Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy
Chương 12: Không phải tôi trộm
Editor: demcodon
Xuyên Tử này với vẻ mặt lời lẽ chính đáng, một bộ dáng nhìn chằm chằm trộm. Bên trong ánh mắt kia dường như còn để lộ ra một loại thất vọng “tại sao chị chết cũng không sửa đổi", quả thật là nhỏ mà hư.
So sánh với Xuyên Tử này, tiểu hòa thượng trong không gian kia của nàng quả thật chính là một ngôi sao may mắn nhỏ, tương đối dễ lừa. Mặc dù lải nhải, nhưng vẫn có vài phần tin tưởng nàng.
Nếu tiểu hòa thượng biết suy nghĩ lúc này của Sở Từ không chừng sẽ cảm thấy mỗi ngày gõ mõ hóa sát khí là một chuyện rất có tác dụng.
“Vòng tay kia cũng không phải là chị trộm. Trước thân thể chị không khoẻ, lúc chị Hoàng đến chị không có nhiều cơ hội giải thích, hơn nữa chị cũng biết bọn họ không tin chị. Cho nên mấy ngày nay chị tỉnh táo lại một chút quyết định làm người thật tốt. Em xem, không phải vừa rồi còn dựa vào năng lực của bản thâm kiếm tiền sao?"
Sở Từ trước tiên chứng minh thành ý của mình, lại nói tiếp: “Chị Hoàng rất tốt với chị. Chị ấy mất vòng tay lòng chị cũng không thoải mái, cho nên chuyện này cần thiết điều tra rõ ràng. Chị vừa thấy em thì biết em là một anh hùng nhỏ chính nghĩa, cho nên mới nghĩ nhờ em hỗ trợ. Nhưng nếu em hoài nghi chị, vậy chuyện này..."
“Thật không phải mày trộm?" Xuyên Tử nói với vẻ mặt không tin.
“Chị thề, nếu chị trộm vòng tay của chị Hoàng thì chị sẽ không được chết tử tế." Sở Từ lập tức nghiêm túc nói.
“Vậy mày từng trộm cái gì? Tao nghe mẹ tao nói, trước kia mày còn trộm trứng gà của bà nội tao nuôi, còn bị bắt tại trận!" Xuyên Tử một bộ dáng vẻ nhìn thấu.
Khóe miệng Sở Từ hơi run rẩy. Bà nội nó, sao đứa bé này nhiều chuyện như vậy chứ? Nhưng bà nội nó... là vị nào?
Sở Từ suy nghĩ, trong trí nhớ hiện lên một gương mặt lớn màu đen, lập tức có phản ứng nói: “Bà nội em là lão thái thái lớn giọng kia hả? Chị nhớ rõ bà ấy, mấy năm trước bà ấy đi đường té ngã một cái chị cười một tiếng. Kết quả bà ấy quay lại thấy chị thì chỉ vào mũi chị mắng chị là sao chổi, khắc bà ấy không như ý. Cho nên chị nhất thời tức giận cầm hai quả trứng gà của bà ấy mà thôi. Xuyên Tử, em cũng không phải không biết rõ giọng bà nội em chứ? Vừa mở miệng toàn bộ thôn đều rung động tiếng vọng lại. Mấy năm trước chị và em lớn không khác lắm, đâu chịu được bà ấy mắng như vậy?"
Xuyên Tử vừa nghe khuôn mặt nhỏ cũng hiện ra một chút biểu cảm sợ hãi, hiển nhiên là nghĩ tới bà nội nhà mình lập tức mím môi.
“Vậy... mày kêu tao tìm chị Hoàng làm gì?" Xuyên Tử trở về vấn đề chính.
“Nếu em thường xuyên đi tìm chị Hoàng, vậy ngày thường tìm một cơ hội hỏi chị ấy nhiều một chút. Trước khi mất vòng tay có ai đi tìm chị ấy, ở trong thời gian bao lâu, không khó đúng không?" Sở Từ vỗ vỗ bả vai Xuyên Tử.
Xuyên Tử hơi ghét bỏ liếc mắt nhìn tay thịt mỡ kia của cô một cái. Vốn định không cho cô chạm vào, nhưng nghĩ đến bà nội nhà mình từng mắng cô, còn mình vừa rồi lại có điều hoài nghi cô. Bởi vậy ngượng nghịu, căng da đầu bị cô vỗ vài cái.
Trong lúc Sở Từ phất tay, Xuyên Tử ngửi được mùi cỏ, khác với mùi tanh ngửi được trên người cô trước kia, còn khá dễ ngửi.
“Tao đi hỏi, vậy mày cho tao kẹo trước." Trên mặt Xuyên Tử hơi ửng đỏ thò tay nói.
Sở Từ cũng dứt khoát đều đặt kẹo trái cây còn lại ở trong tay của cậu, tiếp theo cười tủm tỉm nói tiếp: “Nếu em có thể hỏi rõ ràng thì chị sẽ thưởng thêm cho em 10 viên."
“Thành giao, gạt người là chó con!" Ánh mắt Xuyên Tử sáng ngời, vội vàng lên tiếng.
Trẻ con chính là trẻ con, mấy viên kẹo đã dỗ được. Nhưng có Xuyên Tử này đi hỏi cũng coi như có chút tiến bộ.
Chị Hoàng là người duy nhất trong thôn phá lệ khoan dung với Sở Từ mập, mà từ trước đến nay con người nàng đều ân oán rõ ràng. Nàng không giống Sở Từ mập, có vài nồi đen nàng tuyệt đối không gánh. Đáng tiếc chính là thời buổi này không thể nghiêm hình tra tấn. Nàng lại đánh mất giá trị vũ lực, bằng không trước tiên bắt mấy kẻ hiềm nghi đánh một trận lại nói.
Xuyên Tử này với vẻ mặt lời lẽ chính đáng, một bộ dáng nhìn chằm chằm trộm. Bên trong ánh mắt kia dường như còn để lộ ra một loại thất vọng “tại sao chị chết cũng không sửa đổi", quả thật là nhỏ mà hư.
So sánh với Xuyên Tử này, tiểu hòa thượng trong không gian kia của nàng quả thật chính là một ngôi sao may mắn nhỏ, tương đối dễ lừa. Mặc dù lải nhải, nhưng vẫn có vài phần tin tưởng nàng.
Nếu tiểu hòa thượng biết suy nghĩ lúc này của Sở Từ không chừng sẽ cảm thấy mỗi ngày gõ mõ hóa sát khí là một chuyện rất có tác dụng.
“Vòng tay kia cũng không phải là chị trộm. Trước thân thể chị không khoẻ, lúc chị Hoàng đến chị không có nhiều cơ hội giải thích, hơn nữa chị cũng biết bọn họ không tin chị. Cho nên mấy ngày nay chị tỉnh táo lại một chút quyết định làm người thật tốt. Em xem, không phải vừa rồi còn dựa vào năng lực của bản thâm kiếm tiền sao?"
Sở Từ trước tiên chứng minh thành ý của mình, lại nói tiếp: “Chị Hoàng rất tốt với chị. Chị ấy mất vòng tay lòng chị cũng không thoải mái, cho nên chuyện này cần thiết điều tra rõ ràng. Chị vừa thấy em thì biết em là một anh hùng nhỏ chính nghĩa, cho nên mới nghĩ nhờ em hỗ trợ. Nhưng nếu em hoài nghi chị, vậy chuyện này..."
“Thật không phải mày trộm?" Xuyên Tử nói với vẻ mặt không tin.
“Chị thề, nếu chị trộm vòng tay của chị Hoàng thì chị sẽ không được chết tử tế." Sở Từ lập tức nghiêm túc nói.
“Vậy mày từng trộm cái gì? Tao nghe mẹ tao nói, trước kia mày còn trộm trứng gà của bà nội tao nuôi, còn bị bắt tại trận!" Xuyên Tử một bộ dáng vẻ nhìn thấu.
Khóe miệng Sở Từ hơi run rẩy. Bà nội nó, sao đứa bé này nhiều chuyện như vậy chứ? Nhưng bà nội nó... là vị nào?
Sở Từ suy nghĩ, trong trí nhớ hiện lên một gương mặt lớn màu đen, lập tức có phản ứng nói: “Bà nội em là lão thái thái lớn giọng kia hả? Chị nhớ rõ bà ấy, mấy năm trước bà ấy đi đường té ngã một cái chị cười một tiếng. Kết quả bà ấy quay lại thấy chị thì chỉ vào mũi chị mắng chị là sao chổi, khắc bà ấy không như ý. Cho nên chị nhất thời tức giận cầm hai quả trứng gà của bà ấy mà thôi. Xuyên Tử, em cũng không phải không biết rõ giọng bà nội em chứ? Vừa mở miệng toàn bộ thôn đều rung động tiếng vọng lại. Mấy năm trước chị và em lớn không khác lắm, đâu chịu được bà ấy mắng như vậy?"
Xuyên Tử vừa nghe khuôn mặt nhỏ cũng hiện ra một chút biểu cảm sợ hãi, hiển nhiên là nghĩ tới bà nội nhà mình lập tức mím môi.
“Vậy... mày kêu tao tìm chị Hoàng làm gì?" Xuyên Tử trở về vấn đề chính.
“Nếu em thường xuyên đi tìm chị Hoàng, vậy ngày thường tìm một cơ hội hỏi chị ấy nhiều một chút. Trước khi mất vòng tay có ai đi tìm chị ấy, ở trong thời gian bao lâu, không khó đúng không?" Sở Từ vỗ vỗ bả vai Xuyên Tử.
Xuyên Tử hơi ghét bỏ liếc mắt nhìn tay thịt mỡ kia của cô một cái. Vốn định không cho cô chạm vào, nhưng nghĩ đến bà nội nhà mình từng mắng cô, còn mình vừa rồi lại có điều hoài nghi cô. Bởi vậy ngượng nghịu, căng da đầu bị cô vỗ vài cái.
Trong lúc Sở Từ phất tay, Xuyên Tử ngửi được mùi cỏ, khác với mùi tanh ngửi được trên người cô trước kia, còn khá dễ ngửi.
“Tao đi hỏi, vậy mày cho tao kẹo trước." Trên mặt Xuyên Tử hơi ửng đỏ thò tay nói.
Sở Từ cũng dứt khoát đều đặt kẹo trái cây còn lại ở trong tay của cậu, tiếp theo cười tủm tỉm nói tiếp: “Nếu em có thể hỏi rõ ràng thì chị sẽ thưởng thêm cho em 10 viên."
“Thành giao, gạt người là chó con!" Ánh mắt Xuyên Tử sáng ngời, vội vàng lên tiếng.
Trẻ con chính là trẻ con, mấy viên kẹo đã dỗ được. Nhưng có Xuyên Tử này đi hỏi cũng coi như có chút tiến bộ.
Chị Hoàng là người duy nhất trong thôn phá lệ khoan dung với Sở Từ mập, mà từ trước đến nay con người nàng đều ân oán rõ ràng. Nàng không giống Sở Từ mập, có vài nồi đen nàng tuyệt đối không gánh. Đáng tiếc chính là thời buổi này không thể nghiêm hình tra tấn. Nàng lại đánh mất giá trị vũ lực, bằng không trước tiên bắt mấy kẻ hiềm nghi đánh một trận lại nói.
Tác giả :
Niên Tiểu Hoa