Vô Sắc Vô Hoan

Chương 72

Y đức

Edit: Miến Pb.M

Convert: TTV

Sân vắng hoa rơi, ta và Nam Cung Minh đứng ở dưới mái hiên chờ đợi thần y đi ra, lặng yên không nói, cảm thấy thời gian như con kiến, chậm rì rì từ trong giữa tổ đi ra, ngứa lòng khó nhịn, cũng không dám vọng động.

Bỗng nhiên, ở sâu trong chỗ hoa leo thưa thớt, có một cô gái mười ba mười bốn tuổi, ôm con mèo nhỏ, lỗ mãng chạy tới tìm thần y, nàng ăn mặc không giống với những thị nữ của hắn ở đây, trên đầu thắt hai búi tóc đen bóng, bên mang tai cài đóa hoa nhỏ làm bằng chuỗi trân châu, mặc một bộ váy mùa thu có thêu con bướm cùng hoa lan xanh biếc, ánh mắt tròn tròn, đôi môi nho nhỏ, thoạt nhìn là một đoàn tính trẻ con.

Do chủ nhân ưa thích yên tĩnh, bọn thị nữ của Bạch gia phần lớn đều mang vẻ mặt lạnh lùng, ít lời kiệm chữ, nhưng là nhìn thấy cô gái này, tựa hồ có chút lo lắng cùng bận tâm, đều tiến lên hỏi:“Tiểu Hỉ làm sao vậy? Hay là chứng đau đầu lại tái phát? Hay muốn đi thông tri chủ tử?"

Cô gái nhỏ lắc đầu, liền lôi kéo góc áo của thị nữ, một bộ ngây thơ, ôm con mèo nhỏ nói:“Tiểu Hoa nhi bị thương rồi, cho nên ta đến tìm Bạch ca ca."

Thị nữ thật khoa trương thở ra, dỗ dành nói:“Đừng nóng vội, đợi chủ tử xử lý bệnh nhân xong, nhất định sẽ vì ngươi xem bệnh cho mèo."

Cô gái nhỏ ngốc nghếch hỏi lại:“Hiện tại không được sao?"

Bọn thị nữ đang muốn cự tuyệt, cô gái bẹt bẹt miệng mếu máo, tựa hồ muốn khóc. Cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở, Bạch Tử bước nhanh đi ra, ngồi xổm xuống, mang theo cái bao tay lật xem con mèo nhỏ, sau đó tùy tay đâm hai châm, lại phân phó dược đồng bên cạnh cầm mấy vị thuốc đi chế. Sau đó điều chỉnh biểu tình lạnh như băng, tận dụng hết khả năng ôn hòa nói với cô gái nhỏ:“Muội về phòng trước, tối nay ta đến khám bệnh cho muội."

Con mèo nhỏ bắt đầu động đậy đứng dậy, tựa hồ hoạt bát lên không ít. Cô gái nhỏ cũng nín khóc mỉm cười, gật gật đầu, vui vẻ chạy đi.

Bạch Tử trở về phòng tiếp tục xử lý vết thương cho Thạch Đầu.

Ta nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Nam Cung Minh bất đắc dĩ nhún nhún vai, giải thích nói:“Tiểu Hỉ là cô nhi mà trong lúc thiên tai vào năm ngoái hắn nhặt trở về từ ven đường, sau khi bị bệnh một hồi thì đầu óc xuất hiện vấn đề, tư duy giống như trẻ nhỏ, chuyện cũ cái gì đều không nhớ lại được, hơn nữa rất hay khóc, khóc lên thì không dứt. Bạch Tử đối với nàng rất chiếu cố, cơ hồ ngàn y trăm thuận, không có việc gì thì lập tức mang theo bên người."

Ta cảm thấy cô gái này rất giống nhân vật chính truyền thống trong câu chuyện nhỏ, liền hỏi:“Hay là đó là người trong lòng của hắn?"

Nam Cung Minh cười xấu xa một chút, sờ sờ cằm nói:“Ai biết được?"

Nếu cầm thú biến thành tình thánh, đối tượng là người khác, ta lập tức đi bái thần làm lễ tạ thần, niệm vạn câu a di đà Phật, từ nay về sau coi hắn là thiên sứ.

Nam Cung tiếp tục lắm miệng:“Chúng ta mấy đứa nhỏ của các đại thế gia, mới trước đây thường xuyên cùng một chỗ, tên Bạch Tử kia từ nhỏ đến lớn chính là bản mặt như vậy, không thích nói chuyện. Chúng ta luyện kiếm hắn luyện thêu hoa, không bao giờ hoà nhập. Trừ bỏ ta thường xuyên tới cửa thăm hỏi, tựa hồ cũng không có người tìm hắn. Ta vẫn nghĩ đến hắn đời này đều là hàn băng vạn năm không tan ra, chỉ cùng nghề y giao tiếp, nếu hắn thật có thể có người trong lòng, ta thế nào cũng phải đưa phân hậu lễ tới cửa."

Ta sợ hãi than:“Thêu hoa?"

“Nói bậy! Ta là đang luyện châm pháp khâu lại vết thương!" Tiếng hét phẫn nộ truyền đến, Bạch Tử mệt mỏi đi ra cửa phòng, cởi bao tay da rắn ra, xoa bóp huyệt Thái Dương trên trán, quét mắt nhìn ta đang bảo trì cúi đầu khoanh tay, trào phúng hỏi Nam Cung Minh,“Nàng chính là Lâm Lạc Nhi mà ngươi thường thường nhắc tới? Bộ dạng cũng rất là đẹp, cũng không lạ khi có thể được ngươi đặt trong tim."

Nam Cung Minh lúng túng nói:“Tiểu Bạch, ngươi cũng đừng nói ra."

Bạch Tử không thuận theo không buông tha:“Nếu cái tên phế vật nằm bên trong kia là nam nhân của nàng? A Minh, ngươi lại là người nào của nàng chứ?"

Hắn là thầy thuốc duy nhất có thể làm giải phẫu ngoại khoa trên thế giới này, cho dù tính tình ác liệt hơn nữa, ta cũng phải chịu đựng, còn phải cười làm lành giải thích:“Ta trước kia là nha đầu của Nam Cung Minh."

“Hả?" Bạch Tử với một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ,“Nguyên lai hắn đều lên kế hoạch đến con trai của nha đầu muốn gọi là Nam Cung Bân, con gái muốn gọi là Nam Cung Huệ."

Ta thiếu chút nữa phun hết ra, gắt gao trừng mắt Nam Cung Minh.

Mặt hắn nháy mắt đỏ đến mang tai, vội vàng che cái miệng còn đang muốn tiếp tục lời nói ác độc của Bạch Tử lại, ngay cả lôi kéo đều muốn tha hắn đi, vừa đi vừa còn oán giận.

Ta vội vàng ở phía sau đuổi theo hỏi:“Đại phu! Thạch Đầu đâu? Ngươi dù sao cũng phải nói chút tình huống gì đó đi chứ!"

Bạch Tử rút tay áo ở trong tay Nam Cung Minh trở về, dùng sức vỗ hơn mười lần, trừng mắt, mắt lạnh đối với ta một hồi lâu mới nói:“Gân mạch bị đứt ba chỗ, xương cốt bị gãy bảy khúc, ta đã nối lại toàn bộ. Ngoại thương quá nặng, mất máu rất nhiều, ánh mắt cũng do lửa đốt cháy mà bị hao tổn, may mà tuổi còn nhỏ, thể tráng khôi phục không tệ, chỉ cần có thể chống đỡ qua đêm nay, sẽ không chết được. Chỉ có chỗ thị lực bị hao tổn, không thể hoàn bù lại toàn, đợi sau khi hắn tỉnh lại, kiểm tra lại có thể khôi phục được mấy phần."

Lòng ta đau đến hít thở không thông nửa khắc, thấy hắn hèn mọn nhìn chính mình, vội vàng đổi giọng, nói:“Cám ơn, cám ơn Bạch đại phu, chúng ta cũng không dám kỳ vọng hoàn toàn không lại lưu di chứng, chỉ cần tàn phế không nghiêm trọng, sẽ cám ơn trời đất, chính là…… Ánh mắt bị hao tổn, sẽ bị mù sao?"

Bạch Tử cười mỉa, nói:“Hắn không trợn mắt, ta làm sao mà biết?"

Nam Cung Minh thấy không khí trầm trọng giữa hai người, giải thích nói:“Nàng đừng quá nhạy cảm, y đức của Tiểu Bạch cực cao, đối đãi với người và trị bệnh cho người là hai việc khác nhau. Trước kia, cái tên súc sinh kia hại chết em gái ruột của hắn, mắc bệnh mà thiên hạ không có người nào có thể chữa trị, đưa đến trên tay hắn, hắn vậy mà vẫn toàn lực thi cứu, làm cho hắn lành lại giống như người chưa có việc gì xảy ra. Ta tức không chịu nổi, ra tay giúp lấy đầu của người ta, kết quả còn bị mắng một hồi, suốt nửa năm không chịu nói một câu với ta."

Bạch Tử cười lạnh nói:“Ta là y sĩ, bệnh tình của hắn rất là hiếm thấy, rơi xuống trên tay ta, ta tự nhiên muốn chữa trị. Còn chưa trị xong, ngươi liền giết hắn, bảo ta lại đi đâu để tìm cái người bệnh như vậy để làm nghiên cứu chứ? Huống chi kẻ thù của em gái ta là việc riêng của nhà ta, ta muốn xử lý như thế nào liền xử lý thế đó, ai cần ngươi nhiều chuyện?"

Nam Cung Minh bị hắn bác bỏ đến độ một mạch cứ sờ cái mũi, vội vàng chuyển đề tài nói:“Ngón tay Lạc Nhi bị gãy, ngươi cũng xem bệnh đi."

Một đường bôn ba, ta cũng chưa có rảnh rỗi để xử lý ngón út bị vặn gãy của mình, chỉ là băng bó đơn giản một chút. Bởi vì quan tâm Thạch Đầu, thương tâm Thác Bạt, đau lòng nhiều hơn đau thân thể, cho nên không để ý tới, nay bị nhắc tới, ta mới nhớ tới mình cũng có thương, liền vươn tay đến trước mặt Bạch Tử.

Bạch Tử cúi đầu chỉ xem liếc mắt một cái, giống như bị vũ nhục, phất tay áo cáu giận nói:“Vết thương nhỏ không chữa trị! Chờ tới lúc gần chết lại đến!"

Ta nhất thời nửa khắc không chết được, không được hưởng thụ đãi ngộ của thần y, chỉ có thể ôm ngón tay bị gãy, tâm trí ảm đạm đau buồn.

Nam Cung Minh khuyên nửa ngày cũng vô pháp cứu vãn, bất đắc dĩ hỏi lại:“Cha ta thì sao? Ngươi có thể có biện pháp chữa khỏi chứ?"

Ta giống như phát hiện ra đại lục mới, phục hồi lại tinh thần, lắp bắp hỏi:“Đại cầm…… Cha ngươi chưa chết…… Có chuyện gì?"

Nam Cung Minh mạc danh kỳ diệu:“Hắn đương nhiên có chuyện, bệnh đến độ giường đều dậy không nổi."

“Cha ngươi, ta bây giờ vẫn không cứu được," Bạch Tử lại nhíu mày,“Khi mẹ ngươi qua đời, hắn liền lâm vào tâm bệnh. Mỗi ngày như cái xác không hồn, tận tình rựu chè gái gú, thân thể sớm bị đào rỗng, chỉ còn dư lại một tầng xác cố gắng chống đỡ ở. bên ngoài Sau đó bị ngươi cho một kích, liền triệt để sụp đổ. Nay chính hắn cũng không muốn sống, chỉ là kéo dài ngày thôi."

“Cũng thế," Nam Cung Minh ảm đạm nhìn ta liếc mắt một cái, thở dài nói,“Trên đời chỉ có tâm bệnh là không có thuốc nào có thể chữa khỏi, nay nghĩ đến, sau khi mẹ ta chết, trái tim của cha ta cũng đã chết."

Bạch Tử không đáng đáp lại, chỉ vào cửa phòng nói với ta:“Ngươi còn không đi sao?"

Ta vội vàng xoay người, bước nhanh chạy về phía Thạch Đầu. Hắn bị bao gói đến độ giống như cái bánh chưng gói chật kín, còn thắt lại vài cái nơ con bướm, sắc mặt tái nhợt, hô hấp cũng đã đều đều. Ta dùng khăn thấm ướt nước muối, một chút cũng không ngừng xát lên môi hắn, sau đó ngồi ở bên giường.

Ta vừa chờ mong hắn mau chóng tỉnh lại, lại sợ ánh mắt hắn gặp chuyện xấu, sau khi tỉnh lại không nhìn thấy ta, cũng sợ hãi giải thích như thế nào về cái chết của Thác Bạt, phiền não không biết như thế nào cho phải, liền ngay cả khi đồ đệ của Bạch Tử đến giúp ta xử lý miệng vết thương đau đớn ở ngón tay, đều không để tâm.

Trời tối, thị nữ an bài phòng ngủ, ta không có đi, vẫn nắm tay hắn, gắt gao canh giữ ở bên cạnh.

Lúc tảng sáng, Thạch Đầu rốt cục ở dưới ánh trăng mơ hồ tỉnh lại, hắn giật giật thân mình, đau đến lại một trận run rẩy, miệng lại yếu ớt nhả ra vài chữ.

Ta không nghe rõ, chạy nhanh nhảy dựng lên, ghé đến gần để hỏi.

Hắn nói là:“Lạc Nhi…… Ngón tay nàng còn đau không?"

“Một chút cũng không có việc gì." Vành mắt ta đỏ lên.

Hắn lại hỏi:“Đại ca đâu?"

Ta nức nở nói:“Hắn về nhà rồi."

“Vậy là tốt rồi……" Hắn nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ, qua một hồi lâu, tựa hồ khôi phục chút khí lực, thanh âm cũng lớn hơn chút,“Vì sao lại tối như vậy?"

“Chàng không nhìn thấy được sao?!" Ta thét chói tai, nhảy dựng người lên muốn tìm thần y.

Một lát sau, mới nhớ tới……

Ta chưa có thắp đèn.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại