Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo
Chương 77: Nỗi lòng của Andrew
Loảng xoảng"
Thủy tinh rơi vỡ trên đất phát ra tiếng vang chói tai, khiến cho tòa thành tối đen như mực càng thêm u ám kinh người.
Gương mặt bình tĩnh của Pitt Lin lúc này cũng hơi biến đổi, nhìn mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy trên đất, sau đó nhìn về phía người đàn ông với mái tóc bạch kim đứng trước cửa sổ vỡ toang, mấp máy môi, tiến lên một bước nói: "Chủ nhân, tay của người bị thương!"
Andrew cũng không nhúc nhích, rủ tay xuống bên người, máu tươi chảy đầm đìa, không lâu sau liền đọng lại thành từng mảng nhỏ trên đất. Bởi vì miểng thủy tinh bay ra bất ngờ, gương mặt anh tuấn pha chút ma quái cũng bị rạch ra vài vệt máu tươi. Nhưng dấu vết ấy cũng không hề hủy đi diện mạo của hắn, ngược lại còn tăng thêm nét ma mị khó mà kềm chế được.
Cô ấy mang thai!
Cô ấy mang thai con của Lăng Ngạo!
Hắn vốn cho rằng bản thân sẽ không quá để tâm, chỉ là không có được, nên cảm thấy không cam lòng thế thôi. Nhưng khi sự thật hiện lên trước mắt, hắn lại để ý như vậy. Nghe tin cô kết hôn, hắn còn có thể khống chế được trái tim của mình, tự an ủi bản thân, kết hôn cũng có thể ly hôn, không sao. Nhưng bây giờ thì thế nào? Cô ấy đã mang thai, là đứa bé của Lăng Ngạo. Có đứa bé ràng buộc, ly hôn, e rằng căn bản là không có khả năng.
Ở trong lòng của Andrew, từ đầu hắn vốn không có nghĩ tới, cho dù hai người bọn họ không có đứa bé, nhưng xác suất để dẫn đến ly hôn vẫn là rất nhỏ. Lăng Ngạo và Lam Duê đều là những người sống bằng lý trí, một khi đã đồng ý kết hôn, tự nhiên phải có nảy sinh tình cảm, muốn ly hôn, nói dễ vậy sao. Sự thật rất rõ ràng, cho đến bây giờ Andrew vẫn chưa từng nghĩ rằng hôn nhân của bọn họ được xây dựng dựa trên cơ sở tình cảm.
Chìa ngón tay còn vương máu, khẽ xoa lên khung cửa sổ bị hỏng, đáy mắt màu xanh lục hiện rõ sự không cam lòng. Giờ khắc này Andrew mới biết, thì ra là hắn quan tâm đến cô còn nhiều hơn những gì hắn nghĩ. Bản thân hắn chính là người không đạt được mục đích sẽ không bao giờ bỏ cuộc, nếu đã xác định được trái tim của mình, mặc kệ là cô đã kết hôn hay chưa, hắn vẫn muốn có được cô.
"Lam Duê......"
Bàn tay nhuốn máu siết lại thật chặt, thể hiện sự quyết tâm cùng với khát vọng mãnh liệt.
***
Mặt trời vừa mọc, trên chiếc giường lớn có sức chứa từ năm đến sáu người to cao khỏe mạnh, một nam một nữ nằm ôm nhau, nhắm mắt ngủ say. Hình ảnh ấm áp của buổi sớm mai khiến người ta không đành lòng phá vỡ.
Một lát sau, Lam Duê chậm rãi mở hai mắt ra. Bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, đáy mắt còn mang theo một tia mờ mịt, hơi chớp chớp đôi hàng mi dài, nhanh chóng khôi phục lại sự thanh khiết vốn có. Nghiêng đầu, thấy người bên cạnh vẫn đang say ngủ, nhoẻn miệng cười.
Lăng Ngạo ngủ say, dường như toàn thân gai góc của một con báo săn đã được tháo xuống, đường cong nguội lạnh trên gương mặt lúc này cũng nhu hòa đi rất nhiều. Đôi mắt khép chặt, che đậy sự rét lạnh thường trực nơi đáy mắt, cả người càng thêm hấp dẫn khác thường.
Thân là đế vương có một không hai trong giới hắc đạo, gần như là khi người bên cạnh vừa nhúc nhích, thì anh cũng đã tỉnh. Vừa mở mắt liền bắt gặp đôi mắt đen nhánh đang nhìn mình chằm chằm. Từ sâu trong đáy mắt cô, anh nhìn thấy được sự tán tụng và thưởng thức, sự lạnh lẽo trên gương mặt liền tan chảy, bàn tay đang ôm lấy eo cô hơi siết lại.
"Không ngủ thêm nữa?"
Lam Duê thấy anh thức giấc, cũng không thèm để ý đến việc mình vừa bị người ta bắt quả tang nhìn lén, thuận thế nhích lại gần lồng ngực của anh, híp mắt nói: "Dạo gần đây, việc làm dài nhất của em chính là ngủ, nào có thể ngủ nhiều như vậy. Lần này em đến đây là để điều tra một số chuyện, cũng không phải đến hưởng thụ!"
Nói đến chính sự, ánh mắt của Lam Duê hơi nheo lại, bộ não thông minh không ngừng hoạt động, dường như đang muốn tìm kiếm chút manh mối.
Tập đoàn Fiennes, cho đến bây giờ, lấy năng lực của nhà họ Lam và nhà họ Lăng, vậy mà chỉ có thể điều tra ra mỗi một cái tên như thế, thật sự là có chút không thể tưởng tượng nổi. Chỉ có thể nói rằng, nhất định là trước đó tổ chức này đã ẩn nấp rất kỹ càng, chờ sau khi thế lực ổn định, mới dám khua chiêng múa trống đi gây sự với cô. Cô có thể khẳng định, từ trước đến nay mình chưa từng gặp qua tập đoàn Fiennes này, cho nên, bảo là trả thù riêng thì hình như không được hợp lý cho lắm.
Mặc dù không thể không kể đến việc, những người lăn lộn trong giới hắc đạo như bọn họ quả thật đã đắc tội đến rất nhiều người, nhưng trường hợp này lại không có một chút ấn tượng, tuyệt đối là không có khả năng. Với năng lực của Lăng Ngạo và cô mà cũng không thể điều tra ra được, rõ ràng cho thấy còn có những thứ nguy hiểm hơn nữa đang tồn tại.
Còn có con chip chứa đựng đầy đủ tư liệu điều tra về cô, những thông tin trong đó, nhất là tư liệu về não bộ, trọn vẹn đến nỗi khiến người ta kinh ngạc.
Lam Duê có cảm giác hừng hực khí thế, tất cả chuyện này hình như từ đầu đến cuối đều chỉ xoanh quanh một mình cô. Mục đích của tập đoàn Fiennes, có lẽ là để đối phó với cô, muốn thứ gì đó từ trong tay của cô.
Nghĩ tới khả năng này, đáy mắt lóe lên một tia u ám.
"Tất cả đã có anh, yên tâm!"
Nhận thấy được người trong ngực bỗng nhiên cứng đờ, Lăng Ngạo khẽ vuốt ve lưng của cô, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, thể hiện sự kiên định.
Những chuyện đã xảy ra trong vòng nửa năm nay, hầu hết ai ai cũng biết, đây là một chiến dịch để đối phó với nhà họ Lam. Nói đúng hơn, thật ra là để đối phó với một mình Lam Duê.
Lăng Ngạo không biết đến cuối cùng là ai đã theo dõi Lam Duê, nhưng mà anh biết, chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể làm tổn hại đến cô. Vợ của anh, vốn dĩ phải do anh bảo vệ.
Lam Duê hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên nói: "Lăng Ngạo, thật ra thì em có hơi sợ! Từ trước đến nay chưa từng có cảm giác như thế, nhưng sau khi về ở cùng với anh, ngược lại trở nên nhát gan, có phải là kỳ quái hay không?" Không đợi anh trả lời, cô tiếp tục nói: "Thật ra thì anh cũng đã nhận ra phải không? Tất cả những gì Fiennes đã làm, đều là để đối phó với một mình em. Đôi lúc em nghĩ, có phải mình đã từng làm chuyện gì có lỗi với ai không, cho nên mới khiến cho người ta nhớ kỹ như vậy. Nhưng sau khi ngẫm lại, em đã đắc tội đến không ít người, những người mang thù với em, xem ra lại càng nhiều hơn rồi. Nói thật lòng, người muốn lấy mạng của em, chỉ sợ là không đếm hết trên đầu ngón tay."
"Lăng Ngạo, con chip, em chưa kể cho anh nghe về nó phải không?"Mới vừa ngẩng đầu lên, liền đón lấy ánh mắt sâu xa không rõ tâm tình của anh: “Hôm anh rời khỏi, vào ngày hôm sau, bọn Vân Trạch đã giải mã được con chip. Trong ấy có rất nhiều dữ liệu về chuyển đổi gen ở não người, những thông tin cụ thể và thí nghiệm so sánh chi tiết. Mà quan trọng nhất là...... Tất cả những số liệu trong mấy thí nghiệm kia, đều dùng để so sánh với cùng một người. Em từng nghĩ, trước kia đã có rất nhiều người chết trong tay em, nhưng ở vào tình huống mà em không biết, người vì em mà chết, có phải cũng rất nhiều hay không? Giải mã được một nửa, chỉ xuất hiện một cái tên gọi là ‘Fiennes Iger you’, phần còn lại đến nay vẫn chưa giải ra được."
"Người kia, là em!"
Hầu như là không có bất kỳ sự do dự nào, Lăng Ngạo liền khẳng định nói.
Nghiên cứu gen não bộ của Lam Duê? Lăng Ngạo cảm thấy có phần không thể tưởng tượng nổi, không phải là bởi vì mấy cái nghiên cứu gì đó, mà bởi vì đối tượng nghiên cứu lại là Lam Duê.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Lam Duê sẽ sơ suất như vậy, đem toàn bộ thông tin cá nhân tiết lộ ra ngoài.
Chẳng qua là, trong lòng anh mơ hồ cảm thấy, ‘Fiennes Iger you’, chỉ sợ rằng thật sự đến vì Lam Duê. Thế nhưng mục đích cụ thể vẫn chưa rõ ràng, e rằng cũng không hề đơn giản.
Bây giờ Lam Duê đang mang thai, lấy tính cách của cô, nhất định là cho dù bản thân có gặp nguy hiểm cách mấy, cũng sẽ liều chết bảo vệ đứa bé, thế nên anh tuyệt đối không cho phép có bất kỳ chuyện nào xảy ra ngoài ý muốn.
Fiennes Iger you!
Trong lòng Lăng Ngạo xẹt qua một tia cay nghiệt, miễn là có ý đồ gây tổn hại đến bà xã của anh, anh nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.
"Đúng vậy!" Lam Duê dứt khoát gật đầu một cái, vẻ yếu thế trước đó, một chút cũng nhìn không ra. Từ trên giường ngồi dậy, ôm lấy chăn tựa lưng vào đầu giường, hơi híp mắt lại: “Bất quá, chẳng sao cả, em luôn luôn thích sự khiêu chiến."
Tốc độ biến đổi sắc mặt hình như có hơi nhanh thì phải? Dù là Lăng Ngạo cũng nhịn không được mà sững sờ một hồi. Trước đó cô còn rúc vào trong ngực của anh nói sợ này kia, thế nào mà mới chớp mắt một cái liền đổi thành thích sự khiêu chiến? Hóa ra là đang đùa với anh?
Đáy mắt Lăng Ngạo lóe lên một tia nguy hiểm, nhếch mép đầy khêu gợi, cũng thuận thế từ trên giường ngồi dậy. Nửa người trên trần trụi phơi bày hẳn ra bên ngoài, khiến Lam Duê không cẩn thận nhìn thấy, cũng khó mà rời mắt cho nổi.
Hấp dẫn nha!
Lam Duê thầm tán thưởng trong lòng, một người đàn ông như vậy, ai có thể buông tha cho được. Nhưng mà, bây giờ chỉ thuộc về một mình cô mà thôi.
"Bà xã, anh có thể đem ánh mắt nhìn như đói khát của em, lý giải là, em cũng rất muốn anh?" Lăng Ngạo chậm rãi tiến đến gần cô, đôi con ngươi đen nhánh dần dần trở nên thâm trầm, mơ hồ như có ánh lửa đang nhảy nhót. Đưa tay vỗ nhẹ lên đôi gò má hơi phiếm hồng của cô, xem ra, hai ngày nay tịnh dưỡng, thân thể cũng tốt hơn nhiều, một lần này mà thôi, sẽ không có vấn đề gì to tát chứ?
Lam Duê không nhịn được nuốt nước miếng một cái, có vẻ như cô vừa đụng phải một chuyện không được tốt.
"Đợi chút, Lăng Ngạo, anh quên mất lời của Vân Thanh sao?"
Nghe vậy, ánh lửa nơi đáy mắt của Lăng Ngạo dần dần tắt đi, cơ thể đang tiến đến gần thoáng chốc trở nên cứng nhắc, che trước người cô. Ham muốn bị khơi dậy, nhưng lại không được giải tỏa, có thể hiểu là anh đang khó chịu cỡ nào.
Chán nản vùi đầu vào vai cô, giọng nói luôn luôn lạnh lùng, lúc này cũng dịu đi không ít, âm thanh buồn buồn: "Chờ sau khi vật nhỏ này ra ngoài, Lam Duê, em phải bồi thường cho anh thật tốt."
~HẾT Chương 77~
Thủy tinh rơi vỡ trên đất phát ra tiếng vang chói tai, khiến cho tòa thành tối đen như mực càng thêm u ám kinh người.
Gương mặt bình tĩnh của Pitt Lin lúc này cũng hơi biến đổi, nhìn mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy trên đất, sau đó nhìn về phía người đàn ông với mái tóc bạch kim đứng trước cửa sổ vỡ toang, mấp máy môi, tiến lên một bước nói: "Chủ nhân, tay của người bị thương!"
Andrew cũng không nhúc nhích, rủ tay xuống bên người, máu tươi chảy đầm đìa, không lâu sau liền đọng lại thành từng mảng nhỏ trên đất. Bởi vì miểng thủy tinh bay ra bất ngờ, gương mặt anh tuấn pha chút ma quái cũng bị rạch ra vài vệt máu tươi. Nhưng dấu vết ấy cũng không hề hủy đi diện mạo của hắn, ngược lại còn tăng thêm nét ma mị khó mà kềm chế được.
Cô ấy mang thai!
Cô ấy mang thai con của Lăng Ngạo!
Hắn vốn cho rằng bản thân sẽ không quá để tâm, chỉ là không có được, nên cảm thấy không cam lòng thế thôi. Nhưng khi sự thật hiện lên trước mắt, hắn lại để ý như vậy. Nghe tin cô kết hôn, hắn còn có thể khống chế được trái tim của mình, tự an ủi bản thân, kết hôn cũng có thể ly hôn, không sao. Nhưng bây giờ thì thế nào? Cô ấy đã mang thai, là đứa bé của Lăng Ngạo. Có đứa bé ràng buộc, ly hôn, e rằng căn bản là không có khả năng.
Ở trong lòng của Andrew, từ đầu hắn vốn không có nghĩ tới, cho dù hai người bọn họ không có đứa bé, nhưng xác suất để dẫn đến ly hôn vẫn là rất nhỏ. Lăng Ngạo và Lam Duê đều là những người sống bằng lý trí, một khi đã đồng ý kết hôn, tự nhiên phải có nảy sinh tình cảm, muốn ly hôn, nói dễ vậy sao. Sự thật rất rõ ràng, cho đến bây giờ Andrew vẫn chưa từng nghĩ rằng hôn nhân của bọn họ được xây dựng dựa trên cơ sở tình cảm.
Chìa ngón tay còn vương máu, khẽ xoa lên khung cửa sổ bị hỏng, đáy mắt màu xanh lục hiện rõ sự không cam lòng. Giờ khắc này Andrew mới biết, thì ra là hắn quan tâm đến cô còn nhiều hơn những gì hắn nghĩ. Bản thân hắn chính là người không đạt được mục đích sẽ không bao giờ bỏ cuộc, nếu đã xác định được trái tim của mình, mặc kệ là cô đã kết hôn hay chưa, hắn vẫn muốn có được cô.
"Lam Duê......"
Bàn tay nhuốn máu siết lại thật chặt, thể hiện sự quyết tâm cùng với khát vọng mãnh liệt.
***
Mặt trời vừa mọc, trên chiếc giường lớn có sức chứa từ năm đến sáu người to cao khỏe mạnh, một nam một nữ nằm ôm nhau, nhắm mắt ngủ say. Hình ảnh ấm áp của buổi sớm mai khiến người ta không đành lòng phá vỡ.
Một lát sau, Lam Duê chậm rãi mở hai mắt ra. Bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, đáy mắt còn mang theo một tia mờ mịt, hơi chớp chớp đôi hàng mi dài, nhanh chóng khôi phục lại sự thanh khiết vốn có. Nghiêng đầu, thấy người bên cạnh vẫn đang say ngủ, nhoẻn miệng cười.
Lăng Ngạo ngủ say, dường như toàn thân gai góc của một con báo săn đã được tháo xuống, đường cong nguội lạnh trên gương mặt lúc này cũng nhu hòa đi rất nhiều. Đôi mắt khép chặt, che đậy sự rét lạnh thường trực nơi đáy mắt, cả người càng thêm hấp dẫn khác thường.
Thân là đế vương có một không hai trong giới hắc đạo, gần như là khi người bên cạnh vừa nhúc nhích, thì anh cũng đã tỉnh. Vừa mở mắt liền bắt gặp đôi mắt đen nhánh đang nhìn mình chằm chằm. Từ sâu trong đáy mắt cô, anh nhìn thấy được sự tán tụng và thưởng thức, sự lạnh lẽo trên gương mặt liền tan chảy, bàn tay đang ôm lấy eo cô hơi siết lại.
"Không ngủ thêm nữa?"
Lam Duê thấy anh thức giấc, cũng không thèm để ý đến việc mình vừa bị người ta bắt quả tang nhìn lén, thuận thế nhích lại gần lồng ngực của anh, híp mắt nói: "Dạo gần đây, việc làm dài nhất của em chính là ngủ, nào có thể ngủ nhiều như vậy. Lần này em đến đây là để điều tra một số chuyện, cũng không phải đến hưởng thụ!"
Nói đến chính sự, ánh mắt của Lam Duê hơi nheo lại, bộ não thông minh không ngừng hoạt động, dường như đang muốn tìm kiếm chút manh mối.
Tập đoàn Fiennes, cho đến bây giờ, lấy năng lực của nhà họ Lam và nhà họ Lăng, vậy mà chỉ có thể điều tra ra mỗi một cái tên như thế, thật sự là có chút không thể tưởng tượng nổi. Chỉ có thể nói rằng, nhất định là trước đó tổ chức này đã ẩn nấp rất kỹ càng, chờ sau khi thế lực ổn định, mới dám khua chiêng múa trống đi gây sự với cô. Cô có thể khẳng định, từ trước đến nay mình chưa từng gặp qua tập đoàn Fiennes này, cho nên, bảo là trả thù riêng thì hình như không được hợp lý cho lắm.
Mặc dù không thể không kể đến việc, những người lăn lộn trong giới hắc đạo như bọn họ quả thật đã đắc tội đến rất nhiều người, nhưng trường hợp này lại không có một chút ấn tượng, tuyệt đối là không có khả năng. Với năng lực của Lăng Ngạo và cô mà cũng không thể điều tra ra được, rõ ràng cho thấy còn có những thứ nguy hiểm hơn nữa đang tồn tại.
Còn có con chip chứa đựng đầy đủ tư liệu điều tra về cô, những thông tin trong đó, nhất là tư liệu về não bộ, trọn vẹn đến nỗi khiến người ta kinh ngạc.
Lam Duê có cảm giác hừng hực khí thế, tất cả chuyện này hình như từ đầu đến cuối đều chỉ xoanh quanh một mình cô. Mục đích của tập đoàn Fiennes, có lẽ là để đối phó với cô, muốn thứ gì đó từ trong tay của cô.
Nghĩ tới khả năng này, đáy mắt lóe lên một tia u ám.
"Tất cả đã có anh, yên tâm!"
Nhận thấy được người trong ngực bỗng nhiên cứng đờ, Lăng Ngạo khẽ vuốt ve lưng của cô, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, thể hiện sự kiên định.
Những chuyện đã xảy ra trong vòng nửa năm nay, hầu hết ai ai cũng biết, đây là một chiến dịch để đối phó với nhà họ Lam. Nói đúng hơn, thật ra là để đối phó với một mình Lam Duê.
Lăng Ngạo không biết đến cuối cùng là ai đã theo dõi Lam Duê, nhưng mà anh biết, chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể làm tổn hại đến cô. Vợ của anh, vốn dĩ phải do anh bảo vệ.
Lam Duê hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên nói: "Lăng Ngạo, thật ra thì em có hơi sợ! Từ trước đến nay chưa từng có cảm giác như thế, nhưng sau khi về ở cùng với anh, ngược lại trở nên nhát gan, có phải là kỳ quái hay không?" Không đợi anh trả lời, cô tiếp tục nói: "Thật ra thì anh cũng đã nhận ra phải không? Tất cả những gì Fiennes đã làm, đều là để đối phó với một mình em. Đôi lúc em nghĩ, có phải mình đã từng làm chuyện gì có lỗi với ai không, cho nên mới khiến cho người ta nhớ kỹ như vậy. Nhưng sau khi ngẫm lại, em đã đắc tội đến không ít người, những người mang thù với em, xem ra lại càng nhiều hơn rồi. Nói thật lòng, người muốn lấy mạng của em, chỉ sợ là không đếm hết trên đầu ngón tay."
"Lăng Ngạo, con chip, em chưa kể cho anh nghe về nó phải không?"Mới vừa ngẩng đầu lên, liền đón lấy ánh mắt sâu xa không rõ tâm tình của anh: “Hôm anh rời khỏi, vào ngày hôm sau, bọn Vân Trạch đã giải mã được con chip. Trong ấy có rất nhiều dữ liệu về chuyển đổi gen ở não người, những thông tin cụ thể và thí nghiệm so sánh chi tiết. Mà quan trọng nhất là...... Tất cả những số liệu trong mấy thí nghiệm kia, đều dùng để so sánh với cùng một người. Em từng nghĩ, trước kia đã có rất nhiều người chết trong tay em, nhưng ở vào tình huống mà em không biết, người vì em mà chết, có phải cũng rất nhiều hay không? Giải mã được một nửa, chỉ xuất hiện một cái tên gọi là ‘Fiennes Iger you’, phần còn lại đến nay vẫn chưa giải ra được."
"Người kia, là em!"
Hầu như là không có bất kỳ sự do dự nào, Lăng Ngạo liền khẳng định nói.
Nghiên cứu gen não bộ của Lam Duê? Lăng Ngạo cảm thấy có phần không thể tưởng tượng nổi, không phải là bởi vì mấy cái nghiên cứu gì đó, mà bởi vì đối tượng nghiên cứu lại là Lam Duê.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Lam Duê sẽ sơ suất như vậy, đem toàn bộ thông tin cá nhân tiết lộ ra ngoài.
Chẳng qua là, trong lòng anh mơ hồ cảm thấy, ‘Fiennes Iger you’, chỉ sợ rằng thật sự đến vì Lam Duê. Thế nhưng mục đích cụ thể vẫn chưa rõ ràng, e rằng cũng không hề đơn giản.
Bây giờ Lam Duê đang mang thai, lấy tính cách của cô, nhất định là cho dù bản thân có gặp nguy hiểm cách mấy, cũng sẽ liều chết bảo vệ đứa bé, thế nên anh tuyệt đối không cho phép có bất kỳ chuyện nào xảy ra ngoài ý muốn.
Fiennes Iger you!
Trong lòng Lăng Ngạo xẹt qua một tia cay nghiệt, miễn là có ý đồ gây tổn hại đến bà xã của anh, anh nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.
"Đúng vậy!" Lam Duê dứt khoát gật đầu một cái, vẻ yếu thế trước đó, một chút cũng nhìn không ra. Từ trên giường ngồi dậy, ôm lấy chăn tựa lưng vào đầu giường, hơi híp mắt lại: “Bất quá, chẳng sao cả, em luôn luôn thích sự khiêu chiến."
Tốc độ biến đổi sắc mặt hình như có hơi nhanh thì phải? Dù là Lăng Ngạo cũng nhịn không được mà sững sờ một hồi. Trước đó cô còn rúc vào trong ngực của anh nói sợ này kia, thế nào mà mới chớp mắt một cái liền đổi thành thích sự khiêu chiến? Hóa ra là đang đùa với anh?
Đáy mắt Lăng Ngạo lóe lên một tia nguy hiểm, nhếch mép đầy khêu gợi, cũng thuận thế từ trên giường ngồi dậy. Nửa người trên trần trụi phơi bày hẳn ra bên ngoài, khiến Lam Duê không cẩn thận nhìn thấy, cũng khó mà rời mắt cho nổi.
Hấp dẫn nha!
Lam Duê thầm tán thưởng trong lòng, một người đàn ông như vậy, ai có thể buông tha cho được. Nhưng mà, bây giờ chỉ thuộc về một mình cô mà thôi.
"Bà xã, anh có thể đem ánh mắt nhìn như đói khát của em, lý giải là, em cũng rất muốn anh?" Lăng Ngạo chậm rãi tiến đến gần cô, đôi con ngươi đen nhánh dần dần trở nên thâm trầm, mơ hồ như có ánh lửa đang nhảy nhót. Đưa tay vỗ nhẹ lên đôi gò má hơi phiếm hồng của cô, xem ra, hai ngày nay tịnh dưỡng, thân thể cũng tốt hơn nhiều, một lần này mà thôi, sẽ không có vấn đề gì to tát chứ?
Lam Duê không nhịn được nuốt nước miếng một cái, có vẻ như cô vừa đụng phải một chuyện không được tốt.
"Đợi chút, Lăng Ngạo, anh quên mất lời của Vân Thanh sao?"
Nghe vậy, ánh lửa nơi đáy mắt của Lăng Ngạo dần dần tắt đi, cơ thể đang tiến đến gần thoáng chốc trở nên cứng nhắc, che trước người cô. Ham muốn bị khơi dậy, nhưng lại không được giải tỏa, có thể hiểu là anh đang khó chịu cỡ nào.
Chán nản vùi đầu vào vai cô, giọng nói luôn luôn lạnh lùng, lúc này cũng dịu đi không ít, âm thanh buồn buồn: "Chờ sau khi vật nhỏ này ra ngoài, Lam Duê, em phải bồi thường cho anh thật tốt."
~HẾT Chương 77~
Tác giả :
Thiên Thượng Lam Cẩn