Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 398
Chương 398:
Không đúng, hình như anh có về…
Nguyễn Tri Hạ quay đầu, ánh mắt cô rơi trên chiếc laptop đặt trên sofa.
Cô nhớ ra rồi, tối hôm qua Tư Mộ Hàn trở về, anh còn giúp cô cất máy tính.
Thế nhưng anh đâu rồi? Anh lại đi rồi ư?
Nguyễn Tri Hạ xoay người xuống giường, cô mặc áo choàng dài, đi dép lê, mở cửa ra chạy xuống lầu.
Cô chạy đến đầu bậc cầu thang liền nhìn thấy Tư Mộ Hàn mặc quần áo chỉnh tề đang đi về phía cửa.
Cô gọi một tiếng: “Tư Mộ Hàn?"
Tư Mộ Hàn nghe thấy thế, anh quay đầu chỉ liếc thoáng qua liền hơi nhíu mày: “Em quay về phòng thay quần áo, anh đến công ty trước."
“Ồ." Nguyễn Tri Hạ theo bản năng lên tiếng, cô nhìn thấy Tư Mộ Hàn quay người đi ra ngoài.
Cô há to miệng, cuối cùng không nói gì.
Mãi cho đến khi bóng dáng Tư Mộ Hàn biến mất, cô mới kéo thật chặt áo khoác trên người, về phòng ngủ thay quần áo.
Tư Mộ Hàn bắt đầu trở nên rất bận rộn.
Ngay cả thời gian ăn một bữa cơm với Nguyễn Tri Hạ đều không có, buổi sáng khi cô thức dậy, anh đã đi hoặc là chuẩn bị đi.
Buổi tối khi cô đi làm về, Tư Mộ Hàn còn ở công ty tăng ca, lúc anh về, Nguyễn Tri Hạ không phải ngủ thì là đã thức dậy.
Cứ như thế, một tuần trôi qua.
Nguyễn Tri Hạ cho rằng cuối tuần Tư Mộ Hàn sẽ được nghỉ ngơi, kết quả cuối tuần cô thức dậy sớm đã thấy Tư Mộ Hàn mặc xong quần áo, phong thái hiên ngang, rất có tinh thần.
Tư Mộ Hàn giống như chưa dùng hết tinh lực, bận rộn liên tục một tuần lễ như vậy, nhưng anh vẫn rất có tinh thần.
Nguyễn Tri Hạ cầm điện thoại di động lên, nhìn vào màn hình di động, cô thấy gương mặt tràn đầy mệt mỏi của mình.
Cô đi làm muộn hơn Tư Mộ Hàn, tan làm sớm hơn Tư Mộ Hàn, nhưng nhìn dáng vẻ của cô còn mệt mỏi hơn Tư Mộ Hàn.
Nếu như không phải ở chung với Tư Mộ Hàn một thời gian dài như vậy, cô nhất định sẽ nghi ngờ Tư Mộ Hàn có phải là con người hay không.
“Tôi chuẩn bị qua công ty, em ngủ thêm một lúc nữa đi." Tư Mộ Hàn nghe thấy động tĩnh, vừa quay đầu lại nhìn cô, vừa cúi đầu chỉnh lại khuy măng sét trên tay áo của mình.
Hôm nay khuy măng sét giống như muốn đối nghịch với anh, làm cách nào cũng không cài được.
Nguyễn Tri Hạ vén chăn ngồi dậy, giọng nói mang theo mông lung vừa mới tỉnh ngủ dậy, dịu dàng nói: “Anh lại đây."
Tư Mộ Hàn đi tới, ngồi xuống cạnh giường, đưa tay áo đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ, sau đó đưa khuy măng sét cho cô.
Anh cúi đầu nhìn ngón tay trắng nõn búp măng của Nguyễn Tri Hạ để trên chiếc tay áo sơ mi tối màu của anh, sau khi giúp anh cài khuy măng sét xong, cô còn giúp anh chỉnh lại cà vạt và áo khoác.
Yết hầu của anh khẽ nhúc nhích, anh cúi đầu hôn lên trán Nguyễn Tri Hạ một chút: “Sắp bước sang năm mới rồi, có lẽ tôi bận rộn thêm một khoảng thời gian nữa là có thể nhàn hơn một chút."
Nguyễn Tri Hạ trầm mặc một chút: “Tư thị có nhiều chuyện cần xử lý như vậy ư?"
“Đúng vậy, có rất nhiều việc." Trong giọng nói của Tư Mộ Hàn hiếm khi lộ ra vẻ mệt mỏi.
Sau khi anh nói xong, hai người đều trầm mặc.
Nguyễn Tri Hạ giống như nghĩ tới điều gì đó, cô nói: “Anh cả đã trở về, anh biết không?"
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn hơi ngưng lại, nheo mắt nói: “Anh ta trở về khi nào thế?"
“Đã về được mấy ngày, anh ta còn nói muốn ăn cơm cùng chúng ta." Đây chính là chuyện Nguyễn Tri Hạ muốn nói với Tư Mộ Hàn.