cho ngươi, vậy được chưa?"
“Ai muốn ngươi thích?! Nói thử xem ngươi không đánh tự khai! Ít tự cho là đúng đi! Lão bà tương lai của ta khẳng định là mỹ nhân hiền lành! Ai thèm người quái dị! Cho dù ngươi khóc lóc đòi gả, ta cũng không cưới!" Thạch Đầu căm giận tự nhiên bỏ tay ra, xoay người bước đi.
Kế hoạch thất bại, ta buồn bực nhún nhún vai, nhỏ giọng than thở:“Không cưới thì không cưới, cùng lắm thì tìm dự phòng."
Thạch Đầu mới vừa đi đến đầu ngõ, lập tức quay đầu khinh bỉ:“Ta ghét nhất loại nữ nhân như ngươi!"
==========================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mỗi ngày đều chỉ muốn ngủ…… Không muốn động……
==========================
nha đầu hí khúc* : là hồi Lạc Nhi ra mắt đại cầm thú Nam Cung Hoán ở^_^
Tiểu Vương quản sự* : hình như papa của anh nì cũng làm cho Nam Cung gia nên phải thêm chữ tiểu “nhỏ" phía trước để phân biệt, anh nì hơi bị nhiều chuyện nhỉ ^_^
Tác giả :
Quất Hoa Tán Lý