Vợ Nhỏ Nhút Nhát, Chồng À! Anh Đừng Qua Đây
Chương 43
Chương 43: sợ bị ghét (1)
Add bookmark
Chẳng biết phải ngồi đó hứng chịu sự tức giận của ác ma trong bao lâu nữa. Trái tim nhỏ bé của cô gái cũng sắp rơi ra ngoài rồi. Cô cúi đầu nhìn đôi chân mềm nhũng vô lực
Cũng may, chính vào thời khắc nước mắt sắp chực trào thì viện binh đến. Châu Vỹ trên gương mặt lộ ra nụ cười lên tiếng hỏi
" Mới sáng sớm mà đã đông đủ thế này. Xem ra 2 vợ chồng rất trông chờ bữa sáng"
‘2 vợ chồng’ … nghe có vẻ gượng ép quá đi. Nó khiến Cố Giai Lệ muốn nghẹt thở
Tống Tư Duệ có lẽ vì quá nhàm chán với những trò đùa của mẹ mình, cho nên cũng chẳng thiết tha gì. Nhấm nháp tách cà phê nóng hổi mới vừa đem lên
Không ai lên tiếng, bà cũng chẳng tức giận. Ổn định chỗ ngồi ở vị trí gia chủ rồi xoay sang nhìn con trai mình
" Cuối cùng cũng biết được tầm quan trọng của bữa sáng rồi sao, con trai? Hay là vì … hôm qua ngủ không được cho nên mới đến đúng bữa? Chứ bình thường có bao giờ con đến sớm đâu"Châu Vỹ quý phái che miệng cười cợt. Tâm tình hắn đã xấu vì câu nói của bà càng thêm khó chịu hơn. Đặt mạnh cái tách đang cầm trên tay
Âm thanh thâm thúy của thủy tinh va chạm với mặt gỗ cứng rắn khiến âm thanh mạnh mẽ đến chói tai vang lên
Cô gái phía đối diện cũng bị giật mình, bàn tay xoắn vào nhau đặt lên đùi xinh nắm chặt
Ai đó làm ơn, hãy giải thoát cô khỏi nghịch cảnh oái oăm này với. Người nhút nhát lại yếu đuối như cô không thể chịu nỗi đâu
" Chỉ là đùa thôi mà cũng không chịu được. Đúng là chẳng thú vị gì" – Tống phu nhân vẫy tay, thức ăn lần lượt được đem lên
Cố Giai Lệ gắng sức giải quyết phần ăn của mình xong liền ra hiệu với Dung Dung
Cô ấy hiểu ý lên tiếng
" Thiếu phu nhân, bưu phẩm mà lần trước người đặt đã giao đến rồi. Có cần kiểm tra ngay bây giờ không?" " Ừm …" – Cố Giai Lệ cố gắng phối hợp theo, đứng lên có ý chuồn đi
" Ồ, con mua gì sao?" – Châu Vỹ lên tiếng
" Vâng, con đi …"
" Mua gì thì cứ đem vào đây kiểm tra. Đi tới đi lui ra vẻ bí mật … không phải mua thuốc nổ chứ?" – hắn xấu miệng lên tiếng
Tên ác ma này, cô chỉ muốn kiếm cớ rời khỏi đây thôi. Vật dụng mà mẹ chồng mua đến giờ cô chỉ sử dụng vài thứ, đa phần còn chưa xé nhãn, nào có rãnh rỗi mà đặt thêm bưu phẩm gì đó chứ?
Thấy tâm tình khó chịu nên cô đang muốn biến đi cho khuất mắt hắn đây mà. Tống Tư Duệ đột nhiên cảm thấy khó chịu, liền nổi máu điên, cố ý gây khó dễ
" Mang vào đây để cho mọi người xem thử đi" – hắn lên tiếng, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía côCố Giai Lệ rưng rưng nước mắt, cầu cứu mẹ chồng. Bà đặt bàn tay lên vai cô, ánh mắt sáng lên, khác xa so với người đàn ông
" Mẹ cũng muốn xem"
Cố Giai Lệ mấp máy đôi môi nhỏ cúi đầu cắn mạnh vào môi dưới, ánh mắt loé lên sự sợ hãi. Đào đâu ra bưu phẩm bây giờ?
" Con … con …" – chi bằng cứ nói thật, là mình chẳng có đặt gì. Chẳng qua vì không khí quá căng thẳng nên mới muốn chạy đi
Nhưng đôi môi đó cố gắng hết sức rồi vẫn không thể nói thành câu. Trong lòng cô dâng lên cơn sợ hãi to như đại hồng thủy
Liệu mẹ có vì câu nói dối mà ghét mình không?
Tưởng tượng ra viễn cảnh Châu Vỹ tức giận rồi mắng chửi mình cả kẻ dối trá khiến cô run lên. Tống Tư Duệ có nhân cơ hội này mà tống cổ cô về Cố gia không? " Ai da, mẹ tò mò chết đi được. Con dâu yêu quý đã mua gì vậy?"
Dưới sự thúc giục của bà, khiến cô đứng ngây ra như bức tượng. Nhưng cảnh tượng sau đó làm cho cô thở phào
Dung Dung từ lúc nào đã đem đến 1 chiếc hộp gỗ sẫm màu khá to, đặt trước mắt cô rồi nói
" Thiếu phu nhân, của người đây"
Cố Giai Lệ nhìn Dung Dung, ánh mắt cô hiện lên những tia lấp lánh ái mộ
Dung Dung, cô đúng là phúc tinh của tôi nha
Châu Vỹ ngồi bên cạnh cố giấu đi nụ cười. Xem ra để Dung Dung chăm sóc cho con dâu là 1 điều vô cùng đúng đắn. Sau này nếu bà bận việc không ở đây cũng không lo Giai Lệ bị bắt nạt
" Mau mở ra để mẹ xem con mua gì nào"