Vô Sắc Vô Hoan
Chương 65
Ngụy quân tử
Edit: Pb.M
Convert: TTV
Danh tiếng Phương đại hiệp uy chấn giang hồ, là một tấm bài kim tự (biển hiệu chữ vàng) trong chính đạo. Ta đại khái nói ra vài lần hoài nghi đối với hắn, Thác Bạt Tuyệt Mệnh chính là chết sống không tin, còn nói một đống lớn việc Phương đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, trách móc ta đừng nói lung tung về Phương đại hiệp, miễn cho bị người nghe được không tốt. Hắn còn nhận định kẻ thù giết cha của Thạch Đầu là Giang Nam quỷ đạo Mao Phượng Phượng.
Lông (Mao1 ) cái đầu hắn! Ta thật hậm hực…… Ta với Phương Phượng Tường vốn không biết nhau, lấy không ra chứng cớ hắn làm chuyện xấu, hơn nữa chính mình đã vu oan Thác Bạt Tuyệt Mệnh vài lần, trong lòng cũng chột dạ, không biết truyện gốc với trong hiện thực có tồn tại hiểu lầm hay không.
1 Mao: cũng có nghĩa là lông tóc
Cuối cùng chúng ta quyết định trước tìm được Thạch Đầu, bàn lại chuyện khác.
Sát thủ đều có bản năng trời sinh lần theo dấu vết, sau khi vòng quanh thật lâu trong hai giờ, Thác Bạt Tuyệt Mệnh tìm được phương hướng bọn họ đi tới, mang theo ta đuổi theo, ước chừng đến thời gian giữa trưa, chúng ta ở quán trà nhỏ tại một cái cửa lối rẽ, gặp Phương Phượng Tường đang một bên uống trà một bên cùng cụ ông nói chuyện phiếm.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh thị ý để lại ta ở bên trong xe không xuất đầu lộ mặt, chính mình tiến lên hành lễ, vì sự tình hồ nháo hôm qua giải thích, cũng hỏi Thạch Đầu ở đâu.
Phương Phượng Tường nhìn hắn kinh ngạc một hồi, vui mừng nói:“Ta đã nghĩ cái tên Hắc Điên kia sợ vợ, như thế nào dạy dỗ ra cái đồ đệ hái hoa tặc. Sau khi các ngươi đi rồi,Thạch Đầu tức giận đến hai mắt bốc hỏa, cầm theo đao muốn truy đuổi. Ta lường trước ngươi là nhất thời hồ đồ, nếu phát sinh ra chuyện không may, cọp mẹ chỉ bao che khuyết điểm nhà lão Hắc Điên kia chê trách ép buộc trượng phu tìm phiền toái, cho nên muốn đi theo khuyên giải một hai. Không ngờ bản lĩnh chạy trốn của ngươi quá mạnh mẽ, một đường không truy tới tung tích, đến cửa lối rẽ, hắn đề nghị chia đường tìm kiếm, ta khuyên không được, hắn một mình đi về phương hướng Khánh Nguyên, ta liền đến đây Tiên Hồ, không nghĩ gặp được các ngươi."
Thác Bạt Tuyệt Mệnh vội vàng quay xe, muốn đuổi theo hướng Khánh Nguyên.
Phương Phượng Tường giữ chặt hắn hỏi:“Ngươi dụ dỗ vợ người ta, còn qua hai đêm, đợi sau khi gặp mặt, có thể nói lời phân trần?"
Thác Bạt Tuyệt Mệnh tỉnh tỉnh mê mê nhìn hắn nói:“Nói cái gì? Không phải còn đi trở về sao?"
Phương Phượng Tường cũng bị tên Tiểu Bạch này làm sặc, qua một hồi lâu sau mới hàm súc nói:“ Danh tiết của cô nương tôn quý, chỉ sợ người ta rỗi hơi bóc mẽ."
Ở thời không này, nam nữ quan hệ hào phóng một chút, nhưng với loại sự tình cùng trải qua hai đêm này, cũng quá kinh thế hãi tục. Thác Bạt Tuyệt Mệnh thật vất vả nghĩ đến cấp bậc này, lập tức nổi lên vui mừng:“Nếu hắn ghét bỏ Lạc Nhi mất danh tiết, chủ động muốn hưu bỏ, vậy thật tốt quá. Ta lập tức phụ trách cưới nàng trở về."
Đến phiên ta bị sặc, nguyên lai người này tà tâm còn chưa có chết a.
Phương Phượng Tường rốt cục phát hiện đầu óc hắn cấu tạo khác biệt so với người bình thường, chịu đựng tính khí kiến nghị nói:“Người ta tình ý thâm hậu, ngươi chặn ngang một gậy ngược lại không hay, sư phụ ngươi mặc dù nhận bạc mua mệnh, lại có thể làm rõ sai trái, ở trên đường đạo rất có hiệp danh, lại càng thêm ân ái với cùng sư nương của ngươi. Ngươi thân là đệ tử cuối cùng, không nghĩ làm sư phụ vang danh còn chưa tính, tội gì phát sinh ra việc cướp cô dâu, tương lai lan xa trên giang hồ, chẳng phải là quăng hết thể diện của hắn? Hơn nữa sư nương của ngươi rất xem trọng mặt mũi, nếu biết vợ ngươi dưới hình thức này, sợ là muốn nổi trận lôi đình."
Thác Bạt Tuyệt Mệnh nghe được tên của sư phụ còn theo ý, đợi nghe được sư nương muốn phát hỏa khi, rốt cục rũ đầu kéo xuống, rồi biến thành ngoan ngoãn.
Trời sinh một vật khắc một vật, ta đối với sư nương chưa từng gặp mặt của hắn sinh lòng hảo cảm.
Sau khi Phương Phượng Tường thấy hắn thành thật, tiếp tục nói:“Xem ở ngươi là Hắc Điên mời ta uống rượu tình cảm bạn bè, ta đi theo ngươi một chuyến đi, sau khi nhìn thấy Thạch Đầu làm bảo chứng, chứng minh hai người các ngươi chuyện gì cũng chưa phát sinh, Lạc Nhi cô nương danh tiế còn nguyên vẹn, cũng miễn cho ngươi bị sư nương thu thập."
Thác Bạt Tuyệt Mệnh mặc dù không tình nguyện, vẫn thật ủy khuất đáp ứng.
Phương Phượng Tường liền cùng ông chủ quán trà nhỏ tính tiền, ông chủ quán nghe thấy tên của hắn, hỉ thượng đuôi lông mày, chết sống không chịu lấy tiền. Sau lại bị buộc phải cầm một thỏi bạc lớn, lập tức gói hai bao điểm tâm lớn, cách rèm treo cửa đưa cho ta trên xe. Phương Phượng Tường ngồi đến bên tay phải của Thác Bạt Tuyệt Mệnh đang đánh xe, ngoại trừ hỏi ta có muốn bầu rượu giải khát, mắt nhìn thẳng không có vặn vẹo nghiêng lệch, ngay cả nói cũng không nhiều lời.
Nhưng thật ra ta nhịn không được hỏi hắn:“Ngươi biết ta là Lạc Nhi, hắn là Thạch Đầu, nói vậy biết trên giang hồ hiện tại sự tình huyên náo bay lả tả chứ?"
Phương Phượng Tường nói:“An lạc Hầu lòng dạ xưa nay hẹp hòi, ỷ thế hiếp người, không đề cập tới cũng thế. Nam Cung Minh năm trước vẫn phải chịu cha kiềm chế, tài hoa không thể thi triển, nay vừa mới đương quyền, tất yếu dùng thủ đoạn lôi đình đến trấn áp những người không phục, nhưng Thạch Đầu đều không phải là cố ý phản môn, việc sự tình này có thể tha thứ, hơn nữa hắn thiên phú xuất chúng, làm người độ lượng, tương lai chắc chắn là rường cột chính đạo. Này hai người bởi vì tình yêu nam nữ mà phát sinh ra tình cảnh này, thật sự không thích hợp. Tương lai ta sẽ mời tiền bối nhà hắn đi cùng hắn khuyên bảo thật tốt, có lẽ còn có chừa đường xoay sở."
Ta nghe được cảm động không thôi, liên thanh nói phải, càng thêm cảm thấy hắn thật không giống cầm thú .
Ánh tà dương chậm rãi đổ xuống, rải trên ruộng lúa ven đường, một vài mảnh vụn vàng kim cùng đỏ hồng. Chúng ta không có đuổi theo Thạch Đầu, e sợ cho trời tối khó chạy xe, liền quyết định ở trong ngôi miếu đổ nát ngủ lại một đêm. Phương Phượng Tường an bài ta ngủ ở phía sau tượng phật cũ nát, dùng ván cửa hư cũ ngăn cách đơn giản, sau đó đem xe ngựa mành tháo xuống bày ra ở trên cỏ, còn tại bên cạnh chế ra đống lửa sưởi ấm, hắn cùng Thác Bạt Tuyệt Mệnh thì ngủ ở lối cửa, bảo trì khoảng cách.
Thấy lần lượt những hành vi quân tử này, ta liên thanh nói lời cảm tạ, khi cúi đầu lơ đãng nhìn đến áo choàng của hắn vạt sau một khối vết bẩn, sửng sốt một chút.
Theo sau Thác Bạt Tuyệt Mệnh đi bắt gà rừng, tay chân lanh lẹ nhổ lông, phóng lửa lên nướng, sau đó đi bên trong xe cầm hai bầu rượu, muốn cùng với Phương Phượng Tường uống, Phương Phượng Tường chỉ uống một ly, liền buông bầu rượu nói:“Rượu trên thảo nguyên rất mạnh, ta uống không quen. Vẫn là uống rượu nhạt tự mình chuẩn bị đi."
Thác Bạt Tuyệt Mệnh miệng không che lấp nói:“Nam nhân đại trượng phu có thể nào uống rượu nhạt giống đàn bà? Uống còn kém Lạc Nhi không nhiều lắm."
Ta lập tức giơ tay nói:“ Sau khi ta uống rượu sẽ say khướt, điên loạn cắn người, cho nên chỉ uống nước."
Thác Bạt Tuyệt Mệnh nhìn ta uống rượu giải sầu, mấy ngụm đã đem hồ lô rượu của chính mình uống thấy đáy.
Phương Phượng Tường cười cười miễn cưỡng lại theo tiếp hắn uống hai chén, rốt cục chống đỡ không được mở ra nắp ngó nhìn, lại lắc hai cái, cự tuyệt nói:“Còn lại nhiều lắm, ta uống không được, nếu là say rượu, ngày mai chậm trễ việc lớn không tốt, vẫn là làm cho Tuyệt Mệnh tiếp tục đi."
Ta cũng khuyên nhủ:“Thác Bạt đại ca bản thân ngươi có thể uống, cũng không thể làm cho tửu lượng của người khác trở thành giống như ngươi. Lần trước ngươi kiên quyết khiến Thạch Đầu quá chén, ta còn chưa nói ngươi đâu."
Thác Bạt Tuyệt Mệnh bất đắc dĩ, đành phải tiếp nhận bầu rượu, một bên uống một bên nói thầm: “Thực mất mặt."
Ta vội vàng đứng dậy, chủ động phụ trợ đi lấy rượu nhẹ trên xe đến, đưa cho Phương Phượng Tường, cười nói:“Phương đại hiệp, ngươi uống cái này đi, đừng tìm hắn đấu rượu đấu khí, bị hao tổn dạ dày không tốt."
Phương Phượng Tường lấy rượu hồ lô, nhợt nhạt nhấp một ngụm, cười hỏi Thác Bạt Tuyệt Mệnh: “Ngươi thân mình như thế nào?"
Thác Bạt Tuyệt Mệnh đã muốn men say mười phần, hắn chống thân mình muốn đứng lên, đứng vài lần đều té, bỗng nhiên trừng lớn mắt nhìn chung quanh:“Này…… Rượu này có vấn đề! Chúng ta gặp ám toán !"
“Thác Bạt, ngươi không sao chứ?" Ta xông lên đi giúp đỡ hắn, gắt gao nhìn Phương Phượng Tường vẫn mỉm cười giống như trước, hoảng sợ hỏi,“Ngươi làm?"
Phương Phượng Tường như trước mỉm cười.
Ta lạnh lùng nói:“Ngươi căn bản không phải võ lâm đại hiệp, ngươi là ngụy quân tử, cầm thú chân chính. Năm đó tại trấn Kim Thủy, việc Tô gia bị diệt môn, chính là ngươi làm?!"
Phương Phượng Tường thoải mái nghịch tay trên bình rượu hồ lô:“Phải thì thế nào, không phải thì thế nào? Ta là tiếng lành đồn xa chính nhân quân tử, ngươi là tiểu thiếp phản chủ, chạy trốn trái phép của An lạc Hầu phủ, cho dù ngươi đi ra ngoài ồn ào, người trong thiên hạ cũng sẽ không tin tưởng là ta làm."
Trực giác của Thạch Đầu không có sai, kẻ thù của hắn chính là người trước mắt.
Ta nghĩ đến việc Thiết đầu đại thúc ôn hòa độ lượng chết thảm, trong lòng dấy lên vài phần hận ý.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh từ bên hông lấy ra phi tác cùng chủy thủ, lắc lắc đứng lên, đem ta che đậy ở sau người nói:“Ngươi chạy mau."
Phương Phượng Tường lắc đầu:“Tiêu hồn tán theo rượu tính xâm nhập lục phủ ngũ tạng, ngươi còn phát ra nội lực sao? Ta chỉ muốn hỏi các ngươi một câu, tàng bảo đồ Tư Đồ kinh lôi đến tột cùng ở nơi nào?"
Đêm đó bóng người ở ngoài cửa rình coi, quả nhiên là hắn.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh cắn răng không nói lời nào.
Phương Phượng Tường uống hai ngụm rượu, lại nói:“Nếu là ngươi đem tàng bảo đồ giao ra đây, ta liền tha cho tiểu cô nương này một mạng."
Thác Bạt Tuyệt Mệnh cự tuyệt:“Người Trung Nguyên tột cùng vẫn là gạt người, ngươi sẽ không tuân thủ hứa hẹn."
Ta cười lạnh nói:“Không, hắn đương nhiên sẽ tha ta tính mạng, nếu không như thế nào đưa đi chỗ An lạc Hầu đổi một trăm vạn lượng hoàng kim? Thạch Đầu có lẽ đã bị hắn bán hai mươi vạn lượng?"
“Một đứa là phản đồ, một đứa là thiếp bỏ trốn, đưa cho An lạc Hầu, cũng không tính là vi phạm chính đạo."
Phương Phượng Tường buông hồ lô, đối với Thác Bạt Tuyệt Mệnh soát người trước, không tìm được tàng bảo đồ, liền trói hắn nghiêm kín cẩn thận. Sau đó vén lên khăn che mặt của ta, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, sau khi ngơ ngác nhìn nửa ngày mới nói,“Trách không được An lạc Hầu trăm vạn số tiền lớn treo giải thưởng, ta chỉ nghe thấy trong sách có nói, lại không ngờ trên đời thực sự có giai nhân khuynh thành. Cứ như vậy đưa ngươi trở về, thật sự là đáng tiếc ."
Ta nói:“Long Chiêu Đường sẽ không bỏ qua người đụng này nọ của hắn."
“Ta sẽ nói cho An lạc Hầu, người làm hỏng thân thể của ngươi là Thạch Đầu, sau đó ngươi ghi hận trong lòng, muốn mượn đao giết người, đem sự tình nói xấu ta." Phương Phượng Tường dùng sức nắm mặt ta, sau đó sờ hướng bên hông mảnh vải dùng để ngụy trang, lại vừa lòng cười cười. Đem ta không hề tia chống cự ôm lấy, đi đến phía sau.
Ta:“Một, hai, ba, bốn……"
Phương Phượng Tường đem ta đặt ở trên đài tế thần, cởi bỏ đai lưng hỏi:“Ngươi buông tha phản kháng rồi sao?"
Ta lắc đầu, tiếp tục đếm:“Bảy, tám, chín……"
Thác Bạt Tuyệt Mệnh trên mặt đất liều mạng lắc lắc thân mình, phẫn nộ mắng:“Ngươi tên súc sinh này! Buông nàng ra!"
Phương Phượng Tường khinh thường nhìn hắn một cái, cười nhạo:“Ngươi có thể ở bên cạnh xem chúng ta mây mưa."
Ta:“Mười bốn, mười lăm, mười sáu……"
Phương Phượng Tường một bên cởi quần áo một bên hỏi ta:“Ngươi vì sao cứ đếm mãi vậy?"
Ta:“Mười tám, mười chín, ta đang đợi ngươi gặp xui xẻo, hai mươi mốt, hai mươi hai……"
Phương Phượng Tường hoang mang nhìn ta hai lần, bỗng nhiên thần sắc biến đổi:“Ngươi…… Khi nào thì?"
“Hai mươi ba!" Ta nhanh chóng đẩy hắn ra, nhảy đến bên người Thác Bạt Tuyệt Mệnh.
Phương Phượng Tường cả người như nhũn ra đuổi theo hai bước, rốt cục chống đỡ hết nổi ngã xuống đất.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh bị trói cũng trợn tròn mắt.
“Hừ hừ! Đường lang bộ thiền, hoàng tước ở phía sau! Bảy bước Nhuyễn cốt tán của tên Long cầm thú thật sự là hữu danh vô thực2 a! Cư nhiên hai mươi ba bước mới đổ!" Ta đắc ý rút đao ra.
2 Hữu danh vô thực: Có tiếng mà thật sự không phải vậy (kém chất lượng)
Edit: Pb.M
Convert: TTV
Danh tiếng Phương đại hiệp uy chấn giang hồ, là một tấm bài kim tự (biển hiệu chữ vàng) trong chính đạo. Ta đại khái nói ra vài lần hoài nghi đối với hắn, Thác Bạt Tuyệt Mệnh chính là chết sống không tin, còn nói một đống lớn việc Phương đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, trách móc ta đừng nói lung tung về Phương đại hiệp, miễn cho bị người nghe được không tốt. Hắn còn nhận định kẻ thù giết cha của Thạch Đầu là Giang Nam quỷ đạo Mao Phượng Phượng.
Lông (Mao1 ) cái đầu hắn! Ta thật hậm hực…… Ta với Phương Phượng Tường vốn không biết nhau, lấy không ra chứng cớ hắn làm chuyện xấu, hơn nữa chính mình đã vu oan Thác Bạt Tuyệt Mệnh vài lần, trong lòng cũng chột dạ, không biết truyện gốc với trong hiện thực có tồn tại hiểu lầm hay không.
1 Mao: cũng có nghĩa là lông tóc
Cuối cùng chúng ta quyết định trước tìm được Thạch Đầu, bàn lại chuyện khác.
Sát thủ đều có bản năng trời sinh lần theo dấu vết, sau khi vòng quanh thật lâu trong hai giờ, Thác Bạt Tuyệt Mệnh tìm được phương hướng bọn họ đi tới, mang theo ta đuổi theo, ước chừng đến thời gian giữa trưa, chúng ta ở quán trà nhỏ tại một cái cửa lối rẽ, gặp Phương Phượng Tường đang một bên uống trà một bên cùng cụ ông nói chuyện phiếm.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh thị ý để lại ta ở bên trong xe không xuất đầu lộ mặt, chính mình tiến lên hành lễ, vì sự tình hồ nháo hôm qua giải thích, cũng hỏi Thạch Đầu ở đâu.
Phương Phượng Tường nhìn hắn kinh ngạc một hồi, vui mừng nói:“Ta đã nghĩ cái tên Hắc Điên kia sợ vợ, như thế nào dạy dỗ ra cái đồ đệ hái hoa tặc. Sau khi các ngươi đi rồi,Thạch Đầu tức giận đến hai mắt bốc hỏa, cầm theo đao muốn truy đuổi. Ta lường trước ngươi là nhất thời hồ đồ, nếu phát sinh ra chuyện không may, cọp mẹ chỉ bao che khuyết điểm nhà lão Hắc Điên kia chê trách ép buộc trượng phu tìm phiền toái, cho nên muốn đi theo khuyên giải một hai. Không ngờ bản lĩnh chạy trốn của ngươi quá mạnh mẽ, một đường không truy tới tung tích, đến cửa lối rẽ, hắn đề nghị chia đường tìm kiếm, ta khuyên không được, hắn một mình đi về phương hướng Khánh Nguyên, ta liền đến đây Tiên Hồ, không nghĩ gặp được các ngươi."
Thác Bạt Tuyệt Mệnh vội vàng quay xe, muốn đuổi theo hướng Khánh Nguyên.
Phương Phượng Tường giữ chặt hắn hỏi:“Ngươi dụ dỗ vợ người ta, còn qua hai đêm, đợi sau khi gặp mặt, có thể nói lời phân trần?"
Thác Bạt Tuyệt Mệnh tỉnh tỉnh mê mê nhìn hắn nói:“Nói cái gì? Không phải còn đi trở về sao?"
Phương Phượng Tường cũng bị tên Tiểu Bạch này làm sặc, qua một hồi lâu sau mới hàm súc nói:“ Danh tiết của cô nương tôn quý, chỉ sợ người ta rỗi hơi bóc mẽ."
Ở thời không này, nam nữ quan hệ hào phóng một chút, nhưng với loại sự tình cùng trải qua hai đêm này, cũng quá kinh thế hãi tục. Thác Bạt Tuyệt Mệnh thật vất vả nghĩ đến cấp bậc này, lập tức nổi lên vui mừng:“Nếu hắn ghét bỏ Lạc Nhi mất danh tiết, chủ động muốn hưu bỏ, vậy thật tốt quá. Ta lập tức phụ trách cưới nàng trở về."
Đến phiên ta bị sặc, nguyên lai người này tà tâm còn chưa có chết a.
Phương Phượng Tường rốt cục phát hiện đầu óc hắn cấu tạo khác biệt so với người bình thường, chịu đựng tính khí kiến nghị nói:“Người ta tình ý thâm hậu, ngươi chặn ngang một gậy ngược lại không hay, sư phụ ngươi mặc dù nhận bạc mua mệnh, lại có thể làm rõ sai trái, ở trên đường đạo rất có hiệp danh, lại càng thêm ân ái với cùng sư nương của ngươi. Ngươi thân là đệ tử cuối cùng, không nghĩ làm sư phụ vang danh còn chưa tính, tội gì phát sinh ra việc cướp cô dâu, tương lai lan xa trên giang hồ, chẳng phải là quăng hết thể diện của hắn? Hơn nữa sư nương của ngươi rất xem trọng mặt mũi, nếu biết vợ ngươi dưới hình thức này, sợ là muốn nổi trận lôi đình."
Thác Bạt Tuyệt Mệnh nghe được tên của sư phụ còn theo ý, đợi nghe được sư nương muốn phát hỏa khi, rốt cục rũ đầu kéo xuống, rồi biến thành ngoan ngoãn.
Trời sinh một vật khắc một vật, ta đối với sư nương chưa từng gặp mặt của hắn sinh lòng hảo cảm.
Sau khi Phương Phượng Tường thấy hắn thành thật, tiếp tục nói:“Xem ở ngươi là Hắc Điên mời ta uống rượu tình cảm bạn bè, ta đi theo ngươi một chuyến đi, sau khi nhìn thấy Thạch Đầu làm bảo chứng, chứng minh hai người các ngươi chuyện gì cũng chưa phát sinh, Lạc Nhi cô nương danh tiế còn nguyên vẹn, cũng miễn cho ngươi bị sư nương thu thập."
Thác Bạt Tuyệt Mệnh mặc dù không tình nguyện, vẫn thật ủy khuất đáp ứng.
Phương Phượng Tường liền cùng ông chủ quán trà nhỏ tính tiền, ông chủ quán nghe thấy tên của hắn, hỉ thượng đuôi lông mày, chết sống không chịu lấy tiền. Sau lại bị buộc phải cầm một thỏi bạc lớn, lập tức gói hai bao điểm tâm lớn, cách rèm treo cửa đưa cho ta trên xe. Phương Phượng Tường ngồi đến bên tay phải của Thác Bạt Tuyệt Mệnh đang đánh xe, ngoại trừ hỏi ta có muốn bầu rượu giải khát, mắt nhìn thẳng không có vặn vẹo nghiêng lệch, ngay cả nói cũng không nhiều lời.
Nhưng thật ra ta nhịn không được hỏi hắn:“Ngươi biết ta là Lạc Nhi, hắn là Thạch Đầu, nói vậy biết trên giang hồ hiện tại sự tình huyên náo bay lả tả chứ?"
Phương Phượng Tường nói:“An lạc Hầu lòng dạ xưa nay hẹp hòi, ỷ thế hiếp người, không đề cập tới cũng thế. Nam Cung Minh năm trước vẫn phải chịu cha kiềm chế, tài hoa không thể thi triển, nay vừa mới đương quyền, tất yếu dùng thủ đoạn lôi đình đến trấn áp những người không phục, nhưng Thạch Đầu đều không phải là cố ý phản môn, việc sự tình này có thể tha thứ, hơn nữa hắn thiên phú xuất chúng, làm người độ lượng, tương lai chắc chắn là rường cột chính đạo. Này hai người bởi vì tình yêu nam nữ mà phát sinh ra tình cảnh này, thật sự không thích hợp. Tương lai ta sẽ mời tiền bối nhà hắn đi cùng hắn khuyên bảo thật tốt, có lẽ còn có chừa đường xoay sở."
Ta nghe được cảm động không thôi, liên thanh nói phải, càng thêm cảm thấy hắn thật không giống cầm thú .
Ánh tà dương chậm rãi đổ xuống, rải trên ruộng lúa ven đường, một vài mảnh vụn vàng kim cùng đỏ hồng. Chúng ta không có đuổi theo Thạch Đầu, e sợ cho trời tối khó chạy xe, liền quyết định ở trong ngôi miếu đổ nát ngủ lại một đêm. Phương Phượng Tường an bài ta ngủ ở phía sau tượng phật cũ nát, dùng ván cửa hư cũ ngăn cách đơn giản, sau đó đem xe ngựa mành tháo xuống bày ra ở trên cỏ, còn tại bên cạnh chế ra đống lửa sưởi ấm, hắn cùng Thác Bạt Tuyệt Mệnh thì ngủ ở lối cửa, bảo trì khoảng cách.
Thấy lần lượt những hành vi quân tử này, ta liên thanh nói lời cảm tạ, khi cúi đầu lơ đãng nhìn đến áo choàng của hắn vạt sau một khối vết bẩn, sửng sốt một chút.
Theo sau Thác Bạt Tuyệt Mệnh đi bắt gà rừng, tay chân lanh lẹ nhổ lông, phóng lửa lên nướng, sau đó đi bên trong xe cầm hai bầu rượu, muốn cùng với Phương Phượng Tường uống, Phương Phượng Tường chỉ uống một ly, liền buông bầu rượu nói:“Rượu trên thảo nguyên rất mạnh, ta uống không quen. Vẫn là uống rượu nhạt tự mình chuẩn bị đi."
Thác Bạt Tuyệt Mệnh miệng không che lấp nói:“Nam nhân đại trượng phu có thể nào uống rượu nhạt giống đàn bà? Uống còn kém Lạc Nhi không nhiều lắm."
Ta lập tức giơ tay nói:“ Sau khi ta uống rượu sẽ say khướt, điên loạn cắn người, cho nên chỉ uống nước."
Thác Bạt Tuyệt Mệnh nhìn ta uống rượu giải sầu, mấy ngụm đã đem hồ lô rượu của chính mình uống thấy đáy.
Phương Phượng Tường cười cười miễn cưỡng lại theo tiếp hắn uống hai chén, rốt cục chống đỡ không được mở ra nắp ngó nhìn, lại lắc hai cái, cự tuyệt nói:“Còn lại nhiều lắm, ta uống không được, nếu là say rượu, ngày mai chậm trễ việc lớn không tốt, vẫn là làm cho Tuyệt Mệnh tiếp tục đi."
Ta cũng khuyên nhủ:“Thác Bạt đại ca bản thân ngươi có thể uống, cũng không thể làm cho tửu lượng của người khác trở thành giống như ngươi. Lần trước ngươi kiên quyết khiến Thạch Đầu quá chén, ta còn chưa nói ngươi đâu."
Thác Bạt Tuyệt Mệnh bất đắc dĩ, đành phải tiếp nhận bầu rượu, một bên uống một bên nói thầm: “Thực mất mặt."
Ta vội vàng đứng dậy, chủ động phụ trợ đi lấy rượu nhẹ trên xe đến, đưa cho Phương Phượng Tường, cười nói:“Phương đại hiệp, ngươi uống cái này đi, đừng tìm hắn đấu rượu đấu khí, bị hao tổn dạ dày không tốt."
Phương Phượng Tường lấy rượu hồ lô, nhợt nhạt nhấp một ngụm, cười hỏi Thác Bạt Tuyệt Mệnh: “Ngươi thân mình như thế nào?"
Thác Bạt Tuyệt Mệnh đã muốn men say mười phần, hắn chống thân mình muốn đứng lên, đứng vài lần đều té, bỗng nhiên trừng lớn mắt nhìn chung quanh:“Này…… Rượu này có vấn đề! Chúng ta gặp ám toán !"
“Thác Bạt, ngươi không sao chứ?" Ta xông lên đi giúp đỡ hắn, gắt gao nhìn Phương Phượng Tường vẫn mỉm cười giống như trước, hoảng sợ hỏi,“Ngươi làm?"
Phương Phượng Tường như trước mỉm cười.
Ta lạnh lùng nói:“Ngươi căn bản không phải võ lâm đại hiệp, ngươi là ngụy quân tử, cầm thú chân chính. Năm đó tại trấn Kim Thủy, việc Tô gia bị diệt môn, chính là ngươi làm?!"
Phương Phượng Tường thoải mái nghịch tay trên bình rượu hồ lô:“Phải thì thế nào, không phải thì thế nào? Ta là tiếng lành đồn xa chính nhân quân tử, ngươi là tiểu thiếp phản chủ, chạy trốn trái phép của An lạc Hầu phủ, cho dù ngươi đi ra ngoài ồn ào, người trong thiên hạ cũng sẽ không tin tưởng là ta làm."
Trực giác của Thạch Đầu không có sai, kẻ thù của hắn chính là người trước mắt.
Ta nghĩ đến việc Thiết đầu đại thúc ôn hòa độ lượng chết thảm, trong lòng dấy lên vài phần hận ý.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh từ bên hông lấy ra phi tác cùng chủy thủ, lắc lắc đứng lên, đem ta che đậy ở sau người nói:“Ngươi chạy mau."
Phương Phượng Tường lắc đầu:“Tiêu hồn tán theo rượu tính xâm nhập lục phủ ngũ tạng, ngươi còn phát ra nội lực sao? Ta chỉ muốn hỏi các ngươi một câu, tàng bảo đồ Tư Đồ kinh lôi đến tột cùng ở nơi nào?"
Đêm đó bóng người ở ngoài cửa rình coi, quả nhiên là hắn.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh cắn răng không nói lời nào.
Phương Phượng Tường uống hai ngụm rượu, lại nói:“Nếu là ngươi đem tàng bảo đồ giao ra đây, ta liền tha cho tiểu cô nương này một mạng."
Thác Bạt Tuyệt Mệnh cự tuyệt:“Người Trung Nguyên tột cùng vẫn là gạt người, ngươi sẽ không tuân thủ hứa hẹn."
Ta cười lạnh nói:“Không, hắn đương nhiên sẽ tha ta tính mạng, nếu không như thế nào đưa đi chỗ An lạc Hầu đổi một trăm vạn lượng hoàng kim? Thạch Đầu có lẽ đã bị hắn bán hai mươi vạn lượng?"
“Một đứa là phản đồ, một đứa là thiếp bỏ trốn, đưa cho An lạc Hầu, cũng không tính là vi phạm chính đạo."
Phương Phượng Tường buông hồ lô, đối với Thác Bạt Tuyệt Mệnh soát người trước, không tìm được tàng bảo đồ, liền trói hắn nghiêm kín cẩn thận. Sau đó vén lên khăn che mặt của ta, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, sau khi ngơ ngác nhìn nửa ngày mới nói,“Trách không được An lạc Hầu trăm vạn số tiền lớn treo giải thưởng, ta chỉ nghe thấy trong sách có nói, lại không ngờ trên đời thực sự có giai nhân khuynh thành. Cứ như vậy đưa ngươi trở về, thật sự là đáng tiếc ."
Ta nói:“Long Chiêu Đường sẽ không bỏ qua người đụng này nọ của hắn."
“Ta sẽ nói cho An lạc Hầu, người làm hỏng thân thể của ngươi là Thạch Đầu, sau đó ngươi ghi hận trong lòng, muốn mượn đao giết người, đem sự tình nói xấu ta." Phương Phượng Tường dùng sức nắm mặt ta, sau đó sờ hướng bên hông mảnh vải dùng để ngụy trang, lại vừa lòng cười cười. Đem ta không hề tia chống cự ôm lấy, đi đến phía sau.
Ta:“Một, hai, ba, bốn……"
Phương Phượng Tường đem ta đặt ở trên đài tế thần, cởi bỏ đai lưng hỏi:“Ngươi buông tha phản kháng rồi sao?"
Ta lắc đầu, tiếp tục đếm:“Bảy, tám, chín……"
Thác Bạt Tuyệt Mệnh trên mặt đất liều mạng lắc lắc thân mình, phẫn nộ mắng:“Ngươi tên súc sinh này! Buông nàng ra!"
Phương Phượng Tường khinh thường nhìn hắn một cái, cười nhạo:“Ngươi có thể ở bên cạnh xem chúng ta mây mưa."
Ta:“Mười bốn, mười lăm, mười sáu……"
Phương Phượng Tường một bên cởi quần áo một bên hỏi ta:“Ngươi vì sao cứ đếm mãi vậy?"
Ta:“Mười tám, mười chín, ta đang đợi ngươi gặp xui xẻo, hai mươi mốt, hai mươi hai……"
Phương Phượng Tường hoang mang nhìn ta hai lần, bỗng nhiên thần sắc biến đổi:“Ngươi…… Khi nào thì?"
“Hai mươi ba!" Ta nhanh chóng đẩy hắn ra, nhảy đến bên người Thác Bạt Tuyệt Mệnh.
Phương Phượng Tường cả người như nhũn ra đuổi theo hai bước, rốt cục chống đỡ hết nổi ngã xuống đất.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh bị trói cũng trợn tròn mắt.
“Hừ hừ! Đường lang bộ thiền, hoàng tước ở phía sau! Bảy bước Nhuyễn cốt tán của tên Long cầm thú thật sự là hữu danh vô thực2 a! Cư nhiên hai mươi ba bước mới đổ!" Ta đắc ý rút đao ra.
2 Hữu danh vô thực: Có tiếng mà thật sự không phải vậy (kém chất lượng)
Tác giả :
Quất Hoa Tán Lý