Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 56: Mẹ không yêu bọn chúng nữa
“Hóa ra là tổng giám đốc Trương, anh yên tâm, tôi đã giúp anh thiết kế xong bản thiết kế của anh, sáng mai sẽ gửi cho anh." Chất giọng của Tiêu Mộc Diên vẫn nhẹ nhàng, chỉ có nét mặt của cô lại không tốt như vậy, bây giờ là lúc cô tan làm, chẳng qua là một khách hàng, dựa vào cái gì mà gọi điện thoại cho cô?
“Tốt lắm, vậy tôi yên tâm rồi, thực ra chỗ chúng tôi còn có một đồ án mới, đợi giám đốc Tiêu thiết kế giúp tôi cái này xong, có thể giúp tôi thiết kế thêm một tấm được không." Trương Đoàn được nước lấn tới nói.
Sắc mặt Thịnh Trình Việt bất chợt tối sầm, hôm nay người phụ nữ này không vẽ bản thảo cho cuộc thi thiết kế quốc tế sao? Hôm nay cô thiết kế cho Trương Đoàn sao? Đầu óc của cô bị úng nước hả? Hay nói cô ngốc rồi à? Chẳng lẽ cô biết việc nào cần thiết hơn sao?
Tiêu Mộc Diên ra vẻ không sao cả.
“Tổng giám đốc Trương, thiết kế được thì được nhưng giá cao hơn, nếu hoàn thành một tấm thì cần ba tỷ rưỡi." Tiêu Mộc Diên nhếch khóe môi, không phải Trương Đoàn muốn làm khó dễ cô sao? Vậy cô phải nhân cơ hội kiếm một mớ tiền.
Quả nhiên Trương Đoàn im lặng một lát, hiển nhiên ông ta không ngờ Tiêu Mộc Diên lại đột ngột muốn giá cao như vậy, trước đây một tấm chỉ mấy chục triệu thôi, mà bây giờ cô lại nói cần ba tỷ rưỡi, rõ ràng là cô cố ý, nhưng dưới sức ép của Âu Thị, ông ta cũng chỉ có thể bất chấp mà đồng ý, hy vọng đến lúc đó Âu Thị có thể giúp ông ta trả tiền.
“Được, chỉ cần chất lượng bản thiết kế tốt, số tiền đó không vấn đề." Trương Đoàn rất nhanh chóng nở nụ cười tươi, tiền của ông ta ư, Trương Đoàn nổi tiếng vắt cổ chày ra nước, tuy ba tỷ rưỡi cũng không tính là gì với ông ta, nhưng ông ta không muốn tiêu tốn uổng phí một đồng xu cắc bạc nào.
“Chất lượng đương nhiên sẽ tốt, tôi cam đoan bản thiết kế tuyệt đối sẽ do chính bản thân tôi thiết kế." Tiêu Mộc Diên nhếch miệng nở nụ cười, không phải muốn bản vẽ của cô sao? Bản vẽ của cô nhiều lắm? Ông ta muốn mười tấm cũng có.
Khuôn mặt lạnh như băng của Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên, trên khuôn mặt của anh rõ ràng đều là sự tức giận, người phụ nữ này lại đồng ý giúp Trương Đoàn thiết kế bản vẽ, trong ấn tượng của anh, Trương Đoàn là người đàn ông vừa nhỏ nhen lại keo kiệt, có thể nói là vắt cổ chày ra nước, ông ta lại đồng ý bỏ ba tỷ rưỡi mua một bản vẽ của Tiêu Mộc Diên, lẽ nào Tiêu Mộc Diên và Trương Đoàn có quan hệ bất chính, nhưng Trương Đoàn có vợ có con rồi, mà con của Trương Đoàn đoán chừng lớn ngang ngửa Tiêu Mộc Diên, cô còn quyến rũ một ông già sao?
“Nhớ kỹ nhiệm vụ của em, cho dù em thiết kế bản vẽ cho Trương Đoàn có ba tỷ rưỡi, ba tỷ rưỡi đó cũng là của công ty, không chút liên quan gì đến em." Thịnh Trình Việt lạnh lùng nói.
Sắc mặt Tiêu Mộc Diên lạnh lẽo, bản vẽ thiết kế của cô, tại sao phải giao tiền cho công ty chứ, hơn nữa bản vẽ đó là do cô tốn công tăng ca để làm.
“Đó là bản vẽ của tôi, không liên quan gì đến Thịnh Thị." Phải chắp tay dâng tiền đến tay mình không phải là tình cách của Tiêu Mộc Diên.
Thịnh Trình Việt hơi nhíu mày, nếu không phải Viễn Đan đang ngồi trên người cô, bây giờ anh sẽ phạt cô một cách nghiêm khắc, có điều, tối nay lại có thể.
“Trương Đoàn hợp tác với Thịnh Thị, mà em chỉ là một giám đốc của Thịnh Thị, vì thế bản vẽ thiết kế của em đều làm cho Thịnh Thị." Trong lúc nói chuyện, Thịnh Trình Việt đã khởi động xe, anh cũng không biết những lời thừa gần đây của anh đã thay đổi nhiều, nhất là khi ở bên người phụ nữ này.
Tiêu Mộc Diên chán nản, nhưng Thịnh Trình Việt nói cứ như đó chính là chuyện như vậy, không phải cô hy sinh bản vẽ của mình một cách vô ích rồi ư?
“Có điều có thể cho em một ít tiền thưởng." Cuối cùng, Thịnh Trình Việt nói, như vậy sẽ không xua tan tính tích cực của cô.
Quả nhiên, nghe tới tiền thưởng, hai mắt Tiêu Mộc Diên tỏa sáng, khuôn mặt lập tức nở nụ cười, lương tâm của anh vẫn chưa hoàn toàn biến mất, anh vẫn nhớ chia tiền thưởng cho cô?
“Tôi có thể có bao nhiêu tiền thưởng." Tiêu Mộc Diên lập tức tràn đầy chờ mong, tiền có sức hấp dẫn trí mạng với cô, mỗi khi nhắc tới tiền, trong mắt của cô sẽ phát ra ánh sáng lấp lánh.
“Phải xem sự thể hiện của em." Thịnh Trình Việt thản nhiên nói, thực ra anh vốn chưa từng nghĩ sẽ lấy tiền của cô, nhưng anh không nhìn nổi dáng vẻ cô đắc ý như vậy, anh chỉ muốn đả kích cô, dường như đùa giỡn cô cũng là một chuyện rất vui.
Tiêu Mộc Diên lập tức xụ mặt xuống, cái gì gọi là phải xem sự thể hiện của cô, cô không nói câu nào, lòng cô cũng không chắc chắn bao nhiêu, sao anh không nói ra một con số cụ thể đi.
“Mẹ, ý của chú đẹp trai là, nếu mẹ thể hiện tốt thì có thể nhận ba tỷ rưỡi." Viễn Đan bên cạnh nhắc nhở.
Tiêu Mộc Diên mở to mắt nhìn, không thể tưởng tượng nổi nhìn Thịnh Trình Việt, nhìn góc nghiêng gần như hoàn hảo của Thịnh Trình Việt, viên đá quý được khảm trên bông tai xanh sẫm của anh tỏa ra màu sắc mê người dưới sự phản chiếu của ánh nắng, thật rực rỡ sáng ngời.
“Nếu tôi thể hiện tốt, ba tỷ rưỡi thật sự là của tôi phải không?" Tiêu Mộc Diên không khỏi hỏi, khuôn mặt dường như không dám tin, sao anh có thể nói đưa tiền cho mình chứ? Anh nhỏ nhen như vậy mà.
“Bây giờ tôi đột nhiên cảm thấy rất đói, muốn uống canh bồi bổ, tốt nhất là loại canh tráng dương." Trong lời nói của Thịnh Trình Việt có hai ý nghĩa, dù Tiêu Mộc Diên có ngốc cũng nghe hiểu câu nói của anh.
Tiêu Mộc Diên giận dữ, ô hay, người đàn ông này muốn làm gì? Còn tráng dương?
Viễn Đan thực sự không biết tráng dương là có ý gì? Nhưng nghe thấy chữ Dương, nó có vẻ hơi nhạy cảm, chết tiệt, tráng dương, sao không đụng mình đi cho xong?
“Chẳng lẽ em không muốn làm?" Thịnh Trình Việt nhíu mày nói, có điều anh không nhìn Tiêu Mộc Diên, vẫn rất chuyên tâm lái xe.
Tiêu Mộc Diên đương nhiên không muốn làm, còn làm canh tráng dương gì đó, để anh ta vô duyên vô cớ ham muốn cô sao?
“Đương nhiên tôi... sẵn lòng làm cho tổng giám đốc Thịnh." Lúc cô nói xong mấy chữ cuối cùng gần như là cắn răng nghiến lợi, cực kỳ căm hận trong lòng, cô biết rất rõ Thịnh Trình Việt cố ý, nhưng cô lại không nói được lời nào.
Thịnh Trình Việt nhếch khóe môi một cách đẹp mắt, sở dĩ anh đối xử tốt với Tiêu Mộc Diên là vì trực giác nói cho anh biết, Tiêu Mộc Diên chính là người phụ nữ sáu năm trước, nên anh mới đối xử tốt với cô.
Sau khi về đến nhà, Nguyệt Nguyệt đang chơi trò gia đình với Thịnh Tuấn Hạo, Thịnh Tuấn Hạo là chồng của Nguyệt Nguyệt, hai đứa nhóc còn chơi trò lãng mạn cùng nhau? Chỉ thấy Nguyệt Nguyệt kéo tay Thịnh Tuấn Hạo, hai đứa nhóc vừa đi vừa cười.
Tiêu Mộc Diên thấy thế, sắc mặt hơi thay đổi, cô nhớ kỹ Nguyệt Nguyệt từng nói, nó nói sau khi lớn sẽ gả cho Thịnh Tuấn Hạo, bây giờ suy nghĩ một chút thì không thể để hai đứa nó ở chung với nhau, lỡ như hai đứa nó thật sự có chút tình cảm gì đó thì hậu quả sẽ rất khó lường.
“Hai con đang làm gì đó?" Tiêu Mộc Diên bất chợt tiến đến, không vui kéo hai đứa ra, sắc mặt cũng không được khá lắm, mơ hồ lo lắng trong lòng.
“Chúng con có làm gì đâu? Chúng con đang chơi trò gia đình, dù sao sau này con sẽ gả cho Thịnh Tuấn Hạo, vì thế bây giờ chúng con luyện tập một chút." Nguyệt Nguyệt cười híp mắt nói, khuôn mặt nhỏ nhắn còn rất vui vẻ, vừa nghĩ tới về sau sẽ ở bên Thịnh Tuấn Hạo, trong lòng cô bé sẽ gợn lên một niềm vui không tên.
“Cái gì? Sau này mẹ không cho phép con chơi trò này với Thịnh Tuấn Hạo nữa, một bé gái cũng không biết dè dặt một chút sao? Con xem con như vậy giống cái gì." Giọng điệu của Tiêu Mộc Diên rất không vui, nhưng trời mới biết lúc này trong lòng cô đau đớn biết bao, cô chưa bao giờ dạy bảo Nguyệt Nguyệt như thế.
Quả nhiên, đôi mắt to sáng ngời của Nguyệt Nguyệt tràn đầy nước mắt trong phút chốc, trong ấn tượng của cô bé, mẹ chưa bao giờ dạy dỗ cô bé như thế, vậy mà bây giờ mẹ lại dữ dằn rất đáng sợ, sao cô bé có thể chịu được, chẳng lẽ thật sự giống như anh nói, mẹ không yêu bọn chúng?
Nhìn Tiểu Nguyệt Nguyệt rơi nước mắt đầm đìa, rốt cuộc Tiêu Mộc Diên vẫn không nhịn được cúi người giúp Tiểu Nguyệt Nguyệt lau nước mắt, cô chưa từng có dáng vẻ như bây giờ, cô chưa từng hung dữ với con gái mình.
Trong mắt Viễn Đan xẹt qua sự lạnh lùng nhìn Thịnh Tuấn Hạo, đều là vì Thịnh Tuấn Hạo cướp mẹ của cậu, khiến mẹ cậu hung dữ với em gái, trước đây mẹ chưa từng hung dữ với hai người bọn chúng.
Thịnh Trình Việt bên cạnh chỉ hơi nhíu mày, chẳng hề làm gì khác, cậu cũng không biết nên làm gì, có điều cậu cảm thấy là lạ, phản ứng của Tiêu Mộc Diên sau khi thấy Nguyệt Nguyệt và Thịnh Tuấn Hạo ở cùng nhau sao lại thay đổi lớn như vậy, trước đây chưa từng thấy cô có phản ứng lớn như thế.
“Mẹ, rõ ràng Thịnh Tuấn Hạo lôi kéo em gái chơi trò gia đình, vì sao mẹ chỉ hung dữ với Nguyệt Nguyệt, mà không hung dữ với Thịnh Tuấn Hạo chứ?" Viễn Đan vừa nói vừa kéo Nguyệt Nguyệt kéo vào lòng mình, hai đứa trẻ cứ thế ôm nhau.
Tiêu Mộc Diên lập tức không biết nói gì, cô nhìn về phía Thịnh Tuấn Hạo theo bản năng.
Thịnh Tuấn Hạo lại lập tức cúi đầu, sau đó đến gần Tiêu Mộc Diên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là sự tự trách.
“Dì Diên, dì đừng hung dữ với Nguyệt Nguyệt nữa, đều là lỗi của cháu, là cháu lôi kéo Nguyệt Nguyệt chơi cùng với cháu, đừng trách Nguyệt Nguyệt, đều tại cháu cả." Thịnh Tuấn Hạo nói đến câu này thì đầu càng cúi thấp hơn.
Tiêu Mộc Diên nhìn có chút không nỡ, cô đặc biệt không thể hung dữ với Thịnh Tuấn Hạo, trái lại cô cười sờ đầu Thịnh Tuấn Hạo.
up trên app mê tình truyện
“Không sao, dáng vẻ lúc nãy của dì có phải đã dọa cháu sợ không, dì không trách cháu." Tiêu Mộc Diên vừa cười vừa nói, so với lúc nãy hung dữ với Nguyệt Nguyệt dường như là hai người khác nhau, trong lòng của cô vẫn luôn áy náy với Thịnh Tuấn Hạo, cô thầm nghĩ phải bù đắp cho đứa trẻ này thật tử tế.
Trong mắt Thịnh Trình Việt lóe lên sự kinh ngạc rất rõ ràng, cô hung dữ với con của mình, lại thương con của anh? Đây là ý gì? Lẽ nào cô thật sự yêu thích trẻ con?
“Mẹ, mẹ thực sự quá đáng lắm rồi." Nhìn biểu cảm cưng chiều của Tiêu Mộc Diên với Thịnh Tuấn Hạo, trong lòng Viễn Đan nhất thời dâng lên một ngọn lửa không tên, cậu kéo tay Nguyệt Nguyệt đi ra ngoài.
Lúc này Tiêu Mộc Diên mới nhìn về phía Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt, Viễn Đan sao vậy, tính khí hai ngày nay nóng nảy hơn nhiều? Vừa nghĩ, cô đuổi theo ra ngoài. Lúc đi tới cửa cô vẫn không quên quay đầu nhìn Thịnh Tuấn Hạo.
“Cháu không cần tự trách, tính khí Viễn Đan hơi nóng nảy, cháu không cần để ý đến nó." Tiêu Mộc Diên vừa cười vừa nói, dứt lời, cô chạy ra ngoài đuổi theo con của mình.
Từ đầu đến cuối, Thịnh Trình Việt không nói một câu, vào giờ khắc này, dường như anh trở thành người ngoài cuộc, anh nhìn con trai của mình, không khỏi nhếch khóe môi, tại sao Tiêu Mộc Diên đối xử tốt với con của anh như vậy? Là vì cô đã biết Thịnh Tuấn Hạo cũng là con trai của cô sao? Nghĩ tới đây, ý cười trên khóe miệng của anh càng sâu hơn.
���������
“Tốt lắm, vậy tôi yên tâm rồi, thực ra chỗ chúng tôi còn có một đồ án mới, đợi giám đốc Tiêu thiết kế giúp tôi cái này xong, có thể giúp tôi thiết kế thêm một tấm được không." Trương Đoàn được nước lấn tới nói.
Sắc mặt Thịnh Trình Việt bất chợt tối sầm, hôm nay người phụ nữ này không vẽ bản thảo cho cuộc thi thiết kế quốc tế sao? Hôm nay cô thiết kế cho Trương Đoàn sao? Đầu óc của cô bị úng nước hả? Hay nói cô ngốc rồi à? Chẳng lẽ cô biết việc nào cần thiết hơn sao?
Tiêu Mộc Diên ra vẻ không sao cả.
“Tổng giám đốc Trương, thiết kế được thì được nhưng giá cao hơn, nếu hoàn thành một tấm thì cần ba tỷ rưỡi." Tiêu Mộc Diên nhếch khóe môi, không phải Trương Đoàn muốn làm khó dễ cô sao? Vậy cô phải nhân cơ hội kiếm một mớ tiền.
Quả nhiên Trương Đoàn im lặng một lát, hiển nhiên ông ta không ngờ Tiêu Mộc Diên lại đột ngột muốn giá cao như vậy, trước đây một tấm chỉ mấy chục triệu thôi, mà bây giờ cô lại nói cần ba tỷ rưỡi, rõ ràng là cô cố ý, nhưng dưới sức ép của Âu Thị, ông ta cũng chỉ có thể bất chấp mà đồng ý, hy vọng đến lúc đó Âu Thị có thể giúp ông ta trả tiền.
“Được, chỉ cần chất lượng bản thiết kế tốt, số tiền đó không vấn đề." Trương Đoàn rất nhanh chóng nở nụ cười tươi, tiền của ông ta ư, Trương Đoàn nổi tiếng vắt cổ chày ra nước, tuy ba tỷ rưỡi cũng không tính là gì với ông ta, nhưng ông ta không muốn tiêu tốn uổng phí một đồng xu cắc bạc nào.
“Chất lượng đương nhiên sẽ tốt, tôi cam đoan bản thiết kế tuyệt đối sẽ do chính bản thân tôi thiết kế." Tiêu Mộc Diên nhếch miệng nở nụ cười, không phải muốn bản vẽ của cô sao? Bản vẽ của cô nhiều lắm? Ông ta muốn mười tấm cũng có.
Khuôn mặt lạnh như băng của Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên, trên khuôn mặt của anh rõ ràng đều là sự tức giận, người phụ nữ này lại đồng ý giúp Trương Đoàn thiết kế bản vẽ, trong ấn tượng của anh, Trương Đoàn là người đàn ông vừa nhỏ nhen lại keo kiệt, có thể nói là vắt cổ chày ra nước, ông ta lại đồng ý bỏ ba tỷ rưỡi mua một bản vẽ của Tiêu Mộc Diên, lẽ nào Tiêu Mộc Diên và Trương Đoàn có quan hệ bất chính, nhưng Trương Đoàn có vợ có con rồi, mà con của Trương Đoàn đoán chừng lớn ngang ngửa Tiêu Mộc Diên, cô còn quyến rũ một ông già sao?
“Nhớ kỹ nhiệm vụ của em, cho dù em thiết kế bản vẽ cho Trương Đoàn có ba tỷ rưỡi, ba tỷ rưỡi đó cũng là của công ty, không chút liên quan gì đến em." Thịnh Trình Việt lạnh lùng nói.
Sắc mặt Tiêu Mộc Diên lạnh lẽo, bản vẽ thiết kế của cô, tại sao phải giao tiền cho công ty chứ, hơn nữa bản vẽ đó là do cô tốn công tăng ca để làm.
“Đó là bản vẽ của tôi, không liên quan gì đến Thịnh Thị." Phải chắp tay dâng tiền đến tay mình không phải là tình cách của Tiêu Mộc Diên.
Thịnh Trình Việt hơi nhíu mày, nếu không phải Viễn Đan đang ngồi trên người cô, bây giờ anh sẽ phạt cô một cách nghiêm khắc, có điều, tối nay lại có thể.
“Trương Đoàn hợp tác với Thịnh Thị, mà em chỉ là một giám đốc của Thịnh Thị, vì thế bản vẽ thiết kế của em đều làm cho Thịnh Thị." Trong lúc nói chuyện, Thịnh Trình Việt đã khởi động xe, anh cũng không biết những lời thừa gần đây của anh đã thay đổi nhiều, nhất là khi ở bên người phụ nữ này.
Tiêu Mộc Diên chán nản, nhưng Thịnh Trình Việt nói cứ như đó chính là chuyện như vậy, không phải cô hy sinh bản vẽ của mình một cách vô ích rồi ư?
“Có điều có thể cho em một ít tiền thưởng." Cuối cùng, Thịnh Trình Việt nói, như vậy sẽ không xua tan tính tích cực của cô.
Quả nhiên, nghe tới tiền thưởng, hai mắt Tiêu Mộc Diên tỏa sáng, khuôn mặt lập tức nở nụ cười, lương tâm của anh vẫn chưa hoàn toàn biến mất, anh vẫn nhớ chia tiền thưởng cho cô?
“Tôi có thể có bao nhiêu tiền thưởng." Tiêu Mộc Diên lập tức tràn đầy chờ mong, tiền có sức hấp dẫn trí mạng với cô, mỗi khi nhắc tới tiền, trong mắt của cô sẽ phát ra ánh sáng lấp lánh.
“Phải xem sự thể hiện của em." Thịnh Trình Việt thản nhiên nói, thực ra anh vốn chưa từng nghĩ sẽ lấy tiền của cô, nhưng anh không nhìn nổi dáng vẻ cô đắc ý như vậy, anh chỉ muốn đả kích cô, dường như đùa giỡn cô cũng là một chuyện rất vui.
Tiêu Mộc Diên lập tức xụ mặt xuống, cái gì gọi là phải xem sự thể hiện của cô, cô không nói câu nào, lòng cô cũng không chắc chắn bao nhiêu, sao anh không nói ra một con số cụ thể đi.
“Mẹ, ý của chú đẹp trai là, nếu mẹ thể hiện tốt thì có thể nhận ba tỷ rưỡi." Viễn Đan bên cạnh nhắc nhở.
Tiêu Mộc Diên mở to mắt nhìn, không thể tưởng tượng nổi nhìn Thịnh Trình Việt, nhìn góc nghiêng gần như hoàn hảo của Thịnh Trình Việt, viên đá quý được khảm trên bông tai xanh sẫm của anh tỏa ra màu sắc mê người dưới sự phản chiếu của ánh nắng, thật rực rỡ sáng ngời.
“Nếu tôi thể hiện tốt, ba tỷ rưỡi thật sự là của tôi phải không?" Tiêu Mộc Diên không khỏi hỏi, khuôn mặt dường như không dám tin, sao anh có thể nói đưa tiền cho mình chứ? Anh nhỏ nhen như vậy mà.
“Bây giờ tôi đột nhiên cảm thấy rất đói, muốn uống canh bồi bổ, tốt nhất là loại canh tráng dương." Trong lời nói của Thịnh Trình Việt có hai ý nghĩa, dù Tiêu Mộc Diên có ngốc cũng nghe hiểu câu nói của anh.
Tiêu Mộc Diên giận dữ, ô hay, người đàn ông này muốn làm gì? Còn tráng dương?
Viễn Đan thực sự không biết tráng dương là có ý gì? Nhưng nghe thấy chữ Dương, nó có vẻ hơi nhạy cảm, chết tiệt, tráng dương, sao không đụng mình đi cho xong?
“Chẳng lẽ em không muốn làm?" Thịnh Trình Việt nhíu mày nói, có điều anh không nhìn Tiêu Mộc Diên, vẫn rất chuyên tâm lái xe.
Tiêu Mộc Diên đương nhiên không muốn làm, còn làm canh tráng dương gì đó, để anh ta vô duyên vô cớ ham muốn cô sao?
“Đương nhiên tôi... sẵn lòng làm cho tổng giám đốc Thịnh." Lúc cô nói xong mấy chữ cuối cùng gần như là cắn răng nghiến lợi, cực kỳ căm hận trong lòng, cô biết rất rõ Thịnh Trình Việt cố ý, nhưng cô lại không nói được lời nào.
Thịnh Trình Việt nhếch khóe môi một cách đẹp mắt, sở dĩ anh đối xử tốt với Tiêu Mộc Diên là vì trực giác nói cho anh biết, Tiêu Mộc Diên chính là người phụ nữ sáu năm trước, nên anh mới đối xử tốt với cô.
Sau khi về đến nhà, Nguyệt Nguyệt đang chơi trò gia đình với Thịnh Tuấn Hạo, Thịnh Tuấn Hạo là chồng của Nguyệt Nguyệt, hai đứa nhóc còn chơi trò lãng mạn cùng nhau? Chỉ thấy Nguyệt Nguyệt kéo tay Thịnh Tuấn Hạo, hai đứa nhóc vừa đi vừa cười.
Tiêu Mộc Diên thấy thế, sắc mặt hơi thay đổi, cô nhớ kỹ Nguyệt Nguyệt từng nói, nó nói sau khi lớn sẽ gả cho Thịnh Tuấn Hạo, bây giờ suy nghĩ một chút thì không thể để hai đứa nó ở chung với nhau, lỡ như hai đứa nó thật sự có chút tình cảm gì đó thì hậu quả sẽ rất khó lường.
“Hai con đang làm gì đó?" Tiêu Mộc Diên bất chợt tiến đến, không vui kéo hai đứa ra, sắc mặt cũng không được khá lắm, mơ hồ lo lắng trong lòng.
“Chúng con có làm gì đâu? Chúng con đang chơi trò gia đình, dù sao sau này con sẽ gả cho Thịnh Tuấn Hạo, vì thế bây giờ chúng con luyện tập một chút." Nguyệt Nguyệt cười híp mắt nói, khuôn mặt nhỏ nhắn còn rất vui vẻ, vừa nghĩ tới về sau sẽ ở bên Thịnh Tuấn Hạo, trong lòng cô bé sẽ gợn lên một niềm vui không tên.
“Cái gì? Sau này mẹ không cho phép con chơi trò này với Thịnh Tuấn Hạo nữa, một bé gái cũng không biết dè dặt một chút sao? Con xem con như vậy giống cái gì." Giọng điệu của Tiêu Mộc Diên rất không vui, nhưng trời mới biết lúc này trong lòng cô đau đớn biết bao, cô chưa bao giờ dạy bảo Nguyệt Nguyệt như thế.
Quả nhiên, đôi mắt to sáng ngời của Nguyệt Nguyệt tràn đầy nước mắt trong phút chốc, trong ấn tượng của cô bé, mẹ chưa bao giờ dạy dỗ cô bé như thế, vậy mà bây giờ mẹ lại dữ dằn rất đáng sợ, sao cô bé có thể chịu được, chẳng lẽ thật sự giống như anh nói, mẹ không yêu bọn chúng?
Nhìn Tiểu Nguyệt Nguyệt rơi nước mắt đầm đìa, rốt cuộc Tiêu Mộc Diên vẫn không nhịn được cúi người giúp Tiểu Nguyệt Nguyệt lau nước mắt, cô chưa từng có dáng vẻ như bây giờ, cô chưa từng hung dữ với con gái mình.
Trong mắt Viễn Đan xẹt qua sự lạnh lùng nhìn Thịnh Tuấn Hạo, đều là vì Thịnh Tuấn Hạo cướp mẹ của cậu, khiến mẹ cậu hung dữ với em gái, trước đây mẹ chưa từng hung dữ với hai người bọn chúng.
Thịnh Trình Việt bên cạnh chỉ hơi nhíu mày, chẳng hề làm gì khác, cậu cũng không biết nên làm gì, có điều cậu cảm thấy là lạ, phản ứng của Tiêu Mộc Diên sau khi thấy Nguyệt Nguyệt và Thịnh Tuấn Hạo ở cùng nhau sao lại thay đổi lớn như vậy, trước đây chưa từng thấy cô có phản ứng lớn như thế.
“Mẹ, rõ ràng Thịnh Tuấn Hạo lôi kéo em gái chơi trò gia đình, vì sao mẹ chỉ hung dữ với Nguyệt Nguyệt, mà không hung dữ với Thịnh Tuấn Hạo chứ?" Viễn Đan vừa nói vừa kéo Nguyệt Nguyệt kéo vào lòng mình, hai đứa trẻ cứ thế ôm nhau.
Tiêu Mộc Diên lập tức không biết nói gì, cô nhìn về phía Thịnh Tuấn Hạo theo bản năng.
Thịnh Tuấn Hạo lại lập tức cúi đầu, sau đó đến gần Tiêu Mộc Diên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là sự tự trách.
“Dì Diên, dì đừng hung dữ với Nguyệt Nguyệt nữa, đều là lỗi của cháu, là cháu lôi kéo Nguyệt Nguyệt chơi cùng với cháu, đừng trách Nguyệt Nguyệt, đều tại cháu cả." Thịnh Tuấn Hạo nói đến câu này thì đầu càng cúi thấp hơn.
Tiêu Mộc Diên nhìn có chút không nỡ, cô đặc biệt không thể hung dữ với Thịnh Tuấn Hạo, trái lại cô cười sờ đầu Thịnh Tuấn Hạo.
up trên app mê tình truyện
“Không sao, dáng vẻ lúc nãy của dì có phải đã dọa cháu sợ không, dì không trách cháu." Tiêu Mộc Diên vừa cười vừa nói, so với lúc nãy hung dữ với Nguyệt Nguyệt dường như là hai người khác nhau, trong lòng của cô vẫn luôn áy náy với Thịnh Tuấn Hạo, cô thầm nghĩ phải bù đắp cho đứa trẻ này thật tử tế.
Trong mắt Thịnh Trình Việt lóe lên sự kinh ngạc rất rõ ràng, cô hung dữ với con của mình, lại thương con của anh? Đây là ý gì? Lẽ nào cô thật sự yêu thích trẻ con?
“Mẹ, mẹ thực sự quá đáng lắm rồi." Nhìn biểu cảm cưng chiều của Tiêu Mộc Diên với Thịnh Tuấn Hạo, trong lòng Viễn Đan nhất thời dâng lên một ngọn lửa không tên, cậu kéo tay Nguyệt Nguyệt đi ra ngoài.
Lúc này Tiêu Mộc Diên mới nhìn về phía Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt, Viễn Đan sao vậy, tính khí hai ngày nay nóng nảy hơn nhiều? Vừa nghĩ, cô đuổi theo ra ngoài. Lúc đi tới cửa cô vẫn không quên quay đầu nhìn Thịnh Tuấn Hạo.
“Cháu không cần tự trách, tính khí Viễn Đan hơi nóng nảy, cháu không cần để ý đến nó." Tiêu Mộc Diên vừa cười vừa nói, dứt lời, cô chạy ra ngoài đuổi theo con của mình.
Từ đầu đến cuối, Thịnh Trình Việt không nói một câu, vào giờ khắc này, dường như anh trở thành người ngoài cuộc, anh nhìn con trai của mình, không khỏi nhếch khóe môi, tại sao Tiêu Mộc Diên đối xử tốt với con của anh như vậy? Là vì cô đã biết Thịnh Tuấn Hạo cũng là con trai của cô sao? Nghĩ tới đây, ý cười trên khóe miệng của anh càng sâu hơn.
���������
Tác giả :
Khuyết Danh