Vợ Mới Cầm Cương: Tổng Tài, Dốc Lòng Yêu!
Chương 69: Ê ẩm đau nhức!
Editor: Poon Phạm
Nóng, nóng quá!
Choáng váng nặng nề, mí mắt cũng rất nặng, Vân Thủy Dạng muốn mở mắt, nhưng mà, cô cố gắng thế nào cũng không mở mắt nổi.
Ý thức cô hỗn loạn!
Đừng... Cô ôm một tòa núi lạnh, rất mát mẻ!
Đột nhiên, cơn đau đớn lan ra, Vân Thủy Dạng tỉnh táo một chút.
Cô hơi mở mắt, một màu đen nhánh, không nhìn thấy gì.
Đầu rất choáng váng, toàn thân như bất lực, Vân Thủy Dạng lại mở mắt ra.
Nóng, rất nóng!
Theo bản năng, cô ôm thật chặt toà núi mát mẻ kia!
Hơi thở nóng bỏng, không khí tuyệt vời, một lần rồi lại một lần khiến cho cô thăng trầm.
Cảm giác vui sướng, Vân Thủy Dạng chìm đắm trong loại sóng triều hạnh phúc này...
~
Ánh mặt trời lặng lẽ rọi vào, chiếu lên giường lớn trắng tinh.
Người trong chăn rên một tiếng, muốn trở mình một cái, trong phút chốc, mày nhíu chặt.
"Ư..." Kêu lên một tiếng, Vân Thủy Dạng chớp mí mắt nặng nề.
Bởi vì cơ thể rất khó chịu, Vân Thủy Dạng hoảng hốt tỉnh lại.
Trong nháy mắt tỉnh lại, cô càng cảm giác được toàn thân rã rời khó chịu, ê ẩm đau nhức!
Vẻ mặt mệt mỏi hoang mang cho thấy Vân Thủy Dạng vẫn chưa biết rõ tình trạng, cô cũng không biết bản thân mình đang ở chỗ nào.
Dụi mắt một cái, Vân Thủy Dạng nhìn kỹ lại xung quanh.
Nơi này không phải phòng VIP của bệnh viện, cũng không phải nhà cô! Rốt cuộc cô đang ở đâu?
Cẩn thận suy nghĩ một chút, Vân Thủy Dạng giật mình nhớ ra ngày hôm qua lúc gần tối đi đến Michelin, cô đang đợi Hạ Hương Trừng.
Kỳ quái, tại sao cô lại ngủ ở đây? Tại sao toàn thân cô lại cảm thấy khó chịu?
Chắc nơi này là khách sạn!
Theo bản năng, Vân Thủy Dạng dời tầm mắt xuống, cô thấy trước ngực mình xuất hiện vô vàn dấu hôn!
Ngay lập tức, cô hoàn toàn tỉnh táo lại, tim đập mạnh, tay nắm chặt ga trải giường cũng không tự chủ được mà run rẩy.
Tối hôm qua... rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Trong phòng ngoài cô cũng không có ai khác, rốt cuộc tối hôm qua cô đã qua đêm với ai?
Cả người Vân Thủy Dạng đần độn u mê, hoàn toàn mơ màng!
Một chút ký ức cô cũng không có, cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Lỗ mũi chua xót, hốc mắt nóng lên, nước mắt trong hốc mắt lặng lẽ tụ lại.
...
Dấu vết mập mờ ở cổ và ngực cũng không thể giấu được chút nào, khi Vân Thủy Dạng rời phòng khách phải cúi đầu đi bộ.
Cô đi đến quầy lễ tân trả phòng, lại phát hiện căn phòng kia là do một người đàn ông xa lạ thuê.
Vân Thủy Dạng muốn tìm thông tin từ nhân viên, lên mạng tra một cái, thế nhưng người đó không tồn tại, giấy chứng nhận mã số là giả!
Cùng lúc đó, ở trên mạng cô thấy được Thượng Hải có tin tức mới, Cận Kỳ Ngôn trở thành tổng giám đốc trẻ tuổi nhất của hàng không Hoa Vũ!
~~~~~~
Trong đầu có nhiều thắc mắc, Vân Thủy Dạng đi ra khách sạn Khải Duyệt.
Thấy cô đi ra, lập tức, rất nhiều nhà báo xông lên vây quanh.
"Cô Vân, có thể tiết lộ một chút tối hôm qua cô lại leo lên người đại gia nào không?"
"Cô Vân, cô có chắc chắn cứu được công ty thực phẩm Chính Đông không?"
"Cô Vân, trải qua một buổi tối nói chuyện kỹ càng, cô đã tìm được người giúp đỡ sao?"
"Cô Vân, cô còn mơ mộng làm thiếu phu nhân nhà họ Cận sao?"
"..."
Vân Thủy Dạng không biết phải làm sao, theo bản năng cô lúng túng giơ túi xách che máy ảnh.
Đèn flash vẫn lóe lên âm thanh tách tách, giống như vô số cây mây và dây leo buộc thật chặt cô lại.
Dưới chân rất nặng nề, cô sắp thở không nổi.
Nóng, nóng quá!
Choáng váng nặng nề, mí mắt cũng rất nặng, Vân Thủy Dạng muốn mở mắt, nhưng mà, cô cố gắng thế nào cũng không mở mắt nổi.
Ý thức cô hỗn loạn!
Đừng... Cô ôm một tòa núi lạnh, rất mát mẻ!
Đột nhiên, cơn đau đớn lan ra, Vân Thủy Dạng tỉnh táo một chút.
Cô hơi mở mắt, một màu đen nhánh, không nhìn thấy gì.
Đầu rất choáng váng, toàn thân như bất lực, Vân Thủy Dạng lại mở mắt ra.
Nóng, rất nóng!
Theo bản năng, cô ôm thật chặt toà núi mát mẻ kia!
Hơi thở nóng bỏng, không khí tuyệt vời, một lần rồi lại một lần khiến cho cô thăng trầm.
Cảm giác vui sướng, Vân Thủy Dạng chìm đắm trong loại sóng triều hạnh phúc này...
~
Ánh mặt trời lặng lẽ rọi vào, chiếu lên giường lớn trắng tinh.
Người trong chăn rên một tiếng, muốn trở mình một cái, trong phút chốc, mày nhíu chặt.
"Ư..." Kêu lên một tiếng, Vân Thủy Dạng chớp mí mắt nặng nề.
Bởi vì cơ thể rất khó chịu, Vân Thủy Dạng hoảng hốt tỉnh lại.
Trong nháy mắt tỉnh lại, cô càng cảm giác được toàn thân rã rời khó chịu, ê ẩm đau nhức!
Vẻ mặt mệt mỏi hoang mang cho thấy Vân Thủy Dạng vẫn chưa biết rõ tình trạng, cô cũng không biết bản thân mình đang ở chỗ nào.
Dụi mắt một cái, Vân Thủy Dạng nhìn kỹ lại xung quanh.
Nơi này không phải phòng VIP của bệnh viện, cũng không phải nhà cô! Rốt cuộc cô đang ở đâu?
Cẩn thận suy nghĩ một chút, Vân Thủy Dạng giật mình nhớ ra ngày hôm qua lúc gần tối đi đến Michelin, cô đang đợi Hạ Hương Trừng.
Kỳ quái, tại sao cô lại ngủ ở đây? Tại sao toàn thân cô lại cảm thấy khó chịu?
Chắc nơi này là khách sạn!
Theo bản năng, Vân Thủy Dạng dời tầm mắt xuống, cô thấy trước ngực mình xuất hiện vô vàn dấu hôn!
Ngay lập tức, cô hoàn toàn tỉnh táo lại, tim đập mạnh, tay nắm chặt ga trải giường cũng không tự chủ được mà run rẩy.
Tối hôm qua... rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Trong phòng ngoài cô cũng không có ai khác, rốt cuộc tối hôm qua cô đã qua đêm với ai?
Cả người Vân Thủy Dạng đần độn u mê, hoàn toàn mơ màng!
Một chút ký ức cô cũng không có, cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Lỗ mũi chua xót, hốc mắt nóng lên, nước mắt trong hốc mắt lặng lẽ tụ lại.
...
Dấu vết mập mờ ở cổ và ngực cũng không thể giấu được chút nào, khi Vân Thủy Dạng rời phòng khách phải cúi đầu đi bộ.
Cô đi đến quầy lễ tân trả phòng, lại phát hiện căn phòng kia là do một người đàn ông xa lạ thuê.
Vân Thủy Dạng muốn tìm thông tin từ nhân viên, lên mạng tra một cái, thế nhưng người đó không tồn tại, giấy chứng nhận mã số là giả!
Cùng lúc đó, ở trên mạng cô thấy được Thượng Hải có tin tức mới, Cận Kỳ Ngôn trở thành tổng giám đốc trẻ tuổi nhất của hàng không Hoa Vũ!
~~~~~~
Trong đầu có nhiều thắc mắc, Vân Thủy Dạng đi ra khách sạn Khải Duyệt.
Thấy cô đi ra, lập tức, rất nhiều nhà báo xông lên vây quanh.
"Cô Vân, có thể tiết lộ một chút tối hôm qua cô lại leo lên người đại gia nào không?"
"Cô Vân, cô có chắc chắn cứu được công ty thực phẩm Chính Đông không?"
"Cô Vân, trải qua một buổi tối nói chuyện kỹ càng, cô đã tìm được người giúp đỡ sao?"
"Cô Vân, cô còn mơ mộng làm thiếu phu nhân nhà họ Cận sao?"
"..."
Vân Thủy Dạng không biết phải làm sao, theo bản năng cô lúng túng giơ túi xách che máy ảnh.
Đèn flash vẫn lóe lên âm thanh tách tách, giống như vô số cây mây và dây leo buộc thật chặt cô lại.
Dưới chân rất nặng nề, cô sắp thở không nổi.
Tác giả :
An Lam