Vợ Ơi! Anh Đây Này! (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân II)
Chương 26: Cạnh Tranh Công Bằng
Cosiama Restaurant...
Tại một căn phòng VIP sang trọng đã đặt trước, Tuyết Linh chậm rãi bước vào, đối tác ở MG đã ngồi đợi ở đấy. Anh ta cúi thấp mặt xuống, Tuyết Linh cũng chỉ nhìn thoáng rồi vội vàng đóng cửa nên cũng không biết anh ta có diện mạo như thế nào?
Tuyết Linh cúi đầu chào một cách tôn kính, giọng nói nghiêm nghị, đưa tay về phía người đàn ông đàn ngồi trên ghế:"Chào anh, tôi đại diện cho Hàn thị đến bàn chuyện hợp tác, rất vui khi được gặp anh."
Dứt câu, người đàn ông ngẩng mặt lên, cả hai bên đều khá ngạc nhiên khi mắt đối mắt với nhau.
"Lạc Thần?" Người kinh ngạc nhất vẫn là Tuyết Linh, cô không biết anh lại là Tổng giám đốc của MG, trước đây cũng có từng nghe anh nói về việc anh đầu tư kinh doanh, tuy nhiên bản tính cô không phải là người nhiều chuyện, chỉ biết anh thành công là được rồi, chứ không hề hỏi sâu thêm.
Lạc Thần nhìn thấy cô thì mỉm cười vui vẻ, chậm rãi ngồi dậy rồi đưa tay tới nắm lấy tay cô nhưng một bàn tay khác lại lấn tới, đưa tay bắt lấy tay Lạc Thần.
Bất giác cả hai người Tuyết Linh và Lạc Thần đều ngưng cười, quay đầu nhìn xem người kia là ai.
"Lạc tổng, xin lỗi vì đã tới muộn." Hàn Dương Phong buông tay, nói rồi thong thả ngồi xuống ghế.
"Hàn tổng, anh không phải có việc bận sao?" Tuyết Linh nhíu mày, thầm hỏi.
"Cuộc hẹn với Tổng giám đốc MG sao tôi lại thất lễ không tới được chứ?" Hàn Dương Phong nở một nụ cười hòa nhã, vẻ ngoài hoàn mỹ không cách nào giấu kín, anh nhìn qua hướng của Lạc Thần, tiếp tục nói:"Xin giới thiệu với Lạc tổng, đây là trợ lý riêng của tôi. Hôm nay vì có công việc cá nhân nên tôi đành bảo trợ lý tôi đến trước, Lạc tổng chắc không bận tâm chứ?"
Bên kia, Lạc Thần cũng chậm rãi ngồi xuống, nhếch môi cười khép nép, anh hiểu rõ người đàn ông kia đang có ý mỉa mai về điều gì. Lạc Thần khẽ lắc đầu, cười nhẹ:"Sao có thể chứ? Hàn tổng cất công đến như vậy là tôi vui rồi!"
"Thật như vậy sao?" Hàn Dương Phong cười cười, hạ thấp giọng nói.
Hai người họ đang nói chuyện tử tế, mỉm cười thân thiết nhưng sao Tuyết Linh cảm thấy như có mùi thuốc nổ đâu đó từ hai người này.
"Cô cũng ngồi xuống đây đi!" Hàn Dương Phong này hơi khác với ngày thường, cô nhớ anh làm gì có cái biểu cảm như thế này, Tuyết Linh thơ thẩn ngồi xuống, khuôn mặt không biết bày biểu hiện thế nào.
"Bản hợp đồng này thư ký của tôi đã biên soạn rất rõ ràng cũng rất chi tiết... Hàn tổng, anh xem qua nếu hài lòng thì ký vào đây!" Lạc Thần mở tập hồ sơ màu đen sang trọng ra, thận trọng đưa đến cho Hàn Dương Phong.
Nhìn sơ lược qua bản hợp đồng đã được biên soạn kỹ càng, Hàn Dương Phong chợt nhíu mày nghi hoặc:"Hàn thị nhận lãi suất đến 60%? Lạc tổng, có phải hơi thiệt cho MG không?"
Lạc Thần mỉm cười, bình tĩnh nói:"MG thành lập trước Hàn thị hai năm, tuy Hàn thị phát triển rất nhanh cũng đã chạm tới kinh tế Châu Âu, nhưng suy cho cùng mục tiêu phát triển của MG đứng trước Hàn thị, lần này chúng ta hợp tác về hạng mục này cũng xem như là ưu tiên."
"Được." Hàn Dương Phong cười nhẹ, đặt bút ký, không chần chừ cũng không hỏi thêm.
"Xin lỗi, tôi ra ngoài một lát!" Tuyết Linh khẽ khàng đứng dậy, nhìn hai người đàn ông kia lịch sự nói rồi nhanh nhẹn ra ngoài.
Khi người con gái đó rời khỏi, Hàn Dương Phong đặt tập hồ sơ lại lên bàn, nhướng mày nhìn Lạc Thần bằng ánh mắt nguy hiểm:"Tôi biết lý do anh hợp tác với Hàn thị là gì?" Anh nhếch cười nói:"Là vì Tuyết Linh đúng không?"
Đúng thật sự là Lạc Thần hợp tác với Hàn Dương Phong vì Tuyết Linh, anh có chút chột dạ, bởi vì bản thân khá khó chịu khi Tuyết Linh thân cận với người đàn ông khác.
"Hàn thiếu đã biết vậy thì vì sao lại đồng ý?"
"Trước giờ tôi luôn công tư phân minh, không hề đặt lẫn việc tư vào việc công. Việc hợp tác lần này tôi biết anh có chủ ý riêng nhưng tôi không quan tâm, thứ tôi cần là sự phát triển của Hàn thị." Hàn Dương Phong khẽ thở nhẹ, thản nhiên nói tiếp:"Thật ra tôi cũng giống anh... có tình ý với trợ lý Tuyết."
"Anh...?" Lạc Thần nhíu mày tỏ vẻ nghi hoặc, tiếp tục chờ đợi câu hỏi của Hàn Dương Phong.
"Tôi biết anh là bạn trai cũ của trợ lý Tuyết, nhưng mà này, anh không cần phải cất công đến đây làm gì đâu, bởi vì những gì tôi làm khác với những gì tôi nghĩ, một MG đối với tôi thì có là gì? Chỉ cần một cái gõ tay của tôi e rằng cái tên MG sẽ không còn nữa... Tuy nhiên tôi sẽ không làm vậy, bởi vì như tôi nói việc công việc tư tôi đều phân định rõ ràng, vì vậy lần này tôi sẽ cạnh tranh công bằng với anh."
Lời nói Hàn Dương Phong có chút uy hiếp nhưng Lạc Thần vốn không thèm để tâm, anh cũng biết rất rõ về người đàn ông này, suy nghĩ của anh ta không tuân theo một quy tắc gì, cũng không ai đủ sức để mò mẫn tìm hiểu.
Đúng thật để tiêu hủy MG, Hàn Dương Phong không cần dùng sức, Lạc Thần được bổ nhiệm vào trọng trách Tổng giám đốc đương nhiên phải quan tâm đến MG, nhưng lại tỏ thái độ điềm nhiên, bình tĩnh như vậy cũng khiến cho Hàn Dương Phong khá bất ngờ.
"Được, nếu anh muốn cạnh tranh công bằng thì tôi sẽ cạnh tranh tới cùng."
Ánh mắt hai người chạm nhau như tia lửa điện, khiến người khác nhìn vào đều lạnh cả sống lưng. Cũng may Tuyết Linh chọn cách chuồn trước, nếu không ở trong hoàn cảnh này, cô đã đóng băng lâu rồi.
Sau một hồi vệ sinh cá nhân, Tuyết Linh cũng trở lại phòng, nhìn thấy hai người họ đang cười nói vui vẻ, thân thiện cô cũng đoán được là hợp đồng đã được thông qua.
Tuyết Linh bước tới thì đúng lúc họ cũng đứng dậy, bắt tay cười nói:"Hợp tác vui vẻ."
Hàn Dương Phong quay người lại, chậm rãi đi tới phía cô, trên môi nở nụ cười ôn nhu sâu thẳm khiến Tuyết Linh cũng phải đứng hình trong giây lát vì vẻ đẹp mê đắm của anh.
"Xong việc rồi, chúng ta về thôi!"
"Vâng, Hàn tổng!"
Lạc Thần chợt chau mày lại, hai từ "chúng ta" ấy có phải quá thân thiết không? Anh chợt quay sang nhìn Tuyết Linh cười nhẹ, ngỏ ý tạm biệt rồi nhìn hai người đó rời đi. Anh ngồi lại xuống ghế, ánh mắt nhìn vô định, vùi óc vào những suy tư khó lý giải. Rốt cuộc thì anh phải làm sao để níu kéo lại Tuyết Linh đây?
....
Hàn Dương Phong phụ trách lái xe, còn Tuyết Linh thì giúp anh sắp xếp lại một số chi tiết cần dùng cho cuộc họp sắp đến.
"Hàn tổng, anh xem văn kiện của anh tôi đã soạn xong rồi, anh cần kiểm tra lại không?"
"Không cần đâu. Cô cứ để đó là được." Hàn Dương Phong thản nhiên nói. Ánh mắt Hàn Dương Phong vẫn nhìn về phía trước, thái độ hiện giờ như tập trung lái xe, nhưng thật ra tâm trí lại để đâu đó.
"Tuyết Linh?" Đột nhiên Hàn Dương Phong gọi thẳng tên cô, giọng nói trầm lặng y như rằng trong lòng anh đang chứa một vật gì đó rất nặng...
"Vâng." Dường như Tuyết Linh không nhận ra tâm tư của anh, ánh mắt cô vẫn phủ lên hàng chữ dày đặc trên tập hồ sơ.
"Khi nào thì cô mới chịu tán tỉnh tôi?" Hàn Dương Phong thở mạnh một hơi, quay sang nhìn cô nhanh miệng nói.
Nếu bây giờ cô uống nước thì chắc chắn sẽ sặc chết. Tuyết Linh cứng đơ người trong giây lát, cô thật không thể hiểu người đàn ông này rốt cuộc là bị sao nữa. Tuyết mím môi, hắng giọng vài cái, tiếp tục đọc lại văn kiện.
"Hàn tổng, anh đừng đùa nữa, xung quanh anh tôi thấy có rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp đức hạnh, nếu muốn thì anh không cần bảo họ tán tỉnh anh đâu, chỉ cần anh đứng trước mặt họ mỉm cười dịu dàng thì tự khắc sẽ có người đồng ý tán tỉnh anh ngay thôi." Có vẻ Tuyết Linh không hiểu tâm ý của Hàn Dương Phong, cô tiếp tục cười nói, thái độ rất nghiêm túc và chân thật mà không bận tâm đến sắc mặt của người đàn ông kia:"Hàn tổng, tôi còn nhớ tôi hôm qua khi dự tiệc rượu ở Trịnh thị, cô gái nhảy cùng anh đó rất hợp, cô ta xinh đẹp lại còn nổi tiếng nữa. Tôi tin cô gái đó đã đủ tiêu chuẩn của anh..."
Sắc mặt của Hàn Dương Phong tối sầm theo từng câu chữ của Tuyết Linh, tay anh ngày càng siết chặt vô lăng, đầu óc hiện giờ như muốn nổ tung vì khó chịu. Anh cắn chặt môi dưới, trầm giọng phát ngôn:"Trợ lý Tuyết. Đủ rồi! Cô đừng nói nữa."
Nghe câu nói như nghe lệnh, Tuyết Linh dừng hẳn lại, anh mắt vẫn không muốn rời khỏi tập hồ sơ, không phải vì cô tham làm việc mà là không muốn đối mặt với Hàn Dương Phong vào lúc này. Cô cũng rất bối rối, Hàn Dương Phong nói như vậy ít nhiều gì cũng có ý đồ nhưng cô không muốn hiểu... Thực chất là không đủ can đảm để tìm hiểu.
Tuyết Linh thở dài một mạch, cô nhắm mắt tịnh tâm trong vài giây. Tiếp đó là gấp tập hồ sơ lại đặt ra ghế sau rồi nhẹ giọng cất tiếng:"Hàn tổng, dừng xe lại, để tôi ở đây là được rồi!"
Hàn Dương Phong thuận ý tấp xe vào lề đường, khuôn mặt vẫn một biểu cảm, anh quay sang hiếu kỳ hỏi:"Cô xuống đây làm gì?"
"Tôi nhớ ra có việc gấp, anh về Hàn thị trước đi, tôi xử lý xong sẽ về sau..." Vừa nói Tuyết Linh vừa tháo thắt giây an toàn ra, mở cửa xe nhưng vẫn chần chừ ngồi lại, suy nghĩ rất lâu cô mới có can đảm nói:"Hàn tổng, những lời khi nãy tôi chỉ thuận miệng nói đùa... nếu khiến anh khó chịu thì tôi thật xin lỗi."
Nói xong, một giây cô cũng không dám ở lại. Tuyết Linh nhanh chân bước xuống, nhìn vào cửa sổ xe cúi chào:"Hàn tổng, anh đi cẩn thận."
Khoé môi Hàn Dương Phong không tự chủ được mà nở lên một nụ cười nhạt:"Nói đùa sao?" Hàn Dương Phong không nghĩ nhiều, bản thân anh cũng tự cho rằng lời nói đó của anh cũng chỉ là lời nói đùa, xong xuôi, anh nhấn nút kéo kính cửa sổ lên, một mạch lái xe rời đi.
Đứng ở lề đường, Tuyết Linh lặng lẽ nhìn chiếc xe Mercedes Benz ngày một nhỏ dần, ánh mắt chứa nhiều tâm tư chưa muốn buông bỏ, chốc lát lại cảm thấy âu sầu, sao đột nhiên trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu thế nhỉ? Tuyết Linh chợt thở dài dự đoán một điều chẳng lành ở tương lai, mong sao mình đừng có tình cảm gì với Hàn Dương Phong, bởi vì cô biết bản thân mình chẳng có chỗ nào phù hợp với anh.
Tuyết Linh đi bộ đến một quán cà phê ở gần đó, gọi ra một cốc rồi ngồi tại bàn nghỉ ngơi một lát, làm việc trong môi trường như ở Hàn thị, thật sự rất tốt nhưng cũng rất áp lực. Cả ngày nay cô rất bận, làm việc từ sáng đến giờ chưa có lúc nào là được nghỉ ngơi, lại suy nghĩ đến chuyện mới đây, Tuyết Linh lại thấy mệt hơn gấp bội.
"Trùng hợp thật, cô cũng ở đây à?" Trạch Tịnh Thần bước ra từ quầy cung cấp đồ uống, nhìn thấy hình dáng một người con gái quen thuộc anh liền bước tới.
Tuyết Linh nghe có tiếng nói, theo phản xạ liền ngẩng đầu lên.
"Trạch Tịnh Thần?"
"Tôi ngồi xuống được không?" Trạch Tịnh Thần nở một nụ cười tao nhã, lễ phép hỏi ý kiến trước, khi được Tuyết Linh gật đầu đồng ý thì mới ngồi.
"Cô nói xem, chúng ta có phải rất có duyên không?"
"Hả?" Tuyết Linh vẫn không thoát khỏi những suy nghĩ kia, đầu óc hiện giờ không mấy minh mẫn, cả khi Trạch Tịnh Thần hỏi, cô vẫn chưa nhận thức được là Trạch Tịnh Thần đã hỏi những gì.
"Cô không khoẻ sao? Công việc áp lực lắm hả?"
Trạch Tịnh Thần là bác sĩ khoa thần kinh, đương nhiên sẽ hiểu biết về tâm lý, nhìn qua khí sắc trên khuôn mặt của Tuyết Linh, cộng thêm những cử chỉ không giống như lúc trước, anh liền biết ngay là có chuyện.
Tuyết Linh khẽ gật đầu:"Một chút." Nói xong, cô cầm chiếc hộp chứa cà phê lên, nhâm nhi một ít rồi lại đặt xuống.
"Hôm nay anh không đi làm sao?" Tuyết Linh chậm rãi hỏi.
"À, hôm nay tôi không có lịch trực nên tính đi dạo cho khuây khỏa... Còn cô, cô không đi làm sao?"
Tuyết Linh lại trầm mặt, nghĩ tới đây không biết khi trở lại Hàn thị cô có bị sa thải không nữa. Tuyết Linh cười trừ:"Tôi được sếp cho nghỉ sớm nên cũng đi thư giãn một lát, thời gian có hạn mà, phải biết tận dụng chứ!"
Nhìn thấy Tuyết Linh có vẻ phấn chấn hơn, Trạch Tịnh Thần lại cảm thấy vui. Cô gái trước mặt anh khi cười lại rất xinh đẹp, một vẻ đẹp thuần khiết, kín đáo.
"Thần." Giọng nói một cô gái thấm thoát vang lên, khiến hai người đều quay mặt sang nhìn.
"Tưởng Ân?" Trạch Tịnh Thần khẽ gọi tên cô, sau đó đứng lên:"Sao em lại ở đây, chẳng phải em đang ở bệnh viện sao?"
Tưởng Ân cười tươi trả lời lại:"Em hết ca trực rồi, tính đi về nhưng lại muốn uống cà phê nên vào đây..." Tưởng Ân chợt hướng mắt về phía của Tuyết Linh, nhíu mày cười hỏi:"Vị này là..."
"Giới thiệu một chút đây là Tưởng Ân bạn thân của tôi, còn đây là Tuyết Linh bạn của bác sĩ Lộ cũng là một người bạn mà anh mới quen." Trạch Tịnh Thần Thần mỉm cười, chậm rãi giới thiệu rõ ràng cho đôi bên hiểu về nhau.
Tuyết Linh đứng dậy, gật đầu:"Chào cô."
Tưởng Ân cũng cười kính nể:"Xin chào."
Tuyết Linh nhận ra tình ý của hai người này, cô cười cười trong lòng, không thích làm bóng đèn nữa nên chủ động lùi trước:"Tôi nhớ tôi còn có việc, hai người ở đây nói chuyện tiếp đi, hẹn gặp lại lần sau."
Nói xong, cô không chần chừ đợi câu trả lời của họ mà cầm lấy cốc cà phê, một mạch đi thẳng ra ngoài.
Nhìn vào bóng lưng của Tuyết Linh, Tưởng Ân cũng như Trạch Tịnh Thần, hai người đều ngưng cười, sắc mặt chợt đanh lại, nở rộ một loại sát khí chết chóc.
Tưởng Ân suy ngẫm một lúc rồi ngước nhìn Trạch Tịnh Thần:"Sợi dây chuyền vẫn không có ở chỗ cô ta."
Trạch Tịnh Thần nghe vậy thì cũng bàng hoàng suy nghĩ, từ khi còn ở Tokyo, người của anh khi ám sát Hàn Dương Phong, thì anh ta đã được một cô gái cứu, trùng hợp thay lại phát hiện một điều mới. Trên cổ cô gái đó có đeo một sợi giây chuyền mà cả giới Hắc Đạo không ngừng nghỉ tìm kiếm. Tuy nhiên kể từ khi trở lại Trung Quốc cũng như tiếp cận cô cho đến giờ, tung tích của sợi dây chuyền lại bị mất. Trạch Tịnh Thần cực kỳ bực tức, nhưng không bỏ sức thì làm gì có thành công.
"Bình tĩnh nào! Kịch hay chỉ mới bắt đầu thôi."
Tại một căn phòng VIP sang trọng đã đặt trước, Tuyết Linh chậm rãi bước vào, đối tác ở MG đã ngồi đợi ở đấy. Anh ta cúi thấp mặt xuống, Tuyết Linh cũng chỉ nhìn thoáng rồi vội vàng đóng cửa nên cũng không biết anh ta có diện mạo như thế nào?
Tuyết Linh cúi đầu chào một cách tôn kính, giọng nói nghiêm nghị, đưa tay về phía người đàn ông đàn ngồi trên ghế:"Chào anh, tôi đại diện cho Hàn thị đến bàn chuyện hợp tác, rất vui khi được gặp anh."
Dứt câu, người đàn ông ngẩng mặt lên, cả hai bên đều khá ngạc nhiên khi mắt đối mắt với nhau.
"Lạc Thần?" Người kinh ngạc nhất vẫn là Tuyết Linh, cô không biết anh lại là Tổng giám đốc của MG, trước đây cũng có từng nghe anh nói về việc anh đầu tư kinh doanh, tuy nhiên bản tính cô không phải là người nhiều chuyện, chỉ biết anh thành công là được rồi, chứ không hề hỏi sâu thêm.
Lạc Thần nhìn thấy cô thì mỉm cười vui vẻ, chậm rãi ngồi dậy rồi đưa tay tới nắm lấy tay cô nhưng một bàn tay khác lại lấn tới, đưa tay bắt lấy tay Lạc Thần.
Bất giác cả hai người Tuyết Linh và Lạc Thần đều ngưng cười, quay đầu nhìn xem người kia là ai.
"Lạc tổng, xin lỗi vì đã tới muộn." Hàn Dương Phong buông tay, nói rồi thong thả ngồi xuống ghế.
"Hàn tổng, anh không phải có việc bận sao?" Tuyết Linh nhíu mày, thầm hỏi.
"Cuộc hẹn với Tổng giám đốc MG sao tôi lại thất lễ không tới được chứ?" Hàn Dương Phong nở một nụ cười hòa nhã, vẻ ngoài hoàn mỹ không cách nào giấu kín, anh nhìn qua hướng của Lạc Thần, tiếp tục nói:"Xin giới thiệu với Lạc tổng, đây là trợ lý riêng của tôi. Hôm nay vì có công việc cá nhân nên tôi đành bảo trợ lý tôi đến trước, Lạc tổng chắc không bận tâm chứ?"
Bên kia, Lạc Thần cũng chậm rãi ngồi xuống, nhếch môi cười khép nép, anh hiểu rõ người đàn ông kia đang có ý mỉa mai về điều gì. Lạc Thần khẽ lắc đầu, cười nhẹ:"Sao có thể chứ? Hàn tổng cất công đến như vậy là tôi vui rồi!"
"Thật như vậy sao?" Hàn Dương Phong cười cười, hạ thấp giọng nói.
Hai người họ đang nói chuyện tử tế, mỉm cười thân thiết nhưng sao Tuyết Linh cảm thấy như có mùi thuốc nổ đâu đó từ hai người này.
"Cô cũng ngồi xuống đây đi!" Hàn Dương Phong này hơi khác với ngày thường, cô nhớ anh làm gì có cái biểu cảm như thế này, Tuyết Linh thơ thẩn ngồi xuống, khuôn mặt không biết bày biểu hiện thế nào.
"Bản hợp đồng này thư ký của tôi đã biên soạn rất rõ ràng cũng rất chi tiết... Hàn tổng, anh xem qua nếu hài lòng thì ký vào đây!" Lạc Thần mở tập hồ sơ màu đen sang trọng ra, thận trọng đưa đến cho Hàn Dương Phong.
Nhìn sơ lược qua bản hợp đồng đã được biên soạn kỹ càng, Hàn Dương Phong chợt nhíu mày nghi hoặc:"Hàn thị nhận lãi suất đến 60%? Lạc tổng, có phải hơi thiệt cho MG không?"
Lạc Thần mỉm cười, bình tĩnh nói:"MG thành lập trước Hàn thị hai năm, tuy Hàn thị phát triển rất nhanh cũng đã chạm tới kinh tế Châu Âu, nhưng suy cho cùng mục tiêu phát triển của MG đứng trước Hàn thị, lần này chúng ta hợp tác về hạng mục này cũng xem như là ưu tiên."
"Được." Hàn Dương Phong cười nhẹ, đặt bút ký, không chần chừ cũng không hỏi thêm.
"Xin lỗi, tôi ra ngoài một lát!" Tuyết Linh khẽ khàng đứng dậy, nhìn hai người đàn ông kia lịch sự nói rồi nhanh nhẹn ra ngoài.
Khi người con gái đó rời khỏi, Hàn Dương Phong đặt tập hồ sơ lại lên bàn, nhướng mày nhìn Lạc Thần bằng ánh mắt nguy hiểm:"Tôi biết lý do anh hợp tác với Hàn thị là gì?" Anh nhếch cười nói:"Là vì Tuyết Linh đúng không?"
Đúng thật sự là Lạc Thần hợp tác với Hàn Dương Phong vì Tuyết Linh, anh có chút chột dạ, bởi vì bản thân khá khó chịu khi Tuyết Linh thân cận với người đàn ông khác.
"Hàn thiếu đã biết vậy thì vì sao lại đồng ý?"
"Trước giờ tôi luôn công tư phân minh, không hề đặt lẫn việc tư vào việc công. Việc hợp tác lần này tôi biết anh có chủ ý riêng nhưng tôi không quan tâm, thứ tôi cần là sự phát triển của Hàn thị." Hàn Dương Phong khẽ thở nhẹ, thản nhiên nói tiếp:"Thật ra tôi cũng giống anh... có tình ý với trợ lý Tuyết."
"Anh...?" Lạc Thần nhíu mày tỏ vẻ nghi hoặc, tiếp tục chờ đợi câu hỏi của Hàn Dương Phong.
"Tôi biết anh là bạn trai cũ của trợ lý Tuyết, nhưng mà này, anh không cần phải cất công đến đây làm gì đâu, bởi vì những gì tôi làm khác với những gì tôi nghĩ, một MG đối với tôi thì có là gì? Chỉ cần một cái gõ tay của tôi e rằng cái tên MG sẽ không còn nữa... Tuy nhiên tôi sẽ không làm vậy, bởi vì như tôi nói việc công việc tư tôi đều phân định rõ ràng, vì vậy lần này tôi sẽ cạnh tranh công bằng với anh."
Lời nói Hàn Dương Phong có chút uy hiếp nhưng Lạc Thần vốn không thèm để tâm, anh cũng biết rất rõ về người đàn ông này, suy nghĩ của anh ta không tuân theo một quy tắc gì, cũng không ai đủ sức để mò mẫn tìm hiểu.
Đúng thật để tiêu hủy MG, Hàn Dương Phong không cần dùng sức, Lạc Thần được bổ nhiệm vào trọng trách Tổng giám đốc đương nhiên phải quan tâm đến MG, nhưng lại tỏ thái độ điềm nhiên, bình tĩnh như vậy cũng khiến cho Hàn Dương Phong khá bất ngờ.
"Được, nếu anh muốn cạnh tranh công bằng thì tôi sẽ cạnh tranh tới cùng."
Ánh mắt hai người chạm nhau như tia lửa điện, khiến người khác nhìn vào đều lạnh cả sống lưng. Cũng may Tuyết Linh chọn cách chuồn trước, nếu không ở trong hoàn cảnh này, cô đã đóng băng lâu rồi.
Sau một hồi vệ sinh cá nhân, Tuyết Linh cũng trở lại phòng, nhìn thấy hai người họ đang cười nói vui vẻ, thân thiện cô cũng đoán được là hợp đồng đã được thông qua.
Tuyết Linh bước tới thì đúng lúc họ cũng đứng dậy, bắt tay cười nói:"Hợp tác vui vẻ."
Hàn Dương Phong quay người lại, chậm rãi đi tới phía cô, trên môi nở nụ cười ôn nhu sâu thẳm khiến Tuyết Linh cũng phải đứng hình trong giây lát vì vẻ đẹp mê đắm của anh.
"Xong việc rồi, chúng ta về thôi!"
"Vâng, Hàn tổng!"
Lạc Thần chợt chau mày lại, hai từ "chúng ta" ấy có phải quá thân thiết không? Anh chợt quay sang nhìn Tuyết Linh cười nhẹ, ngỏ ý tạm biệt rồi nhìn hai người đó rời đi. Anh ngồi lại xuống ghế, ánh mắt nhìn vô định, vùi óc vào những suy tư khó lý giải. Rốt cuộc thì anh phải làm sao để níu kéo lại Tuyết Linh đây?
....
Hàn Dương Phong phụ trách lái xe, còn Tuyết Linh thì giúp anh sắp xếp lại một số chi tiết cần dùng cho cuộc họp sắp đến.
"Hàn tổng, anh xem văn kiện của anh tôi đã soạn xong rồi, anh cần kiểm tra lại không?"
"Không cần đâu. Cô cứ để đó là được." Hàn Dương Phong thản nhiên nói. Ánh mắt Hàn Dương Phong vẫn nhìn về phía trước, thái độ hiện giờ như tập trung lái xe, nhưng thật ra tâm trí lại để đâu đó.
"Tuyết Linh?" Đột nhiên Hàn Dương Phong gọi thẳng tên cô, giọng nói trầm lặng y như rằng trong lòng anh đang chứa một vật gì đó rất nặng...
"Vâng." Dường như Tuyết Linh không nhận ra tâm tư của anh, ánh mắt cô vẫn phủ lên hàng chữ dày đặc trên tập hồ sơ.
"Khi nào thì cô mới chịu tán tỉnh tôi?" Hàn Dương Phong thở mạnh một hơi, quay sang nhìn cô nhanh miệng nói.
Nếu bây giờ cô uống nước thì chắc chắn sẽ sặc chết. Tuyết Linh cứng đơ người trong giây lát, cô thật không thể hiểu người đàn ông này rốt cuộc là bị sao nữa. Tuyết mím môi, hắng giọng vài cái, tiếp tục đọc lại văn kiện.
"Hàn tổng, anh đừng đùa nữa, xung quanh anh tôi thấy có rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp đức hạnh, nếu muốn thì anh không cần bảo họ tán tỉnh anh đâu, chỉ cần anh đứng trước mặt họ mỉm cười dịu dàng thì tự khắc sẽ có người đồng ý tán tỉnh anh ngay thôi." Có vẻ Tuyết Linh không hiểu tâm ý của Hàn Dương Phong, cô tiếp tục cười nói, thái độ rất nghiêm túc và chân thật mà không bận tâm đến sắc mặt của người đàn ông kia:"Hàn tổng, tôi còn nhớ tôi hôm qua khi dự tiệc rượu ở Trịnh thị, cô gái nhảy cùng anh đó rất hợp, cô ta xinh đẹp lại còn nổi tiếng nữa. Tôi tin cô gái đó đã đủ tiêu chuẩn của anh..."
Sắc mặt của Hàn Dương Phong tối sầm theo từng câu chữ của Tuyết Linh, tay anh ngày càng siết chặt vô lăng, đầu óc hiện giờ như muốn nổ tung vì khó chịu. Anh cắn chặt môi dưới, trầm giọng phát ngôn:"Trợ lý Tuyết. Đủ rồi! Cô đừng nói nữa."
Nghe câu nói như nghe lệnh, Tuyết Linh dừng hẳn lại, anh mắt vẫn không muốn rời khỏi tập hồ sơ, không phải vì cô tham làm việc mà là không muốn đối mặt với Hàn Dương Phong vào lúc này. Cô cũng rất bối rối, Hàn Dương Phong nói như vậy ít nhiều gì cũng có ý đồ nhưng cô không muốn hiểu... Thực chất là không đủ can đảm để tìm hiểu.
Tuyết Linh thở dài một mạch, cô nhắm mắt tịnh tâm trong vài giây. Tiếp đó là gấp tập hồ sơ lại đặt ra ghế sau rồi nhẹ giọng cất tiếng:"Hàn tổng, dừng xe lại, để tôi ở đây là được rồi!"
Hàn Dương Phong thuận ý tấp xe vào lề đường, khuôn mặt vẫn một biểu cảm, anh quay sang hiếu kỳ hỏi:"Cô xuống đây làm gì?"
"Tôi nhớ ra có việc gấp, anh về Hàn thị trước đi, tôi xử lý xong sẽ về sau..." Vừa nói Tuyết Linh vừa tháo thắt giây an toàn ra, mở cửa xe nhưng vẫn chần chừ ngồi lại, suy nghĩ rất lâu cô mới có can đảm nói:"Hàn tổng, những lời khi nãy tôi chỉ thuận miệng nói đùa... nếu khiến anh khó chịu thì tôi thật xin lỗi."
Nói xong, một giây cô cũng không dám ở lại. Tuyết Linh nhanh chân bước xuống, nhìn vào cửa sổ xe cúi chào:"Hàn tổng, anh đi cẩn thận."
Khoé môi Hàn Dương Phong không tự chủ được mà nở lên một nụ cười nhạt:"Nói đùa sao?" Hàn Dương Phong không nghĩ nhiều, bản thân anh cũng tự cho rằng lời nói đó của anh cũng chỉ là lời nói đùa, xong xuôi, anh nhấn nút kéo kính cửa sổ lên, một mạch lái xe rời đi.
Đứng ở lề đường, Tuyết Linh lặng lẽ nhìn chiếc xe Mercedes Benz ngày một nhỏ dần, ánh mắt chứa nhiều tâm tư chưa muốn buông bỏ, chốc lát lại cảm thấy âu sầu, sao đột nhiên trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu thế nhỉ? Tuyết Linh chợt thở dài dự đoán một điều chẳng lành ở tương lai, mong sao mình đừng có tình cảm gì với Hàn Dương Phong, bởi vì cô biết bản thân mình chẳng có chỗ nào phù hợp với anh.
Tuyết Linh đi bộ đến một quán cà phê ở gần đó, gọi ra một cốc rồi ngồi tại bàn nghỉ ngơi một lát, làm việc trong môi trường như ở Hàn thị, thật sự rất tốt nhưng cũng rất áp lực. Cả ngày nay cô rất bận, làm việc từ sáng đến giờ chưa có lúc nào là được nghỉ ngơi, lại suy nghĩ đến chuyện mới đây, Tuyết Linh lại thấy mệt hơn gấp bội.
"Trùng hợp thật, cô cũng ở đây à?" Trạch Tịnh Thần bước ra từ quầy cung cấp đồ uống, nhìn thấy hình dáng một người con gái quen thuộc anh liền bước tới.
Tuyết Linh nghe có tiếng nói, theo phản xạ liền ngẩng đầu lên.
"Trạch Tịnh Thần?"
"Tôi ngồi xuống được không?" Trạch Tịnh Thần nở một nụ cười tao nhã, lễ phép hỏi ý kiến trước, khi được Tuyết Linh gật đầu đồng ý thì mới ngồi.
"Cô nói xem, chúng ta có phải rất có duyên không?"
"Hả?" Tuyết Linh vẫn không thoát khỏi những suy nghĩ kia, đầu óc hiện giờ không mấy minh mẫn, cả khi Trạch Tịnh Thần hỏi, cô vẫn chưa nhận thức được là Trạch Tịnh Thần đã hỏi những gì.
"Cô không khoẻ sao? Công việc áp lực lắm hả?"
Trạch Tịnh Thần là bác sĩ khoa thần kinh, đương nhiên sẽ hiểu biết về tâm lý, nhìn qua khí sắc trên khuôn mặt của Tuyết Linh, cộng thêm những cử chỉ không giống như lúc trước, anh liền biết ngay là có chuyện.
Tuyết Linh khẽ gật đầu:"Một chút." Nói xong, cô cầm chiếc hộp chứa cà phê lên, nhâm nhi một ít rồi lại đặt xuống.
"Hôm nay anh không đi làm sao?" Tuyết Linh chậm rãi hỏi.
"À, hôm nay tôi không có lịch trực nên tính đi dạo cho khuây khỏa... Còn cô, cô không đi làm sao?"
Tuyết Linh lại trầm mặt, nghĩ tới đây không biết khi trở lại Hàn thị cô có bị sa thải không nữa. Tuyết Linh cười trừ:"Tôi được sếp cho nghỉ sớm nên cũng đi thư giãn một lát, thời gian có hạn mà, phải biết tận dụng chứ!"
Nhìn thấy Tuyết Linh có vẻ phấn chấn hơn, Trạch Tịnh Thần lại cảm thấy vui. Cô gái trước mặt anh khi cười lại rất xinh đẹp, một vẻ đẹp thuần khiết, kín đáo.
"Thần." Giọng nói một cô gái thấm thoát vang lên, khiến hai người đều quay mặt sang nhìn.
"Tưởng Ân?" Trạch Tịnh Thần khẽ gọi tên cô, sau đó đứng lên:"Sao em lại ở đây, chẳng phải em đang ở bệnh viện sao?"
Tưởng Ân cười tươi trả lời lại:"Em hết ca trực rồi, tính đi về nhưng lại muốn uống cà phê nên vào đây..." Tưởng Ân chợt hướng mắt về phía của Tuyết Linh, nhíu mày cười hỏi:"Vị này là..."
"Giới thiệu một chút đây là Tưởng Ân bạn thân của tôi, còn đây là Tuyết Linh bạn của bác sĩ Lộ cũng là một người bạn mà anh mới quen." Trạch Tịnh Thần Thần mỉm cười, chậm rãi giới thiệu rõ ràng cho đôi bên hiểu về nhau.
Tuyết Linh đứng dậy, gật đầu:"Chào cô."
Tưởng Ân cũng cười kính nể:"Xin chào."
Tuyết Linh nhận ra tình ý của hai người này, cô cười cười trong lòng, không thích làm bóng đèn nữa nên chủ động lùi trước:"Tôi nhớ tôi còn có việc, hai người ở đây nói chuyện tiếp đi, hẹn gặp lại lần sau."
Nói xong, cô không chần chừ đợi câu trả lời của họ mà cầm lấy cốc cà phê, một mạch đi thẳng ra ngoài.
Nhìn vào bóng lưng của Tuyết Linh, Tưởng Ân cũng như Trạch Tịnh Thần, hai người đều ngưng cười, sắc mặt chợt đanh lại, nở rộ một loại sát khí chết chóc.
Tưởng Ân suy ngẫm một lúc rồi ngước nhìn Trạch Tịnh Thần:"Sợi dây chuyền vẫn không có ở chỗ cô ta."
Trạch Tịnh Thần nghe vậy thì cũng bàng hoàng suy nghĩ, từ khi còn ở Tokyo, người của anh khi ám sát Hàn Dương Phong, thì anh ta đã được một cô gái cứu, trùng hợp thay lại phát hiện một điều mới. Trên cổ cô gái đó có đeo một sợi giây chuyền mà cả giới Hắc Đạo không ngừng nghỉ tìm kiếm. Tuy nhiên kể từ khi trở lại Trung Quốc cũng như tiếp cận cô cho đến giờ, tung tích của sợi dây chuyền lại bị mất. Trạch Tịnh Thần cực kỳ bực tức, nhưng không bỏ sức thì làm gì có thành công.
"Bình tĩnh nào! Kịch hay chỉ mới bắt đầu thôi."
Tác giả :
Jini Ngọc