Vợ Nhàn Rỗi Không Muốn Ly Hôn
Chương 6
Sau khi về nước thì cậu ta chỉ lo chú ý điều tra đến năng lực làm việc của Bạc Cạnh trong Bạch thị, lại không chú ý đến chuyện riêng của mình, cậu ta nhớ trong đống tài liệu kia cũng có ghi rõ ràng là Bạc Cạnh đã đính hôn, nhưng lại không nhìn kỹ vị hôn thê là ai, thật là sai lầm mà!
Bạch Nhạc Ninh hừ lạnh: “Tôi đính hôn lúc nào cũng không liên quan đến cậu!"
Lục Vịnh đảo mắt, chợt hiểu ra: “Tôi biết rồi! Haha, tính ra thì ông anh đó năm nay cũng không còn trẻ nữa, đàn ông lớn tuổi thì chỉ sợ bạn gái nhỏ bỏ đi, cho nên mới vội vã dùng cái vật vô dụng này để ràng buộc cậu đúng không?"
Bạch Nhạc Ninh tức giận: “Cậu thì biết cái gì? Đừng có nói lung tung!"
Không sai, sau khi cô tốt nghiệp thì đã đính hôn với Bạc Cạnh, dù có hơi sớm nhưng cũng là do cô hoàn toàn tự nguyện, tuyệt đối không có ai ép buộc cô, càng không có cảm giác mình bị ràng buộc, trái lại, nếu cô không giữ chặt anh Bạc, chẳng may sau này anh ấy kết hôn mà cô dâu không phải là mình thì cô sẽ đau lòng chết mất.
Lục Vịnh không vui, ngượng ngùng nói: “Cậu tức giận cái gì, không phải là bị tôi đoán trúng rồi sao? Cần gì phải thẹn quá hóa giận như vậy?" Ngừng một chút rồi lại nói: “Đã đính hôn còn đến tiệc họp mặt này, chứng tỏ chồng chưa cưới đối xử không tốt với cậu, chi bằng hãy quên anh ta đi."
Bạch Nhạc Ninh đang định lên tiếng phản kích, lại nghe tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng vang lên, cô cầm túi xách chạy ra khỏi phòng, nhận điện thoại.
“Ninh Ninh, là anh!"
“Anh Bạc!" Vừa nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, tâm tình của Bạch Nhạc Ninh cũng trở nên tốt hơn, mà đầu dây bên kia còn truyền tới tiếng còi xe khiến cô có chút kinh ngạc: “Anh còn chưa về nhà sao?"
“Tăng ca, bây giờ vẫn chưa về." Bên ngoài phòng rất yên tĩnh, trong giọng nói quan tâm của Bạc Cạnh còn mang theo chút ý cười: “Buổi tối gió lớn, bây giờ ấm hơn rồi, mẹ Lý vừa gọi điện nói em vẫn chưa thay đồ, anh lái xe mang áo khoác đến cho em, em đang ở đâu? Đọc địa chỉ cho anh."
Bạch Nhạc Ninh cắn môi đọc địa chỉ, sau đó lại thấp giọng nỉ non: “Anh Bạc, em muốn về nhà. . ."
Bên kia đầu dây im lặng một lúc, sau đó giọng nói kiên định của Bạc Cạnh bỗng vang lên, xuyên qua điện thoại truyền vào tai Bạch Nhạc Ninh: “Chờ anh, sẽ nhanh thôi!"
Bạch Nhạc Ninh cúp điện thoại rồi quay vào phòng, định tìm cơ hội nói với Trần Hiểu Ý, lại vừa đúng lúc anh Trần nhắn tin cho em gái, bảo cô chủ nhật này về đi công chuyện với cha già một chút, sau khi bàn bạc, hai người chuẩn bị rút lui.
Vì lý do lễ phép, Trần Hiểu Ý và Bạch Nhạc Ninh nói tạm biệt với mọi người, bọn họ cũng chưa muốn tan tiệc sớm như vậy, cho nên trong phòng vẫn tiếp tục hát, chỉ để một người thay mặt đi ra gọi xe cho các cô.
“Bây giờ về à?" Nam sinh sinh tóc ngắn mà Lục Vịnh gọi là ‘học trưởng Hồng’ đứng ở sau lưng, kỳ lạ hỏi.
Học trưởng Hồng hỏi Trần Hiểu Ý: “Đã trễ thế này, hay là để anh đưa em về?" Sau đó cậu ta dùng tư cách đàn anh, nói với Lục Vịnh: “Cậu tiễn Bạch Nhạc Ninh đi."
Lục Vịnh vừa định mở miệng thì Trần Hiểu Ý thông minh giành mở miệng trước, nói với học trưởng Hồng: “Thật ra thì Ninh Ninh ngây thơ lắm, hôm nay theo em tới đây chỉ để đủ quân số mà thôi, học trưởng nhìn chiếc nhẫn trên tay cô ấy xem, đó chính là nhẫn đính hôn đấy! Chồng cô ấy cũng sắp đến rồi, em ngồi xe chồng cô ấy là được."
Vừa dứt lời thì lại nghe thấy giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên ở phía sau lưng cô: “Cô Trần đã khách khí rồi, cô Trần muốn vui chơi ca hát với người ngoài mà lại còn mang Ninh Ninh của tôi theo, chiếc xe nhỏ này của tôi chỉ sợ không chở nổi nhân vật lớn như cô đâu."
Trần Hiểu Ý chợt rùng mình một cái.
Càng lớn, Bạch Nhạc Ninh cũng không còn hay bị bệnh giống như hồi nhỏ nữa, sau khi cô vào đại học năm nhất thì cha Bạch lại lấy lý do ‘trong nhà ba người đi làm, đi học đều không tiện’, cho nên ông đã cho sơn sửa lắp đặt thiết bị, trùng tu lại căn nhà lúc trước, sau đó đem bọn họ trở về.
Từ nhà họ Bạch tới chỗ KTV này cũng phải hơn hai mươi phút chạy xe, vậy mà Bạc Cạnh lại chỉ mất mười phút đã xuất hiện trước mặt Bạch Nhạc Ninh, thật sự là khiến các cô bị bất ngờ.
Trần Hiểu Ý hoảng hốt xua xua tay: “Cái đó, cái đó. . . em có thể giải thích, thật sự, tụi em không có tham gia. . ." Càng nói càng sai.
Bạc Cạnh cười lạnh: “Không cần giải thích, vừa nhìn cũng biết đều là em giật dây." Nói xong, anh đi lướt qua Trần Hiểu Ý đến trước mặt Bạch Nhạc Ninh, cầm áo khoác trên tay cẩn thận phủ lên vai cô.
Trần Hiểu Ý cau mày ủ rũ, phen này thật sự là đã chọc vào tên đàn ông hẹp hòi này rồi. Có khi nào mình sẽ bị anh ta lột da hay không? A! Sau này chắc chắn anh ta sẽ không cho tiểu Ninh Ninh chơi với cô nữa, làm sao bây giờ? Cô còn muốn ngồi trong cái xe thể thao đó thêm vài lần nha!
Học trưởng Hồng quan sát Bạc Cạnh, cảm thấy khí chất của Bạc Cạnh thật giống tầng lớp tinh anh trong xã hội, hơn nữa lại có chút quen mắt, chỉ tiếc ánh đèn từ KTV hắt tới căn bản không thể nào nhìn rõ khuôn mặt Bạc Cạnh, nhưng cứ nhìn chiếc xe thể thao bên cạnh thì không thể nghi ngờ, đường cong của chiếc xe lưu loát tinh xảo, chỉ liếc mắt cũng biết là không hề rẻ, đoán chắc đây cũng là một người có tiền.
Nhưng nghe Bạc Cạnh nói xong, học trưởng Hồng lại cảm thấy Bạc Cạnh cũng không phải là một người hiền lành: “Anh là chồng sắp cưới của bạn học Bạch sao? Nếu không tiện thì để tôi đưa Trần Hiểu Ý về nhà là được rồi, không cần phiền đến anh!"
Trần Hiểu Ý theo bản năng cự tuyệt ý tốt của cậu ta: “Tôi không cần ngồi xe người khác về nhà, có xe người quen không ngồi, ngồi xe người lạ làm gì?"
Sắc mặt học trưởng Hồng tái mét nhưng cũng không thể nào giữ cô lại, dù sao hai người cũng vừa mới quen, cậu ta muốn để lại cho Trần Hiểu Ý một ấn tượng tốt đẹp, vậy nên cũng không muốn ngăn cản quyết định của cô.
Trái lại, Bạch Nhạc Ninh lại có biện pháp trấn an Bạc Cạnh.
Cô trực tiếp bổ nhào vào trong ngực anh, ngẩng đầu khẽ hôn lên môi anh rồi giơ ngón áp út đang đeo nhẫn lên, nói: “Anh Bạc, em thật sự đã nói cho bọn họ biết em đã là hoa có chủ, cho nên anh đừng giận Ý Ý, cô ấy không cố ý đâu, chúng ta đưa cô ấy về đi, anh trai cô ấy đang hối cô ấy trở về đấy."
Bạc Cạnh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay cô rồi mới hài lòng cong môi, thuận tay ôm lấy cô, mượn ánh đèn mờ tỏ, anh lặng lẽ cúi đầu, cắn nhẹ lên vành tai của cô: “Về nhà sẽ phạt em." Sau đó cánh tay đang đặt trên eo cô cũng bắt đầu không an phận, lén lút phủ lên chỗ mà mọi người không thể thấy được.
Bạch Nhạc Ninh sợ hãi suýt chút nữa la lên, nhưng rồi lại kịp thời nén lại, cô bị anh trêu ghẹo mà thở dốc: “Đừng! Đừng! . . . Có người . . ."
Bạc Cạnh lại ôm cô, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào người con trai đang đứng đối diện.
Lục Vịnh đang đứng trước cửa KTV, từ lúc Bạc Cạnh vừa mới xuất hiện, cậu ta đã âm thầm quan sát anh, sau đó lại nhướng mày nhìn thẳng vào anh, cuối cùng mới từ từ bước tới chỗ mà ánh sáng có thể chiếu rõ khuôn mặt mình.
Bạc Cạnh đã sớm phát hiện có người đang dùng ánh mắt khiêu khích để nhìn mình, nhưng anh cũng không ngây
thơ mà trừng mắt nhìn lại đối phương, trên khuôn mặt vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh, anh nhẹ nhàng xoa gò má của Bạch Nhạc Ninh bởi vì gió thổi mà có chút lạnh lẽo, sau đó cũng chẳng thèm liếc nhìn Trần Hiểu Ý, chỉ cất giọng nói: “Muốn về cùng thì đừng có ói trên xe của anh."
Bởi vì Bạch Nhạc Ninh đã mở miệng cầu xin cho nên Bạc Cạnh cũng không đành lòng để vợ sắp cưới của mình phải lo lắng vì người khác, trước đây anh cũng đã từng nhiều lần cho Trần Hiểu Ý quá giang về nhà, thế nhưng tửu lượng của Trần Hiểu Ý quá kém, ngồi trong xe nếu không phải khóc thì cũng náo loạn ầm ĩ, lần trước, lúc vừa mới lên xe, cô ấy cũng chỉ lèm bèm chứ không quậy phá, ai ngờ đi được nửa đường lại ói đầy trên xe của anh, hại anh và Ninh Ninh luống cuống tay chân, thu dọn chiến trường, Trần Hiểu Ý lại còn hoan hô, ói một chập xong lại lăn ra ngủ, dáng vẻ hệt như một con heo vừa bị cắt tiết, căn bản là chẳng biết mình vừa mới làm ra những chuyện kinh khủng thế nào.
Tửu lượng kém như vậy mà hết lần này đến lần khác thấy rượu thì uống, thật là khiến cho người ta đau đầu.
Xác định Bạch Nhạc Ninh đã ngồi ổn định và thắt đai an toàn, Bạc Cạnh cũng không quan tâm Trần Hiểu Ý có định lên xe hay không, anh chỉ trực tiếp tra chìa khóa rồi khởi động xe.
“A! Đợi đã, em đi nữa!" Trần Hiểu Ý không dám lề mề, vội vàng mở cửa xe chen vào ghế sau.
Trông thấy người đẹp bỏ đi mà không chút lưu luyến, học trưởng Hồng chỉ đành bất lực buông lỏng nắm tay, thấp giọng than thở: “Aiz, xem ra không thể làm gì khác hơn là phải đợi đến lần sau rồi!"
Quay đầu lại trông thấy vẻ mặt phức tạp của Lục Vịnh, cậu ta không nhịn được tò mò hỏi: “Tiểu Lục, cậu biết chồng sắp cưới của Bạch Nhạc Ninh à?"
“Đâu chỉ là biết..." Lục Vịnh nở nụ cười nhạt: “Anh ta nổi tiếng lắm đấy!"
“Nổi tiếng?" Học trưởng Hồng bắt đầu lục lại trí nhớ.
Thật sự là người nổi tiếng sao? Chả trách vừa gặp đã thấy quen mặt.
“Không cần nghĩ nữa, anh ra chính là con nuôi của chủ tịch Bạch thị, Bạc Cạnh."
Lời nói của Lục Vịnh làm cho học trưởng Hồng siết chặt tay lại: “Phó tổng giám đốc Bạc! Mấy ngày trước trong trường còn mời anh ta về thuyết giảng cho sinh viên mới, tôi cũng có tới nghe giảng, tại sao hôm nay lại không nhận ra nhỉ? Cậu không biết chứ, anh ta là nhân vật nổi tiếng của trường đại học T chúng tôi đấy, người như anh ta đi đến đâu cũng tỏa sáng, thật sự là có thể sánh ngang với đèn huỳnh quang đấy...."
Lục Vịnh không có tâm tình để nghe học trưởng Hồng lải nhải.
Đưa mắt nhìn đuôi xe thể thao đang dần biến mất trong bóng đêm, Lục Vịnh nói thầm trong lòng, Bạc Cạnh, không ngờ rằng chúng ta lại gặp lại nhanh như vậy, năm đó anh cướp mất cô gái tôi thích thì thôi đi, nhưng ngàn vạn lần đừng bao giờ vọng tưởng thu mua lại được xí nghiệp Lục thị của cha tôi để lại, dù sao thì tôi cũng đã từ Mỹ trở về, tôi sẽ không để cho anh tiếp tục được như ý, tôi muốn anh phải thất bại, kể cả sự nghiệp lẫn tình cảm.
Lái xe vòng một vòng, đưa Trần Hiểu Ý về nhà, Bạc Cạnh lại khởi động xe, chạy về nhà họ Bạch.
Dọc theo đường đi, bầu không khí trong xe yên tĩnh không có chút tiếng động nào, Bạch Nhạc Ninh len lén nhìn về phía Bạc Cạnh.
Đôi mắt Bạc Cạnh vẫn nhìn thẳng về phía trước, anh chậm rãi mở miệng: “Trên mặt anh có gì sao?"
Bạch Nhạc Ninh vội vàng lắc đầu liên tục: “Không có! Không có gì cả!" Không có gì mới là lạ đó, dựa vào tính tình của anh Bạc, bị anh phát hiện mình và Ý Ý tham gia mấy cái loại tiệc tùng họp mặt thế này, lại còn nói dối với anh là chỉ đi ăn, sắc mặt của anh nhất định sẽ trở nên rất khó coi, rất rất khó coi, sau đó sẽ khéo léo dùng lời nói để bày tỏ sự không vui của mình, rồi tiếp đó sẽ làm cho cô không thể nào chối cãi được nữa, bắt cô phải bảo đảm không có lần sau nữa.
Nhưng tối nay anh lại không hề có chút biểu hiện nào, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, không tức giận cũng không nói chuyện, khó trách vừa rồi Ý Ý bị dọa sợ đến nỗi không dám hó hé một câu, vừa đến nhà thì lập tức mở của xe rồi bỏ chạy trối chết, ngay cả ‘cảm ơn’ và ‘ hẹn gặp lại’ cũng quên nói.
Nhớ lại câu ‘trở về sẽ phạt em’ của anh, Bạch Nhạc Ninh lại cảm thấy vô cùng bất an, làm sao bây giờ, đừng nói là anh Bạc bị chọc tức đến mức không thèm mở miệng răn đe nữa mà sẽ xử tử cô ngay lập tức chứ? Cô phải làm gì mới hạ hỏa cho anh bây giờ?
Cô sợ hãi lén lút liếc nhìn anh một cái, sau đó bắt đầu âm thầm nghĩ cách, nếu như mình chủ động dùng sắc dụ thì có thể làm cho anh bớt giận hay không? Dù sao từ trước tới giờ cô đã làm chuyện này không ít, hơn nữa có thể nói là luôn đạt được chiến tích huy hoàng nha.
Lúc Bạch Nhạc Ninh đang nghiêm túc tự hỏi ‘sắc dụ’ có khả năng không thì Bạc Cạnh vẫn thản nhiên như cũ, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra, từ đầu đến giờ, trừ những câu cần thiết quan trọng, ví như hỏi Bạch Nhạc Ninh có mệt hay không, có thấy lạnh hay không, có cần mở điều hòa cho ấm thêm chút nữa hay không thì những chuyện khác anh cũng không hề nhắc tới.
Mặc dù là thế nhưng Bạch Nhạc Ninh vẫn đoán không sai, quả thật là Bạc Cạnh đang nổi nóng.
Anh vẫn luôn cẩn thận quan sát đường xá, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu, cha Bạch đang đi khảo sát bên Singapore, mà tối nay cô gái nhỏ của anh lại ăn cơm ở bên ngoài, bởi vì trong nhà không có ai nên anh cưỡng bách bản thân mình ở lại công ty làm thêm giờ, dốc hết sức lực làm thêm mấy tiếng đồng hồ để xử lý tất cả công việc của ngày mai, vốn định dành khoảng thời gian cuối tuần để ở bên cạnh cô.
Ai ngờ, gọi điện về nhà thì mẹ Lý nói cô vẫn chưa về, sợ cô bị lạnh cho nên anh mới vội vàng chạy xe về nhà để lấy áo khoác đem đến cho cô, thế nhưng chưa kịp gọi điện thì đã thấy cô gọi rồi bảo rằng mình muốn về nhà, kết quả là ngay cả áo khoác cũng không kịp quay về lấy, anh lập tức chạy thẳng tới nơi cô đang đợi, dù sao bộ comple anh đang mặc cũng không có vấn đề gì, mà bản thân anh có lạnh hay không cũng không quan trọng, quan trọng là tâm tình cô gái nhỏ của anh không tốt, cô muốn trở về nhà.
Cuối cùng thì sao? Cuối cùng thì anh lại phát hiện ra cô đang đi gặp gỡ với mấy người con trai khác! Càng khó chịu hơn là cô thật sự để cho anh gặp được tình địch!
Bạc Cạnh càng nghĩ càng tức giận, nếu không nhờ vào một tia lý trí cuối cùng thì anh tuyệt đối sẽ vòng xe lại để vặn xương Trần Hiểu Ý.
Nhưng anh không thể, cũng không được làm như vậy.
Bạc Cạnh bất đắc dĩ tự giễu, đây là một chuyện không thể nào! Trong mối quan hệ giữa anh và cô vợ sắp cưới bé nhỏ này, trừ trường hợp cần thiết phải kiên quyết dứt khoát thì hầu hết anh toàn chủ động nhường nhịn cô. Dù sao Ninh Ninh vẫn còn nhỏ, có nhiều chuyện cô vẫn chưa đủ lý trí và thành thục, lão trúc mã đáng thương là anh đây, không thể làm gì khác hơn là đành phải bất đắc dĩ giúp cô hoàn thiện vào những chỗ thiếu sót đó.
Cũng vậy, thành thục có nghĩa là không thể dễ dàng đem sự ngây thơ của mình bộc lộ trước mặt người khác.
Nhưng anh biết, có một phương pháp khác có thể truyền đạt cảm xúc đến cô vợ nhỏ của mình.
Về đến nhà, Bạc Cạnh chạy xe vào gara, sau đó hít một hơi thật sâu rồi khóa chốt cửa xe lại, đem người bên cạnh vây lại trong khoảng không gian nhỏ bé.
Bạch Nhạc Ninh bất an xê dịch tư thế ngồi, vừa định nói gì thì đã bị một hơi thở ấm áp bao phủ, Bạc Cạnh cúi người hôn lên mắt cô, liếm lên khóe mắt cô, rồi lại tựa như chưa đủ, anh từ từ thăm dò xuống dưới, lướt qua chóp mũi, cuối cùng là trượt đến đôi môi anh đào của cô.
Đầu lưỡi linh hoạt tiến vào đôi môi nhỏ nhắn đang khẽ rên rỉ, Bạc Cạnh hung hăng hút hết nước bọt trong miệng cô, đầu lưỡi lướt qua hàm răng trắng noãn, sau đó lại không ngừng dụ dỗ chiếc lưỡi thơm tho, cùng nhau dây dưa.
Hai người triền miên hôn hít một lúc lâu, đến khi Bạch Nhạc Ninh sắp không thở nổi thì Bạc Cạnh mới buông ra, để cho cô vội vã hít vào vài ngụm không khí.
“Thật ngọt. . ." Ôm lấy cô gái nhỏ mềm mại, Bạc Cạnh thở dài đầy thỏa mãn.
Lại qua một lúc lâu, anh ôm lấy thân thể vẫn còn mềm yếu trong ngực mình, tựa vào trán cô, để hơi thở phả vào mặt cô: “Bảo bối Ninh Ninh đã học được cách nói dối anh, lén lút đi gặp người con trai khác rồi sao? Thật là cô bé không biết nghe lời nha!"
Bạch Nhạc Ninh trì độn nâng mắt nhìn anh, rốt cuộc vừa mới tỉnh táo lại từ trong nụ hôn vừa rồi, lại nghe thấy Bạc Cạnh ngà ngà dò xét.
Hả? Giọng nói cũng không hề nghiêm khắc, dường như là đang đợi cô giải thích?
Khuôn mặt xinh xắn bỗng dưng ửng hồng, cô chủ động vươn tay ôm cổ Bạc Cạnh, vùi mặt vào trong ngực anh, nũng nịu phân trần: “Người ta mới không có lén lút đi gặp con trai khác, anh Bạc đúng là một thùng dấm chua mà!"
Bạc Cạnh lại vuốt ve sau lưng cô, híp mắt cười khẽ: “Không có lén lút sao? Nếu Ninh Ninh ngoan như vậy, vậy thì anh phải thưởng cho Ninh Ninh mới đúng." Anh cố ra vẻ trầm ngâm, thế nhưng bàn tay lại bắt đầu không an phận, lặng lẽ tiến đến cổ áo của Bạch Nhạc Ninh: “Anh phải thưởng cho em thế nào đây? Phục vụ đặc biệt cả ngày chủ nhật, thế nào?"
Bạch Nhạc Ninh càng thêm đỏ mặt, hờn dỗi nói: “Phục vụ đặc biệt cái gì chứ! Suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện đó, thì ra anh Bạc không những là một thùng dấm mà còn là một sắc lang nha!"
Bạc Cạnh lại cười: “Em đã nói anh là sắc lang, nếu anh không biểu hiện một chút, vậy chẳng phải là thật có lỗi với hình tượng sắc lang đó sao?" Nói xong, anh liền hôn lên đôi môi anh đào căng mọng, ngón tay cũng dao động trên người Bạch Nhạc Ninh, lặng lẽ châm lửa, sờ sờ chỗ này, vuốt vuốt chỗ kia, cuối cùng mới dừng lại ở nụ hoa đã đứng thẳng, lưu luyến không rời.
Bạch Nhạc Ninh thở khẽ, chống hai tay trước ngực Bạc Cạnh, kéo ra khoảng cách giữa hai người, ngăn lại hành động của anh làm mình vui sướng: “Ưm. . . đừng, không được. . ."
Bạc Cạnh lại nhướng mày cười một tiếng: “Sao lại không được?" Ngón tay tà ác khẽ bóp nhẹ nụ hoa đang vểnh cao, sau khi thành công làm cô phải rên lên một tiếng yêu kiều ngọt ngấy, anh mới hài lòng ngồi yên trên ghế, nhìn cô gái nhỏ lộ ra vẻ mặt khó chịu, vặn vẹo thân thể để lộ ra làn da trắng như tuyết, sắc mặt hồng hào xinh đẹp.
Bạch Nhạc Ninh yếu ớt dựa vào ngực anh, thế nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn chìm trong cơn sóng tình dục, còn đang cố gắng kéo lại một tia thanh tỉnh, cất tiếng cầu xin đứt quãng: “Ở đây không được. . . Đừng, đừng ở chỗ này . . . Ưm, đừng. . . Trở về . . . A . . ."
Bạc Cạnh lại nhanh chóng đáp ứng: “Không thành vấn đề!"
Bạch Nhạc Ninh chỉ cảm thấy hình như anh đồng ý có vẻ nhanh chóng, không giống như mọi khi, kết quả, Bạc Cạnh lại mở cửa xe, sau đó bế cô đặt lên mui xe rồi bắt đầu cởi quần áo.
Ngay lập tức, cô cảm thấy có gì đó không đúng: “Anh làm gì. . ." Còn chưa kịp hỏi xong thì Bạc Cạnh đã kéo váy cô lên, giữ lại hai chân đang muốn phản kháng, sau đó tách ra một khoảng đủ để anh lách người vào, thuận tay cởi ra chiếc quần lót nhỏ gây cản trở, sau đó chạm vào hoa tâm thử một chút xem đã đủ ẩm ướt để tiếp nhận phái nam căng cứng nóng bỏng của mình chưa.
Bạch Nhạc Ninh vội vàng ‘ưm’ một tiếng, dòng nhiệt nóng bỏng trong cơ thể chậm rãi chảy ra, tiểu huyệt vừa rồi vẫn còn trống rỗng, bị anh chạm vào như vậy lại khiến cho cô cảm thấy khó chịu vì không được lấp đầy, cô cất tiếng kháng nghị, dáng vẻ như một con thú nhỏ đang không ngừng cọ xát ở trên người Bạc Cạnh, gương mặt ửng hồng, vừa nhìn cũng biết là dáng vẻ động tình.
Ngón tay đã dính đầy dịch lỏng khiến Bạc Cạnh hài lòng cong nhẹ khóe môi, nhân lúc cô gái nhỏ còn đang mơ màng vì động tác của ngón tay mình thì anh động thân, đem phái nam căng cứng chôn sâu vào trong hoa huyệt của cô.
“A ——"
Bạch Nhạc Ninh bị đánh úp bất ngờ, không kịp chuẩn bị trước, cánh tay đang đặt trên bả vai của Bạc Cạnh vô lực rũ xuống, cô muốn kháng nghị nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, chỉ mới vài lần thì đã không nhịn được mà rên rỉ: “A. . . đừng, anh thật hư . . . sâu quá. . ."
Bạc Cạnh ra sức thăm dò trong cơ thể cô, anh cúi đầu hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô: “Anh hư sao? Bảo bối Ninh Ninh, là em nói ‘đừng, trở về đi’ nha! Đã ướt như vậy mà còn cố gắng chịu đựng, anh thật sự không nỡ để cho em phải khổ sở như vậy. . ." Nói xong, động tác bên dưới của anh càng trở nên nhanh hơn, cảm giác mềm mại bên trong hoa huyệt thật sự tuyệt vời, anh rút ra rồi lại đâm vào, làm cho cô gái nhỏ đáng thương muốn phất cờ đầu hàng cũng không được.
May là nhà xe đủ ấm áp, lúc nãy anh cũng không quên khóa cửa nhà xe lại, nếu không, bây giờ đã là đêm đông, cô gái nhỏ dưới người anh
cũng sẽ bị đông lạnh mất.
Bạc Cạnh vô cùng nhiệt tình, khiến cho Bạch Nhạc Ninh cảm thấy nóng rực, toàn thân cứ như đang ngâm ở trong nước nóng, vừa nóng vừa ướt, lại vô cùng khổ sở như thể muốn hòa tan vào trong cơ thể của anh, nơi tư mật truyền đến khoái cảm cực hạn, từng đợt từng đợt liên tiếp ùa tới, khiến cho cô trở nên mơ màng, chỉ còn biết túm chặt cánh tay rắn chắc của anh.
“Anh, anh...." Bạch Nhạc Ninh thở hổn hển, dùng tất cả khí lực để chỉ trích sắc lang: “Làm sao anh có thể ở nơi này mà... A! Ưm, đừng.... không được, em không được..." Lời còn chưa dứt thì cô đã lập tức run rẩy rồi xụi lơ ở trong ngực của Bạc Cạnh, cả người cong lại, muốn khép hai chân lại nhưng chỉ có thể kẹp chặt quanh hông của Bạc Cạnh.
“Chết tiệt! Bảo bối, đừng lộn xộn!"
Bị cô kẹp chặt như vậy, Bạc Cạnh suýt chút nữa bị mất khống chế, anh vội vàng thả chậm động tác, hơi rút ra một chút, nhanh chóng ổn định rồi lại một lần nữa tiến sâu vào bên trong.
“A... Em khó chịu quá..."
Bạch Nhạc Ninh nức nở, cô không chịu nổi nữa nhưng không biết phải làm sao, chỉ đành vặn vẹo thân mình, cơ thể càng thêm run rẩy.
Bạc Cạnh lại yêu thương nhẹ nhàng vuốt ve thái dương ướt đẫm mồ hôi của cô, hôn lên nước mắt của cô, thế nhưng tần suất ra vào cũng không vì sự kháng nghị của cô mà chậm lại, ngược lại càng thêm dồn dập kịch liệt, mỗi lần đều tiến vào nơi sâu nhất của Bạch Nhạc Ninh, để cho cô lộ ra toàn bộ sự nhiệt tình, cùng với anh tạo nên một giai điệu tuyệt vời.
Dưới sự xâm nhập cuồng dã của nh, Bạch Nhạc Ninh cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ đang lắc lư kịch liệt.
Cô không còn biết mình đang ở nơi nào, chỉ có thể nắm chặt tay của Bạc Cạnh, đôi mắt trở nên mông lung, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, không biết là muốn để cho Bạc Cạnh tiến vào sâu hơn, yêu cô nhiều hơn hay là muốn cầu xin anh mau buông tha cho mình: “A... không ..... a ... em .... em không được ....a...a...a...."
Bạc Cạnh vừa mạnh mẽ ra vào trong cơ thể cô, vừa mở miệng dịu dàng an ủi: “Bảo bối, đừng sợ, đợi thêm chút nữa, em sẽ thích! Bảo bối, em thật chặt..."
Bạch Nhạc Ninh lắc đầu nguầy nguậy, cô muốn cự tuyệt tiếp nhận Bạc Cạnh nhưng như vậy lại càng hấp dẫn anh, cô không nhịn được mà kêu lên: “Không muốn! Không muốn... a...a..."
Nắm chặt eo nhỏ mềm mại, Bạc Cạnh một lần lại một lần, hung hăng thúc mạnh vào hoa huyệt ẩm ướt của cô, làm cho cô không chịu nổi mà kêu to.
Cuối cùng, sau khi Bạch Nhạc Ninh lên đỉnh, anh mới đem tất cả tinh hoa nóng rực bắn vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô....
“A..."
“A...."
Hai người đồng thời bật ra tiếng rên rỉ, sau đó chậm rãi mở mắt nhìn đối phương, hô hấp dồn dập, yên lặng cảm thụ dư vị sau cơn hoan ái.
Đầu óc của Bạch Nhạc Ninh đã hoàn toàn trống rỗng, cánh tay vẫn đặt trên vai Bạc Cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn lê hoa đái vũ vẫn nhìn chằm chằm vào anh, thấy trong đôi mắt anh là tình yêu nồng đậm và cả tình dục vẫn còn chưa tan.
Ổn định lại trong chốc lát, Bạc Cạnh lại cắn nhẹ lên vành tai của Bạch Nhạc Ninh khiến cả người cô run lên: “Ưm, đừng..."
Cô không chịu đựng được sự trêu chọc của nh, có muốn cũng không dám nói thẳng, dục cự hoàn nghênh (*), Bạc Cạnh cười khẽ, bế cô gái nhỏ mình yêu thương lên rồi cắn nhẹ vào cần cổ trắng như tuyết của cô, vừa hôn vừa tinh tường hỏi: “Tối nay đến phòng em hay phòng anh?"
(*) Dục cự hoàn nghênh: Muốn nghênh đón mà còn giả vờ cự tuyệt.
Kể từ khi hai người đính hôn, Bạc Cạnh nhẫn nại đã lâu thì đã vội vàng đột phá giới tuyến cuối cùng, chiếm trọn thể xác và tâm hồn của Bạch Nhạc Ninh.
Mặc dù bởi vì chú ý đến suy nghĩ của cha Bạch cho nên bọn họ không thể quang minh chính đại ngủ cùng phòng, trên thực tế, mỗi đêm bọn họ đều ngủ chung với nhau, cha Bạch cũng đoán được điều này, thế nhưng con gái mình cũng đã cam tâm tình nguyện để cho người ta trói buộc, vậy ông cũng đành làm một bậc cha mẹ sáng suốt, ít can thiệp vào chuyện yêu đương của con gái thôi.
Vậy nên, lúc hai vợ chồng nhà bên cạnh muốn về quê để an hưởng tuổi già, trước khi về miền nam, bọn họ rao bán nhà, cha Bạch đã mua lại căn nhà này, sau đó lại phá vỡ bức tường ngăn cánh giữa hai nhà để cho hai bên có thể dễ dàng qua lại.
Bề ngoài, Bạc Cạnh và Bạch Nhạc Ninh vẫn tuân thủ quy củ, mỗi người đều có phòng riêng, chẳng qua, hai căn phòng chỉ cách nhau một vách tường, ai ngủ giường của ai cũng không có gì khác biệt, ngay cả mẹ Lý mỗi ngày đặc biệt phụ trách việc dọn dẹp và nấu nướng cũng rất tự giác, chưa bao giờ hỏi qua tình trạng sử dụng phòng ốc của bọn họ.
Bạch Nhạc Ninh hừ lạnh: “Tôi đính hôn lúc nào cũng không liên quan đến cậu!"
Lục Vịnh đảo mắt, chợt hiểu ra: “Tôi biết rồi! Haha, tính ra thì ông anh đó năm nay cũng không còn trẻ nữa, đàn ông lớn tuổi thì chỉ sợ bạn gái nhỏ bỏ đi, cho nên mới vội vã dùng cái vật vô dụng này để ràng buộc cậu đúng không?"
Bạch Nhạc Ninh tức giận: “Cậu thì biết cái gì? Đừng có nói lung tung!"
Không sai, sau khi cô tốt nghiệp thì đã đính hôn với Bạc Cạnh, dù có hơi sớm nhưng cũng là do cô hoàn toàn tự nguyện, tuyệt đối không có ai ép buộc cô, càng không có cảm giác mình bị ràng buộc, trái lại, nếu cô không giữ chặt anh Bạc, chẳng may sau này anh ấy kết hôn mà cô dâu không phải là mình thì cô sẽ đau lòng chết mất.
Lục Vịnh không vui, ngượng ngùng nói: “Cậu tức giận cái gì, không phải là bị tôi đoán trúng rồi sao? Cần gì phải thẹn quá hóa giận như vậy?" Ngừng một chút rồi lại nói: “Đã đính hôn còn đến tiệc họp mặt này, chứng tỏ chồng chưa cưới đối xử không tốt với cậu, chi bằng hãy quên anh ta đi."
Bạch Nhạc Ninh đang định lên tiếng phản kích, lại nghe tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng vang lên, cô cầm túi xách chạy ra khỏi phòng, nhận điện thoại.
“Ninh Ninh, là anh!"
“Anh Bạc!" Vừa nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, tâm tình của Bạch Nhạc Ninh cũng trở nên tốt hơn, mà đầu dây bên kia còn truyền tới tiếng còi xe khiến cô có chút kinh ngạc: “Anh còn chưa về nhà sao?"
“Tăng ca, bây giờ vẫn chưa về." Bên ngoài phòng rất yên tĩnh, trong giọng nói quan tâm của Bạc Cạnh còn mang theo chút ý cười: “Buổi tối gió lớn, bây giờ ấm hơn rồi, mẹ Lý vừa gọi điện nói em vẫn chưa thay đồ, anh lái xe mang áo khoác đến cho em, em đang ở đâu? Đọc địa chỉ cho anh."
Bạch Nhạc Ninh cắn môi đọc địa chỉ, sau đó lại thấp giọng nỉ non: “Anh Bạc, em muốn về nhà. . ."
Bên kia đầu dây im lặng một lúc, sau đó giọng nói kiên định của Bạc Cạnh bỗng vang lên, xuyên qua điện thoại truyền vào tai Bạch Nhạc Ninh: “Chờ anh, sẽ nhanh thôi!"
Bạch Nhạc Ninh cúp điện thoại rồi quay vào phòng, định tìm cơ hội nói với Trần Hiểu Ý, lại vừa đúng lúc anh Trần nhắn tin cho em gái, bảo cô chủ nhật này về đi công chuyện với cha già một chút, sau khi bàn bạc, hai người chuẩn bị rút lui.
Vì lý do lễ phép, Trần Hiểu Ý và Bạch Nhạc Ninh nói tạm biệt với mọi người, bọn họ cũng chưa muốn tan tiệc sớm như vậy, cho nên trong phòng vẫn tiếp tục hát, chỉ để một người thay mặt đi ra gọi xe cho các cô.
“Bây giờ về à?" Nam sinh sinh tóc ngắn mà Lục Vịnh gọi là ‘học trưởng Hồng’ đứng ở sau lưng, kỳ lạ hỏi.
Học trưởng Hồng hỏi Trần Hiểu Ý: “Đã trễ thế này, hay là để anh đưa em về?" Sau đó cậu ta dùng tư cách đàn anh, nói với Lục Vịnh: “Cậu tiễn Bạch Nhạc Ninh đi."
Lục Vịnh vừa định mở miệng thì Trần Hiểu Ý thông minh giành mở miệng trước, nói với học trưởng Hồng: “Thật ra thì Ninh Ninh ngây thơ lắm, hôm nay theo em tới đây chỉ để đủ quân số mà thôi, học trưởng nhìn chiếc nhẫn trên tay cô ấy xem, đó chính là nhẫn đính hôn đấy! Chồng cô ấy cũng sắp đến rồi, em ngồi xe chồng cô ấy là được."
Vừa dứt lời thì lại nghe thấy giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên ở phía sau lưng cô: “Cô Trần đã khách khí rồi, cô Trần muốn vui chơi ca hát với người ngoài mà lại còn mang Ninh Ninh của tôi theo, chiếc xe nhỏ này của tôi chỉ sợ không chở nổi nhân vật lớn như cô đâu."
Trần Hiểu Ý chợt rùng mình một cái.
Càng lớn, Bạch Nhạc Ninh cũng không còn hay bị bệnh giống như hồi nhỏ nữa, sau khi cô vào đại học năm nhất thì cha Bạch lại lấy lý do ‘trong nhà ba người đi làm, đi học đều không tiện’, cho nên ông đã cho sơn sửa lắp đặt thiết bị, trùng tu lại căn nhà lúc trước, sau đó đem bọn họ trở về.
Từ nhà họ Bạch tới chỗ KTV này cũng phải hơn hai mươi phút chạy xe, vậy mà Bạc Cạnh lại chỉ mất mười phút đã xuất hiện trước mặt Bạch Nhạc Ninh, thật sự là khiến các cô bị bất ngờ.
Trần Hiểu Ý hoảng hốt xua xua tay: “Cái đó, cái đó. . . em có thể giải thích, thật sự, tụi em không có tham gia. . ." Càng nói càng sai.
Bạc Cạnh cười lạnh: “Không cần giải thích, vừa nhìn cũng biết đều là em giật dây." Nói xong, anh đi lướt qua Trần Hiểu Ý đến trước mặt Bạch Nhạc Ninh, cầm áo khoác trên tay cẩn thận phủ lên vai cô.
Trần Hiểu Ý cau mày ủ rũ, phen này thật sự là đã chọc vào tên đàn ông hẹp hòi này rồi. Có khi nào mình sẽ bị anh ta lột da hay không? A! Sau này chắc chắn anh ta sẽ không cho tiểu Ninh Ninh chơi với cô nữa, làm sao bây giờ? Cô còn muốn ngồi trong cái xe thể thao đó thêm vài lần nha!
Học trưởng Hồng quan sát Bạc Cạnh, cảm thấy khí chất của Bạc Cạnh thật giống tầng lớp tinh anh trong xã hội, hơn nữa lại có chút quen mắt, chỉ tiếc ánh đèn từ KTV hắt tới căn bản không thể nào nhìn rõ khuôn mặt Bạc Cạnh, nhưng cứ nhìn chiếc xe thể thao bên cạnh thì không thể nghi ngờ, đường cong của chiếc xe lưu loát tinh xảo, chỉ liếc mắt cũng biết là không hề rẻ, đoán chắc đây cũng là một người có tiền.
Nhưng nghe Bạc Cạnh nói xong, học trưởng Hồng lại cảm thấy Bạc Cạnh cũng không phải là một người hiền lành: “Anh là chồng sắp cưới của bạn học Bạch sao? Nếu không tiện thì để tôi đưa Trần Hiểu Ý về nhà là được rồi, không cần phiền đến anh!"
Trần Hiểu Ý theo bản năng cự tuyệt ý tốt của cậu ta: “Tôi không cần ngồi xe người khác về nhà, có xe người quen không ngồi, ngồi xe người lạ làm gì?"
Sắc mặt học trưởng Hồng tái mét nhưng cũng không thể nào giữ cô lại, dù sao hai người cũng vừa mới quen, cậu ta muốn để lại cho Trần Hiểu Ý một ấn tượng tốt đẹp, vậy nên cũng không muốn ngăn cản quyết định của cô.
Trái lại, Bạch Nhạc Ninh lại có biện pháp trấn an Bạc Cạnh.
Cô trực tiếp bổ nhào vào trong ngực anh, ngẩng đầu khẽ hôn lên môi anh rồi giơ ngón áp út đang đeo nhẫn lên, nói: “Anh Bạc, em thật sự đã nói cho bọn họ biết em đã là hoa có chủ, cho nên anh đừng giận Ý Ý, cô ấy không cố ý đâu, chúng ta đưa cô ấy về đi, anh trai cô ấy đang hối cô ấy trở về đấy."
Bạc Cạnh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay cô rồi mới hài lòng cong môi, thuận tay ôm lấy cô, mượn ánh đèn mờ tỏ, anh lặng lẽ cúi đầu, cắn nhẹ lên vành tai của cô: “Về nhà sẽ phạt em." Sau đó cánh tay đang đặt trên eo cô cũng bắt đầu không an phận, lén lút phủ lên chỗ mà mọi người không thể thấy được.
Bạch Nhạc Ninh sợ hãi suýt chút nữa la lên, nhưng rồi lại kịp thời nén lại, cô bị anh trêu ghẹo mà thở dốc: “Đừng! Đừng! . . . Có người . . ."
Bạc Cạnh lại ôm cô, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào người con trai đang đứng đối diện.
Lục Vịnh đang đứng trước cửa KTV, từ lúc Bạc Cạnh vừa mới xuất hiện, cậu ta đã âm thầm quan sát anh, sau đó lại nhướng mày nhìn thẳng vào anh, cuối cùng mới từ từ bước tới chỗ mà ánh sáng có thể chiếu rõ khuôn mặt mình.
Bạc Cạnh đã sớm phát hiện có người đang dùng ánh mắt khiêu khích để nhìn mình, nhưng anh cũng không ngây
thơ mà trừng mắt nhìn lại đối phương, trên khuôn mặt vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh, anh nhẹ nhàng xoa gò má của Bạch Nhạc Ninh bởi vì gió thổi mà có chút lạnh lẽo, sau đó cũng chẳng thèm liếc nhìn Trần Hiểu Ý, chỉ cất giọng nói: “Muốn về cùng thì đừng có ói trên xe của anh."
Bởi vì Bạch Nhạc Ninh đã mở miệng cầu xin cho nên Bạc Cạnh cũng không đành lòng để vợ sắp cưới của mình phải lo lắng vì người khác, trước đây anh cũng đã từng nhiều lần cho Trần Hiểu Ý quá giang về nhà, thế nhưng tửu lượng của Trần Hiểu Ý quá kém, ngồi trong xe nếu không phải khóc thì cũng náo loạn ầm ĩ, lần trước, lúc vừa mới lên xe, cô ấy cũng chỉ lèm bèm chứ không quậy phá, ai ngờ đi được nửa đường lại ói đầy trên xe của anh, hại anh và Ninh Ninh luống cuống tay chân, thu dọn chiến trường, Trần Hiểu Ý lại còn hoan hô, ói một chập xong lại lăn ra ngủ, dáng vẻ hệt như một con heo vừa bị cắt tiết, căn bản là chẳng biết mình vừa mới làm ra những chuyện kinh khủng thế nào.
Tửu lượng kém như vậy mà hết lần này đến lần khác thấy rượu thì uống, thật là khiến cho người ta đau đầu.
Xác định Bạch Nhạc Ninh đã ngồi ổn định và thắt đai an toàn, Bạc Cạnh cũng không quan tâm Trần Hiểu Ý có định lên xe hay không, anh chỉ trực tiếp tra chìa khóa rồi khởi động xe.
“A! Đợi đã, em đi nữa!" Trần Hiểu Ý không dám lề mề, vội vàng mở cửa xe chen vào ghế sau.
Trông thấy người đẹp bỏ đi mà không chút lưu luyến, học trưởng Hồng chỉ đành bất lực buông lỏng nắm tay, thấp giọng than thở: “Aiz, xem ra không thể làm gì khác hơn là phải đợi đến lần sau rồi!"
Quay đầu lại trông thấy vẻ mặt phức tạp của Lục Vịnh, cậu ta không nhịn được tò mò hỏi: “Tiểu Lục, cậu biết chồng sắp cưới của Bạch Nhạc Ninh à?"
“Đâu chỉ là biết..." Lục Vịnh nở nụ cười nhạt: “Anh ta nổi tiếng lắm đấy!"
“Nổi tiếng?" Học trưởng Hồng bắt đầu lục lại trí nhớ.
Thật sự là người nổi tiếng sao? Chả trách vừa gặp đã thấy quen mặt.
“Không cần nghĩ nữa, anh ra chính là con nuôi của chủ tịch Bạch thị, Bạc Cạnh."
Lời nói của Lục Vịnh làm cho học trưởng Hồng siết chặt tay lại: “Phó tổng giám đốc Bạc! Mấy ngày trước trong trường còn mời anh ta về thuyết giảng cho sinh viên mới, tôi cũng có tới nghe giảng, tại sao hôm nay lại không nhận ra nhỉ? Cậu không biết chứ, anh ta là nhân vật nổi tiếng của trường đại học T chúng tôi đấy, người như anh ta đi đến đâu cũng tỏa sáng, thật sự là có thể sánh ngang với đèn huỳnh quang đấy...."
Lục Vịnh không có tâm tình để nghe học trưởng Hồng lải nhải.
Đưa mắt nhìn đuôi xe thể thao đang dần biến mất trong bóng đêm, Lục Vịnh nói thầm trong lòng, Bạc Cạnh, không ngờ rằng chúng ta lại gặp lại nhanh như vậy, năm đó anh cướp mất cô gái tôi thích thì thôi đi, nhưng ngàn vạn lần đừng bao giờ vọng tưởng thu mua lại được xí nghiệp Lục thị của cha tôi để lại, dù sao thì tôi cũng đã từ Mỹ trở về, tôi sẽ không để cho anh tiếp tục được như ý, tôi muốn anh phải thất bại, kể cả sự nghiệp lẫn tình cảm.
Lái xe vòng một vòng, đưa Trần Hiểu Ý về nhà, Bạc Cạnh lại khởi động xe, chạy về nhà họ Bạch.
Dọc theo đường đi, bầu không khí trong xe yên tĩnh không có chút tiếng động nào, Bạch Nhạc Ninh len lén nhìn về phía Bạc Cạnh.
Đôi mắt Bạc Cạnh vẫn nhìn thẳng về phía trước, anh chậm rãi mở miệng: “Trên mặt anh có gì sao?"
Bạch Nhạc Ninh vội vàng lắc đầu liên tục: “Không có! Không có gì cả!" Không có gì mới là lạ đó, dựa vào tính tình của anh Bạc, bị anh phát hiện mình và Ý Ý tham gia mấy cái loại tiệc tùng họp mặt thế này, lại còn nói dối với anh là chỉ đi ăn, sắc mặt của anh nhất định sẽ trở nên rất khó coi, rất rất khó coi, sau đó sẽ khéo léo dùng lời nói để bày tỏ sự không vui của mình, rồi tiếp đó sẽ làm cho cô không thể nào chối cãi được nữa, bắt cô phải bảo đảm không có lần sau nữa.
Nhưng tối nay anh lại không hề có chút biểu hiện nào, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, không tức giận cũng không nói chuyện, khó trách vừa rồi Ý Ý bị dọa sợ đến nỗi không dám hó hé một câu, vừa đến nhà thì lập tức mở của xe rồi bỏ chạy trối chết, ngay cả ‘cảm ơn’ và ‘ hẹn gặp lại’ cũng quên nói.
Nhớ lại câu ‘trở về sẽ phạt em’ của anh, Bạch Nhạc Ninh lại cảm thấy vô cùng bất an, làm sao bây giờ, đừng nói là anh Bạc bị chọc tức đến mức không thèm mở miệng răn đe nữa mà sẽ xử tử cô ngay lập tức chứ? Cô phải làm gì mới hạ hỏa cho anh bây giờ?
Cô sợ hãi lén lút liếc nhìn anh một cái, sau đó bắt đầu âm thầm nghĩ cách, nếu như mình chủ động dùng sắc dụ thì có thể làm cho anh bớt giận hay không? Dù sao từ trước tới giờ cô đã làm chuyện này không ít, hơn nữa có thể nói là luôn đạt được chiến tích huy hoàng nha.
Lúc Bạch Nhạc Ninh đang nghiêm túc tự hỏi ‘sắc dụ’ có khả năng không thì Bạc Cạnh vẫn thản nhiên như cũ, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra, từ đầu đến giờ, trừ những câu cần thiết quan trọng, ví như hỏi Bạch Nhạc Ninh có mệt hay không, có thấy lạnh hay không, có cần mở điều hòa cho ấm thêm chút nữa hay không thì những chuyện khác anh cũng không hề nhắc tới.
Mặc dù là thế nhưng Bạch Nhạc Ninh vẫn đoán không sai, quả thật là Bạc Cạnh đang nổi nóng.
Anh vẫn luôn cẩn thận quan sát đường xá, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu, cha Bạch đang đi khảo sát bên Singapore, mà tối nay cô gái nhỏ của anh lại ăn cơm ở bên ngoài, bởi vì trong nhà không có ai nên anh cưỡng bách bản thân mình ở lại công ty làm thêm giờ, dốc hết sức lực làm thêm mấy tiếng đồng hồ để xử lý tất cả công việc của ngày mai, vốn định dành khoảng thời gian cuối tuần để ở bên cạnh cô.
Ai ngờ, gọi điện về nhà thì mẹ Lý nói cô vẫn chưa về, sợ cô bị lạnh cho nên anh mới vội vàng chạy xe về nhà để lấy áo khoác đem đến cho cô, thế nhưng chưa kịp gọi điện thì đã thấy cô gọi rồi bảo rằng mình muốn về nhà, kết quả là ngay cả áo khoác cũng không kịp quay về lấy, anh lập tức chạy thẳng tới nơi cô đang đợi, dù sao bộ comple anh đang mặc cũng không có vấn đề gì, mà bản thân anh có lạnh hay không cũng không quan trọng, quan trọng là tâm tình cô gái nhỏ của anh không tốt, cô muốn trở về nhà.
Cuối cùng thì sao? Cuối cùng thì anh lại phát hiện ra cô đang đi gặp gỡ với mấy người con trai khác! Càng khó chịu hơn là cô thật sự để cho anh gặp được tình địch!
Bạc Cạnh càng nghĩ càng tức giận, nếu không nhờ vào một tia lý trí cuối cùng thì anh tuyệt đối sẽ vòng xe lại để vặn xương Trần Hiểu Ý.
Nhưng anh không thể, cũng không được làm như vậy.
Bạc Cạnh bất đắc dĩ tự giễu, đây là một chuyện không thể nào! Trong mối quan hệ giữa anh và cô vợ sắp cưới bé nhỏ này, trừ trường hợp cần thiết phải kiên quyết dứt khoát thì hầu hết anh toàn chủ động nhường nhịn cô. Dù sao Ninh Ninh vẫn còn nhỏ, có nhiều chuyện cô vẫn chưa đủ lý trí và thành thục, lão trúc mã đáng thương là anh đây, không thể làm gì khác hơn là đành phải bất đắc dĩ giúp cô hoàn thiện vào những chỗ thiếu sót đó.
Cũng vậy, thành thục có nghĩa là không thể dễ dàng đem sự ngây thơ của mình bộc lộ trước mặt người khác.
Nhưng anh biết, có một phương pháp khác có thể truyền đạt cảm xúc đến cô vợ nhỏ của mình.
Về đến nhà, Bạc Cạnh chạy xe vào gara, sau đó hít một hơi thật sâu rồi khóa chốt cửa xe lại, đem người bên cạnh vây lại trong khoảng không gian nhỏ bé.
Bạch Nhạc Ninh bất an xê dịch tư thế ngồi, vừa định nói gì thì đã bị một hơi thở ấm áp bao phủ, Bạc Cạnh cúi người hôn lên mắt cô, liếm lên khóe mắt cô, rồi lại tựa như chưa đủ, anh từ từ thăm dò xuống dưới, lướt qua chóp mũi, cuối cùng là trượt đến đôi môi anh đào của cô.
Đầu lưỡi linh hoạt tiến vào đôi môi nhỏ nhắn đang khẽ rên rỉ, Bạc Cạnh hung hăng hút hết nước bọt trong miệng cô, đầu lưỡi lướt qua hàm răng trắng noãn, sau đó lại không ngừng dụ dỗ chiếc lưỡi thơm tho, cùng nhau dây dưa.
Hai người triền miên hôn hít một lúc lâu, đến khi Bạch Nhạc Ninh sắp không thở nổi thì Bạc Cạnh mới buông ra, để cho cô vội vã hít vào vài ngụm không khí.
“Thật ngọt. . ." Ôm lấy cô gái nhỏ mềm mại, Bạc Cạnh thở dài đầy thỏa mãn.
Lại qua một lúc lâu, anh ôm lấy thân thể vẫn còn mềm yếu trong ngực mình, tựa vào trán cô, để hơi thở phả vào mặt cô: “Bảo bối Ninh Ninh đã học được cách nói dối anh, lén lút đi gặp người con trai khác rồi sao? Thật là cô bé không biết nghe lời nha!"
Bạch Nhạc Ninh trì độn nâng mắt nhìn anh, rốt cuộc vừa mới tỉnh táo lại từ trong nụ hôn vừa rồi, lại nghe thấy Bạc Cạnh ngà ngà dò xét.
Hả? Giọng nói cũng không hề nghiêm khắc, dường như là đang đợi cô giải thích?
Khuôn mặt xinh xắn bỗng dưng ửng hồng, cô chủ động vươn tay ôm cổ Bạc Cạnh, vùi mặt vào trong ngực anh, nũng nịu phân trần: “Người ta mới không có lén lút đi gặp con trai khác, anh Bạc đúng là một thùng dấm chua mà!"
Bạc Cạnh lại vuốt ve sau lưng cô, híp mắt cười khẽ: “Không có lén lút sao? Nếu Ninh Ninh ngoan như vậy, vậy thì anh phải thưởng cho Ninh Ninh mới đúng." Anh cố ra vẻ trầm ngâm, thế nhưng bàn tay lại bắt đầu không an phận, lặng lẽ tiến đến cổ áo của Bạch Nhạc Ninh: “Anh phải thưởng cho em thế nào đây? Phục vụ đặc biệt cả ngày chủ nhật, thế nào?"
Bạch Nhạc Ninh càng thêm đỏ mặt, hờn dỗi nói: “Phục vụ đặc biệt cái gì chứ! Suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện đó, thì ra anh Bạc không những là một thùng dấm mà còn là một sắc lang nha!"
Bạc Cạnh lại cười: “Em đã nói anh là sắc lang, nếu anh không biểu hiện một chút, vậy chẳng phải là thật có lỗi với hình tượng sắc lang đó sao?" Nói xong, anh liền hôn lên đôi môi anh đào căng mọng, ngón tay cũng dao động trên người Bạch Nhạc Ninh, lặng lẽ châm lửa, sờ sờ chỗ này, vuốt vuốt chỗ kia, cuối cùng mới dừng lại ở nụ hoa đã đứng thẳng, lưu luyến không rời.
Bạch Nhạc Ninh thở khẽ, chống hai tay trước ngực Bạc Cạnh, kéo ra khoảng cách giữa hai người, ngăn lại hành động của anh làm mình vui sướng: “Ưm. . . đừng, không được. . ."
Bạc Cạnh lại nhướng mày cười một tiếng: “Sao lại không được?" Ngón tay tà ác khẽ bóp nhẹ nụ hoa đang vểnh cao, sau khi thành công làm cô phải rên lên một tiếng yêu kiều ngọt ngấy, anh mới hài lòng ngồi yên trên ghế, nhìn cô gái nhỏ lộ ra vẻ mặt khó chịu, vặn vẹo thân thể để lộ ra làn da trắng như tuyết, sắc mặt hồng hào xinh đẹp.
Bạch Nhạc Ninh yếu ớt dựa vào ngực anh, thế nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn chìm trong cơn sóng tình dục, còn đang cố gắng kéo lại một tia thanh tỉnh, cất tiếng cầu xin đứt quãng: “Ở đây không được. . . Đừng, đừng ở chỗ này . . . Ưm, đừng. . . Trở về . . . A . . ."
Bạc Cạnh lại nhanh chóng đáp ứng: “Không thành vấn đề!"
Bạch Nhạc Ninh chỉ cảm thấy hình như anh đồng ý có vẻ nhanh chóng, không giống như mọi khi, kết quả, Bạc Cạnh lại mở cửa xe, sau đó bế cô đặt lên mui xe rồi bắt đầu cởi quần áo.
Ngay lập tức, cô cảm thấy có gì đó không đúng: “Anh làm gì. . ." Còn chưa kịp hỏi xong thì Bạc Cạnh đã kéo váy cô lên, giữ lại hai chân đang muốn phản kháng, sau đó tách ra một khoảng đủ để anh lách người vào, thuận tay cởi ra chiếc quần lót nhỏ gây cản trở, sau đó chạm vào hoa tâm thử một chút xem đã đủ ẩm ướt để tiếp nhận phái nam căng cứng nóng bỏng của mình chưa.
Bạch Nhạc Ninh vội vàng ‘ưm’ một tiếng, dòng nhiệt nóng bỏng trong cơ thể chậm rãi chảy ra, tiểu huyệt vừa rồi vẫn còn trống rỗng, bị anh chạm vào như vậy lại khiến cho cô cảm thấy khó chịu vì không được lấp đầy, cô cất tiếng kháng nghị, dáng vẻ như một con thú nhỏ đang không ngừng cọ xát ở trên người Bạc Cạnh, gương mặt ửng hồng, vừa nhìn cũng biết là dáng vẻ động tình.
Ngón tay đã dính đầy dịch lỏng khiến Bạc Cạnh hài lòng cong nhẹ khóe môi, nhân lúc cô gái nhỏ còn đang mơ màng vì động tác của ngón tay mình thì anh động thân, đem phái nam căng cứng chôn sâu vào trong hoa huyệt của cô.
“A ——"
Bạch Nhạc Ninh bị đánh úp bất ngờ, không kịp chuẩn bị trước, cánh tay đang đặt trên bả vai của Bạc Cạnh vô lực rũ xuống, cô muốn kháng nghị nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, chỉ mới vài lần thì đã không nhịn được mà rên rỉ: “A. . . đừng, anh thật hư . . . sâu quá. . ."
Bạc Cạnh ra sức thăm dò trong cơ thể cô, anh cúi đầu hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô: “Anh hư sao? Bảo bối Ninh Ninh, là em nói ‘đừng, trở về đi’ nha! Đã ướt như vậy mà còn cố gắng chịu đựng, anh thật sự không nỡ để cho em phải khổ sở như vậy. . ." Nói xong, động tác bên dưới của anh càng trở nên nhanh hơn, cảm giác mềm mại bên trong hoa huyệt thật sự tuyệt vời, anh rút ra rồi lại đâm vào, làm cho cô gái nhỏ đáng thương muốn phất cờ đầu hàng cũng không được.
May là nhà xe đủ ấm áp, lúc nãy anh cũng không quên khóa cửa nhà xe lại, nếu không, bây giờ đã là đêm đông, cô gái nhỏ dưới người anh
cũng sẽ bị đông lạnh mất.
Bạc Cạnh vô cùng nhiệt tình, khiến cho Bạch Nhạc Ninh cảm thấy nóng rực, toàn thân cứ như đang ngâm ở trong nước nóng, vừa nóng vừa ướt, lại vô cùng khổ sở như thể muốn hòa tan vào trong cơ thể của anh, nơi tư mật truyền đến khoái cảm cực hạn, từng đợt từng đợt liên tiếp ùa tới, khiến cho cô trở nên mơ màng, chỉ còn biết túm chặt cánh tay rắn chắc của anh.
“Anh, anh...." Bạch Nhạc Ninh thở hổn hển, dùng tất cả khí lực để chỉ trích sắc lang: “Làm sao anh có thể ở nơi này mà... A! Ưm, đừng.... không được, em không được..." Lời còn chưa dứt thì cô đã lập tức run rẩy rồi xụi lơ ở trong ngực của Bạc Cạnh, cả người cong lại, muốn khép hai chân lại nhưng chỉ có thể kẹp chặt quanh hông của Bạc Cạnh.
“Chết tiệt! Bảo bối, đừng lộn xộn!"
Bị cô kẹp chặt như vậy, Bạc Cạnh suýt chút nữa bị mất khống chế, anh vội vàng thả chậm động tác, hơi rút ra một chút, nhanh chóng ổn định rồi lại một lần nữa tiến sâu vào bên trong.
“A... Em khó chịu quá..."
Bạch Nhạc Ninh nức nở, cô không chịu nổi nữa nhưng không biết phải làm sao, chỉ đành vặn vẹo thân mình, cơ thể càng thêm run rẩy.
Bạc Cạnh lại yêu thương nhẹ nhàng vuốt ve thái dương ướt đẫm mồ hôi của cô, hôn lên nước mắt của cô, thế nhưng tần suất ra vào cũng không vì sự kháng nghị của cô mà chậm lại, ngược lại càng thêm dồn dập kịch liệt, mỗi lần đều tiến vào nơi sâu nhất của Bạch Nhạc Ninh, để cho cô lộ ra toàn bộ sự nhiệt tình, cùng với anh tạo nên một giai điệu tuyệt vời.
Dưới sự xâm nhập cuồng dã của nh, Bạch Nhạc Ninh cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ đang lắc lư kịch liệt.
Cô không còn biết mình đang ở nơi nào, chỉ có thể nắm chặt tay của Bạc Cạnh, đôi mắt trở nên mông lung, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, không biết là muốn để cho Bạc Cạnh tiến vào sâu hơn, yêu cô nhiều hơn hay là muốn cầu xin anh mau buông tha cho mình: “A... không ..... a ... em .... em không được ....a...a...a...."
Bạc Cạnh vừa mạnh mẽ ra vào trong cơ thể cô, vừa mở miệng dịu dàng an ủi: “Bảo bối, đừng sợ, đợi thêm chút nữa, em sẽ thích! Bảo bối, em thật chặt..."
Bạch Nhạc Ninh lắc đầu nguầy nguậy, cô muốn cự tuyệt tiếp nhận Bạc Cạnh nhưng như vậy lại càng hấp dẫn anh, cô không nhịn được mà kêu lên: “Không muốn! Không muốn... a...a..."
Nắm chặt eo nhỏ mềm mại, Bạc Cạnh một lần lại một lần, hung hăng thúc mạnh vào hoa huyệt ẩm ướt của cô, làm cho cô không chịu nổi mà kêu to.
Cuối cùng, sau khi Bạch Nhạc Ninh lên đỉnh, anh mới đem tất cả tinh hoa nóng rực bắn vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô....
“A..."
“A...."
Hai người đồng thời bật ra tiếng rên rỉ, sau đó chậm rãi mở mắt nhìn đối phương, hô hấp dồn dập, yên lặng cảm thụ dư vị sau cơn hoan ái.
Đầu óc của Bạch Nhạc Ninh đã hoàn toàn trống rỗng, cánh tay vẫn đặt trên vai Bạc Cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn lê hoa đái vũ vẫn nhìn chằm chằm vào anh, thấy trong đôi mắt anh là tình yêu nồng đậm và cả tình dục vẫn còn chưa tan.
Ổn định lại trong chốc lát, Bạc Cạnh lại cắn nhẹ lên vành tai của Bạch Nhạc Ninh khiến cả người cô run lên: “Ưm, đừng..."
Cô không chịu đựng được sự trêu chọc của nh, có muốn cũng không dám nói thẳng, dục cự hoàn nghênh (*), Bạc Cạnh cười khẽ, bế cô gái nhỏ mình yêu thương lên rồi cắn nhẹ vào cần cổ trắng như tuyết của cô, vừa hôn vừa tinh tường hỏi: “Tối nay đến phòng em hay phòng anh?"
(*) Dục cự hoàn nghênh: Muốn nghênh đón mà còn giả vờ cự tuyệt.
Kể từ khi hai người đính hôn, Bạc Cạnh nhẫn nại đã lâu thì đã vội vàng đột phá giới tuyến cuối cùng, chiếm trọn thể xác và tâm hồn của Bạch Nhạc Ninh.
Mặc dù bởi vì chú ý đến suy nghĩ của cha Bạch cho nên bọn họ không thể quang minh chính đại ngủ cùng phòng, trên thực tế, mỗi đêm bọn họ đều ngủ chung với nhau, cha Bạch cũng đoán được điều này, thế nhưng con gái mình cũng đã cam tâm tình nguyện để cho người ta trói buộc, vậy ông cũng đành làm một bậc cha mẹ sáng suốt, ít can thiệp vào chuyện yêu đương của con gái thôi.
Vậy nên, lúc hai vợ chồng nhà bên cạnh muốn về quê để an hưởng tuổi già, trước khi về miền nam, bọn họ rao bán nhà, cha Bạch đã mua lại căn nhà này, sau đó lại phá vỡ bức tường ngăn cánh giữa hai nhà để cho hai bên có thể dễ dàng qua lại.
Bề ngoài, Bạc Cạnh và Bạch Nhạc Ninh vẫn tuân thủ quy củ, mỗi người đều có phòng riêng, chẳng qua, hai căn phòng chỉ cách nhau một vách tường, ai ngủ giường của ai cũng không có gì khác biệt, ngay cả mẹ Lý mỗi ngày đặc biệt phụ trách việc dọn dẹp và nấu nướng cũng rất tự giác, chưa bao giờ hỏi qua tình trạng sử dụng phòng ốc của bọn họ.
Tác giả :
Nguyên Tiểu